Chương : 10
Cao Kính cầm lấy hai tấm vé xem kịch rồi tần ngần một lúc mới đút vào trong túi áo. Khi cậu ta vừa dợm bước lên trên lầu, một cô hầu gái vào báo lại rằng có Chu Bá Niên tới. Cao Kính hơi sững ra ngạc nhiên, nhưng rồi cũng xuống lầu để đón tiếp Chu Bá Niên.
“Á thúc đang hưng phấn lắm sao, trễ như vậy rồi còn tới chỗ cháu chơi?”
Mặt mũi Chu Bá Niên đỏ lừ, nhìn cũng biết đã uống rất nhiều rượu. Lão vỗ vỗ bả vai Cao Kính, khà khà cười: “Tiểu Kính à, hôm nay trong lòng Á thúc mừng lắm… Từ nay về sau, chú cháu ta đồng tâm hợp sức, ở trên bến Thượng Hải này đại triển quyền cước một phen!”
Cao Kính cười đáp: “Tiểu Kính điều gì cũng còn chưa biết, sau này còn phải nhờ Á thúc chỉ bảo cháu nhiều.”
Chu Bá Niên quàng vai bá cổ cậu ta, trỏ vào người cậu với một cử chỉ bí hiểm, ấn cậu ta ngồi vào ghế sô pha rồi hạ thấp giọng nói: “Hôm nay Á Thúc chỉ cho cháu một con đường!” Lão vỗ lên mu bàn tau cậu, “Nếu muốn có quyền có thế trên Bến Thượng Hải, ngoại trừ súng ống ra còn phải có tẩu thuốc phiện mới được! Cháu coi lão già Đỗ Nguyệt Sanh hiện nay đang là người có quyền lực nhất trên Bến Thượng Hải. Lão ta nhờ cái gì? Là thuốc phiện chứ còn gì!” Chu Bá Niên tiếp tục nói với cái giọng ngập tràn đắc chí. “Chuyện giao thiệp với lãnh sự Anh Quốc chú đã lo chu toàn cả, cháu vừa yên vị thì họ sẽ tự động đưa mối thuốc phiện tới ta thôi.”
Cao Kính giữ im lặng một lúc mới lại mỉm cười. “Á thúc… chú có ý tốt, cháu hiểu. Nhưng cháu không muốn dây vào thuốc phiện.” Rồi sau một quãng lặng, cậu ta mới tiếp tục bằng giọng hững hờ: “Phải, súng ống cũng là ống, tẩu hút thuốc phiện cũng là ống. Nhưng súng thì có thể làm hại người trong nhà lẫn người ngoài, còn tẩu thuốc phiện chỉ giết người trong nhà mà thôi.”
Chu Bá Niên sững sờ, rồi lão nhếch môi mai mỉa: “Tiểu Kính, chúng ta trong hắc đạo là cùng một giuộc. Người ta làm, chúng ta không làm, thiệt thòi lớn lắm!”
Cao Kính chỉ cười, “Gia có gia pháp, bang có bang qui, Hồng Bang không được dính dáng vào thuốc phiện, điều này không được phép thay đổi!”
Chu Bá Niên thấy trên mặt cậu ta tuy tươi cười, nhưng trong giọng nói đã có mấy âm gằn xuống. Lập tức lão trở giọng cười nói: “Cháu coi, hôm nay chú uống nhiều quá, ăn nói hàm hồ, Tiểu Kính cháu đừng để bụng. Chú đi trước!”
Cao Kính khách khí tiễn Chu Bá Niên ra tận cửa ngoài, mới cười bảo: “Á thúc, dù chúng ta không đụng đến thuốc phiện, cũng có thể đại triển thân thủ một phen trên Bến Thượng Hải mà!”
“Tất nhiên, tất nhiên!” Chu Bá Niên ha hả cười mà đi ra khỏi cửa.
Lão vừa lên xe, một gã tùy tùng đưa chiếc tẩu hút qua cho lão. Gã tùy tùng này nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Cao Kính không đồng ý?”
Chu Bá Niên đanh mặt không đáp, chỉ hừ lạnh: “Thằng Cao Kính nghĩ nó là ai? Không có Chu gia bảo kê nó từ trong ra ngoài, nó thắng được Phạm Cửu sao?”
Chu Bá Niên rút cái tẩu ngậm trong miệng ra, hung hăng nói: “Tao có thể đưa nó lên, cũng có thể dìm nó xuống!”
Phạm Văn Hinh đi tới đi lui trước cửa rạp hát Quốc Thái. Cô cứ miết tay lên chiếc áo sườn xám màu đỏ tia trên người, lo lắng không biết cái áo này có thể khiến cô trông có chín chắn lên được chút nào hay không. Thi thoảng cô lại đứng trước tấm cửa kính bên ngoài rạp hát, len lén ngắm nghía bóng dáng mình phản chiếu trên mặt kính thủy tinh.
“Tiểu Hinh!”
Phạm Văn Hinh vừa quay đầu lại, thì thấy má Trương thở hào hển chạy về phía cô. Bà lấy hai tấm vé xem kịch ra, thở dốc mà nói: “Có chút việc trong bang, thiếu gia không đến được. Cậu bảo cô cứ xem một mình trước, lần sau cậu ấy sẽ đi xem cùng cô.”
Phạm Văn Hinh ủ rũ cầm lấy hai tấm vé đó. Cô gượng cười tiễn má Trương đi, rồi ngoảnh đầu nhìn qua tấm cửa kính của rạp hát. Cô giận dỗi ngồi xuống ôm má trên bậc thềm trước cửa lớn của rạp hát.
Khi vừa ngước đầu nhìn lên, cô trông thấy một người thanh niên khôi ngô mặc thường phục mỉm cười với mình. Phạm Văn Hinh sửng sốt, đột nhiên cô nhớ đến điều gì đó, chỉ vào hắn ta mà gọi: “Là ông… ông là Lữ tướng quân!”
Lữ Hoán Viêm cười: “Trí nhớ Phạm tiểu thư tốt quá!” Hắn nhìn lướt qua vé xem phim trong tay Phạm Văn Hinh, mỉm cười hỏi: “Thì ra Phạm tiểu thư cũng đến xem phim.”
Phạm Văn Hinh thở dài, “Phải nói là, lẽ ra đến để xem phim mới phải.”
“Không phải có vé rồi sao!” Lữ Hoán Viêm nói: “Nếu cô còn dư vé, không bằng mời tôi xem cùng… tôi mời lại Phạm tiểu thư một bữa trưa, thế nào? Đừng phí mất tấm vé.”
Phạm Văn Hinh phân vân một thoáng rồi vui vẻ nói: “Được thôi!”
Bộ phim đó là một phim lãng mạn của nước ngoài, chuẩn mực cũng thoải mái, luôn có những thời điểm nhân vật nam và nữ nhẹ hôn nhau, khiến bên dưới dấy lên một trận xì xầm nho nhỏ, bầu không khí không ngừng nhiễu lọan. Phạm Văn Hinh xem như không thấy gì cả. Hết phim rồi, cô nhanh chóng ra khỏi rap chiếu. Lữ Hoán Viêm bước theo sau, bật cười: “Phạm tiểu thư không biết là thích ăn món Tây hay món Hoa?”
Phạm Văn Hinh hít sâu một hơi, rồi lơ đãng nói: “Thế nào cũng được.”
Lữ Hoán Viêm cười: “Được, vậy để tôi làm chủ!” Nói rồi, hắn ta giương một ngón tay lên gọi một chiếc tắc xi, cho đi đến công ty Tiên Trì trên phố Nam Kinh, lên hoa viên lộ thiên trên lầu. Lúc này hắn mới nói: “Lúc nãy không khí trong rạp nặng nề quá, chúng ta đến một chỗ nào thoáng đãng chút để ăn trưa đi!”
Phạm Văn Hinh lần đầu tiên đến một nơi lạ lùng như vậy, cô không kềm nổi tò mò hết nhìn đông sang nhìn tây. Ở nơi này, giữa không gian ngoài trời mà uống một tách cà phê, ăn một cái bánh ngọt, chuyện gì cũng thật là mới mẻ, khiến cô thoắt cái đã quên bẵng đi sự ủ rũ vừa rồi.
Lữ Hoán Viêm thấy trên gương mặt cô đã hiện ra nụ cười, hắn nói: “Thực ra tôi cũng thấy hơi chán nản, nên mới muốn ra ngoài xem phim.”
“Ông… vì sao ông lại không vui, ông không phải là tướng quân sao?”
Lữ Hoán Viêm cười: – “Làm tướng thì không được quyền không vui?” – Hắn cầm tách cà phê lên nhấp lấy một ngụm “Tôi bị anh hai của cô từ chối ngay ngoài cửa. Anh ta chín lần từ chối tôi rồi, tôi cũng không rõ mình có bất cẩn đắc tội anh hai cô không nữa.”
Phạm Văn Hinh khẽ nhấp môi, nói một cách lực bất tòng tâm: “Anh của tôi là như vậy đấy. Nhìn qua thì anh ấy rất dễ gần ha, thực ra là một người rất xa cách.”
“Vậy à? Ngay cả bằng hữu thành tâm muốn kết giao mà anh ta cũng phòng xa ngoài cửa?”
“Biết nói sao nhỉ? Lúc anh ấy sinh ra, mẹ phát điên. Ba tôi là một thợ làm vườn, phải ở lại trong nhà lão gia. Anh hai phải tự học cách chăm sóc chính mình, rồi còn phải chăm lo cho mẹ nữa. Lúc anh ấy năm tuổi đã biết nấu cơm, lúc sáu tuổi đã biết tính toán chi phí ăn mặc thường ngày của cả nhà.” Phạm Văn Hinh phóng mắt nhìn xuống dòng người diễu qua bên dưới lầu. “Ừ là vậy, nhìn sơ qua thì cảm giác rất gần gũi, nhưng anh ấy có một bản năng, không tùy tiện cho ai đến gần anh ấy hết.”
Lữ Hoán Viêm gật đầu, châm một điếu xì gà, mở miệng: – “Hóa ra là vậy, nhưng tôi rất thật lòng muốn kết giao bằng hữu với anh ta, cô nói tôi nghe anh ta thích gì nhé?”
Phạm Văn Hinh chỉ cười: “Thật ra tôi cũng mong anh hai có thêm bạn bè lắm, nhưng anh ấy dường như chỉ giống cái hũ nút biết cười thế thôi.”
Lữ Hoán Viêm sửng sốt, tức thì phá ra cười: “Giống như cái hũ nút biết cười, quả nhiên chính là Phạm Cửu không sai đâu được.”
Phạm Văn Hinh cũng trở nên phấn chấn, cô bắt đầu miên man kể: “Ông biết không, có một dạo ba bị nghiện cờ bạc, lấy hết tiền bạc trong nhà bỏ đi biền biệt, không biết là đi đâu. Sau đó cả nhà đói đến mức sắp chết tới nơi, anh hai không còn cách nào khác phải cầm bát đi xin ăn. Nhưng mà anh ấy cũng chỉ cầm một cái bát nhỏ lặng lẽ đứng trước cửa nhà người ta. Người ta cho thì anh ấy nhận, không cho thì thôi, anh ấy không cầu xin gì hết! Về nhà rồi, người ta cho anh hai cái gì anh ấy đều vẽ lại, ghi nhớ hết đó. Sau này cả nhà có khá hơn một chút, anh ấy lại đem trả hết những thứ ấy cho người ta. Sau nữa, Cao gia ca ca nhận anh ấy làm người hầu. Lão gia nhà họ Cao nghĩ anh ấy thông minh, nhận anh ấy vào làm trong phòng sổ sách. Nhưng anh hai có biết chữ đâu. Cho nên, ban ngày anh ấy học lão gia cách tính toán sổ sách, ban đêm anh ấy đem hết chữ trong sách học học đến thuộc lòng. Nên anh ấy ban ngày không ngủ, ban đêm cũng không ngủ. Về sau có một hôm anh ấy ngất đi, Cao lão gia mới biết anh hai đã thức trắng nhiều ngày lắm rồi.”
“Vì sao?”
“Vì sao à?” – Phạm Văn Hinh thảng thốt lặp lại một câu. Khi đó, trong mắt cô có gì đó chợt lóe lên. Lữ Hoán Viêm nghĩ trong khoảnh khắc đó cô trông giống Phạm Văn Cổ hơn bao giờ. Cô lại kể: “Vì anh ấy không muốn người khác phải thất vọng, không muốn bị người ta coi khinh. Anh ấy không muốn thiếu nợ người khác, cũng không dễ dàng đón nhận sự bố thí của người ta, anh hai… anh ấy là một người rất rất rất kiêu ngạo.”
Tay Lữ Hoán Viêm run lên, tàn thuốc rơi xuống trên người. Hắn ta phủi đi đám muội xám, cười nói: “Nếu nói như vậy, tính cách anh trai cô lạnh lùng thật, có điều tôi cũng tự tin lắm, tôi sẽ kết bằng hữu được với anh cô thôi.”
Phạm Văn Hinh cười nói: “Tôi cũng mong anh ấy làm bạn với anh lắm, anh rất chu đáo với người khác.”
“Vậy sao?” Lữ Hoán Viêm bật cười: “Không bằng chúng ta kết giao bằng hữu trước nhé?”
“Có gì mà không được nào!” Phạm Văn Hinh vui vẻ đưa tay ra. Lữ Hoán Viêm tươi cười bắt tay cô.
Diêu Bội Tư từ tốn lật qua từng sổ sách, ngắm nghía những con chữ nhỏ li ti thẳng hàng trên mặt giấy. Nàng nói: – “Lúc lão gia còn tại thế, đã bắt đầu không ít mối làm ăn hợp pháp. Tới thời Cửu nhi, làm ăn kiểu hắc đạo chúng ta thực sự không vượt mặt được kiểu hợp pháp… Cậu gấp gáp muốn phế Cửu nhi như vậy, e rằng không dễ?”
Cao Kính nhấp một hớp rượu: – “Từ ngày mai trở đi, để cho hắn ta hỗ trợ tôi quản lý mấy mối làm ăn hợp pháp đó đi, tôi không tin, một người đã học quản lý như tôi làm không bằng một kẻ không biết chữ.”
Diêu Bội Tư chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Cửu nhi đã thấy hết chủ bài, còn cậu toàn là biệt thập.”[1]
“Cái gì?”
“Tới bây giờ cậu vẫn không hề hay biết sao? Chưa từng có ai dám xem thường Cửu nhi. Ngay cả khi lão gia còn sống đều phải nhường cậu ta ba phần!”
Cao Kính cạn sạch rượu trong ly, hừ lạnh nói: “Hết thời của Cao Phủ Cẩm rồi.”
Từ ngoài cửa, đột ngột có một bóng người lao nhanh vào trong. Cao Kính ngước lên, thấy đó là Tôn Tử Hoa. Hắn ta vừa mới mở miệng thì thấy Diêu Bội Tư, tức khắc chần chừ không nói. Diêu Bội Tư ngáp dài, mỉm cười: “Lớn tuổi rồi, dễ buồn ngủ, tôi phải về phòng nghỉ một chút.”
Chờ Diêu Bội Tư đi rồi, Tôn Tử Hoa mới thốt lên: “Thiếu gia, tối hôm qua có kẻ đầu cơ[2], rất nhiều cửa hàng lẽ ra phải nộp phí cho chúng ta đều bị lôi kéo sạch, ngay cả lão Phượng Tường hiệu vàng bạc, lão Giới của Phúc Trù Đoạn cũng dám ăn theo!”
Cao Kính giật mình sợ hãi: “Ai làm?”
“Á thúc đang hưng phấn lắm sao, trễ như vậy rồi còn tới chỗ cháu chơi?”
Mặt mũi Chu Bá Niên đỏ lừ, nhìn cũng biết đã uống rất nhiều rượu. Lão vỗ vỗ bả vai Cao Kính, khà khà cười: “Tiểu Kính à, hôm nay trong lòng Á thúc mừng lắm… Từ nay về sau, chú cháu ta đồng tâm hợp sức, ở trên bến Thượng Hải này đại triển quyền cước một phen!”
Cao Kính cười đáp: “Tiểu Kính điều gì cũng còn chưa biết, sau này còn phải nhờ Á thúc chỉ bảo cháu nhiều.”
Chu Bá Niên quàng vai bá cổ cậu ta, trỏ vào người cậu với một cử chỉ bí hiểm, ấn cậu ta ngồi vào ghế sô pha rồi hạ thấp giọng nói: “Hôm nay Á Thúc chỉ cho cháu một con đường!” Lão vỗ lên mu bàn tau cậu, “Nếu muốn có quyền có thế trên Bến Thượng Hải, ngoại trừ súng ống ra còn phải có tẩu thuốc phiện mới được! Cháu coi lão già Đỗ Nguyệt Sanh hiện nay đang là người có quyền lực nhất trên Bến Thượng Hải. Lão ta nhờ cái gì? Là thuốc phiện chứ còn gì!” Chu Bá Niên tiếp tục nói với cái giọng ngập tràn đắc chí. “Chuyện giao thiệp với lãnh sự Anh Quốc chú đã lo chu toàn cả, cháu vừa yên vị thì họ sẽ tự động đưa mối thuốc phiện tới ta thôi.”
Cao Kính giữ im lặng một lúc mới lại mỉm cười. “Á thúc… chú có ý tốt, cháu hiểu. Nhưng cháu không muốn dây vào thuốc phiện.” Rồi sau một quãng lặng, cậu ta mới tiếp tục bằng giọng hững hờ: “Phải, súng ống cũng là ống, tẩu hút thuốc phiện cũng là ống. Nhưng súng thì có thể làm hại người trong nhà lẫn người ngoài, còn tẩu thuốc phiện chỉ giết người trong nhà mà thôi.”
Chu Bá Niên sững sờ, rồi lão nhếch môi mai mỉa: “Tiểu Kính, chúng ta trong hắc đạo là cùng một giuộc. Người ta làm, chúng ta không làm, thiệt thòi lớn lắm!”
Cao Kính chỉ cười, “Gia có gia pháp, bang có bang qui, Hồng Bang không được dính dáng vào thuốc phiện, điều này không được phép thay đổi!”
Chu Bá Niên thấy trên mặt cậu ta tuy tươi cười, nhưng trong giọng nói đã có mấy âm gằn xuống. Lập tức lão trở giọng cười nói: “Cháu coi, hôm nay chú uống nhiều quá, ăn nói hàm hồ, Tiểu Kính cháu đừng để bụng. Chú đi trước!”
Cao Kính khách khí tiễn Chu Bá Niên ra tận cửa ngoài, mới cười bảo: “Á thúc, dù chúng ta không đụng đến thuốc phiện, cũng có thể đại triển thân thủ một phen trên Bến Thượng Hải mà!”
“Tất nhiên, tất nhiên!” Chu Bá Niên ha hả cười mà đi ra khỏi cửa.
Lão vừa lên xe, một gã tùy tùng đưa chiếc tẩu hút qua cho lão. Gã tùy tùng này nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Cao Kính không đồng ý?”
Chu Bá Niên đanh mặt không đáp, chỉ hừ lạnh: “Thằng Cao Kính nghĩ nó là ai? Không có Chu gia bảo kê nó từ trong ra ngoài, nó thắng được Phạm Cửu sao?”
Chu Bá Niên rút cái tẩu ngậm trong miệng ra, hung hăng nói: “Tao có thể đưa nó lên, cũng có thể dìm nó xuống!”
Phạm Văn Hinh đi tới đi lui trước cửa rạp hát Quốc Thái. Cô cứ miết tay lên chiếc áo sườn xám màu đỏ tia trên người, lo lắng không biết cái áo này có thể khiến cô trông có chín chắn lên được chút nào hay không. Thi thoảng cô lại đứng trước tấm cửa kính bên ngoài rạp hát, len lén ngắm nghía bóng dáng mình phản chiếu trên mặt kính thủy tinh.
“Tiểu Hinh!”
Phạm Văn Hinh vừa quay đầu lại, thì thấy má Trương thở hào hển chạy về phía cô. Bà lấy hai tấm vé xem kịch ra, thở dốc mà nói: “Có chút việc trong bang, thiếu gia không đến được. Cậu bảo cô cứ xem một mình trước, lần sau cậu ấy sẽ đi xem cùng cô.”
Phạm Văn Hinh ủ rũ cầm lấy hai tấm vé đó. Cô gượng cười tiễn má Trương đi, rồi ngoảnh đầu nhìn qua tấm cửa kính của rạp hát. Cô giận dỗi ngồi xuống ôm má trên bậc thềm trước cửa lớn của rạp hát.
Khi vừa ngước đầu nhìn lên, cô trông thấy một người thanh niên khôi ngô mặc thường phục mỉm cười với mình. Phạm Văn Hinh sửng sốt, đột nhiên cô nhớ đến điều gì đó, chỉ vào hắn ta mà gọi: “Là ông… ông là Lữ tướng quân!”
Lữ Hoán Viêm cười: “Trí nhớ Phạm tiểu thư tốt quá!” Hắn nhìn lướt qua vé xem phim trong tay Phạm Văn Hinh, mỉm cười hỏi: “Thì ra Phạm tiểu thư cũng đến xem phim.”
Phạm Văn Hinh thở dài, “Phải nói là, lẽ ra đến để xem phim mới phải.”
“Không phải có vé rồi sao!” Lữ Hoán Viêm nói: “Nếu cô còn dư vé, không bằng mời tôi xem cùng… tôi mời lại Phạm tiểu thư một bữa trưa, thế nào? Đừng phí mất tấm vé.”
Phạm Văn Hinh phân vân một thoáng rồi vui vẻ nói: “Được thôi!”
Bộ phim đó là một phim lãng mạn của nước ngoài, chuẩn mực cũng thoải mái, luôn có những thời điểm nhân vật nam và nữ nhẹ hôn nhau, khiến bên dưới dấy lên một trận xì xầm nho nhỏ, bầu không khí không ngừng nhiễu lọan. Phạm Văn Hinh xem như không thấy gì cả. Hết phim rồi, cô nhanh chóng ra khỏi rap chiếu. Lữ Hoán Viêm bước theo sau, bật cười: “Phạm tiểu thư không biết là thích ăn món Tây hay món Hoa?”
Phạm Văn Hinh hít sâu một hơi, rồi lơ đãng nói: “Thế nào cũng được.”
Lữ Hoán Viêm cười: “Được, vậy để tôi làm chủ!” Nói rồi, hắn ta giương một ngón tay lên gọi một chiếc tắc xi, cho đi đến công ty Tiên Trì trên phố Nam Kinh, lên hoa viên lộ thiên trên lầu. Lúc này hắn mới nói: “Lúc nãy không khí trong rạp nặng nề quá, chúng ta đến một chỗ nào thoáng đãng chút để ăn trưa đi!”
Phạm Văn Hinh lần đầu tiên đến một nơi lạ lùng như vậy, cô không kềm nổi tò mò hết nhìn đông sang nhìn tây. Ở nơi này, giữa không gian ngoài trời mà uống một tách cà phê, ăn một cái bánh ngọt, chuyện gì cũng thật là mới mẻ, khiến cô thoắt cái đã quên bẵng đi sự ủ rũ vừa rồi.
Lữ Hoán Viêm thấy trên gương mặt cô đã hiện ra nụ cười, hắn nói: “Thực ra tôi cũng thấy hơi chán nản, nên mới muốn ra ngoài xem phim.”
“Ông… vì sao ông lại không vui, ông không phải là tướng quân sao?”
Lữ Hoán Viêm cười: – “Làm tướng thì không được quyền không vui?” – Hắn cầm tách cà phê lên nhấp lấy một ngụm “Tôi bị anh hai của cô từ chối ngay ngoài cửa. Anh ta chín lần từ chối tôi rồi, tôi cũng không rõ mình có bất cẩn đắc tội anh hai cô không nữa.”
Phạm Văn Hinh khẽ nhấp môi, nói một cách lực bất tòng tâm: “Anh của tôi là như vậy đấy. Nhìn qua thì anh ấy rất dễ gần ha, thực ra là một người rất xa cách.”
“Vậy à? Ngay cả bằng hữu thành tâm muốn kết giao mà anh ta cũng phòng xa ngoài cửa?”
“Biết nói sao nhỉ? Lúc anh ấy sinh ra, mẹ phát điên. Ba tôi là một thợ làm vườn, phải ở lại trong nhà lão gia. Anh hai phải tự học cách chăm sóc chính mình, rồi còn phải chăm lo cho mẹ nữa. Lúc anh ấy năm tuổi đã biết nấu cơm, lúc sáu tuổi đã biết tính toán chi phí ăn mặc thường ngày của cả nhà.” Phạm Văn Hinh phóng mắt nhìn xuống dòng người diễu qua bên dưới lầu. “Ừ là vậy, nhìn sơ qua thì cảm giác rất gần gũi, nhưng anh ấy có một bản năng, không tùy tiện cho ai đến gần anh ấy hết.”
Lữ Hoán Viêm gật đầu, châm một điếu xì gà, mở miệng: – “Hóa ra là vậy, nhưng tôi rất thật lòng muốn kết giao bằng hữu với anh ta, cô nói tôi nghe anh ta thích gì nhé?”
Phạm Văn Hinh chỉ cười: “Thật ra tôi cũng mong anh hai có thêm bạn bè lắm, nhưng anh ấy dường như chỉ giống cái hũ nút biết cười thế thôi.”
Lữ Hoán Viêm sửng sốt, tức thì phá ra cười: “Giống như cái hũ nút biết cười, quả nhiên chính là Phạm Cửu không sai đâu được.”
Phạm Văn Hinh cũng trở nên phấn chấn, cô bắt đầu miên man kể: “Ông biết không, có một dạo ba bị nghiện cờ bạc, lấy hết tiền bạc trong nhà bỏ đi biền biệt, không biết là đi đâu. Sau đó cả nhà đói đến mức sắp chết tới nơi, anh hai không còn cách nào khác phải cầm bát đi xin ăn. Nhưng mà anh ấy cũng chỉ cầm một cái bát nhỏ lặng lẽ đứng trước cửa nhà người ta. Người ta cho thì anh ấy nhận, không cho thì thôi, anh ấy không cầu xin gì hết! Về nhà rồi, người ta cho anh hai cái gì anh ấy đều vẽ lại, ghi nhớ hết đó. Sau này cả nhà có khá hơn một chút, anh ấy lại đem trả hết những thứ ấy cho người ta. Sau nữa, Cao gia ca ca nhận anh ấy làm người hầu. Lão gia nhà họ Cao nghĩ anh ấy thông minh, nhận anh ấy vào làm trong phòng sổ sách. Nhưng anh hai có biết chữ đâu. Cho nên, ban ngày anh ấy học lão gia cách tính toán sổ sách, ban đêm anh ấy đem hết chữ trong sách học học đến thuộc lòng. Nên anh ấy ban ngày không ngủ, ban đêm cũng không ngủ. Về sau có một hôm anh ấy ngất đi, Cao lão gia mới biết anh hai đã thức trắng nhiều ngày lắm rồi.”
“Vì sao?”
“Vì sao à?” – Phạm Văn Hinh thảng thốt lặp lại một câu. Khi đó, trong mắt cô có gì đó chợt lóe lên. Lữ Hoán Viêm nghĩ trong khoảnh khắc đó cô trông giống Phạm Văn Cổ hơn bao giờ. Cô lại kể: “Vì anh ấy không muốn người khác phải thất vọng, không muốn bị người ta coi khinh. Anh ấy không muốn thiếu nợ người khác, cũng không dễ dàng đón nhận sự bố thí của người ta, anh hai… anh ấy là một người rất rất rất kiêu ngạo.”
Tay Lữ Hoán Viêm run lên, tàn thuốc rơi xuống trên người. Hắn ta phủi đi đám muội xám, cười nói: “Nếu nói như vậy, tính cách anh trai cô lạnh lùng thật, có điều tôi cũng tự tin lắm, tôi sẽ kết bằng hữu được với anh cô thôi.”
Phạm Văn Hinh cười nói: “Tôi cũng mong anh ấy làm bạn với anh lắm, anh rất chu đáo với người khác.”
“Vậy sao?” Lữ Hoán Viêm bật cười: “Không bằng chúng ta kết giao bằng hữu trước nhé?”
“Có gì mà không được nào!” Phạm Văn Hinh vui vẻ đưa tay ra. Lữ Hoán Viêm tươi cười bắt tay cô.
Diêu Bội Tư từ tốn lật qua từng sổ sách, ngắm nghía những con chữ nhỏ li ti thẳng hàng trên mặt giấy. Nàng nói: – “Lúc lão gia còn tại thế, đã bắt đầu không ít mối làm ăn hợp pháp. Tới thời Cửu nhi, làm ăn kiểu hắc đạo chúng ta thực sự không vượt mặt được kiểu hợp pháp… Cậu gấp gáp muốn phế Cửu nhi như vậy, e rằng không dễ?”
Cao Kính nhấp một hớp rượu: – “Từ ngày mai trở đi, để cho hắn ta hỗ trợ tôi quản lý mấy mối làm ăn hợp pháp đó đi, tôi không tin, một người đã học quản lý như tôi làm không bằng một kẻ không biết chữ.”
Diêu Bội Tư chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Cửu nhi đã thấy hết chủ bài, còn cậu toàn là biệt thập.”[1]
“Cái gì?”
“Tới bây giờ cậu vẫn không hề hay biết sao? Chưa từng có ai dám xem thường Cửu nhi. Ngay cả khi lão gia còn sống đều phải nhường cậu ta ba phần!”
Cao Kính cạn sạch rượu trong ly, hừ lạnh nói: “Hết thời của Cao Phủ Cẩm rồi.”
Từ ngoài cửa, đột ngột có một bóng người lao nhanh vào trong. Cao Kính ngước lên, thấy đó là Tôn Tử Hoa. Hắn ta vừa mới mở miệng thì thấy Diêu Bội Tư, tức khắc chần chừ không nói. Diêu Bội Tư ngáp dài, mỉm cười: “Lớn tuổi rồi, dễ buồn ngủ, tôi phải về phòng nghỉ một chút.”
Chờ Diêu Bội Tư đi rồi, Tôn Tử Hoa mới thốt lên: “Thiếu gia, tối hôm qua có kẻ đầu cơ[2], rất nhiều cửa hàng lẽ ra phải nộp phí cho chúng ta đều bị lôi kéo sạch, ngay cả lão Phượng Tường hiệu vàng bạc, lão Giới của Phúc Trù Đoạn cũng dám ăn theo!”
Cao Kính giật mình sợ hãi: “Ai làm?”