Chương 20: Có lẽ, mình đã bắt đầu ỷ lại vào điều này rồi
Sau khi ăn xong, Giang Ngộ Tuyết trở về phòng, Tần Chiêu thì ở lại dọn dẹp, vì hôm nay là lịch dọn dẹp của anh. Dọn dẹp xong, anh liền đến phòng của Giang Ngộ Tuyết tìm hắn, vốn muốn nói chuyện rõ ràng với hắn một chút. Ai ngờ đâu, khi anh đến thì thấy hắn đã thay y phục, bộ dạng như sắp sửa ra ngoài.
" Cậu.... Muốn đi đâu thế? " Tần Chiêu run run hỏi.
" Dắt chó đi dạo! " Giang Ngộ Tuyết trả lời cụt ngủn, không đầu không đuôi, sau đó thì quay sang dắt Vân Đóa đi.
Giang Ngộ Tuyết dắt Vân Đóa ra khỏi nhà, liền men theo đường mòn mà đi lên đỉnh núi. Bởi vì Du Nhiên biệt viện nằm ở lưng chừng núi nên việc đi bộ lên đến đỉnh núi cũng khá dễ dàng. Ở trên đỉnh núi có một cây hoa đào cổ thụ, gốc cây lớn đến nỗi 3 người cũng ôm không hết. Bây giờ đang là mùa đông, cây chẳng có hoa, lá cũng đã sắp rụng hết, nhưng mà lại hiện lên một nét đẹp tiêu điều và cô đơn đến lạ.
Ở dưới gốc cây có mấy tảng đá khá bằng phẳng, được sắp xếp khéo léo y như là một bộ bàn ghế vậy. Nơi đây là nơi mà ngày nhỏ Giang Ngộ Tuyết thường chạy lên đây chơi, khi mùa xuân đến, hoa đào màu hồng phấn nở rợp trời, cả nhà cùng nhau lên đây picnic và ngắm hoa, vô cùng vui vẻ.
Giang Ngộ Tuyết lựa một nơi sạch sẽ, ngồi xuống và phóng tầm mắt xuống thung lũng ở phía đối diện. Lúc nhỏ hắn luôn cảm thấy nơi này thật hùng vĩ, sau này khi lớn lên rồi, cảm giác đó vẫn chưa từng thay đổi.
Hắn ngắm phong cảnh một hồi, rồi quay sang nghịch lông của Vân Đóa, vò đầu vò tai của nó và nói, " Vân Đóa à, mi nói xem, tao hôm nay có phải là rất quá đáng không? "
Vân Đóa tất nhiên là không thể trả lời, nó chỉ chăm chú nhìn Giang Ngộ Tuyết, cái đầu nghiêng nghiêng.
Giang Ngộ Tuyết lại càng buồn bực, " Thôi, bỏ đi, mi cũng không biết nói chuyện. Thực ra thì tao cũng thấy mình cũng rất quá đáng. Nhưng mà tao lại không khống chế được cảm xúc và hành vi của bản thân. Vừa nhìn thấy cậu ấy là tao lại nghĩ đến cây nến đó, mà nghĩ đến cây nến đó là tao lại tức giận. Ở trong cảm xúc tức giận, hình như còn có một chút sợ hãi. Vân Đóa à, có phải là cậu ấy đã biết được cái gì đó rồi nên mới cố ý dùng cách này để xa cách với tao không? "
" Ok, tao đồng ý là thời gian gần đây tao thật là có âm mưu tiếp cận cậu ấy, nhưng mà tao cũng đâu có làm ra chuyện gì quá đáng đâu. Hay là cậu ấy đang cảm thấy khó chịu với sự tiếp cận của tao? Không thích yêu đương với con trai hả? Haizz, lẽ nào mối tình đầu của tao sẽ cứ vậy mà tan vỡ à? Ài~ không được! Không được! Không được! Tao còn chưa tấn công, làm sao mà lại gọi là thua trận được chứ! Đúng không? "
" Vân Đóa à, tuy rằng tao cứng miệng, nhưng mà trong lòng thật sự cảm thấy rất sợ hãi đấy. Đây cũng là lần đầu tiên tao lo được lo mất nhiều đến thế. Mi biết không, ở trên thương trường, tao liều lĩnh lắm đấy, dự án dù chỉ có 1% thắng lợi thì tao cũng có thể đâm đầu vào, thích cái gì là liền đâm đầu vào cái đó, mặc kệ là đâm vào xong là sẽ vỡ đầu chảy máu. À không, hình như từ nhỏ đến lớn tao đều như vậy. Thích là làm thôi, rất ít khi biết đến sợ hãi là gì. Bởi vì tao biết, hồi nhỏ dù có nghịch ngợm đến đâu thì cùng lắm là chỉ bị mắng vài câu, nặng lắm thì cũng chỉ bị đánh vào mông mấy cái rồi thôi. Trên thương trường, cho dù sai lầm thế nào mà chỉ cần không dính đến pháp luật thì tất cả đều có thể giải quyết bằng tiền. Nhưng mà lần này, tao thật sự cảm thấy sợ hãi. Cái tình bạn đã kéo dài gần bảy năm này, tao không muốn làm mất. Nhưng tao lại không cam tâm làm một người bạn bình thường suốt đời với cậu ấy. Nói thật, tao không sợ bị từ chối. Tao chỉ sợ là sau khi bị từ chối xong thì đến mối quan hệ bạn bè cũng khó có thể duy trì. "
" Vân Đóa à, tình cảm của con người sao mà lại phức tạp đến thế nhỉ? Có lúc tao ngưỡng mộ mi lắm, yêu ai ghét ai đều có thể thoải mái bộc lộ, chẳng cần phải e dè bất cứ điều gì cả. "
Giang Ngộ Tuyết cứ thế ngồi nói nhảm với Vân Đóa cả nửa ngày trời, đến mặt trời đứng bóng, hắn chuẩn bị về nhà ăn cơm thì nhìn thấy Tần Chiêu đi lên.
" Cậu.... Lên đây làm gì? " Giang Ngộ Tuyết ngập ngừng hỏi.
" Mình..... Xin lỗi, mình không cố ý làm phiền cậu đâu. Chỉ là lúc nãy cậu đi mà không cầm theo điện thoại, chú Giang gọi cậu về ăn cơm mà không gọi được. Vì thế mình mới đi tìm cậu. " Tần Chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Trong một khoảnh khắc đó, Giang Ngộ Tuyết bỗng nhiên như nhìn thấy lại Tần Chiêu của 6 năm trước. Một đứa nhỏ gầy gò, đen nhẻm, từ thân thể đến tâm hồn đều là những vết thương đáng sợ. Đứa nhỏ ấy lúc nào cũng tự ti, rụt rè, nói chuyện không bao giờ dám lớn tiếng, lúc nào cũng không dám ngẩng cao đầu.
Trái tim của Giang Ngộ Tuyết giống như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau đớn đến không thở nổi. Hắn không nghĩ rằng trò trẻ con của hắn lại có thể đánh Tần Chiêu trở về nguyên hình. Hắn đã vô ý mà quên mất rằng bây giờ anh chỉ có một điểm tựa duy nhất là hắn, khi hắn làm như vậy có khác nào là đang lần nữa tự tay đẩy anh xuống vực thẳm đâu cơ chứ.
Giang Ngộ Tuyết hận chết bản thân. Hắn vươn tay kéo Tần Chiêu vào lòng, ôm chặt lấy anh và nói, " Chiêu à, xin lỗi. Xin lỗi. "
Ngay lúc này, không hiểu sao Tần Chiêu lại muốn khóc, anh không kiềm chế được bản thân mà khóc nấc lên. Anh túm lấy áo của Giang Ngộ Tuyết, vùi mặt vài vai hắn, vừa khóc vừa nói, " Tuyết à, xin lỗi, mình sai rồi. Đừng không để ý mình nữa... Có được không? "
" Ấy.... Đừng khóc mà..... Là lỗi của mình, là lỗi của mình. "
Tần Chiêu lắc đầu, " Tuyết à, mình chỉ có cậu thôi, nếu như mình làm gì sai thì cậu cứ nói, mình sẽ sửa, mình nhất định sẽ sửa đổi mà, cậu đừng không để ý mình, có được không? Cầu xin cậu đấy. "
Giang Ngộ Tuyết lòng như đao cắt, cực kỳ hối hận. Hắn rốt cuộc đang làm gì? Rốt cuộc là đang giở trò cho ai xem vậy? Hắn luôn miệng nói không muốn tổn thương Tần Chiêu, không muốn khiến anh buồn, kết quả lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh, còn khiến anh biến thành bộ dạng như này.
Tần Chiêu xem hắn là người quan trọng nhất của anh, vậy mà hắn lại chỉ vì một món quà không như ý mà làm tổn thương anh đến mức này. Hắn đúng là đáng chết mà.
Vòng tay của hắn vô thức siết chặt hơn, hắn xoa đầu, xoa lưng anh, nhỏ giọng nói, " Chiêu à, không khóc! Nghe mình nói. Ngoan, đừng khóc, nghe mình nói. Nghe mình nói, có được không? "
Tần Chiêu nghe vậy thì cũng dần bình tĩnh trở lại. Nhưng anh vẫn không dám ngẩng đầu lên, anh không biết bây giờ phải nên đối mặt với Giang Ngộ Tuyết như thế nào, anh rất sợ rằng câu tiếp theo hắn sẽ nói rằng anh thật ghê tởm và sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.
Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Chiêu, chờ anh thật sự bình tĩnh rồi mới nói, " Chiêu à, xin lỗi. Đây là lỗi của mình. Mình không nên cư xử như vậy với cậu. Nguyên nhân khiến mình cư xử như vậy..... nói ra thì thật sự rất hổ thẹn, là do mình không được thích món quà sinh nhật mà cậu tặng, vì thế mới mới giận dỗi. "
" Cậu.... Không thích món quà đó sao? "
" Ừm. Không thích. Mình biết, cây nến đó không rẻ, cũng là một thứ mà mình thích dùng. Nhưng mà mình tự mua thì được, cha mình mua cho mình thì được, nhưng mà từ tay cậu tặng đến thì không được. "
" Tại sao? "
" Bởi vì so với món hàng tinh xảo và đắt đỏ ấy, mình càng thích những món đồ thủ công mà cậu làm hơn. Những món đồ ấy tuy không tinh mỹ, nhưng lại ẩn chứa sự chân thành rất lớn. Cuộc đời của mình tuy chỉ mới có 16 năm, đối với rất nhiều người thì có thể xem là còn chưa lớn, nhưng mà mình thật sự lớn rồi. Từ khi còn bé tí, mình đã bắt đầu ra ngoài xã hội lăn lộn và kiếm tiền, 13 tuổi thì bắt đầu tự khởi nghiệp. Trong quá trình này, mình đã gặp qua vô số người, thấy qua vô số món hàng xa xỉ và tinh xảo đến từng chi tiết. Nhưng mà cậu biết không, người, không phải là ai cũng đều đối đãi chân thành với mình. Hàng, dù tinh xảo đến đâu cũng chỉ là một món thương phẩm sản xuất theo dây chuyền, dùng tiền là có thể mua được rồi. Vì thế, đối với mình mà nói, một món quà thủ công dù hơi méo mó và không tinh xảo nhưng mang theo sự chân thành vẫn có giá trị cao gấp trăm, gấp triệu lần một món thương phẩm đắt tiền. "
" Thực ra, khi mình nhận được món quà của cậu, trong lòng của mình thật sự có một chút sợ hãi. Mình sợ là trái tim của cậu đã thay đổi rồi, cảm giác như là cậu thà bỏ ra một số tiền lớn để mua cho mình một món quà chứ không còn muốn bỏ ra một chút thời gian để ngồi xuống và làm cho mình một món đồ chơi nho nhỏ như hồi bé nữa. Cậu biết không, lúc nhỏ, mình thích nhất chính là ngồi bên cạnh mẹ hàng giờ đồng hồ chỉ để nhìn nàng may một con gấu bông, thêu một chiếc khăn tay hoặc là điêu khắc một bức tượng nhỏ. Mình thích đồ thủ công không chỉ bởi vì mỗi một sản phẩm đều là một phiên bản độc nhất vô nhị, mà còn là vì trong quá trình làm, người làm đã gửi gắm vào trong món đồ thủ công ấy rất nhiều rất nhiều tình yêu thương thuần khiết nhất. "
" Chiêu à, thế giới này là thật giả lẫn lộn, sự chân thành và tình yêu thương thuần khiết không biết từ bao giờ đã trở thành một món hàng xa xỉ nhất trong tất cả những món hàng xa xỉ. Mà cậu lại là một trong số ít những người có thể cho mình sự chân thành tuyệt đối và tình cảm thuần túy nhất, từ nhỏ đến lớn, bất luận là xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn luôn hướng về phía mình, ưu tiên bảo vệ mình. Có lẽ, mình đã bắt đầu ỷ lại vào điều này rồi. Vì thế, khi nghĩ đến việc cậu muốn đem tất cả những điều đó đều rút lại, mình liền sợ hãi, thậm chí là tức giận. Rõ ràng là đã cho mình rồi, tại sao lại còn muốn lấy về? Mình biết, suy nghĩ này của mình rất vô lý, rất ấu trĩ, nhưng mà.... mình không khống chế được bản thân. "
Tần Chiêu nghe đến ngây người. Rốt cuộc vẫn là anh không đủ thấu hiểu hắn, không chịu nghĩ xem là hắn thật sự thích cái gì, cần cái gì. Anh không nghĩ rằng bản thân muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất đều tặng cho hắn là sai, nhưng mà anh quên suy nghĩ đến cảm nhận của hắn thì chắc chắn là đã sai rồi.
Anh ôm lấy hắn, nhỏ giọng nó, " Tuyết à, xin lỗi, là mình không suy nghĩ đến cảm nhận của cậu. Mình chỉ là cảm thấy những món quà thủ công ấy quá tầm thường, không đủ tốt, không đủ giá trị để mình có thể có đủ tự tin mà mang tặng cho cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn cho mình những thứ tốt đẹp nhất, vì thế khi mình kiếm được một chút tiền rồi thì cũng muốn mua cho cậu một cái gì đó tốt hơn một chút. Chỉ là mình không ngờ rằng lại khiến cho cậu buồn rồi. Tuyết à, xin lỗi. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ lắc đầu, " Không sao. Mình cảm thấy có lẽ đây là một bài học cho cả hai chúng ta. Về sau, nếu như cậu muốn biết mình thích cái gì, ghét cái gì thì cứ trực tiếp hỏi, đừng đoán mò nữa, đoán mò đối với mình và cậu đều không có lợi, thậm chí còn phát sinh mâu thuẫn không đáng có như hôm nay. Còn mình, từ nay trở về sau mình cũng không bao giờ giận dỗi vô cớ nữa, nếu như cậu lỡ làm gì đó khiến mình tức giận thì mình sẽ nói cho cậu, chúng ta cùng nhau đối mặt và cùng nhau giải quyết. Một lần thôi là quá đủ rồi, mình không muốn làm cho cậu khóc nữa. Chúng ta cùng nhau thay đổi đi, có được không? "
" Được. " Tần Chiêu gật đầu, trong lòng lại dấy lên một làn sóng cảm xúc rất mãnh liệt. Những hứa hẹn cùng nhau thay đổi, và cả lời nói của hắn lúc nãy nữa, hắn nói anh là người mà hắn muốn ỷ lại. Những lời này liệu có còn ý nghĩa sâu xa gì không? Nghe những lời này, anh lại muốn ảo tưởng rằng hắn có phải là cũng thích anh? Và cái cảm giác ấy lại đến rồi, cảm giác như là vừa bước qua ranh giới nào đó, nhưng lại chẳng thể nhìn rõ được ranh giới đó là gì.
" Được rồi, không buồn nữa nhé! Chúng ta về nhà thôi! "
" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu, khóe môi bất giác cong lên. Chúng ta về nhà thôi. Anh thích câu nói này. Cũng thích hắn nói câu này với anh.
Nói rồi hai người cùng nhau đi về nhà, vừa đi vừa trò chuyện.
" Tuyết à. "
" Hửm? "
" Hôm qua mình tặng sai quà, làm cậu không vui rồi. Vì thế hôm nay mình quyết định sẽ bồi thường cho cậu. "
" Ồ? Bồi thường thế nào? "
" Bồi thường cho cậu 2 phần quà khác. Nói đi, cậu thích thứ gì? Chỉ cần mình có thể làm được thì mình sẽ làm hết cho cậu. "
" Hưmmm, vậy thì mình sẽ không khách sáo đâu nhé! Món đầu tiên, mình muốn một cây lược. "
" Lược? Lược chải tóc sao? "
" Đúng. "
" Shhh, cậu muốn cái đó làm gì? Cậu cũng đâu có thiếu lược. "
" Để làm kỷ niệm thôi. "
" Kỷ niệm..... Sao mà lại dùng lược? "
" Sau này sẽ nói cho cậu biết. Đúng rồi, mình thích cái loại lược hình bán nguyệt, không có tay cầm, hay thấy trong phim cổ trang á. Mình cảm thấy mấy cái lược đó đẹp hơn là mấy cái lược chúng ta đang dùng bây giờ. "
" Ò~ vậy.... Món thứ hai, cậu muốn cái gì? "
" Cái này thì rất đơn giản, cậu chỉ cần đáp ứng một yêu cầu của mình thôi. "
" Được thôi, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì cậu kêu mình làm gì mình đều sẽ làm. "
" Nhưng mà cứ nợ ở đây trước đi đã, về sau sẽ nói cho cậu. "
" Sao mà lại không thể nói tại bây giờ? "
" Về sau cậu sẽ biết! "
" Hầy~ được thôi! Nghe cậu hết! "
" Hehe~ "
Trở về nhà, cả hai liền vui vẻ ăn cơm, ăn xong thì Tần Chiêu về phòng trước để xếp hành lý, còn Giang Ngộ Tuyết thì phải ở lại dọn dẹp và rửa bát. Giang Duật Hành cũng phụ giúp một tay. Vừa làm ông vừa hỏi, " Hai đứa làm hòa rồi hả? "
Giang Ngộ Tuyết gật gật đầu, " Xem như là vậy. "
" Hồi sáng vì sao lại đột nhiên cãi nhau thế? "
" Cũng không phải là cãi, là có chút hiểu lầm và con đơn phương giận dỗi mà thôi. "
" Ừm. Samoyed à, về sau con nên tiết chế bản thân một chút đi. Tâm tư của Tần Chiêu rất nhạy cảm, lại rất ỷ lại vào con, vì thế nó không chịu nổi cái trò giận dỗi vô cớ đó của con đâu. " . truyện teen hay
" Con biết. Hôm nay là con sai, về sau sẽ không như vậy nữa. "
" Ừm. Đúng rồi, cuộc thi của con khi nào thì bắt đầu? "
" Thứ 3, nhưng mà ngày mai là phải đi rồi. Bởi vì địa điểm thi năm nay là ở cửu trung Hòa An, tuốt ở khu Sùng Minh lận. Đường quá xa, vì vậy phải đi sớm một chút để còn có thời gian mà nghỉ ngơi cho lại sức ấy mà. "
" Ừm. Thi cho tốt nhé! "
" Vâng. "
" Có điều Samoyed nè, con tại sao lại tham gia cuộc thi này vậy? Nó đối với con cũng đâu có tác dụng gì đâu. "
" Cha à, có những thứ không phải là vì kết quả mà mới lựa chọn làm. Cũng giống như leo núi vậy, không phải là vì đỉnh núi, mà có khi là vì bình minh ở trên sườn núi rất đẹp. "
" Ồ? À~ ta hiểu rồi! Nè, khi nào có thời gian thì mời người ta về nhà ăn một bữa cơm đi. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ rùng mình, lão cha của hắn đúng là thông minh ngoài dự đoán, hắn chỉ nói vậy thôi mà ông đã đoán ra được gần hết rồi. Nhưng mà..... Dẫn người ta về nhà ăn cơm??? Ờm, không phải là cuối tuần nào cũng về nhà ăn cơm đó sao? Hồi trước thì ngày nào cũng ở nhà ăn cơm đấy.
" Cha à.... Trường học cấm yêu sớm, hơn nữa con còn chưa theo đuổi được, ngài.... Đợi thêm vài năm nữa đi. "
" À~ ra thế. "
" Mà lão cha nè, hồi đó cha theo đuổi trưởng công chúa thế nào vậy? "
" Ây da, thật ngại quá, nhưng mà dù là mẹ của anh trai con hay là mẹ của con thì ta đều là người được theo đuổi, ta không cần theo đuổi, bọn họ theo đuổi ta trước cả đấy. Vì thế ta căn bản là không có kinh nghiệm theo đuổi người khác. "
" Yiii~ ngài cũng đào hoa ghê nhỉ. "
" Không có đâu. Hồi ta bằng tuổi con bây giờ a, lớn lên không đẹp, tính tình lại hướng nội trầm tĩnh, trừ học tập ra cũng chỉ viết đến công việc, đến bạn bè cũng không có được mấy người, làm gì mà giống như con được nhiều người theo đuổi thế chứ! Nói đến đào hoa, con mới là đào hoa! "
" Con muốn vậy sao? Không! Muốn trách thì phải trách ngài và trưởng công chúa đã sinh cho con một cái túi da quá là hút mắt người nhìn. Hơn nữa, được nhiều người theo đuổi cũng không phải chuyện gì tốt đẹp gì. Hồi trước ở trường cũ, mọi người đều không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài nên con đi học cũng chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng mà từ khi chuyển tới trường mới, con liền bắt đầu gặp phải một đống rắc rối. Nữ sinh thì hết ngắm nghía rồi đến viết thư tình cho con, thậm chí là trực tiếp tỏ tình luôn cơ. Còn nam sinh thì ghen tị đến nổ đom đóm mắt. Con còn nhớ là hồi đầu năm, có một lần có một nữ sinh lớp 10 vô cùng xinh xắn đến tỏ tình với con, nhưng mà con không thích cô ấy nên đã từ chối rồi. Đó vốn dĩ là một chuyện rất bình thường. Nhưng mà, có một nam sinh, nam sinh đó rất thích nữ sinh này. Nữ sinh này sau khi bị con từ chối thì rất buồn, khóc rất nhiều. Sau đó, nam đó liền chặn đường đòi đánh con. Nguyên nhân chính là con dám làm nữ sinh đó buồn. Ôi, nực cười thật đấy. Cũng may là con có chút võ phòng thân, bằng không thì chắc là không dễ sống đâu. "
Giang Duật Hành gật gù, " Hưm, đẹp quá cũng là một cái tội nhỉ. Nhưng mà biết sao giờ, lỡ sinh ra như vậy rồi thì chịu vậy đi, cho dù con trách ta, ta cũng không làm gì được cả. Hơn nữa con cũng đâu có giống ta, mặt của con 6 phần là giống ông nội của con, 4 phần còn lại là giống mẹ của con. Vì thế, con có trách ta cũng vô dụng! "
" Hầy, nói thì nói vậy thôi, chứ một chút rắc rối nho nhỏ đó chẳng làm phiền được con đâu. Con vẫn là cảm ơn gương mặt này đã đem đến cho con rất nhiều công việc thú vị, đã vậy còn có thu nhập cao. Ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm. Vì thế khuyết điểm liền không đáng để nhắc đến nữa rồi! "
" Ừm. Con có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi! Được rồi, còn lại để ta làm cho, con trở về sắp xếp hành lý đi. "
" Được. Cảm ơn nhé lão cha! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền tung tăng chạy về phòng.
" Cậu.... Muốn đi đâu thế? " Tần Chiêu run run hỏi.
" Dắt chó đi dạo! " Giang Ngộ Tuyết trả lời cụt ngủn, không đầu không đuôi, sau đó thì quay sang dắt Vân Đóa đi.
Giang Ngộ Tuyết dắt Vân Đóa ra khỏi nhà, liền men theo đường mòn mà đi lên đỉnh núi. Bởi vì Du Nhiên biệt viện nằm ở lưng chừng núi nên việc đi bộ lên đến đỉnh núi cũng khá dễ dàng. Ở trên đỉnh núi có một cây hoa đào cổ thụ, gốc cây lớn đến nỗi 3 người cũng ôm không hết. Bây giờ đang là mùa đông, cây chẳng có hoa, lá cũng đã sắp rụng hết, nhưng mà lại hiện lên một nét đẹp tiêu điều và cô đơn đến lạ.
Ở dưới gốc cây có mấy tảng đá khá bằng phẳng, được sắp xếp khéo léo y như là một bộ bàn ghế vậy. Nơi đây là nơi mà ngày nhỏ Giang Ngộ Tuyết thường chạy lên đây chơi, khi mùa xuân đến, hoa đào màu hồng phấn nở rợp trời, cả nhà cùng nhau lên đây picnic và ngắm hoa, vô cùng vui vẻ.
Giang Ngộ Tuyết lựa một nơi sạch sẽ, ngồi xuống và phóng tầm mắt xuống thung lũng ở phía đối diện. Lúc nhỏ hắn luôn cảm thấy nơi này thật hùng vĩ, sau này khi lớn lên rồi, cảm giác đó vẫn chưa từng thay đổi.
Hắn ngắm phong cảnh một hồi, rồi quay sang nghịch lông của Vân Đóa, vò đầu vò tai của nó và nói, " Vân Đóa à, mi nói xem, tao hôm nay có phải là rất quá đáng không? "
Vân Đóa tất nhiên là không thể trả lời, nó chỉ chăm chú nhìn Giang Ngộ Tuyết, cái đầu nghiêng nghiêng.
Giang Ngộ Tuyết lại càng buồn bực, " Thôi, bỏ đi, mi cũng không biết nói chuyện. Thực ra thì tao cũng thấy mình cũng rất quá đáng. Nhưng mà tao lại không khống chế được cảm xúc và hành vi của bản thân. Vừa nhìn thấy cậu ấy là tao lại nghĩ đến cây nến đó, mà nghĩ đến cây nến đó là tao lại tức giận. Ở trong cảm xúc tức giận, hình như còn có một chút sợ hãi. Vân Đóa à, có phải là cậu ấy đã biết được cái gì đó rồi nên mới cố ý dùng cách này để xa cách với tao không? "
" Ok, tao đồng ý là thời gian gần đây tao thật là có âm mưu tiếp cận cậu ấy, nhưng mà tao cũng đâu có làm ra chuyện gì quá đáng đâu. Hay là cậu ấy đang cảm thấy khó chịu với sự tiếp cận của tao? Không thích yêu đương với con trai hả? Haizz, lẽ nào mối tình đầu của tao sẽ cứ vậy mà tan vỡ à? Ài~ không được! Không được! Không được! Tao còn chưa tấn công, làm sao mà lại gọi là thua trận được chứ! Đúng không? "
" Vân Đóa à, tuy rằng tao cứng miệng, nhưng mà trong lòng thật sự cảm thấy rất sợ hãi đấy. Đây cũng là lần đầu tiên tao lo được lo mất nhiều đến thế. Mi biết không, ở trên thương trường, tao liều lĩnh lắm đấy, dự án dù chỉ có 1% thắng lợi thì tao cũng có thể đâm đầu vào, thích cái gì là liền đâm đầu vào cái đó, mặc kệ là đâm vào xong là sẽ vỡ đầu chảy máu. À không, hình như từ nhỏ đến lớn tao đều như vậy. Thích là làm thôi, rất ít khi biết đến sợ hãi là gì. Bởi vì tao biết, hồi nhỏ dù có nghịch ngợm đến đâu thì cùng lắm là chỉ bị mắng vài câu, nặng lắm thì cũng chỉ bị đánh vào mông mấy cái rồi thôi. Trên thương trường, cho dù sai lầm thế nào mà chỉ cần không dính đến pháp luật thì tất cả đều có thể giải quyết bằng tiền. Nhưng mà lần này, tao thật sự cảm thấy sợ hãi. Cái tình bạn đã kéo dài gần bảy năm này, tao không muốn làm mất. Nhưng tao lại không cam tâm làm một người bạn bình thường suốt đời với cậu ấy. Nói thật, tao không sợ bị từ chối. Tao chỉ sợ là sau khi bị từ chối xong thì đến mối quan hệ bạn bè cũng khó có thể duy trì. "
" Vân Đóa à, tình cảm của con người sao mà lại phức tạp đến thế nhỉ? Có lúc tao ngưỡng mộ mi lắm, yêu ai ghét ai đều có thể thoải mái bộc lộ, chẳng cần phải e dè bất cứ điều gì cả. "
Giang Ngộ Tuyết cứ thế ngồi nói nhảm với Vân Đóa cả nửa ngày trời, đến mặt trời đứng bóng, hắn chuẩn bị về nhà ăn cơm thì nhìn thấy Tần Chiêu đi lên.
" Cậu.... Lên đây làm gì? " Giang Ngộ Tuyết ngập ngừng hỏi.
" Mình..... Xin lỗi, mình không cố ý làm phiền cậu đâu. Chỉ là lúc nãy cậu đi mà không cầm theo điện thoại, chú Giang gọi cậu về ăn cơm mà không gọi được. Vì thế mình mới đi tìm cậu. " Tần Chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Trong một khoảnh khắc đó, Giang Ngộ Tuyết bỗng nhiên như nhìn thấy lại Tần Chiêu của 6 năm trước. Một đứa nhỏ gầy gò, đen nhẻm, từ thân thể đến tâm hồn đều là những vết thương đáng sợ. Đứa nhỏ ấy lúc nào cũng tự ti, rụt rè, nói chuyện không bao giờ dám lớn tiếng, lúc nào cũng không dám ngẩng cao đầu.
Trái tim của Giang Ngộ Tuyết giống như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau đớn đến không thở nổi. Hắn không nghĩ rằng trò trẻ con của hắn lại có thể đánh Tần Chiêu trở về nguyên hình. Hắn đã vô ý mà quên mất rằng bây giờ anh chỉ có một điểm tựa duy nhất là hắn, khi hắn làm như vậy có khác nào là đang lần nữa tự tay đẩy anh xuống vực thẳm đâu cơ chứ.
Giang Ngộ Tuyết hận chết bản thân. Hắn vươn tay kéo Tần Chiêu vào lòng, ôm chặt lấy anh và nói, " Chiêu à, xin lỗi. Xin lỗi. "
Ngay lúc này, không hiểu sao Tần Chiêu lại muốn khóc, anh không kiềm chế được bản thân mà khóc nấc lên. Anh túm lấy áo của Giang Ngộ Tuyết, vùi mặt vài vai hắn, vừa khóc vừa nói, " Tuyết à, xin lỗi, mình sai rồi. Đừng không để ý mình nữa... Có được không? "
" Ấy.... Đừng khóc mà..... Là lỗi của mình, là lỗi của mình. "
Tần Chiêu lắc đầu, " Tuyết à, mình chỉ có cậu thôi, nếu như mình làm gì sai thì cậu cứ nói, mình sẽ sửa, mình nhất định sẽ sửa đổi mà, cậu đừng không để ý mình, có được không? Cầu xin cậu đấy. "
Giang Ngộ Tuyết lòng như đao cắt, cực kỳ hối hận. Hắn rốt cuộc đang làm gì? Rốt cuộc là đang giở trò cho ai xem vậy? Hắn luôn miệng nói không muốn tổn thương Tần Chiêu, không muốn khiến anh buồn, kết quả lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh, còn khiến anh biến thành bộ dạng như này.
Tần Chiêu xem hắn là người quan trọng nhất của anh, vậy mà hắn lại chỉ vì một món quà không như ý mà làm tổn thương anh đến mức này. Hắn đúng là đáng chết mà.
Vòng tay của hắn vô thức siết chặt hơn, hắn xoa đầu, xoa lưng anh, nhỏ giọng nói, " Chiêu à, không khóc! Nghe mình nói. Ngoan, đừng khóc, nghe mình nói. Nghe mình nói, có được không? "
Tần Chiêu nghe vậy thì cũng dần bình tĩnh trở lại. Nhưng anh vẫn không dám ngẩng đầu lên, anh không biết bây giờ phải nên đối mặt với Giang Ngộ Tuyết như thế nào, anh rất sợ rằng câu tiếp theo hắn sẽ nói rằng anh thật ghê tởm và sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.
Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Chiêu, chờ anh thật sự bình tĩnh rồi mới nói, " Chiêu à, xin lỗi. Đây là lỗi của mình. Mình không nên cư xử như vậy với cậu. Nguyên nhân khiến mình cư xử như vậy..... nói ra thì thật sự rất hổ thẹn, là do mình không được thích món quà sinh nhật mà cậu tặng, vì thế mới mới giận dỗi. "
" Cậu.... Không thích món quà đó sao? "
" Ừm. Không thích. Mình biết, cây nến đó không rẻ, cũng là một thứ mà mình thích dùng. Nhưng mà mình tự mua thì được, cha mình mua cho mình thì được, nhưng mà từ tay cậu tặng đến thì không được. "
" Tại sao? "
" Bởi vì so với món hàng tinh xảo và đắt đỏ ấy, mình càng thích những món đồ thủ công mà cậu làm hơn. Những món đồ ấy tuy không tinh mỹ, nhưng lại ẩn chứa sự chân thành rất lớn. Cuộc đời của mình tuy chỉ mới có 16 năm, đối với rất nhiều người thì có thể xem là còn chưa lớn, nhưng mà mình thật sự lớn rồi. Từ khi còn bé tí, mình đã bắt đầu ra ngoài xã hội lăn lộn và kiếm tiền, 13 tuổi thì bắt đầu tự khởi nghiệp. Trong quá trình này, mình đã gặp qua vô số người, thấy qua vô số món hàng xa xỉ và tinh xảo đến từng chi tiết. Nhưng mà cậu biết không, người, không phải là ai cũng đều đối đãi chân thành với mình. Hàng, dù tinh xảo đến đâu cũng chỉ là một món thương phẩm sản xuất theo dây chuyền, dùng tiền là có thể mua được rồi. Vì thế, đối với mình mà nói, một món quà thủ công dù hơi méo mó và không tinh xảo nhưng mang theo sự chân thành vẫn có giá trị cao gấp trăm, gấp triệu lần một món thương phẩm đắt tiền. "
" Thực ra, khi mình nhận được món quà của cậu, trong lòng của mình thật sự có một chút sợ hãi. Mình sợ là trái tim của cậu đã thay đổi rồi, cảm giác như là cậu thà bỏ ra một số tiền lớn để mua cho mình một món quà chứ không còn muốn bỏ ra một chút thời gian để ngồi xuống và làm cho mình một món đồ chơi nho nhỏ như hồi bé nữa. Cậu biết không, lúc nhỏ, mình thích nhất chính là ngồi bên cạnh mẹ hàng giờ đồng hồ chỉ để nhìn nàng may một con gấu bông, thêu một chiếc khăn tay hoặc là điêu khắc một bức tượng nhỏ. Mình thích đồ thủ công không chỉ bởi vì mỗi một sản phẩm đều là một phiên bản độc nhất vô nhị, mà còn là vì trong quá trình làm, người làm đã gửi gắm vào trong món đồ thủ công ấy rất nhiều rất nhiều tình yêu thương thuần khiết nhất. "
" Chiêu à, thế giới này là thật giả lẫn lộn, sự chân thành và tình yêu thương thuần khiết không biết từ bao giờ đã trở thành một món hàng xa xỉ nhất trong tất cả những món hàng xa xỉ. Mà cậu lại là một trong số ít những người có thể cho mình sự chân thành tuyệt đối và tình cảm thuần túy nhất, từ nhỏ đến lớn, bất luận là xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn luôn hướng về phía mình, ưu tiên bảo vệ mình. Có lẽ, mình đã bắt đầu ỷ lại vào điều này rồi. Vì thế, khi nghĩ đến việc cậu muốn đem tất cả những điều đó đều rút lại, mình liền sợ hãi, thậm chí là tức giận. Rõ ràng là đã cho mình rồi, tại sao lại còn muốn lấy về? Mình biết, suy nghĩ này của mình rất vô lý, rất ấu trĩ, nhưng mà.... mình không khống chế được bản thân. "
Tần Chiêu nghe đến ngây người. Rốt cuộc vẫn là anh không đủ thấu hiểu hắn, không chịu nghĩ xem là hắn thật sự thích cái gì, cần cái gì. Anh không nghĩ rằng bản thân muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất đều tặng cho hắn là sai, nhưng mà anh quên suy nghĩ đến cảm nhận của hắn thì chắc chắn là đã sai rồi.
Anh ôm lấy hắn, nhỏ giọng nó, " Tuyết à, xin lỗi, là mình không suy nghĩ đến cảm nhận của cậu. Mình chỉ là cảm thấy những món quà thủ công ấy quá tầm thường, không đủ tốt, không đủ giá trị để mình có thể có đủ tự tin mà mang tặng cho cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn cho mình những thứ tốt đẹp nhất, vì thế khi mình kiếm được một chút tiền rồi thì cũng muốn mua cho cậu một cái gì đó tốt hơn một chút. Chỉ là mình không ngờ rằng lại khiến cho cậu buồn rồi. Tuyết à, xin lỗi. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ lắc đầu, " Không sao. Mình cảm thấy có lẽ đây là một bài học cho cả hai chúng ta. Về sau, nếu như cậu muốn biết mình thích cái gì, ghét cái gì thì cứ trực tiếp hỏi, đừng đoán mò nữa, đoán mò đối với mình và cậu đều không có lợi, thậm chí còn phát sinh mâu thuẫn không đáng có như hôm nay. Còn mình, từ nay trở về sau mình cũng không bao giờ giận dỗi vô cớ nữa, nếu như cậu lỡ làm gì đó khiến mình tức giận thì mình sẽ nói cho cậu, chúng ta cùng nhau đối mặt và cùng nhau giải quyết. Một lần thôi là quá đủ rồi, mình không muốn làm cho cậu khóc nữa. Chúng ta cùng nhau thay đổi đi, có được không? "
" Được. " Tần Chiêu gật đầu, trong lòng lại dấy lên một làn sóng cảm xúc rất mãnh liệt. Những hứa hẹn cùng nhau thay đổi, và cả lời nói của hắn lúc nãy nữa, hắn nói anh là người mà hắn muốn ỷ lại. Những lời này liệu có còn ý nghĩa sâu xa gì không? Nghe những lời này, anh lại muốn ảo tưởng rằng hắn có phải là cũng thích anh? Và cái cảm giác ấy lại đến rồi, cảm giác như là vừa bước qua ranh giới nào đó, nhưng lại chẳng thể nhìn rõ được ranh giới đó là gì.
" Được rồi, không buồn nữa nhé! Chúng ta về nhà thôi! "
" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu, khóe môi bất giác cong lên. Chúng ta về nhà thôi. Anh thích câu nói này. Cũng thích hắn nói câu này với anh.
Nói rồi hai người cùng nhau đi về nhà, vừa đi vừa trò chuyện.
" Tuyết à. "
" Hửm? "
" Hôm qua mình tặng sai quà, làm cậu không vui rồi. Vì thế hôm nay mình quyết định sẽ bồi thường cho cậu. "
" Ồ? Bồi thường thế nào? "
" Bồi thường cho cậu 2 phần quà khác. Nói đi, cậu thích thứ gì? Chỉ cần mình có thể làm được thì mình sẽ làm hết cho cậu. "
" Hưmmm, vậy thì mình sẽ không khách sáo đâu nhé! Món đầu tiên, mình muốn một cây lược. "
" Lược? Lược chải tóc sao? "
" Đúng. "
" Shhh, cậu muốn cái đó làm gì? Cậu cũng đâu có thiếu lược. "
" Để làm kỷ niệm thôi. "
" Kỷ niệm..... Sao mà lại dùng lược? "
" Sau này sẽ nói cho cậu biết. Đúng rồi, mình thích cái loại lược hình bán nguyệt, không có tay cầm, hay thấy trong phim cổ trang á. Mình cảm thấy mấy cái lược đó đẹp hơn là mấy cái lược chúng ta đang dùng bây giờ. "
" Ò~ vậy.... Món thứ hai, cậu muốn cái gì? "
" Cái này thì rất đơn giản, cậu chỉ cần đáp ứng một yêu cầu của mình thôi. "
" Được thôi, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì cậu kêu mình làm gì mình đều sẽ làm. "
" Nhưng mà cứ nợ ở đây trước đi đã, về sau sẽ nói cho cậu. "
" Sao mà lại không thể nói tại bây giờ? "
" Về sau cậu sẽ biết! "
" Hầy~ được thôi! Nghe cậu hết! "
" Hehe~ "
Trở về nhà, cả hai liền vui vẻ ăn cơm, ăn xong thì Tần Chiêu về phòng trước để xếp hành lý, còn Giang Ngộ Tuyết thì phải ở lại dọn dẹp và rửa bát. Giang Duật Hành cũng phụ giúp một tay. Vừa làm ông vừa hỏi, " Hai đứa làm hòa rồi hả? "
Giang Ngộ Tuyết gật gật đầu, " Xem như là vậy. "
" Hồi sáng vì sao lại đột nhiên cãi nhau thế? "
" Cũng không phải là cãi, là có chút hiểu lầm và con đơn phương giận dỗi mà thôi. "
" Ừm. Samoyed à, về sau con nên tiết chế bản thân một chút đi. Tâm tư của Tần Chiêu rất nhạy cảm, lại rất ỷ lại vào con, vì thế nó không chịu nổi cái trò giận dỗi vô cớ đó của con đâu. " . truyện teen hay
" Con biết. Hôm nay là con sai, về sau sẽ không như vậy nữa. "
" Ừm. Đúng rồi, cuộc thi của con khi nào thì bắt đầu? "
" Thứ 3, nhưng mà ngày mai là phải đi rồi. Bởi vì địa điểm thi năm nay là ở cửu trung Hòa An, tuốt ở khu Sùng Minh lận. Đường quá xa, vì vậy phải đi sớm một chút để còn có thời gian mà nghỉ ngơi cho lại sức ấy mà. "
" Ừm. Thi cho tốt nhé! "
" Vâng. "
" Có điều Samoyed nè, con tại sao lại tham gia cuộc thi này vậy? Nó đối với con cũng đâu có tác dụng gì đâu. "
" Cha à, có những thứ không phải là vì kết quả mà mới lựa chọn làm. Cũng giống như leo núi vậy, không phải là vì đỉnh núi, mà có khi là vì bình minh ở trên sườn núi rất đẹp. "
" Ồ? À~ ta hiểu rồi! Nè, khi nào có thời gian thì mời người ta về nhà ăn một bữa cơm đi. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ rùng mình, lão cha của hắn đúng là thông minh ngoài dự đoán, hắn chỉ nói vậy thôi mà ông đã đoán ra được gần hết rồi. Nhưng mà..... Dẫn người ta về nhà ăn cơm??? Ờm, không phải là cuối tuần nào cũng về nhà ăn cơm đó sao? Hồi trước thì ngày nào cũng ở nhà ăn cơm đấy.
" Cha à.... Trường học cấm yêu sớm, hơn nữa con còn chưa theo đuổi được, ngài.... Đợi thêm vài năm nữa đi. "
" À~ ra thế. "
" Mà lão cha nè, hồi đó cha theo đuổi trưởng công chúa thế nào vậy? "
" Ây da, thật ngại quá, nhưng mà dù là mẹ của anh trai con hay là mẹ của con thì ta đều là người được theo đuổi, ta không cần theo đuổi, bọn họ theo đuổi ta trước cả đấy. Vì thế ta căn bản là không có kinh nghiệm theo đuổi người khác. "
" Yiii~ ngài cũng đào hoa ghê nhỉ. "
" Không có đâu. Hồi ta bằng tuổi con bây giờ a, lớn lên không đẹp, tính tình lại hướng nội trầm tĩnh, trừ học tập ra cũng chỉ viết đến công việc, đến bạn bè cũng không có được mấy người, làm gì mà giống như con được nhiều người theo đuổi thế chứ! Nói đến đào hoa, con mới là đào hoa! "
" Con muốn vậy sao? Không! Muốn trách thì phải trách ngài và trưởng công chúa đã sinh cho con một cái túi da quá là hút mắt người nhìn. Hơn nữa, được nhiều người theo đuổi cũng không phải chuyện gì tốt đẹp gì. Hồi trước ở trường cũ, mọi người đều không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài nên con đi học cũng chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng mà từ khi chuyển tới trường mới, con liền bắt đầu gặp phải một đống rắc rối. Nữ sinh thì hết ngắm nghía rồi đến viết thư tình cho con, thậm chí là trực tiếp tỏ tình luôn cơ. Còn nam sinh thì ghen tị đến nổ đom đóm mắt. Con còn nhớ là hồi đầu năm, có một lần có một nữ sinh lớp 10 vô cùng xinh xắn đến tỏ tình với con, nhưng mà con không thích cô ấy nên đã từ chối rồi. Đó vốn dĩ là một chuyện rất bình thường. Nhưng mà, có một nam sinh, nam sinh đó rất thích nữ sinh này. Nữ sinh này sau khi bị con từ chối thì rất buồn, khóc rất nhiều. Sau đó, nam đó liền chặn đường đòi đánh con. Nguyên nhân chính là con dám làm nữ sinh đó buồn. Ôi, nực cười thật đấy. Cũng may là con có chút võ phòng thân, bằng không thì chắc là không dễ sống đâu. "
Giang Duật Hành gật gù, " Hưm, đẹp quá cũng là một cái tội nhỉ. Nhưng mà biết sao giờ, lỡ sinh ra như vậy rồi thì chịu vậy đi, cho dù con trách ta, ta cũng không làm gì được cả. Hơn nữa con cũng đâu có giống ta, mặt của con 6 phần là giống ông nội của con, 4 phần còn lại là giống mẹ của con. Vì thế, con có trách ta cũng vô dụng! "
" Hầy, nói thì nói vậy thôi, chứ một chút rắc rối nho nhỏ đó chẳng làm phiền được con đâu. Con vẫn là cảm ơn gương mặt này đã đem đến cho con rất nhiều công việc thú vị, đã vậy còn có thu nhập cao. Ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm. Vì thế khuyết điểm liền không đáng để nhắc đến nữa rồi! "
" Ừm. Con có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi! Được rồi, còn lại để ta làm cho, con trở về sắp xếp hành lý đi. "
" Được. Cảm ơn nhé lão cha! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền tung tăng chạy về phòng.