Chương : 278
Trên vạch sang đường có mấy người già đi bộ đứng vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, có lẽ tưởng rằng Lãnh Tử Tình bị Thời Kính Nhiên đụng phải! Có người còn phân tích đâu ra đấy.
Lãnh Tử Tình còn chưa kịp ngăn cản, liền đã bị Thời Kính Nhiên bế lên xe…
Thấy nơi này giao thông đông đúc, Thời Kính Nhiên vội vàng quay lại ghế lái, chạy xe đi.
Xe chạy được không đến ba phút, liền dừng lại ở một bãi đỗ xe yên tĩnh. Thời Kính Nhiên vội vàng nhìn Lãnh Tử Tình bên cạnh, lo lắng hỏi: "Đỡ chút nào chưa?"
Lãnh Tử Tình cắn răng chịu đựng dòng điện tê dại ở chân, gật gật đầu.
Thời Kính Nhiên nhìn thần sắc của cô, liền vươn người qua, hai tay đập lên chân cô một hồi.
"Á! Anh làm gì vậy? Đau quá! Á!" Lãnh Tử Tình nhất thời không thể chịu nổi, liên tục thét chói tai. Lòng bàn chân lập tức truyền đến một trận tê dại, khiến cho cô có chút không kiềm chế được mà kêu to. Nước mắt chứa đựng vừa nãy liền theo đó rơi xuống.
"Không phải nói đỡ rồi sao? Xuống xe!" Thời Kính Nhiên nhìn nước mắt trên mặt cô lại có chút tức giận. Anh xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho Lãnh Tử Tình, kéo cô xuống xe.
Lãnh Tử Tình bị Thời Kính Nhiên lôi kéo, khập khiễng đi dọc bãi đỗ xe. Cắn răng không đến năm phút đồng hồ, cảm giác tê dại ở chân dần dần biến mất, khôi phục linh hoạt bình thường.
"Đỡ nhiều rồi! Thời Kính Nhiên, cám ơn anh!" Lãnh Tử Tình cảm kích, nước mắt trên mặt đã khô, chỉ còn lại viền mắt đỏ hồng.
Thời Kính Nhiên vội vàng cười: "Nói gì vậy?! Tôi đụng phải em, em còn muốn nói cảm ơn với tôi?"
"Anh đâu có đụng phải em? Là chính em đứng lâu quá, chân bị tê mà thôi!" Lãnh Tử Tình đỏ mặt nói, ngạc nhiên vì anh buổi trưa vẫn còn chạy xe trên đường, liền hỏi: "Đúng rồi, anh không đi làm à?"
"Ừ, hôm nay tôi nghỉ." Thời Kính Nhiên nhìn đồng hồ, vội vàng đề nghị, "Đã trưa rồi, cùng nhau ăn cơm đi!"
"Ồ, không được, anh cứ đi đi! Đừng bận tâm đến em!" Lãnh Tử Tình vội vàng chối từ. Cô hiện giờ đâu có tâm tình mà ăn cơm.
"Sao vậy? Không coi tôi là bạn phải không? Khó khăn lắm mới gặp nhau, ngay cả cơ hội ăn cơm cũng không cho?! Hơn nữa, nói thế nào thì cũng là anh dọa em sợ, an ủi em một chút cũng là chuyện nên làm!" Thời Kính Nhiên nói một thôi một hồi.
Lãnh Tử Tình xưa nay dễ mềm lòng, những lời này cô sao có thể từ chối được?! Đành phải theo Thời Kính Nhiên lên xe.
Lãnh Tử Tình nói muốn ăn chút gì đó thanh đạm, vì thế, Thời Kính Nhiên liền đưa cô đến Làng chài Tùng Đảo.
Lúc Lãnh Tử Tình đi đến cửa, vẫn sửng sốt một chút. Cô không phải là lần đầu tiên đến đây, thế là liền nhớ lại cảnh tượng lần trước đến đây cùng Lôi Tuấn Vũ!
Lắc đầu, có chút khẩn trương theo Thời Kính Nhiên đi vào.
Thật là trùng hợp, bọn họ lại còn ngồi ở đúng vị trí đó.
"Đồ ăn ở đây khá thanh đạm! Cảm giác cũng rất thanh tịnh." Thời Kính Nhiên giải thích.
Anh biết cho dù đưa Lãnh Tử Tình đến những nơi xa hoa, cô cũng sẽ không chấp thuận. Nơi này vừa có đồ ăn ngon lại yên tĩnh, cũng không xa hoa!
"Vâng." Lãnh Tử Tình trả lời mà tâm tình để đâu đâu. Bưng nước nóng mà nhân viên phục vụ vừa rót, nhìn hơi nóng bốc lên liền cảm thấy buồn nôn. Cũng không biết có phải là đi quá gấp, hay là do làn khói vờn nhẹ kia khiến cô không thoải mái.
"Sao vậy? Em hình như không thoải mái?" Thời Kính Nhiên mẫn cảm quan sát được, thân thiết hỏi.
"Ồ, không có." Lãnh Tử Tình trả lời qua loa, nhưng phát hiện ánh mắt anh vẫn xem xét cô từ trên xuống dưới, vội vàng nói, "Không phải anh mắc bệnh nghề nghiệp chứ? Đã lâu như vậy không gặp, không thể nói những chuyện có dinh dưỡng một chút ư?"
Nghe Lãnh Tử Tình trêu chọc, Thời Kính Nhiên nở nụ cười.
"Được được được! Nghe theo em, nói những chuyện có dinh dưỡng một chút! Tử Tình à, tôi phát hiện em nói chuyện từ ngữ đã sắc bén hơn nhiều rồi! Lúc đi du lịch tôi vẫn cảm thấy em là một chú cừu non, bây giờ thì!" Thời Kính Nhiên ý vị thâm sâu liếc cô một cái.
"Bây giờ? Bây giờ thì sao?" Lãnh Tử Tình tò mò nhìn anh.
"Bây giờ thì… là một chú lừa con! Ha ha ha!" Thời Kính Nhiên khoa trương nói.
Lãnh Tử Tình cũng bật cười. Tâm tình nặng nề cũng thoải mái hơn một chút.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài gọi món gì?" Một nhân viên phục vụ dường như là cố ý tới vậy. Lãnh Tử Tình vội vàng che miệng cúi đầu cười trộm. Nơi đây là phong cách Hàn Quốc, bàn nào cũng im phăng phắc, vừa nãy tiếng cười càn rỡ của Thời Kính Nhiên, khiến mọi người đều đưa mắt lại, cũng khó trách nếu nhân viên phục vụ không hài lòng!
Thời Kính Nhiên nhìn thấy sắc mặt của nhân viên phục vụ, vội vàng cười: "Xin lỗi! Nhất thời lỗ mãng! Ngại quá! Tử Tình, em gọi đi!"
"Em không gọi! Anh xem rồi gọi đi!" Trong giọng nói của Lãnh Tử Tình còn mang theo ý cười.
"Thật sự không gọi, vậy anh không khách sáo nữa. Cho hai suất cà hộp…"
"Em không ăn cà!" Lãnh Tử Tình không khách khí nói, trong mắt tràn đầy ý cười.
Thời Kính Nhiên sửng sốt, nói: "Cà hộp ở đây rất ngon. Vậy được, không cần nữa. Thay bằng hai suất thịt ba chỉ…"
Lãnh Tử Tình vừa nghe thấy tên thịt ba chỉ liền nhíu mày, trong dạ dày cuộn trào: "Có thể không gọi thịt ba chỉ được không?"
"Hả? Ờ, được! Vậy…" Thời Kính Nhiên lại nhìn vào thực đơn, xem xét từng cái một, "Vậy cho một suất bò béo sốt tiêu đen…"
Nghe thấy chữ "béo", Lãnh Tử Tình lại một trận khó chịu, đè nén sự khác thường nơi cổ
họng, lập tức ngăn cản: "Không cần!"
"Vậy, cho một canh rong biển thịt bò…"
"Không ăn hải sản!" Lãnh Tử Tình lắc đầu như trống bỏi.
"......".
Thời Kính Nhiên hết chỗ nói! Anh trừng mắt nhìn Lãnh Tử Tình, cho đến khi Lãnh Tử Tình trợn tròn mắt.
"Này, sao lại nhìn em?" Lãnh Tử Tình vô tội nói.
"Tôi nói đại tiểu thư à! Tôi để em gọi, em không gọi! Tôi gọi, em cũng vẫn không muốn! Có phải em cố ý không?" Nheo mắt nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ không có ý tốt.
Lãnh Tử Tình quả thực dở khóc dở cười, cô đâu có như vậy! Là anh muốn mời cô ăn cơm, nếu anh gọi rồi, cái gì cô cũng không ăn chỉ ngồi nhìn, thì không biết anh sẽ lại nói những gì nữa!
Không khỏi cười cười giơ hai tay: "Được được được! Em không nói gì chỉ nhìn thôi không được sao?"
Thời Kính Nhiên thở dài, đưa thực đơn cho cô, nói: "Quên đi! Tôi đại nhân không nhớ lỗi của tiểu nhân, vẫn là em gọi đi!"
"Em không gọi! Anh…"
"Này! Lãnh Tử Tình! Em có để người ta ăn cơm không! Từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì đâu đấy!" Thời Kính Nhiên khoa trương ôm bụng, nhe răng trợn mắt nói.
"Ha ha ha," Lãnh Tử Tình thật sự không kìm nổi cười, "Được rồi, vậy để em gọi."
Thế là, cô liền gập thực đơn lại, nói với nhân viên phục vụ: "Ngại quá, để cô phải đợi lâu.
Cho hai suất mì lạnh, một suất kim chi!"
Người bán hàng ghi lại, sau đó ngẩng đầu, sửng sốt: "Còn gì nữa không? Thưa quý cô?"
"Không có! Mang lên nhanh một chút là được! Anh ấy… không đợi được nữa!" Lãnh Tử Tình cười cười chỉ vào Thời Kính Nhiên đối diện.