Chương 34
Một lát sau, Tư Duệ thất thần từ trong nhà vệ sinh bước ra, gương mặt ướt đẫm nước bị những luồng gió lạnh tạt vào tê buốt. Đi được một đoạn thì từ xa, Hàn Tiểu Hy vội vã chạy tới, lo lắng hỏi:
" Duệ Duệ, cậu đi hơi lâu đó! Cậu ổn chứ? Trông cậu xanh xao quá! "
" Mình không sao! Mọi người đã tặng quà xong hết chưa? " Tư Duệ không muốn cô bạn phải lo lắng cho mình, liền đánh sang chuyện khác.
" Xong hết rồi! Chỉ còn cậu thôi! Mà Duệ Duệ đến đây cũng không biết là sinh nhật bạn cùng lớp mà, nên không có cũng không sao đâu! Vả lại đã có quà từ người nhà cậu nhỉ? "
Nghe Tiểu Hy nói, Tư Duệ chỉ biết gãi đầu cười, hẳn là vậy rồi!
Nói đến người nhà Tư Duệ, Hàn Tiểu Hy như nghĩ ra một điều gì đó liền hỏi tiếp:
" Mà người nhà của cậu đâu? Từ lúc gặp cậu tới giờ mình không thấy họ lần nào cả! "
" Ah… "
Cô đang lăn tăn không biết có nên cho Tiểu Hy biết mình tới đây cùng Cao Lãng không thì bỗng phía sau vang lên giọng nói quen thuốc của một người đàn ông:
" Tư Duệ, tìm thấy em rồi! "
Cao Lãng bước tới về phía Tư Duệ, lại thấy ở đây còn có người khác, thì hơi nhướng mày:
" Em thật nhanh đã có thể kết bạn! "
" Không phải đâu, đây là Tiểu Hy, chính là bạn cùng lớp mới của tôi! " _ Thầm nghĩ Tư Duệ cô đúng là hài hòa cởi mở, nhưng chưa tài đến mức vừa rời anh ra liền có thể giao lưu kết bạn.
Nghe nhắc đến mình, Hàn Tiểu Hy cuống quýt chào hỏi:
" Em chào anh ạ! Em là bạn học của Duệ Duệ! "
Cao Lãng gật đầu nhẹ rồi cười nhạt, trầm giọng đáp lễ:
" Anh là Cao Lãng, cảm ơn em vì vừa rồi giúp anh trông coi Tư Duệ! "
Hàn Tiểu Hy vừa nghe liền tinh ý nhận ra họ của hai người khác nhau, thế rồi nhìn sang Tư Duệ vô tư hỏi:
" Ah! Thoạt đầu mình tưởng là anh ruột của cậu… "
Không để Tiểu Hy nói hết câu Tư Duệ vội vàng lên tiếng cắt ngang:
" Đúng vậy không phải anh ruột, mà chính là anh họ của mình! "
Nói rồi lén lút nhìn về phía Cao Lãng, chỉ thấy gương mặt anh như xám xịt đi, âm trầm và băng lãnh, khiến người ta không lạnh mà rét.
" Ra vậy! "
Đoạn có một người phụ nữ bước đến, cắt ngang cuộc trò chuyện còn đương dở dang của cả ba. Mà khi thấy người này, ánh mắt Cao Lãng chợt hiện lên tia phức tạp, chỉ có điều là không ai nhận ra. Bởi Tư Duệ và Tiểu Hy đều bị thu hút bởi vẻ đẹp kiêu hãnh, thanh tao kia. Nhất là Tư Duệ, khi vừa nhìn đên gương mặt của người phụ nữ này, cô cả kinh chết lặng.
Cô gái khoác trên mình là loại trang phục công sở giản dị. Không hề xe xua cầu kỳ như những nữ nhân khác đương tham gia dự tiệc ở đây. Mái tóc đen nhánh bóng mượt cũng được búi lên gọn gàng, phong cách đơn giản nhưng đem đến khí chất thanh lịch, trưởng thành!
Đồng Giai Lị tiến dâng về phía ba người đang đứng, nhưng chỉ nhắm thẳng người đàn ông mà bước đến, dáng người cô cao ráo, thanh tao. Từng bước đi uyển chuyển đều cuốn hút vô cùng, tựa hồ một người mẫu trong lốt nữ nhân công sở.
Cao Lãng thấy cô lạnh giọng lên tiến, sắc mặt âm trầm khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì:
" Cô Đồng, tới đây tìm tôi là có chuyện gì? Chẳng phải vừa nãy đã gặp mặt chào hỏi rồi sao? "
Ngay lúc này đây Tư Duệ như lờ mờ ngộ ra, có phải vừa rồi anh gấp gáp như vậy chính là để gặp mặt nữ nhân này?
Đồng Giai Lị vẫn là nét tao nhã ấy, cô mỉm cười tinh tế, cất giọng dịu dàng trong trẻo, không chút gợn nào, loại giọng mà khi thốt ra có thể khiến đàn ông nghe đều đổ gục:
" Em muốn bàn bạc thêm với anh về chuyện hợp tác làm ăn sắp tới! Ý anh sao? "
Cao Lãng còn đang nhíu mày trầm ngâm nhìn người phụ nữ trước mặt thì cô ta bỗng dời ánh mắt từ anh chuyển sang hai cô gái đứng bên cạnh, đầu tiên là Tiểu Hy rồi dừng lại trên người Tư Duệ. Đáy mắt như lóe sáng lên, cong cong khóe môi hoàn hảo nói:
" Lãng, vị tiểu thư đây là… "
" Em họ tôi! "
Anh nói xong còn thản nhiên nhìn sang cô, ánh mắt có chút tối lại, lạnh lùng khôn tả.
Mà không hiểu sao, khi nghe chính miệng anh thốt ra ba hai chữ "em họ", trái tim Tư Duệ như bị bóp chặt, tắc nghẽn. Trong lòng bất giác dâng trào lên một sự chua xót. Bởi người phụ nữ kia, không ai khác chính là nữ nhân trong tấm ảnh cô tìm được trong thư phòng của Cao Lãng. Anh cất giữ nó lâu như thế, đủ để biết cô gái này đối với anh quan trọng như thế nào. Mặc dù qua bao nhiêu năm tháng, cô trông trưởng thành và khác biệt hơn so với trước kia một chút, nhưng nét đẹp đơn giản thuần khiết kia thực sự không lẫn đi đâu được!
Cao Lãng nhận Tư Duệ à em họ… phải chăng là vì không muốn nữ nhân này biết anh và cô đang có quan hệ mờ ám?
Rồi cô mới chợt nhận ra, bên cạnh tất thảy còn có Tiểu Hy, vừa rồi cũng là chính miệng cô nhận anh là anh họ, càng không thể nói ra cô chỉ là tình nhân nhỏ bé bên cạnh người đàn ông này. Ngẫm một hồi thấy có lý, Tư Duệ cũng không để tâm đến lời của Cao Lãng nữa.
Mà người phụ nữ kia giống như không tin, cô nhún vai, cao giọng:
" Ồ, vậy sao! Bỏ đi, trở lại với yêu cầu của em, anh có muốn cùng trao đổi một chút không? "
Cao Lãng đến cuối cùng cũng không nói một câu đồng ý với Đồng Giai Lị, chỉ quay sang Tư Duệ, một lần nữa dặn dò rồi rời đi. Nữ nhân kia thấy anh không nói "Được!" cũng không phản đối chuyện này liền hài lòng nối gót theo sau, không quên quay lại gật đầu với Tư Duệ và Tiểu Hy thay cho lời chào.
Hai cô nàng từ lúc họ rời đi mãi về sau vẫn chỉ đứng ngẩn người ra đó, không nói câu nào. Bản thân họ cũng không biết tại sao lại im lặng như vậy. Mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai biết được!
_______________________
- Còn tiếp-
" Duệ Duệ, cậu đi hơi lâu đó! Cậu ổn chứ? Trông cậu xanh xao quá! "
" Mình không sao! Mọi người đã tặng quà xong hết chưa? " Tư Duệ không muốn cô bạn phải lo lắng cho mình, liền đánh sang chuyện khác.
" Xong hết rồi! Chỉ còn cậu thôi! Mà Duệ Duệ đến đây cũng không biết là sinh nhật bạn cùng lớp mà, nên không có cũng không sao đâu! Vả lại đã có quà từ người nhà cậu nhỉ? "
Nghe Tiểu Hy nói, Tư Duệ chỉ biết gãi đầu cười, hẳn là vậy rồi!
Nói đến người nhà Tư Duệ, Hàn Tiểu Hy như nghĩ ra một điều gì đó liền hỏi tiếp:
" Mà người nhà của cậu đâu? Từ lúc gặp cậu tới giờ mình không thấy họ lần nào cả! "
" Ah… "
Cô đang lăn tăn không biết có nên cho Tiểu Hy biết mình tới đây cùng Cao Lãng không thì bỗng phía sau vang lên giọng nói quen thuốc của một người đàn ông:
" Tư Duệ, tìm thấy em rồi! "
Cao Lãng bước tới về phía Tư Duệ, lại thấy ở đây còn có người khác, thì hơi nhướng mày:
" Em thật nhanh đã có thể kết bạn! "
" Không phải đâu, đây là Tiểu Hy, chính là bạn cùng lớp mới của tôi! " _ Thầm nghĩ Tư Duệ cô đúng là hài hòa cởi mở, nhưng chưa tài đến mức vừa rời anh ra liền có thể giao lưu kết bạn.
Nghe nhắc đến mình, Hàn Tiểu Hy cuống quýt chào hỏi:
" Em chào anh ạ! Em là bạn học của Duệ Duệ! "
Cao Lãng gật đầu nhẹ rồi cười nhạt, trầm giọng đáp lễ:
" Anh là Cao Lãng, cảm ơn em vì vừa rồi giúp anh trông coi Tư Duệ! "
Hàn Tiểu Hy vừa nghe liền tinh ý nhận ra họ của hai người khác nhau, thế rồi nhìn sang Tư Duệ vô tư hỏi:
" Ah! Thoạt đầu mình tưởng là anh ruột của cậu… "
Không để Tiểu Hy nói hết câu Tư Duệ vội vàng lên tiếng cắt ngang:
" Đúng vậy không phải anh ruột, mà chính là anh họ của mình! "
Nói rồi lén lút nhìn về phía Cao Lãng, chỉ thấy gương mặt anh như xám xịt đi, âm trầm và băng lãnh, khiến người ta không lạnh mà rét.
" Ra vậy! "
Đoạn có một người phụ nữ bước đến, cắt ngang cuộc trò chuyện còn đương dở dang của cả ba. Mà khi thấy người này, ánh mắt Cao Lãng chợt hiện lên tia phức tạp, chỉ có điều là không ai nhận ra. Bởi Tư Duệ và Tiểu Hy đều bị thu hút bởi vẻ đẹp kiêu hãnh, thanh tao kia. Nhất là Tư Duệ, khi vừa nhìn đên gương mặt của người phụ nữ này, cô cả kinh chết lặng.
Cô gái khoác trên mình là loại trang phục công sở giản dị. Không hề xe xua cầu kỳ như những nữ nhân khác đương tham gia dự tiệc ở đây. Mái tóc đen nhánh bóng mượt cũng được búi lên gọn gàng, phong cách đơn giản nhưng đem đến khí chất thanh lịch, trưởng thành!
Đồng Giai Lị tiến dâng về phía ba người đang đứng, nhưng chỉ nhắm thẳng người đàn ông mà bước đến, dáng người cô cao ráo, thanh tao. Từng bước đi uyển chuyển đều cuốn hút vô cùng, tựa hồ một người mẫu trong lốt nữ nhân công sở.
Cao Lãng thấy cô lạnh giọng lên tiến, sắc mặt âm trầm khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì:
" Cô Đồng, tới đây tìm tôi là có chuyện gì? Chẳng phải vừa nãy đã gặp mặt chào hỏi rồi sao? "
Ngay lúc này đây Tư Duệ như lờ mờ ngộ ra, có phải vừa rồi anh gấp gáp như vậy chính là để gặp mặt nữ nhân này?
Đồng Giai Lị vẫn là nét tao nhã ấy, cô mỉm cười tinh tế, cất giọng dịu dàng trong trẻo, không chút gợn nào, loại giọng mà khi thốt ra có thể khiến đàn ông nghe đều đổ gục:
" Em muốn bàn bạc thêm với anh về chuyện hợp tác làm ăn sắp tới! Ý anh sao? "
Cao Lãng còn đang nhíu mày trầm ngâm nhìn người phụ nữ trước mặt thì cô ta bỗng dời ánh mắt từ anh chuyển sang hai cô gái đứng bên cạnh, đầu tiên là Tiểu Hy rồi dừng lại trên người Tư Duệ. Đáy mắt như lóe sáng lên, cong cong khóe môi hoàn hảo nói:
" Lãng, vị tiểu thư đây là… "
" Em họ tôi! "
Anh nói xong còn thản nhiên nhìn sang cô, ánh mắt có chút tối lại, lạnh lùng khôn tả.
Mà không hiểu sao, khi nghe chính miệng anh thốt ra ba hai chữ "em họ", trái tim Tư Duệ như bị bóp chặt, tắc nghẽn. Trong lòng bất giác dâng trào lên một sự chua xót. Bởi người phụ nữ kia, không ai khác chính là nữ nhân trong tấm ảnh cô tìm được trong thư phòng của Cao Lãng. Anh cất giữ nó lâu như thế, đủ để biết cô gái này đối với anh quan trọng như thế nào. Mặc dù qua bao nhiêu năm tháng, cô trông trưởng thành và khác biệt hơn so với trước kia một chút, nhưng nét đẹp đơn giản thuần khiết kia thực sự không lẫn đi đâu được!
Cao Lãng nhận Tư Duệ à em họ… phải chăng là vì không muốn nữ nhân này biết anh và cô đang có quan hệ mờ ám?
Rồi cô mới chợt nhận ra, bên cạnh tất thảy còn có Tiểu Hy, vừa rồi cũng là chính miệng cô nhận anh là anh họ, càng không thể nói ra cô chỉ là tình nhân nhỏ bé bên cạnh người đàn ông này. Ngẫm một hồi thấy có lý, Tư Duệ cũng không để tâm đến lời của Cao Lãng nữa.
Mà người phụ nữ kia giống như không tin, cô nhún vai, cao giọng:
" Ồ, vậy sao! Bỏ đi, trở lại với yêu cầu của em, anh có muốn cùng trao đổi một chút không? "
Cao Lãng đến cuối cùng cũng không nói một câu đồng ý với Đồng Giai Lị, chỉ quay sang Tư Duệ, một lần nữa dặn dò rồi rời đi. Nữ nhân kia thấy anh không nói "Được!" cũng không phản đối chuyện này liền hài lòng nối gót theo sau, không quên quay lại gật đầu với Tư Duệ và Tiểu Hy thay cho lời chào.
Hai cô nàng từ lúc họ rời đi mãi về sau vẫn chỉ đứng ngẩn người ra đó, không nói câu nào. Bản thân họ cũng không biết tại sao lại im lặng như vậy. Mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai biết được!
_______________________
- Còn tiếp-