Chương : 313
"Ăn cơm thôi, Tử Dạ."
"Vâng." Lãnh Tử Tình vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, bế Tử Tử lên đặt bé vào ghế trẻ em.
Hoa Bá lẳng lặng nhìn cô, tốt bụng nhắc: "Tử Tử hình như vẫn chưa rửa tay."
"Vâng." Lãnh Tử Tình vội bế Tử Tử lên, đi vào phòng vệ sinh, một lát sau lại đi ra, sau đó đặt Tử Tử vào ghế trẻ em.
Quay sang cười ngượng với Hoa Bá, Lãnh Tử Tình nói: "Xin lỗi, có thể ăn cơm được rồi."
Hoa Bá lẳng lặng nhìn Tử Tử, sau đó mỉm cười, nói: "Xem ra Tử Tử nhà ta thật sự lớn rồi, có thể không cần đeo yếm nữa."
Một câu nói khiến Lãnh Tử Tình cứng ngắc, vội vàng chạy ra ban công lấy quần áo đã phơi khô vào, im như thóc mặc cho Tử Tử.
Hoa Bá nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, nhẹ giọng an ủi: "Tử Dạ, không cần cho mình áp lực quá lớn. Cho dù chưa từng là vợ chồng, chỉ là bạn bè, thì cũng nên về thăm một chút."
Hai ngày nay Lãnh Tử Tình hồn vía để đâu đâu, anh sao có thể không nhìn ra chứ?! Cho dù trong lòng không muốn cô trở về, nhưng mấy ngày nay nhìn cũng đủ lo lắng rồi! Còn thấy cô như vậy nữa, chưa đợi cô thế nào, thì anh đã phát điên trước rồi.
Lãnh Tử Tình cả người chấn động, không nói gì, bối rối xúc cháo cho Tử Tử, thìa rơi vào trong bát cháo, bát rơi xuống đất, loạn hết cả lên. Dọa Tử Tử không hiểu ra làm sao, tưởng rằng mẹ không cho mình ăn cơm, mếu máo chuẩn bị khóc.
Hoa Bá không khỏi đảo tròn mắt, vội nhẹ giọng dỗ dành: "Tử Tử ngoan, mẹ không cẩn thận, đừng giận mẹ nha! Đây, để chú xúc cháo cho."
Không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng ba trong miệng Hoa Bá đã biến thành chú!
Lãnh Tử Tình cứng đờ ở đó, Hoa Bá càng như vậy, cô càng chần chừ do dự. Cô hận mình đến chết mất!
Từ giây phút nghe tin Lôi Tuấn Vũ bị mù hai mắt, trong lòng cô liền không một giây một phút nào được yên! Trên bản tin không có chữ nào nhắc đến chuyện của Lôi Tuấn Vũ, trên mạng trong nước cô cũng không tìm thấy.
Người cao ngạo như hắn, nếu bị mù, có thể chấp nhận sự đả kích như vậy hay không?!
"Tử Dạ" Hoa Bá gọi lại Lãnh Tử Tình đang định đi nghỉ.
"Vâng?"
"Chúng ta nói chuyện."
"Vâng."
Lãnh Tử Tình có chút giống đà điểu.
Lãnh Tử Tình ngồi co rúm trên ghế, cô biết Hoa Bá nhất định là muốn khuyên cô về nước.
Cô cũng biết trong lòng mình rất gấp gáp muốn trở về, nhưng, cô sao có thể hết lần này đến lần khác làm tổn thương Hoa Bá chứ?
"Tử Dạ, anh nghĩ em hẳn là rõ, nếu em không vui vẻ, anh sẽ càng không vui vẻ! Trở về đi.
Trở về thăm đi, anh nghe nói, anh ta vẫn một mình, hơn nữa hiện giờ trước pháp luật hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp." Hoa Bá giống như đột nhiên ném ra một trái bom, ầm một tiếng bùng nổ trong lòng Lãnh Tử Tình!
"Anh… nói cái gì?" Lãnh Tử Tình ngây người đến mức đầu lưỡi cũng cứng lại.
"Đúng vậy. Có phải rất muốn biết đáp án không? Vậy thì trở về đi! Tuy anh không biết lúc đầu vì sao em lại kiên quyết muốn anh mang em đi như vậy! Nhưng, Tử Dạ, anh không hy vọng em hiểu lầm cái gì, hoặc là bỏ lỡ cái gì…" Hoa Bá nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng rất chân thành.
Trong mắt Lãnh Tử Tình không khỏi dâng lên một tầng sương mù, cô lấy hai tay ôm mặt, giọng nói mơ hồ không rõ thoát ra từ kẽ ngón tay: "Hoa Bá, có phải em là một người phụ nữ xấu xa?"
"Nha đầu ngốc!" Hoa Bá cốc vào đầu Lãnh Tử Tình một cái, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, ngây người nhìn anh.
"Đừng trốn tránh vấn đề! Cả đời này anh dành hết cho em! Nếu anh không để em trở về gặp gỡ người tình cũ một lần, thì anh cũng sắp bị em bức phát điên rồi!" Hoa Bá khoa trương nói.
"Nói gì vậy chứ!"
Lãnh Tử Tình không khỏi bật cười, mệt anh còn có thể pha trò cười như vậy! Hoa Bá, trái tim của anh rốt cuộc là làm bằng gì? Sao lại có thể lớn như vậy?
Anh có thể cho phép em bắt nạt anh, còn có thể cho phép người khác cũng xen vào sao?
"Em… em chỉ về thăm một chút thôi…" Lãnh Tử Tình muốn hứa hẹn, lại bị Hoa Bá lập tức ngăn lại!
"Về đã rồi nói sau! Bây giờ, ngoan ngoãn quay về ngủ đi! Đây là vé máy bay, chuyến bay sáng mai. Hành lý để anh chuẩn bị!" Vừa nói, vừa đẩy Lãnh Tử Tình vào phòng ngủ, Hoa Bá thậm chí còn huýt sáo.
Để cô vào phòng ngủ, nét mặt Hoa Bá mới từ từ trầm xuống. Khẽ vỗ lên trái tim vỡ nát nhưng vẫn kiên cường của mình, quay đầu bắt đầu chuẩn bị đồ.
Lãnh Tử Tình ngây ngốc nhìn chằm chằm ba tấm vé máy bay. Anh đã sớm giúp cô suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Trong mắt không khỏi dâng lên sương mù.
Cô nên làm gì bây giờ? Hoa Bá rất thấu hiểu người khác, việc gì anh cũng suy nghĩ cho cô trước, cô phải báo đáp như thế nào đây?! Đối với cô mà nói, Hoa Bá đã trở thành một người rất quan trọng rất quan trọng rồi!
Lãnh Tử Tình, trở về thăm hắn một lần, đúng! Sau khi gặp hắn, sẽ an tâm, sau đó, sẽ quay lại!
Trong lòng Lãnh Tử Tình tự nói với chính mình.
Máy bay hạ cánh, tâm tình Lãnh Tử Tình cũng trở nên hồi hộp, bám sát gót Hoa Bá: "Chúng ta phải đi đâu tìm anh ấy?"
Lời vừa ra khỏi miệng, lại có chút cảm giác gấp gáp. Hoa Bá sửng sốt, không hề cười nhạo, dịu dàng nói: "Đến khách sạn trước, thu xếp ổn thỏa rồi đi."
Ada lại còn đến sân bay đón, Lãnh Tử Tình không khỏi kinh ngạc, nhưng lập tức nghĩ nhất định là Hoa Bá nói với cô ta. Ada hẳn là lần công tác vừa rồi vẫn chưa trở về.
Ada ân cần giúp Lãnh Tử Tình xách hành lý, tuy rằng đối với cô không nóng không lạnh, nhưng cũng không gay gắt với cô.
Lãnh Tử Tình không khỏi nhủ thầm, ở trong mắt Ada, cô và Hoa Bá hẳn phải là vợ chồng mới phải, thế này là thế nào, tiểu tam ngang nhiên tới sân bay đón? Cô phải biểu hiện như thế nào? Ông trời ơi! Cô đâu có hiểu được. An tâm một chút chớ làm phiền! Bất kỳ lúc nào, đều lấy bất biến ứng vạn biến là đạo lý thép!
"Chỗ ở, em đã sắp xếp xong rồi. Hoa, anh cứ ở cùng vợ vài ngày, công việc bên này cũng không gấp lắm."
Ada rất có phong thái khí phách của một phụ nữ tân tiến, vóc dáng cao gầy, giỏi giang của phụ nữ Mỹ, khiến Lãnh Tử Tình không khỏi nhìn có chút ngây ngẩn.
Hoa Bá từ phía sau đẩy đẩy Lãnh Tử Tình đang ngẩn người, còn không quên đáp lời Ada:
"Cám ơn. Anh sẽ mau chóng qua đó."
Lãnh Tử Tình thầm lè lưỡi, nhìn một chút cũng không cho nha! Có bản lĩnh thì giấu đi!
Đến rồi, mới biết nơi bọn họ ở hoàn toàn không phải là khách sạn, hóa ra Ada sợ Lãnh Tử Tình mang theo con nhỏ không tiện, nên thuê cho bọn họ một căn hộ.
Lãnh Tử Tình rất cảm kích, không ngờ Ada suy nghĩ chu đáo như vậy. Lãnh Tử Tình hoàn toàn quên mất chuyện cô ta đang theo đuổi Hoa Bá, nhiệt tình tiễn chân Ada, khiến người kia có chút khó hiểu.
Hoa Bá buồn cười nhìn cô: "Này, Tử Dạ, biểu hiện của em có phải là quá rõ ràng rồi không!
Chồng của em đang bị người khác rình mò đó! Em đúng là phóng khoáng!"
Lãnh Tử Tình cười xì một tiếng: "Chẳng phải anh nói anh không phải là chồng em sao?"
Sắc mặt Hoa Bá cứng đờ, Lãnh Tử Tình vội vàng nói: "Xin lỗi, em đùa thôi…"
Hoa Bá khẽ cười: "Không có gì, đúng vậy mà."