Chương 28: Mùi vị không tồi
Tiệc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Sau khi ăn uống no nê xong, mọi người lần lượt ra về hết.
Lúc Kiều Tiểu Mạnh đang chuẩn bị bắt xe về nhà thì bỗng nhìn thấy Nhậm An Ly, cô đang đứng ở ngã tư đường, có vẻ là cũng đang chờ xe. Kiều Tiểu Mạnh vốn cũng không tính bắt chuyện với cô đâu, bởi vì cậu và cô không thân thiết lắm, nhưng mà đột nhiên cậu lại nhìn thấy ở đằng sau lưng cô có mấy người đàn ông không đứng đắn đang nhìn chằm chằm vào cô. Kiều Tiểu Mạnh khẽ thở dài, tại sao mỗi lần cậu gặp cô gái này là y như rằng cô đang gặp chuyện không hay vậy nhỉ. Lần đầu tiên là ở rạp chiếu phim, cô đến ngày và bị dính ra váy. Lần thứ hai là ở trường học, cô bị tên tra nam Lâm Dĩnh kia bắt nạt. Lần này thì lại gặp phải biến thái.
Kiều Tiểu Mạnh đi đến bên cạnh Nhậm An Ly, khoác vai cô vài cố ý nói lớn, " Tiểu Lý à, đợi tôi lâu chưa? "
Nhậm An Ly hơi giật mình, " Kiều Tiểu Mạnh! Cậu làm gì vậy? "
Kiều Tiểu Mạnh hạ thấp âm thanh, " Đừng náo, đằng sau có mấy người không đứng đắn. Phối hợp với tớ một chút, tớ đưa cậu rời khỏi đây. "
" A....! " Nhậm An Ly nghe vậy thì rất sợ hãi, cô lén lút quay đầu, liền thật sự nhìn thấy một vài người đàn ông xăm trổ trông rất không ra gì đang nhìn cô bằng ánh mắt tăm tia con mồi. Nhậm An Ly sợ lắm, nhưng mà cô vẫn đủ bình tĩnh để giả vờ đáp lời Kiều Tiểu Mạnh, " Không sao đâu ca ca, không lâu, không lâu, chúng ta đi thôi! "
" Được! Đi thôi! " - Nói rồi, Kiều Tiểu Mạnh liền dẫn Nhậm An Ly đi khỏi nơi đó, khuất khỏi tầm mắt của bọn biến thái.
Khi đã đến nơi an toàn, cả hai mới dám thở phào nhẹ nhõm.
" Kiều Tiểu Mạnh à, hôm nay tớ lại nợ cậu một ân tình nữa rồi. "
Kiều Tiểu Mạnh mỉm cười, " Ân tình gì chứ! Tớ trên có chị gái, dưới có em gái, tớ làm việc tốt cũng là vì hi vọng rằng khi chị gái và em gái tớ mà có lỡ gặp phải chuyện như vậy thì cũng sẽ có người tốt giúp đỡ. "
" Nhưng mà tớ cũng thật lòng cảm ơn cậu. Hôm nay nếu như không có cậu thì không biết là còn có chuyện đáng sợ đến mức nào sẽ xảy ra nữa. "
" Hầy, tớ nói một câu thật lòng nhé, nếu như nói sai rồi thì cậu cũng đừng tức giận. "
" Cậu nói đi. "
" Về sau, cậu đừng mặc váy ngắn như vậy ra đường nữa. Rất nguy hiểm đó. Còn nếu như thật sự muốn mặc thì nhất định phải đi cùng với một người đàn ông đủ tin cậy, ví dụ như là lão cha, ca ca, hoặc là một người đàn ông mà cậu thật sự tin tưởng và người đó đủ khả năng bảo vệ cậu. À không, cho dù không mặc váy ngắn thì cũng không nên đi một mình. Ít nhất thì cũng tìm thêm một người chị em đi cùng. Còn không nữa thì nên nuôi một con chó lớn, ngoại hình dữ một chút, tốt nhất là chó thuộc giống được chọn làm chó nghiệp vụ ấy, ví dụ như Labrador, German Shepherd, Rottweiler, Belgian Malinois, Doberman. Những giống chó này trừ Labrador trông hiền hơn một chút ra thì còn lại đều trông rất dữ, kẻ xấu vừa nhìn thấy là nhất định phải đề phòng. Thứ hai nữa là những giống chó này thường được sử dụng làm chó nghiệp vụ mà, vì thế chúng nó thuộc dạng rất dễ huấn luyện, sức chiến đấu cũng rất mạnh. Chỉ cần chịu huấn luyện một thời gian ngắn thôi là đã biết bảo vệ chủ rồi. "
" Ò~ tớ nhớ rồi! " Nhậm An Ly gật gù.
" Mà nè, bây giờ cậu làm sao để về nhà? Có cần tớ đưa cậu về không? "
" À, không cần đâu, lát nữa anh trai của tớ sẽ đến đón tớ. "
" Ừm. Vậy thì tớ sẽ đứng ở đây chờ cùng cậu. Tránh cho cậu lại gặp phải mấy tên biến thái nữa. "
" Ừm. " Nhậm An Ly khẽ gật đầu.
Sau đó, hai người chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Bầu không khí im lặng và có chút vi diệu. Không hiểu sao, Nhậm An Ly lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Chừng mười phút sau, Nhậm Trường An- anh trai của Nhậm An Ly đã đến và đón cô. Là một ông anh trai hết lòng yêu thương em gái, Nhậm Trường An vừa nhìn thấy Kiều Tiểu Mạnh là liền nhăn mặt, hỏi, " Thằng nhóc này là ai vậy? Hai đứa sao lại đứng gần như thế? "
Nhậm An Ly giơ tay đấm cho Nhậm Trường An một cú đau điếng, " Anh nói chuyện đàng hoàng một chút! Cậu ấy là người đã giúp em gái của anh thoát khỏi biến thái đấy! "
" Hả? Thật à? "
" Em lừa anh để làm gì? " Nhậm An Ly hậm hực nói.
" Chà, vậy thì phải cảm ơn cho đàng hoàng rồi. " Nhậm Trường An nói rồi liền quay sang Kiều Tiểu Mạnh, mặt cười thân thiện, nói, " Haha~ cảm ơn chú em nhé! "
Kiều Tiểu Mạnh mỉm cười lắc đầu, " Không sao. Chuyện nên làm mà thôi. "
" Bất luận thế nào, tôi cũng thật lòng cảm ơn chú em. Thời buổi bây giờ biến thái thì nhiều, mà người tốt thì ít. Nếu như hôm nay tiểu nha đầu nhà tôi không may mắn gặp được cậu thì hậu quả thật khó lường. Như thế này đi, để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, tôi liền sẵn tiện xe đây đưa chú em về nhà luôn nhé? "
" Không cần đâu. Nhà em ở gần đây, đi bộ chừng 10 phút là đến rồi, em có thể tự về nhà được. Hai người đi đường cẩn thận nhé! " Kiều Tiểu Mạnh nói rồi liền quay lưng bỏ đi.
Kiều Tiểu Mạnh cũng không có nói dối, nhà của cậu thật sự nằm ở gần đó, chính là ở ngay trong tòa chung cư ở phía đối diện nhà hàng Haidilao.
Lúc cậu về đến nhà, ba mẹ đều đã ngủ hết rồi, cậu nhẹ chân nhẹ tay đi về phòng của mình, khóa kỹ cửa rồi ngã phịch một cái xuống giường nệm êm ái. Nằm nghỉ mệt một hồi, Kiều Tiểu Mạnh liền vào Wechat xem tin nhắn, thuận tiện lưu về máy mấy bức ảnh đã chụp ngày hôm nay.
Bỗng, Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy một tin nhắn từ một tài khoản có tên khá lạ, tên là Noãn Noãn. Kiều Tiểu Mạnh thật sự không nhớ nổi bản thân có đứa bạn nào tên là Noãn Noãn. Tò mò, cậu bấm vào xem. Xem rồi mới vỡ lẽ, đây là tài khoản của Nhậm An Ly. Chỉ là trước giờ hai người chưa từng trò chuyện, ngoại trừ một số tin nhắn ngắn ngủi về việc trả áo khoác từ mấy tháng trước ra thì hoàn toàn không có liên lạc nào khác. Chả trách Kiều Tiểu Mạnh không thể nhớ nổi đây là tài khoản của ai.
Noãn Noãn, [ Kiều Tiểu Mạnh, cậu về tới nhà chưa?]
Mạnh Tử, [ Ừm, tớ về tới nhà rồi! ]
Noãn Noãn, [ Vậy.... Cậu đang làm gì vậy?]
Mạnh Tử, [ Không làm gì cả, chỉ tùy tiện xem tin nhắn thôi.]
Noãn Noãn, [ Ò~ Tớ còn chưa về đến nhà nữa~ Haiz~ ]
Mạnh Tử, [ Nhà của cậu ở có vẻ xa nhỉ.]
Noãn Noãn, [ Ừm. Nhà tớ ở gần trường học lận cơ, phải tầm hơn 1 tiếng đồng hồ nữa mới về tới.]
Mạnh Tử, [ Ừm. ]
Sau đó Nhậm An Ly có gửi thêm cho Kiều Tiểu Mạnh vài tin nhắn nữa, nhưng mà cậu đều trả lời qua loa do bận trả lời tin nhắn của Trần Diễm và tin nhắn trong nhóm chat của đám bạn thân. Cuộc trò chuyện của hai người cũng cứ vậy mà kết thúc một cách nhạt nhẽo.
...
Sáng hôm sau, đây là một buổi sáng mùa đông đầy âm u và không có nắng. Tần Chiêu mơ hồ tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, anh có cảm giác có cái gì đó mềm mềm, ướt ướt, gai gai đang cọ trên mặt của anh. Mở mắt ra thì thấy ngay một con mèo tam thể béo ú đang liếm mặt anh.
Tần Chiêu phì cười, vươn tay ôm lấy cục lông béo ú này, nhỏ giọng thủ thỉ với nó, " Nấm Hương à, chào buổi sáng nha~ "
Nấm Hương ngao ngao mấy tiếng, lại liếm liếm mặt Tần Chiêu. Tần Chiêu vỗ vỗ đầu nó mấy cái rồi ngồi dậy, rời giường và đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Xong xuôi, anh liền xuống lầu, vào bếp và bắt tay vào nấu bữa sáng.
Còn Giang Ngộ Tuyết, hắn vẫn đang lúi húi hốt cớt cho đám pet cưng. Mặc kệ hắn có là nhị thiếu gia của gia tộc hào môn hay là tổng tài trẻ tuổi tài cao thì hắn vẫn là một con sen và vẫn phải đi hốt cớt cho các quàng thượng như thường. Đám pet cưng này mới chuyển nhà, chúng chưa quen với chỗ ở mới nên đụng đâu là tè đó, đụng đâu là ị đó, báo hại Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu ngày nào cũng phải đi dọn dẹp chiến trường. Bất quá tình trạng này sẽ không kéo dài lâu, bởi vì chỉ cần khoảng một tháng nữa, khi chúng nó bắt đầu quen chỗ mới rồi thì sẽ đâu rồi lại vào đấy thôi.
Sau khi Tần Chiêu nấu xong bữa sáng thì cũng là lúc Giang Ngộ Tuyết dọn xong mấy bãi chiến trường do đám thú cưng tạo ra. Hai người vui vẻ cùng nhau ăn sáng, ăn xong, Giang Ngộ Tuyết lại xách đít đi làm như bao ngày cuối tuần khác. Nhưng mà hôm nay có hơi khác một chút là hắn không đến công ty, mà là đi làm hướng dẫn viên, dẫn mấy vị đối tác ở Dulcet Studio đi chơi. Dulcet Studio chính là studio sản xuất chính của bộ phim [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay].
Ban đầu Giang Ngộ Tuyết còn muốn kéo Tần Chiêu đi cùng, nhưng mà Tần Chiêu không muốn đi. Một là do trời quá lạnh, anh không muốn ra ngoài, hai nữa là anh không biết nói tiếng Việt Nam, trong khi Giang Ngộ Tuyết thì lại cực kỳ thành thạo ngôn ngữ này, mà bên kia thì lại toàn là người Việt Nam, thế nên anh không muốn đi, bởi vì có đi thì cũng chưa chắc hòa nhập được với bọn họ, đi rồi có khi còn rước thêm buồn bực vào người.
Một ngày cứ thế mà bình tĩnh trôi qua.
Buổi tối, Giang Ngộ Tuyết vừa về đến nhà, Vân Đóa liền chạy ra đón hắn, chồm cả lên người hắn. Tần Chiêu đang ngồi ở phòng khách làm bài tập, thấy hắn về thì cũng tươi cười chạy đến, " Cậu về rồi! "
Hắn đưa một hộp bánh qui cho Tần Chiêu, tươi cười nói, " Ừm, về rồi. Nè, quà cho cậu. "
" Bánh qui? Đột nhiên mua cái này làm gì? "
" Không thích hả? "
" Không phải. Chỉ là cảm thấy hơi lãng phí tiền. Bánh qui này chúng ta ở nhà tự làm được mà. "
" Không có! Mình không có mua, đây là đồ ăn ở trong bữa tiệc đấy, dù sao thì mọi người cũng không ăn hết, mình biết là cậu thích mấy món này nên cố ý xin mang về đó nha! "
" Oa~ Cảm ơn~ " Tần Chiêu dùng cả hai tay nhận lấy hộp bánh, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngọt lịm. Ngày bé, anh thường hay nhìn thấy người lớn mỗi khi đi ăn cỗ về là đều sẽ đem theo một ít đồ ăn về cho con. Tuy ít thôi, nhưng cũng đủ làm cho lũ trẻ vui vẻ cả một ngày. Ngày xưa khi nhìn thấy những hình ảnh ấy, anh cũng từng ước ao bản thân cũng được ai đó yêu thương như vậy. Bây giờ, mong ước của anh hình như đã trở thành hiện thực rồi.
" Được rồi, cậu đem bánh cất vào đi, ngày mai rồi ăn, buổi tối ăn đồ ngọt không tốt, ờmmmm, nhưng mà nếu mà thèm quá thì chỉ được ăn một cái thôi, không được ăn nhiều! Biết chưa? "
" Ừm. " Tần Chiêu mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
" Mình đi gội đầu cái đã. Đầu toàn keo không, rít muốn chết, không gội sạch là ngủ không nổi. "
" Ò~ Nhưng mà cậu đừng có tắm nha. Mình nhìn thấy trên mạng nói là tắm đêm dễ xảy ra chuyện lắm đó. "
" Biết rồi~ " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền quay đầu đi vào trong phòng tắm.
Sau khi hắn gội đầu xong, đi ra thì liền nhìn thấy Tần Chiêu đang cầm sẵn máy sấy tóc chờ hắn. Anh mỉm cười nói, " Qua đây, giúp cậu sấy tóc! "
Giang Ngộ Tuyết cũng không từ chối, đi qua ngồi xuống để cho anh muốn làm gì thì làm. Tần Chiêu thì nhanh chóng bật máy sấy lên, giúp hắn sấy tóc. Những luồng khí nóng từ bên trong máy sấy phả ra, len lỏi vào trong những lọn tóc còn ẩm hơi nước của Giang Ngộ Tuyết, rồi mang theo mùi hương thảo mộc nồng nàn trên tóc hắn tỏa vào không khí.
Mùi hương ấy mộc mạc và dễ chịu vô cùng. Nó không giống với bất kỳ mùi hương nào có ở trong các sản phẩm dầu gội công nghiệp, cũng không thể tìm thấy ở bất kì sản phẩm phẩm nào ở trên thị trường. Bởi vì, dầu gội mà hắn dùng là sản phẩm thủ công do chính tay bà ngoại của hắn làm ra, và chỉ làm để dành sử dụng chứ không bán. Thế nên, đây thực sự là một mùi hương chỉ thuộc về riêng một mình Giang Ngộ Tuyết.
Tần Chiêu rất thích mùi hương này, không chỉ là vì đó là mùi hương của Giang Ngộ Tuyết, mà bản chất là mùi hương này ngay từ đầu đã rất thu hút anh bởi sự mộc mạc và dễ chịu vốn có của nó.
Những ngón tay của Tần Chiêu luồn sâu vào trong từng chân tơ kẽ tóc của Giang Ngộ Tuyết, nhẹ nhàng xốc tóc của hắn lên để máy sấy thổi khí vào. Tóc của hắn rất dày, lượng tóc rất nhiều, ngày trước do tính chất công việc nên hắn rất thường xuyên phải tạo kiểu tóc, lại còn thường xuyên thức khuya, thành ra tóc rụng nhiều nên nhìn qua thì không cảm nhận được là mái tóc của hắn thật sự rất dày. Nhưng mà bây giờ hắn đã ngưng phần lớn công việc, ngày ngày chỉ có ăn, ngủ và đi học thôi nên không cần phải tạo kiểu tóc thường xuyên, mái tóc không còn phải chịu đựng mấy cái máy uốn, duỗi kia nữa, hàng ngày cũng ăn no ngủ kỹ, sinh hoạt điều độ nên, thành ra tóc không rụng nhiều nữa, tóc con cũng bắt đầu mọc ra nhiều hơn. Thế là, mái tóc của hắn liền trở về trạng thái rất dày, không chỉ dày, mà còn óng mượt khỏe khoắn, lúc mà có ánh sáng chiếu vào thì sẽ ánh lên một tầng kim sắc, trông cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ có cảm giác cao quý. Mái tóc này nếu như mà nuôi dài thì chắc sẽ làm cho mấy cô gái ghen tị không thôi.
" Tuyết à. "
" Hửm? "
" Tóc của cậu đẹp thật đấy. Vừa dày vừa óng mượt. Nếu như mà nuôi dài ra thì chắc chắn sẽ có cả khối các cô gái tha hồ ghen tị. " Tần Chiêu khẽ cười, nói.
" Cậu thích tóc dài à? "
" Không hẳn. Chỉ là mình cảm thấy nếu như cậu mà nuôi tóc dài chắc chắn sẽ rất đẹp, nhất định sẽ rất giống tiểu thần tiên ở trong phim cổ trang. "
" Ừm. Vậy thì đợi khi nào lên đại học đi, lên đại học rồi mình nuôi tóc dài cho cậu ngắm. Còn bây giờ thì không được, trường học không cho phép. "
" Hở? Cậu tính nuôi tóc thật đấy à? "
" Cậu không phải là thích tóc dài sao? Thì nuôi cho cậu xem nha. "
" Ây da, mình chỉ nói đùa thôi mà. "
" Vì thế cậu khen mình đẹp chỉ là đùa thôi à? " Giang Ngộ Tuyết quay đầu nhìn Tần Chiêu, ánh mắt tràn ngập sự ấm ức.
" A? Không.... Không có! Mình sai rồi! Được rồi ~ đừng giận mà! Cậu là đẹp nhất, có được chưa? "
" Hưh~ Cậu đó, chỉ giỏi dỗ trẻ con thôi, còn mình thì đã là thiếu niên rồi, không dễ dỗ vậy đâu nhé! "
" Vậy, mình phải làm sao thì cậu mới hết giận đây? "
Giang Ngộ Tuyết đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười rất gian. Tần Chiêu cảm nhận được đại sự không lành rồi. Quả nhiên, sau đó hắn nói, " Cậu để mình cắn cậu một cái thì mình sẽ không giận nữa. "
" Còn muốn cắn? Cậu là chó à? "
" Mọi người đều gọi mình là Samoyed, trưởng công chúa cũng nói là mình và Vân Đóa trông y hệt nhau. "
Tần Chiêu cạn lời, " A? Vậy.... Cậu cắn nhẹ thôi nhé! "
" Không chắc được. " Giang Ngộ Tuyết nhào tới, nhe răng nhe vuốt muốn cắn một ngụm.
Tần Chiêu lại hoảng hốt đẩy hắn ra, " Ê ê ê, không được cắn má, không được cắn cổ, tai cũng không được. Ngày mai còn phải đi học đó. Nếu như để lại dấu răng sẽ không hay đâu. "
" Biết rồi mà~ " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đè Tần Chiêu xuống sô pha, nhe nanh nhắm ngay xương quai xanh của Tần Chiêu mà cắn một ngụm.
" Ưm~... Shhhh, đau~ "
Giang Ngộ Tuyết nghe Tần Chiêu kêu đau, liền nhả anh ra, không cắn nữa, sau đó thì nhìn anh và nở một nụ cười rất lưu manh, nói, " Mùi vị không tồi. "
" Cậu đây là có ý gì? Xem mình xem thành một miếng thịt, cắn một miếng rồi khen ngon à? "
" Không có~ Được rồi, đi ngủ nào! " Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ đỉnh đầu của Tần Chiêu, mỉm cười nói.
" Ò~ "
Lúc Kiều Tiểu Mạnh đang chuẩn bị bắt xe về nhà thì bỗng nhìn thấy Nhậm An Ly, cô đang đứng ở ngã tư đường, có vẻ là cũng đang chờ xe. Kiều Tiểu Mạnh vốn cũng không tính bắt chuyện với cô đâu, bởi vì cậu và cô không thân thiết lắm, nhưng mà đột nhiên cậu lại nhìn thấy ở đằng sau lưng cô có mấy người đàn ông không đứng đắn đang nhìn chằm chằm vào cô. Kiều Tiểu Mạnh khẽ thở dài, tại sao mỗi lần cậu gặp cô gái này là y như rằng cô đang gặp chuyện không hay vậy nhỉ. Lần đầu tiên là ở rạp chiếu phim, cô đến ngày và bị dính ra váy. Lần thứ hai là ở trường học, cô bị tên tra nam Lâm Dĩnh kia bắt nạt. Lần này thì lại gặp phải biến thái.
Kiều Tiểu Mạnh đi đến bên cạnh Nhậm An Ly, khoác vai cô vài cố ý nói lớn, " Tiểu Lý à, đợi tôi lâu chưa? "
Nhậm An Ly hơi giật mình, " Kiều Tiểu Mạnh! Cậu làm gì vậy? "
Kiều Tiểu Mạnh hạ thấp âm thanh, " Đừng náo, đằng sau có mấy người không đứng đắn. Phối hợp với tớ một chút, tớ đưa cậu rời khỏi đây. "
" A....! " Nhậm An Ly nghe vậy thì rất sợ hãi, cô lén lút quay đầu, liền thật sự nhìn thấy một vài người đàn ông xăm trổ trông rất không ra gì đang nhìn cô bằng ánh mắt tăm tia con mồi. Nhậm An Ly sợ lắm, nhưng mà cô vẫn đủ bình tĩnh để giả vờ đáp lời Kiều Tiểu Mạnh, " Không sao đâu ca ca, không lâu, không lâu, chúng ta đi thôi! "
" Được! Đi thôi! " - Nói rồi, Kiều Tiểu Mạnh liền dẫn Nhậm An Ly đi khỏi nơi đó, khuất khỏi tầm mắt của bọn biến thái.
Khi đã đến nơi an toàn, cả hai mới dám thở phào nhẹ nhõm.
" Kiều Tiểu Mạnh à, hôm nay tớ lại nợ cậu một ân tình nữa rồi. "
Kiều Tiểu Mạnh mỉm cười, " Ân tình gì chứ! Tớ trên có chị gái, dưới có em gái, tớ làm việc tốt cũng là vì hi vọng rằng khi chị gái và em gái tớ mà có lỡ gặp phải chuyện như vậy thì cũng sẽ có người tốt giúp đỡ. "
" Nhưng mà tớ cũng thật lòng cảm ơn cậu. Hôm nay nếu như không có cậu thì không biết là còn có chuyện đáng sợ đến mức nào sẽ xảy ra nữa. "
" Hầy, tớ nói một câu thật lòng nhé, nếu như nói sai rồi thì cậu cũng đừng tức giận. "
" Cậu nói đi. "
" Về sau, cậu đừng mặc váy ngắn như vậy ra đường nữa. Rất nguy hiểm đó. Còn nếu như thật sự muốn mặc thì nhất định phải đi cùng với một người đàn ông đủ tin cậy, ví dụ như là lão cha, ca ca, hoặc là một người đàn ông mà cậu thật sự tin tưởng và người đó đủ khả năng bảo vệ cậu. À không, cho dù không mặc váy ngắn thì cũng không nên đi một mình. Ít nhất thì cũng tìm thêm một người chị em đi cùng. Còn không nữa thì nên nuôi một con chó lớn, ngoại hình dữ một chút, tốt nhất là chó thuộc giống được chọn làm chó nghiệp vụ ấy, ví dụ như Labrador, German Shepherd, Rottweiler, Belgian Malinois, Doberman. Những giống chó này trừ Labrador trông hiền hơn một chút ra thì còn lại đều trông rất dữ, kẻ xấu vừa nhìn thấy là nhất định phải đề phòng. Thứ hai nữa là những giống chó này thường được sử dụng làm chó nghiệp vụ mà, vì thế chúng nó thuộc dạng rất dễ huấn luyện, sức chiến đấu cũng rất mạnh. Chỉ cần chịu huấn luyện một thời gian ngắn thôi là đã biết bảo vệ chủ rồi. "
" Ò~ tớ nhớ rồi! " Nhậm An Ly gật gù.
" Mà nè, bây giờ cậu làm sao để về nhà? Có cần tớ đưa cậu về không? "
" À, không cần đâu, lát nữa anh trai của tớ sẽ đến đón tớ. "
" Ừm. Vậy thì tớ sẽ đứng ở đây chờ cùng cậu. Tránh cho cậu lại gặp phải mấy tên biến thái nữa. "
" Ừm. " Nhậm An Ly khẽ gật đầu.
Sau đó, hai người chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Bầu không khí im lặng và có chút vi diệu. Không hiểu sao, Nhậm An Ly lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Chừng mười phút sau, Nhậm Trường An- anh trai của Nhậm An Ly đã đến và đón cô. Là một ông anh trai hết lòng yêu thương em gái, Nhậm Trường An vừa nhìn thấy Kiều Tiểu Mạnh là liền nhăn mặt, hỏi, " Thằng nhóc này là ai vậy? Hai đứa sao lại đứng gần như thế? "
Nhậm An Ly giơ tay đấm cho Nhậm Trường An một cú đau điếng, " Anh nói chuyện đàng hoàng một chút! Cậu ấy là người đã giúp em gái của anh thoát khỏi biến thái đấy! "
" Hả? Thật à? "
" Em lừa anh để làm gì? " Nhậm An Ly hậm hực nói.
" Chà, vậy thì phải cảm ơn cho đàng hoàng rồi. " Nhậm Trường An nói rồi liền quay sang Kiều Tiểu Mạnh, mặt cười thân thiện, nói, " Haha~ cảm ơn chú em nhé! "
Kiều Tiểu Mạnh mỉm cười lắc đầu, " Không sao. Chuyện nên làm mà thôi. "
" Bất luận thế nào, tôi cũng thật lòng cảm ơn chú em. Thời buổi bây giờ biến thái thì nhiều, mà người tốt thì ít. Nếu như hôm nay tiểu nha đầu nhà tôi không may mắn gặp được cậu thì hậu quả thật khó lường. Như thế này đi, để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, tôi liền sẵn tiện xe đây đưa chú em về nhà luôn nhé? "
" Không cần đâu. Nhà em ở gần đây, đi bộ chừng 10 phút là đến rồi, em có thể tự về nhà được. Hai người đi đường cẩn thận nhé! " Kiều Tiểu Mạnh nói rồi liền quay lưng bỏ đi.
Kiều Tiểu Mạnh cũng không có nói dối, nhà của cậu thật sự nằm ở gần đó, chính là ở ngay trong tòa chung cư ở phía đối diện nhà hàng Haidilao.
Lúc cậu về đến nhà, ba mẹ đều đã ngủ hết rồi, cậu nhẹ chân nhẹ tay đi về phòng của mình, khóa kỹ cửa rồi ngã phịch một cái xuống giường nệm êm ái. Nằm nghỉ mệt một hồi, Kiều Tiểu Mạnh liền vào Wechat xem tin nhắn, thuận tiện lưu về máy mấy bức ảnh đã chụp ngày hôm nay.
Bỗng, Kiều Tiểu Mạnh nhìn thấy một tin nhắn từ một tài khoản có tên khá lạ, tên là Noãn Noãn. Kiều Tiểu Mạnh thật sự không nhớ nổi bản thân có đứa bạn nào tên là Noãn Noãn. Tò mò, cậu bấm vào xem. Xem rồi mới vỡ lẽ, đây là tài khoản của Nhậm An Ly. Chỉ là trước giờ hai người chưa từng trò chuyện, ngoại trừ một số tin nhắn ngắn ngủi về việc trả áo khoác từ mấy tháng trước ra thì hoàn toàn không có liên lạc nào khác. Chả trách Kiều Tiểu Mạnh không thể nhớ nổi đây là tài khoản của ai.
Noãn Noãn, [ Kiều Tiểu Mạnh, cậu về tới nhà chưa?]
Mạnh Tử, [ Ừm, tớ về tới nhà rồi! ]
Noãn Noãn, [ Vậy.... Cậu đang làm gì vậy?]
Mạnh Tử, [ Không làm gì cả, chỉ tùy tiện xem tin nhắn thôi.]
Noãn Noãn, [ Ò~ Tớ còn chưa về đến nhà nữa~ Haiz~ ]
Mạnh Tử, [ Nhà của cậu ở có vẻ xa nhỉ.]
Noãn Noãn, [ Ừm. Nhà tớ ở gần trường học lận cơ, phải tầm hơn 1 tiếng đồng hồ nữa mới về tới.]
Mạnh Tử, [ Ừm. ]
Sau đó Nhậm An Ly có gửi thêm cho Kiều Tiểu Mạnh vài tin nhắn nữa, nhưng mà cậu đều trả lời qua loa do bận trả lời tin nhắn của Trần Diễm và tin nhắn trong nhóm chat của đám bạn thân. Cuộc trò chuyện của hai người cũng cứ vậy mà kết thúc một cách nhạt nhẽo.
...
Sáng hôm sau, đây là một buổi sáng mùa đông đầy âm u và không có nắng. Tần Chiêu mơ hồ tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, anh có cảm giác có cái gì đó mềm mềm, ướt ướt, gai gai đang cọ trên mặt của anh. Mở mắt ra thì thấy ngay một con mèo tam thể béo ú đang liếm mặt anh.
Tần Chiêu phì cười, vươn tay ôm lấy cục lông béo ú này, nhỏ giọng thủ thỉ với nó, " Nấm Hương à, chào buổi sáng nha~ "
Nấm Hương ngao ngao mấy tiếng, lại liếm liếm mặt Tần Chiêu. Tần Chiêu vỗ vỗ đầu nó mấy cái rồi ngồi dậy, rời giường và đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Xong xuôi, anh liền xuống lầu, vào bếp và bắt tay vào nấu bữa sáng.
Còn Giang Ngộ Tuyết, hắn vẫn đang lúi húi hốt cớt cho đám pet cưng. Mặc kệ hắn có là nhị thiếu gia của gia tộc hào môn hay là tổng tài trẻ tuổi tài cao thì hắn vẫn là một con sen và vẫn phải đi hốt cớt cho các quàng thượng như thường. Đám pet cưng này mới chuyển nhà, chúng chưa quen với chỗ ở mới nên đụng đâu là tè đó, đụng đâu là ị đó, báo hại Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu ngày nào cũng phải đi dọn dẹp chiến trường. Bất quá tình trạng này sẽ không kéo dài lâu, bởi vì chỉ cần khoảng một tháng nữa, khi chúng nó bắt đầu quen chỗ mới rồi thì sẽ đâu rồi lại vào đấy thôi.
Sau khi Tần Chiêu nấu xong bữa sáng thì cũng là lúc Giang Ngộ Tuyết dọn xong mấy bãi chiến trường do đám thú cưng tạo ra. Hai người vui vẻ cùng nhau ăn sáng, ăn xong, Giang Ngộ Tuyết lại xách đít đi làm như bao ngày cuối tuần khác. Nhưng mà hôm nay có hơi khác một chút là hắn không đến công ty, mà là đi làm hướng dẫn viên, dẫn mấy vị đối tác ở Dulcet Studio đi chơi. Dulcet Studio chính là studio sản xuất chính của bộ phim [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay].
Ban đầu Giang Ngộ Tuyết còn muốn kéo Tần Chiêu đi cùng, nhưng mà Tần Chiêu không muốn đi. Một là do trời quá lạnh, anh không muốn ra ngoài, hai nữa là anh không biết nói tiếng Việt Nam, trong khi Giang Ngộ Tuyết thì lại cực kỳ thành thạo ngôn ngữ này, mà bên kia thì lại toàn là người Việt Nam, thế nên anh không muốn đi, bởi vì có đi thì cũng chưa chắc hòa nhập được với bọn họ, đi rồi có khi còn rước thêm buồn bực vào người.
Một ngày cứ thế mà bình tĩnh trôi qua.
Buổi tối, Giang Ngộ Tuyết vừa về đến nhà, Vân Đóa liền chạy ra đón hắn, chồm cả lên người hắn. Tần Chiêu đang ngồi ở phòng khách làm bài tập, thấy hắn về thì cũng tươi cười chạy đến, " Cậu về rồi! "
Hắn đưa một hộp bánh qui cho Tần Chiêu, tươi cười nói, " Ừm, về rồi. Nè, quà cho cậu. "
" Bánh qui? Đột nhiên mua cái này làm gì? "
" Không thích hả? "
" Không phải. Chỉ là cảm thấy hơi lãng phí tiền. Bánh qui này chúng ta ở nhà tự làm được mà. "
" Không có! Mình không có mua, đây là đồ ăn ở trong bữa tiệc đấy, dù sao thì mọi người cũng không ăn hết, mình biết là cậu thích mấy món này nên cố ý xin mang về đó nha! "
" Oa~ Cảm ơn~ " Tần Chiêu dùng cả hai tay nhận lấy hộp bánh, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngọt lịm. Ngày bé, anh thường hay nhìn thấy người lớn mỗi khi đi ăn cỗ về là đều sẽ đem theo một ít đồ ăn về cho con. Tuy ít thôi, nhưng cũng đủ làm cho lũ trẻ vui vẻ cả một ngày. Ngày xưa khi nhìn thấy những hình ảnh ấy, anh cũng từng ước ao bản thân cũng được ai đó yêu thương như vậy. Bây giờ, mong ước của anh hình như đã trở thành hiện thực rồi.
" Được rồi, cậu đem bánh cất vào đi, ngày mai rồi ăn, buổi tối ăn đồ ngọt không tốt, ờmmmm, nhưng mà nếu mà thèm quá thì chỉ được ăn một cái thôi, không được ăn nhiều! Biết chưa? "
" Ừm. " Tần Chiêu mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
" Mình đi gội đầu cái đã. Đầu toàn keo không, rít muốn chết, không gội sạch là ngủ không nổi. "
" Ò~ Nhưng mà cậu đừng có tắm nha. Mình nhìn thấy trên mạng nói là tắm đêm dễ xảy ra chuyện lắm đó. "
" Biết rồi~ " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền quay đầu đi vào trong phòng tắm.
Sau khi hắn gội đầu xong, đi ra thì liền nhìn thấy Tần Chiêu đang cầm sẵn máy sấy tóc chờ hắn. Anh mỉm cười nói, " Qua đây, giúp cậu sấy tóc! "
Giang Ngộ Tuyết cũng không từ chối, đi qua ngồi xuống để cho anh muốn làm gì thì làm. Tần Chiêu thì nhanh chóng bật máy sấy lên, giúp hắn sấy tóc. Những luồng khí nóng từ bên trong máy sấy phả ra, len lỏi vào trong những lọn tóc còn ẩm hơi nước của Giang Ngộ Tuyết, rồi mang theo mùi hương thảo mộc nồng nàn trên tóc hắn tỏa vào không khí.
Mùi hương ấy mộc mạc và dễ chịu vô cùng. Nó không giống với bất kỳ mùi hương nào có ở trong các sản phẩm dầu gội công nghiệp, cũng không thể tìm thấy ở bất kì sản phẩm phẩm nào ở trên thị trường. Bởi vì, dầu gội mà hắn dùng là sản phẩm thủ công do chính tay bà ngoại của hắn làm ra, và chỉ làm để dành sử dụng chứ không bán. Thế nên, đây thực sự là một mùi hương chỉ thuộc về riêng một mình Giang Ngộ Tuyết.
Tần Chiêu rất thích mùi hương này, không chỉ là vì đó là mùi hương của Giang Ngộ Tuyết, mà bản chất là mùi hương này ngay từ đầu đã rất thu hút anh bởi sự mộc mạc và dễ chịu vốn có của nó.
Những ngón tay của Tần Chiêu luồn sâu vào trong từng chân tơ kẽ tóc của Giang Ngộ Tuyết, nhẹ nhàng xốc tóc của hắn lên để máy sấy thổi khí vào. Tóc của hắn rất dày, lượng tóc rất nhiều, ngày trước do tính chất công việc nên hắn rất thường xuyên phải tạo kiểu tóc, lại còn thường xuyên thức khuya, thành ra tóc rụng nhiều nên nhìn qua thì không cảm nhận được là mái tóc của hắn thật sự rất dày. Nhưng mà bây giờ hắn đã ngưng phần lớn công việc, ngày ngày chỉ có ăn, ngủ và đi học thôi nên không cần phải tạo kiểu tóc thường xuyên, mái tóc không còn phải chịu đựng mấy cái máy uốn, duỗi kia nữa, hàng ngày cũng ăn no ngủ kỹ, sinh hoạt điều độ nên, thành ra tóc không rụng nhiều nữa, tóc con cũng bắt đầu mọc ra nhiều hơn. Thế là, mái tóc của hắn liền trở về trạng thái rất dày, không chỉ dày, mà còn óng mượt khỏe khoắn, lúc mà có ánh sáng chiếu vào thì sẽ ánh lên một tầng kim sắc, trông cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ có cảm giác cao quý. Mái tóc này nếu như mà nuôi dài thì chắc sẽ làm cho mấy cô gái ghen tị không thôi.
" Tuyết à. "
" Hửm? "
" Tóc của cậu đẹp thật đấy. Vừa dày vừa óng mượt. Nếu như mà nuôi dài ra thì chắc chắn sẽ có cả khối các cô gái tha hồ ghen tị. " Tần Chiêu khẽ cười, nói.
" Cậu thích tóc dài à? "
" Không hẳn. Chỉ là mình cảm thấy nếu như cậu mà nuôi tóc dài chắc chắn sẽ rất đẹp, nhất định sẽ rất giống tiểu thần tiên ở trong phim cổ trang. "
" Ừm. Vậy thì đợi khi nào lên đại học đi, lên đại học rồi mình nuôi tóc dài cho cậu ngắm. Còn bây giờ thì không được, trường học không cho phép. "
" Hở? Cậu tính nuôi tóc thật đấy à? "
" Cậu không phải là thích tóc dài sao? Thì nuôi cho cậu xem nha. "
" Ây da, mình chỉ nói đùa thôi mà. "
" Vì thế cậu khen mình đẹp chỉ là đùa thôi à? " Giang Ngộ Tuyết quay đầu nhìn Tần Chiêu, ánh mắt tràn ngập sự ấm ức.
" A? Không.... Không có! Mình sai rồi! Được rồi ~ đừng giận mà! Cậu là đẹp nhất, có được chưa? "
" Hưh~ Cậu đó, chỉ giỏi dỗ trẻ con thôi, còn mình thì đã là thiếu niên rồi, không dễ dỗ vậy đâu nhé! "
" Vậy, mình phải làm sao thì cậu mới hết giận đây? "
Giang Ngộ Tuyết đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười rất gian. Tần Chiêu cảm nhận được đại sự không lành rồi. Quả nhiên, sau đó hắn nói, " Cậu để mình cắn cậu một cái thì mình sẽ không giận nữa. "
" Còn muốn cắn? Cậu là chó à? "
" Mọi người đều gọi mình là Samoyed, trưởng công chúa cũng nói là mình và Vân Đóa trông y hệt nhau. "
Tần Chiêu cạn lời, " A? Vậy.... Cậu cắn nhẹ thôi nhé! "
" Không chắc được. " Giang Ngộ Tuyết nhào tới, nhe răng nhe vuốt muốn cắn một ngụm.
Tần Chiêu lại hoảng hốt đẩy hắn ra, " Ê ê ê, không được cắn má, không được cắn cổ, tai cũng không được. Ngày mai còn phải đi học đó. Nếu như để lại dấu răng sẽ không hay đâu. "
" Biết rồi mà~ " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đè Tần Chiêu xuống sô pha, nhe nanh nhắm ngay xương quai xanh của Tần Chiêu mà cắn một ngụm.
" Ưm~... Shhhh, đau~ "
Giang Ngộ Tuyết nghe Tần Chiêu kêu đau, liền nhả anh ra, không cắn nữa, sau đó thì nhìn anh và nở một nụ cười rất lưu manh, nói, " Mùi vị không tồi. "
" Cậu đây là có ý gì? Xem mình xem thành một miếng thịt, cắn một miếng rồi khen ngon à? "
" Không có~ Được rồi, đi ngủ nào! " Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ đỉnh đầu của Tần Chiêu, mỉm cười nói.
" Ò~ "