Chương 25: Tay không bắt tình yêu
Những người từng trải cho biết: tim bỗng dưng đập như trẩy hội trước mặt một người nào đó, thì bạn chắc chắn đã mắc vào lưới tình, nếu không thì cũng là dính phải bùa yêu. Nhưng dù là nguyên nhân nào đi nữa, vẫn chẳng thoát khỏi chữ ‘tình’.
Đoàn Thính Lăng á hả, 17 tuổi đẹp trai lai láng loi choi lóc chóc tràn đầy năng lượng tích cực khiến người ta vui vẻ, đến nay vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, con tim mềm mại trông thì dễ đổ nhưng chưa rung rinh lần nào.
Cậu đã chứng kiến cảnh mấy đứa bạn sẽ vui vì yêu sẽ khóc vì tình, còn mình thì từ người đứng ngoài cuộc lại bất đắc dĩ hóa thân thành chuyên viên tư vấn tình cảm. Nào là bày mưu tính kế như Gia Cát Lượng, cống hiến hết mình cho chủ tử đoạt người về tay, lúc cần thiết còn phải an ủi nâng cao sĩ khí nữa chứ. Bản thân thì học hành chẳng đâu vào đâu, yêu đương cũng chả đâu vào đâu, vậy mà trong việc chỉ điểm người ta lại thành công ngoài mong đợi, phải gọi là bách chiến bách thắng.
Đây có lẽ là người trong cuộc mờ mịt, người ngoài cuộc tỉnh táo nhở?
Tóm lại, từ mấy chiến tích hùng hồn ấy, dù chưa yêu ai nhưng mưa dầm thấm lâu, ai rồi cũng sẽ rành rọt về ba cái quỷ này. Cậu biết, giờ phút này, trái tim già cả của cậu đập rộn ràng như được mùa, lí do chắc chắn chỉ có thể là liên quan đến thằng trước mặt này thôi.
Đoàn Thính Lăng mím môi, đứng thừ người ra nhìn cái người vừa phun mấy câu gây chấn động cái bộ phận phụ trách bơm máu, oxi và chất dinh dưỡng của cậu, đang hí hoáy với đống tập sách kia. Lưng từ từ dựa người lên tường, tư duy chẳng những không đặc như mạch nha mà bắt đầu lí trí mổ xẻ phân tích cảm xúc của bản thân.
Đây mới chỉ là rung động nhất thời, chưa chắc là thích. Nếu ngăn lại ngay lúc này, cái nụ hoa chớm nở trong lòng cậu sẽ lụi tàn nhanh thôi, vẫn không muộn.
Từ đó đến nay, cậu cảm thấy mình không đặc biệt thích thú với việc bồ bịch với bất kỳ ai, trước đó là bởi vì phải toàn tâm toàn ý lo cho em gái mình, bây giờ thì vì muốn tập trung theo đuổi ước mơ. Thế nên nếu tại thời điểm này xuất hiện thêm một mối quan hệ nữa, cậu nghĩ mình sẽ không thể cân bằng giữa yêu đương và đam mê, việc này rất thiệt thòi cho cả hai bên. Ngoài điều này ra, thứ khiến cậu thực sự đắn đo không dám hành động lỗ mãng chính là suy nghĩ của Vu Dục Tân.
Thằng bạn của cậu khá là… lãnh đạm, hắn có lẽ chắc chẳng biết ‘yêu’ là gì đâu.
‘Bác sĩ không thể chữa bệnh cho bản thân’ đúng là không sai, quân sư chỉ đạo vô số trận chiến như cậu cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước tình cảnh của mình thôi. Chỉ là cậu… Hơi không muốn giương cờ trắng sớm như vậy.
Vì sao nhỉ?
Vì không thể chấp nhận cái chuyện một thằng đầu đội trời chân đạp đất như cậu lại dè dặt trước tình yêu, hay vì không cam lòng với chuyện bỏ cuộc trước khi bắt đầu?
Dù cái nào đi nữa, cậu vẫn đưa ra quyết định cuối cùng.
Đoàn Thính Lăng khá liều trong một vài chuyện, hồi nhỏ là tay không bắt rắn, giờ là chuyện này.
Đến giờ cậu vẫn nhớ như in cái xúc cảm lạnh lẽo rùng mình khi cầm chặt lấy cái đầu tam giác trơn nhẵn ấy cùng với lớp vảy ở đuôi đang quấn lấy cánh tay mình, khi đó bên tai là tiếng khóc thất thanh của em gái nhưng trong đầu của nhóc Lăng chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Mình làm được.
Những cảm xúc sợ hãi căng thẳng khi đứng trước đôi đồng tử dựng thẳng ấy nay tan biến không còn một mảnh, chỉ sót lại nỗi niềm kiêu hãnh sau khi làm được một việc cho là không thể làm được.
“Tân nè, ông biết yêu không?” Đoàn Thính Lăng cười tủm tỉm đến gần thằng bạn, chống một tay lên bàn rồi kề sát vào “Sao cái miệng ngọt xớt thế hả? Làm tui cũng muốn yêu rồi đấy.”
Ầy, tim đập nhanh cực kì, nếu có điện tâm đồ ở đây chắc cũng phải bốc khói quá.
Việc nói lời mập mờ này còn kích thích hơn cả bắt con rắn lục đuôi đỏ ấy nữa.
Nếu Vu Dục Tân cứ phun mấy lời sến sẩm như nãy, cậu không chắc mình có thể tiếp tục làm bạn với hắn đâu. Đoàn Thính Lăng nghĩ tới mấy thau ‘cơm chó’ mà mình bị ép ăn trong lớp, bắt đầu tò mò hương vị tình yêu là thế nào rồi.
Vu Dục Tân giật mình, bất ngờ ngước lên. Trông thấy đôi mắt đen tuyền cong cong không hề che giấu ý đồ thăm dò của cậu, ngực hắn đánh trống ‘bùm bùm’.
Không khí trong phòng như đọng lại, yên tĩnh không còn âm thanh gì ngoài hai trái tim thi nhau đập ‘thịch thịch’.
Crush của hắn… biết rồi?
Bình tĩnh suy nghĩ thì chắc kế hoạch cận thủy lâu đài hình như phá sản rồi, có lẽ là do hành vi của hắn quá lộ liễu, khiến cậu nghi ngờ. Sau một hồi cẩn thận quan sát vẻ mặt của người nọ, hắn không phát hiện một xíu sự phản cảm hay khó chịu nào, thay vào đó là sự hứng thú và chờ mong.
Đoàn Thính Lăng chờ mãi mà không nghe được phản hồi nào, trong lòng ảm đạm dần. Đang lúc định vờ như chẳng có gì mà rút lui thì thằng bạn cuối cùng cũng động đậy. Vu Dục Tân nhìn sâu vào cậu, đưa tay chuẩn xác đặt lên vị trí trái tim đối diện, khẽ cất giọng.
“Gần đây tôi vừa biết yêu một người.” cảm nhận được rung động dưới lòng bàn tay, hắn nở nụ cười “Thính Lăng, còn cậu muốn yêu ai vậy?”
Nhìn nụ cười này, Đoàn Thính Lăng đã biết được đáp án, tiếc là bây giờ không phải lúc. Vẫn là điệu bộ ngả ngớn đó, cậu cười ‘hì hì’ lui về sau một khoảng, vô cùng đàng hoàng mà trả lời: “Không nói cho ông đâu, bởi vì tui chưa xác định được.”
Dõng dạc rõ ràng, không hề giống cái người hồi nãy còn cười nói ra mấy câu ám muội lúc nãy.
Cậu không muốn một mối tình chóng vánh như của lũ bạn, cậu muốn một mối tình lâu dài bền chặt. Biến số phía trước còn quá nhiều, phải để cậu nghiên cứu tìm cách loại bỏ cái đã. Sau đó mới đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Lí do chính đáng đến không thể chính đáng hơn, và cậu sẽ không nói rằng mình tự ti vì không đủ vốn liếng để sánh vai với người ta đâu.
Ai biểu mối tình đầu của cậu vừa giỏi vừa giàu vừa đẹp trai làm chi, Đoàn Thính Lăng cậu cũng có lòng tự trọng đó!
Có đánh chết Vu Dục Tân cũng sẽ không ngờ hai đứa chưa thể đến với nhau là do phần cứng và phần mềm của bản thân quá xịn sò, nếu mà biết thì chắc chắn sẽ tự tát mình một cái. Bởi ngay cả chính hắn cũng tự cảm thấy mình không xứng với người tốt đẹp như cậu, nhưng chỉ khác là hắn chẳng có cái gọi là liêm sỉ gì sất, thích là nhích thôi.
Bé chim nhỏ ríu ra ríu rít đến gần mổ lên mai rùa một cái rồi bay đi, không đau không đớn nhưng khiến bên trong chú rùa âm ỉ đến lạ lùng.
Vu Dục Tân thấy mình đã có hi vọng nên quyết định buông tha cho cậu, quay lại tiếp tục lựa sách ra, chỉ là thi thoảng lại lia sang người thương của mình, ánh mắt nóng rực ấy làm người ta muốn lơ cũng chẳng lơ được. Cứ thế một hồi, Đoàn Thính Lăng cũng muốn hóa thành cục than.
Cậu bất đắc dĩ ngừng động tác xếp sách vào vali lại, vịn mép bàn nhướng người lên che lại đôi mắt hổ phách ấy, càm ràm: “Tân à, ông muốn ăn tươi nuốt sống tui hay gì? Có cần tui lột sạch đồ ra cho coi không?”
Dứt lời, lòng bàn tay bị lông mi nhẹ nhàng lướt qua vài cái, nhột nhột ngứa ngứa. Đồng thời khóe mắt còn trông thấy vệt hồng hồng xuất hiện trên vành tai của hắn. Đoàn Thính Lăng không kiềm được, ngón trỏ khẽ vuốt qua, không nể nang gì mà bật cười, làm vệt hồng đó càng đậm thêm.
Vu Dục Tân bị vết chai trên tay cậu cọ đến nóng trong người, khá giày vò nhưng hắn vẫn không nỡ kháng cự tiếp xúc thân mật này. Cảm nhận được đầu ngón tay nóng hổi từ vành tai lướt xuống khớp hàm căng chặt đến phần cổ nhạy cảm rồi dừng trên… yết hầu, quệt nhẹ một cái.
“Lăng…” giọng hắn hơi khàn.
Đoàn Thính Lăng sau màn đùa dai thành công thấy được Tân cà chua chín rục, thỏa mãn mà rút tay về, mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội, lên tiếng: “Sao nè?”
Anh không phải người ăn chay, nếu trêu chọc đến bén lửa thì em phải chịu trách nhiệm, hắn thầm nghĩ nhưng không nói ra.
Nếu bây giờ cậu buông cái tay đang che mắt hắn ra, chắc chắn sẽ đối diện với ngọn lửa dục vọng bùng lên như dung nham, làm ai thấy cũng giật thon thót. Vu Dục Tân biết lúc này thời cơ vẫn chưa chín muồi nên lập tức cưỡng ép mình phải làm lạnh cấp tốc, thế nhưng lửa do tự tay người thương châm lên làm sao dễ tắt thế được.
Đầu sỏ gây ra mọi chuyện thấy hắn bỗng nhắm mắt rồi đi một mạch đến phòng tắm thì lại trêu: “Sao vậy? Đừng nói đi tắm nha? Không lẽ ông ghét bỏ người ông thích tới vậy hả?”
Cậu nói đến cực kì tự nhiên, cứ như cụm ‘người ông thích’ ấy không phải mình vậy. Nếu lúc nãy hai đứa vẫn chưa đâm thủng tầng giấy ở giữa thì giờ đây, chỉ bằng câu này của cậu thôi đã hoàn toàn phơi bày mọi thứ ra ánh sáng.
Vu Dục Tân khựng người, hắn hít một hơi thật sâu rồi nghiêng đầu nhìn cậu, trầm giọng: “Không, là anh… tôi sợ sẽ cháy nhà thôi.” Nói xong liền tức tốc chạy vào phòng tắm, đóng cửa.
Đoàn Thính Lăng chưa get được ý nghĩa sâu xa của câu này: “Cháy gì cơ? Có đốt gì đâu mà cháy? Mà cháy thì vào nhà tắm làm chi?”
Chuyện này không thể trách cậu được, ai vừa bước chân vào thế giới mới cũng bỡ ngỡ vậy thôi. Cậu tất nhiên chẳng ngờ mình chỉ sờ sờ quẹt quẹt hết sức bình thường như hai thằng con trai đùa giỡn với nhau lại khơi lên lửa dục chớ. Thêm nữa là Đoàn Thính Lăng chả ưa thích gì mấy chuyện 18+ nên đầu óc rất trong sáng, làm sao mà nghĩ tới cái hướng phát triển đen thui thùi lùi ấy chứ.
Bên trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước ‘rào rào’, Đoàn Thính Lăng không có việc gì làm liền mò ra ban công hóng gió. Khu này đúng thật toàn những căn nhà đẹp lộng lẫy, nhưng lúc này cậu nhìn lại vài lần thì nhận ra nó cũng không quá xuất sắc mà còn khá nhàm chán. Ở đâu cũng chỉ thấy kiến trúc đồ sộ chứ chẳng thấy một bóng người nào, chắc là quá rộng nên phân bố không đồng đều đi.
Có thể là do cậu quê mùa, chứ cậu thấy thích cảnh cây cối sông nước và mấy cô chú hàng xóm láng giềng nhiệt tình hơn cái nơi trống vắng này.
Cậu ‘haizzz’ một cái, nhoài người ra ban công, lẩm bẩm: “Đúng là hai người hai thế giới mà…” thế nhưng lại thích nhau được mới hay chứ.
Tình bạn của hai người đã là một kì tích rồi, trước ngày hôm nay cậu chưa từng có bất cứ suy nghĩ táo bạo nào với hắn cả, chỉ nghĩ là có thể giữ mối quan hệ tri kỷ này là tuyệt vời rồi. Mà nói mới để ý, thằng bạn của cậu hình như… vẫn luôn không muốn làm ‘tri kỷ’ nhỉ?
Khi đã thông suốt hết thảy, Đoàn Thính Lăng rất nhạy bén. Cậu ngẫm lại những hành động mà bị mình coi như ‘con nít làm nũng’ của hắn, kết luận: Đúng, hắn muốn thân mật kiểu người lớn chứ không phải gần gũi kiểu trẻ con.
Ầy, sao mình ngu thế nhở? Rõ ràng thế mà vẫn không nhận ra.
Cũng chẳng biết cậu đã ngẩn người bao lâu, chỉ khi bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào gò má mới hồi thần lại. Đoàn Thính Lăng quay người, nhìn Vu Dục Tân từ trên xuống dưới rồi bỗng vuốt cằm, cười: “Giờ mới để ý nhé, ướt át đúng là tuyệt sắc.”
Người tình trong mắt hóa Tây Thi, giờ cậu nhìn kiểu gì thì hắn cũng rất rất ngon~
Nhìn lông mi còn đọng nước đó kìa, nhìn luôn cả cặp mắt màu mật như phủ sương đó nữa, dễ thương kinh khủng khiếp…
My sweetie is so cute~
Vu Dục Tân cảm thấy nước lạnh mình vừa xối giờ vô dụng rồi, hắn thầm mắng bản thân định lực kém, nhưng cũng không ngăn được mình dần chết chìm trong nụ cười như đóa hoa của người nọ.
Người hắn thương quá thẳng thắn, được cậu thích vừa sướng vừa khổ.
Vu Dục Tân nựng má cậu một cái rồi lôi người vào trong. Hai người quay qua quay lại với đống sách cả buổi trời, lúc ánh sáng đỏ cam từ ban công rọi vào mới dọn dẹp xong. Vì đồ cần mang đi nhiều hơn dự tính nên Đoàn Thính Lăng phải xách đít đi một chuyến để mượn xe máy. Sau khi chạy về với một chiếc xe máy trên 50 phân khối, cậu cầm lấy một mớ sách để ở phía trước rồi bảo Vu Dục Tân ôm vali ngồi sau.
Cảm nhận bàn tay vịn vai mình siết chặt, Đoàn Thính Lăng đề ga rồi nghiêm túc đảm bảo: “Không cần lo, nếu có gì xảy ra thì tui cũng không để ông mất một cọng lông nào đâu.”
Lời cam đoan này làm lòng hắn ấm áp nhưng vẫn nhíu chặt mày, khắc khe cảnh cáo: “Đừng nói chuyện xui xẻo.”
“Ừm.”
Mặc dù gan cậu rất to, nhưng hiện giờ đang xách đồ cồng kềnh cùng với có một người quan trọng đang ngồi sau nên đâm ra khá cẩn thận. Ra khỏi khu dân cư sang xịn mịn, cậu chọn con đường vắng xe cộ và ít có mấy anh áo vàng lui tới, chậm rãi chạy trên con đường phủ màu cam tuyệt đẹp.
Lúc chạy ngang tiệm cắt tóc có cửa kính phía trước, Đoàn Thính Lăng trông thấy hình ảnh của mình và thằng bạn trên đó thì bỗng phụt cười.
Nhìn hai đứa chẳng khác gì hai vợ chồng xách đồ về quê chơi tết cả.
Đoàn Thính Lăng á hả, 17 tuổi đẹp trai lai láng loi choi lóc chóc tràn đầy năng lượng tích cực khiến người ta vui vẻ, đến nay vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, con tim mềm mại trông thì dễ đổ nhưng chưa rung rinh lần nào.
Cậu đã chứng kiến cảnh mấy đứa bạn sẽ vui vì yêu sẽ khóc vì tình, còn mình thì từ người đứng ngoài cuộc lại bất đắc dĩ hóa thân thành chuyên viên tư vấn tình cảm. Nào là bày mưu tính kế như Gia Cát Lượng, cống hiến hết mình cho chủ tử đoạt người về tay, lúc cần thiết còn phải an ủi nâng cao sĩ khí nữa chứ. Bản thân thì học hành chẳng đâu vào đâu, yêu đương cũng chả đâu vào đâu, vậy mà trong việc chỉ điểm người ta lại thành công ngoài mong đợi, phải gọi là bách chiến bách thắng.
Đây có lẽ là người trong cuộc mờ mịt, người ngoài cuộc tỉnh táo nhở?
Tóm lại, từ mấy chiến tích hùng hồn ấy, dù chưa yêu ai nhưng mưa dầm thấm lâu, ai rồi cũng sẽ rành rọt về ba cái quỷ này. Cậu biết, giờ phút này, trái tim già cả của cậu đập rộn ràng như được mùa, lí do chắc chắn chỉ có thể là liên quan đến thằng trước mặt này thôi.
Đoàn Thính Lăng mím môi, đứng thừ người ra nhìn cái người vừa phun mấy câu gây chấn động cái bộ phận phụ trách bơm máu, oxi và chất dinh dưỡng của cậu, đang hí hoáy với đống tập sách kia. Lưng từ từ dựa người lên tường, tư duy chẳng những không đặc như mạch nha mà bắt đầu lí trí mổ xẻ phân tích cảm xúc của bản thân.
Đây mới chỉ là rung động nhất thời, chưa chắc là thích. Nếu ngăn lại ngay lúc này, cái nụ hoa chớm nở trong lòng cậu sẽ lụi tàn nhanh thôi, vẫn không muộn.
Từ đó đến nay, cậu cảm thấy mình không đặc biệt thích thú với việc bồ bịch với bất kỳ ai, trước đó là bởi vì phải toàn tâm toàn ý lo cho em gái mình, bây giờ thì vì muốn tập trung theo đuổi ước mơ. Thế nên nếu tại thời điểm này xuất hiện thêm một mối quan hệ nữa, cậu nghĩ mình sẽ không thể cân bằng giữa yêu đương và đam mê, việc này rất thiệt thòi cho cả hai bên. Ngoài điều này ra, thứ khiến cậu thực sự đắn đo không dám hành động lỗ mãng chính là suy nghĩ của Vu Dục Tân.
Thằng bạn của cậu khá là… lãnh đạm, hắn có lẽ chắc chẳng biết ‘yêu’ là gì đâu.
‘Bác sĩ không thể chữa bệnh cho bản thân’ đúng là không sai, quân sư chỉ đạo vô số trận chiến như cậu cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước tình cảnh của mình thôi. Chỉ là cậu… Hơi không muốn giương cờ trắng sớm như vậy.
Vì sao nhỉ?
Vì không thể chấp nhận cái chuyện một thằng đầu đội trời chân đạp đất như cậu lại dè dặt trước tình yêu, hay vì không cam lòng với chuyện bỏ cuộc trước khi bắt đầu?
Dù cái nào đi nữa, cậu vẫn đưa ra quyết định cuối cùng.
Đoàn Thính Lăng khá liều trong một vài chuyện, hồi nhỏ là tay không bắt rắn, giờ là chuyện này.
Đến giờ cậu vẫn nhớ như in cái xúc cảm lạnh lẽo rùng mình khi cầm chặt lấy cái đầu tam giác trơn nhẵn ấy cùng với lớp vảy ở đuôi đang quấn lấy cánh tay mình, khi đó bên tai là tiếng khóc thất thanh của em gái nhưng trong đầu của nhóc Lăng chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Mình làm được.
Những cảm xúc sợ hãi căng thẳng khi đứng trước đôi đồng tử dựng thẳng ấy nay tan biến không còn một mảnh, chỉ sót lại nỗi niềm kiêu hãnh sau khi làm được một việc cho là không thể làm được.
“Tân nè, ông biết yêu không?” Đoàn Thính Lăng cười tủm tỉm đến gần thằng bạn, chống một tay lên bàn rồi kề sát vào “Sao cái miệng ngọt xớt thế hả? Làm tui cũng muốn yêu rồi đấy.”
Ầy, tim đập nhanh cực kì, nếu có điện tâm đồ ở đây chắc cũng phải bốc khói quá.
Việc nói lời mập mờ này còn kích thích hơn cả bắt con rắn lục đuôi đỏ ấy nữa.
Nếu Vu Dục Tân cứ phun mấy lời sến sẩm như nãy, cậu không chắc mình có thể tiếp tục làm bạn với hắn đâu. Đoàn Thính Lăng nghĩ tới mấy thau ‘cơm chó’ mà mình bị ép ăn trong lớp, bắt đầu tò mò hương vị tình yêu là thế nào rồi.
Vu Dục Tân giật mình, bất ngờ ngước lên. Trông thấy đôi mắt đen tuyền cong cong không hề che giấu ý đồ thăm dò của cậu, ngực hắn đánh trống ‘bùm bùm’.
Không khí trong phòng như đọng lại, yên tĩnh không còn âm thanh gì ngoài hai trái tim thi nhau đập ‘thịch thịch’.
Crush của hắn… biết rồi?
Bình tĩnh suy nghĩ thì chắc kế hoạch cận thủy lâu đài hình như phá sản rồi, có lẽ là do hành vi của hắn quá lộ liễu, khiến cậu nghi ngờ. Sau một hồi cẩn thận quan sát vẻ mặt của người nọ, hắn không phát hiện một xíu sự phản cảm hay khó chịu nào, thay vào đó là sự hứng thú và chờ mong.
Đoàn Thính Lăng chờ mãi mà không nghe được phản hồi nào, trong lòng ảm đạm dần. Đang lúc định vờ như chẳng có gì mà rút lui thì thằng bạn cuối cùng cũng động đậy. Vu Dục Tân nhìn sâu vào cậu, đưa tay chuẩn xác đặt lên vị trí trái tim đối diện, khẽ cất giọng.
“Gần đây tôi vừa biết yêu một người.” cảm nhận được rung động dưới lòng bàn tay, hắn nở nụ cười “Thính Lăng, còn cậu muốn yêu ai vậy?”
Nhìn nụ cười này, Đoàn Thính Lăng đã biết được đáp án, tiếc là bây giờ không phải lúc. Vẫn là điệu bộ ngả ngớn đó, cậu cười ‘hì hì’ lui về sau một khoảng, vô cùng đàng hoàng mà trả lời: “Không nói cho ông đâu, bởi vì tui chưa xác định được.”
Dõng dạc rõ ràng, không hề giống cái người hồi nãy còn cười nói ra mấy câu ám muội lúc nãy.
Cậu không muốn một mối tình chóng vánh như của lũ bạn, cậu muốn một mối tình lâu dài bền chặt. Biến số phía trước còn quá nhiều, phải để cậu nghiên cứu tìm cách loại bỏ cái đã. Sau đó mới đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Lí do chính đáng đến không thể chính đáng hơn, và cậu sẽ không nói rằng mình tự ti vì không đủ vốn liếng để sánh vai với người ta đâu.
Ai biểu mối tình đầu của cậu vừa giỏi vừa giàu vừa đẹp trai làm chi, Đoàn Thính Lăng cậu cũng có lòng tự trọng đó!
Có đánh chết Vu Dục Tân cũng sẽ không ngờ hai đứa chưa thể đến với nhau là do phần cứng và phần mềm của bản thân quá xịn sò, nếu mà biết thì chắc chắn sẽ tự tát mình một cái. Bởi ngay cả chính hắn cũng tự cảm thấy mình không xứng với người tốt đẹp như cậu, nhưng chỉ khác là hắn chẳng có cái gọi là liêm sỉ gì sất, thích là nhích thôi.
Bé chim nhỏ ríu ra ríu rít đến gần mổ lên mai rùa một cái rồi bay đi, không đau không đớn nhưng khiến bên trong chú rùa âm ỉ đến lạ lùng.
Vu Dục Tân thấy mình đã có hi vọng nên quyết định buông tha cho cậu, quay lại tiếp tục lựa sách ra, chỉ là thi thoảng lại lia sang người thương của mình, ánh mắt nóng rực ấy làm người ta muốn lơ cũng chẳng lơ được. Cứ thế một hồi, Đoàn Thính Lăng cũng muốn hóa thành cục than.
Cậu bất đắc dĩ ngừng động tác xếp sách vào vali lại, vịn mép bàn nhướng người lên che lại đôi mắt hổ phách ấy, càm ràm: “Tân à, ông muốn ăn tươi nuốt sống tui hay gì? Có cần tui lột sạch đồ ra cho coi không?”
Dứt lời, lòng bàn tay bị lông mi nhẹ nhàng lướt qua vài cái, nhột nhột ngứa ngứa. Đồng thời khóe mắt còn trông thấy vệt hồng hồng xuất hiện trên vành tai của hắn. Đoàn Thính Lăng không kiềm được, ngón trỏ khẽ vuốt qua, không nể nang gì mà bật cười, làm vệt hồng đó càng đậm thêm.
Vu Dục Tân bị vết chai trên tay cậu cọ đến nóng trong người, khá giày vò nhưng hắn vẫn không nỡ kháng cự tiếp xúc thân mật này. Cảm nhận được đầu ngón tay nóng hổi từ vành tai lướt xuống khớp hàm căng chặt đến phần cổ nhạy cảm rồi dừng trên… yết hầu, quệt nhẹ một cái.
“Lăng…” giọng hắn hơi khàn.
Đoàn Thính Lăng sau màn đùa dai thành công thấy được Tân cà chua chín rục, thỏa mãn mà rút tay về, mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội, lên tiếng: “Sao nè?”
Anh không phải người ăn chay, nếu trêu chọc đến bén lửa thì em phải chịu trách nhiệm, hắn thầm nghĩ nhưng không nói ra.
Nếu bây giờ cậu buông cái tay đang che mắt hắn ra, chắc chắn sẽ đối diện với ngọn lửa dục vọng bùng lên như dung nham, làm ai thấy cũng giật thon thót. Vu Dục Tân biết lúc này thời cơ vẫn chưa chín muồi nên lập tức cưỡng ép mình phải làm lạnh cấp tốc, thế nhưng lửa do tự tay người thương châm lên làm sao dễ tắt thế được.
Đầu sỏ gây ra mọi chuyện thấy hắn bỗng nhắm mắt rồi đi một mạch đến phòng tắm thì lại trêu: “Sao vậy? Đừng nói đi tắm nha? Không lẽ ông ghét bỏ người ông thích tới vậy hả?”
Cậu nói đến cực kì tự nhiên, cứ như cụm ‘người ông thích’ ấy không phải mình vậy. Nếu lúc nãy hai đứa vẫn chưa đâm thủng tầng giấy ở giữa thì giờ đây, chỉ bằng câu này của cậu thôi đã hoàn toàn phơi bày mọi thứ ra ánh sáng.
Vu Dục Tân khựng người, hắn hít một hơi thật sâu rồi nghiêng đầu nhìn cậu, trầm giọng: “Không, là anh… tôi sợ sẽ cháy nhà thôi.” Nói xong liền tức tốc chạy vào phòng tắm, đóng cửa.
Đoàn Thính Lăng chưa get được ý nghĩa sâu xa của câu này: “Cháy gì cơ? Có đốt gì đâu mà cháy? Mà cháy thì vào nhà tắm làm chi?”
Chuyện này không thể trách cậu được, ai vừa bước chân vào thế giới mới cũng bỡ ngỡ vậy thôi. Cậu tất nhiên chẳng ngờ mình chỉ sờ sờ quẹt quẹt hết sức bình thường như hai thằng con trai đùa giỡn với nhau lại khơi lên lửa dục chớ. Thêm nữa là Đoàn Thính Lăng chả ưa thích gì mấy chuyện 18+ nên đầu óc rất trong sáng, làm sao mà nghĩ tới cái hướng phát triển đen thui thùi lùi ấy chứ.
Bên trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước ‘rào rào’, Đoàn Thính Lăng không có việc gì làm liền mò ra ban công hóng gió. Khu này đúng thật toàn những căn nhà đẹp lộng lẫy, nhưng lúc này cậu nhìn lại vài lần thì nhận ra nó cũng không quá xuất sắc mà còn khá nhàm chán. Ở đâu cũng chỉ thấy kiến trúc đồ sộ chứ chẳng thấy một bóng người nào, chắc là quá rộng nên phân bố không đồng đều đi.
Có thể là do cậu quê mùa, chứ cậu thấy thích cảnh cây cối sông nước và mấy cô chú hàng xóm láng giềng nhiệt tình hơn cái nơi trống vắng này.
Cậu ‘haizzz’ một cái, nhoài người ra ban công, lẩm bẩm: “Đúng là hai người hai thế giới mà…” thế nhưng lại thích nhau được mới hay chứ.
Tình bạn của hai người đã là một kì tích rồi, trước ngày hôm nay cậu chưa từng có bất cứ suy nghĩ táo bạo nào với hắn cả, chỉ nghĩ là có thể giữ mối quan hệ tri kỷ này là tuyệt vời rồi. Mà nói mới để ý, thằng bạn của cậu hình như… vẫn luôn không muốn làm ‘tri kỷ’ nhỉ?
Khi đã thông suốt hết thảy, Đoàn Thính Lăng rất nhạy bén. Cậu ngẫm lại những hành động mà bị mình coi như ‘con nít làm nũng’ của hắn, kết luận: Đúng, hắn muốn thân mật kiểu người lớn chứ không phải gần gũi kiểu trẻ con.
Ầy, sao mình ngu thế nhở? Rõ ràng thế mà vẫn không nhận ra.
Cũng chẳng biết cậu đã ngẩn người bao lâu, chỉ khi bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào gò má mới hồi thần lại. Đoàn Thính Lăng quay người, nhìn Vu Dục Tân từ trên xuống dưới rồi bỗng vuốt cằm, cười: “Giờ mới để ý nhé, ướt át đúng là tuyệt sắc.”
Người tình trong mắt hóa Tây Thi, giờ cậu nhìn kiểu gì thì hắn cũng rất rất ngon~
Nhìn lông mi còn đọng nước đó kìa, nhìn luôn cả cặp mắt màu mật như phủ sương đó nữa, dễ thương kinh khủng khiếp…
My sweetie is so cute~
Vu Dục Tân cảm thấy nước lạnh mình vừa xối giờ vô dụng rồi, hắn thầm mắng bản thân định lực kém, nhưng cũng không ngăn được mình dần chết chìm trong nụ cười như đóa hoa của người nọ.
Người hắn thương quá thẳng thắn, được cậu thích vừa sướng vừa khổ.
Vu Dục Tân nựng má cậu một cái rồi lôi người vào trong. Hai người quay qua quay lại với đống sách cả buổi trời, lúc ánh sáng đỏ cam từ ban công rọi vào mới dọn dẹp xong. Vì đồ cần mang đi nhiều hơn dự tính nên Đoàn Thính Lăng phải xách đít đi một chuyến để mượn xe máy. Sau khi chạy về với một chiếc xe máy trên 50 phân khối, cậu cầm lấy một mớ sách để ở phía trước rồi bảo Vu Dục Tân ôm vali ngồi sau.
Cảm nhận bàn tay vịn vai mình siết chặt, Đoàn Thính Lăng đề ga rồi nghiêm túc đảm bảo: “Không cần lo, nếu có gì xảy ra thì tui cũng không để ông mất một cọng lông nào đâu.”
Lời cam đoan này làm lòng hắn ấm áp nhưng vẫn nhíu chặt mày, khắc khe cảnh cáo: “Đừng nói chuyện xui xẻo.”
“Ừm.”
Mặc dù gan cậu rất to, nhưng hiện giờ đang xách đồ cồng kềnh cùng với có một người quan trọng đang ngồi sau nên đâm ra khá cẩn thận. Ra khỏi khu dân cư sang xịn mịn, cậu chọn con đường vắng xe cộ và ít có mấy anh áo vàng lui tới, chậm rãi chạy trên con đường phủ màu cam tuyệt đẹp.
Lúc chạy ngang tiệm cắt tóc có cửa kính phía trước, Đoàn Thính Lăng trông thấy hình ảnh của mình và thằng bạn trên đó thì bỗng phụt cười.
Nhìn hai đứa chẳng khác gì hai vợ chồng xách đồ về quê chơi tết cả.