Chương 3: "Đừng đi."
Thiếu Gia Trong Lời Đồn
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 3. "Đừng đi."
___
Yến Tri An chẳng thèm để ý đến người nọ nữa, cậu tựa đầu vào cửa xe nhìn ra bên ngoài. Giang Cẩn Diên cũng không dám chọc cậu nữa, im lặng nhìn người bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay khua khua lọn mái của Yến Tri An rồi bật cười.
Rất nhanh đã đến nơi mà Yến Tri An thuê. Cậu thuê một căn trọ, rộng cỡ 45 mét vuông, và chia ra hai gian phòng, một gian ngoài và một gian phòng ngủ. Rất tiện nghi.
Giang Cẩn Diên đánh giá một lúc, không cho ý kiến. Tuy hắn không xa hoa như bao thiếu gia con nhà giàu khác, nhưng dù gì cũng là tiểu thiếu gia được nuông chiều, căn phòng này còn không bằng phòng để đồ của hắn nữa.
Yến Tri An nhìn vẻ mặt hắn ta, "Cậu về được rồi."
"..." Giang Cẩn Diên nghe vậy xịt keo tại chỗ, mặt làm ra vẻ không dám tin nhìn Yến Tri An, "Cậu…"
"Đồ vong ân phụ nghĩa!!!" Hắn làm ra vẻ giận dỗi, quay mặt đi.
Yến Tri An: "..." Không phải cậu không muốn ở lại à? Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cậu kia kìa!!
Đúng lúc này, điện thoại Yến Tri An reo lên, cậu để nó rung chuông một lúc mới bắt máy.
"Xin chào."
"Cậu Tri An, tôi đã sắp xếp xong rồi, không biết thứ tư tuần sau cậu có thời gian không?" Thái độ của luật sư bây giờ gần như đã thay đổi. Không còn vẻ sắc bén như ngày đầu tiên, nhưng Yến Tri An vẫn không nóng không lạnh như cũ.
"Được, ở đâu?"
"Khách sạn Thi Đình, 6 giờ chiều."
Ngắt cuộc gọi. Yến Tri An trầm tư, khách sạn Thi Đình, thứ tư, 6 giờ chiều là thời gian của bữa tiệc chào đón Cố Hi Bân, con trai Cố Khanh vừa từ nước ngoài trở về.
Kiếp trước cũng là ở bữa tiệc này Yến Tri An gặp mặt bố mẹ lần đầu tiên. Bên kia sắp xếp cho cậu thân phận là phục vụ để cậu đi vào bên trong bữa tiệc. Lúc đó Yến Tri An không nghi ngờ gì, cho là bên kia đối xử tốt với cậu.
Khi cậu nhìn thấy cha mẹ lần đầu tiên đã rất kích động, bỏ qua mọi thứ đi thẳng về phía họ. Trời mới biết khi đó Yến Tri An hạnh phúc bao nhiêu, khuôn mặt không hay cười lúc này lại kéo nhẹ khoé miệng.
Yến Tri An đứng trước hai người họ, gọi "Cha mẹ." Khiến cho toàn bữa tiệc im ắng, bất động nhìn sang. Sau đó, toàn hiện trường ngay lập tức nổ tung, tiếng xì xào bàn tán không ngừng.
Yến Tháp Tùng và Cố Nhan Dung lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt khi đó cậu chẳng thể nào quên được. Bên cạnh họ còn có một thiếu niên tầm tuổi cậu, người đó ôm chặt cánh tay của Cố Nhan Dung, nhìn Yến Tri An như nhìn rác rưởi, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng cậu đầu nhìn thấy.
Yến Tri An cứng đơ người, ngay tức khắc khuôn mặt hạnh phúc trở nên bối rối, hai tay cậu xoắn vào nhau.
"Tri An, tôi phải về rồi." Giang Cẩn Diên vỗ lên vai Yến Tri An. Mới vừa nãy chú hắn gọi, không biết là kêu về làm gì nữa. Hắn cảm thấy hơi thấp thỏm.
"Ừ!" Yến Tri An lơ đãng đáp lại hắn.
Đồ đạc đều được đưa vào trong nhà trọ, xếp ngay ngắn ở gian ngoài. Yến Tri An xếp hết sách lên kệ, một kệ đặt trong phòng ngủ, kệ còn lại đặt sát tường ngay gần cửa sổ ở gian ngoài. Sau đó mới dọn dẹp những thứ khác.
Cậu phải mất nguyên một ngày để hoàn thành việc sắp xếp, thành quả đáng để tự hào. Nhìn vào không còn vẻ đơn sơ như lúc đầu nữa. Cả căn nhà được trang trí theo tông màu xanh trắng, khiến cho nó có cảm giác rộng rãi và mát mẻ hơn, rất phù hợp với phong cách và khí chất trên người của Yến Tri An.
Buổi tối, Yến Tri An buồn ngủ nằm xuống giường, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được. Cậu trằn trọc suốt đêm, đến khi gần như là thiếp đi thì mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Yến Tri An chuẩn bị ngồi lên xe, có một cánh tay kéo cậu lại, nói: "Đừng đi."
Cậu vẫn ngồi lên xe, nói chuyện cùng với tài xế. Tài xế hôm nay là người mới đổi, ông ta có chút kỳ lạ, câu có câu không trò chuyện với Yến Tri An. Hắn lái xe lên đường cao tốc, cậu thấy lạ hỏi: "Chú, đi đâu vậy?"
Giọng tài xế hơi run, "Ông chủ gọi cậu, đang chờ ở ngoại ô."
Cậu không nói chuyện nữa. Cho đến khi có một chiếc xe khác không ngừng tăng tốc lao về phía chiếc xe của cậu, tài xế bỗng dưng giảm tốc độ. Khi hai chiếc xe đâm vào nhau, lao xuống bờ vực bên đường, cửa xe mở toang, tài xế đã lao vút ra ngoài.
Rầm!
Yến Tri An choàng tỉnh, hơi thở của cậu dồn dập, mồ hôi nhễ nhại. Mặc dù giấc mơ này có phần không giống, kiếp trước không có níu tay cậu lại cả, nhưng cậu vẫn nhớ rõ, tài xế xe đích thực đã nhảy ra khỏi ghế lái trước khi xe rơi xuống và nổ tung.
Tinh tinh tinh tinh.
Điện thoại Yến Tri An vang lên liên tục. Tin nhắn của cậu đang bị oanh tạc.
[Tri An! Thần tài của tôi, cậu đến công ty đi.]
[Hôm nay cậu lại nghỉ à?]
[Đến đi mà, xin cậu đó.]
[Tri An, Tri An!]
Tri An 2509: [Có việc?]
TT. Dương: [Không không không, không có việc. Cậu đến công ty đi, đi mà.]
Tri An 2509: [Không.]
Không có việc gì thì đến đó làm gì? Yến Tri An nằm lại vào trong ổ chăn của mình, vì ngủ không ngon nên hai mắt cậu toàn quầng thâm, nét mặt mệt mỏi trông thấy. Không lâu sau, cậu lại chìm vào giấc ngủ, lần này ngủ không mộng không mị. Một giấc thẳng đến hơn 10 giờ.
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 3. "Đừng đi."
___
Yến Tri An chẳng thèm để ý đến người nọ nữa, cậu tựa đầu vào cửa xe nhìn ra bên ngoài. Giang Cẩn Diên cũng không dám chọc cậu nữa, im lặng nhìn người bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay khua khua lọn mái của Yến Tri An rồi bật cười.
Rất nhanh đã đến nơi mà Yến Tri An thuê. Cậu thuê một căn trọ, rộng cỡ 45 mét vuông, và chia ra hai gian phòng, một gian ngoài và một gian phòng ngủ. Rất tiện nghi.
Giang Cẩn Diên đánh giá một lúc, không cho ý kiến. Tuy hắn không xa hoa như bao thiếu gia con nhà giàu khác, nhưng dù gì cũng là tiểu thiếu gia được nuông chiều, căn phòng này còn không bằng phòng để đồ của hắn nữa.
Yến Tri An nhìn vẻ mặt hắn ta, "Cậu về được rồi."
"..." Giang Cẩn Diên nghe vậy xịt keo tại chỗ, mặt làm ra vẻ không dám tin nhìn Yến Tri An, "Cậu…"
"Đồ vong ân phụ nghĩa!!!" Hắn làm ra vẻ giận dỗi, quay mặt đi.
Yến Tri An: "..." Không phải cậu không muốn ở lại à? Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cậu kia kìa!!
Đúng lúc này, điện thoại Yến Tri An reo lên, cậu để nó rung chuông một lúc mới bắt máy.
"Xin chào."
"Cậu Tri An, tôi đã sắp xếp xong rồi, không biết thứ tư tuần sau cậu có thời gian không?" Thái độ của luật sư bây giờ gần như đã thay đổi. Không còn vẻ sắc bén như ngày đầu tiên, nhưng Yến Tri An vẫn không nóng không lạnh như cũ.
"Được, ở đâu?"
"Khách sạn Thi Đình, 6 giờ chiều."
Ngắt cuộc gọi. Yến Tri An trầm tư, khách sạn Thi Đình, thứ tư, 6 giờ chiều là thời gian của bữa tiệc chào đón Cố Hi Bân, con trai Cố Khanh vừa từ nước ngoài trở về.
Kiếp trước cũng là ở bữa tiệc này Yến Tri An gặp mặt bố mẹ lần đầu tiên. Bên kia sắp xếp cho cậu thân phận là phục vụ để cậu đi vào bên trong bữa tiệc. Lúc đó Yến Tri An không nghi ngờ gì, cho là bên kia đối xử tốt với cậu.
Khi cậu nhìn thấy cha mẹ lần đầu tiên đã rất kích động, bỏ qua mọi thứ đi thẳng về phía họ. Trời mới biết khi đó Yến Tri An hạnh phúc bao nhiêu, khuôn mặt không hay cười lúc này lại kéo nhẹ khoé miệng.
Yến Tri An đứng trước hai người họ, gọi "Cha mẹ." Khiến cho toàn bữa tiệc im ắng, bất động nhìn sang. Sau đó, toàn hiện trường ngay lập tức nổ tung, tiếng xì xào bàn tán không ngừng.
Yến Tháp Tùng và Cố Nhan Dung lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt khi đó cậu chẳng thể nào quên được. Bên cạnh họ còn có một thiếu niên tầm tuổi cậu, người đó ôm chặt cánh tay của Cố Nhan Dung, nhìn Yến Tri An như nhìn rác rưởi, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng cậu đầu nhìn thấy.
Yến Tri An cứng đơ người, ngay tức khắc khuôn mặt hạnh phúc trở nên bối rối, hai tay cậu xoắn vào nhau.
"Tri An, tôi phải về rồi." Giang Cẩn Diên vỗ lên vai Yến Tri An. Mới vừa nãy chú hắn gọi, không biết là kêu về làm gì nữa. Hắn cảm thấy hơi thấp thỏm.
"Ừ!" Yến Tri An lơ đãng đáp lại hắn.
Đồ đạc đều được đưa vào trong nhà trọ, xếp ngay ngắn ở gian ngoài. Yến Tri An xếp hết sách lên kệ, một kệ đặt trong phòng ngủ, kệ còn lại đặt sát tường ngay gần cửa sổ ở gian ngoài. Sau đó mới dọn dẹp những thứ khác.
Cậu phải mất nguyên một ngày để hoàn thành việc sắp xếp, thành quả đáng để tự hào. Nhìn vào không còn vẻ đơn sơ như lúc đầu nữa. Cả căn nhà được trang trí theo tông màu xanh trắng, khiến cho nó có cảm giác rộng rãi và mát mẻ hơn, rất phù hợp với phong cách và khí chất trên người của Yến Tri An.
Buổi tối, Yến Tri An buồn ngủ nằm xuống giường, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được. Cậu trằn trọc suốt đêm, đến khi gần như là thiếp đi thì mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Yến Tri An chuẩn bị ngồi lên xe, có một cánh tay kéo cậu lại, nói: "Đừng đi."
Cậu vẫn ngồi lên xe, nói chuyện cùng với tài xế. Tài xế hôm nay là người mới đổi, ông ta có chút kỳ lạ, câu có câu không trò chuyện với Yến Tri An. Hắn lái xe lên đường cao tốc, cậu thấy lạ hỏi: "Chú, đi đâu vậy?"
Giọng tài xế hơi run, "Ông chủ gọi cậu, đang chờ ở ngoại ô."
Cậu không nói chuyện nữa. Cho đến khi có một chiếc xe khác không ngừng tăng tốc lao về phía chiếc xe của cậu, tài xế bỗng dưng giảm tốc độ. Khi hai chiếc xe đâm vào nhau, lao xuống bờ vực bên đường, cửa xe mở toang, tài xế đã lao vút ra ngoài.
Rầm!
Yến Tri An choàng tỉnh, hơi thở của cậu dồn dập, mồ hôi nhễ nhại. Mặc dù giấc mơ này có phần không giống, kiếp trước không có níu tay cậu lại cả, nhưng cậu vẫn nhớ rõ, tài xế xe đích thực đã nhảy ra khỏi ghế lái trước khi xe rơi xuống và nổ tung.
Tinh tinh tinh tinh.
Điện thoại Yến Tri An vang lên liên tục. Tin nhắn của cậu đang bị oanh tạc.
[Tri An! Thần tài của tôi, cậu đến công ty đi.]
[Hôm nay cậu lại nghỉ à?]
[Đến đi mà, xin cậu đó.]
[Tri An, Tri An!]
Tri An 2509: [Có việc?]
TT. Dương: [Không không không, không có việc. Cậu đến công ty đi, đi mà.]
Tri An 2509: [Không.]
Không có việc gì thì đến đó làm gì? Yến Tri An nằm lại vào trong ổ chăn của mình, vì ngủ không ngon nên hai mắt cậu toàn quầng thâm, nét mặt mệt mỏi trông thấy. Không lâu sau, cậu lại chìm vào giấc ngủ, lần này ngủ không mộng không mị. Một giấc thẳng đến hơn 10 giờ.