Chương : 37
“Kinh ngạc cái đầu ngươi.” Ác ma đại nhân hầm hừ một tiếng, sau đó rón rén bước ra khỏi toilet, đứng nép ở bên cửa nhìn vào đại sảnh thì thấy bá tước ma cà rồngKirklandđang mệt mỏi bay về, trên người chằng chịt vết thương, ngay cả mảng áo trước ngực cũng bị máu tươi nhuộm đỏ. Bá tước vừa đặt chân được xuống đại sảnh thì hết sức chống đỡ, quỵ ngã trên mặt đất, gằn giọng tự nhủ, “Đúng là tên nhóc con ương ngạnh! Hừ hừ, dù sao kẻ chiến thắng cuối cùng vẫn là ta!”
Thì ra vừa rồi hai người đại chiến một trận trên biển, bá tước Kirkland cùng bác sĩ Sa ông đấm tôi đạp ngang cơ ngang sức bất phân thắng bại. Cuối cùng, bá tước ma cà rồng đành vận khởi công lực tặng cho thiên sứ trưởng một đòn combo bonus attack, vùi dập con người ta xuống biển, trận chiến mới có được kết thúc thắng lợi nghiêng về phe bá tước.
[Tiện đây cũng nói luôn, tuy rằng thiên sứ Farrell bị đánh rớt xuống biển, nhưng anh ta còn chưa có chết a. Ngược lại còn trôi theo dòng hải lưu, dạt vào bờ biển nào đó bên Hàn Quốc, bi thảm hơn nữa là bị mất trí nhớ, vậy nên một câu chuyện đầy tính phiêu lưu nhưng không kém phần lãng mạn kiểu Hàn Quốc cũng được bắt đầu từ đó.]
Bá tước Kirkland quả không hổ danh là người thuộc dòng dõi quý tộc Châu Âu, vì hình tượng của mình mà cố nén đau đớn lết về phòng thay quần áo, chải chuốt lại đầu tóc gọn gàng, sau đó mới lảo đảo quay về chính sảnh, chuẩn bị giải khai kết giới. Ác ma đại nhân cũng nhân cơ hội này mà chạy về xe lăn của mình, tiếp tục đóng vai tượng đá.
“Hiện tại muốn giải khai kết giới có chút quá sức … khụ khụ …” Bá tước Kirkland vội lấy tay che miệng, không ngừng thổ huyết.
“Phải tìm cách bổ sung sinh lực mới được.” Hắn tự nhủ, sau đó đưa mắt đảo một vòng quanh đại sảnh để tìm “mồi” —– Đối với quỷ hút máu mà nói, một con mồi ngon sẽ được đánh giá dựa theo diện mạo và năng lực tâm linh. Nhìn khắp cả sảnh này, xem ra kẻ trông có vẻ ngon lành nhất chỉ có gã đang há hốc ngồi trên xe lăn kia —– ác ma đại nhân!
Chỉ có trên người hắn mới tản mác ra một loại mùi vị quen thuộc mà rất mê người, hơn nữa diện mạo cũng thật hoàn hảo. Bá tước Kirkland nheo mắt lại, lảo đảo bước đến bên cạnh ác ma đại nhân, vươn tay nắm lấy cằm hắn, nâng lên.
“Thật là một mỹ nhân. Chắc hẳn máu của ngươi sẽ có mùi vị rất tuyệt. Aii, ta thật nhịn không nổi, thậm chí còn muốn biến ngươi thành nô lệ, gia nhập dòng tộc của chúng ta. Ngươi sẽ không có quyền từ chối, thay vào đó, ngươi sẽ làm một tên nô lệ trường sinh bất tử, mãi mãi trung thành phục vụ cho dòng tộc của chúng ta …” Bá tước ma cà rồng trước khi ăn vẫn không quên đem mấy lời lẽ sặc mùi quý tộc ra niệm lại một lần.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, cuối cùng hắn mới nhếch miệng để lộ ra chiếc răng nanh dài sáng lóa, cắn lên cổ ác ma đại nhân.
“Dám tơ tưởng hút máu của ta, ngươi thật sự chán sống rồi sao?” Ác ma đại nhân đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tóc hắn khiến cho bá tước Kirkland không động đậy được.
“A a a a a!” Bá tước ma cà rồng khốn khổ kêu to lên, giãy dụa không thôi. Sau đó, trong nháy mắt, hắn chợt thấy mình bị ác ma đại nhân quật ngã xuống sàn nhà.
Không biết là chuyện gì đang xảy ra, bá tước Kirkland chỉ cảm thấy mình bị chế trụ mà không có sức lực để chống trả, ngay cả động đậy cũng khó khăn, nếu đây thực sự là cuộc chiến sinh tử, xem ra mọi hành động phản kháng để tìm đường sống đều là vô vọng! Trong đầu hắn lúc này là cả một mảng trống rỗng, bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn đều bị ma lực cường đại của đối phương lẫn át cả rồi!
Ác ma đại nhân mặt không biến sắc, bước tới túm lấy vạt áo đối phương, lạnh giọng nói, “Thân là Ma tộc, vậy mà ngươi có mắt cũng như không. Đành rằng ngươi sống lưu vong đã lâu, lẽ nào tin tức của Ma giới ngươi lại không chịu cập nhật?” Vì vậy liền ghé vào tai bá tước Kirkland, nói ra danh hào của mình ——- ở Ma giới, có ai nghe xong cái tên này mà không phát run lên vì sợ!
Đương nhiên đệ nhất quý tộc Nhân giới – bá tước Kirkland cũng không ngoại lệ, chỉ cảm thấy như vừa nghe thấy tiếng sấm rền bên tai!
Hắn cuống quýt quỳ xuống nhận lỗi, “A, thực xin lỗi! Ta thực sự không nghĩ tới … ngài chính là vị đại nhân kia!”
“Tốt nhất là ngươi nên quên chuyện này đi!” Ác ma đại nhân đặt tay lên trán hắn, niệm chú ấn, giống như thiên sứ trưởng đã từng làm với mình, đem trí nhớ của bá tước ma cà rồng xóa sạch sẽ.
Vì vậy sau khi bá tước Kirkland tỉnh dậy, hắn không còn nhớ gì về chuyện vừa rồi, chỉ biết mình đã đánh thắng thiên sứ trưởng rồi về phòng thay quần áo, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ác ma đại nhân. Có điều, khi vừa nghĩ đến việc tìm một con mồi trong đại sảnh này để bổ sung năng lượng, tự dưng trong đầu hắn nảy lên cảm giác sợ hãi vô cùng, vội vàng gạt bỏ ý định đó đi, sau đó thi triển ma lực giải khai kết giới, làm cho mọi người trở lại trạng thái như bình thường.
**************************************
Đương nhiên, không một ai biết được chuyện vừa xảy trên thuyền. Liêu Thần còn đang chăm chú dõi theo mẹ con Liêu thái thái đứng trên lễ đài đón nhận lời chúc tụng của mọi người. Y bất chợt đứng dậy. Đến lúc phải hành động rồi.
“Anh hai, anh đi đâu vậy?” Liêu Xuyến Xuyến thấy vẻ mặt nghiêm trọng của y liền vội vã hỏi han, không để ý đến khuôn mặt dính đầy kem của mình.
“Em cứ ngồi yên một chỗ, đừng hỏi nhiều.” Liêu Thần sửa sang lại quần áo, sắc mặt có chút tái nhợt. Y hít sâu một hơi, trước con mắt kinh ngạc của năm mẹ con nhà Liêu thái thái, chậm rãi cất bước đi đến trước lễ đài. Trong sảnh, mọi người bất chợt lặng im, sát sao dõi theo mọi động thái của y.
“Xin hỏi, ngài là …?” MC bước tới ngăn y lại.
“Tôi chính là ‘con trai của người vợ trước đã qua đời’ của Liêu Dật Văn.” Liêu Thần nói xong liền đẩy MC qua một bên, đi đến giữa lễ đài, mặt đối mặt với đám anh em nhà Liêu gia. Những người kia trong mắt lập tức lộ ra biểu tình đầy chán ghét, nhất là Liêu Nghiêm, bộ dáng giống như chỉ hận không thể lao vào mà cắn chết Liêu Thần.
Liêu Thần ngược lại không để ý tới bọn họ, bước đến bên micro, lưu loát phát biểu bằng tiếng Anh, “Thưa các vị, tôi là Liêu Thần, là con trai người vợ trước của Liêu tổng tài. Liêu Dật Văn chính là cha ruột của tôi. Mặc dù trong di chúc đã tuyên bố tôi được thừa hưởng 3 triệu USD, nhưng sự có mặt của tôi hôm nay không phải là đến để lĩnh nhận phần tiền đó, ngược lại, tôi muốn vạch trần cho các vị biết một màn kịch đầy dối trá của gia đình nhà họ Liêu.”
Y vừa dứt lời, đám người nhà Liêu gia sắc mặt đại biến, khách mời bên dưới cũng bắt đầu ồn ào nhỏ to. Liêu Nghiêm xông tới giật lấy micro từ tay Liêu Thần, gào lên, “Người này cố tình gây rối! Bảo vệ đâu! Mau đem tên vô lễ này xuống dưới!”
Tức thì, một đám vệ sĩ mặc đồ bảo vệ xông lên, túm lấy Liêu Thần kéo xuống dưới. Liêu Thần liều mạng giãy dụa, kêu lên, “Đám hèn nhát! Các người sợ tôi nói ra sự thật sao!”
“Oh my God! Cố tình gây sự a! Con người này thật quá tham lam, còn muốn Liêu gia chúng ta phân thêm tài sản cho hắn sao! Lạy Chúa tôi, xin hãy tha thứ cho kẻ tội đồ này!” Liêu thái thái ôm ngực làm ra bộ dạng thống khổ đau lòng.
Trong lúc Liêu Thần đang bị hai tên vệ sĩ đô con chế trụ, một gã phục vụ viên lặng lẽ tiếp cận y. Trong tay gã có giấu một ống tiêm nhỏ chứa đầy thuốc độc, chỉ cần một liều nhỏ cũng có thể khiến cho Liêu Thần vĩnh viễn ngậm miệng. Hiện tại chính là cơ hội tốt để ra tay. Nhưng khi gã đang định âm thầm đem ống tiêm ngắm vào sau lưng Liêu Thần, bàn tay bỗng nhiên bị một người bắt lấy, bẻ ngoặt ra sau!
Phục vụ viên thảm thiết kêu lên, hai tên vệ sĩ kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một quyền phóng tới, đánh văng ra xa. Chỉ thấy Quân Tư Vũ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Liêu Thần, ngạo nghễ phủi tay, lạnh lùng nói, “Thật ngại quá. Ta tên Sebastian Michaelis, là quản gia của Liêu tiên sinh đây. Không được chủ nhân ta cho phép thì bất cứ ai cũng không được động tới ngài.”
Liêu Xuyến Xuyến há hốc mồm ngồi nghe, sau lại không thể kìm nén kích động mà giơ ngón tay cái hướng về phía ác ma đại nhân: Cosplay Kuroshitsuji nha! Tuyệt!
“Quân Tư Vũ, anh điên rồi sao! Anh không sợ bị công ty bảo hiểm phát hiện a!” Liêu Thần thấp giọng dùng tiếng Trung nói với ác ma đại nhân.
“Liêu tổng yên tâm đi, bác sĩ Sa kia bị Tào Tháo rượt rồi! Đừng quên tăng lương cho tôi đó!” Quân Tư Vũ còn cúi người làm ra động tác hành lễ rất chuyên nghiệp, tỏ ý mời Liêu Thần tiếp tục phát biểu.
Anh em Liêu gia đối với sự xuất hiện của tên phá đám Quân Tư Vũ thì không khỏi có chút hoang mang sợ hãi. Liêu Nghiêm nhận ra ác ma đại nhân, bởi vì tên này chính là kẻ đã năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch ám sát của gã.
Liêu Minh Châu nhận ra ác ma đại nhân, bởi vì tên khốn đêm qua hại cô ngã xe chính là hắn!
Liêu Phong nhíu mày, xem như bây giờ mới biết mặt ác ma đại nhân.
Liêu Tinh đối với hành động anh hùng xuất thế vừa rồi của ác ma đại nhân rất có hứng thú, quyết định sau này phải đem người này ra nghiên cứu tỉ mỉ một phen.
Bá tước Kirkland đối với người này bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi trong vô thức.
Liêu thái thái thì chỉ còn nước hét ầm lên.
Loạn hết rồi!!!
Lúc này, Liêu Thần vuốt phẳng lại bộ Tây phục của mình, cầm lấy micro lớn tiếng nói, “Chuyện tôi muốn tuyên bố chính là …”
“Liêu Thần, đồ con hoang! Đừng có ở trong này ăn nói bậy bạ!” Liêu Nghiêm phát khùng, chửi ầm lên.
“Tiên sinh, xin ngài đừng ngắt lời chủ nhân của ta.” Quân Tư Vũ bước tới, bày ra vẻ lễ phép trịnh trọng ngăn gã lại. Đôi mắt lam sắc của ác ma đại nhân nhìn chằm chằm vào Liêu Nghiêm như đang thôi miên. Bất chợt, Liêu Nghiêm cảm thấy mồm mình bị đóng chặt lại, làm cách nào cũng không mở ra được. Khuôn mặt gã khổ sở đỏ bừng lên, không ngừng lấy tay tát vào miệng mình.
“Ở đây có bác sĩ không, vị tiên sinh này hình như bị bệnh rồi.” Quân Tư Vũ vừa nói xong, quả nhiên có mấy vị bác sĩ trên thuyền vội chạy tới, kéoLiêuNghiêm đang muốn phát điên xuống.
“A Nghiêm con làm sao vậy? Ô ô ô ô ……” Liêu thái thái khóc rống lên, tưởng như sắp lịm đi thì được mấy đứa con trai đỡ lấy.
“Cậu rốt cục muốn nói gì, Liêu Thần?” Duy chỉ có cậu con trưởng Liêu Phong vẫn giữ thái độ trầm ổn đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Liêu Thần.
Liêu Thần cắn răng hạ quyết tâm, nghênh tiếp ánh mắt sắc bén của Liêu Phong, chậm rãi lên tiếng, “Phần di chúc Liêu thái thái vừa công bố là giả!”
Lời này vừa nói ra đã khiến cho đại sảnh một mảng ồn ào hỗn loạn!
Liêu thái thái cũng vì vậy mà càng lớn tiếng gào khóc, “Ngậm máu phun người! Oa oa oa ô ô ô ……DậtVăn! Ông mau đến mà xem đứa con riêng yêu quý của ông nó đang lấy oán trả ơn Liêu gia chúng ta nè ……”
“Liêu Thần, cậu nói chyện phải có chứng cớ rõ ràng!” Liêu Phong vẫn đang chuyên tâm cùng Liêu Thần đối chọi gay gắt.
“Hừ, anh cho rằng tôi không có mười phần chắc chắn cùng bằng chứng mà dám đứng ở chỗ này sao?” Trong mắt Liêu Thần bùng lên ngọn lửa thù hận sâu sắc. Cuộc chiến này càng lúc càng bước vào hồi căng thẳng!
Hết chương 37
Thì ra vừa rồi hai người đại chiến một trận trên biển, bá tước Kirkland cùng bác sĩ Sa ông đấm tôi đạp ngang cơ ngang sức bất phân thắng bại. Cuối cùng, bá tước ma cà rồng đành vận khởi công lực tặng cho thiên sứ trưởng một đòn combo bonus attack, vùi dập con người ta xuống biển, trận chiến mới có được kết thúc thắng lợi nghiêng về phe bá tước.
[Tiện đây cũng nói luôn, tuy rằng thiên sứ Farrell bị đánh rớt xuống biển, nhưng anh ta còn chưa có chết a. Ngược lại còn trôi theo dòng hải lưu, dạt vào bờ biển nào đó bên Hàn Quốc, bi thảm hơn nữa là bị mất trí nhớ, vậy nên một câu chuyện đầy tính phiêu lưu nhưng không kém phần lãng mạn kiểu Hàn Quốc cũng được bắt đầu từ đó.]
Bá tước Kirkland quả không hổ danh là người thuộc dòng dõi quý tộc Châu Âu, vì hình tượng của mình mà cố nén đau đớn lết về phòng thay quần áo, chải chuốt lại đầu tóc gọn gàng, sau đó mới lảo đảo quay về chính sảnh, chuẩn bị giải khai kết giới. Ác ma đại nhân cũng nhân cơ hội này mà chạy về xe lăn của mình, tiếp tục đóng vai tượng đá.
“Hiện tại muốn giải khai kết giới có chút quá sức … khụ khụ …” Bá tước Kirkland vội lấy tay che miệng, không ngừng thổ huyết.
“Phải tìm cách bổ sung sinh lực mới được.” Hắn tự nhủ, sau đó đưa mắt đảo một vòng quanh đại sảnh để tìm “mồi” —– Đối với quỷ hút máu mà nói, một con mồi ngon sẽ được đánh giá dựa theo diện mạo và năng lực tâm linh. Nhìn khắp cả sảnh này, xem ra kẻ trông có vẻ ngon lành nhất chỉ có gã đang há hốc ngồi trên xe lăn kia —– ác ma đại nhân!
Chỉ có trên người hắn mới tản mác ra một loại mùi vị quen thuộc mà rất mê người, hơn nữa diện mạo cũng thật hoàn hảo. Bá tước Kirkland nheo mắt lại, lảo đảo bước đến bên cạnh ác ma đại nhân, vươn tay nắm lấy cằm hắn, nâng lên.
“Thật là một mỹ nhân. Chắc hẳn máu của ngươi sẽ có mùi vị rất tuyệt. Aii, ta thật nhịn không nổi, thậm chí còn muốn biến ngươi thành nô lệ, gia nhập dòng tộc của chúng ta. Ngươi sẽ không có quyền từ chối, thay vào đó, ngươi sẽ làm một tên nô lệ trường sinh bất tử, mãi mãi trung thành phục vụ cho dòng tộc của chúng ta …” Bá tước ma cà rồng trước khi ăn vẫn không quên đem mấy lời lẽ sặc mùi quý tộc ra niệm lại một lần.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, cuối cùng hắn mới nhếch miệng để lộ ra chiếc răng nanh dài sáng lóa, cắn lên cổ ác ma đại nhân.
“Dám tơ tưởng hút máu của ta, ngươi thật sự chán sống rồi sao?” Ác ma đại nhân đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tóc hắn khiến cho bá tước Kirkland không động đậy được.
“A a a a a!” Bá tước ma cà rồng khốn khổ kêu to lên, giãy dụa không thôi. Sau đó, trong nháy mắt, hắn chợt thấy mình bị ác ma đại nhân quật ngã xuống sàn nhà.
Không biết là chuyện gì đang xảy ra, bá tước Kirkland chỉ cảm thấy mình bị chế trụ mà không có sức lực để chống trả, ngay cả động đậy cũng khó khăn, nếu đây thực sự là cuộc chiến sinh tử, xem ra mọi hành động phản kháng để tìm đường sống đều là vô vọng! Trong đầu hắn lúc này là cả một mảng trống rỗng, bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn đều bị ma lực cường đại của đối phương lẫn át cả rồi!
Ác ma đại nhân mặt không biến sắc, bước tới túm lấy vạt áo đối phương, lạnh giọng nói, “Thân là Ma tộc, vậy mà ngươi có mắt cũng như không. Đành rằng ngươi sống lưu vong đã lâu, lẽ nào tin tức của Ma giới ngươi lại không chịu cập nhật?” Vì vậy liền ghé vào tai bá tước Kirkland, nói ra danh hào của mình ——- ở Ma giới, có ai nghe xong cái tên này mà không phát run lên vì sợ!
Đương nhiên đệ nhất quý tộc Nhân giới – bá tước Kirkland cũng không ngoại lệ, chỉ cảm thấy như vừa nghe thấy tiếng sấm rền bên tai!
Hắn cuống quýt quỳ xuống nhận lỗi, “A, thực xin lỗi! Ta thực sự không nghĩ tới … ngài chính là vị đại nhân kia!”
“Tốt nhất là ngươi nên quên chuyện này đi!” Ác ma đại nhân đặt tay lên trán hắn, niệm chú ấn, giống như thiên sứ trưởng đã từng làm với mình, đem trí nhớ của bá tước ma cà rồng xóa sạch sẽ.
Vì vậy sau khi bá tước Kirkland tỉnh dậy, hắn không còn nhớ gì về chuyện vừa rồi, chỉ biết mình đã đánh thắng thiên sứ trưởng rồi về phòng thay quần áo, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ác ma đại nhân. Có điều, khi vừa nghĩ đến việc tìm một con mồi trong đại sảnh này để bổ sung năng lượng, tự dưng trong đầu hắn nảy lên cảm giác sợ hãi vô cùng, vội vàng gạt bỏ ý định đó đi, sau đó thi triển ma lực giải khai kết giới, làm cho mọi người trở lại trạng thái như bình thường.
**************************************
Đương nhiên, không một ai biết được chuyện vừa xảy trên thuyền. Liêu Thần còn đang chăm chú dõi theo mẹ con Liêu thái thái đứng trên lễ đài đón nhận lời chúc tụng của mọi người. Y bất chợt đứng dậy. Đến lúc phải hành động rồi.
“Anh hai, anh đi đâu vậy?” Liêu Xuyến Xuyến thấy vẻ mặt nghiêm trọng của y liền vội vã hỏi han, không để ý đến khuôn mặt dính đầy kem của mình.
“Em cứ ngồi yên một chỗ, đừng hỏi nhiều.” Liêu Thần sửa sang lại quần áo, sắc mặt có chút tái nhợt. Y hít sâu một hơi, trước con mắt kinh ngạc của năm mẹ con nhà Liêu thái thái, chậm rãi cất bước đi đến trước lễ đài. Trong sảnh, mọi người bất chợt lặng im, sát sao dõi theo mọi động thái của y.
“Xin hỏi, ngài là …?” MC bước tới ngăn y lại.
“Tôi chính là ‘con trai của người vợ trước đã qua đời’ của Liêu Dật Văn.” Liêu Thần nói xong liền đẩy MC qua một bên, đi đến giữa lễ đài, mặt đối mặt với đám anh em nhà Liêu gia. Những người kia trong mắt lập tức lộ ra biểu tình đầy chán ghét, nhất là Liêu Nghiêm, bộ dáng giống như chỉ hận không thể lao vào mà cắn chết Liêu Thần.
Liêu Thần ngược lại không để ý tới bọn họ, bước đến bên micro, lưu loát phát biểu bằng tiếng Anh, “Thưa các vị, tôi là Liêu Thần, là con trai người vợ trước của Liêu tổng tài. Liêu Dật Văn chính là cha ruột của tôi. Mặc dù trong di chúc đã tuyên bố tôi được thừa hưởng 3 triệu USD, nhưng sự có mặt của tôi hôm nay không phải là đến để lĩnh nhận phần tiền đó, ngược lại, tôi muốn vạch trần cho các vị biết một màn kịch đầy dối trá của gia đình nhà họ Liêu.”
Y vừa dứt lời, đám người nhà Liêu gia sắc mặt đại biến, khách mời bên dưới cũng bắt đầu ồn ào nhỏ to. Liêu Nghiêm xông tới giật lấy micro từ tay Liêu Thần, gào lên, “Người này cố tình gây rối! Bảo vệ đâu! Mau đem tên vô lễ này xuống dưới!”
Tức thì, một đám vệ sĩ mặc đồ bảo vệ xông lên, túm lấy Liêu Thần kéo xuống dưới. Liêu Thần liều mạng giãy dụa, kêu lên, “Đám hèn nhát! Các người sợ tôi nói ra sự thật sao!”
“Oh my God! Cố tình gây sự a! Con người này thật quá tham lam, còn muốn Liêu gia chúng ta phân thêm tài sản cho hắn sao! Lạy Chúa tôi, xin hãy tha thứ cho kẻ tội đồ này!” Liêu thái thái ôm ngực làm ra bộ dạng thống khổ đau lòng.
Trong lúc Liêu Thần đang bị hai tên vệ sĩ đô con chế trụ, một gã phục vụ viên lặng lẽ tiếp cận y. Trong tay gã có giấu một ống tiêm nhỏ chứa đầy thuốc độc, chỉ cần một liều nhỏ cũng có thể khiến cho Liêu Thần vĩnh viễn ngậm miệng. Hiện tại chính là cơ hội tốt để ra tay. Nhưng khi gã đang định âm thầm đem ống tiêm ngắm vào sau lưng Liêu Thần, bàn tay bỗng nhiên bị một người bắt lấy, bẻ ngoặt ra sau!
Phục vụ viên thảm thiết kêu lên, hai tên vệ sĩ kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một quyền phóng tới, đánh văng ra xa. Chỉ thấy Quân Tư Vũ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Liêu Thần, ngạo nghễ phủi tay, lạnh lùng nói, “Thật ngại quá. Ta tên Sebastian Michaelis, là quản gia của Liêu tiên sinh đây. Không được chủ nhân ta cho phép thì bất cứ ai cũng không được động tới ngài.”
Liêu Xuyến Xuyến há hốc mồm ngồi nghe, sau lại không thể kìm nén kích động mà giơ ngón tay cái hướng về phía ác ma đại nhân: Cosplay Kuroshitsuji nha! Tuyệt!
“Quân Tư Vũ, anh điên rồi sao! Anh không sợ bị công ty bảo hiểm phát hiện a!” Liêu Thần thấp giọng dùng tiếng Trung nói với ác ma đại nhân.
“Liêu tổng yên tâm đi, bác sĩ Sa kia bị Tào Tháo rượt rồi! Đừng quên tăng lương cho tôi đó!” Quân Tư Vũ còn cúi người làm ra động tác hành lễ rất chuyên nghiệp, tỏ ý mời Liêu Thần tiếp tục phát biểu.
Anh em Liêu gia đối với sự xuất hiện của tên phá đám Quân Tư Vũ thì không khỏi có chút hoang mang sợ hãi. Liêu Nghiêm nhận ra ác ma đại nhân, bởi vì tên này chính là kẻ đã năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch ám sát của gã.
Liêu Minh Châu nhận ra ác ma đại nhân, bởi vì tên khốn đêm qua hại cô ngã xe chính là hắn!
Liêu Phong nhíu mày, xem như bây giờ mới biết mặt ác ma đại nhân.
Liêu Tinh đối với hành động anh hùng xuất thế vừa rồi của ác ma đại nhân rất có hứng thú, quyết định sau này phải đem người này ra nghiên cứu tỉ mỉ một phen.
Bá tước Kirkland đối với người này bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi trong vô thức.
Liêu thái thái thì chỉ còn nước hét ầm lên.
Loạn hết rồi!!!
Lúc này, Liêu Thần vuốt phẳng lại bộ Tây phục của mình, cầm lấy micro lớn tiếng nói, “Chuyện tôi muốn tuyên bố chính là …”
“Liêu Thần, đồ con hoang! Đừng có ở trong này ăn nói bậy bạ!” Liêu Nghiêm phát khùng, chửi ầm lên.
“Tiên sinh, xin ngài đừng ngắt lời chủ nhân của ta.” Quân Tư Vũ bước tới, bày ra vẻ lễ phép trịnh trọng ngăn gã lại. Đôi mắt lam sắc của ác ma đại nhân nhìn chằm chằm vào Liêu Nghiêm như đang thôi miên. Bất chợt, Liêu Nghiêm cảm thấy mồm mình bị đóng chặt lại, làm cách nào cũng không mở ra được. Khuôn mặt gã khổ sở đỏ bừng lên, không ngừng lấy tay tát vào miệng mình.
“Ở đây có bác sĩ không, vị tiên sinh này hình như bị bệnh rồi.” Quân Tư Vũ vừa nói xong, quả nhiên có mấy vị bác sĩ trên thuyền vội chạy tới, kéoLiêuNghiêm đang muốn phát điên xuống.
“A Nghiêm con làm sao vậy? Ô ô ô ô ……” Liêu thái thái khóc rống lên, tưởng như sắp lịm đi thì được mấy đứa con trai đỡ lấy.
“Cậu rốt cục muốn nói gì, Liêu Thần?” Duy chỉ có cậu con trưởng Liêu Phong vẫn giữ thái độ trầm ổn đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Liêu Thần.
Liêu Thần cắn răng hạ quyết tâm, nghênh tiếp ánh mắt sắc bén của Liêu Phong, chậm rãi lên tiếng, “Phần di chúc Liêu thái thái vừa công bố là giả!”
Lời này vừa nói ra đã khiến cho đại sảnh một mảng ồn ào hỗn loạn!
Liêu thái thái cũng vì vậy mà càng lớn tiếng gào khóc, “Ngậm máu phun người! Oa oa oa ô ô ô ……DậtVăn! Ông mau đến mà xem đứa con riêng yêu quý của ông nó đang lấy oán trả ơn Liêu gia chúng ta nè ……”
“Liêu Thần, cậu nói chyện phải có chứng cớ rõ ràng!” Liêu Phong vẫn đang chuyên tâm cùng Liêu Thần đối chọi gay gắt.
“Hừ, anh cho rằng tôi không có mười phần chắc chắn cùng bằng chứng mà dám đứng ở chỗ này sao?” Trong mắt Liêu Thần bùng lên ngọn lửa thù hận sâu sắc. Cuộc chiến này càng lúc càng bước vào hồi căng thẳng!
Hết chương 37