Chương 5: Hiện Tại Không Như Tưởng Tượng
Cáo con mà Nghịch Nhi bắt về nuôi hoàn toàn là do cô tự dày xếp, con cáo đó chỉ dựa vào chút nơi nương tựa mà hồi phục thân thể đang nguy nan, nó vốn không có hiềm khích với con người, là một con cáo đầu to mắt hột nhãn ăn bờ ngủ bụi, tình cờ để Tiểu Nhi thấy được nên mới có danh có phận, có thể tiếp xúc với con người.
Cáo là loài sống vong ơn bội nghĩa, là loài hồ ly nghi si thích dùng nhan sắc thay vì trí tuệ để dụ dỗ con người, con người lại vì cái tính ham mê sắc dục mà sa chân vào bẫy...
"Ham mê sắc dục... ngươi nói xem Nghịch Tiểu Nhi có ham mê sắc dục không?".
Giọng nói phát ra từ trong luồng bóng tối đen huyền ảo, lục xà vừa từ bên ngoài vừa trở về đã bị hắn lôi ra mà hỏi.
"Ngươi lại tính làm gì nữa? Xao nhãn trong lúc tu coi chừng bị hắc hóa đó, các ngươi đừng gây phiền phức cho ta nữa!".
"Nghịch Nhi lại đuổi ngươi đi nữa à?".
"Là ta tự đi, cục lông cộc cằn đó của ngươi gặp ta là chú với chú, ta tu sống chưa được nửa đời người đâu ra cái cách xưng hô đó chứ".
"Haha... ngươi giận sao? Không được thất hứa với ta đâu đó!".
"Hừ, ngươi thì hay rồi, ở đó mà đầy đọa ta, chừng nào ngươi tu xong ta tính sổ luôn một thể!".
Không gian xung quanh tối đen như mực, lục xà hóa lại thành rắn trườn đi mất, bên trong lỗ hỏng kia, một giọng cười đắc ý ngày càng vang vọng ra bên ngoài, "Ta nhớ em sắp điên lên rồi!".
Kiến thức cơ bản về cha mẹ ruột Nghịch Nhi còn phải nhờ Chu Đảo phổ cập thêm. Ngôi nhà này Nghịch Tử Thiên xây lên chỉ để mỗi khi Tô Nhật không đi cùng ông sẽ có chỗ để nghỉ ngơi, thời gian trống của cả hai không tính bằng tháng càng không tính bằng tuần mà tính theo năm.
"Ông chủ là một kiến trúc sư, tên tuổi ngài ấy đi liền theo năm tháng, căn nhà này là kiểu dáng bà chủ thích, cũng do chính tay ông ấy thiết kế cho bà chủ!".
"Kiến trúc sư bận lắm sao ạ?".
"Rất bận là đằng khác, ví dụ như trong ba tháng tới ngài ấy sẽ đến Balan làm việc, bà chủ cũng phải theo cùng để đi xem vị trí đất, diện tích, tư vấn, thu thập hết các vấn đề nhu cầu người xây muốn thực hiện rồi gửi cho ngài, ngài sẽ bắt đầu lên bảng thiết kế, bình thường nếu có chú đi cùng chú sẽ đưa bà chủ đi, còn hai ngày tới bà ấy hẳn sẽ phải tự lái xe rồi!".
Nghịch Nhi trầm lặng suy nghĩ, nói thật ban đầu cô nghĩ cha mẹ mang cô theo còn nghĩ chắc chắn cô sẽ được ở cạnh họ từ ngày này qua ngày khác nhưng có lẽ thực tại không như cô mong đợi, lâu lâu gặp mẹ một lần lại càng hiếm lắm mới được nhìn thấy cha.
"Chú ơi, chú tính thử xem một năm cháu có thể gặp mẹ bao nhiêu lần, gặp cha bao nhiêu lần vậy ạ!?".
Chu Đảo lặng đi khi nghe đến câu hỏi của cô.
1...2...3... lại là một câu hỏi khó! Thật là...
"Xin lỗi chú A Đảo, cháu chỉ tham lam một chút thôi, cứ xấu tính hỏi chú toàn câu hỏi khó. Chú A Đảo lập gia đình chưa ạ? Câu này chắc chú dễ trả lời hơn này".
Chu Đảo nghe cô hỏi rồi mỉm cười trả lời, "Chú hiện tại chưa lập gia đình và tương lai cũng chưa nghĩ tới là sẽ lập gia đình!".
"Cháu thường nghe dượng nói cưới vợ như có thêm sợi dây thừng trói chặt hai tay hai chân, muốn làm gì cũng không được!".
Chu Đảo cười ra tiếng xoa đầu cô, "Cháu nghe lén người lớn nói chuyện sao? Không phải đâu nhé, ví dụ như ông chủ và bà chủ, hai người họ là vợ chồng nhưng ông chủ đi đâu cũng đưa bà chủ đi, họ luôn tình cảm như vậy. Cháu nghe nè, vợ là người sẽ chia sẻ gánh nặng chứ không phải là gánh nặng đâu nhớ chưa!".
"Cháu đã ghi nhớ, thưa chú!", vẻ mặt chắc nịch của cô khiến chú ấy bật cười.
Tại tòa khách sạn lớn ở Balan, Nghịch Tử Thiên ngồi vắt chéo chân ở bàn làm việc, bên dưới bãi đổ xe Tô Nhật vừa đi xem đất về liền đi tìm ông.
Cạch..."Anh, em về rồi! Đầy đủ giấy tờ đây anh xem đi!".
Tô Nhật đưa xấp giấy cho chồng, Nghịch Tử Thiên đang ngồi nghiêm mặt trước máy tính làm việc vừa thấy Tô Nhật về đồng tử liền giãn ra, ông chống một tay bên bàn vừa xoa nắn ấn đường tay kia lật xấp giấy ra xem xét.
"Muốn xây trường học ở vị trí này sao? Có nhầm lẫn không vậy?".
Tô Nhật vừa cởi áo khoác ra xong liền đi tới sau lưng chồng nắn bóp vai giúp ông, giọng bà êm dịu tựa như thời tiết đầu thu.
"Mấy người đó nói vị trí tuy không thuận lợi, đường đi lại xấu nhưng đó là tâm nguyện của tất cả bọn họ, họ còn nói về đường đi đó sau này sẽ cho người sửa lại!".
"Được rồi, cảm ơn em. Bữa trưa anh đã đặt rồi, lát nữa nhân viên sẽ mang tới".
"Cảm ơn anh! Khô mồ hôi rồi em đi tắm trước đã! Chụt...!".
"Được rồi! Mà này... em nhớ con lắm rồi đúng không? Một vài ngày nữa xong việc anh sẽ đặt vé máy bay cho em về nước thăm con trước!".
Vừa nghe xong Tô Nhật liền hớn hở cười tít mắt lao tới ôm cổ hôn chồng tới tấp.
"Cảm ơn ông xã, anh thật tuyệt! Chụt....chụt....".
"Em hôn muốn thủng mặt anh luôn rồi, thật là...".
Cáo là loài sống vong ơn bội nghĩa, là loài hồ ly nghi si thích dùng nhan sắc thay vì trí tuệ để dụ dỗ con người, con người lại vì cái tính ham mê sắc dục mà sa chân vào bẫy...
"Ham mê sắc dục... ngươi nói xem Nghịch Tiểu Nhi có ham mê sắc dục không?".
Giọng nói phát ra từ trong luồng bóng tối đen huyền ảo, lục xà vừa từ bên ngoài vừa trở về đã bị hắn lôi ra mà hỏi.
"Ngươi lại tính làm gì nữa? Xao nhãn trong lúc tu coi chừng bị hắc hóa đó, các ngươi đừng gây phiền phức cho ta nữa!".
"Nghịch Nhi lại đuổi ngươi đi nữa à?".
"Là ta tự đi, cục lông cộc cằn đó của ngươi gặp ta là chú với chú, ta tu sống chưa được nửa đời người đâu ra cái cách xưng hô đó chứ".
"Haha... ngươi giận sao? Không được thất hứa với ta đâu đó!".
"Hừ, ngươi thì hay rồi, ở đó mà đầy đọa ta, chừng nào ngươi tu xong ta tính sổ luôn một thể!".
Không gian xung quanh tối đen như mực, lục xà hóa lại thành rắn trườn đi mất, bên trong lỗ hỏng kia, một giọng cười đắc ý ngày càng vang vọng ra bên ngoài, "Ta nhớ em sắp điên lên rồi!".
Kiến thức cơ bản về cha mẹ ruột Nghịch Nhi còn phải nhờ Chu Đảo phổ cập thêm. Ngôi nhà này Nghịch Tử Thiên xây lên chỉ để mỗi khi Tô Nhật không đi cùng ông sẽ có chỗ để nghỉ ngơi, thời gian trống của cả hai không tính bằng tháng càng không tính bằng tuần mà tính theo năm.
"Ông chủ là một kiến trúc sư, tên tuổi ngài ấy đi liền theo năm tháng, căn nhà này là kiểu dáng bà chủ thích, cũng do chính tay ông ấy thiết kế cho bà chủ!".
"Kiến trúc sư bận lắm sao ạ?".
"Rất bận là đằng khác, ví dụ như trong ba tháng tới ngài ấy sẽ đến Balan làm việc, bà chủ cũng phải theo cùng để đi xem vị trí đất, diện tích, tư vấn, thu thập hết các vấn đề nhu cầu người xây muốn thực hiện rồi gửi cho ngài, ngài sẽ bắt đầu lên bảng thiết kế, bình thường nếu có chú đi cùng chú sẽ đưa bà chủ đi, còn hai ngày tới bà ấy hẳn sẽ phải tự lái xe rồi!".
Nghịch Nhi trầm lặng suy nghĩ, nói thật ban đầu cô nghĩ cha mẹ mang cô theo còn nghĩ chắc chắn cô sẽ được ở cạnh họ từ ngày này qua ngày khác nhưng có lẽ thực tại không như cô mong đợi, lâu lâu gặp mẹ một lần lại càng hiếm lắm mới được nhìn thấy cha.
"Chú ơi, chú tính thử xem một năm cháu có thể gặp mẹ bao nhiêu lần, gặp cha bao nhiêu lần vậy ạ!?".
Chu Đảo lặng đi khi nghe đến câu hỏi của cô.
1...2...3... lại là một câu hỏi khó! Thật là...
"Xin lỗi chú A Đảo, cháu chỉ tham lam một chút thôi, cứ xấu tính hỏi chú toàn câu hỏi khó. Chú A Đảo lập gia đình chưa ạ? Câu này chắc chú dễ trả lời hơn này".
Chu Đảo nghe cô hỏi rồi mỉm cười trả lời, "Chú hiện tại chưa lập gia đình và tương lai cũng chưa nghĩ tới là sẽ lập gia đình!".
"Cháu thường nghe dượng nói cưới vợ như có thêm sợi dây thừng trói chặt hai tay hai chân, muốn làm gì cũng không được!".
Chu Đảo cười ra tiếng xoa đầu cô, "Cháu nghe lén người lớn nói chuyện sao? Không phải đâu nhé, ví dụ như ông chủ và bà chủ, hai người họ là vợ chồng nhưng ông chủ đi đâu cũng đưa bà chủ đi, họ luôn tình cảm như vậy. Cháu nghe nè, vợ là người sẽ chia sẻ gánh nặng chứ không phải là gánh nặng đâu nhớ chưa!".
"Cháu đã ghi nhớ, thưa chú!", vẻ mặt chắc nịch của cô khiến chú ấy bật cười.
Tại tòa khách sạn lớn ở Balan, Nghịch Tử Thiên ngồi vắt chéo chân ở bàn làm việc, bên dưới bãi đổ xe Tô Nhật vừa đi xem đất về liền đi tìm ông.
Cạch..."Anh, em về rồi! Đầy đủ giấy tờ đây anh xem đi!".
Tô Nhật đưa xấp giấy cho chồng, Nghịch Tử Thiên đang ngồi nghiêm mặt trước máy tính làm việc vừa thấy Tô Nhật về đồng tử liền giãn ra, ông chống một tay bên bàn vừa xoa nắn ấn đường tay kia lật xấp giấy ra xem xét.
"Muốn xây trường học ở vị trí này sao? Có nhầm lẫn không vậy?".
Tô Nhật vừa cởi áo khoác ra xong liền đi tới sau lưng chồng nắn bóp vai giúp ông, giọng bà êm dịu tựa như thời tiết đầu thu.
"Mấy người đó nói vị trí tuy không thuận lợi, đường đi lại xấu nhưng đó là tâm nguyện của tất cả bọn họ, họ còn nói về đường đi đó sau này sẽ cho người sửa lại!".
"Được rồi, cảm ơn em. Bữa trưa anh đã đặt rồi, lát nữa nhân viên sẽ mang tới".
"Cảm ơn anh! Khô mồ hôi rồi em đi tắm trước đã! Chụt...!".
"Được rồi! Mà này... em nhớ con lắm rồi đúng không? Một vài ngày nữa xong việc anh sẽ đặt vé máy bay cho em về nước thăm con trước!".
Vừa nghe xong Tô Nhật liền hớn hở cười tít mắt lao tới ôm cổ hôn chồng tới tấp.
"Cảm ơn ông xã, anh thật tuyệt! Chụt....chụt....".
"Em hôn muốn thủng mặt anh luôn rồi, thật là...".