Chương 69
Tiêu Diệp nhìn nàng khó nén lửa giận, ông lại nhìn sang Liễu Khiêm đang đứng hóng chuyện.
Từ Khải Tuyên muốn tiến lên giải thích cho nàng thì đã bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Diệp, hắn cũng ngậm ngùi mà đứng yên tại chỗ.
- Hồi phủ đi, chúng ta còn nhiều chuyện để nói với nhau lắm.
Từ Khải Tuyên đi bên cạnh nàng, đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy. Liễu Khiêm dặn dò nha dịch tiễn bọn họ ra xe ngựa.
Không khí trên xe ngựa bây giờ có phần hơi kỳ lạ, cả ba trầm mặc không lên tiếng được một lúc lâu Liễu Khiêm mới bắt đầu nói
‐ Tiêu Ân tối nay con vào từ đường mà quỳ đi ta có việc cần nói với con.
- Phụ thân, con có thể giải thích được không?
- Con đoán xem.
Tiêu Ân đành ngậm ngùi ngả đầu tựa lưng vào cạnh xe ngựa. Tiêu Diệp lúc này quay sang Từ Khải Tuyên
- Vương gia ngài thân phận tôn quý, hạ quan tự thấy tệ xá không phù hợp với ngài nên ngài có thể về Vương phủ để nghỉ ngơi.
- Thừa tướng đại nhân ngài quá lời rồi, phụ hoàng bảo ta đến quý phủ để tịnh dưỡng tiện thể trị bệnh trong người.
- Cũng được, mong vương gia đừng can thiệp vào chuyện nhà là được.
- Được, ta đã rõ.
Xe ngựa vừa dừng lại trước phủ thừa tướng Tiêu Ân đã ngoan ngoãn theo chân thị vệ đi thẳng một mạch đến từ đường. Sau nàng là Tiêu Diệp và Trác Ngọc, trên tay bà còn mang theo một khay gỗ. Tiêu Diệp tức giận cầm lấy thước gỗ Tiêu Ân nhìn lên vừa thấy cây thước vừa dài vừa to như vậy thì đây chắc hẳn là thứ được gọi là gia quy trong truyền thuyết nhỉ, lần này nàng tiêu thật rồi. Tiêu Diệp hất khay gỗ trong tay Trác Ngọc đồ trong khay rơi xuống đất trước mặt nàng.
Tiêu Ân nhìn lại đồ vật vừa rơi xuống, không khỏi hoảng hốt kia chẳng phải là ngoại bài của Từ Khải Tuyên còn có… mảnh vải trắng bên trong có vết máu là thứ nàng băng bó vết thương cho Từ Khải Tuyên mà, có cả y phục của nàng nữa à. Đây chẳng phải đang vu oan cho nàng.
- Phụ thân, mẫu thân ta và vương gia hoàn toàn trong sạch không có việc gì xảy ra hết.
- Im miệng, Tiêu Ân, ta đã nói với con bao nhiêu lần cẩn thận tên thái sư đó con hết lần này đến lần khác đều không nghe. Nếu người hôm nay không phải Tấn Vương mà là một người khác thì con biết hậu quả thế nào không? Tờ mờ sáng mai tin đồn thừa tướng đương triều dạy con không nghiêm, tùy tiện thất thân sẽ lan rộng khắp kinh thành.
- Phụ thân, con biết sai rồi Vương gia dù sao bây giờ cũng mới mười bốn tuổi, hài nhi không nên lợi dụng ngài ấy. Nên đề phòng thái sư, không nên tự ý hành động.
Tiêu Diệp nói một hơi mặt ông lúc trắng lúc đỏ, nếu để lâu có khi lại lên máu nữa. Tiêu Ân cúi đầu không dám trả lời, Tiêu Diệp tức người vung tay xuống đánh lên lưng nàng, nàng nhắm nghiền mắt chờ đợi cơn đau kéo đến qua một lúc lâu nàng không thấy cảm giác đau đớn hơi hé mắt ra nhìn thì phát hiện đã được người khác ôm vào lòng. Mùi hương quen thuộc trên người hắn đã khiến nàng nhận ra Tiêu Ân vịn nhẹ vào eo hắn nhỏ giọng.
- Vương gia. Ta không sao.
- Tiêu đại nhân, việc này lỗi của ta do ta sơ suất nếu muốn phạt thì cứ phạt ta đi, nàng ấy là bị liên lụy mà thôi.
Mùi máu thoang thoảng trong phòng khiến nàng vô thức nhìn vào lưng hắn, vết roi kia chẳng phải đã làm rách miệng vết thương cũ rồi sao.
- Vương gia, lưng ngài.
Tiêu Diệp và Trác Ngọc còn đang hoảng sợ vì một roi vừa rồi hắn đột nhiên xuất hiện không khỏi làm ông hoảng sợ. Nhưng khi định thần lại ông lại tức giận lên tiếng
- Ngài định bao che nha đầu này đến khi nào?
- Tiêu đại nhân, ta bây giờ không phải vương gia trong miệng ngài, cũng không phải là tam hoàng tử chỉ là một người thường nên bây giờ ngài còn đánh ta còn che, che nàng ấy đến hết đời này.
- Vương gia.
Tiêu Ân nghe hắn nói nhất thời cảm động kiếp trước đến kiếp này có lẽ hắn là người không ngại mọi thứ mà bảo vệ nàng. Trác Ngọc lúc này đứng sau lưng Liễu Khiêm nhéo mạnh vào eo ông. Nhỏ giọng nhắc nhở.
- Đủ rồi, về thôi.
Liễu Khiêm bị đau cũng quay sang nhìn bà.
- Nếu ngài đã nói vậy thì tối nay quỳ chung với nha đầu này luôn đi.
- Phụ thân, Vương gia vì muốn bảo vệ con nên đã tự làm mình bị thương thêm một roi ban nãy e là vết thương đại rách ra mong phụ thân cho một chút dược và vải trắng để con có thể thay thuốc.
- Bị thương?
Tiêu Diệp nghe nàng nói vậy cũng chú ý đến lưng của Từ Khải Tuyên. Ông đánh Tiêu Ân là thật nhưng không nỡ xuống tay với nha đầu đó cũng là thật. Một roi không mạnh không nhẹ như vậy sao lại để một mảng máu lớn như thế kia. Sức lực của ông vốn không lớn e là lại vì nha đầu nhà ông mà lại tự thương mình rồi. Tiêu Diệp nhìn sang Trác Ngọc ra hiệu, bà nhìn theo tay ông không khỏi hoảng hốt.
- Mau, truyền đại phu.
- Không cần đâu mẫu thân, con là đại phu.
- Vậy mau làm theo lời nó đi.
Trác Ngọc sai nha hoàn chuẩn bị mọi việc theo lời nàng.
Từ Khải Tuyên muốn tiến lên giải thích cho nàng thì đã bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Diệp, hắn cũng ngậm ngùi mà đứng yên tại chỗ.
- Hồi phủ đi, chúng ta còn nhiều chuyện để nói với nhau lắm.
Từ Khải Tuyên đi bên cạnh nàng, đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy. Liễu Khiêm dặn dò nha dịch tiễn bọn họ ra xe ngựa.
Không khí trên xe ngựa bây giờ có phần hơi kỳ lạ, cả ba trầm mặc không lên tiếng được một lúc lâu Liễu Khiêm mới bắt đầu nói
‐ Tiêu Ân tối nay con vào từ đường mà quỳ đi ta có việc cần nói với con.
- Phụ thân, con có thể giải thích được không?
- Con đoán xem.
Tiêu Ân đành ngậm ngùi ngả đầu tựa lưng vào cạnh xe ngựa. Tiêu Diệp lúc này quay sang Từ Khải Tuyên
- Vương gia ngài thân phận tôn quý, hạ quan tự thấy tệ xá không phù hợp với ngài nên ngài có thể về Vương phủ để nghỉ ngơi.
- Thừa tướng đại nhân ngài quá lời rồi, phụ hoàng bảo ta đến quý phủ để tịnh dưỡng tiện thể trị bệnh trong người.
- Cũng được, mong vương gia đừng can thiệp vào chuyện nhà là được.
- Được, ta đã rõ.
Xe ngựa vừa dừng lại trước phủ thừa tướng Tiêu Ân đã ngoan ngoãn theo chân thị vệ đi thẳng một mạch đến từ đường. Sau nàng là Tiêu Diệp và Trác Ngọc, trên tay bà còn mang theo một khay gỗ. Tiêu Diệp tức giận cầm lấy thước gỗ Tiêu Ân nhìn lên vừa thấy cây thước vừa dài vừa to như vậy thì đây chắc hẳn là thứ được gọi là gia quy trong truyền thuyết nhỉ, lần này nàng tiêu thật rồi. Tiêu Diệp hất khay gỗ trong tay Trác Ngọc đồ trong khay rơi xuống đất trước mặt nàng.
Tiêu Ân nhìn lại đồ vật vừa rơi xuống, không khỏi hoảng hốt kia chẳng phải là ngoại bài của Từ Khải Tuyên còn có… mảnh vải trắng bên trong có vết máu là thứ nàng băng bó vết thương cho Từ Khải Tuyên mà, có cả y phục của nàng nữa à. Đây chẳng phải đang vu oan cho nàng.
- Phụ thân, mẫu thân ta và vương gia hoàn toàn trong sạch không có việc gì xảy ra hết.
- Im miệng, Tiêu Ân, ta đã nói với con bao nhiêu lần cẩn thận tên thái sư đó con hết lần này đến lần khác đều không nghe. Nếu người hôm nay không phải Tấn Vương mà là một người khác thì con biết hậu quả thế nào không? Tờ mờ sáng mai tin đồn thừa tướng đương triều dạy con không nghiêm, tùy tiện thất thân sẽ lan rộng khắp kinh thành.
- Phụ thân, con biết sai rồi Vương gia dù sao bây giờ cũng mới mười bốn tuổi, hài nhi không nên lợi dụng ngài ấy. Nên đề phòng thái sư, không nên tự ý hành động.
Tiêu Diệp nói một hơi mặt ông lúc trắng lúc đỏ, nếu để lâu có khi lại lên máu nữa. Tiêu Ân cúi đầu không dám trả lời, Tiêu Diệp tức người vung tay xuống đánh lên lưng nàng, nàng nhắm nghiền mắt chờ đợi cơn đau kéo đến qua một lúc lâu nàng không thấy cảm giác đau đớn hơi hé mắt ra nhìn thì phát hiện đã được người khác ôm vào lòng. Mùi hương quen thuộc trên người hắn đã khiến nàng nhận ra Tiêu Ân vịn nhẹ vào eo hắn nhỏ giọng.
- Vương gia. Ta không sao.
- Tiêu đại nhân, việc này lỗi của ta do ta sơ suất nếu muốn phạt thì cứ phạt ta đi, nàng ấy là bị liên lụy mà thôi.
Mùi máu thoang thoảng trong phòng khiến nàng vô thức nhìn vào lưng hắn, vết roi kia chẳng phải đã làm rách miệng vết thương cũ rồi sao.
- Vương gia, lưng ngài.
Tiêu Diệp và Trác Ngọc còn đang hoảng sợ vì một roi vừa rồi hắn đột nhiên xuất hiện không khỏi làm ông hoảng sợ. Nhưng khi định thần lại ông lại tức giận lên tiếng
- Ngài định bao che nha đầu này đến khi nào?
- Tiêu đại nhân, ta bây giờ không phải vương gia trong miệng ngài, cũng không phải là tam hoàng tử chỉ là một người thường nên bây giờ ngài còn đánh ta còn che, che nàng ấy đến hết đời này.
- Vương gia.
Tiêu Ân nghe hắn nói nhất thời cảm động kiếp trước đến kiếp này có lẽ hắn là người không ngại mọi thứ mà bảo vệ nàng. Trác Ngọc lúc này đứng sau lưng Liễu Khiêm nhéo mạnh vào eo ông. Nhỏ giọng nhắc nhở.
- Đủ rồi, về thôi.
Liễu Khiêm bị đau cũng quay sang nhìn bà.
- Nếu ngài đã nói vậy thì tối nay quỳ chung với nha đầu này luôn đi.
- Phụ thân, Vương gia vì muốn bảo vệ con nên đã tự làm mình bị thương thêm một roi ban nãy e là vết thương đại rách ra mong phụ thân cho một chút dược và vải trắng để con có thể thay thuốc.
- Bị thương?
Tiêu Diệp nghe nàng nói vậy cũng chú ý đến lưng của Từ Khải Tuyên. Ông đánh Tiêu Ân là thật nhưng không nỡ xuống tay với nha đầu đó cũng là thật. Một roi không mạnh không nhẹ như vậy sao lại để một mảng máu lớn như thế kia. Sức lực của ông vốn không lớn e là lại vì nha đầu nhà ông mà lại tự thương mình rồi. Tiêu Diệp nhìn sang Trác Ngọc ra hiệu, bà nhìn theo tay ông không khỏi hoảng hốt.
- Mau, truyền đại phu.
- Không cần đâu mẫu thân, con là đại phu.
- Vậy mau làm theo lời nó đi.
Trác Ngọc sai nha hoàn chuẩn bị mọi việc theo lời nàng.