Chương 43: Kết hôn sớm ư? Tất nhiên rồi
Sau khi nhập học, cuộc sống đại học liền trở nên tất bật hơn gấp bội. Cả Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết đều lao vào học tập miệt mài, gần như là chẳng còn thời gian để yêu đương gì mấy.
Đầu tháng 11, thời tiết ở Bắc Kinh đã lạnh đi thấy rõ, chỉ cần thở thôi là cũng đã thấy khói trắng bay bay. Mùa đông trời rất mau tối, chỉ mới 5h30 chiều thôi là đã thấy sắc trời đen kịt, phố xá lên đèn sáng trưng.
Tần Chiêu vừa mới tan học liền trực tiếp đi đến Đoàn gia. Hôm nay, Đỗ Nhị Nương gọi anh đến nhà cùng nhau ăn cơm, mặc dù trong lòng không thích lắm, nhưng mà anh vẫn không từ chối. Thời gian qua, anh đã luôn giữ liên lạc với Đỗ Nhị Nương, thỉnh thoảng còn cùng bà đi ăn, đi mua sắm các kiểu. Có điều đây là lần đầu tiên bà mời anh về nhà.
Nhà của Đoàn gia nằm ở trên tuyến đường Sầm An, khu phố An Trạch. Đó là một căn nhà 6 tầng được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu cổ điển. Nhưng mà, nó hoàn hoàn toàn không phải là là một tòa lâu đài, thậm chí còn không thể được gọi là một căn biệt thự bởi vì căn nhà này được xây dựng trên một mảnh đất khá nhỏ, hình ống dài, bề rộng mặt tiền chỉ khoảng 6m và đi sâu vào trong khoảng 12m, là kiểu nhà ống mặt phố điển hình. San sát ở hai bên là căn nhà của những hộ gia đình khác.
Khối kiến trúc này, nếu như nhìn độc lập thì cũng không thể gọi là đẹp, nhưng khi để nó nằm sát bên cạnh những căn hộ bình dân, lọt thỏm giữa một khu dân cư cũ kỹ thì nó thật sự là rất nổi bật và trông có phần lạc quẻ và kệch cỡm. Bất quá mà, ở Bắc Kinh mà có thể sở hữu được một căn nhà như thế này thì đã gọi là rất giàu rồi, chỉ là mức độ giàu có này vẫn cách hai chữ hào môn vẫn còn rất xa.
Vừa bước vào nhà, Tần Chiêu đã bị choáng ngợp bởi nội thất bên trong được trang trí xa hoa lộng lẫy theo phong cách hoàng gia Anh cổ điển.
Có lẽ là do anh đã quá quen với phong cách giản dị và ấm cúng ở Giang gia rồi, vì vậy nên khi tiến vào một không gian có phần quá mức lộng lẫy như này, anh liền có cảm giác bị choáng. Cảm giác này hoàn toàn không giống như khi anh cùng Giang Ngộ Tuyết đi thăm quan cung điện Buckingham ở Anh hay là cung điện Versailles ở Pháp, lại càng không giống với cảm giác khi bước vào những khách sạn cao cấp mang phong cách tương tự. Ở những nơi đó, khi bước vào anh có cảm giác rất tò mò, rất hưng phấn và có rất nhiều cảm xúc, còn ở đây, anh chỉ cảm thấy một điều duy nhất, chính là ngợp thở. Một diện tích không quá lớn, lại được trang trí bằng những món nội thất đồ sộ, nào là đèn chùm pha lê với sô pha dát vàng, tất cả mọi thứ gộp lại, quả thật là đã tạo ra một không gian nội thất lộng lẫy và xa hoa nhưng cũng không kém phần nặng nề và ngột ngạt.
" Nào, Tiểu Chiêu, ngồi xuống đây. Hôm nay lão Đoàn đã ra nước ngoài công tác rồi, vậy nên nhà chỉ còn mỗi mẹ với hai bà giúp việc mà thôi. " Đỗ Nhị Nương dẫn Tần Chiêu vào phòng ăn, kéo ghế cho anh ngồi và nói.
Tần Chiêu khẽ gật đầu, khép nép ngồi xuống. Anh không nhịn được mà hỏi, " Mẹ à, mười mấy năm qua mẹ đều sống ở trong căn nhà này sao? "
Đỗ Nhị Nương bỗng cảm thấy trong lòng hẫng mất một nhịp, bà nghĩ đến việc Tần Chiêu phải lớn lên trong căn nhà nhỏ chật hẹp ở Côn Minh, còn bản thân thì hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, trong lòng khó tránh được cảm giác tội lỗi.
" Tiểu Chiêu à, nếu như con đồng ý thì mẹ sẽ thuyết phục lão Đoàn mua cho con một căn hộ chung cư ở gần trường học có được không? Những năm qua.... Chắc là con đã sống vất vả nhiều rồi. Con yên tâm, bây giờ có mẹ ở đây, cái khác thì không nói, nhưng về khoản vật chất thì mẹ lo được cho con tất. "
" Không cần. " Tần Chiêu thẳng thừng đáp, " Cuộc sống của con bây giờ đã rất đầy đủ rồi, không thừa cũng không thiếu bất cứ điều gì, vì vậy lòng tốt của mẹ con xin ghi nhận ở trong lòng, nhưng mà mẹ không cần phải biến nó thành vật chất đâu. "
Đỗ Nhị Nương bị Tần Chiêu chặn họng như thế thì cũng không biết phải nói gì hơn, bèn lái sang chủ đề khác, " À........ Tiểu Chiêu này, con.... cũng tính là đã lớn rồi nhỉ, gần đây đã có bạn gái chưa? "
Bạn gái thì không có, nhưng bạn trai thì có một tên. Bất quá mà, tiếp xúc với Đỗ Nhị Nương được một thời gian, anh cũng xem như đã nhìn thấu được phần nào con người của bà. Đỗ Nhị Nương là một người thật sự rất cổ hủ và có phần kỳ thị tình yêu đồng tính. Mặc dù là bây giờ hôn nhân đồng giới đã được Trung Quốc hợp pháp hóa rồi, nhưng mà điều đó vẫn không thể làm cho những người có tư tưởng kỳ thị có cái nhìn khác đi về vấn đề này.
Bên phía cha mẹ của Giang Ngộ Tuyết thì Tần Chiêu nghĩ là sẽ khi comeout sẽ khá dễ dàng, bởi vì tư tưởng của họ rất hiện đại, rất cởi mở, nhiều lần anh cố ý hỏi dò thì bọn họ đều rất thoải mái bày tỏ quan điểm rằng bọn họ cảm thấy bình thường trước tình yêu đồng giới và cũng hoàn toàn cảm thấy bình thường nếu như con của họ yêu một người đồng tính. Bên phía cha mẹ của Giang Ngộ Tuyết, Tần Chiêu nghĩ là chỉ còn một bước cuối cùng trước khi công khai nữa chính là bản thân anh phải có sự độc lập và một công việc ổn định.
Nhưng với Đỗ Nhị Nương, Tần Chiêu nghĩ là có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không nói cho bà biết rằng người mà anh yêu là một người con trai. Nói thật, bản thân anh thì không hề sợ việc bị sỉ vả, anh chỉ sợ là Giang Ngộ Tuyết sẽ vì chuyện này mà bị Đỗ Nhị Nương làm hại. Tính cách của Đỗ Nhị Nương thật sự là có vài phần cay độc và bà ta không thật sự thông minh, mà hai cái này kết hợp với nhau thì rất dễ gây ra thảm họa. Nếu như để bà ta biết chuyện thì thể nào bà ta cũng sẽ đi gây chuyện với Giang Ngộ Tuyết, mà đã đụng vào Giang Ngộ Tuyết thì kiểu gì cũng sẽ không thể yên thân được với Dung Nguyệt và Giang Duật Hành, đó là còn chưa kể đến việc Giang Ngộ Tuyết có phản kích hay không. Nếu như Giang Ngộ Tuyết mà phản kích thì chẳng cần đến Dung Nguyệt hay là Giang Duật Hành thì Đỗ Nhị Nương cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tần Chiêu đối với Đỗ Nhị Nương cũng không thể xem là mẫu tử tình thâm gì cho cam, nhưng mà bản năng của huyết thống đã khiến cho anh không thể nhìn bà ta đi đâm đầu vào chỗ chết. Vậy nên, anh liền lắc đầu, nói dối không chớp mắt, " Không có. Bây giờ con chỉ nghĩ đến việc học tập và theo đuổi sự nghiệp, căn bản là không có ý định sẽ yêu đương. "
Đỗ Nhị Nương nghe vậy thì gật gù, " Ừm, như vậy cũng tốt. Bây giờ con còn nhỏ, cứ tập trung học tập và kiếm tiền đi, sau này 30 tuổi yêu đương, 35 tuổi rồi kết hôn cũng không tính là muộn. "
Tần Chiêu gật đầu tỏ ra ngoan ngoãn. Nhưng mà trong lòng đã thầm nghĩ rằng, 35 tuổi mới kết hôn á??? Không, không, không, từ đây đến đó là tận 17 năm, anh không muốn chờ đợi lâu đến như vậy đâu. Hơn nữa, anh cũng muốn kết hôn sớm để có thể cùng Giang Ngộ Tuyết nhận nuôi một bé con.
Mục tiêu và tham vọng của anh chính là có thể mở một trung tâm huấn luyện kỹ năng nuôi dạy và giao tiếp với con cái giống như là Trần Mai lão sư vậy, thế nên công việc của anh sau này sẽ có liên quan rất nhiều đến vấn đề nuôi dạy con cái, vì vậy anh muốn tự tay nuôi một đứa trẻ để thật sự có kinh nghiệm và để hiểu hơn về cảm giác làm cha làm mẹ.
Tất nhiên, nếu như dùng danh nghĩa của riêng anh để nhận nuôi một bé thì cũng không phải là không được, nhưng mà điều mà anh muốn chính là có được sự đồng hành của Giang Ngộ Tuyết. Bản thân anh là một người đã từng có rất nhiều rất nhiều ám ảnh khủng khiếp trong tuổi thơ, và trong suốt 10 năm đầu đời, anh đã đã từng phải chôn chặt tất cả mọi tổn thương vào trong lòng, vì vậy anh không chắc chắn rằng tất cả những vết thương đó đều đã được chữa lành, và anh tin rằng vẫn còn đâu đó những quả bom ngầm chưa dẫm là chưa nổ ở trong lòng anh.
Thế nên, anh không thể nào đơn độc nuôi dưỡng một đứa trẻ mà không có sự đồng hành của một người đủ bình tĩnh và đủ mạnh mẽ như Giang Ngộ Tuyết. Bởi vì nếu như anh mà có nổ thì vẫn còn có hắn che và bé con sẽ không phải tự mình gồng gánh tất cả mọi tổn thương.
Ừm, vậy nên kết hôn sớm là một chuyện cần thiết.
Đang lúc hai người nói chuyện thì đầu bếp bắt đầu lên món. Mâm cơm hôm nay cũng không xa hoa như Tần Chiêu nghĩ, chỉ có hai món xào, một món mặn và một món canh như những bữa cơm gia đình bình thường thôi.
" Nào, Tiểu Chiêu, ăn cái này đi, món này dì Trần nấu ngon lắm đó. " Đỗ Nhị Nương nói, vừa nói bà vừa gắp cho Tần Chiêu một cái đùi gà hấp tàu xì.
Nắm tay Tần Chiêu khẽ siết, anh kiên quyết rụt bát lại, không đón nhận chiếc đùi gà, anh nói, " Mẹ, con không ăn món này. "
Đỗ Nhị Nương ngạc nhiên, " Hở? Tại sao? Đùi gà vừa ngon lại vừa nhiều chất dinh dưỡng, món này cũng được nấu rất kỳ công, con tại sao lại không ăn? "
Tần Chiêu siết chặt tay, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn. Tại sao ư? Năm 9 tuổi, có một lần, ngày hôm ấy vẫn như thường lệ là ông bà nội không cho anh ăn cơm, anh quá đói nên lại đi lục thùng rác để tìm một ít đồ ăn thừa để ăn lót dạ. Và ngày hôm ấy anh đã tìm được một phần cơm hộp trông còn khá nguyên vẹn ở trong thùng rác. Bên trong hộp cơm còn có một cái đùi gà to. Chỉ là....... hộp cơm đó đã có vài phần ôi thiu rồi. Nhưng lúc đó anh đã đói đến hoa mắt nên đâu có để ý đến việc đồ ăn có ôi thiu hay không.
Và ngay đêm hôm đó hậu quả đã ập đến, anh bị đau bụng và nôn ói dữ dội, vừa đau bụng vừa đau đầu, đau đến nỗi ngất đi luôn. Nhưng mà dù vậy thì cũng không ai đưa anh đến bệnh viện, lúc anh ngất đi như thế nào thì khi tỉnh dậy vẫn y chang thế ấy, cô đơn, lạnh lẽo và đau đớn. Cũng may là lần đó anh không chết, thời gian sau đó cũng trộm vía là không có xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng sau đó anh đã trở nên cực kì ám ảnh với món đùi gà. Chỉ cần nhìn thấy đùi gà là anh sẽ tự động cảm thấy buồn nôn, thậm chí là chỉ cần nhìn thấy đùi gà là nhiều ngày sau đó anh sẽ ăn không ăn nổi cái gì cả. Vấn đề này anh đã từng phải điều trị tâm lý rất lâu mới đỡ hơn được một chút, bây giờ mặc dù đã đỡ hơn rồi, nhưng mà điều này không đồng nghĩa rằng anh có thể ăn được món đùi gà, nói thật thì anh cạch luôn cả thịt gà đấy.
Tất cả những điều này Tần Chiêu đã từng nói cho Đỗ Nhị Nương nghe rồi, ấy vậy mà bà ta lại không hề nhớ. Trong lòng Tần Chiêu trào lên một trận chua xót. Anh đột nhiên cảm thấy nhớ Giang Ngộ Tuyết, nhớ những bữa cơm ấm cúng ở Giang gia ghê gớm. Ở Giang gia, mọi người đều sẽ ghi nhớ việc anh thích ăn món gì, ghét ăn món gì, có những thứ đôi lúc anh còn chẳng cần phải nói ra, chỉ cần anh khẽ nhíu mày một xíu thôi là Giang Ngộ Tuyết sẽ lập tức ghi nhớ rằng anh không ưa thứ đó. Đến cả Giang Hạc Hiên - một người thường rất ít khi tiếp xúc với anh cũng sẽ ghi nhớ rằng anh không thể ăn được đùi gà. Đúng là không so sánh sẽ không có đau thương. Rốt cuộc thì vẫn là Giang gia mới là nơi đối xử với anh tốt nhất. Bọn họ rõ ràng là không cùng huyết thống với anh, rõ ràng anh chỉ là một người mà bọn họ vô tình nhặt được và đem về nuôi dưỡng, ấy vậy mà khi ở bên bọn họ anh lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Còn Đỗ Nhị Nương, bà rõ ràng là mẹ ruột của anh, là người đã sinh ra anh, vậy mà khi ở bên cạnh bà, anh lại chưa từng cảm nhận được một chút gì để gọi là gia đình. Rốt cuộc thì anh đang mong đợi điều gì ở người phụ nữ này?
Tần Chiêu cố nén nước mắt và nói, " Con bị dị ứng với thịt gà. "
Đỗ Nhị Nương cũng không hề phát hiện ra sự bất thường của Tần Chiêu, càng không nhớ ra rằng anh đã từng kể cho bà nghe về quá khứ đầy đau khổ của anh, bà vô tư nói, " À, ra là bị dị ứng à? Vậy thì ăn thịt bò đi. Thịt bò xào hành tây, cái này cũng ngon lắm đó. "
Tần Chiêu khẽ gật đầu, thịt bò xào hành tây, đây đúng là món mà anh thích rồi. Chỉ là hôm nay anh không còn cảm thấy ăn ngon miệng nữa.
Thật vất vả mới có thể ăn xong một bữa cơm, sau khi ăn xong, Tần Chiêu liền tạm biệt Đỗ Nhị Nương và chạy ngay về nhà.
Bây giờ anh và Giang Ngộ Tuyết đang ở trong một căn chung cư nhỏ ở gần trường học. Căn nhà này 170m vuông, nếu như đối với người khác thì đây là một căn nhà lớn, nhưng mà đối với Giang Ngộ Tuyết - một người từ nhỏ đã lớn lên trong penthouses hơn 2000m2 và biệt phủ 4 hecta thì đây là một căn nhà nhỏ. Chỗ Dung Nguyệt ở cũng cách chỗ này không xa lắm, nhưng nàng là ở hẳn trong một căn villa rộng hơn 600m vuông, có sân vườn rộng rãi. Ban đầu, Dung Nguyệt có bảo anh và Giang Ngộ Tuyết ở cùng với nàng cho vui, còn có cả Cẩm Thư nữa, một nhà đoàn tụ với nhau thì sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết từ chối, ừm thì do hắn sợ bị lộ chuyện yêu đương ấy mà.
Nhưng mà khi không ở cùng với Dung Nguyệt thì Giang Ngộ Tuyết cũng không tìm được căn nhà nào ưng ý, nhà đủ rộng thì sẽ rất xa trường, mà nhà gần trường thì không thể rộng nổi. Mà hắn thì không muốn ở trong ký túc xá. Ký túc xá không cho nuôi thú cưng, Giang Ngộ Tuyết thì lại không muốn xa Vân Đóa. Giằng co hồi lâu, cuối cùng thì Giang Ngộ Tuyết cũng chốt là thà ở trong nhà nhỏ mà gần trường còn hơn là ở nhà to mà xa trường.
Lúc anh về đến nhà thì nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đã về từ lâu rồi, hắn đang ngồi ở trong phòng khách, cắm mặt vào máy tính mà gõ gõ cái gì đó. Vân Đóa và Cơm Nắm thì nằm ở bên cạnh hắn, cả hai đứa đều rất ngoan ngoãn.
Cơm Nắm thấy anh về thì cái đuôi của nó quẫy tít lên, ba chân bốn cẳng vồ ra đòi anh bế. Tâm trạng tồi tệ của Tần Chiêu phút chốc như được chữa lành, anh vui vẻ vò đầu vò lông của Cơm Nắm.
" Okaerinasai!* " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, nói.
" Tadaima!* " Tần Chiêu mỉm cười, đáp.
(* đây là 2 câu tiếng nhật. お帰りなさ: okaerinasai: em đã về rồi đấy à/ chào mừng em đã về. ただいま: tadaima: em đã về rồi đây.)
" Thế nào? Hôm nay đi bà ấy có vui không? "
Tần Chiêu khẽ thở dài, đi đến và chui vào lòng Giang Ngộ Tuyết, ôm chặt lấy hắn và nói, " Tuyết à, hôm nay em cảm thấy một chút cũng không vui. "
Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ lưng Tần Chiêu, nhỏ giọng thủ thỉ, " Có thể nói cho anh nghe không? "
Tần Chiêu lắc đầu, " Tạm thời em chưa muốn nói, bởi vì cũng chẳng biết phải nên nói thế nào nữa. Nhưng mà em có thể nói với anh rằng, hiện tại tâm trạng của em đang rất tệ và em muốn được anh ôm. "
Giang Ngộ Tuyết nghe thế thì ôm chặt lấy Tần Chiêu, khẽ đáp, " Ừm anh đang ôm em đây. "
Hai người im lặng ôm nhau một hồi lâu rồi Tần Chiêu mới lên tiếng hỏi, " Giang Ngộ Tuyết, anh thích trẻ con không? "
" Thích nha. Sao thế? "
" Vậy anh có nghĩ đến là sẽ nhận nuôi một đứa trẻ không? "
" Có chứ. Anh chỉ sợ là em không thích thôi ấy chứ. "
" Không, em cũng thích nuôi trẻ con đó. Thực ra thì anh biết đó, mục tiêu của em sau này chính là có thể mở được một trung tâm huấn luyện kỹ năng nuôi dạy con cái. Vì vậy nên em nghĩ, để dạy được cho người khác biết cách làm cha làm mẹ thì bản thân em cũng phải là một người cha trước cái đã. Vì vậy nên em liền nghĩ là đợi qua vài năm nữa, khi mà em có kinh tế ổn định hơn một chút rồi thì chúng ta sẽ kết hôn và cùng nhau nhận nuôi một đứa trẻ nhé anh? "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Chiêu à, em đúng là không có lương tâm mà. Em cầu hôn anh qua loa đến vậy luôn hả? Anh rớt giá đến vậy luôn rồi à? "
" A? " Tần Chiêu hơi ngạc nhiên, sau đó thì phì cười, " Xin lỗi, lời nói coi như là em rút lại nhé. Về sau khi cầu hôn anh, em sẽ không làm qua loa đâu. "
" Ừm~ " Giang Ngộ Tuyết phì cười và hôn nhẹ lên môi Tần Chiêu.
" Mà nè, yêu nhau lâu như vậy rồi mà em vẫn không biết được anh là công hay là thụ đấy. "
" Em đoán xem. "
" Hơ~ em mà đoán được thì em đã chẳng phải mất công đi hỏi. Anh giữ thân còn hơn giữ ngọc, không thực chiến một lần thì ai mà biết được anh muốn làm thụ hay làm công. "
" Thât ra thì đối với anh, anh cảm thấy dù là thụ hay công thì anh đều làm được, quan trọng là em muốn thế nào thôi. "
" Shhh, dễ dãi đến vậy luôn hả? "
" Không thì sao? Cưng à, anh không có bất cứ kinh nghiệm nào luôn đó có được không? Hơn nữa, anh không yêu đàn ông, chỉ yêu em mà thôi, vậy nên anh chưa từng nghĩ đến việc là sẽ muốn làm vế nào khi quan hệ với đàn ông. Tất nhiên, khi yêu em, anh cũng từng suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui một hồi, anh lại cảm thấy là dù ở vế nào thì anh cũng đều cảm thấy ổn, vậy nên vẫn là để em tự chọn đi chứ anh chọn không được. "
Tần Chiêu phì cười, đưa tay ôm mặt Giang Ngộ Tuyết, xoa xoa nắn nắn hai cái má đầy thịt của hắn, " Ây dô~ bạn trai của em đáng yêu ghê~ "
" Hì hì. Mà hỏi nè, em muốn làm vế nào? Công hay thụ? "
Tần Chiêu mỉm cười xấu xa, đưa tay luồn vào trong áo của Giang Ngộ Tuyết, " Em cũng không biết. Hay là chúng ta cứ chiến một trận, rồi ai hợp cái nào thì làm cái đó. "
" Ê ê ê!!! Không được nha, không được nha!! Anh chưa 18 đấy, em không sợ đi tù hả? " Giang Ngộ Tuyết vội gỡ tay Tần Chiêu ra.
" Ây da~ chỉ cần anh không nói ra thì sẽ không ai biết đâu. "
" Như thế cũng không được. Dameyo*~ "
(* vẫn là tiếng Nhật. ダメよ。 /Dame yo./: Không được.)
" Tại sao chứ? Tuyết à, chúng ta ở bên nhau cũng hơn 1 năm rồi, vậy mà mỗi lần nói đến chuyện này là anh lại cứ chối đây đẩy. Là do anh không muốn làm chuyện đó với em, hay là do anh..... không được vậy? "
Giang Ngộ Tuyết gõ đầu Tần Chiêu một cái rõ đau, " Em bớt nghĩ linh tinh đi. Anh chỉ đơn giản là cảm thấy tình cảm của chúng ta chưa đủ chín muồi để có thể làm chuyện đó mà thôi. "
" A? "
" Chiêu à, vừa nãy em nói, anh giữ thân còn hơn cả giữ ngọc, ừm, anh thừa nhận điều này. Chiêu à, xã hội loài người hàng ngàn năm qua đều chỉ dạy con gái phải biết giữ mình, lại chẳng ai dạy con trai cũng phải giữ mình như thế. Vì vậy cho nên, em nghĩ rằng con trai với con trai thì không có thai được nên cứ thoải mái đi, có gì mà phải sợ đâu chứ. Nhưng mà anh lại không nghĩ như vậy. Từ nhỏ, lão cha đã dạy anh rằng, cơ thể là nơi để chứa đựng linh hồn, là một ngôi đền để chứa đựng tất cả những gì mà chúng ta đang tôn thờ. Vậy nên, muốn ngôi đền ấy trở nên sạch sẽ và thiêng liêng thì đừng bao giờ tùy tiện mở cửa cho người khác tiến vào, ý tứ chính là đừng tùy tiện cởi quần cho người khác khám phá đấy. Và cũng đừng bao giờ biến ngôi đền ấy trở thành một địa điểm check in rẻ tiền để cho ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Chính vì những lời dạy bảo ấy nên anh luôn gìn giữ bản thân. Không phải là anh không có nhu cầu về chuyện ấy, chỉ là anh không muốn tùy tiện làm chuyện ấy, dù cho người đó có là người yêu của anh. Quan điểm của anh chính là trước khi tình cảm đủ chín muồi thì anh sẽ không làm chuyện ấy. Chiêu à, quan điểm của em là thế nào? "
Tần Chiêu á khẩu luôn, đúng là người thành công sẽ luôn có lối đi khác, anh không ngờ là Giang Ngộ Tuyết lại được Giang Duật Hành dạy dỗ kỹ đến như vậy luôn đấy. Bất quá anh cảm thấy đây là một quan điểm rất hay và đúng đắn, có lẽ đã đến lúc phải uốn nắn lại suy nghĩ của anh rồi.
" Tuyết à, em cảm thấy anh nói đúng. Có lẽ là do em đã quá vội vàng và quá nông cạn rồi. Cưng à, em tôn trọng quan điểm của anh, nhưng mà điều đó không đồng nghĩa là em sẽ ngừng thèm khát cơ thể của anh đâu nhé~ " Tần Chiêu nói rồi liền liếm một cái lên môi Giang Ngộ Tuyết đầy khiêu khích, " Anh không cho thì em sẽ đợi. Anh nói đúng, tình cảm cũng giống như một quả dưa vậy, chín ép thì sẽ không ngọt, chín muồi mới là ngọt. Em thích ăn đồ ngọt, vì vậy em sẽ chờ đến ngày tình cảm của chúng ta đủ chín muồi và lúc đó em sẽ được ăn anh. "
Giang Ngộ Tuyết bị trêu chọc đến đỏ cả mặt, " Chiêu.... Chiêu à..... Em xấu xa quá~ "
Tần Chiêu ghé sát vào tai Giang Ngộ Tuyết thì thầm, " Em chỉ xấu xa với một mình anh thôi~ "
Giang Ngộ Tuyết: (*≧ω≦*)
" Đúng rồi, cuối tuần này anh có thời gian rảnh không? "
" Sao thế? "
" Thì em cảm thấy từ sau khi vào đại học, chúng ta đều rất tập trung vào việc học tập và làm việc các thứ nên tình cảm hình như có chút nhạt rồi. Vì vậy em muốn cùng anh đi hẹn hò, hâm nóng tình cảm một xíu. "
" Ồ? Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu? "
" Đi đâu cũng được, còn không thì cứ ở nhà, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đọc sách, dù sao thì làm gì cũng được, miễn là cùng nhau. "
" Được. " Giang Ngộ Tuyết đáp, cười đến híp cả mắt.
Đầu tháng 11, thời tiết ở Bắc Kinh đã lạnh đi thấy rõ, chỉ cần thở thôi là cũng đã thấy khói trắng bay bay. Mùa đông trời rất mau tối, chỉ mới 5h30 chiều thôi là đã thấy sắc trời đen kịt, phố xá lên đèn sáng trưng.
Tần Chiêu vừa mới tan học liền trực tiếp đi đến Đoàn gia. Hôm nay, Đỗ Nhị Nương gọi anh đến nhà cùng nhau ăn cơm, mặc dù trong lòng không thích lắm, nhưng mà anh vẫn không từ chối. Thời gian qua, anh đã luôn giữ liên lạc với Đỗ Nhị Nương, thỉnh thoảng còn cùng bà đi ăn, đi mua sắm các kiểu. Có điều đây là lần đầu tiên bà mời anh về nhà.
Nhà của Đoàn gia nằm ở trên tuyến đường Sầm An, khu phố An Trạch. Đó là một căn nhà 6 tầng được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu cổ điển. Nhưng mà, nó hoàn hoàn toàn không phải là là một tòa lâu đài, thậm chí còn không thể được gọi là một căn biệt thự bởi vì căn nhà này được xây dựng trên một mảnh đất khá nhỏ, hình ống dài, bề rộng mặt tiền chỉ khoảng 6m và đi sâu vào trong khoảng 12m, là kiểu nhà ống mặt phố điển hình. San sát ở hai bên là căn nhà của những hộ gia đình khác.
Khối kiến trúc này, nếu như nhìn độc lập thì cũng không thể gọi là đẹp, nhưng khi để nó nằm sát bên cạnh những căn hộ bình dân, lọt thỏm giữa một khu dân cư cũ kỹ thì nó thật sự là rất nổi bật và trông có phần lạc quẻ và kệch cỡm. Bất quá mà, ở Bắc Kinh mà có thể sở hữu được một căn nhà như thế này thì đã gọi là rất giàu rồi, chỉ là mức độ giàu có này vẫn cách hai chữ hào môn vẫn còn rất xa.
Vừa bước vào nhà, Tần Chiêu đã bị choáng ngợp bởi nội thất bên trong được trang trí xa hoa lộng lẫy theo phong cách hoàng gia Anh cổ điển.
Có lẽ là do anh đã quá quen với phong cách giản dị và ấm cúng ở Giang gia rồi, vì vậy nên khi tiến vào một không gian có phần quá mức lộng lẫy như này, anh liền có cảm giác bị choáng. Cảm giác này hoàn toàn không giống như khi anh cùng Giang Ngộ Tuyết đi thăm quan cung điện Buckingham ở Anh hay là cung điện Versailles ở Pháp, lại càng không giống với cảm giác khi bước vào những khách sạn cao cấp mang phong cách tương tự. Ở những nơi đó, khi bước vào anh có cảm giác rất tò mò, rất hưng phấn và có rất nhiều cảm xúc, còn ở đây, anh chỉ cảm thấy một điều duy nhất, chính là ngợp thở. Một diện tích không quá lớn, lại được trang trí bằng những món nội thất đồ sộ, nào là đèn chùm pha lê với sô pha dát vàng, tất cả mọi thứ gộp lại, quả thật là đã tạo ra một không gian nội thất lộng lẫy và xa hoa nhưng cũng không kém phần nặng nề và ngột ngạt.
" Nào, Tiểu Chiêu, ngồi xuống đây. Hôm nay lão Đoàn đã ra nước ngoài công tác rồi, vậy nên nhà chỉ còn mỗi mẹ với hai bà giúp việc mà thôi. " Đỗ Nhị Nương dẫn Tần Chiêu vào phòng ăn, kéo ghế cho anh ngồi và nói.
Tần Chiêu khẽ gật đầu, khép nép ngồi xuống. Anh không nhịn được mà hỏi, " Mẹ à, mười mấy năm qua mẹ đều sống ở trong căn nhà này sao? "
Đỗ Nhị Nương bỗng cảm thấy trong lòng hẫng mất một nhịp, bà nghĩ đến việc Tần Chiêu phải lớn lên trong căn nhà nhỏ chật hẹp ở Côn Minh, còn bản thân thì hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, trong lòng khó tránh được cảm giác tội lỗi.
" Tiểu Chiêu à, nếu như con đồng ý thì mẹ sẽ thuyết phục lão Đoàn mua cho con một căn hộ chung cư ở gần trường học có được không? Những năm qua.... Chắc là con đã sống vất vả nhiều rồi. Con yên tâm, bây giờ có mẹ ở đây, cái khác thì không nói, nhưng về khoản vật chất thì mẹ lo được cho con tất. "
" Không cần. " Tần Chiêu thẳng thừng đáp, " Cuộc sống của con bây giờ đã rất đầy đủ rồi, không thừa cũng không thiếu bất cứ điều gì, vì vậy lòng tốt của mẹ con xin ghi nhận ở trong lòng, nhưng mà mẹ không cần phải biến nó thành vật chất đâu. "
Đỗ Nhị Nương bị Tần Chiêu chặn họng như thế thì cũng không biết phải nói gì hơn, bèn lái sang chủ đề khác, " À........ Tiểu Chiêu này, con.... cũng tính là đã lớn rồi nhỉ, gần đây đã có bạn gái chưa? "
Bạn gái thì không có, nhưng bạn trai thì có một tên. Bất quá mà, tiếp xúc với Đỗ Nhị Nương được một thời gian, anh cũng xem như đã nhìn thấu được phần nào con người của bà. Đỗ Nhị Nương là một người thật sự rất cổ hủ và có phần kỳ thị tình yêu đồng tính. Mặc dù là bây giờ hôn nhân đồng giới đã được Trung Quốc hợp pháp hóa rồi, nhưng mà điều đó vẫn không thể làm cho những người có tư tưởng kỳ thị có cái nhìn khác đi về vấn đề này.
Bên phía cha mẹ của Giang Ngộ Tuyết thì Tần Chiêu nghĩ là sẽ khi comeout sẽ khá dễ dàng, bởi vì tư tưởng của họ rất hiện đại, rất cởi mở, nhiều lần anh cố ý hỏi dò thì bọn họ đều rất thoải mái bày tỏ quan điểm rằng bọn họ cảm thấy bình thường trước tình yêu đồng giới và cũng hoàn toàn cảm thấy bình thường nếu như con của họ yêu một người đồng tính. Bên phía cha mẹ của Giang Ngộ Tuyết, Tần Chiêu nghĩ là chỉ còn một bước cuối cùng trước khi công khai nữa chính là bản thân anh phải có sự độc lập và một công việc ổn định.
Nhưng với Đỗ Nhị Nương, Tần Chiêu nghĩ là có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không nói cho bà biết rằng người mà anh yêu là một người con trai. Nói thật, bản thân anh thì không hề sợ việc bị sỉ vả, anh chỉ sợ là Giang Ngộ Tuyết sẽ vì chuyện này mà bị Đỗ Nhị Nương làm hại. Tính cách của Đỗ Nhị Nương thật sự là có vài phần cay độc và bà ta không thật sự thông minh, mà hai cái này kết hợp với nhau thì rất dễ gây ra thảm họa. Nếu như để bà ta biết chuyện thì thể nào bà ta cũng sẽ đi gây chuyện với Giang Ngộ Tuyết, mà đã đụng vào Giang Ngộ Tuyết thì kiểu gì cũng sẽ không thể yên thân được với Dung Nguyệt và Giang Duật Hành, đó là còn chưa kể đến việc Giang Ngộ Tuyết có phản kích hay không. Nếu như Giang Ngộ Tuyết mà phản kích thì chẳng cần đến Dung Nguyệt hay là Giang Duật Hành thì Đỗ Nhị Nương cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tần Chiêu đối với Đỗ Nhị Nương cũng không thể xem là mẫu tử tình thâm gì cho cam, nhưng mà bản năng của huyết thống đã khiến cho anh không thể nhìn bà ta đi đâm đầu vào chỗ chết. Vậy nên, anh liền lắc đầu, nói dối không chớp mắt, " Không có. Bây giờ con chỉ nghĩ đến việc học tập và theo đuổi sự nghiệp, căn bản là không có ý định sẽ yêu đương. "
Đỗ Nhị Nương nghe vậy thì gật gù, " Ừm, như vậy cũng tốt. Bây giờ con còn nhỏ, cứ tập trung học tập và kiếm tiền đi, sau này 30 tuổi yêu đương, 35 tuổi rồi kết hôn cũng không tính là muộn. "
Tần Chiêu gật đầu tỏ ra ngoan ngoãn. Nhưng mà trong lòng đã thầm nghĩ rằng, 35 tuổi mới kết hôn á??? Không, không, không, từ đây đến đó là tận 17 năm, anh không muốn chờ đợi lâu đến như vậy đâu. Hơn nữa, anh cũng muốn kết hôn sớm để có thể cùng Giang Ngộ Tuyết nhận nuôi một bé con.
Mục tiêu và tham vọng của anh chính là có thể mở một trung tâm huấn luyện kỹ năng nuôi dạy và giao tiếp với con cái giống như là Trần Mai lão sư vậy, thế nên công việc của anh sau này sẽ có liên quan rất nhiều đến vấn đề nuôi dạy con cái, vì vậy anh muốn tự tay nuôi một đứa trẻ để thật sự có kinh nghiệm và để hiểu hơn về cảm giác làm cha làm mẹ.
Tất nhiên, nếu như dùng danh nghĩa của riêng anh để nhận nuôi một bé thì cũng không phải là không được, nhưng mà điều mà anh muốn chính là có được sự đồng hành của Giang Ngộ Tuyết. Bản thân anh là một người đã từng có rất nhiều rất nhiều ám ảnh khủng khiếp trong tuổi thơ, và trong suốt 10 năm đầu đời, anh đã đã từng phải chôn chặt tất cả mọi tổn thương vào trong lòng, vì vậy anh không chắc chắn rằng tất cả những vết thương đó đều đã được chữa lành, và anh tin rằng vẫn còn đâu đó những quả bom ngầm chưa dẫm là chưa nổ ở trong lòng anh.
Thế nên, anh không thể nào đơn độc nuôi dưỡng một đứa trẻ mà không có sự đồng hành của một người đủ bình tĩnh và đủ mạnh mẽ như Giang Ngộ Tuyết. Bởi vì nếu như anh mà có nổ thì vẫn còn có hắn che và bé con sẽ không phải tự mình gồng gánh tất cả mọi tổn thương.
Ừm, vậy nên kết hôn sớm là một chuyện cần thiết.
Đang lúc hai người nói chuyện thì đầu bếp bắt đầu lên món. Mâm cơm hôm nay cũng không xa hoa như Tần Chiêu nghĩ, chỉ có hai món xào, một món mặn và một món canh như những bữa cơm gia đình bình thường thôi.
" Nào, Tiểu Chiêu, ăn cái này đi, món này dì Trần nấu ngon lắm đó. " Đỗ Nhị Nương nói, vừa nói bà vừa gắp cho Tần Chiêu một cái đùi gà hấp tàu xì.
Nắm tay Tần Chiêu khẽ siết, anh kiên quyết rụt bát lại, không đón nhận chiếc đùi gà, anh nói, " Mẹ, con không ăn món này. "
Đỗ Nhị Nương ngạc nhiên, " Hở? Tại sao? Đùi gà vừa ngon lại vừa nhiều chất dinh dưỡng, món này cũng được nấu rất kỳ công, con tại sao lại không ăn? "
Tần Chiêu siết chặt tay, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn. Tại sao ư? Năm 9 tuổi, có một lần, ngày hôm ấy vẫn như thường lệ là ông bà nội không cho anh ăn cơm, anh quá đói nên lại đi lục thùng rác để tìm một ít đồ ăn thừa để ăn lót dạ. Và ngày hôm ấy anh đã tìm được một phần cơm hộp trông còn khá nguyên vẹn ở trong thùng rác. Bên trong hộp cơm còn có một cái đùi gà to. Chỉ là....... hộp cơm đó đã có vài phần ôi thiu rồi. Nhưng lúc đó anh đã đói đến hoa mắt nên đâu có để ý đến việc đồ ăn có ôi thiu hay không.
Và ngay đêm hôm đó hậu quả đã ập đến, anh bị đau bụng và nôn ói dữ dội, vừa đau bụng vừa đau đầu, đau đến nỗi ngất đi luôn. Nhưng mà dù vậy thì cũng không ai đưa anh đến bệnh viện, lúc anh ngất đi như thế nào thì khi tỉnh dậy vẫn y chang thế ấy, cô đơn, lạnh lẽo và đau đớn. Cũng may là lần đó anh không chết, thời gian sau đó cũng trộm vía là không có xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng sau đó anh đã trở nên cực kì ám ảnh với món đùi gà. Chỉ cần nhìn thấy đùi gà là anh sẽ tự động cảm thấy buồn nôn, thậm chí là chỉ cần nhìn thấy đùi gà là nhiều ngày sau đó anh sẽ ăn không ăn nổi cái gì cả. Vấn đề này anh đã từng phải điều trị tâm lý rất lâu mới đỡ hơn được một chút, bây giờ mặc dù đã đỡ hơn rồi, nhưng mà điều này không đồng nghĩa rằng anh có thể ăn được món đùi gà, nói thật thì anh cạch luôn cả thịt gà đấy.
Tất cả những điều này Tần Chiêu đã từng nói cho Đỗ Nhị Nương nghe rồi, ấy vậy mà bà ta lại không hề nhớ. Trong lòng Tần Chiêu trào lên một trận chua xót. Anh đột nhiên cảm thấy nhớ Giang Ngộ Tuyết, nhớ những bữa cơm ấm cúng ở Giang gia ghê gớm. Ở Giang gia, mọi người đều sẽ ghi nhớ việc anh thích ăn món gì, ghét ăn món gì, có những thứ đôi lúc anh còn chẳng cần phải nói ra, chỉ cần anh khẽ nhíu mày một xíu thôi là Giang Ngộ Tuyết sẽ lập tức ghi nhớ rằng anh không ưa thứ đó. Đến cả Giang Hạc Hiên - một người thường rất ít khi tiếp xúc với anh cũng sẽ ghi nhớ rằng anh không thể ăn được đùi gà. Đúng là không so sánh sẽ không có đau thương. Rốt cuộc thì vẫn là Giang gia mới là nơi đối xử với anh tốt nhất. Bọn họ rõ ràng là không cùng huyết thống với anh, rõ ràng anh chỉ là một người mà bọn họ vô tình nhặt được và đem về nuôi dưỡng, ấy vậy mà khi ở bên bọn họ anh lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Còn Đỗ Nhị Nương, bà rõ ràng là mẹ ruột của anh, là người đã sinh ra anh, vậy mà khi ở bên cạnh bà, anh lại chưa từng cảm nhận được một chút gì để gọi là gia đình. Rốt cuộc thì anh đang mong đợi điều gì ở người phụ nữ này?
Tần Chiêu cố nén nước mắt và nói, " Con bị dị ứng với thịt gà. "
Đỗ Nhị Nương cũng không hề phát hiện ra sự bất thường của Tần Chiêu, càng không nhớ ra rằng anh đã từng kể cho bà nghe về quá khứ đầy đau khổ của anh, bà vô tư nói, " À, ra là bị dị ứng à? Vậy thì ăn thịt bò đi. Thịt bò xào hành tây, cái này cũng ngon lắm đó. "
Tần Chiêu khẽ gật đầu, thịt bò xào hành tây, đây đúng là món mà anh thích rồi. Chỉ là hôm nay anh không còn cảm thấy ăn ngon miệng nữa.
Thật vất vả mới có thể ăn xong một bữa cơm, sau khi ăn xong, Tần Chiêu liền tạm biệt Đỗ Nhị Nương và chạy ngay về nhà.
Bây giờ anh và Giang Ngộ Tuyết đang ở trong một căn chung cư nhỏ ở gần trường học. Căn nhà này 170m vuông, nếu như đối với người khác thì đây là một căn nhà lớn, nhưng mà đối với Giang Ngộ Tuyết - một người từ nhỏ đã lớn lên trong penthouses hơn 2000m2 và biệt phủ 4 hecta thì đây là một căn nhà nhỏ. Chỗ Dung Nguyệt ở cũng cách chỗ này không xa lắm, nhưng nàng là ở hẳn trong một căn villa rộng hơn 600m vuông, có sân vườn rộng rãi. Ban đầu, Dung Nguyệt có bảo anh và Giang Ngộ Tuyết ở cùng với nàng cho vui, còn có cả Cẩm Thư nữa, một nhà đoàn tụ với nhau thì sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết từ chối, ừm thì do hắn sợ bị lộ chuyện yêu đương ấy mà.
Nhưng mà khi không ở cùng với Dung Nguyệt thì Giang Ngộ Tuyết cũng không tìm được căn nhà nào ưng ý, nhà đủ rộng thì sẽ rất xa trường, mà nhà gần trường thì không thể rộng nổi. Mà hắn thì không muốn ở trong ký túc xá. Ký túc xá không cho nuôi thú cưng, Giang Ngộ Tuyết thì lại không muốn xa Vân Đóa. Giằng co hồi lâu, cuối cùng thì Giang Ngộ Tuyết cũng chốt là thà ở trong nhà nhỏ mà gần trường còn hơn là ở nhà to mà xa trường.
Lúc anh về đến nhà thì nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đã về từ lâu rồi, hắn đang ngồi ở trong phòng khách, cắm mặt vào máy tính mà gõ gõ cái gì đó. Vân Đóa và Cơm Nắm thì nằm ở bên cạnh hắn, cả hai đứa đều rất ngoan ngoãn.
Cơm Nắm thấy anh về thì cái đuôi của nó quẫy tít lên, ba chân bốn cẳng vồ ra đòi anh bế. Tâm trạng tồi tệ của Tần Chiêu phút chốc như được chữa lành, anh vui vẻ vò đầu vò lông của Cơm Nắm.
" Okaerinasai!* " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, nói.
" Tadaima!* " Tần Chiêu mỉm cười, đáp.
(* đây là 2 câu tiếng nhật. お帰りなさ: okaerinasai: em đã về rồi đấy à/ chào mừng em đã về. ただいま: tadaima: em đã về rồi đây.)
" Thế nào? Hôm nay đi bà ấy có vui không? "
Tần Chiêu khẽ thở dài, đi đến và chui vào lòng Giang Ngộ Tuyết, ôm chặt lấy hắn và nói, " Tuyết à, hôm nay em cảm thấy một chút cũng không vui. "
Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ lưng Tần Chiêu, nhỏ giọng thủ thỉ, " Có thể nói cho anh nghe không? "
Tần Chiêu lắc đầu, " Tạm thời em chưa muốn nói, bởi vì cũng chẳng biết phải nên nói thế nào nữa. Nhưng mà em có thể nói với anh rằng, hiện tại tâm trạng của em đang rất tệ và em muốn được anh ôm. "
Giang Ngộ Tuyết nghe thế thì ôm chặt lấy Tần Chiêu, khẽ đáp, " Ừm anh đang ôm em đây. "
Hai người im lặng ôm nhau một hồi lâu rồi Tần Chiêu mới lên tiếng hỏi, " Giang Ngộ Tuyết, anh thích trẻ con không? "
" Thích nha. Sao thế? "
" Vậy anh có nghĩ đến là sẽ nhận nuôi một đứa trẻ không? "
" Có chứ. Anh chỉ sợ là em không thích thôi ấy chứ. "
" Không, em cũng thích nuôi trẻ con đó. Thực ra thì anh biết đó, mục tiêu của em sau này chính là có thể mở được một trung tâm huấn luyện kỹ năng nuôi dạy con cái. Vì vậy nên em nghĩ, để dạy được cho người khác biết cách làm cha làm mẹ thì bản thân em cũng phải là một người cha trước cái đã. Vì vậy nên em liền nghĩ là đợi qua vài năm nữa, khi mà em có kinh tế ổn định hơn một chút rồi thì chúng ta sẽ kết hôn và cùng nhau nhận nuôi một đứa trẻ nhé anh? "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Chiêu à, em đúng là không có lương tâm mà. Em cầu hôn anh qua loa đến vậy luôn hả? Anh rớt giá đến vậy luôn rồi à? "
" A? " Tần Chiêu hơi ngạc nhiên, sau đó thì phì cười, " Xin lỗi, lời nói coi như là em rút lại nhé. Về sau khi cầu hôn anh, em sẽ không làm qua loa đâu. "
" Ừm~ " Giang Ngộ Tuyết phì cười và hôn nhẹ lên môi Tần Chiêu.
" Mà nè, yêu nhau lâu như vậy rồi mà em vẫn không biết được anh là công hay là thụ đấy. "
" Em đoán xem. "
" Hơ~ em mà đoán được thì em đã chẳng phải mất công đi hỏi. Anh giữ thân còn hơn giữ ngọc, không thực chiến một lần thì ai mà biết được anh muốn làm thụ hay làm công. "
" Thât ra thì đối với anh, anh cảm thấy dù là thụ hay công thì anh đều làm được, quan trọng là em muốn thế nào thôi. "
" Shhh, dễ dãi đến vậy luôn hả? "
" Không thì sao? Cưng à, anh không có bất cứ kinh nghiệm nào luôn đó có được không? Hơn nữa, anh không yêu đàn ông, chỉ yêu em mà thôi, vậy nên anh chưa từng nghĩ đến việc là sẽ muốn làm vế nào khi quan hệ với đàn ông. Tất nhiên, khi yêu em, anh cũng từng suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui một hồi, anh lại cảm thấy là dù ở vế nào thì anh cũng đều cảm thấy ổn, vậy nên vẫn là để em tự chọn đi chứ anh chọn không được. "
Tần Chiêu phì cười, đưa tay ôm mặt Giang Ngộ Tuyết, xoa xoa nắn nắn hai cái má đầy thịt của hắn, " Ây dô~ bạn trai của em đáng yêu ghê~ "
" Hì hì. Mà hỏi nè, em muốn làm vế nào? Công hay thụ? "
Tần Chiêu mỉm cười xấu xa, đưa tay luồn vào trong áo của Giang Ngộ Tuyết, " Em cũng không biết. Hay là chúng ta cứ chiến một trận, rồi ai hợp cái nào thì làm cái đó. "
" Ê ê ê!!! Không được nha, không được nha!! Anh chưa 18 đấy, em không sợ đi tù hả? " Giang Ngộ Tuyết vội gỡ tay Tần Chiêu ra.
" Ây da~ chỉ cần anh không nói ra thì sẽ không ai biết đâu. "
" Như thế cũng không được. Dameyo*~ "
(* vẫn là tiếng Nhật. ダメよ。 /Dame yo./: Không được.)
" Tại sao chứ? Tuyết à, chúng ta ở bên nhau cũng hơn 1 năm rồi, vậy mà mỗi lần nói đến chuyện này là anh lại cứ chối đây đẩy. Là do anh không muốn làm chuyện đó với em, hay là do anh..... không được vậy? "
Giang Ngộ Tuyết gõ đầu Tần Chiêu một cái rõ đau, " Em bớt nghĩ linh tinh đi. Anh chỉ đơn giản là cảm thấy tình cảm của chúng ta chưa đủ chín muồi để có thể làm chuyện đó mà thôi. "
" A? "
" Chiêu à, vừa nãy em nói, anh giữ thân còn hơn cả giữ ngọc, ừm, anh thừa nhận điều này. Chiêu à, xã hội loài người hàng ngàn năm qua đều chỉ dạy con gái phải biết giữ mình, lại chẳng ai dạy con trai cũng phải giữ mình như thế. Vì vậy cho nên, em nghĩ rằng con trai với con trai thì không có thai được nên cứ thoải mái đi, có gì mà phải sợ đâu chứ. Nhưng mà anh lại không nghĩ như vậy. Từ nhỏ, lão cha đã dạy anh rằng, cơ thể là nơi để chứa đựng linh hồn, là một ngôi đền để chứa đựng tất cả những gì mà chúng ta đang tôn thờ. Vậy nên, muốn ngôi đền ấy trở nên sạch sẽ và thiêng liêng thì đừng bao giờ tùy tiện mở cửa cho người khác tiến vào, ý tứ chính là đừng tùy tiện cởi quần cho người khác khám phá đấy. Và cũng đừng bao giờ biến ngôi đền ấy trở thành một địa điểm check in rẻ tiền để cho ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Chính vì những lời dạy bảo ấy nên anh luôn gìn giữ bản thân. Không phải là anh không có nhu cầu về chuyện ấy, chỉ là anh không muốn tùy tiện làm chuyện ấy, dù cho người đó có là người yêu của anh. Quan điểm của anh chính là trước khi tình cảm đủ chín muồi thì anh sẽ không làm chuyện ấy. Chiêu à, quan điểm của em là thế nào? "
Tần Chiêu á khẩu luôn, đúng là người thành công sẽ luôn có lối đi khác, anh không ngờ là Giang Ngộ Tuyết lại được Giang Duật Hành dạy dỗ kỹ đến như vậy luôn đấy. Bất quá anh cảm thấy đây là một quan điểm rất hay và đúng đắn, có lẽ đã đến lúc phải uốn nắn lại suy nghĩ của anh rồi.
" Tuyết à, em cảm thấy anh nói đúng. Có lẽ là do em đã quá vội vàng và quá nông cạn rồi. Cưng à, em tôn trọng quan điểm của anh, nhưng mà điều đó không đồng nghĩa là em sẽ ngừng thèm khát cơ thể của anh đâu nhé~ " Tần Chiêu nói rồi liền liếm một cái lên môi Giang Ngộ Tuyết đầy khiêu khích, " Anh không cho thì em sẽ đợi. Anh nói đúng, tình cảm cũng giống như một quả dưa vậy, chín ép thì sẽ không ngọt, chín muồi mới là ngọt. Em thích ăn đồ ngọt, vì vậy em sẽ chờ đến ngày tình cảm của chúng ta đủ chín muồi và lúc đó em sẽ được ăn anh. "
Giang Ngộ Tuyết bị trêu chọc đến đỏ cả mặt, " Chiêu.... Chiêu à..... Em xấu xa quá~ "
Tần Chiêu ghé sát vào tai Giang Ngộ Tuyết thì thầm, " Em chỉ xấu xa với một mình anh thôi~ "
Giang Ngộ Tuyết: (*≧ω≦*)
" Đúng rồi, cuối tuần này anh có thời gian rảnh không? "
" Sao thế? "
" Thì em cảm thấy từ sau khi vào đại học, chúng ta đều rất tập trung vào việc học tập và làm việc các thứ nên tình cảm hình như có chút nhạt rồi. Vì vậy em muốn cùng anh đi hẹn hò, hâm nóng tình cảm một xíu. "
" Ồ? Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu? "
" Đi đâu cũng được, còn không thì cứ ở nhà, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đọc sách, dù sao thì làm gì cũng được, miễn là cùng nhau. "
" Được. " Giang Ngộ Tuyết đáp, cười đến híp cả mắt.