Chương 68
Đứng trước Hoàng Thanh Cung nguy nga tráng lệ, Ngôn Nhã Tú thở dài một hơi, nàng cùng Mộ Dung Cảnh chính là xung khắc, bình thường luôn cãi hắn, hôm nay hạ mình xin hắn về lại Ngôn Phủ, không biết hắn có hay không trực tiếp từ chối.
Đức công công nhìn đến nữ tử như cũ chăm chú nhìn bản hiệu, không có giấu hiệu đi vào, nói khẽ " Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng bên trong, người không đi vào sao?"
Ngôn Nhã Tú nhìn qua hắn, bất khả tư nghị nói " Bổn cung chuẩn bị vào"
Nói rồi cất bước đi vào, thôi được rồi liều một phen, dù sao cũng là Hoàng Hậu không phải sao, nàng còn phải sợ hắn. Bên trong đã thấy Mộ Dung Cảnh uy nghiêm phê duyệt tấu chương. Mày kiếm có chút phiền muộn mà chau, thấy nàng vào cũng không ngước mắt.
Không phải hắn không bất ngờ, chỉ là không ngờ được nữ nhân này lại cho hắn chờ lâu như vậy. Đứng bên ngoài rốt cuộc làm gì. " Hoàng Hậu, hôm nay đến có việc gì sao?"
" Đúng là có việc" Nàng hằn giọng, nếu không có việc còn lâu nàng mới đến chỗ này.
Mộ Dung cảnh đặt xuống tấu chương, ồ lên một tiếng " Có chuyện gì?"
"Ta nhớ nhà, ngươi có thể hay không cho ta về Ngôn phủ" Nàng là Đông cung Hoàng Hậu, không thể đến nơi thượng triều. Ngôn Dự Cơ càng là không thể đến Hậu cung, mọi lần muốn liên lạc đều phải thông qua nô tỳ thái giám, có điều lần này quan trọn việc, nàng không thể mạo hiểm như vậy.
Hắn thấy nàng không những không tuân thủ lễ nghi, nói chuyện cùng cao cao tại thượng Hoàng Đế cũng không xưng thần, bản thân lại hiển nhiên không tức giận " Hoàng Hậu đúng là đã lâu không về thăm Ngôn Quốc Cửu. Thôi vậy đi, mấy ngày sau hãy về lại Ngôn Phủ. Lam Nhi cũng theo đi"
Nàng không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy, Mộ Dung Cảnh đây là cho phép. Đồng ý nhanh như vậy. Chưa kịp để nàng vui mừng lại tiếp tục nói " Có điều trẫm không yên tâm, để cho Dực Vương đi theo đi"
" Dực Vương? Không thể a" Mộ Dung Ngạo Thần đi theo làm gì, nàng là để hỏi rõ thân thế bản thân cùng tỷ tỷ. Hắn đi theo không phải tạo nên chướng ngại vật.
Mộ Dung Cảnh nhếch mày " Dực Vương trầm ổn, võ công cao cường, nàng là đông cung Hoàng Hậu. Để hắn đi theo trẫm an tâm hơn. Hãy cứ quyết định vậy đi"
" Ngươi...." Nàng tức muốn dậm chân, tiến lên phía trước cạnh bàn hắn muốn nói tiếp. Bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Đức Công Công.
" Hoàng Thượng đã đến giờ dùng thiện, phía Hoàng Quý Phi đã đang đợi người"
Ngôn Nhã Tú quay người, Nguyệt Khinh Âm đang đợi hắn. Hảo Hoàng Đế trêu hoa ghẹo nguyệt, Nguyệt Khinh Âm chính là trưởng công chúa Chu Tước quyền cao chức trọng, năm đó hoà hôn đến Huyền Vũ tuy không được lên Hoàng Hậu, nhưng cũng chính là Hoàng Quý Phi. Có điều nàng sinh ra Mộ Dung Liệt Phong còn nhỏ tuổi, so với Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Mặc Nhiên lại có phân lép vế hơn. Nên vì thế cho dù Mộ Dung nhị vị Vương Tử tuy không có nhà thân mẫu chống lưng nhưng thế lực trong triều chính là lớn mạnh không gì bằng.
Mộ Dung Cảnh nhìn lướt qua mặt nàng trầm ấm giọng nói truyền đến " Nói hôm nay trẫm cùng Hoàng Hậu dùng thiện, Hoàng Quý Phi hảo hảo nghỉ ngơi"
" Tuân lệnh" Đức Công Công theo hẩu hắn đã lâu, đối với Hoàng đế đột ngột thay đổi ý định cũng không tò mò hỏi, chỉ âm thầm lui ra.
" Ai dùng bữa cùng ngươi?" Nàng giật mình, hắn chỉ như thế đích danh nàng không phải chính là kéo cho nàng một kẻ địch mạnh sao? Phải biết Nguyệt Khinh Âm xưa nay là luôn ngứa mắt nàng.
" Nàng" Hắn không lo lắng nói. Cũng từ tốn đứng dậy đi đến bàn ăn. Rất nhanh hai bên nô tỳ đã dần mang theo thức ăn lên, sắp đầy một bàn.
Nàng chưa bao giờ đến ăn cùng Mộ Dung Cảnh, không ngờ lúc ăn lại như thế nhiều món, nhưng chỉ có hai người " Đây là chỉ ta và ngươi?"
" Đúng vậy" Hắn gật đầu
" Quá hoang phí" Nàng lầm bầm, xíu về phải xin một tí đem cho tỷ tỷ dùng thử.
Thấy Ngôn Khả Tú cảm thán, hắn bỗng chốc bối rối. Đây là bình thường ngự thiện, không phải nàng cũng được hưởng đặc cách này sao. " Ở nàng trong cung lúc nào thiếu thốn đồ ăn"
" Ta nói đây không phải thiếu thốn, ngươi nói bày ra nhiều như vậy. Đồ còn dư bỏ thật phung phí" Nàng chật lưỡi, cũng tự nhiên ngồi xuống gắp đồ ăn.
Mộ Dung Cảnh tiếp tục dùng bữa, lại đột nhiên ra lệnh " Đức Nguyên, sau này cứ chuẩn bị vừa đủ là được. Không cần bày biện nhiều thứ"
" Hoàng Thượng, chuyện này...." Đức Công Công khó xử, trước giờ Hoàng đế luôn ăn uống như vậy, Hoàng Thượng nay lại muốn chính sách tiết kiệm.
" Cứ nghe theo mà làm" Hắn nghiêm giọng. Bên cạnh Ngôn Nhã Tú lén lút đưa mắt, hắn thật sự vì câu cảm thán của nàng mà thay đổi. Mộ Dung Cảnh hôm nay không có bệnh đi.
Phượng Cung
Sau khi sáng sớm Ngôn Nhã Tú vội vã rời đi tìm Mộ Dung Cảnh, Dạ Tử Ly chán nản đi ra khỏi cung. Đây là gì cuộc sống, nàng không thể nào chịu nổi nữa. Thật sự quá mức nhàm chán.
Dẫn theo Xuân Hoa đi vòng vườn thượng uyển, quả là mỹ cảnh nhân gian. Trăm hoa đua sắc, tuy không bằng cảnh vật sinh động bên ngoài nhưng như vậy cũng làm rúng động lòng người. Đi một lúc vô tình thấy được mẫu góc áo nhỏ sau thân cây. Nàng tò mò đi lại, nhìn đến một thiếu niên 15-16 tuổi đang cặm cụi vẽ tranh hiển nhiên không để ý đến sự xuất hiện của nàng.
Nhìn xuống bức tranh, nàng phải thốt lên trầm trồ, bức tranh thuỷ mạc sinh động, vùng thảo nguyên rộng lớn hùng vĩ dưới chân bầu trời xanh mát, một thiếu nữ vận hồng y đang cưỡi ngựa, phong thái hào hùng mạnh mẽ. Nàng không kiềm được tán dương " Tranh này hảo mỹ"
Thiếu niên hoảng hốt lập tức che đi bức hoạ, đứng nhanh dậy " Hoàng... Hoàng Tỷ"
Dạ Tử Ly chiều mến cười nói " Liệt Phong, tỷ từng nói về hội hoạ đệ là đệ nhất, không ai sánh bằng"
" Tỷ... như vậy cũng không ai công nhận, là đệ vô dụng. Tỷ có thể hay không không nói chuyện này cho Mẫu Phi đệ" Hắn như muốn bật khóc, tuy rằng hội hoạ giỏi thì như nào. Mẫu phi luôn không muốn thấy hắn hoạ, chán ghét hắn này bất tài thân.
Nàng thở dài đi đến tay nhẹ lấy bức hoạ trong tay hắn " Liệt Phong, đệ không vô dụng. Hoạ thì như nào, tỷ hảo thích, cái này tặng tỷ được không?"
" Hoàng Tỷ... tỷ thật sự thích nó sao?" Mộ Dung Liệt Phong như đứa trẻ được khen thưởng, có chút chần chừ lo lắng nhìn nàng.
Mở lên bức hoạ trong tay gật đầu " Rất thích, nữ tử này là?"
" Là hoàng tỷ. Đệ lần đầu đi săn bắn đã thấy bóng tỷ trên lưng ngựa tỷ thí cùng các hoàng huynh" Hắn ngượng ngùng gãi đầu.
Nàng kinh ngạc " Là ta sao?"
Không phải, chính là công chúa Mộ Dung Ngữ Lam, đúng rồi Mộ Dung Ngữ Lam rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Nàng cất lại bức hoạ nói " Vậy là ta giữ là đúng rồi. Liệt Phong, ta rất thích. Đa tạ đệ"
" Hoàng Tỷ..." lần đầu có người quý bức hoạ của hắn. Mộ Dung Liệt Phong phấn khích đến mặt đỏ bừng.
Không ai biết đằng sau thân cây đang có người nhìn đến hắn, Mộ Dung Ngạo Thần không tiếng động rời đi. Bên cạnh Trữ Uy Quân khó hiểu nói " Vương Gia, Khuynh Hạc công chúa không phải xưa nay luôn không quan tâm gì Thất Hoàng Tử, hôm nay lại phá lệ quan tâm là có gì âm mưu sao?"
" Ngươi quan tâm đến nàng sẽ cấu kết cùng Thất Hoàng Tử?" Mộ Dung Ngạo Thần lạnh giọng.
" Thần không rõ" Trữ Uy Quân lắc đầu.
" Liệt Phong là nhi tử duy nhất của Hoàng Quý Phi, nàng là nữ nhi của Hoàng Hậu. Vốn dĩ bọn họ không chung một thuyền ngay từ đầu" Hắn vẫn như cũ lạnh giá nói
Đức công công nhìn đến nữ tử như cũ chăm chú nhìn bản hiệu, không có giấu hiệu đi vào, nói khẽ " Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng bên trong, người không đi vào sao?"
Ngôn Nhã Tú nhìn qua hắn, bất khả tư nghị nói " Bổn cung chuẩn bị vào"
Nói rồi cất bước đi vào, thôi được rồi liều một phen, dù sao cũng là Hoàng Hậu không phải sao, nàng còn phải sợ hắn. Bên trong đã thấy Mộ Dung Cảnh uy nghiêm phê duyệt tấu chương. Mày kiếm có chút phiền muộn mà chau, thấy nàng vào cũng không ngước mắt.
Không phải hắn không bất ngờ, chỉ là không ngờ được nữ nhân này lại cho hắn chờ lâu như vậy. Đứng bên ngoài rốt cuộc làm gì. " Hoàng Hậu, hôm nay đến có việc gì sao?"
" Đúng là có việc" Nàng hằn giọng, nếu không có việc còn lâu nàng mới đến chỗ này.
Mộ Dung cảnh đặt xuống tấu chương, ồ lên một tiếng " Có chuyện gì?"
"Ta nhớ nhà, ngươi có thể hay không cho ta về Ngôn phủ" Nàng là Đông cung Hoàng Hậu, không thể đến nơi thượng triều. Ngôn Dự Cơ càng là không thể đến Hậu cung, mọi lần muốn liên lạc đều phải thông qua nô tỳ thái giám, có điều lần này quan trọn việc, nàng không thể mạo hiểm như vậy.
Hắn thấy nàng không những không tuân thủ lễ nghi, nói chuyện cùng cao cao tại thượng Hoàng Đế cũng không xưng thần, bản thân lại hiển nhiên không tức giận " Hoàng Hậu đúng là đã lâu không về thăm Ngôn Quốc Cửu. Thôi vậy đi, mấy ngày sau hãy về lại Ngôn Phủ. Lam Nhi cũng theo đi"
Nàng không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy, Mộ Dung Cảnh đây là cho phép. Đồng ý nhanh như vậy. Chưa kịp để nàng vui mừng lại tiếp tục nói " Có điều trẫm không yên tâm, để cho Dực Vương đi theo đi"
" Dực Vương? Không thể a" Mộ Dung Ngạo Thần đi theo làm gì, nàng là để hỏi rõ thân thế bản thân cùng tỷ tỷ. Hắn đi theo không phải tạo nên chướng ngại vật.
Mộ Dung Cảnh nhếch mày " Dực Vương trầm ổn, võ công cao cường, nàng là đông cung Hoàng Hậu. Để hắn đi theo trẫm an tâm hơn. Hãy cứ quyết định vậy đi"
" Ngươi...." Nàng tức muốn dậm chân, tiến lên phía trước cạnh bàn hắn muốn nói tiếp. Bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Đức Công Công.
" Hoàng Thượng đã đến giờ dùng thiện, phía Hoàng Quý Phi đã đang đợi người"
Ngôn Nhã Tú quay người, Nguyệt Khinh Âm đang đợi hắn. Hảo Hoàng Đế trêu hoa ghẹo nguyệt, Nguyệt Khinh Âm chính là trưởng công chúa Chu Tước quyền cao chức trọng, năm đó hoà hôn đến Huyền Vũ tuy không được lên Hoàng Hậu, nhưng cũng chính là Hoàng Quý Phi. Có điều nàng sinh ra Mộ Dung Liệt Phong còn nhỏ tuổi, so với Mộ Dung Ngạo Thần cùng Mộ Dung Mặc Nhiên lại có phân lép vế hơn. Nên vì thế cho dù Mộ Dung nhị vị Vương Tử tuy không có nhà thân mẫu chống lưng nhưng thế lực trong triều chính là lớn mạnh không gì bằng.
Mộ Dung Cảnh nhìn lướt qua mặt nàng trầm ấm giọng nói truyền đến " Nói hôm nay trẫm cùng Hoàng Hậu dùng thiện, Hoàng Quý Phi hảo hảo nghỉ ngơi"
" Tuân lệnh" Đức Công Công theo hẩu hắn đã lâu, đối với Hoàng đế đột ngột thay đổi ý định cũng không tò mò hỏi, chỉ âm thầm lui ra.
" Ai dùng bữa cùng ngươi?" Nàng giật mình, hắn chỉ như thế đích danh nàng không phải chính là kéo cho nàng một kẻ địch mạnh sao? Phải biết Nguyệt Khinh Âm xưa nay là luôn ngứa mắt nàng.
" Nàng" Hắn không lo lắng nói. Cũng từ tốn đứng dậy đi đến bàn ăn. Rất nhanh hai bên nô tỳ đã dần mang theo thức ăn lên, sắp đầy một bàn.
Nàng chưa bao giờ đến ăn cùng Mộ Dung Cảnh, không ngờ lúc ăn lại như thế nhiều món, nhưng chỉ có hai người " Đây là chỉ ta và ngươi?"
" Đúng vậy" Hắn gật đầu
" Quá hoang phí" Nàng lầm bầm, xíu về phải xin một tí đem cho tỷ tỷ dùng thử.
Thấy Ngôn Khả Tú cảm thán, hắn bỗng chốc bối rối. Đây là bình thường ngự thiện, không phải nàng cũng được hưởng đặc cách này sao. " Ở nàng trong cung lúc nào thiếu thốn đồ ăn"
" Ta nói đây không phải thiếu thốn, ngươi nói bày ra nhiều như vậy. Đồ còn dư bỏ thật phung phí" Nàng chật lưỡi, cũng tự nhiên ngồi xuống gắp đồ ăn.
Mộ Dung Cảnh tiếp tục dùng bữa, lại đột nhiên ra lệnh " Đức Nguyên, sau này cứ chuẩn bị vừa đủ là được. Không cần bày biện nhiều thứ"
" Hoàng Thượng, chuyện này...." Đức Công Công khó xử, trước giờ Hoàng đế luôn ăn uống như vậy, Hoàng Thượng nay lại muốn chính sách tiết kiệm.
" Cứ nghe theo mà làm" Hắn nghiêm giọng. Bên cạnh Ngôn Nhã Tú lén lút đưa mắt, hắn thật sự vì câu cảm thán của nàng mà thay đổi. Mộ Dung Cảnh hôm nay không có bệnh đi.
Phượng Cung
Sau khi sáng sớm Ngôn Nhã Tú vội vã rời đi tìm Mộ Dung Cảnh, Dạ Tử Ly chán nản đi ra khỏi cung. Đây là gì cuộc sống, nàng không thể nào chịu nổi nữa. Thật sự quá mức nhàm chán.
Dẫn theo Xuân Hoa đi vòng vườn thượng uyển, quả là mỹ cảnh nhân gian. Trăm hoa đua sắc, tuy không bằng cảnh vật sinh động bên ngoài nhưng như vậy cũng làm rúng động lòng người. Đi một lúc vô tình thấy được mẫu góc áo nhỏ sau thân cây. Nàng tò mò đi lại, nhìn đến một thiếu niên 15-16 tuổi đang cặm cụi vẽ tranh hiển nhiên không để ý đến sự xuất hiện của nàng.
Nhìn xuống bức tranh, nàng phải thốt lên trầm trồ, bức tranh thuỷ mạc sinh động, vùng thảo nguyên rộng lớn hùng vĩ dưới chân bầu trời xanh mát, một thiếu nữ vận hồng y đang cưỡi ngựa, phong thái hào hùng mạnh mẽ. Nàng không kiềm được tán dương " Tranh này hảo mỹ"
Thiếu niên hoảng hốt lập tức che đi bức hoạ, đứng nhanh dậy " Hoàng... Hoàng Tỷ"
Dạ Tử Ly chiều mến cười nói " Liệt Phong, tỷ từng nói về hội hoạ đệ là đệ nhất, không ai sánh bằng"
" Tỷ... như vậy cũng không ai công nhận, là đệ vô dụng. Tỷ có thể hay không không nói chuyện này cho Mẫu Phi đệ" Hắn như muốn bật khóc, tuy rằng hội hoạ giỏi thì như nào. Mẫu phi luôn không muốn thấy hắn hoạ, chán ghét hắn này bất tài thân.
Nàng thở dài đi đến tay nhẹ lấy bức hoạ trong tay hắn " Liệt Phong, đệ không vô dụng. Hoạ thì như nào, tỷ hảo thích, cái này tặng tỷ được không?"
" Hoàng Tỷ... tỷ thật sự thích nó sao?" Mộ Dung Liệt Phong như đứa trẻ được khen thưởng, có chút chần chừ lo lắng nhìn nàng.
Mở lên bức hoạ trong tay gật đầu " Rất thích, nữ tử này là?"
" Là hoàng tỷ. Đệ lần đầu đi săn bắn đã thấy bóng tỷ trên lưng ngựa tỷ thí cùng các hoàng huynh" Hắn ngượng ngùng gãi đầu.
Nàng kinh ngạc " Là ta sao?"
Không phải, chính là công chúa Mộ Dung Ngữ Lam, đúng rồi Mộ Dung Ngữ Lam rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Nàng cất lại bức hoạ nói " Vậy là ta giữ là đúng rồi. Liệt Phong, ta rất thích. Đa tạ đệ"
" Hoàng Tỷ..." lần đầu có người quý bức hoạ của hắn. Mộ Dung Liệt Phong phấn khích đến mặt đỏ bừng.
Không ai biết đằng sau thân cây đang có người nhìn đến hắn, Mộ Dung Ngạo Thần không tiếng động rời đi. Bên cạnh Trữ Uy Quân khó hiểu nói " Vương Gia, Khuynh Hạc công chúa không phải xưa nay luôn không quan tâm gì Thất Hoàng Tử, hôm nay lại phá lệ quan tâm là có gì âm mưu sao?"
" Ngươi quan tâm đến nàng sẽ cấu kết cùng Thất Hoàng Tử?" Mộ Dung Ngạo Thần lạnh giọng.
" Thần không rõ" Trữ Uy Quân lắc đầu.
" Liệt Phong là nhi tử duy nhất của Hoàng Quý Phi, nàng là nữ nhi của Hoàng Hậu. Vốn dĩ bọn họ không chung một thuyền ngay từ đầu" Hắn vẫn như cũ lạnh giá nói