Chương : 253
"… Nhưng tôi vẫn nhắc nhở cô, ba tháng đầu thai kỳ, là giai đoạn phôi thai mới phát triển, cuống rốn vẫn chưa hình thành, phôi thai bám vào mặt trong tử cung của cơ thể mẹ cũng không bền chắc. Nếu không cẩn thận, thì rất dễ bong ra, dẫn đến sảy thai. Hai người tốt nhất phải kiềm chế!"
Lãnh Tử Tình đỏ mặt đáp lời…
May mà cái thai không việc gì! Nếu không cô thật sự sẽ không tha thứ cho mình! Nếu không phải chính mình quá ham muốn, thì Lôi Tuấn Vũ cũng sẽ không được nước. Chính mình không biết là bị làm sao vậy? Ma xui quỷ khiến để hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo!
Vốn dĩ dự tính của cô không phải như vậy! Cô hẳn là phải rất tức giận, hoàn toàn không để ý tới hắn! Hoặc là, hắn rất tức giận, dùng những thủ đoạn hèn hạ đối phó với cô. Hoặc là hoàn toàn không nhìn đến cái thai trong bụng cô, châm chọc khiêu khích cô! Nhưng, tất cả lại không hề phát triển như cô dự tính! Lại bình tĩnh đến thần kỳ!
Lôi Tuấn Vũ đi đến, thấy bác sỹ kia trừng mắt lườm hắn một cái, ngẩng đầu đi ra! Có chút nghi hoặc, hắn vội vàng hỏi: "Sao rồi? Con sao rồi?"
Lãnh Tử Tình bĩu môi, có chút oán trách nói: "Em đã nói với anh rồi, em mang thai em mang thai, anh còn…"
Lôi Tuấn Vũ lập tức đầu hàng: "Được rồi được rồi, anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao?! Em mau nói, con thế nào rồi?!"
Hắn lúc này không còn nhuệ khí như lúc nãy nữa, ngược lại giống như một đứa trẻ lớn, ngồn xổm trước người cô, lo lắng nhìn cô.
Lãnh Tử Tình nhìn dáng vẻ sầu não của hắn, đột nhiên tâm tình tốt lên, phì một tiếng nở nụ cười, sau đó nói: "Con không sao, chỉ là em phải nghỉ ngơi nhiều, cái gì cũng không được làm, nằm ở nhà là được."
Lôi Tuấn Vũ vừa nghe, tảng đá lớn đè nặng trong lòng mới được trút bỏ, ôm cô vào trong lòng, nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!"
Hắn vừa nãy ở hành lang đứng ngồi không yên, chỉ sợ con hắn xảy ra chuyện gì, mà lại lo lắng thân thể cô sẽ không chịu nổi. Dù sao tự trách là có, nếu không phải hắn ham muốn nhất thời, thì làm sao có thể xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy!
Chết tiệt! Là quyển sách nào nói, có thể chung phòng? Hắn cảm thấy động tác của mình đã đủ nhẹ nhàng rồi mà! Thế mà vẫn xảy ra chuyện không may. Hắn muốn tố cáo hết mấy lũ
lang băm đó ra tòa.
Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm động, vòng ôm của hắn lại cũng ấm áp như Hoa Bá, thậm chí cô không muốn rời đi. Từng cho rằng chỉ có vòng ôm của Hoa Bá mới có thể cho cô cảm giác chân thực và tin tưởng, nhưng giờ khắc này, dựa vào lòng hắn, trong lòng cô lại giống như một chú thỏ nhỏ, nhảy nhót đầy sinh lực. Trong cảm giác chân thực kia lại còn mang theo sự rung động, trong sự tin tưởng kia còn tràn đầy ngọt ngào.
"Có điều, bác sỹ nói phải chú ý…" Lãnh Tử Tình vẫn không quên nhắc nhở hắn.
"Cái gì?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lo lắng hỏi. Chỉ cần người phụ nữ của hắn và con hắn không việc gì, cho dù vị lang băm kiêu ngạo kia nói cái gì, hắn đều có thể tạm thời nhường nhịn.
"Chúng ta… không thể chung phòng!" Lãnh Tử Tình cắn môi dưới, ngượng ngùng nhìn hắn.
"SHIT! Anh thấy bà yêu quái này là đang trả đũa thì phải!" Lôi Tuấn Vũ quát lên. Không thể chung phòng? Chẳng phải là không có chuyện gì rồi sao? Cô ta nhất định là bởi vì hành động vừa nãy của mình, thẹn quá hóa giận, liền cố ý nói như vậy! Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo nheo mắt.
"Này, anh nói gì vậy?! Người ta là bác sỹ! Đương nhiên phải nghe lời người ta chứ!" Lãnh Tử Tình đột nhiên không nhịn được cười. Nhìn vẻ mặt thối của hắn, cô đã có thể nghĩ ra dáng vẻ bất mãn kia của hắn! Bỗng nhiên, cảm thấy mình hình như có vẻ có thể nắm bắt được tính cách của hắn rồi!
"Không phải là em cố ý chứ?!" Lôi Tuấn Vũ hồ nghi nhìn Lãnh Tử Tình đang không nhịn được cười, cũng nở nụ cười theo.
Đột nhiên, hai người đều ngây ra.
Bọn họ từ khi nào thân mật đến mức có thể thảo luận những chuyện này?! Lúc bọn họ ở sân bay, không phải là vẫn châm chọc bới móc sao? Về đến nhà lại như củi khô gặp lửa lớn, mà bởi vì có đứa con, quan hệ của hai người dường như gần thêm một bước. Ngay cả chuyện tư mật như vậy, hiện giờ đều có thể vui vẻ trao đổi.
Lãnh Tử Tình phản ứng lại trước tiên, vội vàng liếc mắt, khẽ hắng giọng, thu lại cảm xúc của mình.
Lôi Tuấn Vũ cười cười, vươn tay nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, lại khiến cô vội vàng rút tay về, giống như trong nháy mắt hắn đã biến thành độc xà dã thú vậy.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi cười nhạo: "Sao vậy? Nhanh như vậy đã muốn xóa sạch quan hệ với anh? Lẽ nào em đã quên một giờ trước…
"Câm miệng! Lôi Tuấn Vũ!" Lãnh Tử Tình đỏ mặt quát hắn dừng lại.
"Được, anh không nói, không nói em ở dưới thân anh quyến rũ đến mức nào, không nói giọng của em êm tai đến mức nào, không nói em…" Lôi Tuấn Vũ lại xấu xa nắm lấy tay cô, đặt ở trước ngực hắn, ương bướng không để cô rút tay lại một lần nữa!
"Á! Anh…" Tay Lãnh Tử Tình chạm đến đám lông ngực của hắn, ngưa ngứa, muốn thu tay về lại bị hắn giữ chặt lại. Cô quả thực thẹn quá hóa giận! Hắn thật sự là tự cao tự đại đến mức quá thể!
"Sao vậy? Anh nói sai sao? Nếu không phải như vậy, chúng ta sao lại đến cái nơi đen đủi này chứ?!" Lôi Tuấn Vũ cười đến càng thêm xấu xa.
"Anh… em không để ý đến anh nữa!" Lãnh Tử Tình quay mặt sang một bên, nhắm mắt lại không nhìn hắn, mặc hắn cười nhạo.
"Được rồi, nếu đã không có chuyện gì, em cứ nghỉ ngơi một lát đi, hiện giờ đã sắp sáng rồi, chúng ta đừng có cãi cọ nữa. Em ngủ no rồi, chúng ta sẽ về nhà." Lôi Tuấn Vũ nói đến mức không thể tự nhiên hơn được nữa, giống như hai người bọn họ là đôi vợ chồng già vậy.
Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ, đành phải nằm xuống, mặc cho hắn cầm lấy tay mình, nhưng nhắm mắt lại vẫn không ngủ được. Ai có thể ngủ ngon dưới ánh mắt rực lửa kia chứ?
"Anh, có muốn ngủ một lát không." Lãnh Tử Tình mở mắt ra, nhìn vào mắt hắn, nơi đó còn ánh lên tơ máu, tràn đầy mỏi mệt.
Đôi môi mỏng khô khốc khẽ động: "Em đang quan tâm anh sao?"
Hai má lập tức nóng bừng, Lãnh Tử Tình giận dỗi nói: "Anh nhìn em như vậy, em làm sao ngủ được?!"
"Được rồi." Lôi Tuấn Vũ dáng vẻ rất khó xử, thế là, liền cởi áo khoác, xoay người, nằm xuống bên cạnh Lãnh Tử Tình. Chiếc giường nhỏ bé lập tức trở nên chật chội.
"Anh…" Lãnh Tử Tình cả kinh đến không nói thành lời! Phòng bệnh mà hắn sắp xếp cho cô là phòng đôi, rõ ràng có một cái giường lớn còn trống mà.
"Ngoan, ngủ đi!" Lôi Tuấn Vũ xoay người ôm cô vào trong lòng, hơi thở đều đều ở ngay bên tai cô, đã có chút thâm trầm.
Nghĩ đến hắn cũng đủ mệt rồi! Một ngày vất vả, đêm qua hắn lại làm thật nhiều… Hiện giờ đã sắp rạng sáng, cô còn đến bệnh viện, thân thể hắn e là đã sớm mệt rã rời rồi.
Lãnh Tử Tình rõ ràng phát hiện cô quả thực đang quan tâm hắn, rất quan tâm. Bất an nhúc nhích người một chút, muốn thoát ra khỏi lòng hắn.
"Đừng nhúc nhích! Ngủ cho ngoan đi!" Giọng Lôi Tuấn Vũ có chút mơ màng không rõ, còn tỏ ra một chút mất kiên nhẫn.
Lãnh Tử Tình liền bất động. Tùy ý để hắn ôm, trong chốc lát liền cảm thấy cả người bắt đầu khô nóng. Vội vàng nhắm chặt hai mắt, chỉ chốc lát sau, cũng dần dần chìm vào mơ màng…