Chương : 28
Xin lỗi mọi người vì ta đã vắng mặt khá lâu. Hiện tại vấn đề thi cử đã giải quyết xong. Ta sẽ tiếp tục viết trọn bộ Nhà trọ siêu nhiên. Hy vọng mọi người ủng hộ !
CHAP 28
GIÀY VÒ
*Lời kể của Ma Kết*
Hoàng hôn nhuộm một màu đỏ như máu trên bầu trời thành phố Lockwood, tại toà nghị chính, người ra kẻ vào tấp nập hối hả cho những khâu chuẩn bị cuối cùng. Đêm nay, tất cả những nhưng vật quyền lực nhất thành phố này, kể cả con người lẫn sinh vật siêu nhiên đều sẽ có mặt. Tuy nhiên điều khiến cho tôi căng thẳng không phải là việc đối diện với thủ lĩnh của các thế lực khác tại Lockwood mà là Song Ngư, người con gái sẽ cùng tôi tay trong tay khiêu vũ trong buổi dạ tiệc đêm nay. Tôi khẽ nhắm mắt nhớ lại kýức ngày hôm ấy bên trong hang động, khi em kiên quyết ép tôi uống máu của mình, đôi mắt của em khi ấy thật kiên định, thật mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Tôi dường như vẫn còn cảm thấy bàn tay em đặt nhẹ trên gương mặt mình, nụ cười của em khi nhìn tôi ngủ. Song Ngư, rốt cục là người con gái như thế nào ? Vì sao tôi lại bị em cuốn hút đến như vậy ? Vì sao từ khi trở về từ hang động hôm ấy, không phút giây nào tôi không nghĩ về em.
Tôi khẽ hít một hơi sâu, rồi lôi cái điện thoại trong túi áo ra, lần tìm tên em trong danh bạ, tôi nhấn nút quay số. Tôi hồi hộp chờ đợi em bắt máy, tôi muốn được nghe giọng nói của em. Tiếng đổ chuông vang lên ba lần, người ở bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
- Alo...a...Ma Kết ! - Giọng Song Ngư nửa ngạc nhiên nửa bối rối.
Tôi mỉm cười đáp.
- Xin chào cô bé.
Ở bên kia đầu giây dường như có tiếng Cự Giải đang hào hứng nói gìđó nhưng liền bị Song Ngư gắt gỏng bịt mồm. Song Ngư vội vàng tiếp.
- Ma Kết...anh gọi em có chuyện gìư ?
- Tôi chỉ muốn chắc là em đang chuẩn bịđể dự tiệc. Tôi không muốn bị bỏ rơi một mình đâu đấy !
Đầu dây bên kia thoáng im lặng trong giấy lát rồi đáp.
- Em và Cự Giải đang chuẩn bị. Anh đừng lo.
- Thế có cần tôi qua đón em không ?
- À không cần phiền phức đâu Ma Kết. Bạch Dương sẽ đưa em và Cự Giải đến đó luôn.
- Ừ. Vậy tôi sẽ chờ em.
*Lời kể của Song Ngư*
Tôi vừa cúp máy thì Cự Giải đã nhảy bổ đến nhìn tôi nở nụ cười nham hiểm.
- Ối giời ôi. Đúng là một ngày không gặp còn dài hơn ba năm xa cách. Người ta chịu không nổi phải gọi điện kiếm cậu có phải vậy không ?
Tôi lườm Cự Giải.
- Cậu thật quáđáng, dám dùng thính lực của ma cà rồng để nghe lén người khác nói chuyện.
Cự Giải giả vờ đau khổ.
- Biết làm sao được, tớ đâu có thể bật tắt năng lực của mình như bật tắt một cái tivi được.
- Cậu có tin là tớ ếm bùa khoá luôn cái mồm của cậu lại không ? - Tôi đe doạ.
Cự Giải xua tay ra vẻ sợ hãi.
- Ấy ấy, chị em với nhau sao lại nỡ ra tay ác độc. Thôi tớ đi thay đồđây.
Nói rồi cô nàng ngúng nguẩy đi về phía nhà tắm, trước khi đi vào trong còn cao giọng nhại lại giọng của Ma Kết.
- Ôi, Song Ngư, tôi không muốn bị bỏ rơi một mình đâu đấy.
Tôi tức cành hông ném hẳn cái gối về phía nhà vệ sinh nhưng Cự Giải đã nhanh nhẹn lủi hẳn vào trong.
- Cậu...
*Lời kể của Thiên Yết*
Đêm nay tôi vận lên người bộ áo đầm dạ hội màu đỏ, bộ áo này tôi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để được nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Ý làm riêng cho mình. Tôi tự ngắm mình ở trong gương, cảm thấy vô cùng hài lòng. Đêm nay tôi phải là người con gái xinh đẹp nhất, tôi phải cho tất cả những khách khứa tại toà nghị chính nhìn thấy sự chênh lệch giữa tôi và con bé phù thuỷ giẻ rách kia. Nghĩ đến cảnh Song Ngư trong bộ váy đầm rẻ tiền đứng bên cạnh mình, tôi càng cảm thấy tự tin và hả dạ. Trên đời này làm gì có cái gọi là cổ tích, một đời là Lọ Lem thì sẽ mãi mãi là Lọ Lem, còn ảo vọng sóng vai cùng hoàng tử để trở thành công chúa hay sao, Song Ngư ơi Song Ngư, cô thật quá ngây thơ rồi.
Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ tối, thấy cũng đã gần đến lúc khai mạc, tôi bước xuống sảnh trệt chuẩn bị gọi bọn thuộc hạ chuẩn bị xe. Từ trên cầu thang, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Đưa mắt nhìn xuống sảnh, tôi nhận ra Ma Kết đứng ở gần cửa sổ. Trên người anh là bộ lễ phục màu nâu đỏ, ở cổ còn thắt một cái nơ lịch lãm. Tôi rất thích nhìn Ma Kết mặc lễ phục, đã rất nhiều lần trong giấc mơ tôi đã vẽ ra viễn cảnh Ma Kết trong bộ comple đứng đó ở cuối con đường hoa mỉm cười chờ đợi tôi, còn tôi thì thướt tha trong tà váy cưới, hạnh phúc nắm tay anh, trở thành người phụ nữ của anh. Tôi biết giấc mơ của tôi là điều viễn vông và trái với luân thường đạo lý, vì vậy tôi chỉ biết chôn giấu những hình ảnh mộng ảo đó trong trái tim mình. Ánh đèn đường hắt bóng soi tỏ gương mặt Ma Kết, anh đang nói chuyện điện thoại với một ai đó, trên môi anh tô điểm một nụ cười. Tôi giật mình đứng lại, lặng lẽ nhìn anh. Biểu tình này của Ma Kết, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua, Ma Kết vốn dĩ rất hiếm khi cười, những lúc cười anh vẫn thường rất cứng nhắc nhiều lắm là nhếch môi một cái. Nhưng Ma Kết trước mặt tôi lúc này lại đang mỉm cười hết sức hồn nhiên, lộ cả hàm răng trắng tinh như ngọc, ngay cả ánh mắt của anh cũng ánh lên niềm vui tựa như một đưa trẻ hồ hởi chờ đợi nhận quà Giáng Sinh. Tôi nheo mắt, dỏng tai lắng nghe, thính lực của ma cà rồng cho phép tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và người bên kia đầu dây. Không ngoài dự đoán của tôi, kẻ ấy không ai khác chính là ả phù thuỷ đáng ghét Song Ngư. Đúng là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị người ta cùng lúc đâm trăm ngàn vết dao, đau đớn không thể nào chịu nổi. Hơn một ngàn năm nay, người em gái này đã luôn ở bên cạnh Ma Kết, yêu thương anh, hy sinh tất cả vì anh vậy mà anh một chút cùng không hềđểý, thậm chí cả nụ cười anh cũng chỉ trao cho tôi một cách miễn cưỡng. Vậy mà giờ đây anh đã thay đổi đến nỗi tôi không còn nhận ra được nữa.
- ...Tôi không muốn bị bỏ rơi một mình đâu đấy !
Câu nói của Ma Kết vọng đến tai tôi, một cơn chấn động lan khắp cơ thể tôi. Một giọt nước mắt nóng hổi tràn khỏi bờ mi, tôi run run nắm lấy thanh vịn cầu thang để không phải ngã xuống. Dường như động tác của tôi đã gây ra tiếng động, Ma Kết ngạc nhiên quay lại nhìn, anh ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng.
- Em đã chuẩn bị xong rồi à ? Xe anh đã sẵn sàng rồi, đi cùng với anh luôn cho tiện.
Tôi khẽ quay đầu, quệt vội giọt nước mắt trên mi rồi cố trưng ra bộ mặt lạnh nhạt đáp.
- Không cần, tôi sẽ đi xe của mình.
Nói rồi tôi bước một mạch xuống cầu thang, băng qua mặt Ma Kết. Gương mặt anh có phần khó xử, dường như anh cảm thấy có lỗi vì đã lớn tiếng với tôi vào hôm trước, nhưng thấy thái độ của tôi, anh cũng đành thở dài nhìn theo. Tôi không dám quay đầu lại, bởi vì hai mắt tôi đã nhoà lệ, tôi tiếp tục cắm đầu bước ra khỏi biệt thự, leo lên xe riêng của mình rồi ra hiệu cho tài xế khởi hành.
*Lời kể của Song Ngư*
Sau hơn một tiếng chuẩn bị, cuối cùng tôi và Cự Giải cũng đã sẵn sàng khởi hành đến dinh nghị chính. Anh chàng Bạch Dương do chờ đợi quá lâu nên vừa thấy chúng tôi bước ra từ nhà trọ đã trưng ra một bộ mặt đen sì.
- Hai cô đúng là dây thun quá đấy !
Chưa kịp cằn nhằn gì thêm thì đột nhiên Cự Giải đã lướt vùđến bên cạnh Bạch Dương, thơm lên má anh một cái. Bạch Dương bất ngờ đỏ mặt.
- Anh còn trách tụi em sao ? Anh nghĩ em đây trang điểm cho đẹp là vì ai ? Vì ai hả ?
Bạch Dương cười hì hì gãi đầu nói.
- Hi hi, anh không biết, vì ai hả ?
Cự Giải bĩu môi bước qua mặt Bạch Dương vào trong xe, không quên bỏ lại một câu.
- Vì ai cũng được nhưng không phải vì anh, đồ ngốc !
Bạch Dương ỉu xìu nhìn tôi, tôi bước đến vỗ vai anh chàng.
- Anh bạn đúng là không biết chiều chuộng phụ nữ gì cả.
Ngồi trên xe, Cự Giải không ngừng khen cái váy mà Ma Kết đã chọn cho tôi.
- Tớ nói này Song Ngư, phải công nhận đối với đàn ông mà nói, Ma Kết nhà cậu thiệt là có con mắt thẫm mỹ về trang phục phụ nữ đấy. Cái váy này anh ấy chọn cho cậu phải nói đẹp bá chấy bọ chét. Tớ thiệt ghen tị, ai như tên Bạch Dương đầu đất kia.
Vừa nói Cự Giải vừa liếc xéo Bạch Dương. Anh chàng đang lái xe ở phía trước nói vọng ra sau.
- Xí, người như anh họ gọi là nam tính, tráng kiện. Còn loại người như Ma Kết là kiểu quý tộc nhà giàu. Sao có thể so sánh với nhau.
Tôi phì cười trước mấy lời đấu khẩu của cặp đôi này.
- Hai cậu thôi đi. Cự Giải, cậu mà còn chê Bạch Dương mãi, coi chừng bị kẻ khác giành mất, lúc đó đừng có mà khóc lóc.
Bạch Dương nghe vậy thì nở mũi chêm vào.
- Phải đó phải đó. Song Ngư em nói xem, người như anh có thể nói là hot boy ngàn người có một. Có phải vậy không ?
Tôi gật gù.
- Còn phải nói. Còn nhớ lần đầu gặp anh, Cự Giải nhà ta nhỏ cả lít nước dãi.
Cự Giải trợn mắt nhìn tôi.
- Này ! Cậu là cái đồ bán đứng chị em. Sao dám phe cánh với Bạch Dương để công kích tớ thế hả.
Chúng tôi vừa đi vừa tám chuyện đùa giỡn, chẳng mấy chốc đã đến toà thị chính. Từ đàng xa đã nhìn thấy một hàng xe ô tô sang trọng đang nối đuôi nhau đi vào khuông viên dinh thự. Bạch Dương quay ra sau bảo tôi và Cự Giải.
- Các em đi vào trong trước đi, anh tìm chỗ đỗ xe rồi sẽ vào tìm hai người.
Tôi gật đầu rồi cùng Cự Giải bước ra khỏi xe, hai đứa dắt tay nhau đi băng qua khuôn viên trước toà thị chính. Vô số ánh đèn được văng khắp trên những tán cây bên trên chúng tôi, lấp lánh toả sáng tạo nên một khung cảnh vô cùng lộng lẫy. Từng tốp khách mời danh dự cũng chậm chạp di chuyển theo con đường sỏi hướng về phía chính sảnh, ai nấy đều ăn vận hết sức sang trọng, cười nói rôm rả.
Đang dóng mắt nhìn ngó lung tung, đột nhiên tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng tựa lưng vào một bức tượng đá hình nữ thần đổ nước ở một bên lối đi. Từ hôm nọ gặp Bảo Bình ở trong bếp đến nay đã hai ngày, chẳng biết anh ta trốn ở nơi nào mà mặt mũi không thấy đâu. Tôi không thấy làm bất ngờ khi Bảo Bình lại xuất hiện ở chỗ này, một sự kiện trọng đại kỉ niệm hai trăm năm thành lập nên Lockwood họ tất nhiên không thể không mời quý ngài Mecury đến dự. Lần đầu tiên nhìn thấy con người này vận lễ phục, quả thực nhìn anh ta vô cùng lịch lãm và quý phái, khác hẳn với hình tượng thường ngày. Bảo Bình vận một bộ comple màu xanh sẫm, lớp áo lót bên trong trắng tinh lộ ra nhờ hai tàáo vest để hở, hai tay đút vào túi quần, nét mặt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Dù không cố tình ra vẻ tạo dáng nhưng từ con người Bảo Bình vẫn toả ra một loại khí chất cuốn hút lạ thường. Không ít tiểu thư quý phái di chuyển phía trước tôi và Cự Giải bị dáng vẻ đó của Bảo Bình hớp hồn, len lén đưa mắt ngắm nhìn anh.
Khi chúng tôi di chuyển đến gần thì ánh mắt Bảo Bình cũng bất ngờ quay lại con đường sỏi. Nhìn thấy chúng tôi, Bảo Bình liền đứng dậy ngay ngắn, khoé miệng có nét cười nhưng lại không được tươi như mọi khi tôi nhìn thấy anh. Phải chăng anh đang có tâm sự gì hay sao ?
- Xin chào hai người đẹp. - Bảo Bình lên tiếng. - Tôi đang đợi hai em đây.
Tôi hơi ngạc nhiên đáp.
- Đợi tụi em hả ? Mấy bữa nay mặt mũi anh ở chỗ nào cũng không thấy. Anh có xạo không đó ?
Bảo Bình cười hề hề nói.
- Anh có chút chuyện riêng phải giải quyết. Nhưng đương nhiên sao có thể quên hai người đẹp của nhà trọ chúng ta được chớ !
Cự Giải bĩu môi.
- Trời, ở đâu học được cái kiểu ăn nói ngọt như đường vậy. Tiếc là chị đây, hoa đã có chủ há há !
Bảo Bình phì cười đáp.
- Tiếc quá, nếu như Cự Giải tiểu thư đã có người yêu, vậy thì anh đây chỉ có thể dành tình cảm cho Song Ngư mà thôi.
Cự Giải không đợi tôi kịp phản ứng đã nhanh mồm nói.
- Thế anh không biết Song Ngư nhà ta hôm nay sẽ tay trong tay với Ma Kết Michaelson, người đàn ông lịch lãm, quyền lực nhất thành phố Lockwood này hay sao ? Ngay cả chiếc váy mà Ngư tiểu thư đang mặc cũng là do Ngài ấy đích thân tặng đó.
Gương mặt Cự Giải dường như vô cùng hãnh diện khi nói ra mấy điều vừa rồi, cô nàng hào hứng chờ đợi phản ứng của Bảo Bình, thế nhưng chỉ thấy nét cười trên gương mặt anh đột nhiên đông cứng, ánh mắt Bảo Bình khẽ chuyển hướng nhìn về phía khác. Sự im lặng đột ngột của anh làm không khí bất ngờ chùn xuống. Cự Giải ra chiều khó hiểu nhìn về phía tôi. Tôi cũng đáp lại cô nàng bằng một cái nhún vai. Một lúc sau, Bảo Bình tằng hắng, anh cố trưng ra một nụ cười gượng gạo rồi nói.
- Song Ngư, còn một lúc nữa buổi tiệc mới khai mạc, tôi có thể...đi dạo cùng em một lúc được không ?
Câu hỏi bất ngờ của Bảo Bình khiến tôi vô tình không biết phải phản ứng làm sao, tôi nhìn sang Cự Giải rồi quay lại nhìn Bảo Bình, suy nghĩ một lúc, tôi gật đầu.
- Vậy cũng được. - Tôi quay sang Cự Giải nói. - Cậu vào trước đợi Bạch Dương đi, tớ sẽ vào ngay.
Cự Giải dương như cũng ngầm hiểu Bảo Bình muốn được nói chuyện riêng cùng tôi nên cô cũng khẽ gật đầu rồi tiếp tục theo con đường lát sỏi đi vào bên trong. Tôi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Bảo Bình nhìn tôi đăm đắm, ánh mắt anh dường như không còn sự vô tư, tinh nghịch hàng ngày, thay vào đó là một màu sâu thẳm tựa nhưđan chứa đựng một bầu tâm sự mênh mông.
*Lời kể của Ma Kết*
Tôi nôn nóng liếc nhìn mặt đồng hồ trên tay mình rồi lại dóng mắt nhìn qua ban công xuống đại sảnh bên dưới của toà nghị chính. Đã gần bảy giờ tối nhưng bóng dáng Song Ngư vẫn không thấy đâu. Đã nhiều lần tôi muốn gọi điện để tìm em nhưng nghĩ lại, con gái thường mất nhiều thì giờ để chuẩn bị nên tôi đành kìm chế bỏđiện thoại trở vào túi. Tôi thở dài quay người lại thì bắt gặp ánh mắt Thiên Yết đang nhìn tôi từ một bàn tiệc ở gần đó. Thấy tôi nhìn lại, em cũng liền quay ngoắt đi nhìn về hướng khác. Từ lúc đến toà nghị chính, Thiên Yết đã một mình ngồi ở cái bàn đó với một ly rượu vang trên tay, một câu cũng không buồn nói với tôi. Hôm trước vì một phút nóng giận tôi đã to tiếng với Thiên Yết, người em gái này vốn được nuông chiều từ nhỏ, không quen bị la mắng. Thái độ hôm nay của nó, hẳn là đang giận dỗi tôi chuyện hôm nọ. Hôm nay dù sao cũng là ngày quan trọng đối với gia đình Michaelson, nếu để nó chưng bộ mặt bí xị như vậy trước mặt khách quan cũng không phải là chuyện tốt. Nghĩ. Vậy tôi liền bước đến ngồi đối diện với Thiên Yết, một người hầu bàn lướt qua vừa đúng lúc, tôi liền giơ tay gọi thêm một ly vang cho mình. Thiên Yết đưa ánh mắt hờn dỗi quét qua mặt tôi rồi quay đầu nhìn về hướng khác.
Tôi tằng hắng để lôi kéo sự chú ý của em rồi nói.
- Nếu anh không lầm thì cái váy của em là do nhà tạo mẫu Williams Bastoryidr lừng danh thiết kế.
Thiên Yết không buồn nhìn lại đáp.
- Không ngờ Ma Kết Michaelson cũng có hứng thú với thời trang của phụ nữ. Không biết anh nghiên cứu kỹ như vậy là để lấy lòng ai ?
Tôi nheo mày khó hiểu.
- Người trong giới thượng lưu chúng ta, có chút khẩu vị và kiến thức về thời trang cũng làđiều tốt... - Thiên Yết không hề phản ứng gì trước trả lời của tôi, tôi ngập ngừng nói tiếp. - Dù sao đi nữa, bộ váy này ở trên người của em quả thật rất hợp. Em là một tiểu thư quý phái, màu đỏ vừa tôn lên vẻ nữ tính vừa thể hiện quyền lực.
Thiên Yết cười khẩy.
- Anh trai à, anh không cần phải miễn cưỡng lấy lòng của em đâu. Em biết hiện bây giờ trong lòng anh chỉ có một mình Song Ngư, người em gái này dù có lộng lẫy cỡ nào trước mặt anh thì cũng chẳng khác nào một con ma-nơ-canh dị hợm so với Song Ngư kia.
*Lời kể của Thiên Yết*
Tôi khẽ liếc mắt nhìn biểu tình của Ma Kết, rồi từ tốn nâng ly rượu trên tay lên hớp một ngụm. Vị rượu nhạt thếch khiến tôi vô cùng thất vọng. Ma Kết vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ngập ngừng, anh hơi nghiêng đầu, liếm đôi môi hồng đẹp mê hồn của mình rồi nói.
- Thiên Yết...có phải em còn giận anh vì hôm trước anh đã lớn tiếng với em hay không ?
Tôi mím chặt môi không đáp, cố gắng giữ vẻ lạnh nhạt trước mặt anh. Ma Kết thở dài tiếp tục.
- Thiên Yết, em có thể thôi làm bộ mặt này có được hay không ? Hôm trước anh có hơi nóng giận, là anh không đúng. Hôm nay trong những khách mời có thủ lĩnh của Hội Ma cà rồng Vĩnh Sinh, là trực hệ của em, anh cần em giúp anh tiếp đãi họ. Em cứ ở đây giận anh, có phải là muốn người anh trai này mất mặt hay không ? Chúng ta đã là anh em hơn một ngàn năm, chẳng lẽ em không thể bỏ qua cho anh một lần hay sao ?
Lời xin lỗi của Ma Kết cùng ánh mắt long lanh mê hoặc của anh quả nhiên là một thứ khó chống đỡ, nhất là đối với tôi, kẻ đang thầm yêu thương anh. Ma Kết, anh thật quá ác độc, anh đã dùng cái trò mê hoặc này với bao nhiêu phụ nữ trên thế gian rồi ? Tuy tôi biết rõ điều đó, nhưng trái tim tôi gần như bị đôi mắt anh làm cho mềm nhũn, tôi rất muốn ghét anh, tôi rất muốn hận anh nhưng không thể. Tôi phải tìm cách rời khỏi tình trạng này, chỉ cần ở trước mặt anh thêm một giây phút nữa thôi, tôi sợ rằng mình sẽ không chịu được mất. Tôi bật người khỏi ghế, cố giữ cho thanh âm mình thật lạnh lẽo nói với anh.
- Thật hay cho anh nói ra được câu “anh em hơn một ngàn năm” nhưng đến cuối cùng anh cũng chỉ vì thể diện của bản thân mình mới đến xin lỗi em. Chỉ trách đứa em gái này qua ngu ngốc yêu thương anh. Thôi thì cứ để kẻ chịu thiệt hại là em vậy. Thủ lĩnh Hội Vĩnh Sinh cứ giao cho em. Còn anh cứ việc lo cho cô bạn gái mới của anh đi vậy. Đừng để có gì bất trắc xảy ra với cô ta đấy.
Mấy lời nói ra nghe thật vô tình, nhưng tôi dường như nghe được tiếng con tim mình vỡ nát, tựa như có ai ném một quả cầu pha lê xuống nền đất lạnh, từng mảnh pha lê tan tành bắn ra khắp phía nhưng trên những mảnh vỡ đó là dòng máu đỏ thắm từ chính con tim tôi. Nói rồi, tôi không chần chừ, rời bước đi thật nhanh xuống cầu thang hoà vào dòng người bên dưới sảnh tiệc. Tôi không dám quay lại nhìn gương mặt của Ma Kết, tôi chỉ muốn rời khỏi ánh mắt anh càng nhanh càng tốt.
*Lời kể của Song Ngư*
Tôi chậm rãi đi bên cạnh Bảo Bình hướng về một khu vực yên tĩnh trong khuôn viên trước dinh nghị chính. Kiến trúc của khuôn viên này quả thực được thiết kế hết sức tinh vi. Nơi tôi và Bảo Bình dừng lại có một hồ phun nước được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng, giữa hồ là tượng một tiểu thiên thần vô tư tè xuống mặt hồ bên dưới. Gió mát thổi từng tán cây đu đưa, tiếng dế kêu trong bụi cây khiến không gian càng thêm hữu tình.
Bảo Bình dừng bước, quay sang nhìn tôi, anh khẽ liếm môi, ánh mắt ngập ngừng như đang suy nghĩ những điều cần nói. Tôi tin rằng dù anh đang muốn chia sẻ với tôi điều gì, thì điều ấy đối với anh cũng rất quan trọng vì trước giờ tôi chưa từng thấy biểu tình của Bảo Bình lại nghiêm túc đến như vậy. Suy cho cùng anh cũng là thần linh, trên đời này còn bao nhiêu chuyện có thể khiến anh bối rối cơ chứ ? Nghĩ vậy, tôi liền kiên nhẫn nhìn anh chờ đợi. Bảo Bình tằng hắng nói.
- Song Ngư..., Thiên Yết đã nói với anh chuyện xảy ra trong hang động hôm trước, giữa em và Ma Kết...
Nghe đến cái tên Ma Kết, trái tim tôi bấc giác loạn nhịp, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao Bảo Bình lại nhắc đến chuyện này. Bảo Bình ngừng lại như để tìm đúng từ ngữ để diễn tả rồi nói tiếp.
- Em cũng biết về Lời nguyền của ma cà rồng nguyên thuỷ chứ ? - Anh hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
- Anh muốn em trả lời thật lòng, có phải gần đây em cảm thấy vô cùng gắn bó với Ma Kết ? Có phải em cảm thấy như mình đang yêu hắn ? - Bảo Bình hỏi tiếp, giọng anh có phần gấp gáp.
Gương mặt tôi vô tình ửng đỏ, hai má nóng bừng. Tôi ngập ngừng trả lời.
- Sao...sao tự dưng anh lại nhắc tới chuyện này ?
Bảo Bình bất ngờ nắm lấy hai bàn tay của tôi. Tôi hơi kinh ngạc nhưng không rút tay lại, lòng bàn tay của anh rất ấm. Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt Bảo Bình có nét u uất.
- Em có biết, con người một khi mắc phải lời nguyền ma cà rồng nguyên thuỷ sẽ ngày càng trở nên ràng buộc với ma cà rồng nguyên thuỷ, đến mức có lúc sẵn sàng chết vì hắn hay không ?
Tôi không trả lời, cổ họng tôi nghè nghẹn, tôi đưa mắt nhìn xuống mặt đất dưới chân mình. Trong lòng tôi biết rõ những điều Bảo Bình vừa nói. Nhưng tôi vẫn cố gắng tìm kiếm một cái cớđể níu kéo thực tại. Giọng tôi lí nhí.
- Nhưng...cũng có thể em đã thực sự thích Ma Kết. Có thể như vậy phải không Bảo Bình ?
Bảo Bình không đáp, ánh mắt anh long lanh một nỗi đau khó tả, tôi cảm thấy hai bàn tay anh dường như siết chặt hơn bàn tay của mình. Một lúc sau, anh đưa một tay vào túi và lấy ra một lọ thuốc màu xanh óng ánh. Tôi ngạc nhiên nhìn cái vật ở trên tay anh khó hiểu. Bảo Bình nhìn tôi nói.
- Song Ngư, em là một cô gái trong sáng, điều mà anh ghét nhất trên thế gian chính là nhìn thấy em bị tổn thương. Anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu để em chịu đau khổ.
Hô hấp của tôi bất chợt trở nên gấp gáp. Người đàn ông đẹp như tượng trước mặt tôi giờ đây không còn cái phong thái thần thánh như ngày nào, tôi dường như cảm nhận được trái tim anh đã trở nên vô cùng mỏng manh.
- Song Ngư, lọ thuốc này, là thần dược của thần tình yêu, có thể giúp em hoá giải lời nguyền của ma cà rồng nguyên thuỷ. Một khi uống nó, em sẽ lập tức quên mọi ký ức về Ma Kết. Anh muốn em nhận lấy lọ thuốc này, hãy sớm cắt đứt thứ tình cảm đen tối do ma thuật tạo nên trước khi nó làm hại em.
Tôi nhìn lọ thuốc trên tay Bảo Bình rồi lại ngước mặt nhìn anh, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn tức giận dâng trào trong bao tử. Tôi lắc đầu rời khỏi tay anh, lùi ra sau một bước nói.
- Không...Bảo Bình, em không muốn. Tại sao cả anh lẫn Thiên Yết cứ khăng khăng rằng em bị lời nguyền kia ảnh hưởng, có thể tình cảm em dành cho Ma Kết là thật thì sao ? Em không thể dùng thứ thuốc kia để giết đi tình cảm của chính mình.
Ánh mắt Bảo Bình trờ nên bi thương khi nghe mấy lời tôi nói, bàn tay cầm lọ thuốc của anh siết chặt run run. Tôi không hiểu vì sao anh ấy lại muốn ép tôi phải quên đi Ma Kết, nếu như anh ấy coi tôi là bạn tại sao anh ấy lại muốn huỷ đi tình yêu của tôi. Tôi càng lúc càng cảm thấy tức giận với con người ở trước mặt. Tôi nhìn anh bằng ánh mắt căm hờn nói.
- Tại sao anh lại đem đến lọ thuốc này ? Có phải anh không vui khi thấy em tìm được tình yêu của mình. Rốt cục anh là người như thế nào Bảo Bình ? Em vẫn tưởng anh là bạn tốt của em.
Mỗi một lời của tôi thốt ra càng khiến cho ánh mắt Bảo Bình trở nên bi thương và bối rối hơn. Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay cầm lọ thuốc run run. Sự im lặng của anh càng khiến tôi tức giận. Tôi tiếp tục trách mắng anh.
- Cho dù em có bị lời nguyền chi phối, anh cũng không có quyền quản chuyện tình cảm của em. Anh nghĩ anh là ai...
Tôi chưa kịp dứt lời thì đột nhiên Bảo Bình lướt tới trước mặt tôi, ánh mắt anh nhìn sâu vào tận tâm trí tôi, hai tay Bảo Bình giữ lấy hai cánh tay của tôi, kéo tôi vào lòng anh rồi bất ngờ, đôi môi mềm mại của anh ép chặt lấy bờ môi của tôi. Trong phút chốc, đầu óc tôi chợt trở nên trống rỗng. Mùi hương trên cơ thể anh toả ra bao vây lấy tôi, cám dỗ tôi không ngừng. Nhưng phút giây sau đó, tôi liền bừng tỉnh, đẩy anh ra, tiện tay tát luôn vào mặt anh một cái. Bảo Bình bị cú tát của tôi làm bất ngờ, gương mặt anh xoay hẳn qua một bên, khoé môi rướm máu. Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt long lanh, anh khẽ đưa một tay sờ lên vết máu trên miệng rồi nói.
- Em nói đúng, anh không có quyền thay đổi trái tim em. Xin lỗi Song Ngư, chỉ vì anh...anh đã yêu em. - Bảo Bình nói rồi, tự phì cười như chế giễu chính bản thân mình, dường như điều anh vừa nói ra là một thứ gì đó rất buồn cười, chí ít là đối với bản thân anh, rồi vù một cái, bóng anh biến mất khỏi khu vườn, để lại một mình tôi đứng đó bàng hoàng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
*Lời kể của Thiên Yết*
Tôi cùng Miranda Kirwall, thủ lĩnh Hội ma cà rồng Vĩnh Sinh tản bộ ra khuôn viên bên ngoài dinh nghị chính. Đã hơn hai mươi năm kể từ lần cuối cùng tôi gặp Miranda. Năm xưa, tôi chính là người đã cứu cô ta khỏi cái chết trong trận dịch hạch năm 1720 tại Pháp. Miranda là một trong những con ma cà rồng lớn tuổi nhất do tôi biến đổi. Sâu tận đáy lòng, cô ta luôn cảm thấy mang ơn tôi và vì vậy Hội Vĩnh Sinh là một đồng minh đắc lực của gia đình Michaelson. Chúng tôi vừa đi vừa nhắc lại một số chuyện năm xưa khi cô ta còn là một con ma cà rồng trẻ tuổi, chúng tôi đã cùng nhau chu du đến nhiều nơi tại châu Âu.
Trong lúc đang nói chuyện say sưa thì đột nhiên có một thứ lọt vào tầm mắt của tôi. Ở cách nơi tôi và Miranda đứng một đoạn, Bảo Bình và Song Ngư đang đi cùng với nhau, rẽ vào một lối nhỏ trong khuôn viên. Trong lòng tôi đột nhiên dấy lên một dự cảm. Tôi liền phẩy tay gọi một tên thuộc hạ đi ở phía sau đến gần rồi nói nhỏ vào tai hắn.
- Tiểu thư Song Ngư đêm nay là khách mời danh dự của anh trai ta. Ngươi mau vào báo cho anh ấy một tiếng là tiểu thư đang lạc đường ở trong khuôn viên bên ngoài dinh.
Tên thuộc hạ cúi mình tuân lệnh rồi quay người bước vào bên trong. Tôi khẽ nhếch miệng cười rồi cùng Miranda đi về hướng con đường nhỏ nơi Bảo Bình và Song Ngư vừa rẽ vào.
- Miranda, chị em tốt của ta, đêm nay cô có muốn xem náo nhiệt hay không ?
Miranda vốn dĩ biết tôi hơn ba trăm năm, lại mang cùng dòng máu ma cà rồng do tôi ban tặng vì vậy vô cùng hiểu ý tôi. Cô ta cũng nở một nụ cười nham hiểm rồi cùng tôi bước về hướng đó.
Hai người chúng tôi chọn một nơi khuất tầm nhìn để theo dõi, cuộc trò chuyện giữa Bảo Bình và Song Ngư đều được thính lực ma cà rồng của tôi thu được. Tôi hồi hộp chờ đợi Song Ngư sẽ đón nhận lọ thuốc kia và chấm dứt tình cảm với Ma Kết. Miranda đứng bên cạnh tôi không hề lên tiếng, dù tôi không nói ra nhưng với sự thông minh của mình Miranda từ lâu đã nhận ra tình cảm của tôi dành cho Ma Kết. Thế nhưng sự việc không hề như tôi mong đợi, Song Ngư đã từ chối lọ thuốc kia. Ả phù thuỷ này quả nhiên khó đối phó hơn tôi tưởng. Tôi cảm thấy một cơn tức giận dần lớn lên trong lòng ngực. Thế nhưng, đúng lúc đó, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi theo một chiều hướng mà cả tôi lẫn Mirada đều bất ngờ. Bảo Bình trong lúc không kìm chế được mình đã hôn Song Ngư. Đúng khoảnh khắc đó thì ở cách nơi tôi đứng chừng hai mươi bước chân, nơi con đường đá sỏi dẫn từ khu dinh thư đến khu vườn nhỏ này, một bóng người cũng vừa xuất hiện. Đúng là ông trời đã phù hộ tôi, lúc này đây, chứng kiến nụ hôn ngọt ngào kia không chỉ có tôi, Miranda mà còn có kẻ thứ ba, không ai khác chính là Ma Kết.
Anh trai tôi đứng như trời trồng nhìn chằm chằm về phía bồn phun nước nơi Bảo Bình và Song Ngư môi kề môi say đắm, trên gương mặt anh, nụ cười hồ hởi dần dần đông đặc rồi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt Ma Kết long lên một tia tức giận. Tôi còn tinh mắt nhìn thấy hai tay Ma Kết cuộn lại thành nắm đấm. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một cơn giận dữ nào của Ma Kết lại đáng sợ như lúc này, thậm chí đứng ở rất xa tôi vẫn cảm thấy được sự lạnh lẽo toả ra từ con người anh. Một nửa lòng tôi cảm thấy hả dạ vì cuối cùng Ma Kết cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh Song Ngư, người con gái trong lòng anh lại đang say đắm trong vòng tay người khác, nhưng nửa còn lại cũng vô cùng ganh tị với Song Ngư bởi vì từ trước đến nay cũng chỉ có mỗi cô ta mới có thể khiến cho Ma Kết nổi cơn ghen đến như vậy.
Ma Kết lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng đó, một tay anh đưa lên vuốt lấy gương mặt mình dường như trong lòng anh ước rằng khi anh mở mắt ra một lần nữa, tất cả đều không phải sự thật. Rồi anh quay người lại, hai chân dường như có chút loạng choạng anh nhằm về hướng dinh nghị chính bỏ đi một mạch.
CHAP 28
GIÀY VÒ
*Lời kể của Ma Kết*
Hoàng hôn nhuộm một màu đỏ như máu trên bầu trời thành phố Lockwood, tại toà nghị chính, người ra kẻ vào tấp nập hối hả cho những khâu chuẩn bị cuối cùng. Đêm nay, tất cả những nhưng vật quyền lực nhất thành phố này, kể cả con người lẫn sinh vật siêu nhiên đều sẽ có mặt. Tuy nhiên điều khiến cho tôi căng thẳng không phải là việc đối diện với thủ lĩnh của các thế lực khác tại Lockwood mà là Song Ngư, người con gái sẽ cùng tôi tay trong tay khiêu vũ trong buổi dạ tiệc đêm nay. Tôi khẽ nhắm mắt nhớ lại kýức ngày hôm ấy bên trong hang động, khi em kiên quyết ép tôi uống máu của mình, đôi mắt của em khi ấy thật kiên định, thật mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Tôi dường như vẫn còn cảm thấy bàn tay em đặt nhẹ trên gương mặt mình, nụ cười của em khi nhìn tôi ngủ. Song Ngư, rốt cục là người con gái như thế nào ? Vì sao tôi lại bị em cuốn hút đến như vậy ? Vì sao từ khi trở về từ hang động hôm ấy, không phút giây nào tôi không nghĩ về em.
Tôi khẽ hít một hơi sâu, rồi lôi cái điện thoại trong túi áo ra, lần tìm tên em trong danh bạ, tôi nhấn nút quay số. Tôi hồi hộp chờ đợi em bắt máy, tôi muốn được nghe giọng nói của em. Tiếng đổ chuông vang lên ba lần, người ở bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
- Alo...a...Ma Kết ! - Giọng Song Ngư nửa ngạc nhiên nửa bối rối.
Tôi mỉm cười đáp.
- Xin chào cô bé.
Ở bên kia đầu giây dường như có tiếng Cự Giải đang hào hứng nói gìđó nhưng liền bị Song Ngư gắt gỏng bịt mồm. Song Ngư vội vàng tiếp.
- Ma Kết...anh gọi em có chuyện gìư ?
- Tôi chỉ muốn chắc là em đang chuẩn bịđể dự tiệc. Tôi không muốn bị bỏ rơi một mình đâu đấy !
Đầu dây bên kia thoáng im lặng trong giấy lát rồi đáp.
- Em và Cự Giải đang chuẩn bị. Anh đừng lo.
- Thế có cần tôi qua đón em không ?
- À không cần phiền phức đâu Ma Kết. Bạch Dương sẽ đưa em và Cự Giải đến đó luôn.
- Ừ. Vậy tôi sẽ chờ em.
*Lời kể của Song Ngư*
Tôi vừa cúp máy thì Cự Giải đã nhảy bổ đến nhìn tôi nở nụ cười nham hiểm.
- Ối giời ôi. Đúng là một ngày không gặp còn dài hơn ba năm xa cách. Người ta chịu không nổi phải gọi điện kiếm cậu có phải vậy không ?
Tôi lườm Cự Giải.
- Cậu thật quáđáng, dám dùng thính lực của ma cà rồng để nghe lén người khác nói chuyện.
Cự Giải giả vờ đau khổ.
- Biết làm sao được, tớ đâu có thể bật tắt năng lực của mình như bật tắt một cái tivi được.
- Cậu có tin là tớ ếm bùa khoá luôn cái mồm của cậu lại không ? - Tôi đe doạ.
Cự Giải xua tay ra vẻ sợ hãi.
- Ấy ấy, chị em với nhau sao lại nỡ ra tay ác độc. Thôi tớ đi thay đồđây.
Nói rồi cô nàng ngúng nguẩy đi về phía nhà tắm, trước khi đi vào trong còn cao giọng nhại lại giọng của Ma Kết.
- Ôi, Song Ngư, tôi không muốn bị bỏ rơi một mình đâu đấy.
Tôi tức cành hông ném hẳn cái gối về phía nhà vệ sinh nhưng Cự Giải đã nhanh nhẹn lủi hẳn vào trong.
- Cậu...
*Lời kể của Thiên Yết*
Đêm nay tôi vận lên người bộ áo đầm dạ hội màu đỏ, bộ áo này tôi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để được nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Ý làm riêng cho mình. Tôi tự ngắm mình ở trong gương, cảm thấy vô cùng hài lòng. Đêm nay tôi phải là người con gái xinh đẹp nhất, tôi phải cho tất cả những khách khứa tại toà nghị chính nhìn thấy sự chênh lệch giữa tôi và con bé phù thuỷ giẻ rách kia. Nghĩ đến cảnh Song Ngư trong bộ váy đầm rẻ tiền đứng bên cạnh mình, tôi càng cảm thấy tự tin và hả dạ. Trên đời này làm gì có cái gọi là cổ tích, một đời là Lọ Lem thì sẽ mãi mãi là Lọ Lem, còn ảo vọng sóng vai cùng hoàng tử để trở thành công chúa hay sao, Song Ngư ơi Song Ngư, cô thật quá ngây thơ rồi.
Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ tối, thấy cũng đã gần đến lúc khai mạc, tôi bước xuống sảnh trệt chuẩn bị gọi bọn thuộc hạ chuẩn bị xe. Từ trên cầu thang, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Đưa mắt nhìn xuống sảnh, tôi nhận ra Ma Kết đứng ở gần cửa sổ. Trên người anh là bộ lễ phục màu nâu đỏ, ở cổ còn thắt một cái nơ lịch lãm. Tôi rất thích nhìn Ma Kết mặc lễ phục, đã rất nhiều lần trong giấc mơ tôi đã vẽ ra viễn cảnh Ma Kết trong bộ comple đứng đó ở cuối con đường hoa mỉm cười chờ đợi tôi, còn tôi thì thướt tha trong tà váy cưới, hạnh phúc nắm tay anh, trở thành người phụ nữ của anh. Tôi biết giấc mơ của tôi là điều viễn vông và trái với luân thường đạo lý, vì vậy tôi chỉ biết chôn giấu những hình ảnh mộng ảo đó trong trái tim mình. Ánh đèn đường hắt bóng soi tỏ gương mặt Ma Kết, anh đang nói chuyện điện thoại với một ai đó, trên môi anh tô điểm một nụ cười. Tôi giật mình đứng lại, lặng lẽ nhìn anh. Biểu tình này của Ma Kết, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua, Ma Kết vốn dĩ rất hiếm khi cười, những lúc cười anh vẫn thường rất cứng nhắc nhiều lắm là nhếch môi một cái. Nhưng Ma Kết trước mặt tôi lúc này lại đang mỉm cười hết sức hồn nhiên, lộ cả hàm răng trắng tinh như ngọc, ngay cả ánh mắt của anh cũng ánh lên niềm vui tựa như một đưa trẻ hồ hởi chờ đợi nhận quà Giáng Sinh. Tôi nheo mắt, dỏng tai lắng nghe, thính lực của ma cà rồng cho phép tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và người bên kia đầu dây. Không ngoài dự đoán của tôi, kẻ ấy không ai khác chính là ả phù thuỷ đáng ghét Song Ngư. Đúng là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị người ta cùng lúc đâm trăm ngàn vết dao, đau đớn không thể nào chịu nổi. Hơn một ngàn năm nay, người em gái này đã luôn ở bên cạnh Ma Kết, yêu thương anh, hy sinh tất cả vì anh vậy mà anh một chút cùng không hềđểý, thậm chí cả nụ cười anh cũng chỉ trao cho tôi một cách miễn cưỡng. Vậy mà giờ đây anh đã thay đổi đến nỗi tôi không còn nhận ra được nữa.
- ...Tôi không muốn bị bỏ rơi một mình đâu đấy !
Câu nói của Ma Kết vọng đến tai tôi, một cơn chấn động lan khắp cơ thể tôi. Một giọt nước mắt nóng hổi tràn khỏi bờ mi, tôi run run nắm lấy thanh vịn cầu thang để không phải ngã xuống. Dường như động tác của tôi đã gây ra tiếng động, Ma Kết ngạc nhiên quay lại nhìn, anh ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng.
- Em đã chuẩn bị xong rồi à ? Xe anh đã sẵn sàng rồi, đi cùng với anh luôn cho tiện.
Tôi khẽ quay đầu, quệt vội giọt nước mắt trên mi rồi cố trưng ra bộ mặt lạnh nhạt đáp.
- Không cần, tôi sẽ đi xe của mình.
Nói rồi tôi bước một mạch xuống cầu thang, băng qua mặt Ma Kết. Gương mặt anh có phần khó xử, dường như anh cảm thấy có lỗi vì đã lớn tiếng với tôi vào hôm trước, nhưng thấy thái độ của tôi, anh cũng đành thở dài nhìn theo. Tôi không dám quay đầu lại, bởi vì hai mắt tôi đã nhoà lệ, tôi tiếp tục cắm đầu bước ra khỏi biệt thự, leo lên xe riêng của mình rồi ra hiệu cho tài xế khởi hành.
*Lời kể của Song Ngư*
Sau hơn một tiếng chuẩn bị, cuối cùng tôi và Cự Giải cũng đã sẵn sàng khởi hành đến dinh nghị chính. Anh chàng Bạch Dương do chờ đợi quá lâu nên vừa thấy chúng tôi bước ra từ nhà trọ đã trưng ra một bộ mặt đen sì.
- Hai cô đúng là dây thun quá đấy !
Chưa kịp cằn nhằn gì thêm thì đột nhiên Cự Giải đã lướt vùđến bên cạnh Bạch Dương, thơm lên má anh một cái. Bạch Dương bất ngờ đỏ mặt.
- Anh còn trách tụi em sao ? Anh nghĩ em đây trang điểm cho đẹp là vì ai ? Vì ai hả ?
Bạch Dương cười hì hì gãi đầu nói.
- Hi hi, anh không biết, vì ai hả ?
Cự Giải bĩu môi bước qua mặt Bạch Dương vào trong xe, không quên bỏ lại một câu.
- Vì ai cũng được nhưng không phải vì anh, đồ ngốc !
Bạch Dương ỉu xìu nhìn tôi, tôi bước đến vỗ vai anh chàng.
- Anh bạn đúng là không biết chiều chuộng phụ nữ gì cả.
Ngồi trên xe, Cự Giải không ngừng khen cái váy mà Ma Kết đã chọn cho tôi.
- Tớ nói này Song Ngư, phải công nhận đối với đàn ông mà nói, Ma Kết nhà cậu thiệt là có con mắt thẫm mỹ về trang phục phụ nữ đấy. Cái váy này anh ấy chọn cho cậu phải nói đẹp bá chấy bọ chét. Tớ thiệt ghen tị, ai như tên Bạch Dương đầu đất kia.
Vừa nói Cự Giải vừa liếc xéo Bạch Dương. Anh chàng đang lái xe ở phía trước nói vọng ra sau.
- Xí, người như anh họ gọi là nam tính, tráng kiện. Còn loại người như Ma Kết là kiểu quý tộc nhà giàu. Sao có thể so sánh với nhau.
Tôi phì cười trước mấy lời đấu khẩu của cặp đôi này.
- Hai cậu thôi đi. Cự Giải, cậu mà còn chê Bạch Dương mãi, coi chừng bị kẻ khác giành mất, lúc đó đừng có mà khóc lóc.
Bạch Dương nghe vậy thì nở mũi chêm vào.
- Phải đó phải đó. Song Ngư em nói xem, người như anh có thể nói là hot boy ngàn người có một. Có phải vậy không ?
Tôi gật gù.
- Còn phải nói. Còn nhớ lần đầu gặp anh, Cự Giải nhà ta nhỏ cả lít nước dãi.
Cự Giải trợn mắt nhìn tôi.
- Này ! Cậu là cái đồ bán đứng chị em. Sao dám phe cánh với Bạch Dương để công kích tớ thế hả.
Chúng tôi vừa đi vừa tám chuyện đùa giỡn, chẳng mấy chốc đã đến toà thị chính. Từ đàng xa đã nhìn thấy một hàng xe ô tô sang trọng đang nối đuôi nhau đi vào khuông viên dinh thự. Bạch Dương quay ra sau bảo tôi và Cự Giải.
- Các em đi vào trong trước đi, anh tìm chỗ đỗ xe rồi sẽ vào tìm hai người.
Tôi gật đầu rồi cùng Cự Giải bước ra khỏi xe, hai đứa dắt tay nhau đi băng qua khuôn viên trước toà thị chính. Vô số ánh đèn được văng khắp trên những tán cây bên trên chúng tôi, lấp lánh toả sáng tạo nên một khung cảnh vô cùng lộng lẫy. Từng tốp khách mời danh dự cũng chậm chạp di chuyển theo con đường sỏi hướng về phía chính sảnh, ai nấy đều ăn vận hết sức sang trọng, cười nói rôm rả.
Đang dóng mắt nhìn ngó lung tung, đột nhiên tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng tựa lưng vào một bức tượng đá hình nữ thần đổ nước ở một bên lối đi. Từ hôm nọ gặp Bảo Bình ở trong bếp đến nay đã hai ngày, chẳng biết anh ta trốn ở nơi nào mà mặt mũi không thấy đâu. Tôi không thấy làm bất ngờ khi Bảo Bình lại xuất hiện ở chỗ này, một sự kiện trọng đại kỉ niệm hai trăm năm thành lập nên Lockwood họ tất nhiên không thể không mời quý ngài Mecury đến dự. Lần đầu tiên nhìn thấy con người này vận lễ phục, quả thực nhìn anh ta vô cùng lịch lãm và quý phái, khác hẳn với hình tượng thường ngày. Bảo Bình vận một bộ comple màu xanh sẫm, lớp áo lót bên trong trắng tinh lộ ra nhờ hai tàáo vest để hở, hai tay đút vào túi quần, nét mặt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Dù không cố tình ra vẻ tạo dáng nhưng từ con người Bảo Bình vẫn toả ra một loại khí chất cuốn hút lạ thường. Không ít tiểu thư quý phái di chuyển phía trước tôi và Cự Giải bị dáng vẻ đó của Bảo Bình hớp hồn, len lén đưa mắt ngắm nhìn anh.
Khi chúng tôi di chuyển đến gần thì ánh mắt Bảo Bình cũng bất ngờ quay lại con đường sỏi. Nhìn thấy chúng tôi, Bảo Bình liền đứng dậy ngay ngắn, khoé miệng có nét cười nhưng lại không được tươi như mọi khi tôi nhìn thấy anh. Phải chăng anh đang có tâm sự gì hay sao ?
- Xin chào hai người đẹp. - Bảo Bình lên tiếng. - Tôi đang đợi hai em đây.
Tôi hơi ngạc nhiên đáp.
- Đợi tụi em hả ? Mấy bữa nay mặt mũi anh ở chỗ nào cũng không thấy. Anh có xạo không đó ?
Bảo Bình cười hề hề nói.
- Anh có chút chuyện riêng phải giải quyết. Nhưng đương nhiên sao có thể quên hai người đẹp của nhà trọ chúng ta được chớ !
Cự Giải bĩu môi.
- Trời, ở đâu học được cái kiểu ăn nói ngọt như đường vậy. Tiếc là chị đây, hoa đã có chủ há há !
Bảo Bình phì cười đáp.
- Tiếc quá, nếu như Cự Giải tiểu thư đã có người yêu, vậy thì anh đây chỉ có thể dành tình cảm cho Song Ngư mà thôi.
Cự Giải không đợi tôi kịp phản ứng đã nhanh mồm nói.
- Thế anh không biết Song Ngư nhà ta hôm nay sẽ tay trong tay với Ma Kết Michaelson, người đàn ông lịch lãm, quyền lực nhất thành phố Lockwood này hay sao ? Ngay cả chiếc váy mà Ngư tiểu thư đang mặc cũng là do Ngài ấy đích thân tặng đó.
Gương mặt Cự Giải dường như vô cùng hãnh diện khi nói ra mấy điều vừa rồi, cô nàng hào hứng chờ đợi phản ứng của Bảo Bình, thế nhưng chỉ thấy nét cười trên gương mặt anh đột nhiên đông cứng, ánh mắt Bảo Bình khẽ chuyển hướng nhìn về phía khác. Sự im lặng đột ngột của anh làm không khí bất ngờ chùn xuống. Cự Giải ra chiều khó hiểu nhìn về phía tôi. Tôi cũng đáp lại cô nàng bằng một cái nhún vai. Một lúc sau, Bảo Bình tằng hắng, anh cố trưng ra một nụ cười gượng gạo rồi nói.
- Song Ngư, còn một lúc nữa buổi tiệc mới khai mạc, tôi có thể...đi dạo cùng em một lúc được không ?
Câu hỏi bất ngờ của Bảo Bình khiến tôi vô tình không biết phải phản ứng làm sao, tôi nhìn sang Cự Giải rồi quay lại nhìn Bảo Bình, suy nghĩ một lúc, tôi gật đầu.
- Vậy cũng được. - Tôi quay sang Cự Giải nói. - Cậu vào trước đợi Bạch Dương đi, tớ sẽ vào ngay.
Cự Giải dương như cũng ngầm hiểu Bảo Bình muốn được nói chuyện riêng cùng tôi nên cô cũng khẽ gật đầu rồi tiếp tục theo con đường lát sỏi đi vào bên trong. Tôi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Bảo Bình nhìn tôi đăm đắm, ánh mắt anh dường như không còn sự vô tư, tinh nghịch hàng ngày, thay vào đó là một màu sâu thẳm tựa nhưđan chứa đựng một bầu tâm sự mênh mông.
*Lời kể của Ma Kết*
Tôi nôn nóng liếc nhìn mặt đồng hồ trên tay mình rồi lại dóng mắt nhìn qua ban công xuống đại sảnh bên dưới của toà nghị chính. Đã gần bảy giờ tối nhưng bóng dáng Song Ngư vẫn không thấy đâu. Đã nhiều lần tôi muốn gọi điện để tìm em nhưng nghĩ lại, con gái thường mất nhiều thì giờ để chuẩn bị nên tôi đành kìm chế bỏđiện thoại trở vào túi. Tôi thở dài quay người lại thì bắt gặp ánh mắt Thiên Yết đang nhìn tôi từ một bàn tiệc ở gần đó. Thấy tôi nhìn lại, em cũng liền quay ngoắt đi nhìn về hướng khác. Từ lúc đến toà nghị chính, Thiên Yết đã một mình ngồi ở cái bàn đó với một ly rượu vang trên tay, một câu cũng không buồn nói với tôi. Hôm trước vì một phút nóng giận tôi đã to tiếng với Thiên Yết, người em gái này vốn được nuông chiều từ nhỏ, không quen bị la mắng. Thái độ hôm nay của nó, hẳn là đang giận dỗi tôi chuyện hôm nọ. Hôm nay dù sao cũng là ngày quan trọng đối với gia đình Michaelson, nếu để nó chưng bộ mặt bí xị như vậy trước mặt khách quan cũng không phải là chuyện tốt. Nghĩ. Vậy tôi liền bước đến ngồi đối diện với Thiên Yết, một người hầu bàn lướt qua vừa đúng lúc, tôi liền giơ tay gọi thêm một ly vang cho mình. Thiên Yết đưa ánh mắt hờn dỗi quét qua mặt tôi rồi quay đầu nhìn về hướng khác.
Tôi tằng hắng để lôi kéo sự chú ý của em rồi nói.
- Nếu anh không lầm thì cái váy của em là do nhà tạo mẫu Williams Bastoryidr lừng danh thiết kế.
Thiên Yết không buồn nhìn lại đáp.
- Không ngờ Ma Kết Michaelson cũng có hứng thú với thời trang của phụ nữ. Không biết anh nghiên cứu kỹ như vậy là để lấy lòng ai ?
Tôi nheo mày khó hiểu.
- Người trong giới thượng lưu chúng ta, có chút khẩu vị và kiến thức về thời trang cũng làđiều tốt... - Thiên Yết không hề phản ứng gì trước trả lời của tôi, tôi ngập ngừng nói tiếp. - Dù sao đi nữa, bộ váy này ở trên người của em quả thật rất hợp. Em là một tiểu thư quý phái, màu đỏ vừa tôn lên vẻ nữ tính vừa thể hiện quyền lực.
Thiên Yết cười khẩy.
- Anh trai à, anh không cần phải miễn cưỡng lấy lòng của em đâu. Em biết hiện bây giờ trong lòng anh chỉ có một mình Song Ngư, người em gái này dù có lộng lẫy cỡ nào trước mặt anh thì cũng chẳng khác nào một con ma-nơ-canh dị hợm so với Song Ngư kia.
*Lời kể của Thiên Yết*
Tôi khẽ liếc mắt nhìn biểu tình của Ma Kết, rồi từ tốn nâng ly rượu trên tay lên hớp một ngụm. Vị rượu nhạt thếch khiến tôi vô cùng thất vọng. Ma Kết vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ngập ngừng, anh hơi nghiêng đầu, liếm đôi môi hồng đẹp mê hồn của mình rồi nói.
- Thiên Yết...có phải em còn giận anh vì hôm trước anh đã lớn tiếng với em hay không ?
Tôi mím chặt môi không đáp, cố gắng giữ vẻ lạnh nhạt trước mặt anh. Ma Kết thở dài tiếp tục.
- Thiên Yết, em có thể thôi làm bộ mặt này có được hay không ? Hôm trước anh có hơi nóng giận, là anh không đúng. Hôm nay trong những khách mời có thủ lĩnh của Hội Ma cà rồng Vĩnh Sinh, là trực hệ của em, anh cần em giúp anh tiếp đãi họ. Em cứ ở đây giận anh, có phải là muốn người anh trai này mất mặt hay không ? Chúng ta đã là anh em hơn một ngàn năm, chẳng lẽ em không thể bỏ qua cho anh một lần hay sao ?
Lời xin lỗi của Ma Kết cùng ánh mắt long lanh mê hoặc của anh quả nhiên là một thứ khó chống đỡ, nhất là đối với tôi, kẻ đang thầm yêu thương anh. Ma Kết, anh thật quá ác độc, anh đã dùng cái trò mê hoặc này với bao nhiêu phụ nữ trên thế gian rồi ? Tuy tôi biết rõ điều đó, nhưng trái tim tôi gần như bị đôi mắt anh làm cho mềm nhũn, tôi rất muốn ghét anh, tôi rất muốn hận anh nhưng không thể. Tôi phải tìm cách rời khỏi tình trạng này, chỉ cần ở trước mặt anh thêm một giây phút nữa thôi, tôi sợ rằng mình sẽ không chịu được mất. Tôi bật người khỏi ghế, cố giữ cho thanh âm mình thật lạnh lẽo nói với anh.
- Thật hay cho anh nói ra được câu “anh em hơn một ngàn năm” nhưng đến cuối cùng anh cũng chỉ vì thể diện của bản thân mình mới đến xin lỗi em. Chỉ trách đứa em gái này qua ngu ngốc yêu thương anh. Thôi thì cứ để kẻ chịu thiệt hại là em vậy. Thủ lĩnh Hội Vĩnh Sinh cứ giao cho em. Còn anh cứ việc lo cho cô bạn gái mới của anh đi vậy. Đừng để có gì bất trắc xảy ra với cô ta đấy.
Mấy lời nói ra nghe thật vô tình, nhưng tôi dường như nghe được tiếng con tim mình vỡ nát, tựa như có ai ném một quả cầu pha lê xuống nền đất lạnh, từng mảnh pha lê tan tành bắn ra khắp phía nhưng trên những mảnh vỡ đó là dòng máu đỏ thắm từ chính con tim tôi. Nói rồi, tôi không chần chừ, rời bước đi thật nhanh xuống cầu thang hoà vào dòng người bên dưới sảnh tiệc. Tôi không dám quay lại nhìn gương mặt của Ma Kết, tôi chỉ muốn rời khỏi ánh mắt anh càng nhanh càng tốt.
*Lời kể của Song Ngư*
Tôi chậm rãi đi bên cạnh Bảo Bình hướng về một khu vực yên tĩnh trong khuôn viên trước dinh nghị chính. Kiến trúc của khuôn viên này quả thực được thiết kế hết sức tinh vi. Nơi tôi và Bảo Bình dừng lại có một hồ phun nước được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng, giữa hồ là tượng một tiểu thiên thần vô tư tè xuống mặt hồ bên dưới. Gió mát thổi từng tán cây đu đưa, tiếng dế kêu trong bụi cây khiến không gian càng thêm hữu tình.
Bảo Bình dừng bước, quay sang nhìn tôi, anh khẽ liếm môi, ánh mắt ngập ngừng như đang suy nghĩ những điều cần nói. Tôi tin rằng dù anh đang muốn chia sẻ với tôi điều gì, thì điều ấy đối với anh cũng rất quan trọng vì trước giờ tôi chưa từng thấy biểu tình của Bảo Bình lại nghiêm túc đến như vậy. Suy cho cùng anh cũng là thần linh, trên đời này còn bao nhiêu chuyện có thể khiến anh bối rối cơ chứ ? Nghĩ vậy, tôi liền kiên nhẫn nhìn anh chờ đợi. Bảo Bình tằng hắng nói.
- Song Ngư..., Thiên Yết đã nói với anh chuyện xảy ra trong hang động hôm trước, giữa em và Ma Kết...
Nghe đến cái tên Ma Kết, trái tim tôi bấc giác loạn nhịp, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao Bảo Bình lại nhắc đến chuyện này. Bảo Bình ngừng lại như để tìm đúng từ ngữ để diễn tả rồi nói tiếp.
- Em cũng biết về Lời nguyền của ma cà rồng nguyên thuỷ chứ ? - Anh hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
- Anh muốn em trả lời thật lòng, có phải gần đây em cảm thấy vô cùng gắn bó với Ma Kết ? Có phải em cảm thấy như mình đang yêu hắn ? - Bảo Bình hỏi tiếp, giọng anh có phần gấp gáp.
Gương mặt tôi vô tình ửng đỏ, hai má nóng bừng. Tôi ngập ngừng trả lời.
- Sao...sao tự dưng anh lại nhắc tới chuyện này ?
Bảo Bình bất ngờ nắm lấy hai bàn tay của tôi. Tôi hơi kinh ngạc nhưng không rút tay lại, lòng bàn tay của anh rất ấm. Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt Bảo Bình có nét u uất.
- Em có biết, con người một khi mắc phải lời nguyền ma cà rồng nguyên thuỷ sẽ ngày càng trở nên ràng buộc với ma cà rồng nguyên thuỷ, đến mức có lúc sẵn sàng chết vì hắn hay không ?
Tôi không trả lời, cổ họng tôi nghè nghẹn, tôi đưa mắt nhìn xuống mặt đất dưới chân mình. Trong lòng tôi biết rõ những điều Bảo Bình vừa nói. Nhưng tôi vẫn cố gắng tìm kiếm một cái cớđể níu kéo thực tại. Giọng tôi lí nhí.
- Nhưng...cũng có thể em đã thực sự thích Ma Kết. Có thể như vậy phải không Bảo Bình ?
Bảo Bình không đáp, ánh mắt anh long lanh một nỗi đau khó tả, tôi cảm thấy hai bàn tay anh dường như siết chặt hơn bàn tay của mình. Một lúc sau, anh đưa một tay vào túi và lấy ra một lọ thuốc màu xanh óng ánh. Tôi ngạc nhiên nhìn cái vật ở trên tay anh khó hiểu. Bảo Bình nhìn tôi nói.
- Song Ngư, em là một cô gái trong sáng, điều mà anh ghét nhất trên thế gian chính là nhìn thấy em bị tổn thương. Anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu để em chịu đau khổ.
Hô hấp của tôi bất chợt trở nên gấp gáp. Người đàn ông đẹp như tượng trước mặt tôi giờ đây không còn cái phong thái thần thánh như ngày nào, tôi dường như cảm nhận được trái tim anh đã trở nên vô cùng mỏng manh.
- Song Ngư, lọ thuốc này, là thần dược của thần tình yêu, có thể giúp em hoá giải lời nguyền của ma cà rồng nguyên thuỷ. Một khi uống nó, em sẽ lập tức quên mọi ký ức về Ma Kết. Anh muốn em nhận lấy lọ thuốc này, hãy sớm cắt đứt thứ tình cảm đen tối do ma thuật tạo nên trước khi nó làm hại em.
Tôi nhìn lọ thuốc trên tay Bảo Bình rồi lại ngước mặt nhìn anh, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn tức giận dâng trào trong bao tử. Tôi lắc đầu rời khỏi tay anh, lùi ra sau một bước nói.
- Không...Bảo Bình, em không muốn. Tại sao cả anh lẫn Thiên Yết cứ khăng khăng rằng em bị lời nguyền kia ảnh hưởng, có thể tình cảm em dành cho Ma Kết là thật thì sao ? Em không thể dùng thứ thuốc kia để giết đi tình cảm của chính mình.
Ánh mắt Bảo Bình trờ nên bi thương khi nghe mấy lời tôi nói, bàn tay cầm lọ thuốc của anh siết chặt run run. Tôi không hiểu vì sao anh ấy lại muốn ép tôi phải quên đi Ma Kết, nếu như anh ấy coi tôi là bạn tại sao anh ấy lại muốn huỷ đi tình yêu của tôi. Tôi càng lúc càng cảm thấy tức giận với con người ở trước mặt. Tôi nhìn anh bằng ánh mắt căm hờn nói.
- Tại sao anh lại đem đến lọ thuốc này ? Có phải anh không vui khi thấy em tìm được tình yêu của mình. Rốt cục anh là người như thế nào Bảo Bình ? Em vẫn tưởng anh là bạn tốt của em.
Mỗi một lời của tôi thốt ra càng khiến cho ánh mắt Bảo Bình trở nên bi thương và bối rối hơn. Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay cầm lọ thuốc run run. Sự im lặng của anh càng khiến tôi tức giận. Tôi tiếp tục trách mắng anh.
- Cho dù em có bị lời nguyền chi phối, anh cũng không có quyền quản chuyện tình cảm của em. Anh nghĩ anh là ai...
Tôi chưa kịp dứt lời thì đột nhiên Bảo Bình lướt tới trước mặt tôi, ánh mắt anh nhìn sâu vào tận tâm trí tôi, hai tay Bảo Bình giữ lấy hai cánh tay của tôi, kéo tôi vào lòng anh rồi bất ngờ, đôi môi mềm mại của anh ép chặt lấy bờ môi của tôi. Trong phút chốc, đầu óc tôi chợt trở nên trống rỗng. Mùi hương trên cơ thể anh toả ra bao vây lấy tôi, cám dỗ tôi không ngừng. Nhưng phút giây sau đó, tôi liền bừng tỉnh, đẩy anh ra, tiện tay tát luôn vào mặt anh một cái. Bảo Bình bị cú tát của tôi làm bất ngờ, gương mặt anh xoay hẳn qua một bên, khoé môi rướm máu. Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt long lanh, anh khẽ đưa một tay sờ lên vết máu trên miệng rồi nói.
- Em nói đúng, anh không có quyền thay đổi trái tim em. Xin lỗi Song Ngư, chỉ vì anh...anh đã yêu em. - Bảo Bình nói rồi, tự phì cười như chế giễu chính bản thân mình, dường như điều anh vừa nói ra là một thứ gì đó rất buồn cười, chí ít là đối với bản thân anh, rồi vù một cái, bóng anh biến mất khỏi khu vườn, để lại một mình tôi đứng đó bàng hoàng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
*Lời kể của Thiên Yết*
Tôi cùng Miranda Kirwall, thủ lĩnh Hội ma cà rồng Vĩnh Sinh tản bộ ra khuôn viên bên ngoài dinh nghị chính. Đã hơn hai mươi năm kể từ lần cuối cùng tôi gặp Miranda. Năm xưa, tôi chính là người đã cứu cô ta khỏi cái chết trong trận dịch hạch năm 1720 tại Pháp. Miranda là một trong những con ma cà rồng lớn tuổi nhất do tôi biến đổi. Sâu tận đáy lòng, cô ta luôn cảm thấy mang ơn tôi và vì vậy Hội Vĩnh Sinh là một đồng minh đắc lực của gia đình Michaelson. Chúng tôi vừa đi vừa nhắc lại một số chuyện năm xưa khi cô ta còn là một con ma cà rồng trẻ tuổi, chúng tôi đã cùng nhau chu du đến nhiều nơi tại châu Âu.
Trong lúc đang nói chuyện say sưa thì đột nhiên có một thứ lọt vào tầm mắt của tôi. Ở cách nơi tôi và Miranda đứng một đoạn, Bảo Bình và Song Ngư đang đi cùng với nhau, rẽ vào một lối nhỏ trong khuôn viên. Trong lòng tôi đột nhiên dấy lên một dự cảm. Tôi liền phẩy tay gọi một tên thuộc hạ đi ở phía sau đến gần rồi nói nhỏ vào tai hắn.
- Tiểu thư Song Ngư đêm nay là khách mời danh dự của anh trai ta. Ngươi mau vào báo cho anh ấy một tiếng là tiểu thư đang lạc đường ở trong khuôn viên bên ngoài dinh.
Tên thuộc hạ cúi mình tuân lệnh rồi quay người bước vào bên trong. Tôi khẽ nhếch miệng cười rồi cùng Miranda đi về hướng con đường nhỏ nơi Bảo Bình và Song Ngư vừa rẽ vào.
- Miranda, chị em tốt của ta, đêm nay cô có muốn xem náo nhiệt hay không ?
Miranda vốn dĩ biết tôi hơn ba trăm năm, lại mang cùng dòng máu ma cà rồng do tôi ban tặng vì vậy vô cùng hiểu ý tôi. Cô ta cũng nở một nụ cười nham hiểm rồi cùng tôi bước về hướng đó.
Hai người chúng tôi chọn một nơi khuất tầm nhìn để theo dõi, cuộc trò chuyện giữa Bảo Bình và Song Ngư đều được thính lực ma cà rồng của tôi thu được. Tôi hồi hộp chờ đợi Song Ngư sẽ đón nhận lọ thuốc kia và chấm dứt tình cảm với Ma Kết. Miranda đứng bên cạnh tôi không hề lên tiếng, dù tôi không nói ra nhưng với sự thông minh của mình Miranda từ lâu đã nhận ra tình cảm của tôi dành cho Ma Kết. Thế nhưng sự việc không hề như tôi mong đợi, Song Ngư đã từ chối lọ thuốc kia. Ả phù thuỷ này quả nhiên khó đối phó hơn tôi tưởng. Tôi cảm thấy một cơn tức giận dần lớn lên trong lòng ngực. Thế nhưng, đúng lúc đó, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi theo một chiều hướng mà cả tôi lẫn Mirada đều bất ngờ. Bảo Bình trong lúc không kìm chế được mình đã hôn Song Ngư. Đúng khoảnh khắc đó thì ở cách nơi tôi đứng chừng hai mươi bước chân, nơi con đường đá sỏi dẫn từ khu dinh thư đến khu vườn nhỏ này, một bóng người cũng vừa xuất hiện. Đúng là ông trời đã phù hộ tôi, lúc này đây, chứng kiến nụ hôn ngọt ngào kia không chỉ có tôi, Miranda mà còn có kẻ thứ ba, không ai khác chính là Ma Kết.
Anh trai tôi đứng như trời trồng nhìn chằm chằm về phía bồn phun nước nơi Bảo Bình và Song Ngư môi kề môi say đắm, trên gương mặt anh, nụ cười hồ hởi dần dần đông đặc rồi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt Ma Kết long lên một tia tức giận. Tôi còn tinh mắt nhìn thấy hai tay Ma Kết cuộn lại thành nắm đấm. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một cơn giận dữ nào của Ma Kết lại đáng sợ như lúc này, thậm chí đứng ở rất xa tôi vẫn cảm thấy được sự lạnh lẽo toả ra từ con người anh. Một nửa lòng tôi cảm thấy hả dạ vì cuối cùng Ma Kết cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh Song Ngư, người con gái trong lòng anh lại đang say đắm trong vòng tay người khác, nhưng nửa còn lại cũng vô cùng ganh tị với Song Ngư bởi vì từ trước đến nay cũng chỉ có mỗi cô ta mới có thể khiến cho Ma Kết nổi cơn ghen đến như vậy.
Ma Kết lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng đó, một tay anh đưa lên vuốt lấy gương mặt mình dường như trong lòng anh ước rằng khi anh mở mắt ra một lần nữa, tất cả đều không phải sự thật. Rồi anh quay người lại, hai chân dường như có chút loạng choạng anh nhằm về hướng dinh nghị chính bỏ đi một mạch.