Chương : 265
Lôi Tuấn Vũ nhìn cô ta một lúc lâu, nói: "Thư ký Lý, cô ở công ty bao lâu rồi?"
Thư ký Lý lập tức mềm nhũn chân, Lôi tổng đây là? "Lôi tổng, ngài đừng đuổi tôi đi! Tôi thật sự không cố ý! Đều tại tôi vừa mới thất thần! Nghĩ tới…"
Lôi Tuấn Vũ bất động, hắn lạnh lùng nói: "Tôi lại cảm thấy cô làm thư ký cho Vương phó tổng càng thích hợp hơn! Cô nói xem?"
"Lôi tổng! Anh… tôi…" Thư ký Lý khiếp sợ nói không nên lời! Chuyện của bọn họ, chẳng lẽ Lôi tổng đã biết rồi?! Sao có thể như vậy?! Bọn họ đã rất cẩn thận rồi! Nhất thời đầu óc trống rỗng, thư ký Lý không phản ứng kịp!
Lời nói mờ ám của Lôi Tuấn Vũ lại vang lên: "Bắt đầu từ hôm nay, cô sang văn phòng của Vương phó tổng! Công việc bên này, sẽ có người đến tiếp quản!"
"Lôi tổng! Lôi tổng -- " Tim thư ký Lý dường như đã nhảy ra ngoài! Cô ta cứ như vậy mà bị
cách chức?! Trời ạ! Tiếp theo thế nào? Sau đó mọi chuyện bại lộ, vợ của Vương phó tổng đến công ty tạt axit vào mặt cô ta, sau đó thi thể của cô ta được đưa ra khỏi công ty…
"Lôi tổng, tôi sai rồi! Ngài cứu tôi với, tôi không muốn đến văn phòng của Vương phó tổng!
Tất cả chuyện này không phải do tôi tự nguyện! Thật vậy, Lôi tổng, xin ngài đại nhân đại lượng!" Thư ký Lý liền quỳ xuống, nắm lấy chân Lôi Tuấn Vũ mà cầu xin.
Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch vì sợ của cô ta, thản nhiên nói: "Thư ký Lý, đời sống riêng của các người, tôi không có hứng thú! Tôi xưa nay công tư rõ ràng! Sắp xếp như vậy, chỉ là do yêu cầu công việc. Vài ngày nữa, sẽ tuyển một thư ký mới, cô chỉ cần làm tốt công việc của cô là được!"
Thư ký Lý ngậm nước mắt khẽ gật đầu, trong lòng cô ta liên tục gõ trống, cô ta không biết lời Lôi Tuấn Vũ có bao nhiêu phần là thật, thật sự muốn tuyển thư ký mới sao? Là cô gái tên Tiểu Mễ kia sao?! Lôi tổng chưa bao giờ lẫn lộn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với công việc, đúng như lời hắn nói, hắn xưa nay công tư rõ ràng!
"Được rồi, ra ngoài đi! Phía Vương phó tổng, cô đi truyền đạt lại. Không có chuyện khẩn cấp đừng quấy rầy tôi!" Lôi Tuấn Vũ nhắm mắt lại, dựa sâu người vào trong ghế, dường như có chút mệt mỏi.
Thư ký Lý thấy tình cảnh như vậy, không dám nói gì thêm, đáp lời, khóc thút thít từ từ đứng dậy. Đi đến cửa, lưu luyến liếc mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ một cái, sửa sang lại quần áo của mình, xoa xoa khóe mắt, ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài, đi thẳng đến văn phòng của Vương phó tổng.
Lôi Tuấn Vũ một giờ sau mới chậm chạp mở mắt ra, day day huyệt thái dương. Xung quanh im ắng, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh. Có lẽ người đều đã đi hết rồi thì phải!
Chậm chạp đứng dậy, Lôi Tuấn Vũ phát hiện mình đã ngồi quá lâu rồi, cả người có chút tê dại! Rút thuốc ra, châm một điếu, từ từ nhả khói.
Hiện giờ cô đang làm gì? Ăn cơm? Hay là ngủ? Hay là đang nhớ hắn?! Ha ha, nhớ hắn, sao có thể chứ?! Hận hắn là chắc chắn! Nghĩ đến hành vi của mình lúc chiều, hắn đột nhiên có chút bối rối, mình làm cái gì vậy?! Đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lại dùng phương thức này để trả thù cô một cách trẻ con?! Cả người bắt đầu không được tự nhiên. Nếu Lãnh Tử Tình biết chuyện này, sẽ có phản ứng gì? Thờ ơ?
Lôi Tuấn Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì bên ngoài u ám, mặt kính liền giống một tấm gương chiếu rọi dáng người mạnh mẽ của hắn. Không thể chỉ đơn giản là thờ ơ! E là cô sẽ dùng ánh mắt giễu cợt giết chết hắn! Cô sẽ giương cao lòng tự tôn kiêu hãnh của cô, đem hành vi của hắn dẫm nát dưới chân, sau đó viết sách lưu truyền về hắn.
Hắn đột nhiên ý thức được, hắn rất để ý đến cảm nhận của cô! Bất tri bất giác cô đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình! Thậm chí bao vây ý thức của hắn, quấy rầy cuộc sống của hắn, ảnh hưởng đến công việc của hắn!
Cô không ở bên cạnh mình, hắn luôn không an tâm. Vì thế, hắn hít sâu một hơi thuốc, hắn có một ý tưởng…
Một dây thần kinh nhảy lên mấy cái, Lôi Tuấn Vũ lập tức dập tắt tàn thuốc, đi đến trước bàn làm việc, lập tức lại ngồi xuống, di chuột trên bàn, màn hình máy tính dần dần hiện lên.
Hắn lập tức đăng nhập QQ, quả nhiên nhìn thấy "Tử Dạ" đang online. Dường như là vội vàng kích chuột vào biểu tượng kia…
Lấy tên trên mạng là Thiên đạo thù cần để nói chuyện với Lãnh Tử Tình, lại phát hiện cô hình như không khổ sở như hắn tưởng tượng.
Nhìn khung đối thoại với Lãnh Tử Tình, Lôi Tuấn Vũ cảm xúc hỗn độn. Cô lại quan tâm một người xa lạ như vậy! Chẳng lẽ cô không nhớ đến hắn sao? Không muốn biết sau khi hắn giận dữ bỏ đi đã làm chuyện hoang đường đến mức nào? Vì cô, hắn dường như đã rối loạn hết lên.
Âm thầm hít một hơi, lòng tự tôn của đàn ông khiến hắn một lần nữa trở về chỗ cao, quan sát tình cảm bác ái của cô gái nhỏ tốt bụng này.
Ý tưởng lóe lên, hắn gõ vào: Tôi mắc bệnh nan y.
Đối phương dường như sửng sốt hồi lâu mới trả lời một cách thăm dò: Có tiện nói ra không?
Lôi Tuấn Vũ khóe miệng thản nhiên nhếch lên: Bệnh nan y của đàn ông!
Lãnh Tử Tình lập tức nổi da gà. Người đàn ông này nói chuyện bệnh nan y của đàn ông với cô?! Sao lại cảm thấy kỳ quái, người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất lỗ mãng! Không khỏi nhăn mặt nhíu mày, loại người như vậy hay là không nên dây vào, tránh đến lúc dây dưa không rõ, nếu là một kẻ lừa tiền lừa sắc, cô cũng lười xử lý những phiền phức đó.
Vì thế liền thêm biểu tượng nhỏ trên QQ của mình, thể hiện trạng thái "Rời đi"!
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt nhìn biểu tượng nhỏ kia, tiếp tục viết: Nói với em em cũng sẽ không hiểu! Thế giới này không có người nào hiểu tôi, tôi sống đã không còn giá trị gì nữa.
Tít tít tít, tự động trả lời, tin nhắn hiển thị cô không ở cạnh máy tính lập tức chuyển trả lại phía hắn.
Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ ung dung nhếch lên, nhìn chằm chằm biểu tượng của Lãnh Tử Tình, chậm rãi châm một điếu thuốc, tâm trạng vui vẻ chờ đợi. Giống như một con báo săn đang chờ con mồi chủ động xuất hiện.
Quả nhiên, Lãnh Tử Tình lập tức liền trả lời.
Lãnh Tử Tình: Anh đừng nghĩ như vậy!
Ha ha, hắn thắng! Hắn biết Lãnh Tử Tình là một cô gái lương thiện đến mức ngốc nghếch!
Một câu liền khiến cô nảy sinh lòng thương hại! Hắn đắc ý nhả một ngụm khói, cố ý không nói không rằng nhìn chằm chằm màn hình, chờ tin nhắn lại của cô vợ bé nhỏ của hắn.
Lãnh Tử Tình không khỏi có chút lo lắng, người đàn ông này lại có ý nghĩ muốn tìm cái chết, trong lòng không khỏi lo sợ. Chẳng lẽ hắn thật sự có bệnh nan y?! Sao có thể chán sống như vậy chứ? Không được! Cho dù không phải là độc giả của cô, cô cũng không thể ngồi yên bỏ mặc được!
Lãnh Tử Tình vội vàng: Chúng ta có thể nói chuyện không? Cuộc sống mặc dù có rất nhiều gian khổ, nhưng ý nghĩa và giá trị sống không thể chỉ nhìn bề ngoài! Tuy không biết anh mắc bệnh nan y gì, nhưng bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách giải quyết! Nếu anh tin tưởng Tử Dạ, thì hãy tâm sự cùng Tử Dạ được không? Tử Dạ với mỗi độc giả đều là bạn bè, tôi giúp anh giải quyết khó khăn của anh có được không?
Lãnh Tử Tình: Thiên đạo thù cần! Anh có đó không?
Lãnh Tử Tình: Anh đừng có nghĩ quẩn, nói chuyện đi!
......