Chương 66
Hai người chạm mắt nhau, ánh mắt Từ Khải Tuyên đầy sự dò xét nhìn nàng còn Tiêu Ân thì đầy vẻ tránh né. Từ Khải Tuyên cũng không muốn ép nàng, hắn chậm rãi lên tiếng giọng nói trầm ấm
- Thôi bỏ đi, khi nào cô muốn nói thì nói.
- Vương gia…
Nàng không biết phải nói gì với hắn chỉ đành chăm chú băng bó vết thương cho hắn.
- Khi nào ngài khỏi bệnh ta sẽ nói từng chuyện cho ngài nghe. Bây giờ ngoài dưỡng bệnh thì chúng ta còn một kẻ thù lớn ngài nên cẩn thận.
Hắn nghe nàng nói không khác gì đang dặn dò và ra lệnh hắn làm việc.
- Được. Bản hoàng tử đợi ngươi.
Từ Khải Tuyên còn đang nghĩ nếu nàng phát hiện hắn lừa nàng thì liệu nàng có đem cả phủ vương gia của hắn mà lừa bán sạch hay không.
Hai người rời khỏi phòng đã thấy thái sư một đường mà đi theo vỗ mông ngựa, bộ dạng cực kì vô sỉ không hề cảm thấy e ngại nàng. Tiêu Ân nhiều lúc muốn tiến lên cho ông ta một đao luôn tại chỗ, nhưng lần nào cũng bị Từ Khải Tuyên giữ lại.
Nàng nhịn, nàng nhịn đợi đến lúc đủ chứng cứ phản tặc của ông ta nàng hứa sẽ đích thân đốt sạch phủ thái sư của hắn, vác đao lớn mà chém hắn thành tám mảnh.
Hai người lên xe ngựa rời khỏi phủ thái sư đã là đêm tối, Tiêu Ân dặn dò bọn họ đưa Từ Khải Tuyên cùng về phủ Thừa tướng. Nàng cũng tranh thủ ngủ một lát nào ngờ vừa nằm xuống nàng đã đánh một giấc sâu. Đầu nàng gục vào vai Từ Khải Tuyên, hắn cúi đầu nhìn nữ tử đang ngủ bên cạnh hắn mà không hề phòng bị, trong vô thức mà nắm lấy tay nàng vuốt nhẹ mu bàn tay cũng để mặc nàng tựa vào vai hắn mà ngủ.
Lúc xe dừng trước cửa phủ, thị vệ đã sớm vào trong thông báo. Không bao lâu đã thấy phụ thân và mẫu thân nàng ra đến tận cửa để đón hai người. Phu xe vừa kéo rèm lên thì đã thấy một màn hai người tựa vào vai nhau mà ngủ ngon lành tay còn nắm chặt.
Tiêu Diệp nhìn sang Trác Ngọc đầy ẩn ý, ông tiến đến bên cạnh xe ngựa lay nhẹ hai người tỉnh dậy. Tiêu Ân vừa mở mắt ra đã thấy hắn đang nắm chặt tay nàng, Tiêu Ân vỗ nhẹ lên tay lay hắn tỉnh dậy.
Cả hai vừa tỉnh, hắn đã nhanh chóng xuống xe ngựa, Tiêu Diệp và Trác Ngọc còn đang định hành lễ với Từ Khải Tuyên đã bị hắn ngăn lại. Bọn họ từng người lại gần hắn mà hỏi thăm kiểm tra hắn như thể nàng dẫn hắn đi làm điều ác vậy Tiêu Ân đứng một bên nhìn họ lười biếng.
- Phụ thân, mẫu thân, ta mới là nhi tử của hai người đấy, còn là nữ nhi đấy. Ta là người đi lâu rồi chưa về nhà đấy.
Tiêu Diệp nhìn sang nha hoàn bên cạnh ra lệnh
- Ngươi mau đi chuẩn bị cho tiểu thư đi.
Ông chỉ quăng lại một câu rồi lại liền lôi Từ Khải Tuyên vào trong nói chuyện. Bỏ lại nàng giữa sân với vài nha hoàn. Mẫu thân nàng Trác Ngọc thì cũng hỏi thăm vài câu cũng đi theo Tiêu Diệp và Từ Khải Tuyên vào trong phủ.
Tiêu Ân ấm ức mang thêm cục tức trở về phòng. Nàng tắm rửa thay y phục chuẩn bị đi ngủ, Tiêu Ân vừa đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại trong đầu liền nhớ đến lúc ban nãy bị Từ Khải Tuyên cưỡng hôn. Người nàng theo phản xạ bất giác liền ngồi bật dậy hai tay ôm chặt gối, lắc đầu vài cái
- Không xong rồi, ta gặp quỷ rồi sao lại nhớ đến hắn ta nhỉ?
Bên phía Từ Khải Tuyên sau khi dẫn hắn về phòng, Tiêu Diệp và Trác Ngọc không khỏi hỏi thăm tình hình và xem xét người hắn. Từ Khải Tuyên nhất thời bị sự nhiệt tình của họ làm cho cảm động, nhưng chính sự bên mình hắn không thể lơ là.
- Tiêu phu nhân, cũng đã trễ rồi người về nghỉ ngơi sớm đi. Bản hoàng tử còn có việc cần nói với Tiêu thừa tướng.
Trác Ngọc nghe vậy cũng hành lễ rồi lặng lẽ lui ra, người vừa ra khỏi cửa hắn liền cho thị về và nha hoàn rời khỏi chỉ còn mỗi hắn và Tiêu Diệp.
- Tiêu thừa tướng không biết ngài đã điều tra được gì ở chỗ Tạ Thành rồi.
Tiêu Diệp nhanh chóng nói lại những thứ ông tra ra được. Từ Khải Tuyên sau khi nghe xong cũng trầm mặc suy nghĩ một lát mới lên tiếng
- Sáng mai bổn vương cho người vào cung tìm hiểu lai lịch của ông ta, ngài ở ngoài hỗ trợ Tiêu Ân nàng ấy nghiệm thi ở Lục Phiến Môn. Bổn vương hồi phủ xử lý chút việc vặt đến tối sẽ gặp ở đây.
- Lão thần … Vương gia ngài không bị bệnh?
- Không, bổn vương làm vậy để tiện điều tra Tạ Thành
- vậy…Tiêu Ân biết không?
- Nàng ấy không biết.
- E là …
- Thừa tướng tối nay đến đây thôi sáng mai còn phiền ngài rồi.
Tiêu Diệp ban nãy còn định thốt ra chữ “tuân mệnh” thì phát hiện Từ Khải Tuyên tên tiểu tử này thế mà không bị bệnh ngược lại còn lừa con gái lão nguyên một đoạn đường dài đến cả danh tiếng và danh tiết đều bị hủy vì tay tên tiểu tử này. Ông không khỏi thay đổi sắc mặt thái độ nhìn hắn có chút chán ghét pha lẫn vẻ mặt muốn đuổi khách.
Từ Khải Tuyên thấy sắc mặt ông ấy thay đổi cũng chỉ có thể cười khổ e là con đường sau này của hắn muốn tiếp cận nàng càng ngày càng khó rồi đây.
- Thôi bỏ đi, khi nào cô muốn nói thì nói.
- Vương gia…
Nàng không biết phải nói gì với hắn chỉ đành chăm chú băng bó vết thương cho hắn.
- Khi nào ngài khỏi bệnh ta sẽ nói từng chuyện cho ngài nghe. Bây giờ ngoài dưỡng bệnh thì chúng ta còn một kẻ thù lớn ngài nên cẩn thận.
Hắn nghe nàng nói không khác gì đang dặn dò và ra lệnh hắn làm việc.
- Được. Bản hoàng tử đợi ngươi.
Từ Khải Tuyên còn đang nghĩ nếu nàng phát hiện hắn lừa nàng thì liệu nàng có đem cả phủ vương gia của hắn mà lừa bán sạch hay không.
Hai người rời khỏi phòng đã thấy thái sư một đường mà đi theo vỗ mông ngựa, bộ dạng cực kì vô sỉ không hề cảm thấy e ngại nàng. Tiêu Ân nhiều lúc muốn tiến lên cho ông ta một đao luôn tại chỗ, nhưng lần nào cũng bị Từ Khải Tuyên giữ lại.
Nàng nhịn, nàng nhịn đợi đến lúc đủ chứng cứ phản tặc của ông ta nàng hứa sẽ đích thân đốt sạch phủ thái sư của hắn, vác đao lớn mà chém hắn thành tám mảnh.
Hai người lên xe ngựa rời khỏi phủ thái sư đã là đêm tối, Tiêu Ân dặn dò bọn họ đưa Từ Khải Tuyên cùng về phủ Thừa tướng. Nàng cũng tranh thủ ngủ một lát nào ngờ vừa nằm xuống nàng đã đánh một giấc sâu. Đầu nàng gục vào vai Từ Khải Tuyên, hắn cúi đầu nhìn nữ tử đang ngủ bên cạnh hắn mà không hề phòng bị, trong vô thức mà nắm lấy tay nàng vuốt nhẹ mu bàn tay cũng để mặc nàng tựa vào vai hắn mà ngủ.
Lúc xe dừng trước cửa phủ, thị vệ đã sớm vào trong thông báo. Không bao lâu đã thấy phụ thân và mẫu thân nàng ra đến tận cửa để đón hai người. Phu xe vừa kéo rèm lên thì đã thấy một màn hai người tựa vào vai nhau mà ngủ ngon lành tay còn nắm chặt.
Tiêu Diệp nhìn sang Trác Ngọc đầy ẩn ý, ông tiến đến bên cạnh xe ngựa lay nhẹ hai người tỉnh dậy. Tiêu Ân vừa mở mắt ra đã thấy hắn đang nắm chặt tay nàng, Tiêu Ân vỗ nhẹ lên tay lay hắn tỉnh dậy.
Cả hai vừa tỉnh, hắn đã nhanh chóng xuống xe ngựa, Tiêu Diệp và Trác Ngọc còn đang định hành lễ với Từ Khải Tuyên đã bị hắn ngăn lại. Bọn họ từng người lại gần hắn mà hỏi thăm kiểm tra hắn như thể nàng dẫn hắn đi làm điều ác vậy Tiêu Ân đứng một bên nhìn họ lười biếng.
- Phụ thân, mẫu thân, ta mới là nhi tử của hai người đấy, còn là nữ nhi đấy. Ta là người đi lâu rồi chưa về nhà đấy.
Tiêu Diệp nhìn sang nha hoàn bên cạnh ra lệnh
- Ngươi mau đi chuẩn bị cho tiểu thư đi.
Ông chỉ quăng lại một câu rồi lại liền lôi Từ Khải Tuyên vào trong nói chuyện. Bỏ lại nàng giữa sân với vài nha hoàn. Mẫu thân nàng Trác Ngọc thì cũng hỏi thăm vài câu cũng đi theo Tiêu Diệp và Từ Khải Tuyên vào trong phủ.
Tiêu Ân ấm ức mang thêm cục tức trở về phòng. Nàng tắm rửa thay y phục chuẩn bị đi ngủ, Tiêu Ân vừa đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại trong đầu liền nhớ đến lúc ban nãy bị Từ Khải Tuyên cưỡng hôn. Người nàng theo phản xạ bất giác liền ngồi bật dậy hai tay ôm chặt gối, lắc đầu vài cái
- Không xong rồi, ta gặp quỷ rồi sao lại nhớ đến hắn ta nhỉ?
Bên phía Từ Khải Tuyên sau khi dẫn hắn về phòng, Tiêu Diệp và Trác Ngọc không khỏi hỏi thăm tình hình và xem xét người hắn. Từ Khải Tuyên nhất thời bị sự nhiệt tình của họ làm cho cảm động, nhưng chính sự bên mình hắn không thể lơ là.
- Tiêu phu nhân, cũng đã trễ rồi người về nghỉ ngơi sớm đi. Bản hoàng tử còn có việc cần nói với Tiêu thừa tướng.
Trác Ngọc nghe vậy cũng hành lễ rồi lặng lẽ lui ra, người vừa ra khỏi cửa hắn liền cho thị về và nha hoàn rời khỏi chỉ còn mỗi hắn và Tiêu Diệp.
- Tiêu thừa tướng không biết ngài đã điều tra được gì ở chỗ Tạ Thành rồi.
Tiêu Diệp nhanh chóng nói lại những thứ ông tra ra được. Từ Khải Tuyên sau khi nghe xong cũng trầm mặc suy nghĩ một lát mới lên tiếng
- Sáng mai bổn vương cho người vào cung tìm hiểu lai lịch của ông ta, ngài ở ngoài hỗ trợ Tiêu Ân nàng ấy nghiệm thi ở Lục Phiến Môn. Bổn vương hồi phủ xử lý chút việc vặt đến tối sẽ gặp ở đây.
- Lão thần … Vương gia ngài không bị bệnh?
- Không, bổn vương làm vậy để tiện điều tra Tạ Thành
- vậy…Tiêu Ân biết không?
- Nàng ấy không biết.
- E là …
- Thừa tướng tối nay đến đây thôi sáng mai còn phiền ngài rồi.
Tiêu Diệp ban nãy còn định thốt ra chữ “tuân mệnh” thì phát hiện Từ Khải Tuyên tên tiểu tử này thế mà không bị bệnh ngược lại còn lừa con gái lão nguyên một đoạn đường dài đến cả danh tiếng và danh tiết đều bị hủy vì tay tên tiểu tử này. Ông không khỏi thay đổi sắc mặt thái độ nhìn hắn có chút chán ghét pha lẫn vẻ mặt muốn đuổi khách.
Từ Khải Tuyên thấy sắc mặt ông ấy thay đổi cũng chỉ có thể cười khổ e là con đường sau này của hắn muốn tiếp cận nàng càng ngày càng khó rồi đây.