Chương 76
Tại bắc trấn phủ ty, Thượng Quan gia không giấu nổi kinh hỷ khi gặp lại Thượng Quan Thanh. Phụ mẫu hắn không ngừng hỏi thăm tình hình. Thượng Quan Thanh quỳ rạp xuống đất mà cảm ơn đám người Liễu Khiêm. Đó giờ hắn chỉ nghe Cẩm Y Vệ tàn ác giết người chứ chưa nghe cứu người bao giờ. Bây giờ lại được chính Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn cứu giúp.
- Các vị đại nhân, Thượng Quan Thanh ta tại đây xin cảm tạ ơn cứu mạng của mọi người không biết có thể lấy gì báo đáp.
Trương Khải cũng không vội nâng hắn dậy, nhẹ giọng nói.
- Người ngươi nên cảm tạ là Tấn Vương, chính ngài ấy bảo bọn ta cứu ngươi.
- Không phải Vương gia đang có bệnh trong người sao, sao có thể?
- Tấn Vương Không làm thế sao có thể lôi đám người này ra được chứ.
Liễu Khiêm không nhịn được vội nói, ông chỉ vào đám thị vệ phủ thái sư đang co rúm, sợ bãi ngồi vào một góc. Bọn chúng sao có thể không sợ được chứ trước mặt là thống lĩnh Lục Phiến Môn Liễu đại nhân, nơi đang ở là là đại hình ty của Cẩm Y Vệ ở đây cho dù bọn hắn muốn chết cũng là việc khó.
- Ta sai người chuẩn bị ghi chép lời khai cho các ngươi nếu có nửa lời sai sự thật. Hình cụ lúc nào cũng sẽ chào đón các ngươi.
- Tiểu nhân đã rõ, Liễu đại nhân tha mạng. Tất cả là do Thái Sư sai bảo đám tiểu nhân hoàn toàn không biết gì cả.
- Mưu đồ ám sát mệnh quan triều đình mà ngươi lại bảo không biết. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ở đây không có Tấn Vương hay Tiêu bổ khoái đi nếu không… các ngươi khó sống.
Bọn chúng nghe Trương Khải nói vậy cũng hơi rùng mình. Liền trở nên Ngoan ngoan phối hợp cho lời khai.
…----------------…
Từ Khải Tuyên sáng sớm hắn đã nhập cung, một thân y phục màu tím theo phẩm vị hoàng thất. Trên người lại có thêm khí chất hoàng tộc cao quý khiến người khác chỉ dám ngước nhìn mà không dám đụng vào.
Tiêu Ân thấy hắn từ xa, nàng nhìn Từ Khải Tuyên mặc y phục đúng phẩm vị hắn vốn có liền cảm thấy nàng và hắn có một khoảng cách về tầng lớp quá khác biệt. Hắn vốn thuộc về nơi cao quý như hoàng cung chứ không phải cả ngày chạy đông chạy tây với nàng phá án. Nàng đứng đấy nhìn hắn thẩn thờ hồi lâu mà không phát hiện ra rằng Từ Khải Tuyên đang lại gần nàng.
- Tiêu tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Không đẹp sao, vậy mà Ma ma trong cung nói với ta là nhìn rất là đẹp
- à, không, rất đẹp, rất phù hợp với ngài.
Tiêu Ân nghe hắn nói cũng vội hoàn hồn mà trả lời, gương mặt tuấn mỹ của hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng khiến Tiêu Ân không khỏi hét lớn lên một tiếng.
- tỷ tỷ, tỷ sao vậy nếu đến lúc ta khỏi bệnh thì tỷ có sợ ta không?
Tiêu Ân vì câu hỏi đơn giản của từ Khải Tuyên mà lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, đúng rồi, nếu một ngày hắn khỏi bệnh, thần trí tỉnh táo, thì liệu hắn có còn quấn quýt nàng như bây giờ nữa không, có còn ở bên nàng là một Lão Tam của nàng nữa không, Hay là lại trở thành một Vương gia cao cao tại thượng, mọi người không dám đụng đến, vạn người kính phục. Phong quang vô hạn đến lúc đấy nàng vẫn chỉ là một tiểu Bộ Khoái nho nhỏ của Lục Phiến Môn mà thôi.
- Vương gia những lời sau này, chỉ mong Khi ngài tỉnh táo, Đừng nhớ nữa, ta là người mong ngài khỏe lại nhất cũng là người không mong ngày khỏe lại. Nếu một ngày khi ngài tỉnh táo, lúc ấy ngài và ta, như ở hai tầng lớp khác biệt khác nào một tiểu Bộ Khoái nho nhỏ mà muốn học đòi cành cao để thành Phượng Hoàng.
- Các vị đại nhân, Thượng Quan Thanh ta tại đây xin cảm tạ ơn cứu mạng của mọi người không biết có thể lấy gì báo đáp.
Trương Khải cũng không vội nâng hắn dậy, nhẹ giọng nói.
- Người ngươi nên cảm tạ là Tấn Vương, chính ngài ấy bảo bọn ta cứu ngươi.
- Không phải Vương gia đang có bệnh trong người sao, sao có thể?
- Tấn Vương Không làm thế sao có thể lôi đám người này ra được chứ.
Liễu Khiêm không nhịn được vội nói, ông chỉ vào đám thị vệ phủ thái sư đang co rúm, sợ bãi ngồi vào một góc. Bọn chúng sao có thể không sợ được chứ trước mặt là thống lĩnh Lục Phiến Môn Liễu đại nhân, nơi đang ở là là đại hình ty của Cẩm Y Vệ ở đây cho dù bọn hắn muốn chết cũng là việc khó.
- Ta sai người chuẩn bị ghi chép lời khai cho các ngươi nếu có nửa lời sai sự thật. Hình cụ lúc nào cũng sẽ chào đón các ngươi.
- Tiểu nhân đã rõ, Liễu đại nhân tha mạng. Tất cả là do Thái Sư sai bảo đám tiểu nhân hoàn toàn không biết gì cả.
- Mưu đồ ám sát mệnh quan triều đình mà ngươi lại bảo không biết. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ở đây không có Tấn Vương hay Tiêu bổ khoái đi nếu không… các ngươi khó sống.
Bọn chúng nghe Trương Khải nói vậy cũng hơi rùng mình. Liền trở nên Ngoan ngoan phối hợp cho lời khai.
…----------------…
Từ Khải Tuyên sáng sớm hắn đã nhập cung, một thân y phục màu tím theo phẩm vị hoàng thất. Trên người lại có thêm khí chất hoàng tộc cao quý khiến người khác chỉ dám ngước nhìn mà không dám đụng vào.
Tiêu Ân thấy hắn từ xa, nàng nhìn Từ Khải Tuyên mặc y phục đúng phẩm vị hắn vốn có liền cảm thấy nàng và hắn có một khoảng cách về tầng lớp quá khác biệt. Hắn vốn thuộc về nơi cao quý như hoàng cung chứ không phải cả ngày chạy đông chạy tây với nàng phá án. Nàng đứng đấy nhìn hắn thẩn thờ hồi lâu mà không phát hiện ra rằng Từ Khải Tuyên đang lại gần nàng.
- Tiêu tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Không đẹp sao, vậy mà Ma ma trong cung nói với ta là nhìn rất là đẹp
- à, không, rất đẹp, rất phù hợp với ngài.
Tiêu Ân nghe hắn nói cũng vội hoàn hồn mà trả lời, gương mặt tuấn mỹ của hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng khiến Tiêu Ân không khỏi hét lớn lên một tiếng.
- tỷ tỷ, tỷ sao vậy nếu đến lúc ta khỏi bệnh thì tỷ có sợ ta không?
Tiêu Ân vì câu hỏi đơn giản của từ Khải Tuyên mà lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, đúng rồi, nếu một ngày hắn khỏi bệnh, thần trí tỉnh táo, thì liệu hắn có còn quấn quýt nàng như bây giờ nữa không, có còn ở bên nàng là một Lão Tam của nàng nữa không, Hay là lại trở thành một Vương gia cao cao tại thượng, mọi người không dám đụng đến, vạn người kính phục. Phong quang vô hạn đến lúc đấy nàng vẫn chỉ là một tiểu Bộ Khoái nho nhỏ của Lục Phiến Môn mà thôi.
- Vương gia những lời sau này, chỉ mong Khi ngài tỉnh táo, Đừng nhớ nữa, ta là người mong ngài khỏe lại nhất cũng là người không mong ngày khỏe lại. Nếu một ngày khi ngài tỉnh táo, lúc ấy ngài và ta, như ở hai tầng lớp khác biệt khác nào một tiểu Bộ Khoái nho nhỏ mà muốn học đòi cành cao để thành Phượng Hoàng.