Chương 39
Vẫn còn đang thắc mắc không nói lên lời thì từ trong nhà, một bóng người chậm rãi bước ra, bên tay còn dắt theo một đứa bé gái khoảng chừng chín mười tuổi. Phỏng chừng là hai mẹ con, cô bé còn đang khóc lóc rất dữ dội.
Mà Tư Duệ khi nhìn thấy người phụ nữ ấy liền chết chân tại chỗ, sống mũi bất giác cay cay, nước mắt cũng tự nhiên tuôn trào. Đó là mẹ cô, người phụ nữ đang nắm tay đứa bé gái kia chính là mẹ cô, Mạc Tư Nhan!
Tuy đã một thập kỷ trôi qua nhưng gương mặt bà vẫn trẻ trung phúc hậu và tràn ngập tình thương vô đối. Vẫn vẻ mặt hồi ức ấy, mẹ cô đang ra sức dỗ dành đứa trẻ đang khóc, khóc đến thương tâm. Tư Duệ còn nhớ, bà cũng từng đối với cô dịu dàng và ấm áp như vậy!
Mạc Tư Nhan luống cuống trấn an đứa con gái mít ướt của bà. Vừa rồi chỉ bị anh lớn trêu một chút đã khóc thành ra như vậy, mắt mũi đều nhiễm đỏ và sưng húp cả lên, không sao dỗ được. Mà anh trai nó cũng thật đáng trách! Chọc em gái đến phát khóc lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì, càng không thèm dỗ rồi xin lỗi nó một tiếng. Cứ thế để người làm mẹ như bà chịu trận.
Chợt, có người gọi lớn tên bà:
" Nhan Nhan! "
Giọng nói quen thuộc khiến Mạc Tư Nhan vừa nghe liền nhận ra và ngẩng đầu lên xem. Ánh mắt nhìn đến chủ nhân của giọng nói rồi vô thức rơi vào cô gái đương chết chân bên cạnh. Đồng tử bất chợt co rút một cái, từ đáy lòng ào ạt dâng lên cỗ cảm xúc gây xót xa một trận. Toàn thân bà run run, siết chặt tay con gái hơn, con bé bị đau khóc càng lúc càng lớn.
Dì Liễu ở ngoài cổng gọi lớn tên bà một lần nữa rồi kéo Tư Duệ bước vào trong. Chỉ có A Tài trở lại lái xe vào trong biệt thự, đến một góc sân đỗ ở đó rồi mới theo sau.
Lại nói, Tư Duệ từ lúc nhìn thấy mẹ sau mười năm xa cách, một giây cũng không muốn rời mắt khỏi bà. Cô muốn nhìn ngắm bà thật kỹ, thật lâu, và hồi tưởng lại hình ảnh mẹ mình trong quá khứ. Dù cho ký ức về mẹ có chút mơ hồ không rõ, thì cô vẫn muốn đối chiếu xem, bà có thay đổi không? Thay đổi như thế nào? nhiều hay ít?
Mạc Tư Nhan cũng chẳng khác gì Tư Duệ, bà cũng chăm chăm nhìn cô không chớp mắt, trái tim và lý trí đều đau đáu một mối nghi hoặc. Rằng thiếu nữ trước mặt có phải chăng là con gái của bà? Là Tư Duệ bé bỏng của bà?
Đứa bé gái thấy mẹ không còn để tâm đến mình liền uất ức trừng mắt với ba vị khách trước mặt, đặc biệt là Tư Duệ! Chị gái lạ mặt đó cư nhiên xuất hiện rồi cướp đi ánh nhìn vốn là của mẹ dành cho nó. Sao nó lại không tức cho được! Nghĩ rồi nó lay lay tay mẹ, mè nheo:
" Mẹ, mẹ, Niệm Niệm ở đây, mẹ nhìn chị ấy làm gì? Chị ấy không phải Niệm Niệm, không phải con gái của mẹ! "
Cô bé vô tình nói một câu, khiến bốn người trưởng thành đều sửng sờ đưa mắt nhìn sang nó. Mạc Tư Nhan nhất thời không nói lên lời, bèn gọi Tần Khiêm ra đưa em gái vào trong. Giây phút bà gọi cậu con trai lớn, Tư Duệ như hứng chịu thêm một cú sốc. Tư lúc mẹ cô bỏ đi, không những rất tốt! Có gia đình mới, và thậm chí còn có đến hai đứa con.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô trước khi Tần Hạo xuất hiện. Bởi Tần Khiêm từ trong nhà bước ra với diện mạo là của một chàng trai cao ráo và anh tuấn, trông trưởng thành và già dặn hơn Tư Duệ rất nhiều, phỏng chừng lớn hơn cả cô. Nói cách khác, cậu ta không có khả năng là con trai của mẹ cô, bởi bà bỏ đi cách đây chỉ mười năm, làm sao có con trai lớn như vậy!
Tần Khiêm ra đến trước cửa, nhìn thấy ngoài dì Liễu thường hay tới lui còn có hai vị khách lạ khác, là một nam một nữ chưa gặp qua bao giờ. Đặc biệt, giật mình khi thấy những giọt lệ không ngừng tuôn rơi trên gương mặt non nớt của người con gái kia. Anh vừa ngạc nhiên lại vừa có chút tò mò. Khẽ gật đầu thay cho lời chào, Tần Khiêm hơi cúi người xuống rồi bế thốc đứa em gái vào trong nhà, mặc cho nó giãy giụa, gào thét:
" Bỏ em xuống, chị ấy cướp mẹ của em, mẹ của em!!! "
Anh lại gõ yêu vào cái đầu nhỏ của con bé khẽ mắng:
" Nhóc con! Chị ấy là khách nhà chúng ta! Không được nói khách như thế! "
_______________________________
Cùng một lúc, hai đứa con gái của bà đều đổ lệ. Đứa nhỏ thì khóc thét ầm ĩ, đứa lớn lại lặng lẽ chết chìm trong nước mắt.
Trái tim Mạc Tư Nhan như bị bóp nghẹn, bà đau lòng nhìn đứa con gái trước mặt, mới năm nào vẫn còn nhỏ xíu, bấy giờ đã trở thành thiếu nữ rồi. Nếu không phải ngũ quan trên gương mặt cô đã khắc in đậm sâu trong tâm thức người làm mẹ, có lẽ bà đã nhận không ra con gái của mình nữa rồi!
Về phần Tư Duệ, cô không nói không rằng, đứa nhỏ kia đi rồi liền lập tức ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào khóc nấc. Dòng lệ tinh khiết trào ra từ khóe mắt xinh đẹp như xối đi tất cả mọi tâm tư, mọi tức tưởi, mọi khổ cực mà cô gái nhỏ phải chịu đựng trong bao nhiêu năm qua, thậm chí là liều mạng bán thân, đánh đổi cả đời người con gái và phó mặc cho một người đàn ông xa lạ với danh nghĩa tình nhân bạn giường.
Nhưng cho dù thời gian đó Tư Duệ có cố gắng đến đâu, tỏ ra mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cô cũng chỉ muốn được một lần quay lại cái thời thơ ấu, non mềm yếu ớt mà làm nũng với mẹ. Để được mẹ cảm thông, được mẹ bảo vệ và che chở. Chưa cần vội nói điều gì, những tiếng nức nở kia chính là một minh chứng thực thể nhất cho những tủi thân, bất hạnh mà Tư Duệ phải chịu đựng khi mà mẹ đột ngột bỏ cô đi, khi mà bà không còn muốn ở bên cùng chồng con cố gắng nữa!
Dì Liễu cùng A Tài chứng kiến một màn đoàn tụ đầy xúc động của hai mẹ con đều không kìm được lòng. Nhất là dì Liễu, bà tự nhiên cũng nghẹn ngào khóc thành tiếng bao bọc lấy cả hai mẹ con trong vòng tay mình. A Tài thì đứng một bên, vỗ vai Tư Duệ và dì Liễu trấn an, trong lòng không khỏi mừng thầm cho cô gái trẻ này! Chí ít, cô sau bao năm cũng có ngày được đoàn tụ với mẹ.
Còn cậu thì sao?
Một lần gặp mặt tiếp xúc với cha mẹ cũng chưa từng! Vẫn may mắn rằng cậu được nhìn thấy cha qua bức di ảnh trên bàn thờ. Chỉ có mẹ, kể cả trên hình cũng không có cơ hội. A Tài chỉ biết cha mình mất sớm do bệnh tật, cậu còn chưa thôi nôi mẹ đã bỏ đi biệt tăm biệt tích. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn âm thầm cho người điều tra tìm kiếm, nhưng mặt của bà ấy là manh mối duy nhất cậu cũng không biết, thì đến bao giờ mới có hy vọng đây?
_____________________________
- Còn tiếp -
Mà Tư Duệ khi nhìn thấy người phụ nữ ấy liền chết chân tại chỗ, sống mũi bất giác cay cay, nước mắt cũng tự nhiên tuôn trào. Đó là mẹ cô, người phụ nữ đang nắm tay đứa bé gái kia chính là mẹ cô, Mạc Tư Nhan!
Tuy đã một thập kỷ trôi qua nhưng gương mặt bà vẫn trẻ trung phúc hậu và tràn ngập tình thương vô đối. Vẫn vẻ mặt hồi ức ấy, mẹ cô đang ra sức dỗ dành đứa trẻ đang khóc, khóc đến thương tâm. Tư Duệ còn nhớ, bà cũng từng đối với cô dịu dàng và ấm áp như vậy!
Mạc Tư Nhan luống cuống trấn an đứa con gái mít ướt của bà. Vừa rồi chỉ bị anh lớn trêu một chút đã khóc thành ra như vậy, mắt mũi đều nhiễm đỏ và sưng húp cả lên, không sao dỗ được. Mà anh trai nó cũng thật đáng trách! Chọc em gái đến phát khóc lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì, càng không thèm dỗ rồi xin lỗi nó một tiếng. Cứ thế để người làm mẹ như bà chịu trận.
Chợt, có người gọi lớn tên bà:
" Nhan Nhan! "
Giọng nói quen thuộc khiến Mạc Tư Nhan vừa nghe liền nhận ra và ngẩng đầu lên xem. Ánh mắt nhìn đến chủ nhân của giọng nói rồi vô thức rơi vào cô gái đương chết chân bên cạnh. Đồng tử bất chợt co rút một cái, từ đáy lòng ào ạt dâng lên cỗ cảm xúc gây xót xa một trận. Toàn thân bà run run, siết chặt tay con gái hơn, con bé bị đau khóc càng lúc càng lớn.
Dì Liễu ở ngoài cổng gọi lớn tên bà một lần nữa rồi kéo Tư Duệ bước vào trong. Chỉ có A Tài trở lại lái xe vào trong biệt thự, đến một góc sân đỗ ở đó rồi mới theo sau.
Lại nói, Tư Duệ từ lúc nhìn thấy mẹ sau mười năm xa cách, một giây cũng không muốn rời mắt khỏi bà. Cô muốn nhìn ngắm bà thật kỹ, thật lâu, và hồi tưởng lại hình ảnh mẹ mình trong quá khứ. Dù cho ký ức về mẹ có chút mơ hồ không rõ, thì cô vẫn muốn đối chiếu xem, bà có thay đổi không? Thay đổi như thế nào? nhiều hay ít?
Mạc Tư Nhan cũng chẳng khác gì Tư Duệ, bà cũng chăm chăm nhìn cô không chớp mắt, trái tim và lý trí đều đau đáu một mối nghi hoặc. Rằng thiếu nữ trước mặt có phải chăng là con gái của bà? Là Tư Duệ bé bỏng của bà?
Đứa bé gái thấy mẹ không còn để tâm đến mình liền uất ức trừng mắt với ba vị khách trước mặt, đặc biệt là Tư Duệ! Chị gái lạ mặt đó cư nhiên xuất hiện rồi cướp đi ánh nhìn vốn là của mẹ dành cho nó. Sao nó lại không tức cho được! Nghĩ rồi nó lay lay tay mẹ, mè nheo:
" Mẹ, mẹ, Niệm Niệm ở đây, mẹ nhìn chị ấy làm gì? Chị ấy không phải Niệm Niệm, không phải con gái của mẹ! "
Cô bé vô tình nói một câu, khiến bốn người trưởng thành đều sửng sờ đưa mắt nhìn sang nó. Mạc Tư Nhan nhất thời không nói lên lời, bèn gọi Tần Khiêm ra đưa em gái vào trong. Giây phút bà gọi cậu con trai lớn, Tư Duệ như hứng chịu thêm một cú sốc. Tư lúc mẹ cô bỏ đi, không những rất tốt! Có gia đình mới, và thậm chí còn có đến hai đứa con.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô trước khi Tần Hạo xuất hiện. Bởi Tần Khiêm từ trong nhà bước ra với diện mạo là của một chàng trai cao ráo và anh tuấn, trông trưởng thành và già dặn hơn Tư Duệ rất nhiều, phỏng chừng lớn hơn cả cô. Nói cách khác, cậu ta không có khả năng là con trai của mẹ cô, bởi bà bỏ đi cách đây chỉ mười năm, làm sao có con trai lớn như vậy!
Tần Khiêm ra đến trước cửa, nhìn thấy ngoài dì Liễu thường hay tới lui còn có hai vị khách lạ khác, là một nam một nữ chưa gặp qua bao giờ. Đặc biệt, giật mình khi thấy những giọt lệ không ngừng tuôn rơi trên gương mặt non nớt của người con gái kia. Anh vừa ngạc nhiên lại vừa có chút tò mò. Khẽ gật đầu thay cho lời chào, Tần Khiêm hơi cúi người xuống rồi bế thốc đứa em gái vào trong nhà, mặc cho nó giãy giụa, gào thét:
" Bỏ em xuống, chị ấy cướp mẹ của em, mẹ của em!!! "
Anh lại gõ yêu vào cái đầu nhỏ của con bé khẽ mắng:
" Nhóc con! Chị ấy là khách nhà chúng ta! Không được nói khách như thế! "
_______________________________
Cùng một lúc, hai đứa con gái của bà đều đổ lệ. Đứa nhỏ thì khóc thét ầm ĩ, đứa lớn lại lặng lẽ chết chìm trong nước mắt.
Trái tim Mạc Tư Nhan như bị bóp nghẹn, bà đau lòng nhìn đứa con gái trước mặt, mới năm nào vẫn còn nhỏ xíu, bấy giờ đã trở thành thiếu nữ rồi. Nếu không phải ngũ quan trên gương mặt cô đã khắc in đậm sâu trong tâm thức người làm mẹ, có lẽ bà đã nhận không ra con gái của mình nữa rồi!
Về phần Tư Duệ, cô không nói không rằng, đứa nhỏ kia đi rồi liền lập tức ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào khóc nấc. Dòng lệ tinh khiết trào ra từ khóe mắt xinh đẹp như xối đi tất cả mọi tâm tư, mọi tức tưởi, mọi khổ cực mà cô gái nhỏ phải chịu đựng trong bao nhiêu năm qua, thậm chí là liều mạng bán thân, đánh đổi cả đời người con gái và phó mặc cho một người đàn ông xa lạ với danh nghĩa tình nhân bạn giường.
Nhưng cho dù thời gian đó Tư Duệ có cố gắng đến đâu, tỏ ra mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cô cũng chỉ muốn được một lần quay lại cái thời thơ ấu, non mềm yếu ớt mà làm nũng với mẹ. Để được mẹ cảm thông, được mẹ bảo vệ và che chở. Chưa cần vội nói điều gì, những tiếng nức nở kia chính là một minh chứng thực thể nhất cho những tủi thân, bất hạnh mà Tư Duệ phải chịu đựng khi mà mẹ đột ngột bỏ cô đi, khi mà bà không còn muốn ở bên cùng chồng con cố gắng nữa!
Dì Liễu cùng A Tài chứng kiến một màn đoàn tụ đầy xúc động của hai mẹ con đều không kìm được lòng. Nhất là dì Liễu, bà tự nhiên cũng nghẹn ngào khóc thành tiếng bao bọc lấy cả hai mẹ con trong vòng tay mình. A Tài thì đứng một bên, vỗ vai Tư Duệ và dì Liễu trấn an, trong lòng không khỏi mừng thầm cho cô gái trẻ này! Chí ít, cô sau bao năm cũng có ngày được đoàn tụ với mẹ.
Còn cậu thì sao?
Một lần gặp mặt tiếp xúc với cha mẹ cũng chưa từng! Vẫn may mắn rằng cậu được nhìn thấy cha qua bức di ảnh trên bàn thờ. Chỉ có mẹ, kể cả trên hình cũng không có cơ hội. A Tài chỉ biết cha mình mất sớm do bệnh tật, cậu còn chưa thôi nôi mẹ đã bỏ đi biệt tăm biệt tích. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn âm thầm cho người điều tra tìm kiếm, nhưng mặt của bà ấy là manh mối duy nhất cậu cũng không biết, thì đến bao giờ mới có hy vọng đây?
_____________________________
- Còn tiếp -