Chương : 54
Một lần nữa, ác ma đại nhân lại được thỏa mãn khát vọng đóng vai thành phần trí thức ngày ngày cưỡi xe đạp điện đi làm, dù rằng thủ đoạn rất không trong sáng.
Về phần Ma hoàng rốt cục cũng đành ôm theo một trời oán hận đối với ác ma đại nhân mà trở về Ma giới. Trước khi quay về, y còn đau đớn phát hiện ra tài khoán QQ mà mình vừa nâng niu nạp vào đó cả ngàn tệ tiền mặt đã bị hacker trộm sạch! Đợt này nạp tiền là y dốc cạn túi vào tài khoản trên mạng, thực sự là một số tiền lớn lắm, vậy nên mới thu hút sự chú ý của đám hacker trên mạng, click một cú là vào khoắng sạch cái hầu bao yêu quý kia luôn. Đả kích lần này đối với Ma hoàng đại nhân mà nói, trí mạng a!
Mang theo nỗi thống hận vô hạn với Nhân giới, Ma hoàng đại nhân dẫn theo thuộc hạ Chiến Long, bi thương phẫn hận kết thúc chuyến du ngoạn mà trở về Ma giới. Trông thì có vẻ là như vậy, nhưng thực ra đối với chuyện bị Vũ Uyên hớt tay trên cướp mất chức vụ ở công ty, y ngược lại không hề để trong lòng. Bởi lẽ đối với Ma hoàng đại nhân mà nói, những việc đó chỉ giống như một chút giải trí cho qua ngày nhàm chán mà thôi. Một trò chơi không hơn không kém.
Trước giờ lên đường, Ma hoàng bệ hạ tha thiết muốn ác ma đại nhân giúp y đăng ký một cái mật mã bảo hộ cao cấp. Ác ma đại nhân ngay lập tức ôm một thùng cạc-tông chứa đầy ắp chim cánh cụt xanh nhồi bông tặng cho y, nói rằng có chút quà mọn nơi Nhân giới làm kỷ niệm.
Cuối cùng, ma hoàng bệ hạ ly khai, Liêu Thần cũng nhanh chóng hô hào ác ma đại nhân thu xếp đồ đạc, chuyển nhà tới khu chung cư cao cấp, như đã hứa!
********************************
Khu chung cư Liêu Thần chọn thuê lần này nằm sát bên công viên trung tâm, giá thuê khá cao, nhưng là tiền nào của nấy, điều kiện mọi mặt so với trước kia đều như so trời với vực. Nhìn căn hộ sạch sẽ rộng rãi, tinh nhã hiện đại trước mắt, ác ma đại nhân có cảm giác như tên mình lại được viết vào phần dành cho giới thượng lưu rồi. Thì ra so với việc kiếm cả núi tiền rồi cũng sẽ tiêu hết, một căn hộ đi thuê lại có thể cho người ta cảm giác sung sướng như được nhìn thấy mặt trời sau cơn mưa đến vậy a.
Cả căn hộ có bốn phòng riêng, hai phòng khách, ba toilet. Trong phòng ngủ của ác ma đại nhân còn có riêng một buồng vệ sinh khép kín, điều đó đồng nghĩa với việc … vĩnh biệt cơn ác mộng mang tên nhà vệ sinh công cộng! Cũng vì lẽ đó mà việc đầu tiên nhất định phải làm sau khi dọn xong phòng ở của ác ma đại nhân chính là phải từ từ hưởng thụ tinh hoa văn minh của nhân loại – ngồi thử bồn cầu. Cuốn gọn tấm mành dài chấm đất bên cửa sổ lên, ngồi trong buồng vệ sinh bốn bề là kính, thưởng thức cảnh quan đô thị về đêm bên ngoài … Trong thời khắc trữ tình (?) này, ác ma đại nhân chợt thấy xúc động vô cùng. Một ý nghĩ bỗng nảy lên trong hắn, nếu ác ma đại nhân là thiên thần thì sẽ ra sao nhỉ? Được mọi người tôn kính tung hô nè, lại còn có thể đeo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa đi khắp nơi lừa đảo nữa, không cần giống như đám người Ma giới lúc nào cũng phải ‘thượng đội hạ đạp’ hoặc diễu võ giương oai tỏ ra ta đây ngầu xị.
Tưởng tượng một chút, nếu hắn thực sự là một đại thiên thần, vậy thì hắn sẽ đem nụ cười ấm áp tỏa nắng treo trên miệng 24/24, vây xung quanh là một đám tiểu thiên sứ trần truồng bay tới bay lui tung hoa tung phấn, bất luận gặp phải chuyện gì cũng sẽ triệt để giải quyết theo tinh thần bác ái, cộng thêm hai chữ [yêu thương] lúc nào cũng thường trực để vọt ra khỏi cửa miệng …… Cuộc sống kiểu đó … Thực sự …… Thú vị a!
Ác ma đại nhân đột nhiên nổi lên hứng thú với cuộc sống kiểu Thiên giới! Dù rằng cái kiểu giả nhân giả nghĩa của bọn có cánh ấy vẫn làm hắn phát nôn, nhưng suy nghĩ thoáng ra một chút thì cũng giống như mình đi du lịch đến vùng đất khác lạ nào đó vậy. Tuyệt đối đừng nghĩ rằng hắn đang hướng thiện, chẳng qua là cái xì-tai kiểu đó đặc biệt có hiệu quả giúp hắn thể hiện bản chất xấu xa của mình mà thôi.
Liền sau đó, ác ma đại nhân lại nhớ tới trận đấu oanh liệt nhất mà hắn từng tham gia trong cuộc chiến thiên – Địa. Có thể coi như ngang cơ với hắn chắc chỉ có duy nhất lục dực trưởng thiên sứ – tạo vật hoàn mỹ của thánh thần. Cả hai đánh qua đánh lại, cuối cùng chỉ vì ra chậm một chiêu mà y phải gánh lấy thảm bại, mất mạng. Nghe đâu sau đó linh hồn y đã được chuyển thế xuống Nhân gian, nếu nhẩm tính thời gian, nói không chừng cái người mà y gửi hồn đầu thai cho đến bây giờ cũng xấp xỉ tuổi Liêu Thần rồi a. Mà dựa theo hiến pháp tạm thời của hai phe Thiên – Địa, vị trưởng thiên sứ kia sau khi bước sang tuổi 24 sẽ thức tỉnh, được Thánh quang của Thiên giới cứu chuộc, trở lại đầu quân cho ‘đội quân có cánh’ kia.
Có điều, mặc kệ vị trưởng thiên sứ kia có tỉnh lại hay không, ác ma đại nhân cũng chẳng muốn gặp lại y làm gì. Từ hồi cả hai đụng độ lần trước, hắn đã chẳng ưa gì người này rồi, càng không thèm quan tâm xem y gửi hồn cho người nào mà đầu thai nữa.
Lúc ác ma đại nhân còn mải miên man suy nghĩ thì chợt thấy từ bên ngoài cửa sổ, một thiên sứ đang dang cánh bay lơ lửng, và quan trọng hơn là tên kia còn dán mắt dòm chòng chọc vào WC nhà người ta. Thiên sứ kia cứ nghĩ ác ma đại nhân là người bình thường không thể nhìn thấy gã được, cứ như vậy mà điềm nhiên đáp xuống, đi xuyên qua cửa kính rồi lại đứng giữa WC mà tự lầm bầm một mình, “Kì lạ, mấy ngày gần đây dưới Nhân giới cứ xuất hiện luồng ma khí cực đại bành trường không ngừng, hắn là có đại ma đầu xuất hiện, thế quái nào mà giờ lại đột nhiên biến mất rồi ta? Theo như lời Trưởng thiên sứ đại nhân thì tên Vũ Uyên kia phải đang ở gần đây mới đúng? Sao tìm không thấy ma nào vậy nè?”
Từng lời từng chữ đều rõ ràng lọt vào tai ác ma đại nhân, lại nhìn đến sắc mặt người kia, hắn chợt ngờ ngợ ra nguyên nhân khiến cho bạo phong trên Thiên giới gần đây bỗng ngừng lại —– Xem ra là do ‘tên kia’ thức tỉnh rồi, cho nên mới có một đám người hò hét kéo đi dập bão, mà vốn cơn bão kia là do ác ma đại nhân hắn tạo nên chứ đâu. Kết quả là bão tan, con đường nối từ Thiên giới xuống Nhân giới lại thông suốt, một lũ thiên sứ đáng ghét hồng hộc rủ nhau xuống Nhân gian. Giờ trước mặt hắn lù lù xuất hiện một tên thiên sứ truyền tin, chắc cũng là dân mới ‘ở trển’ xuống.
Thiên sứ truyền lệnh mở bản đồ ra xem, rõ ràng nơi gã đang đứng có hiển thị dấu hiệu của đại ác ma, thế nào một chút ma khí cũng đều không có vậy a? Vì thế, thiên sứ nhà ta mặt đầy cảnh giác quyết định vào trong nghe ngóng, khi đi xuyên qua cửa kính phòng tắm lại dễ dàng như người ta đi xuyên qua một tấm màn bằng nước, mà gã vốn sử dụng thuật ẩn thân cho nên chắc chắn trong bụng rằng người bình thường chẳng ai có thể nhìn thấy, thậm chí cho dù gã có đứng sát rạt bên người cũng không có cảm giác gì luôn.
Cứ thế, thiên sứ nhà ta thản nhiên bước vào phòng ngủ của ác ma đại nhân. Thực ra, vị trưởng thiên sứ làm ra tấm bản đồ dò yêu khí này khá chính xác, có thể thấy là linh lực khá mạnh, có điều thuộc cấp lĩnh mệnh đi do thám thì thực lực lại không cao được đến vậy a. Thiên sứ truyền lệnh dòm tới ngó lui cũng chẳng phát hiện ra ác ma đại nhân đang ở ngay cạnh bên. Trong mắt gã, Quân Tư Vũ chẳng khác nào mấy thằng cha công nhân viên chức bình thường, ngồi vệ sinh còn một tay giở báo một tay xoa bụng.
Quả thực, nhìn mặt ác ma đại nhân lúc này, có ném hắn vào một đống người thường thì bới ba ngày cũng không ra.
Thiên sứ truyền lệnh một bên nghĩ một bên liền hành động, bước tới bên cạnh ác ma đại nhân, cúi người săm soi từng li từng tí.
Ác ma đại nhân tuy rằng nhất cử nhất động của người ta đều thấy rõ rằng những vẫn giả bộ chăm chú đọc báo, triệt để coi thiên sứ nhà người ta như không khí. Thiên sứ truyền tin ghé sát mặt này, thiếu điều muốn ịn luôn mặt mình lên mặt ác ma đại nhân, dòm tới ngó lui một hồi lại tự lẩm bẩm, “Nhân loại bây giờ thật là kì quặc, ai lại ngồi ‘giải quyết’ trong cái phòng toàn kính trong suốt vậy chứ? Tuy rằng trên người người này một chút ma khí cũng không có, những khí chất so với nhân loại bình thường lại có phần vượt trội. Tốt hơn hết là mình vẫn nên chú ý một chút, lỡ mà nhầm lẫn thì đúng là hỏng bét.”
Vì thế lại lững thững rời khỏi nhà vệ sinh, nằm chầu chực một đống trên giường của ác ma đại nhân.
Ác ma đại nhân xong việc liền tỉnh bơ vỗ bụng bước ra, lăn dài trên giường bật TV xem [Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam]. Đối với Quân Tư Vũ mà nói, có thể ngày ngày theo dõi hai lão Kỷ Hiểu Lam và Hòa Thân cùng nhau đấu khẩu thật không biết chán a. Đúng lúc này, thiết bị truyền tin gắn trên cánh thiên sứ kia bỗng vang lên, gã vừa tiếp nhận thì thấy từ đầu kia truyền đến thanh âm đầy quen thuộc, là giọng của trưởng thiên sứ – đối thủ một mất một còn của ác ma đại nhân!
“Mục Tư! Hiện tại cậu đang gặp phải nguy hiểm cực độ! Sát thần chi ma đang ở rất gần bên cậu! Mau rời khỏi đó đi! Ta đã liên lạc với các đại thiên sứ ở gần đó đến chi viện rồi! Cậu lập tức nghĩ cách rời khỏi đó! Tuyệt đối không được rút dây động rừng!” Thanh âm muốn có bao nhiêu lo lắng liền có bấy nhiêu.
“Nhưng mà, sếp ơi, chỗ này đâu có gì nguy hiểm a. Em cũng không tìm thấy Vũ Uyên, chỉ thấy một gã nhân loại bình thường thôi.” Có kẻ vẫn còn ngây ngây ngô ngô trả lời.
“Ma lực của Vũ Uyên có thể để cho cỡ như cậu đo được sao! Có thể hắn đang cố ý ẩn thân! Chỉ có ta mới có thể xác định được vị trí của hắn! Nhưng hiện tại với khoảng cách của ta không thể hỗ trợ được gì cho cậu, vậy nên hãy mau rời khỏi đó đi!” Chỉ một hơi đã nói ra hết chân tướng của ác ma đại nhân luôn rồi.
“Dạ?!” Thiên sứ truyền lệnh cả kinh, đúng lúc này, tín hiệu liên lạc bỗng dưng gián đoạn, gã vội ngẩng đầu nhìn về phía ác ma đại nhân vẫn đang dán mắt vào TV xem Kỷ Hiểu Lam diễn trò.
Mồ hôi tí tách theo hai bên thái dương chảy xuống, trái tim trong ***g ngực cũng bình bịch đập liên hồi, gã quay đầu nhìn lại lần nữa, rõ ràng vẫn chỉ là một tên nhân loại bình thường mà thôi, hơn nữa bộ dạng xem TV đến là chăm chú như vậy, không phải là do trưởng thiên sứ mẫn cảm quá mức rồi chứ?
Loại cảm giác bị theo dõi thế này thật đáng ghét. Ác ma đại nhân cố gắng kìm nén ý muốn ngồi dậy đạp thằng cha thiên sứ kia ra ngoài. Phải nhẫn nại, thật nhẫn nại, nếu không cuộc sống bình yên sau này của mình sẽ bị tên kia làm cho hỏng bét! Hắn phải làm thế nào mới hoàn toàn tránh khỏi cái mũi thính như cẩu của tên trưởng thiên sứ kia được a! Đáng giận nhất chính là, hai người bọn họ rõ ràng đứng hai đầu chiến tuyến, vậy mà đối phương lại giống như một nửa linh hồn từ hắn tách ra, ngay cả vị trí của đối phương ở đâu cũng có thể đoán ra chính xác mười phần, thậm chí đến cả thể xác cũng có mối liên hệ đặc biệt, chỉ cần ngươi này bị thương thì người kia cũng phải gánh chịu những đau đớn tương tự. Còn nhớ lúc cả hai lao vào tàn sát nhau đều phải chịu những tra tấn cùng cực, đến tột cùng vẫn không biết phản ứng đó từ đâu mà ra, tựa như cặp song sinh cùng nhau chia sẻ sinh mệnh.
Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, ác ma đại nhân quyết định tắt TV, trùm chăn đi ngủ, không thèm để ý đến tên thiên sứ vô liêm sỉ đang theo dõi mình kia nữa. Vì cuộc sống bình yên sau này, cho dù có bị cả trăm đứa quây vào giám sát, hắn nhất định phải tỏ như không có việc gì xảy ra!
Dựa vào nghị lực bản thân cùng sự tự tin quá đáng, ác ma đại nhân cứ thế mà vù vù ngủ, không những thế giấc ngủ hôm đó còn đặc biệt an ổn —— Bởi vì thừa lúc hắn đang ngủ, vị đối thủ đáng kính kia định dốc toàn lực sử dụng di hồn thuật đưa linh hồn hắn cùng y tráo đổi, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể kéo được linh hồn ác ma đại nhân ra khỏi thể xác hiện tại. Hơn nữa, ác ma đại nhân thừa biết, dựa vào bản tính trong sáng thánh thiện đến thâm căn cố đế của đám thiên sứ, không thể nào có chuyện kẻ địch nhân lúc hắn ngủ say mà ra tay động thủ.
Thật lâu trước kia, khi cùng ác ma đại nhân giao thủ, trưởng thiên sứ có cơ hội nhìn thấu suốt tâm tư của hắn, khẽ khàng nói, “Vũ Uyên, linh hồn ngươi dơ bẩn đến mức khiến người khác cũng phải khiếp sợ!”
“Thật thú vị! Ngươi làm thế nào mà thấy được vậy?” Lúc ác ma đại nhân hỏi lại, chỉ nghe y thấp giọng thì thầm, “Bởi vì tai mắt của ngươi đều bị những thứ dơ bẩn đó che kín mất rồi, vậy nên ngươi không thể nghe thấy những điều lẽ ra ngươi có thể nghe được. Vũ Uyên, ngươi không nhận ra sao, linh hồn của chúng ta chính là hình bóng phản chiếu của đối phương? Vậy mà ngươi lại không thể nhìn thấu tâm tư của ta giống như ta làm với ngươi —— Bởi lẽ trái tim ngươi đã hoàn toàn bị tro bụi khuất lấp!”
Mà suy cho cùng, chỉ có lúc ác ma đại nhân say ngủ, trưởng thiên sứ mới không thể nhìn thấu được linh hồn hắn. Ngược lại, khi trưởng thiên sứ đi vào cõi mơ, ác ma đại nhân lại là người duy nhất có thể dò xét tâm tư ngươi kia. Đáng tiếc cái là … ác ma đại nhân chưa từng chơi trò kiểu như ‘đọc trộm nhật kí’ ấy, bởi vì hắn.không.có.hứng a.
Nực cười ở chỗ, mỗi lần muốn dùng pháp thuật soi thấu tâm hồn ác ma đại nhân là trưởng thiên sứ lại phải một lần hao công tốn sức, thua trận cùng vì do lao lực mà ra.
Sáng sớm hôm sau, ác ma đại nhân mở đoạn phim ghi hình mà hắn đã dùng camera mini gắn trên cổ tay để ghi lại, xem ra tên thiên sứ ngốc kia chẳng hề phát hiện ra thiết bị đáng ngờ này.
Đến đoạn trưởng thiên sứ dùng di hồn thuật đến chỗ ác ma đại nhân, thiên sứ truyền lệnh kia mặt tái mét vội vã đón tiếp —— Trưởng thiên sứ đến bên cạnh giường, nhìn Vũ Uyên đang say ngủ thì lộ ra nụ cười bí hiểm, còn khẽ khàng nói vài câu.
“Vũ Uyên, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. Đáng tiếc, đôi cánh mất đi đã khiến ngươi không còn là nước cờ chí mạng với ta nữa rồi. Còn nữa, cho đến bây giờ, ta chưa từng từ bỏ lòng tin của chính mình. Ta tin rằng linh hồn ngươi vẫn có thể được thanh tẩy, ngươi vẫn có thể quay về với cố hương Thiên giới. Vũ Uyên, kỳ thực ta muốn nói với ngươi một câu mà trước kia chưa được trọn lời —— Ta sẽ cứu chuộc ngươi!”
Vậy có nghĩa là y chỉ định ‘cứu’ hắn chứ không phải là muốn gây phiền toái cho hắn ha? Ác ma đại nhân thở phào một cái, cần mẫn cưỡi xe đạp điện đi làm. Đối với mấy lời dọa sống dọa chết như thế này, hắn từ trước đến giờ vẫn chưa từng bận tâm.
[Chương sau hé mở xuất thân của tiểu thụ Liêu Thần]
Hết chương 54
Về phần Ma hoàng rốt cục cũng đành ôm theo một trời oán hận đối với ác ma đại nhân mà trở về Ma giới. Trước khi quay về, y còn đau đớn phát hiện ra tài khoán QQ mà mình vừa nâng niu nạp vào đó cả ngàn tệ tiền mặt đã bị hacker trộm sạch! Đợt này nạp tiền là y dốc cạn túi vào tài khoản trên mạng, thực sự là một số tiền lớn lắm, vậy nên mới thu hút sự chú ý của đám hacker trên mạng, click một cú là vào khoắng sạch cái hầu bao yêu quý kia luôn. Đả kích lần này đối với Ma hoàng đại nhân mà nói, trí mạng a!
Mang theo nỗi thống hận vô hạn với Nhân giới, Ma hoàng đại nhân dẫn theo thuộc hạ Chiến Long, bi thương phẫn hận kết thúc chuyến du ngoạn mà trở về Ma giới. Trông thì có vẻ là như vậy, nhưng thực ra đối với chuyện bị Vũ Uyên hớt tay trên cướp mất chức vụ ở công ty, y ngược lại không hề để trong lòng. Bởi lẽ đối với Ma hoàng đại nhân mà nói, những việc đó chỉ giống như một chút giải trí cho qua ngày nhàm chán mà thôi. Một trò chơi không hơn không kém.
Trước giờ lên đường, Ma hoàng bệ hạ tha thiết muốn ác ma đại nhân giúp y đăng ký một cái mật mã bảo hộ cao cấp. Ác ma đại nhân ngay lập tức ôm một thùng cạc-tông chứa đầy ắp chim cánh cụt xanh nhồi bông tặng cho y, nói rằng có chút quà mọn nơi Nhân giới làm kỷ niệm.
Cuối cùng, ma hoàng bệ hạ ly khai, Liêu Thần cũng nhanh chóng hô hào ác ma đại nhân thu xếp đồ đạc, chuyển nhà tới khu chung cư cao cấp, như đã hứa!
********************************
Khu chung cư Liêu Thần chọn thuê lần này nằm sát bên công viên trung tâm, giá thuê khá cao, nhưng là tiền nào của nấy, điều kiện mọi mặt so với trước kia đều như so trời với vực. Nhìn căn hộ sạch sẽ rộng rãi, tinh nhã hiện đại trước mắt, ác ma đại nhân có cảm giác như tên mình lại được viết vào phần dành cho giới thượng lưu rồi. Thì ra so với việc kiếm cả núi tiền rồi cũng sẽ tiêu hết, một căn hộ đi thuê lại có thể cho người ta cảm giác sung sướng như được nhìn thấy mặt trời sau cơn mưa đến vậy a.
Cả căn hộ có bốn phòng riêng, hai phòng khách, ba toilet. Trong phòng ngủ của ác ma đại nhân còn có riêng một buồng vệ sinh khép kín, điều đó đồng nghĩa với việc … vĩnh biệt cơn ác mộng mang tên nhà vệ sinh công cộng! Cũng vì lẽ đó mà việc đầu tiên nhất định phải làm sau khi dọn xong phòng ở của ác ma đại nhân chính là phải từ từ hưởng thụ tinh hoa văn minh của nhân loại – ngồi thử bồn cầu. Cuốn gọn tấm mành dài chấm đất bên cửa sổ lên, ngồi trong buồng vệ sinh bốn bề là kính, thưởng thức cảnh quan đô thị về đêm bên ngoài … Trong thời khắc trữ tình (?) này, ác ma đại nhân chợt thấy xúc động vô cùng. Một ý nghĩ bỗng nảy lên trong hắn, nếu ác ma đại nhân là thiên thần thì sẽ ra sao nhỉ? Được mọi người tôn kính tung hô nè, lại còn có thể đeo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa đi khắp nơi lừa đảo nữa, không cần giống như đám người Ma giới lúc nào cũng phải ‘thượng đội hạ đạp’ hoặc diễu võ giương oai tỏ ra ta đây ngầu xị.
Tưởng tượng một chút, nếu hắn thực sự là một đại thiên thần, vậy thì hắn sẽ đem nụ cười ấm áp tỏa nắng treo trên miệng 24/24, vây xung quanh là một đám tiểu thiên sứ trần truồng bay tới bay lui tung hoa tung phấn, bất luận gặp phải chuyện gì cũng sẽ triệt để giải quyết theo tinh thần bác ái, cộng thêm hai chữ [yêu thương] lúc nào cũng thường trực để vọt ra khỏi cửa miệng …… Cuộc sống kiểu đó … Thực sự …… Thú vị a!
Ác ma đại nhân đột nhiên nổi lên hứng thú với cuộc sống kiểu Thiên giới! Dù rằng cái kiểu giả nhân giả nghĩa của bọn có cánh ấy vẫn làm hắn phát nôn, nhưng suy nghĩ thoáng ra một chút thì cũng giống như mình đi du lịch đến vùng đất khác lạ nào đó vậy. Tuyệt đối đừng nghĩ rằng hắn đang hướng thiện, chẳng qua là cái xì-tai kiểu đó đặc biệt có hiệu quả giúp hắn thể hiện bản chất xấu xa của mình mà thôi.
Liền sau đó, ác ma đại nhân lại nhớ tới trận đấu oanh liệt nhất mà hắn từng tham gia trong cuộc chiến thiên – Địa. Có thể coi như ngang cơ với hắn chắc chỉ có duy nhất lục dực trưởng thiên sứ – tạo vật hoàn mỹ của thánh thần. Cả hai đánh qua đánh lại, cuối cùng chỉ vì ra chậm một chiêu mà y phải gánh lấy thảm bại, mất mạng. Nghe đâu sau đó linh hồn y đã được chuyển thế xuống Nhân gian, nếu nhẩm tính thời gian, nói không chừng cái người mà y gửi hồn đầu thai cho đến bây giờ cũng xấp xỉ tuổi Liêu Thần rồi a. Mà dựa theo hiến pháp tạm thời của hai phe Thiên – Địa, vị trưởng thiên sứ kia sau khi bước sang tuổi 24 sẽ thức tỉnh, được Thánh quang của Thiên giới cứu chuộc, trở lại đầu quân cho ‘đội quân có cánh’ kia.
Có điều, mặc kệ vị trưởng thiên sứ kia có tỉnh lại hay không, ác ma đại nhân cũng chẳng muốn gặp lại y làm gì. Từ hồi cả hai đụng độ lần trước, hắn đã chẳng ưa gì người này rồi, càng không thèm quan tâm xem y gửi hồn cho người nào mà đầu thai nữa.
Lúc ác ma đại nhân còn mải miên man suy nghĩ thì chợt thấy từ bên ngoài cửa sổ, một thiên sứ đang dang cánh bay lơ lửng, và quan trọng hơn là tên kia còn dán mắt dòm chòng chọc vào WC nhà người ta. Thiên sứ kia cứ nghĩ ác ma đại nhân là người bình thường không thể nhìn thấy gã được, cứ như vậy mà điềm nhiên đáp xuống, đi xuyên qua cửa kính rồi lại đứng giữa WC mà tự lầm bầm một mình, “Kì lạ, mấy ngày gần đây dưới Nhân giới cứ xuất hiện luồng ma khí cực đại bành trường không ngừng, hắn là có đại ma đầu xuất hiện, thế quái nào mà giờ lại đột nhiên biến mất rồi ta? Theo như lời Trưởng thiên sứ đại nhân thì tên Vũ Uyên kia phải đang ở gần đây mới đúng? Sao tìm không thấy ma nào vậy nè?”
Từng lời từng chữ đều rõ ràng lọt vào tai ác ma đại nhân, lại nhìn đến sắc mặt người kia, hắn chợt ngờ ngợ ra nguyên nhân khiến cho bạo phong trên Thiên giới gần đây bỗng ngừng lại —– Xem ra là do ‘tên kia’ thức tỉnh rồi, cho nên mới có một đám người hò hét kéo đi dập bão, mà vốn cơn bão kia là do ác ma đại nhân hắn tạo nên chứ đâu. Kết quả là bão tan, con đường nối từ Thiên giới xuống Nhân giới lại thông suốt, một lũ thiên sứ đáng ghét hồng hộc rủ nhau xuống Nhân gian. Giờ trước mặt hắn lù lù xuất hiện một tên thiên sứ truyền tin, chắc cũng là dân mới ‘ở trển’ xuống.
Thiên sứ truyền lệnh mở bản đồ ra xem, rõ ràng nơi gã đang đứng có hiển thị dấu hiệu của đại ác ma, thế nào một chút ma khí cũng đều không có vậy a? Vì thế, thiên sứ nhà ta mặt đầy cảnh giác quyết định vào trong nghe ngóng, khi đi xuyên qua cửa kính phòng tắm lại dễ dàng như người ta đi xuyên qua một tấm màn bằng nước, mà gã vốn sử dụng thuật ẩn thân cho nên chắc chắn trong bụng rằng người bình thường chẳng ai có thể nhìn thấy, thậm chí cho dù gã có đứng sát rạt bên người cũng không có cảm giác gì luôn.
Cứ thế, thiên sứ nhà ta thản nhiên bước vào phòng ngủ của ác ma đại nhân. Thực ra, vị trưởng thiên sứ làm ra tấm bản đồ dò yêu khí này khá chính xác, có thể thấy là linh lực khá mạnh, có điều thuộc cấp lĩnh mệnh đi do thám thì thực lực lại không cao được đến vậy a. Thiên sứ truyền lệnh dòm tới ngó lui cũng chẳng phát hiện ra ác ma đại nhân đang ở ngay cạnh bên. Trong mắt gã, Quân Tư Vũ chẳng khác nào mấy thằng cha công nhân viên chức bình thường, ngồi vệ sinh còn một tay giở báo một tay xoa bụng.
Quả thực, nhìn mặt ác ma đại nhân lúc này, có ném hắn vào một đống người thường thì bới ba ngày cũng không ra.
Thiên sứ truyền lệnh một bên nghĩ một bên liền hành động, bước tới bên cạnh ác ma đại nhân, cúi người săm soi từng li từng tí.
Ác ma đại nhân tuy rằng nhất cử nhất động của người ta đều thấy rõ rằng những vẫn giả bộ chăm chú đọc báo, triệt để coi thiên sứ nhà người ta như không khí. Thiên sứ truyền tin ghé sát mặt này, thiếu điều muốn ịn luôn mặt mình lên mặt ác ma đại nhân, dòm tới ngó lui một hồi lại tự lẩm bẩm, “Nhân loại bây giờ thật là kì quặc, ai lại ngồi ‘giải quyết’ trong cái phòng toàn kính trong suốt vậy chứ? Tuy rằng trên người người này một chút ma khí cũng không có, những khí chất so với nhân loại bình thường lại có phần vượt trội. Tốt hơn hết là mình vẫn nên chú ý một chút, lỡ mà nhầm lẫn thì đúng là hỏng bét.”
Vì thế lại lững thững rời khỏi nhà vệ sinh, nằm chầu chực một đống trên giường của ác ma đại nhân.
Ác ma đại nhân xong việc liền tỉnh bơ vỗ bụng bước ra, lăn dài trên giường bật TV xem [Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam]. Đối với Quân Tư Vũ mà nói, có thể ngày ngày theo dõi hai lão Kỷ Hiểu Lam và Hòa Thân cùng nhau đấu khẩu thật không biết chán a. Đúng lúc này, thiết bị truyền tin gắn trên cánh thiên sứ kia bỗng vang lên, gã vừa tiếp nhận thì thấy từ đầu kia truyền đến thanh âm đầy quen thuộc, là giọng của trưởng thiên sứ – đối thủ một mất một còn của ác ma đại nhân!
“Mục Tư! Hiện tại cậu đang gặp phải nguy hiểm cực độ! Sát thần chi ma đang ở rất gần bên cậu! Mau rời khỏi đó đi! Ta đã liên lạc với các đại thiên sứ ở gần đó đến chi viện rồi! Cậu lập tức nghĩ cách rời khỏi đó! Tuyệt đối không được rút dây động rừng!” Thanh âm muốn có bao nhiêu lo lắng liền có bấy nhiêu.
“Nhưng mà, sếp ơi, chỗ này đâu có gì nguy hiểm a. Em cũng không tìm thấy Vũ Uyên, chỉ thấy một gã nhân loại bình thường thôi.” Có kẻ vẫn còn ngây ngây ngô ngô trả lời.
“Ma lực của Vũ Uyên có thể để cho cỡ như cậu đo được sao! Có thể hắn đang cố ý ẩn thân! Chỉ có ta mới có thể xác định được vị trí của hắn! Nhưng hiện tại với khoảng cách của ta không thể hỗ trợ được gì cho cậu, vậy nên hãy mau rời khỏi đó đi!” Chỉ một hơi đã nói ra hết chân tướng của ác ma đại nhân luôn rồi.
“Dạ?!” Thiên sứ truyền lệnh cả kinh, đúng lúc này, tín hiệu liên lạc bỗng dưng gián đoạn, gã vội ngẩng đầu nhìn về phía ác ma đại nhân vẫn đang dán mắt vào TV xem Kỷ Hiểu Lam diễn trò.
Mồ hôi tí tách theo hai bên thái dương chảy xuống, trái tim trong ***g ngực cũng bình bịch đập liên hồi, gã quay đầu nhìn lại lần nữa, rõ ràng vẫn chỉ là một tên nhân loại bình thường mà thôi, hơn nữa bộ dạng xem TV đến là chăm chú như vậy, không phải là do trưởng thiên sứ mẫn cảm quá mức rồi chứ?
Loại cảm giác bị theo dõi thế này thật đáng ghét. Ác ma đại nhân cố gắng kìm nén ý muốn ngồi dậy đạp thằng cha thiên sứ kia ra ngoài. Phải nhẫn nại, thật nhẫn nại, nếu không cuộc sống bình yên sau này của mình sẽ bị tên kia làm cho hỏng bét! Hắn phải làm thế nào mới hoàn toàn tránh khỏi cái mũi thính như cẩu của tên trưởng thiên sứ kia được a! Đáng giận nhất chính là, hai người bọn họ rõ ràng đứng hai đầu chiến tuyến, vậy mà đối phương lại giống như một nửa linh hồn từ hắn tách ra, ngay cả vị trí của đối phương ở đâu cũng có thể đoán ra chính xác mười phần, thậm chí đến cả thể xác cũng có mối liên hệ đặc biệt, chỉ cần ngươi này bị thương thì người kia cũng phải gánh chịu những đau đớn tương tự. Còn nhớ lúc cả hai lao vào tàn sát nhau đều phải chịu những tra tấn cùng cực, đến tột cùng vẫn không biết phản ứng đó từ đâu mà ra, tựa như cặp song sinh cùng nhau chia sẻ sinh mệnh.
Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, ác ma đại nhân quyết định tắt TV, trùm chăn đi ngủ, không thèm để ý đến tên thiên sứ vô liêm sỉ đang theo dõi mình kia nữa. Vì cuộc sống bình yên sau này, cho dù có bị cả trăm đứa quây vào giám sát, hắn nhất định phải tỏ như không có việc gì xảy ra!
Dựa vào nghị lực bản thân cùng sự tự tin quá đáng, ác ma đại nhân cứ thế mà vù vù ngủ, không những thế giấc ngủ hôm đó còn đặc biệt an ổn —— Bởi vì thừa lúc hắn đang ngủ, vị đối thủ đáng kính kia định dốc toàn lực sử dụng di hồn thuật đưa linh hồn hắn cùng y tráo đổi, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể kéo được linh hồn ác ma đại nhân ra khỏi thể xác hiện tại. Hơn nữa, ác ma đại nhân thừa biết, dựa vào bản tính trong sáng thánh thiện đến thâm căn cố đế của đám thiên sứ, không thể nào có chuyện kẻ địch nhân lúc hắn ngủ say mà ra tay động thủ.
Thật lâu trước kia, khi cùng ác ma đại nhân giao thủ, trưởng thiên sứ có cơ hội nhìn thấu suốt tâm tư của hắn, khẽ khàng nói, “Vũ Uyên, linh hồn ngươi dơ bẩn đến mức khiến người khác cũng phải khiếp sợ!”
“Thật thú vị! Ngươi làm thế nào mà thấy được vậy?” Lúc ác ma đại nhân hỏi lại, chỉ nghe y thấp giọng thì thầm, “Bởi vì tai mắt của ngươi đều bị những thứ dơ bẩn đó che kín mất rồi, vậy nên ngươi không thể nghe thấy những điều lẽ ra ngươi có thể nghe được. Vũ Uyên, ngươi không nhận ra sao, linh hồn của chúng ta chính là hình bóng phản chiếu của đối phương? Vậy mà ngươi lại không thể nhìn thấu tâm tư của ta giống như ta làm với ngươi —— Bởi lẽ trái tim ngươi đã hoàn toàn bị tro bụi khuất lấp!”
Mà suy cho cùng, chỉ có lúc ác ma đại nhân say ngủ, trưởng thiên sứ mới không thể nhìn thấu được linh hồn hắn. Ngược lại, khi trưởng thiên sứ đi vào cõi mơ, ác ma đại nhân lại là người duy nhất có thể dò xét tâm tư ngươi kia. Đáng tiếc cái là … ác ma đại nhân chưa từng chơi trò kiểu như ‘đọc trộm nhật kí’ ấy, bởi vì hắn.không.có.hứng a.
Nực cười ở chỗ, mỗi lần muốn dùng pháp thuật soi thấu tâm hồn ác ma đại nhân là trưởng thiên sứ lại phải một lần hao công tốn sức, thua trận cùng vì do lao lực mà ra.
Sáng sớm hôm sau, ác ma đại nhân mở đoạn phim ghi hình mà hắn đã dùng camera mini gắn trên cổ tay để ghi lại, xem ra tên thiên sứ ngốc kia chẳng hề phát hiện ra thiết bị đáng ngờ này.
Đến đoạn trưởng thiên sứ dùng di hồn thuật đến chỗ ác ma đại nhân, thiên sứ truyền lệnh kia mặt tái mét vội vã đón tiếp —— Trưởng thiên sứ đến bên cạnh giường, nhìn Vũ Uyên đang say ngủ thì lộ ra nụ cười bí hiểm, còn khẽ khàng nói vài câu.
“Vũ Uyên, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. Đáng tiếc, đôi cánh mất đi đã khiến ngươi không còn là nước cờ chí mạng với ta nữa rồi. Còn nữa, cho đến bây giờ, ta chưa từng từ bỏ lòng tin của chính mình. Ta tin rằng linh hồn ngươi vẫn có thể được thanh tẩy, ngươi vẫn có thể quay về với cố hương Thiên giới. Vũ Uyên, kỳ thực ta muốn nói với ngươi một câu mà trước kia chưa được trọn lời —— Ta sẽ cứu chuộc ngươi!”
Vậy có nghĩa là y chỉ định ‘cứu’ hắn chứ không phải là muốn gây phiền toái cho hắn ha? Ác ma đại nhân thở phào một cái, cần mẫn cưỡi xe đạp điện đi làm. Đối với mấy lời dọa sống dọa chết như thế này, hắn từ trước đến giờ vẫn chưa từng bận tâm.
[Chương sau hé mở xuất thân của tiểu thụ Liêu Thần]
Hết chương 54