Tay Cự Phách
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Trinh Thám, Phương Tây |
Số chương | 2 |
Lượt đọc | 222 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Kate Baclkwell là biểu tượng của sự thành công. Trong cuộc chơi kiếm tìm quyền lực và danh vọng bà đã chiến thắng, trở thành người phụ nữ giàu có và nổi tiếng nhất thế giới. Bà rất giống cha mình, một người đã trở về sau cái chết và dám cá cược cả cuộc đời mình cho một miền đất Nam Phi khó khăn và nghèo đói.
Ngày sinh nhật lần thứ 90, Kate hồi tưởng lại quãng đời của mình, thế giới của mình, vương quốc của mình… Và cả gia đình nơi mà bà đã thao túng, chế ngự và dành tình thương. Sự công bằng và sự lố bịch, sự điên rồ và sự man rợ, cái tốt và cái xấu, những chiến thắng và cả những thất bại trong cuộc đời – sau tất cả những điều đó, liệu Kate Blackwell có phải là thủ lĩnh của cuộc chơi?
“… Lúc này, bà Kate nhìn chăm chú con quỷ sứ xinh đẹp với nét mặt thiên thần đang đứng trước mặt bà. Ta xây dựng tất cả các dự tính tương lai xung quanh ngươi. Chính ngươi sẽ là kẻ nắm quyền điều khiển Kruger-Brent một ngày nào đó. Chính ngươi là kẻ mà trước đây ta yêu quý, nâng niu. Bà nói: “tao muốn mày rời khỏi ngôi nhà này. Tao không muốn nhìn mặt mày nữa.”
Mặt Eve tái hẳn lại.
“Mày là một con đĩ. Tao nghĩ tao cũng có thể chịu đựng được điều ấy. Nhưng mày lại lừa đảo, xảo quyệt, lại mắc phải cái bệnh dối trá. Tao không thể chịu đựng được cái tính như vậy.”
Tất cả mọi sự diễn ra quá nhanh. Eve nói với vẻ đau khổ, “Bà ạ nếu Alexandra đã nói với bà những điều dối trá về cháu thì..”
“Alexandra không biết chút gì về chuyện này. Tao vừa nói chuyện rất lâu với bà Collins.”
“Chỉ có thế thôi sao?” Eve cố làm ra vẻ như vừa trút ra khỏi một gánh nặng, qua giọng nói. “Bà Collins ghét cháu vì…”
Bà Kate đột nhiên tỏ vẻ chán ngán, mệt mỏi. “Cái lối nói ấy không còn hiệu quả gì nữa đâu, Eve ạ. Dẹp nó đi. Hết rồi. Tao đã cho mời ông luật sư đến, và sẽ tước quyền thừa kế của mày.”
Eve cảm thấy như thế giới sụp đổ xung quanh nàng. “Bà không thể làm như thế được. Như thế thì cháu sẽ sống bằng cách nào?”
“Mày sẽ được một khoản trợ cấp nhỏ. Từ nay trở đi, mày sẽ sống tự lập. Mày muốn làm gì thì làm.” Giọng bà Kate trở nên cứng rắn. “Nhưng nếu tao còn nghe hay đọc thấy một lời nào về những vụ tai tiếng của mày, nếu mày làm ô danh gia đình Blackwell bằng cách nào đó, thì tao sẽ ngưng luôn khoản trợ cấp ấy. Nghe rõ chưa?”
Eve nhìn vào mắt bà nội, và biết rằng lần này thì không có sự hoãn lại việc thi hành quyết định này. Hàng chục cái cớ để tự bênh vực vọt lên đến môi nàng nhưng đều tắt ngay đi ở đó.
Bà Kate đứng dậy, nói bằng một giọng run run, “Tao không biết điều này có một ý nghĩa gì đối với mày hay không, nhưng đối với tao, đó là một việc khó khăn nhất mà tao đã quyết định phải làm trong đời tao”.
Bà quay lưng lại, bước ra khỏi phòng, lưng bà cứng nhắc và thẳng băng…”.
- “Người kể chuyện cừ khôi trong cuộc chơi” – USA Today
- “Thôi thúc đọc tác giả nào mà khiến cho độc giả phải nín thở khi đặt câu hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”? và không cần phải dùng đến sự trợ giúp hay bất kì một nhà phê bình nào” – New York Time review.
5 chương mới nhất
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ
Tôi là Nữ Quan Tài
Tôi là Nữ Quan Tài
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.