Chương 26: Cậu là ngoại lệ
Ngày hôm sau, nhịp sống lại khôi phục trở lại bình thường. Giang Ngộ Tuyết Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh vừa đến lớp là liền được các bạn học chúc mừng vang dội, rất nhiều những lời chúc mừng được dán ở trên bàn của bọn hắn, còn có rất nhiều đồ ăn vặt cùng một vài món đồ chơi nhỏ do các bạn cùng lớp lẫn lớp khác tặng.
Điều này cũng là dễ hiểu thôi, ở lĩnh vực tranh biện tiếng anh, Tam Trung 5 năm trở lại đây đều thua Nhất Trung, mà năm nay cuối cùng cũng đã thắng, mọi người tất nhiên là rất hưng phấn.
Gạt những lời chúc tụng và tung hô qua một bên thì cuộc sống của 3 người không có gì thật sự thay đổi, vẫn là phải lao đầu vào chăm chỉ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ sắp tới.
....
Buổi chiều, khi vừa tan học, trong giờ giải lao trước khi vào tiết tự học buổi tối thì đám học sinh trong trường bỗng nhao nhao lên vì sự xuất hiện của một người.
Toppic [ Chị em ơi, soái ca!!!!] [hình ảnh.jpn]
1L: Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá!!!
2L: Má ơi, soái ca lái xe Mercedes kìa. Chiếc xe đó chắc cũng phải tầm 400 vạn nhỉ.
3L: Ê, người này nhìn quen quen nha!
4L: Nhìn quen là đúng rồi, đó còn không phải là đại thiếu gia của nhà họ Lâm, Lâm Cảnh Nhàn đó sao?
5L: Ý là con trai của tỷ phú Lâm Trạch Thực, anh trai của Lâm Cảnh Vu đó hả?
6L: Yupp! Chính là y.
7L: Ôi đệt, là phú nhị đại hả? Mà sao người như vậy lại xuất hiện ở đây???
Để giải đáp thắc mắc của mọi người thì Lâm Cảnh Nhàn đến đây tất nhiên là để tìm Giang Ngộ Tuyết rồi.
" Nhàn ca! Anh tìm em làm gì thế? " Giang Ngộ Tuyết vui vẻ chạy lại, mỉm cười nói.
" Đến chúc mừng em đó nha. Thi được hạng nhất luôn mà. "
" Đó cũng đâu phải là thành tích cá nhân của em, là mọi người cùng nhau nỗ lực cả mà. "
" Anh mặc kệ, dù sao thì hôm nay anh cũng là đến để chúc mừng em đó, đúng rồi, còn có một món quà nhỏ cho em nè. " Lâm Cảnh Nhàn nói rồi liền đưa cho Giang Ngộ Tuyết một túi giấy lớn.
" Hửm? Đây là cái gì thế? "
" Mở ra xem xem đi. "
" Ò~ " Giang Ngộ Tuyết nhanh chóng mở ra. Bên trong là một xấp photobook, là những bộ ảnh nghệ thuật đến từ nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng, chủ đề của những bức ảnh cũng cực kỳ phong phú, từ chim, thú, hoa, cỏ, phong cảnh, kiến trúc và cả những con người đến từ những bộ tộc thiểu số. Không thể không nói, Lâm Cảnh Nhàn rất am hiểu sở thích của Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết thật sự là rất thích xem và sưu tập những cuốn photobook như vậy. Một phần là vì đơn thuần cảm thấy thích, còn một phần nữa là những hình ảnh này đều sẽ là tư liệu để hắn làm phim, vẽ truyện, khơi gợi trí tưởng tượng cùng khả năng sáng tạo của hắn.
" Oa~ Nhàn ca, anh lấy đâu ra mà nhiều photobook vậy? "
" Mua đó. "
" Shhh, một lần mà thu thập được nhiều như vậy luôn sao? Có hơi khó tin đấy. "
" Không phải là mua trong một lần, là tích lũy cũng tầm 2 năm mới được chừng đó đấy. Trước kia có một đoạn thời gian, chính là năm 3 năm 4 đại học, anh cực kỳ thích nhiếp ảnh. Thế nên cũng lọ mọ đi học rồi mua đủ loại tư liệu để xem. Nhưng mà một thời gian sau đó thì chán, đến giờ cũng không đụng vào nữa. Đống tư liệu này nếu vứt thì quá uổng phí, mà để lại cũng không dùng vào cái gì được. Nghĩ kỹ lại thì, em không phải thích mấy cái này sao, vì thế anh liền tặng em luôn. Một công đôi việc mà. "
" Ò~ hì hì, dù sao cũng cảm ơn anh nhé! Cái này đối với em thật sự rất có lợi ích đấy. "
" Em thích là tốt! Được rồi, anh về đây. "
" Ừm. Đi đường cẩn thận. "
Tạm biệt Lâm Cảnh Nhàn xong, Giang Ngộ Tuyết liền chạy về ký túc xá, đem mớ sách này cất kỹ vào tủ.
Cùng lúc đó, Tần Chiêu mới ăn cơm xong, anh tính vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi quay lại lớp học thì bỗng, anh nghe thấy tiếng khóc rấm rứt truyền ra từ phòng cuối cùng của nhà vệ sinh. Tần Chiêu rùng mình. Anh không phải là một người tin vào ma quỷ và chuyện tâm linh, nhưng những câu chuyện ma quỷ vẫn có thể làm anh cảm thấy sợ hãi. Mà trong trường học thì trường nào mà chẳng lưu truyền một vài câu chuyện ma, ở Tam Trung thì nổi tiếng nhất là chuyện ma trong nhà vệ sinh. Nó bắt nguồn từ một bi kịch hoàn toàn có thật, đó là khoảng 10 năm trước, có một nam sinh bị bạn bè bắt nạt ở trong nhà vệ sinh, bị nhấn đầu vào bồn cầu đến chết. Rồi từ đó về sau liền bắt đầu có tin đồn về việc có tiếng khóc than và la hét truyền ra từ trong nhà vệ sinh vào mỗi đêm trăng tròn hoặc là ngày giỗ của nam sinh nọ. Tin đồn này dường như không còn đơn thuần là một tin đồn nữa mà nó đã trở thành một truyền thuyết đô thị lưu truyền từ khóa này sang khóa khác ở trường Tam Trung. Tần Chiêu học ở Tam Trung 2 năm, cũng đã vô số lần nghe kể về câu chuyện này. Nhưng mà anh có nằm mơ cũng không nghĩ là mình sẽ gặp phải.
Tần Chiêu không muốn trở thành nam chính phim kinh dị, vì thế liền ba chân bốn cẳng chạy vèo ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng mà anh còn chưa rời khỏi đó được bao xa thì liền nhìn thấy Lục Thừa Phong hớt hải chạy vào nhà vệ sinh, lớn tiếng gọi tên Tiêu An An.
Trong đầu Tần Chiêu lúc đó thoáng hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, anh cũng vội vàng đi theo vào trong. Và bất ngờ khi nhìn thấy ở trong phòng cuối cùng của nhà vệ sinh là Tiêu An An đã bị ai đó lột sạch áo quần, tay chân thì bị trói, trong miệng còn bị nhét giẻ lau. Lục Thừa Phong thì đang cuống cuồng giúp cậu nhóc cởi trói.
Đầu Tần Chiêu ong lên một tiếng, anh lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh của bản thân ở trên người Tiêu An An. Bất kham và tủi nhục, vô lực phản kháng.
Chợt, Lục Thừa Phong phát hiện ra sự tồn tại của Tần Chiêu, ánh mắt của y liền tối sầm xuống và gằn giọng, " Cút! Còn nữa, nếu như cậu mà dám đem chuyện này truyền ra ngoài, tôi sẽ cắt lưỡi của cậu! "
Tần Chiêu bị ánh mắt của Lục Thừa Phong làm cho hoảng sợ nên vội vàng rời đi. Và suốt mấy ngày sau đó, anh vẫn không thể ngừng suy nghĩ về chuyện này. Cuối cùng, anh không chịu đựng được nữa mà trực tiếp đến tìm Lục Thừa Phong để nói chuyện.
Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê ở gần trường. Vừa vào là Lục Thừa Phong đã lập tức đánh phủ đầu, " Tần Chiêu, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu dám hó hé ra chuyện ngày hôm ấy thì đừng trách tại sao tôi ác đấy. "
Tần Chiêu lắc đầu, " Sẽ không đâu. Chuyện này em sẽ không nói cho bất kỳ ai đâu. Nhưng mà Lục ca nè, anh có thể nói cho em biết là ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao Tiêu An An lại thành ra như vậy? "
Lục Thừa Phong thở dài một hơi, y im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, " Chuyện này nói ra thì rất dài. Bắt đầu từ cái chuyện ầm ĩ hồi năm ngoái, chuyện Cao Uyển viết thư tình cho An An xong bị mẹ của em ấy sỉ nhục đến mức phải chuyển trường đấy. Trong lớp của Cao Uyển có một nam sinh, tên là Trương Phong. Trương Phong thích Cao Uyển. Vì thế sau chuyện đó, nó liền đâm ra thù ghét An An, cứ hễ có dịp là sẽ ra tay bắt nạt An An. Bình thường thì có tôi ở bên cạnh An An nên nó mới không dám ra tay, nhưng mà hôm nay bà ngoại của tôi đột nhiên bị ốm, tôi phải nghỉ học một buổi để đưa bà đi khám bệnh. Trương Phong liền nhân cơ hội này mà ra tay với An An. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nữa. Tên đó giống như một con gián vậy, cho dù tôi có đấm nó ra bã mấy lần rồi mà nó vẫn không biết sợ là gì. "
" Vậy tại sao anh lại không nói cho lão sư? Chuyện như vậy thì hãy để người lớn giải quyết mới được chứ. "
" Vô dụng thôi. Cha của Trương Phong là giang hồ nổi tiếng trong vùng, đâm thuê chém mướn, chưa ngán một ai bao giờ. "
" Vậy thì tại sao không báo cảnh sát? Dạng người như vậy chắc chắn là sợ cảnh sát nhất. "
" An An không cho tôi báo. Tôi nhiều lúc cũng không hiểu rằng em ấy đang nghĩ cái gì. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy em ấy quỳ xuống khóc lóc xin tôi đừng báo cảnh sát, tôi lại không nỡ làm trái lời em ấy.
" Vậy.... Gia đình của em ấy biết chuyện không? "
" Biết rồi thì làm sao? Bọn họ cũng sẽ không thèm quan tâm đâu. "
" Tại sao? "
" Này là chuyện của cậu sao? Hỏi nhiều như vậy để làm gì? "
" Bởi vì em muốn giúp Tiêu An An. "
" Giúp? Chỉ dựa vào cậu? "
" Những chuyện khác thì em không biết, cũng không dám nói bậy. Nhưng mà riêng về mâu thuẫn giữa em ấy và mẹ của em ấy thì em nghĩ là em có thể giúp đỡ được chút gì đó. "
" Cậu biết chuyện gia đình em ấy? "
" Chỉ là ngẫu nhiên gặp qua một lần mà thôi. Nhưng mà ấn tượng rất sâu sắc. " Tần Chiêu nói, anh kể cho Lục Thừa Phong nghe về chuyện ngày hôm ấy đã vô tình gặp được mẹ của Tiêu An An và vô tình đến nhà của cậu nhóc. Sau đó anh tiếp tục nói, " Lục ca, em cảm thấy mối quan hệ này thật sự vẫn còn cách để cứu vãn. Hơn nữa, anh biết không, sở dĩ Tiêu An An dễ dàng bị bắt nạt là bởi vì lòng tự tôn của em ấy quá thấp. Mà lòng tự tôn này, chỉ có cha mẹ mới có thể vun đắp lên được thôi. Vì thế, nếu như muốn Tiêu An An sau này không còn bị bắt nạt nữa thì đầu tiên chúng ta phải giải quyết được mâu thuẫn gia đình của em ấy, giúp em ấy có được lòng tự tôn. Và một khi đã có lòng tự tôn thì tự động em ấy sẽ biết phản kháng khi bị bắt nạt. Anh nhìn Giang Ngộ Tuyết đi, cho dù cậu ấy lớn lên khác người như vậy mà nhìn xem có ai dám bắt nạt cậu ấy không? Không hề. Bởi vì cậu ấy biết phản kháng đó, ai đụng vào cậu ấy là cậu ấy sẽ xù lông lên ngay. Mà sở dĩ cậu ấy biết cách phản kháng chính là từ nhỏ cậu ấy đã được cha mẹ yêu thương và thể hiện sự tôn trọng rất nhiều, thế nên lòng tự tôn của cậu ấy rất cao, khi cậu ấy gặp người đối xử với cậu ấy không tốt là cậu ấy sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với người ấy và sẽ không bao giờ ngần ngại phản kháng nếu như đối phương dám làm tổn thương bản thân. Lục ca, anh không thể bảo vệ Tiêu An An 24/24, cũng không thể bảo vệ em ấy cả đời, vì thế chúng ta nghĩ cách để giúp em ấy có năng lực tự bảo vệ bản thân. "
Lời này như chọc trúng vào điểm ngứa của Lục Thừa Phong, y hơi động lòng, liền hỏi, " Vậy thì phải làm sao? "
" Đầu tiên vẫn là phải giải quyết mâu thuẫn giữa em ấy và mẹ của em ấy. Là như vậy nè, em có biết một vị giáo sư, tên là Trần Mai, bà ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực nuôi dạy trẻ em. Bà ấy mỗi tháng đều sẽ khai giảng một khóa học dành cho các bậc phụ huynh, truyền dạy kỹ năng nuôi dạy và giao tiếp với con cái, kiêm luôn cả việc trị liệu tâm lý cho những trường hợp tương tự như gia đình của Tiêu An An vậy. Anh tin tưởng em đi, lão cha của Giang Ngộ Tuyết cũng đã từng học ở đấy. Em ở cạnh cậu ấy hơn 6 năm, vì thế cũng từng nhìn thấy cách mà ông ấy nuôi dạy cậu ấy và cả em gái của cậu ấy. Đó thật sự là dịu dàng mà không thiếu nghiêm khắc, những đứa trẻ mà ông ấy dạy dỗ ra đều là những con người rất tự tin, rất độc lập và vô cùng bản lĩnh, Tiểu Tuyết chính là một ví dụ điển hình. Lúc trước em nghĩ là ông ấy trời sinh đã là một người cha tốt, nhưng mà gần đây em mới phát hiện, người cha tốt ấy trước khi trở nên tốt như vậy cũng đã phải trải qua một giai đoạn vật vã học tập và không ngừng đổi mới tư duy. "
" Em có thể cảm nhận được, mẹ của Tiêu An An không phải là không yêu thương em ấy. Chỉ là tình yêu thương đó đã bị thể hiện sai cách và đang làm tổn thương em ấy. Em tin rằng không có việc gì là quá muộn để bắt đầu cả. Và em cũng tin rằng, sở dĩ dì Tiêu có những hành vi như vậy là xuất phát từ những tổn thương từ trong quá khứ. Vì thế, dì ấy bây giờ rất cần được chữa lành những vết thương đó và học cách để thể hiện tình yêu này một cách đúng đắn hơn, tôn trọng Tiêu An An hơn. Và sự tôn trọng ấy của dì Tiêu sẽ từ từ vun đắp cho Tiêu An An lòng tự tôn, tự trọng. Con người ấy mà, một khi đã có lòng tự tôn và tự trọng thì năng lực tự vệ cũng sẽ tự động hình thành. Lục ca, vì Tiêu An An, anh có thể thuyết phục dì Tiêu tham gia lớp học đó không? "
Lục Thừa Phong thở ra một hơi, " Bảo bà ấy đi học? Chuyện này đúng là điên rồ thật. "
" Lục ca, dù sao cũng phải thử một chút đi. Không thì sẽ có một ngày Tiêu An An bị sức ép đó ép đến chết đó. "
Lục Thừa Phong lại thở dài, " Được, tôi sẽ tận lực vậy. Nhưng mà nếu như tôi không thể khuyên bà ấy đi học thì sao? "
" Kỳ thực em cũng đang học cái này, nhưng mà em không biết là Tiêu An An có thể chờ được đến lúc em học thành tài và quay lại giúp đỡ em ấy hay không. "
" Cậu.... Vì em ấy mà đi học sao? " . ngôn tình ngược
" Ừm. "
" Cậu.... Không lẽ là thích An An đấy hả? "
" Anh đừng hiểu lầm. Em đối với Tiêu An An không có ý đó. Em chỉ là nhìn thấy hình ảnh của em ở trên người của em ấy, vì thế mới nhịn không được muốn giúp mà thôi. Trước kia, em cũng từng chịu qua bạo lực gia đình lẫn bạo lực học đường. Lúc đó em cũng bất lực và yếu ớt y hệt như vậy, em khi đó từng cầu nguyện có một vị thần xuất hiện và cứu em ra khỏi vũng bùn đó. Sau đó, Tiểu Tuyết xuất hiện rồi, cậu ấy bảo vệ em, cũng chính cậu ấy đã dạy cho em phải làm sao để ứng phó với những trường hợp như vậy, cũng dạy cho em phải làm sao để chữa lành vết thương trong lòng. Ở thời điểm hiện tại, lòng em đã thật sự bình an rồi, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều rất tốt. Sau đó nữa em mới biết, Tiểu Tuyết cũng từng trải qua việc bị bắt nạt, cậu ấy cũng từng yếu đuối, nhưng mà sau đó cậu ấy may mắn có cha mẹ dẫn dắt, dạy cho cậu ấy cách ứng phó và tự chữa lành, vì thế khi thấy em bị bắt nạt, cậu ấy liền đồng cảm và bắt đầu giúp đỡ em. Và em đã bắt đầu tin rằng, trên đời này không có thần, cuộc sống cũng không giống như trong truyện cổ tích, chỉ cần khóc thì sẽ có ông bụt xuất hiện và ban cho phép màu, trên đời này chỉ có những người từng trải và biết đồng cảm, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Vì thế khi nhìn thấy Tiêu An An đang vùng vẫy trong mớ hỗn độn ấy, em liền đồng cảm và muốn giúp em ấy. Chỉ là khả năng của em vẫn còn quá yếu, không thể giải quyết được vấn đề một cách toàn vẹn, thế nên mới lựa chọn đi học để nạp thêm kiến thức. "
Lục Thừa Phong gật gù, " Được, tôi hiểu ý tứ của cậu rồi. Đúng rồi, lớp học đó ở đâu? Tôi cũng muốn đi học. "
" Lát nữa trở về em sẽ gửi địa chỉ cho anh. "
" Được. Tần Chiêu, chuyện hôm nay, cảm ơn cậu. "
Tần Chiêu mỉm cười, " Không sao, không cần phải cảm ơn. Được rồi, chuyện cũng nói xong rồi, em về trước nhé? "
" Ừm. Đi đi! "
Trở về đến nhà, Tần Chiêu nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết vẫn còn thức, hắn đang ngồi bên cạnh lò sưởi, quanh người quấn một cái chăn dày và ấm áp, hắn vừa ôm Vân Đóa vừa đọc sách. Ánh đèn màu vàng cam tỏa ra từ ngọn đèn nhỏ cùng tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi đã khiến cho khung cảnh trở nên bình yên và ấm áp hơn bao giờ hết. Tần Chiêu khẽ mỉm cười, ban nãy anh nói với Lục Thừa Phong rằng, anh không tin trên đời này có thần, cuộc sống cũng không giống như trong truyện cổ tích, chỉ cần khóc thì sẽ có ông bụt xuất hiện và ban cho phép màu, trên đời này chỉ có những người từng trải và biết đồng cảm, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Đúng vậy, anh tin vào điều đó, nhưng mà Giang Ngộ Tuyết vẫn là một ngoại lệ, ở trong lòng anh, hắn là vĩnh viễn là vị thần mà cả đời này anh ngưỡng vọng và tôn sùng.
Anh nhẹ nhàng đi đến và ngồi xuống bên cạnh Giang Ngộ Tuyết, còn thật xấu xa mà đem hai bàn tay lạnh buốt của mình chạm vào cổ của hắn.
" Úi! " Giang Ngộ Tuyết bị lạnh đến giật mình, theo phản ứng tự nhiên mà hất tay Tần Chiêu ra, " Cậu làm gì thế? "
Tần Chiêu phì cười, " Cơ thể của cậu ấm thật đấy, cho mình sờ sờ thêm chút nữa đi! "
" Không! Cậu cút đi! Tay của cậu lạnh muốn chết! Hơ cho ấm đi rồi hẵng sờ! Còn nữa, thay y phục đi, một thân toàn là khí lạnh kìa, cẩn thận cảm lạnh đấy. "
Tần Chiêu còn muốn giỡn nhây thêm một chút nữa nhưng mà Vân Đóa đã nhe nanh nhe vuốt, gầm gừ với anh rồi, anh rén lắm, nó mà phập một cái là tóe máu chứ chả đùa, anh đành ngoan ngoãn đi thay y phục và hơ người trước lửa cho ấm. Chờ cho khí lạnh tản đi hết rồi, anh liền lần nữa mò lại gần Giang Ngộ Tuyết, chui vào chăn của hắn, nép sát vào người hắn, tham lam mà lấy đi hơi ấm đang tỏa ra từ cơ thể của hắn. Giang Ngộ Tuyết cũng không tỏ ra khó chịu trước hành vi của Tần Chiêu, trái lại còn dang tay ôm Tần Chiêu vào, kéo chăn quấn lên cho anh. Hành động của hai người rất tự nhiên, bởi vì bọn họ từ nhỏ đã hay làm vậy, cứ hễ trời lạnh là sẽ thích quấn vào nhau như thế này.
Tần Chiêu rướn mắt nhìn vào cuốn sách mà Giang Ngộ Tuyết đang đọc, nhìn một hồi, nhìn không hiểu, liền hỏi, " Cậu đang đọc cái gì vậy? "
Giang Ngộ Tuyết gấp sách lại, để lộ bìa sách ra, nói, " Call me by your name. "
" Ồ~ tên nghe cũng hay nhỉ. Vậy cuốn sách này kể về cái gì vậy? "
" Về một mối tình bí mật giữa Elio Perlman và Oliver. "
" Ò~ Tuyết à. "
" Hửm? "
" Cậu.... Có thể giống như lúc nhỏ, đọc cho mình nghe không? "
Giang Ngộ Tuyết khẽ phì cười, " Ấu trĩ! "
" Đi mà! Mình muốn nghe! " Tần Chiêu dụi dụi đầu làm nũng.
" Được rồi~ Đọc cho cậu nghe! Nghe cho nghiêm túc đấy nhé, đừng có giữa chừng là ngủ! "
" Hì hì. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, lấy bookmark đánh dấu lại vị trí đang đọc dở rồi lật ngược trở lại đầu cuốn sách, bắt đầu đọc cho Tần Chiêu nghe.
Chất giọng của Giang Ngộ Tuyết hơi trầm, nửa trầm nửa bổng, là chất giọng đặc trưng của thiếu niên ở độ tuổi 16, 17, sự pha trộn đặc biệt của tông giọng cao vút của trẻ con và tông giọng trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành. Hắn phát âm tiếng anh rất chuẩn, đọc cũng rất lưu loát, chẳng bị vấp chỗ này chỗ kia như Tần Chiêu. Tần Chiêu rất thích tông giọng của hắn, dù là trước khi hắn vỡ giọng hay sau khi hắn vỡ giọng thì anh đều cảm thấy rất hay.
Bất quá, nghe một hồi, anh lại thấy có gì đó sai sai. Cuốn tiểu thuyết này..... Tại sao lại không có nữ chính, mà hai nhân vật chính đều là nam???? Và Giang Ngộ Tuyết tại sao lại đọc tiểu thuyết như vậy? Lẽ nào hắn đối với tình yêu nam nam cũng có hứng thú sao? Hay là... Hắn thích nam sinh?
Tần Chiêu khẽ rùng mình, cố gắng đá văng những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Giang Ngộ Tuyết mà thích nam sinh sao? Chuyện này thật điên rồ. Lúc nhỏ, anh thường nghe hắn kể về những ước mơ, trong những ước mơ ấy, trừ những gì liên quan đến phim hoạt hình thì điều mà anh được nghe nhiều nhất chính là việc sau này hắn muốn cưới một cô gái thật dịu dàng và sinh ra những đứa trẻ thật đáng yêu. Hắn rất thích trẻ con, điều này thể hiện rất rõ ràng thông qua việc hắn tháng nào cũng đi thăm các bé ở cô nhi viện và ở bệnh viện. Thế nên, một người như vậy thì làm sao mà có thể thích đàn ông được chứ. Đàn ông với đàn ông, căn bản là không thể sinh con.
Tần Chiêu lần nữa thuyết phục bản thân, có lẽ là do Giang Ngộ Tuyết từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều với nền giáo dục nước ngoài, mà ở nước ngoài thì tình yêu đồng tính rất phổ biến, vì thế có thể là hắn xem việc này là rất bình thường và trùng hợp là cuốn tiểu thuyết này rất hay nên hắn mới đọc, chẳng liên quan gì đến việc hắn có thích nam sinh hay không.
Trên thực tế, suy nghĩ của Tần Chiêu đã hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Giang Ngộ Tuyết. Hắn đọc cuốn tiểu thuyết này không đơn thuần là vì cuốn tiểu thuyết này hay, mà là hắn đã cố ý đọc nó ở trước mặt Tần Chiêu. Mục tiêu của hắn chính là muốn thăm dò suy nghĩ của Tần Chiêu về vấn đề tình yêu đồng giới. Ở thời điểm hiện tại, hắn thật sự không xác định được Tần Chiêu có suy nghĩ và thái độ như thế nào về vấn đề này. Mặc dù thế giới đã rất phát triển, ở nhiều quốc gia phương tây thì hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, nhưng mà ở Châu Á nó chung và Trung Quốc nói riêng thì đại đa số người dân đều vẫn còn kỳ thị vấn đề này. Và vấn đề này vẫn còn là vấn đề nhạy cảm đối với một số người.
Giang Ngộ Tuyết không thể nào xác định được Tần Chiêu có nằm trong số những người đó hay không, mà hắn cũng không thể trực tiếp hỏi, vì thế liền lựa chọn việc đọc tiểu thuyết để thử quan sát thái độ của anh. Nếu như anh có thể chấp nhận thì hắn vẫn sẽ tiếp tục tấn công, còn nếu như anh bài xích, vậy thì hắn sẽ lùi bước. Giang Ngộ Tuyết thật sự rất trân trọng tình bạn này, vì thế hắn không muốn vì bất cứ điều gì làm cho tình bạn này tan vỡ. Cha của hắn từng nói, tình yêu lứa đôi giống như là chiếc xe đạp và bản thân ta là con cá, xe đạp rất tốt, nhưng mà cá chưa chắc đã cần. Trưởng công chúa cũng đã từng nói, yêu đương và hôn nhân vốn chẳng phải là chuyện lớn, vì thế đừng quá xem trọng nó. Vì thế, bây giờ hắn thật sự cảm thấy nếu như Tần Chiêu thật sự bài xích chuyện yêu đương với hắn thì cũng chả sao cả, yêu đương ấy mà, vui vẻ là quan trọng nhất, Tần Chiêu không được thì sẽ còn có người khác, nhưng mà tình bạn giữa hắn và anh thì không ai có thể thay thế được.
Hai con người, hai luồng suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau, sự mâu thuẫn cũng từ đó mà bắt đầu nảy sinh trong âm thầm. Chỉ là giờ phút này chưa ai nhận ra điều đó. Giang Ngộ Tuyết thì vẫn chăm chú đọc sách còn Tần Chiêu thì vẫn vui vẻ nằm nghe. Tần Chiêu nghe mãi nghe mãi, liền ngủ quên lúc nào không hay.
Điều này cũng là dễ hiểu thôi, ở lĩnh vực tranh biện tiếng anh, Tam Trung 5 năm trở lại đây đều thua Nhất Trung, mà năm nay cuối cùng cũng đã thắng, mọi người tất nhiên là rất hưng phấn.
Gạt những lời chúc tụng và tung hô qua một bên thì cuộc sống của 3 người không có gì thật sự thay đổi, vẫn là phải lao đầu vào chăm chỉ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ sắp tới.
....
Buổi chiều, khi vừa tan học, trong giờ giải lao trước khi vào tiết tự học buổi tối thì đám học sinh trong trường bỗng nhao nhao lên vì sự xuất hiện của một người.
Toppic [ Chị em ơi, soái ca!!!!] [hình ảnh.jpn]
1L: Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá!!!
2L: Má ơi, soái ca lái xe Mercedes kìa. Chiếc xe đó chắc cũng phải tầm 400 vạn nhỉ.
3L: Ê, người này nhìn quen quen nha!
4L: Nhìn quen là đúng rồi, đó còn không phải là đại thiếu gia của nhà họ Lâm, Lâm Cảnh Nhàn đó sao?
5L: Ý là con trai của tỷ phú Lâm Trạch Thực, anh trai của Lâm Cảnh Vu đó hả?
6L: Yupp! Chính là y.
7L: Ôi đệt, là phú nhị đại hả? Mà sao người như vậy lại xuất hiện ở đây???
Để giải đáp thắc mắc của mọi người thì Lâm Cảnh Nhàn đến đây tất nhiên là để tìm Giang Ngộ Tuyết rồi.
" Nhàn ca! Anh tìm em làm gì thế? " Giang Ngộ Tuyết vui vẻ chạy lại, mỉm cười nói.
" Đến chúc mừng em đó nha. Thi được hạng nhất luôn mà. "
" Đó cũng đâu phải là thành tích cá nhân của em, là mọi người cùng nhau nỗ lực cả mà. "
" Anh mặc kệ, dù sao thì hôm nay anh cũng là đến để chúc mừng em đó, đúng rồi, còn có một món quà nhỏ cho em nè. " Lâm Cảnh Nhàn nói rồi liền đưa cho Giang Ngộ Tuyết một túi giấy lớn.
" Hửm? Đây là cái gì thế? "
" Mở ra xem xem đi. "
" Ò~ " Giang Ngộ Tuyết nhanh chóng mở ra. Bên trong là một xấp photobook, là những bộ ảnh nghệ thuật đến từ nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng, chủ đề của những bức ảnh cũng cực kỳ phong phú, từ chim, thú, hoa, cỏ, phong cảnh, kiến trúc và cả những con người đến từ những bộ tộc thiểu số. Không thể không nói, Lâm Cảnh Nhàn rất am hiểu sở thích của Giang Ngộ Tuyết.
Giang Ngộ Tuyết thật sự là rất thích xem và sưu tập những cuốn photobook như vậy. Một phần là vì đơn thuần cảm thấy thích, còn một phần nữa là những hình ảnh này đều sẽ là tư liệu để hắn làm phim, vẽ truyện, khơi gợi trí tưởng tượng cùng khả năng sáng tạo của hắn.
" Oa~ Nhàn ca, anh lấy đâu ra mà nhiều photobook vậy? "
" Mua đó. "
" Shhh, một lần mà thu thập được nhiều như vậy luôn sao? Có hơi khó tin đấy. "
" Không phải là mua trong một lần, là tích lũy cũng tầm 2 năm mới được chừng đó đấy. Trước kia có một đoạn thời gian, chính là năm 3 năm 4 đại học, anh cực kỳ thích nhiếp ảnh. Thế nên cũng lọ mọ đi học rồi mua đủ loại tư liệu để xem. Nhưng mà một thời gian sau đó thì chán, đến giờ cũng không đụng vào nữa. Đống tư liệu này nếu vứt thì quá uổng phí, mà để lại cũng không dùng vào cái gì được. Nghĩ kỹ lại thì, em không phải thích mấy cái này sao, vì thế anh liền tặng em luôn. Một công đôi việc mà. "
" Ò~ hì hì, dù sao cũng cảm ơn anh nhé! Cái này đối với em thật sự rất có lợi ích đấy. "
" Em thích là tốt! Được rồi, anh về đây. "
" Ừm. Đi đường cẩn thận. "
Tạm biệt Lâm Cảnh Nhàn xong, Giang Ngộ Tuyết liền chạy về ký túc xá, đem mớ sách này cất kỹ vào tủ.
Cùng lúc đó, Tần Chiêu mới ăn cơm xong, anh tính vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi quay lại lớp học thì bỗng, anh nghe thấy tiếng khóc rấm rứt truyền ra từ phòng cuối cùng của nhà vệ sinh. Tần Chiêu rùng mình. Anh không phải là một người tin vào ma quỷ và chuyện tâm linh, nhưng những câu chuyện ma quỷ vẫn có thể làm anh cảm thấy sợ hãi. Mà trong trường học thì trường nào mà chẳng lưu truyền một vài câu chuyện ma, ở Tam Trung thì nổi tiếng nhất là chuyện ma trong nhà vệ sinh. Nó bắt nguồn từ một bi kịch hoàn toàn có thật, đó là khoảng 10 năm trước, có một nam sinh bị bạn bè bắt nạt ở trong nhà vệ sinh, bị nhấn đầu vào bồn cầu đến chết. Rồi từ đó về sau liền bắt đầu có tin đồn về việc có tiếng khóc than và la hét truyền ra từ trong nhà vệ sinh vào mỗi đêm trăng tròn hoặc là ngày giỗ của nam sinh nọ. Tin đồn này dường như không còn đơn thuần là một tin đồn nữa mà nó đã trở thành một truyền thuyết đô thị lưu truyền từ khóa này sang khóa khác ở trường Tam Trung. Tần Chiêu học ở Tam Trung 2 năm, cũng đã vô số lần nghe kể về câu chuyện này. Nhưng mà anh có nằm mơ cũng không nghĩ là mình sẽ gặp phải.
Tần Chiêu không muốn trở thành nam chính phim kinh dị, vì thế liền ba chân bốn cẳng chạy vèo ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng mà anh còn chưa rời khỏi đó được bao xa thì liền nhìn thấy Lục Thừa Phong hớt hải chạy vào nhà vệ sinh, lớn tiếng gọi tên Tiêu An An.
Trong đầu Tần Chiêu lúc đó thoáng hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, anh cũng vội vàng đi theo vào trong. Và bất ngờ khi nhìn thấy ở trong phòng cuối cùng của nhà vệ sinh là Tiêu An An đã bị ai đó lột sạch áo quần, tay chân thì bị trói, trong miệng còn bị nhét giẻ lau. Lục Thừa Phong thì đang cuống cuồng giúp cậu nhóc cởi trói.
Đầu Tần Chiêu ong lên một tiếng, anh lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh của bản thân ở trên người Tiêu An An. Bất kham và tủi nhục, vô lực phản kháng.
Chợt, Lục Thừa Phong phát hiện ra sự tồn tại của Tần Chiêu, ánh mắt của y liền tối sầm xuống và gằn giọng, " Cút! Còn nữa, nếu như cậu mà dám đem chuyện này truyền ra ngoài, tôi sẽ cắt lưỡi của cậu! "
Tần Chiêu bị ánh mắt của Lục Thừa Phong làm cho hoảng sợ nên vội vàng rời đi. Và suốt mấy ngày sau đó, anh vẫn không thể ngừng suy nghĩ về chuyện này. Cuối cùng, anh không chịu đựng được nữa mà trực tiếp đến tìm Lục Thừa Phong để nói chuyện.
Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê ở gần trường. Vừa vào là Lục Thừa Phong đã lập tức đánh phủ đầu, " Tần Chiêu, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu dám hó hé ra chuyện ngày hôm ấy thì đừng trách tại sao tôi ác đấy. "
Tần Chiêu lắc đầu, " Sẽ không đâu. Chuyện này em sẽ không nói cho bất kỳ ai đâu. Nhưng mà Lục ca nè, anh có thể nói cho em biết là ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao Tiêu An An lại thành ra như vậy? "
Lục Thừa Phong thở dài một hơi, y im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, " Chuyện này nói ra thì rất dài. Bắt đầu từ cái chuyện ầm ĩ hồi năm ngoái, chuyện Cao Uyển viết thư tình cho An An xong bị mẹ của em ấy sỉ nhục đến mức phải chuyển trường đấy. Trong lớp của Cao Uyển có một nam sinh, tên là Trương Phong. Trương Phong thích Cao Uyển. Vì thế sau chuyện đó, nó liền đâm ra thù ghét An An, cứ hễ có dịp là sẽ ra tay bắt nạt An An. Bình thường thì có tôi ở bên cạnh An An nên nó mới không dám ra tay, nhưng mà hôm nay bà ngoại của tôi đột nhiên bị ốm, tôi phải nghỉ học một buổi để đưa bà đi khám bệnh. Trương Phong liền nhân cơ hội này mà ra tay với An An. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nữa. Tên đó giống như một con gián vậy, cho dù tôi có đấm nó ra bã mấy lần rồi mà nó vẫn không biết sợ là gì. "
" Vậy tại sao anh lại không nói cho lão sư? Chuyện như vậy thì hãy để người lớn giải quyết mới được chứ. "
" Vô dụng thôi. Cha của Trương Phong là giang hồ nổi tiếng trong vùng, đâm thuê chém mướn, chưa ngán một ai bao giờ. "
" Vậy thì tại sao không báo cảnh sát? Dạng người như vậy chắc chắn là sợ cảnh sát nhất. "
" An An không cho tôi báo. Tôi nhiều lúc cũng không hiểu rằng em ấy đang nghĩ cái gì. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy em ấy quỳ xuống khóc lóc xin tôi đừng báo cảnh sát, tôi lại không nỡ làm trái lời em ấy.
" Vậy.... Gia đình của em ấy biết chuyện không? "
" Biết rồi thì làm sao? Bọn họ cũng sẽ không thèm quan tâm đâu. "
" Tại sao? "
" Này là chuyện của cậu sao? Hỏi nhiều như vậy để làm gì? "
" Bởi vì em muốn giúp Tiêu An An. "
" Giúp? Chỉ dựa vào cậu? "
" Những chuyện khác thì em không biết, cũng không dám nói bậy. Nhưng mà riêng về mâu thuẫn giữa em ấy và mẹ của em ấy thì em nghĩ là em có thể giúp đỡ được chút gì đó. "
" Cậu biết chuyện gia đình em ấy? "
" Chỉ là ngẫu nhiên gặp qua một lần mà thôi. Nhưng mà ấn tượng rất sâu sắc. " Tần Chiêu nói, anh kể cho Lục Thừa Phong nghe về chuyện ngày hôm ấy đã vô tình gặp được mẹ của Tiêu An An và vô tình đến nhà của cậu nhóc. Sau đó anh tiếp tục nói, " Lục ca, em cảm thấy mối quan hệ này thật sự vẫn còn cách để cứu vãn. Hơn nữa, anh biết không, sở dĩ Tiêu An An dễ dàng bị bắt nạt là bởi vì lòng tự tôn của em ấy quá thấp. Mà lòng tự tôn này, chỉ có cha mẹ mới có thể vun đắp lên được thôi. Vì thế, nếu như muốn Tiêu An An sau này không còn bị bắt nạt nữa thì đầu tiên chúng ta phải giải quyết được mâu thuẫn gia đình của em ấy, giúp em ấy có được lòng tự tôn. Và một khi đã có lòng tự tôn thì tự động em ấy sẽ biết phản kháng khi bị bắt nạt. Anh nhìn Giang Ngộ Tuyết đi, cho dù cậu ấy lớn lên khác người như vậy mà nhìn xem có ai dám bắt nạt cậu ấy không? Không hề. Bởi vì cậu ấy biết phản kháng đó, ai đụng vào cậu ấy là cậu ấy sẽ xù lông lên ngay. Mà sở dĩ cậu ấy biết cách phản kháng chính là từ nhỏ cậu ấy đã được cha mẹ yêu thương và thể hiện sự tôn trọng rất nhiều, thế nên lòng tự tôn của cậu ấy rất cao, khi cậu ấy gặp người đối xử với cậu ấy không tốt là cậu ấy sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với người ấy và sẽ không bao giờ ngần ngại phản kháng nếu như đối phương dám làm tổn thương bản thân. Lục ca, anh không thể bảo vệ Tiêu An An 24/24, cũng không thể bảo vệ em ấy cả đời, vì thế chúng ta nghĩ cách để giúp em ấy có năng lực tự bảo vệ bản thân. "
Lời này như chọc trúng vào điểm ngứa của Lục Thừa Phong, y hơi động lòng, liền hỏi, " Vậy thì phải làm sao? "
" Đầu tiên vẫn là phải giải quyết mâu thuẫn giữa em ấy và mẹ của em ấy. Là như vậy nè, em có biết một vị giáo sư, tên là Trần Mai, bà ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực nuôi dạy trẻ em. Bà ấy mỗi tháng đều sẽ khai giảng một khóa học dành cho các bậc phụ huynh, truyền dạy kỹ năng nuôi dạy và giao tiếp với con cái, kiêm luôn cả việc trị liệu tâm lý cho những trường hợp tương tự như gia đình của Tiêu An An vậy. Anh tin tưởng em đi, lão cha của Giang Ngộ Tuyết cũng đã từng học ở đấy. Em ở cạnh cậu ấy hơn 6 năm, vì thế cũng từng nhìn thấy cách mà ông ấy nuôi dạy cậu ấy và cả em gái của cậu ấy. Đó thật sự là dịu dàng mà không thiếu nghiêm khắc, những đứa trẻ mà ông ấy dạy dỗ ra đều là những con người rất tự tin, rất độc lập và vô cùng bản lĩnh, Tiểu Tuyết chính là một ví dụ điển hình. Lúc trước em nghĩ là ông ấy trời sinh đã là một người cha tốt, nhưng mà gần đây em mới phát hiện, người cha tốt ấy trước khi trở nên tốt như vậy cũng đã phải trải qua một giai đoạn vật vã học tập và không ngừng đổi mới tư duy. "
" Em có thể cảm nhận được, mẹ của Tiêu An An không phải là không yêu thương em ấy. Chỉ là tình yêu thương đó đã bị thể hiện sai cách và đang làm tổn thương em ấy. Em tin rằng không có việc gì là quá muộn để bắt đầu cả. Và em cũng tin rằng, sở dĩ dì Tiêu có những hành vi như vậy là xuất phát từ những tổn thương từ trong quá khứ. Vì thế, dì ấy bây giờ rất cần được chữa lành những vết thương đó và học cách để thể hiện tình yêu này một cách đúng đắn hơn, tôn trọng Tiêu An An hơn. Và sự tôn trọng ấy của dì Tiêu sẽ từ từ vun đắp cho Tiêu An An lòng tự tôn, tự trọng. Con người ấy mà, một khi đã có lòng tự tôn và tự trọng thì năng lực tự vệ cũng sẽ tự động hình thành. Lục ca, vì Tiêu An An, anh có thể thuyết phục dì Tiêu tham gia lớp học đó không? "
Lục Thừa Phong thở ra một hơi, " Bảo bà ấy đi học? Chuyện này đúng là điên rồ thật. "
" Lục ca, dù sao cũng phải thử một chút đi. Không thì sẽ có một ngày Tiêu An An bị sức ép đó ép đến chết đó. "
Lục Thừa Phong lại thở dài, " Được, tôi sẽ tận lực vậy. Nhưng mà nếu như tôi không thể khuyên bà ấy đi học thì sao? "
" Kỳ thực em cũng đang học cái này, nhưng mà em không biết là Tiêu An An có thể chờ được đến lúc em học thành tài và quay lại giúp đỡ em ấy hay không. "
" Cậu.... Vì em ấy mà đi học sao? " . ngôn tình ngược
" Ừm. "
" Cậu.... Không lẽ là thích An An đấy hả? "
" Anh đừng hiểu lầm. Em đối với Tiêu An An không có ý đó. Em chỉ là nhìn thấy hình ảnh của em ở trên người của em ấy, vì thế mới nhịn không được muốn giúp mà thôi. Trước kia, em cũng từng chịu qua bạo lực gia đình lẫn bạo lực học đường. Lúc đó em cũng bất lực và yếu ớt y hệt như vậy, em khi đó từng cầu nguyện có một vị thần xuất hiện và cứu em ra khỏi vũng bùn đó. Sau đó, Tiểu Tuyết xuất hiện rồi, cậu ấy bảo vệ em, cũng chính cậu ấy đã dạy cho em phải làm sao để ứng phó với những trường hợp như vậy, cũng dạy cho em phải làm sao để chữa lành vết thương trong lòng. Ở thời điểm hiện tại, lòng em đã thật sự bình an rồi, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều rất tốt. Sau đó nữa em mới biết, Tiểu Tuyết cũng từng trải qua việc bị bắt nạt, cậu ấy cũng từng yếu đuối, nhưng mà sau đó cậu ấy may mắn có cha mẹ dẫn dắt, dạy cho cậu ấy cách ứng phó và tự chữa lành, vì thế khi thấy em bị bắt nạt, cậu ấy liền đồng cảm và bắt đầu giúp đỡ em. Và em đã bắt đầu tin rằng, trên đời này không có thần, cuộc sống cũng không giống như trong truyện cổ tích, chỉ cần khóc thì sẽ có ông bụt xuất hiện và ban cho phép màu, trên đời này chỉ có những người từng trải và biết đồng cảm, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Vì thế khi nhìn thấy Tiêu An An đang vùng vẫy trong mớ hỗn độn ấy, em liền đồng cảm và muốn giúp em ấy. Chỉ là khả năng của em vẫn còn quá yếu, không thể giải quyết được vấn đề một cách toàn vẹn, thế nên mới lựa chọn đi học để nạp thêm kiến thức. "
Lục Thừa Phong gật gù, " Được, tôi hiểu ý tứ của cậu rồi. Đúng rồi, lớp học đó ở đâu? Tôi cũng muốn đi học. "
" Lát nữa trở về em sẽ gửi địa chỉ cho anh. "
" Được. Tần Chiêu, chuyện hôm nay, cảm ơn cậu. "
Tần Chiêu mỉm cười, " Không sao, không cần phải cảm ơn. Được rồi, chuyện cũng nói xong rồi, em về trước nhé? "
" Ừm. Đi đi! "
Trở về đến nhà, Tần Chiêu nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết vẫn còn thức, hắn đang ngồi bên cạnh lò sưởi, quanh người quấn một cái chăn dày và ấm áp, hắn vừa ôm Vân Đóa vừa đọc sách. Ánh đèn màu vàng cam tỏa ra từ ngọn đèn nhỏ cùng tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi đã khiến cho khung cảnh trở nên bình yên và ấm áp hơn bao giờ hết. Tần Chiêu khẽ mỉm cười, ban nãy anh nói với Lục Thừa Phong rằng, anh không tin trên đời này có thần, cuộc sống cũng không giống như trong truyện cổ tích, chỉ cần khóc thì sẽ có ông bụt xuất hiện và ban cho phép màu, trên đời này chỉ có những người từng trải và biết đồng cảm, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Đúng vậy, anh tin vào điều đó, nhưng mà Giang Ngộ Tuyết vẫn là một ngoại lệ, ở trong lòng anh, hắn là vĩnh viễn là vị thần mà cả đời này anh ngưỡng vọng và tôn sùng.
Anh nhẹ nhàng đi đến và ngồi xuống bên cạnh Giang Ngộ Tuyết, còn thật xấu xa mà đem hai bàn tay lạnh buốt của mình chạm vào cổ của hắn.
" Úi! " Giang Ngộ Tuyết bị lạnh đến giật mình, theo phản ứng tự nhiên mà hất tay Tần Chiêu ra, " Cậu làm gì thế? "
Tần Chiêu phì cười, " Cơ thể của cậu ấm thật đấy, cho mình sờ sờ thêm chút nữa đi! "
" Không! Cậu cút đi! Tay của cậu lạnh muốn chết! Hơ cho ấm đi rồi hẵng sờ! Còn nữa, thay y phục đi, một thân toàn là khí lạnh kìa, cẩn thận cảm lạnh đấy. "
Tần Chiêu còn muốn giỡn nhây thêm một chút nữa nhưng mà Vân Đóa đã nhe nanh nhe vuốt, gầm gừ với anh rồi, anh rén lắm, nó mà phập một cái là tóe máu chứ chả đùa, anh đành ngoan ngoãn đi thay y phục và hơ người trước lửa cho ấm. Chờ cho khí lạnh tản đi hết rồi, anh liền lần nữa mò lại gần Giang Ngộ Tuyết, chui vào chăn của hắn, nép sát vào người hắn, tham lam mà lấy đi hơi ấm đang tỏa ra từ cơ thể của hắn. Giang Ngộ Tuyết cũng không tỏ ra khó chịu trước hành vi của Tần Chiêu, trái lại còn dang tay ôm Tần Chiêu vào, kéo chăn quấn lên cho anh. Hành động của hai người rất tự nhiên, bởi vì bọn họ từ nhỏ đã hay làm vậy, cứ hễ trời lạnh là sẽ thích quấn vào nhau như thế này.
Tần Chiêu rướn mắt nhìn vào cuốn sách mà Giang Ngộ Tuyết đang đọc, nhìn một hồi, nhìn không hiểu, liền hỏi, " Cậu đang đọc cái gì vậy? "
Giang Ngộ Tuyết gấp sách lại, để lộ bìa sách ra, nói, " Call me by your name. "
" Ồ~ tên nghe cũng hay nhỉ. Vậy cuốn sách này kể về cái gì vậy? "
" Về một mối tình bí mật giữa Elio Perlman và Oliver. "
" Ò~ Tuyết à. "
" Hửm? "
" Cậu.... Có thể giống như lúc nhỏ, đọc cho mình nghe không? "
Giang Ngộ Tuyết khẽ phì cười, " Ấu trĩ! "
" Đi mà! Mình muốn nghe! " Tần Chiêu dụi dụi đầu làm nũng.
" Được rồi~ Đọc cho cậu nghe! Nghe cho nghiêm túc đấy nhé, đừng có giữa chừng là ngủ! "
" Hì hì. "
Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, lấy bookmark đánh dấu lại vị trí đang đọc dở rồi lật ngược trở lại đầu cuốn sách, bắt đầu đọc cho Tần Chiêu nghe.
Chất giọng của Giang Ngộ Tuyết hơi trầm, nửa trầm nửa bổng, là chất giọng đặc trưng của thiếu niên ở độ tuổi 16, 17, sự pha trộn đặc biệt của tông giọng cao vút của trẻ con và tông giọng trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành. Hắn phát âm tiếng anh rất chuẩn, đọc cũng rất lưu loát, chẳng bị vấp chỗ này chỗ kia như Tần Chiêu. Tần Chiêu rất thích tông giọng của hắn, dù là trước khi hắn vỡ giọng hay sau khi hắn vỡ giọng thì anh đều cảm thấy rất hay.
Bất quá, nghe một hồi, anh lại thấy có gì đó sai sai. Cuốn tiểu thuyết này..... Tại sao lại không có nữ chính, mà hai nhân vật chính đều là nam???? Và Giang Ngộ Tuyết tại sao lại đọc tiểu thuyết như vậy? Lẽ nào hắn đối với tình yêu nam nam cũng có hứng thú sao? Hay là... Hắn thích nam sinh?
Tần Chiêu khẽ rùng mình, cố gắng đá văng những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Giang Ngộ Tuyết mà thích nam sinh sao? Chuyện này thật điên rồ. Lúc nhỏ, anh thường nghe hắn kể về những ước mơ, trong những ước mơ ấy, trừ những gì liên quan đến phim hoạt hình thì điều mà anh được nghe nhiều nhất chính là việc sau này hắn muốn cưới một cô gái thật dịu dàng và sinh ra những đứa trẻ thật đáng yêu. Hắn rất thích trẻ con, điều này thể hiện rất rõ ràng thông qua việc hắn tháng nào cũng đi thăm các bé ở cô nhi viện và ở bệnh viện. Thế nên, một người như vậy thì làm sao mà có thể thích đàn ông được chứ. Đàn ông với đàn ông, căn bản là không thể sinh con.
Tần Chiêu lần nữa thuyết phục bản thân, có lẽ là do Giang Ngộ Tuyết từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều với nền giáo dục nước ngoài, mà ở nước ngoài thì tình yêu đồng tính rất phổ biến, vì thế có thể là hắn xem việc này là rất bình thường và trùng hợp là cuốn tiểu thuyết này rất hay nên hắn mới đọc, chẳng liên quan gì đến việc hắn có thích nam sinh hay không.
Trên thực tế, suy nghĩ của Tần Chiêu đã hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Giang Ngộ Tuyết. Hắn đọc cuốn tiểu thuyết này không đơn thuần là vì cuốn tiểu thuyết này hay, mà là hắn đã cố ý đọc nó ở trước mặt Tần Chiêu. Mục tiêu của hắn chính là muốn thăm dò suy nghĩ của Tần Chiêu về vấn đề tình yêu đồng giới. Ở thời điểm hiện tại, hắn thật sự không xác định được Tần Chiêu có suy nghĩ và thái độ như thế nào về vấn đề này. Mặc dù thế giới đã rất phát triển, ở nhiều quốc gia phương tây thì hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, nhưng mà ở Châu Á nó chung và Trung Quốc nói riêng thì đại đa số người dân đều vẫn còn kỳ thị vấn đề này. Và vấn đề này vẫn còn là vấn đề nhạy cảm đối với một số người.
Giang Ngộ Tuyết không thể nào xác định được Tần Chiêu có nằm trong số những người đó hay không, mà hắn cũng không thể trực tiếp hỏi, vì thế liền lựa chọn việc đọc tiểu thuyết để thử quan sát thái độ của anh. Nếu như anh có thể chấp nhận thì hắn vẫn sẽ tiếp tục tấn công, còn nếu như anh bài xích, vậy thì hắn sẽ lùi bước. Giang Ngộ Tuyết thật sự rất trân trọng tình bạn này, vì thế hắn không muốn vì bất cứ điều gì làm cho tình bạn này tan vỡ. Cha của hắn từng nói, tình yêu lứa đôi giống như là chiếc xe đạp và bản thân ta là con cá, xe đạp rất tốt, nhưng mà cá chưa chắc đã cần. Trưởng công chúa cũng đã từng nói, yêu đương và hôn nhân vốn chẳng phải là chuyện lớn, vì thế đừng quá xem trọng nó. Vì thế, bây giờ hắn thật sự cảm thấy nếu như Tần Chiêu thật sự bài xích chuyện yêu đương với hắn thì cũng chả sao cả, yêu đương ấy mà, vui vẻ là quan trọng nhất, Tần Chiêu không được thì sẽ còn có người khác, nhưng mà tình bạn giữa hắn và anh thì không ai có thể thay thế được.
Hai con người, hai luồng suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau, sự mâu thuẫn cũng từ đó mà bắt đầu nảy sinh trong âm thầm. Chỉ là giờ phút này chưa ai nhận ra điều đó. Giang Ngộ Tuyết thì vẫn chăm chú đọc sách còn Tần Chiêu thì vẫn vui vẻ nằm nghe. Tần Chiêu nghe mãi nghe mãi, liền ngủ quên lúc nào không hay.