Chương 12: Ngục giam Byron (5)
"Đừng lo lắng." Giang Nhược Phong là người bạn đầu tiên Lâm Tây gặp ở địa phương quỷ dị này. Cô không muốn thấy Giang Nhược Phong gặp chuyện không may. "Chúng ta cùng nghĩ biện pháp."
Giang Nhược Phong vừa lộ nụ cười khổ, bên trái đột nhiên truyền tới một tiếng động.
Quay đầu nhìn lại, là một nữ tù ngã xuống đất. Lâm Tây đã có ấn tượng với cô ta, chính là nữ tù toàn thân run rẩy mà trước đây cô đã để ý tới.
"Cộp cộp cộp..."
Nữ tù vừa ngã xuống, Byron liền xuất hiện rồi, phía sau còn dẫn theo hai giám ngục.
Ba người bọn họ đi tới bên cạnh nữ tù, cúi đầu nhìn thoáng qua. Sau đó Byron vung tay lên. Hai giám ngục kia kéo nữ tù đang nằm trên mặt đất đi, không biết là kéo đi đâu, có khả năng là mang tới phòng y tế.
Đúng lúc này, đột nhiên Byron ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng âm u nhìn về phía Lâm Tây và Giang Nhược Phong.
Hai người vội vàng quay đầu đi, giả vờ không phát hiện ra một chuyện gì, đang tập trung hết sức làm việc.
"Cộp cộp cộp..."
Cho dù là như vậy, Byron vẫn bước nhanh về phía các cô.
Đi tới bên cạnh hai người, cặp mắt màu lam hơi xám kia của Byron nhìn dò xét hai người từ trên xuống dưới, sau đó hắn chỉ vào Giang Nhược Phong.
"Cô." Giọng Byron âm trầm đáng sợ: "Cô bị bệnh rồi à?"
Giang Nhược Phong sửng sốt, nhớ tới việc buổi sáng mình giả vờ bị bệnh, vội vàng đáp: "Đúng vậy. Nhưng hiện tại tôi khỏe rồi..."
"Cho dù tôi nói gì cũng đều phải trả lời là "rõ thưa sếp"! Đột nhiên Byron rống to.
Giang Nhược Phong lại càng hoảng sợ, vội nói lại: "Vâng thưa sếp! Tôi bị bệnh rồi, nhưng hiện tại tôi đã..."
"Bị bệnh thì đi theo tôi!". Đột nhiên Byron nói.
Giang Nhược Phong sửng sốt. Cô không rõ tại sao, nhưng nhớ tới lúc nữ tù kia vừa ngã xuống liền bị kéo đi ngay, cô có dự cảm, bị mang đi không phải là chuyện tốt.
"Thưa sếp." Giang Nhược Phong còn muốn giải thích: "Thân thể tôi hiện giờ đã khỏe..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị động tác thô bạo của Byron cắt đứt. Hắn vươn bàn tay to ra, túm lấy tóc Giang Nhược Phong, kéo đi.
Giang Nhược Phong kêu to: "Á!"
Lâm Tây hít sâu một hơi. Cô biết nếu cô không hành động, có thể vĩnh viễn Giang Nhược Phong sẽ không trở về được.
Hầu như cô không suy nghĩ nhiều, bắt đầu Khiêu đại thần tại chỗ. Động tác quỷ dị, tiết tấu vũ đạo kỳ quái, cho dù là mặc áo tù cũng vẫn có một loại cảm giác kỳ dị.
Lần này cô có chuẩn bị, trong lúc Khiêu đại thần còn âm thầm mặc niệm: "Lừa đuổi Byron đi, cứu Giang Nhược Phong. Lừa đuổi Byron đi, cứu Giang Nhược Phong..."
Khi động tác cuối cùng được hoàn thành, cô liền tạo thành một tư thế kỳ quái, hai tay vỗ vào nhau, phát ra một tiếng vang trong trẻo.
"Chát!"
Một giây sau đó, cô liền cảm thấy thân thể lạnh như băng. Thần nhập rồi!
Giang Nhược Phong đang bị túm tóc kéo đi, đột nhiên cảm thấy da đầu buông lỏng, sau đó người ngã ra đất.
Sau khi ngã ra rồi, cô vội vàng lăn lộn, muốn đứng lên, nhưng lại thấy Lâm Tây vẫn đứng trước mắt không nhúc nhích. Dáng vẻ của cô ấy chưa hề biến đổi gì, nhưng trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn và ngang ngược.
Đột nhiên Giang Nhược Phong hiểu ra. Lúc trước khi trên xe lửa, sau khi Lâm Tây Khiêu đại thần, bà chị cảnh sát ở gần bọn họ nhất liền nhập vào Lâm Tây. Kết hợp với việc Byron lúc này biến mất tại chỗ, như vậy hiện tại Lâm Tây chính là... Byron sao?
Đúng lúc này, "Lâm Tây" cử động.
Cô bắt đầu vặn vẹo cổ, phát ra những tiếng răng rắc.
Cặp mắt lạnh lẽo âm trầm kia trừng mắt nhìn Giang Nhược Phong không cam lòng một lần, sau đó bước đi rất nhanh, tiến về một hướng khác.
Nhìn "Lâm Tây" rời đi, Giang Nhược Phong đứng lên từ mặt đất. Cô hơi lo lắng. Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Hạng Diệu mang một cái thùng sắt đầy nước bẩn từ trong bếp ra. Mặc dù mặt hắn không thay đổi nhưng mồ hôi như mưa trên trán thể hiện ra hắn cũng không thoải mái.
Ngày hôm qua hắn cùng Tên Gầy phụ việc trong nhà bếp. Sau khi Tên Gầy chết rồi, giờ chỉ còn mình hắn phụ việc ở đây. Tất cả công việc rơi lên một mình hắn, dù là hắn cũng phải cố hết sức.
Vừa mới đổ thùng nước bẩn đi, đang muốn mang thùng không trở vào, một bóng người quen thuộc đột nhiên đi từ cửa vào, hơn nữa còn bước nhanh về hướng này.
Hạng Diệu nhìn lại, thấy đó là người mới tên Lâm Tây kia.
Hắn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cũng không phải loại người lạnh lùng không chút nhân tính. Càng huống chi đối phương là người mới lần đầu tiến vào phó bản, cho nên Hạng Diệu liền đi tới.
Hắn chắn trước người "Lâm Tây", giọng điệu không tốt, nói: "Không ở chỗ làm việc của cô đi, chạy loạn làm gì? Muốn chết cũng đừng làm liên lụy tới những người khác."
Vừa dứt lời, "Lâm Tây" trước mặt liền phẫn nộ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, sau đó vươn tay rất nhanh, túm lấy áo Hạng Diệu.
Tốc độ ra tay của cô thật sự quá nhanh, sức mạnh cũng quá lớn. Hạng Diệu bất ngờ không kịp đề phòng, bị túm khiến người lảo đảo, ngã về phía Lâm Tây.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị "Lâm Tây" đá cho một cước, quỳ rạp xuống mặt đất. "Lâm Tây" cũng móc đâu ra một cái dùi cui, quất mạnh vào mông Hạng Diệu mấy cái.
Vừa quất, cô vừa nói: "Ai cho phép cậu nói chuyện với tôi như vậy hả?! Ai cho cậu lá gan đó?!"
Quất xong, "Lâm Tây" vung tay lên. Dùi cui biến mất, sau đó cô tiếp tục đi nhanh về phía trước, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Sau khi cô rời đi, Hạng Diệu quỳ rạp trên mặt đất, chưa kịp tỉnh táo lại, phần đùi và mông truyền tới đau đớn, nhắc nhở hắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hắn không thể duy trì bình tĩnh nữa, ánh mắt luôn luôn lạnh như băng giờ giống như có thể phun ra lửa.
"Lâm Tây" vẫn đi thẳng về phía trước, cho tới khi cách Giang Nhược Phong đủ xa. Đột nhiên toàn thân cô run lên, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất.
Phía sau là tiếng bước chân nặng nề rời đi. Cô biết là Byron đã đi rồi.
Gánh nặng khi Byron nhập thân đối với cô mà nói là quá lớn, còn lớn hơn lần trước bà chị cảnh sát nhập thân. Lâm Tây cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hận không thể quỳ rạp trên mặt đất ngủ luôn.
Cũng may đã tới thời gian giải lao, phía trước không xa chính là sân chơi. Lâm Tây kéo đôi chân nặng nề đi tới sân chơi, tìm một góc ngồi xuống.
Cô ngồi một lát, những người khác cũng lục tục kéo tới.
Từ xa xa, Giang Nhược Phong đã thấy Lâm Tây. Cô vội vàng chạy tới. Lâm Tây cũng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt tái nhợt.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Giang Nhược Phong biết đó là Lâm Tây, Byron đã rời đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Em có ổn không?"
"Chỉ buồn ngủ thôi." Lâm Tây đáp.
"Đừng lo." Giang Nhược Phong ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Ăn cơm tối xong là có thể trở về ngủ rồi."
Lâm Tây gật đầu. Giang Nhược Phong thoáng nhìn thấy những người khác đang đi tới bên này. Cô nói nhỏ: "Trừ những người khác trong phòng giam chúng ta ra, tạm thời chưa thể tin được người nào cả. Em cũng đừng tiết lộ chuyện mình có thể Khiêu đại thần ra ngoài."
"Vâng." Lâm Tây nói chuyện một hồi, rốt cục khôi phục chút tinh thần.
Những người khác đi tới, cả đám đều lộ vẻ mệt mỏi không còn chút sức lực.
"Tây tỷ." Diệp Miêu thấy vẻ mặt tái nhợt của Lâm Tây, vội hỏi: "Công việc hôm nay vất vả quá à?"
Cô biết lực công kích của Lâm Tây rất thấp. Điều này nói rõ là thể lực Lâm Tây không cao lắm, cho nên cũng hơi lo lắng cô làm công việc nặng nề như vậy sẽ mệt chết mất.
Lâm Tây cười cười, không nói gì. Giang Nhược Phong lại nói sang chuyện khác. "Xế chiều hôm nay mọi người có phát hiện gì không?"
"Không có." Trương Bưu lắc đầu, sau đó bực tức đá mấy viên đá vụn dưới chân, nói: "Tôi đi tìm tài xế mang hàng tới để hỏi thăm, nhưng căn bản tài xế không biết người tên Viên Viên này."
"Em cũng không." Vẻ mặt Diệp Miêu đau khổ, nói: "Em và chị Hứa cùng quét dọn vệ sinh, vất vả lắm mới đụng được một tù nhân. Bọn em hỏi thăm hắn, kết quả người ta cũng không để ý tới bọn em."
Tất cả mọi người đều đã hỏi rồi, Giang Nhược Phong đưa mắt nhìn về phía Hạng Diệu đang trầm mặc. Chỉ thấy Hạng Diệu cắn răng, cúi đầu, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào một hướng.
Theo ánh mắt nhìn lại, không ngờ người hắn đang nhìn lại là Lâm Tây.
Tại sao hắn lại trừng mắt nhìn Lâm Tây? Lâm Tây đâu có chọc vào hắn.
Phản ứng Lâm Tây cũng không chậm chạp. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Hạng Diệu. Cô đều nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi Byron nhập thể. Nhưng cô không có cách nào giải thích được. Cho nên Lâm Tây không thể làm gì khác hơn là giả vờ không phát hiện ra, vờ như tập trung toàn bộ tinh thần nhìn mũi chân của mình.
"Thật ra chúng tôi lại có phát hiện." Giang Nhược Phong chỉ chỉ về phía Lâm Tây: "Lâm Tây đã nghe được Viên Viên bị mang đi rồi, mang tới phòng tạm giam."
"Phòng tạm giam sao?" Trương Bưu nói ngay. "Cô ấy phạm lỗi nên bị mang đi à?"
"Chuyện này không rõ." Giang Nhược Phong lắc đầu đáp: "Chỉ biết cô ấy đang ở phòng tạm giam."
Vừa nói cô vừa nhìn về phía Diệp Miêu và Hứa Dư Dung, nói: "Các người phụ trách vệ sinh nhà tù, có biết phòng tạm giam ở đâu không?"
"Không biết..." Vẻ mặt Diệp Miêu mờ mịt.
"Phạm vi quét dọn của bọn em rất rộng, phải tranh thủ làm thật nhanh mới kịp quét hết, cho nên căn bản không có sức lực nào chú ý tới phòng tạm giam ở đâu." Hứa Dư Dung nói: "Nhưng mà ngày mai chúng em sẽ chú ý."
"Vâng vâng." Diệp Miêu gật đầu. "Bọn em sẽ chú ý."
"Được rồi." Trương Bưu thoáng buông lỏng hơn một chút, nói: "Có phát hiện là tốt rồi. Còn thời gian năm ngày nữa. Dựa theo tiến độ này, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có vấn đề gì."
Lâm Tây có một vấn đề quan tâm tới. Cô giơ tay lên nói: "Phong tỷ thăm tù cũng thất bại rồi, đêm nay không biết có thể xảy ra chuyện không may hay không. Mọi người nghĩ thế nào?"
Mọi người sửng sốt. Sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói được gì.
Diệp Miêu lại nghĩ tới chuyện này, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Giang Nhược Phong.
"Tôi có một ý tưởng." Lâm Tây cố gắng bỏ qua ánh mắt của Hạng Diệu, nói: "Dựa theo tình huống đêm qua, thứ giết người kia tới từ bên ngoài. Nếu chúng ta chặn cửa sổ lại, có phải là nó sẽ không giết người được nữa không?"
Người khác còn chưa nói gì, Hạng Diệu đã lạnh lùng đáp: "Chặn cửa sổ thì cả phòng giam đều rơi vào bóng tối. Như vậy tức là đặt tất cả mọi người trong phòng vào nguy hiểm."
"Chuyện này tôi cũng nghĩ tới rồi." Lâm Tây đoán trước sẽ có người nói như vậy: "Chặn cửa sổ lại, bật đèn điện thoại di động lên. Như vậy có thể ngăn chặn cửa sổ, không cho thứ bên ngoài tiến vào, vừa có thể khiến phòng giam không bị rơi vào bóng tối."
Hạng Diệu châm chọc: "Điện thoại của cô nhiều pin thế à?"
"Điện thoại của mình tôi thì không đủ pin." Lâm Tây đưa mắt nhìn mọi người: "Nhưng nếu mọi người thay nhau dùng điện thoại thì...chắc vẫn đủ."
Giang Nhược Phong nhíu nhíu mày. Hạng Diệu này vẫn luôn chĩa mũi dùi vào Lâm Tây.
Cô bước từng bước tới, chắn tầm mắt của Hạng Diệu nhìn Lâm Tây, mặt mang vẻ mỉm cười, hỏi: "Có phải Tây Tây đã đắc tội cậu ở đâu không? Nếu có thì tôi thay em nó xin lỗi cậu."
Hô hấp của Hạng Diệu bị khựng lại, vẻ mặt hung hăng vặn vẹo một chút, sau đó quay mặt đi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Giang Nhược Phong vừa lộ nụ cười khổ, bên trái đột nhiên truyền tới một tiếng động.
Quay đầu nhìn lại, là một nữ tù ngã xuống đất. Lâm Tây đã có ấn tượng với cô ta, chính là nữ tù toàn thân run rẩy mà trước đây cô đã để ý tới.
"Cộp cộp cộp..."
Nữ tù vừa ngã xuống, Byron liền xuất hiện rồi, phía sau còn dẫn theo hai giám ngục.
Ba người bọn họ đi tới bên cạnh nữ tù, cúi đầu nhìn thoáng qua. Sau đó Byron vung tay lên. Hai giám ngục kia kéo nữ tù đang nằm trên mặt đất đi, không biết là kéo đi đâu, có khả năng là mang tới phòng y tế.
Đúng lúc này, đột nhiên Byron ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng âm u nhìn về phía Lâm Tây và Giang Nhược Phong.
Hai người vội vàng quay đầu đi, giả vờ không phát hiện ra một chuyện gì, đang tập trung hết sức làm việc.
"Cộp cộp cộp..."
Cho dù là như vậy, Byron vẫn bước nhanh về phía các cô.
Đi tới bên cạnh hai người, cặp mắt màu lam hơi xám kia của Byron nhìn dò xét hai người từ trên xuống dưới, sau đó hắn chỉ vào Giang Nhược Phong.
"Cô." Giọng Byron âm trầm đáng sợ: "Cô bị bệnh rồi à?"
Giang Nhược Phong sửng sốt, nhớ tới việc buổi sáng mình giả vờ bị bệnh, vội vàng đáp: "Đúng vậy. Nhưng hiện tại tôi khỏe rồi..."
"Cho dù tôi nói gì cũng đều phải trả lời là "rõ thưa sếp"! Đột nhiên Byron rống to.
Giang Nhược Phong lại càng hoảng sợ, vội nói lại: "Vâng thưa sếp! Tôi bị bệnh rồi, nhưng hiện tại tôi đã..."
"Bị bệnh thì đi theo tôi!". Đột nhiên Byron nói.
Giang Nhược Phong sửng sốt. Cô không rõ tại sao, nhưng nhớ tới lúc nữ tù kia vừa ngã xuống liền bị kéo đi ngay, cô có dự cảm, bị mang đi không phải là chuyện tốt.
"Thưa sếp." Giang Nhược Phong còn muốn giải thích: "Thân thể tôi hiện giờ đã khỏe..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị động tác thô bạo của Byron cắt đứt. Hắn vươn bàn tay to ra, túm lấy tóc Giang Nhược Phong, kéo đi.
Giang Nhược Phong kêu to: "Á!"
Lâm Tây hít sâu một hơi. Cô biết nếu cô không hành động, có thể vĩnh viễn Giang Nhược Phong sẽ không trở về được.
Hầu như cô không suy nghĩ nhiều, bắt đầu Khiêu đại thần tại chỗ. Động tác quỷ dị, tiết tấu vũ đạo kỳ quái, cho dù là mặc áo tù cũng vẫn có một loại cảm giác kỳ dị.
Lần này cô có chuẩn bị, trong lúc Khiêu đại thần còn âm thầm mặc niệm: "Lừa đuổi Byron đi, cứu Giang Nhược Phong. Lừa đuổi Byron đi, cứu Giang Nhược Phong..."
Khi động tác cuối cùng được hoàn thành, cô liền tạo thành một tư thế kỳ quái, hai tay vỗ vào nhau, phát ra một tiếng vang trong trẻo.
"Chát!"
Một giây sau đó, cô liền cảm thấy thân thể lạnh như băng. Thần nhập rồi!
Giang Nhược Phong đang bị túm tóc kéo đi, đột nhiên cảm thấy da đầu buông lỏng, sau đó người ngã ra đất.
Sau khi ngã ra rồi, cô vội vàng lăn lộn, muốn đứng lên, nhưng lại thấy Lâm Tây vẫn đứng trước mắt không nhúc nhích. Dáng vẻ của cô ấy chưa hề biến đổi gì, nhưng trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn và ngang ngược.
Đột nhiên Giang Nhược Phong hiểu ra. Lúc trước khi trên xe lửa, sau khi Lâm Tây Khiêu đại thần, bà chị cảnh sát ở gần bọn họ nhất liền nhập vào Lâm Tây. Kết hợp với việc Byron lúc này biến mất tại chỗ, như vậy hiện tại Lâm Tây chính là... Byron sao?
Đúng lúc này, "Lâm Tây" cử động.
Cô bắt đầu vặn vẹo cổ, phát ra những tiếng răng rắc.
Cặp mắt lạnh lẽo âm trầm kia trừng mắt nhìn Giang Nhược Phong không cam lòng một lần, sau đó bước đi rất nhanh, tiến về một hướng khác.
Nhìn "Lâm Tây" rời đi, Giang Nhược Phong đứng lên từ mặt đất. Cô hơi lo lắng. Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Hạng Diệu mang một cái thùng sắt đầy nước bẩn từ trong bếp ra. Mặc dù mặt hắn không thay đổi nhưng mồ hôi như mưa trên trán thể hiện ra hắn cũng không thoải mái.
Ngày hôm qua hắn cùng Tên Gầy phụ việc trong nhà bếp. Sau khi Tên Gầy chết rồi, giờ chỉ còn mình hắn phụ việc ở đây. Tất cả công việc rơi lên một mình hắn, dù là hắn cũng phải cố hết sức.
Vừa mới đổ thùng nước bẩn đi, đang muốn mang thùng không trở vào, một bóng người quen thuộc đột nhiên đi từ cửa vào, hơn nữa còn bước nhanh về hướng này.
Hạng Diệu nhìn lại, thấy đó là người mới tên Lâm Tây kia.
Hắn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cũng không phải loại người lạnh lùng không chút nhân tính. Càng huống chi đối phương là người mới lần đầu tiến vào phó bản, cho nên Hạng Diệu liền đi tới.
Hắn chắn trước người "Lâm Tây", giọng điệu không tốt, nói: "Không ở chỗ làm việc của cô đi, chạy loạn làm gì? Muốn chết cũng đừng làm liên lụy tới những người khác."
Vừa dứt lời, "Lâm Tây" trước mặt liền phẫn nộ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, sau đó vươn tay rất nhanh, túm lấy áo Hạng Diệu.
Tốc độ ra tay của cô thật sự quá nhanh, sức mạnh cũng quá lớn. Hạng Diệu bất ngờ không kịp đề phòng, bị túm khiến người lảo đảo, ngã về phía Lâm Tây.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị "Lâm Tây" đá cho một cước, quỳ rạp xuống mặt đất. "Lâm Tây" cũng móc đâu ra một cái dùi cui, quất mạnh vào mông Hạng Diệu mấy cái.
Vừa quất, cô vừa nói: "Ai cho phép cậu nói chuyện với tôi như vậy hả?! Ai cho cậu lá gan đó?!"
Quất xong, "Lâm Tây" vung tay lên. Dùi cui biến mất, sau đó cô tiếp tục đi nhanh về phía trước, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Sau khi cô rời đi, Hạng Diệu quỳ rạp trên mặt đất, chưa kịp tỉnh táo lại, phần đùi và mông truyền tới đau đớn, nhắc nhở hắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hắn không thể duy trì bình tĩnh nữa, ánh mắt luôn luôn lạnh như băng giờ giống như có thể phun ra lửa.
"Lâm Tây" vẫn đi thẳng về phía trước, cho tới khi cách Giang Nhược Phong đủ xa. Đột nhiên toàn thân cô run lên, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất.
Phía sau là tiếng bước chân nặng nề rời đi. Cô biết là Byron đã đi rồi.
Gánh nặng khi Byron nhập thân đối với cô mà nói là quá lớn, còn lớn hơn lần trước bà chị cảnh sát nhập thân. Lâm Tây cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hận không thể quỳ rạp trên mặt đất ngủ luôn.
Cũng may đã tới thời gian giải lao, phía trước không xa chính là sân chơi. Lâm Tây kéo đôi chân nặng nề đi tới sân chơi, tìm một góc ngồi xuống.
Cô ngồi một lát, những người khác cũng lục tục kéo tới.
Từ xa xa, Giang Nhược Phong đã thấy Lâm Tây. Cô vội vàng chạy tới. Lâm Tây cũng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt tái nhợt.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Giang Nhược Phong biết đó là Lâm Tây, Byron đã rời đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Em có ổn không?"
"Chỉ buồn ngủ thôi." Lâm Tây đáp.
"Đừng lo." Giang Nhược Phong ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Ăn cơm tối xong là có thể trở về ngủ rồi."
Lâm Tây gật đầu. Giang Nhược Phong thoáng nhìn thấy những người khác đang đi tới bên này. Cô nói nhỏ: "Trừ những người khác trong phòng giam chúng ta ra, tạm thời chưa thể tin được người nào cả. Em cũng đừng tiết lộ chuyện mình có thể Khiêu đại thần ra ngoài."
"Vâng." Lâm Tây nói chuyện một hồi, rốt cục khôi phục chút tinh thần.
Những người khác đi tới, cả đám đều lộ vẻ mệt mỏi không còn chút sức lực.
"Tây tỷ." Diệp Miêu thấy vẻ mặt tái nhợt của Lâm Tây, vội hỏi: "Công việc hôm nay vất vả quá à?"
Cô biết lực công kích của Lâm Tây rất thấp. Điều này nói rõ là thể lực Lâm Tây không cao lắm, cho nên cũng hơi lo lắng cô làm công việc nặng nề như vậy sẽ mệt chết mất.
Lâm Tây cười cười, không nói gì. Giang Nhược Phong lại nói sang chuyện khác. "Xế chiều hôm nay mọi người có phát hiện gì không?"
"Không có." Trương Bưu lắc đầu, sau đó bực tức đá mấy viên đá vụn dưới chân, nói: "Tôi đi tìm tài xế mang hàng tới để hỏi thăm, nhưng căn bản tài xế không biết người tên Viên Viên này."
"Em cũng không." Vẻ mặt Diệp Miêu đau khổ, nói: "Em và chị Hứa cùng quét dọn vệ sinh, vất vả lắm mới đụng được một tù nhân. Bọn em hỏi thăm hắn, kết quả người ta cũng không để ý tới bọn em."
Tất cả mọi người đều đã hỏi rồi, Giang Nhược Phong đưa mắt nhìn về phía Hạng Diệu đang trầm mặc. Chỉ thấy Hạng Diệu cắn răng, cúi đầu, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào một hướng.
Theo ánh mắt nhìn lại, không ngờ người hắn đang nhìn lại là Lâm Tây.
Tại sao hắn lại trừng mắt nhìn Lâm Tây? Lâm Tây đâu có chọc vào hắn.
Phản ứng Lâm Tây cũng không chậm chạp. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Hạng Diệu. Cô đều nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi Byron nhập thể. Nhưng cô không có cách nào giải thích được. Cho nên Lâm Tây không thể làm gì khác hơn là giả vờ không phát hiện ra, vờ như tập trung toàn bộ tinh thần nhìn mũi chân của mình.
"Thật ra chúng tôi lại có phát hiện." Giang Nhược Phong chỉ chỉ về phía Lâm Tây: "Lâm Tây đã nghe được Viên Viên bị mang đi rồi, mang tới phòng tạm giam."
"Phòng tạm giam sao?" Trương Bưu nói ngay. "Cô ấy phạm lỗi nên bị mang đi à?"
"Chuyện này không rõ." Giang Nhược Phong lắc đầu đáp: "Chỉ biết cô ấy đang ở phòng tạm giam."
Vừa nói cô vừa nhìn về phía Diệp Miêu và Hứa Dư Dung, nói: "Các người phụ trách vệ sinh nhà tù, có biết phòng tạm giam ở đâu không?"
"Không biết..." Vẻ mặt Diệp Miêu mờ mịt.
"Phạm vi quét dọn của bọn em rất rộng, phải tranh thủ làm thật nhanh mới kịp quét hết, cho nên căn bản không có sức lực nào chú ý tới phòng tạm giam ở đâu." Hứa Dư Dung nói: "Nhưng mà ngày mai chúng em sẽ chú ý."
"Vâng vâng." Diệp Miêu gật đầu. "Bọn em sẽ chú ý."
"Được rồi." Trương Bưu thoáng buông lỏng hơn một chút, nói: "Có phát hiện là tốt rồi. Còn thời gian năm ngày nữa. Dựa theo tiến độ này, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có vấn đề gì."
Lâm Tây có một vấn đề quan tâm tới. Cô giơ tay lên nói: "Phong tỷ thăm tù cũng thất bại rồi, đêm nay không biết có thể xảy ra chuyện không may hay không. Mọi người nghĩ thế nào?"
Mọi người sửng sốt. Sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói được gì.
Diệp Miêu lại nghĩ tới chuyện này, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Giang Nhược Phong.
"Tôi có một ý tưởng." Lâm Tây cố gắng bỏ qua ánh mắt của Hạng Diệu, nói: "Dựa theo tình huống đêm qua, thứ giết người kia tới từ bên ngoài. Nếu chúng ta chặn cửa sổ lại, có phải là nó sẽ không giết người được nữa không?"
Người khác còn chưa nói gì, Hạng Diệu đã lạnh lùng đáp: "Chặn cửa sổ thì cả phòng giam đều rơi vào bóng tối. Như vậy tức là đặt tất cả mọi người trong phòng vào nguy hiểm."
"Chuyện này tôi cũng nghĩ tới rồi." Lâm Tây đoán trước sẽ có người nói như vậy: "Chặn cửa sổ lại, bật đèn điện thoại di động lên. Như vậy có thể ngăn chặn cửa sổ, không cho thứ bên ngoài tiến vào, vừa có thể khiến phòng giam không bị rơi vào bóng tối."
Hạng Diệu châm chọc: "Điện thoại của cô nhiều pin thế à?"
"Điện thoại của mình tôi thì không đủ pin." Lâm Tây đưa mắt nhìn mọi người: "Nhưng nếu mọi người thay nhau dùng điện thoại thì...chắc vẫn đủ."
Giang Nhược Phong nhíu nhíu mày. Hạng Diệu này vẫn luôn chĩa mũi dùi vào Lâm Tây.
Cô bước từng bước tới, chắn tầm mắt của Hạng Diệu nhìn Lâm Tây, mặt mang vẻ mỉm cười, hỏi: "Có phải Tây Tây đã đắc tội cậu ở đâu không? Nếu có thì tôi thay em nó xin lỗi cậu."
Hô hấp của Hạng Diệu bị khựng lại, vẻ mặt hung hăng vặn vẹo một chút, sau đó quay mặt đi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.