Chương : 30
Không biết tại sao Vương gia còn không có ra mặt đuổi nó đi, là cảm thấy ngại sao?
Nó sẽ không ở lại đây, nó biết rõ thân phận của mình.
Tiểu Nhiễm đóng cửa sổ lại, xoay người cởi bỏ xiêm y tinh xảo ấm áp trên người, gấp gọn lại đặt ở đầu giường, rồi lấy một bộ xiêm y bằng vải thô mặc vào người.
Trên đầu còn có một cái trâm gài tóc rất đẹp, Tiểu Nhiễm cũng gỡ xuống, thay bằng một cây trâm gỗ.
Đem trâm gài tóc đặt ở trên quần áo, như vậy, nó không có mang theo cái gì thuộc về Vương gia cả, hết thảy đều trả lại .
Tiểu Nhiễm mở cửa ra, quay lại nhìn căn phòng có chứa nhiều kỷ niệm với người kia lần cuối, liền không có một tia do dự cất bước rời đi.
Nó không thuộc về nơi này, nó cũng không muốn cùng với người khác đấu đá nhau. Tiểu Nhiễm biết Tứ phu nhân nhất định đã ở sau lưng mình làm cái gì, nàng hẳn là rất hận nó đi…… Cho nên nó không trách nàng.
Mà cho dù Tiểu Nhiễm có thật sự vạch trần nàng thì sao? Ngay cả Vương gia cũng vứt bỏ nó rồi. Cho nên nó cái gì cũng không muốn, nó không muốn đi dây vào nhiều việc phức tạp như vậy, liền quay trở lại làm Tiểu Nhiễm khi xưa là được rồi.
Tiểu Nhiễm quay về phòng hạ nhân trước đây của mình, nơi đó hết thảy đều không có gì thay đổi, giống như lão tổng quản đã đặc biệt vì nó mà lưu lại nguyên vẹn.
Giường gỗ sơ sài cùng bàn gỗ một tầng tro bụi đều không có, xem ra nơi này mỗi ngày đều có người đến lau chùi. Tiểu Nhiễm lẳng lặng ngồi ở trên giường, cảm thụ hết thảy mọi chuyện đã phát sinh trong thời gian qua.
Cảnh còn người mất.
Bất đắc dĩ giơ lên khóe miệng, nó cảm thấy nơi này vẫn là thích hợp với nó nhất. Tiểu Nhiễm cúi người nằm xuống giường, có chút mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
“Tiểu Nhiễm! Ngươi sao lại ở trong này?”
Đúng lúc này một thanh âm già nua vang lên, Tiểu Nhiễm vội vàng mở to mắt, nguyên lai là lão tổng quản.
Tiểu Nhiễm đứng dậy, hướng Trần tổng quản cười cười.
“Ngươi, ngươi sao lại trở về?” Trần tổng quản ngữ khí có điểm chậm chạp, lão giống như vẫn còn đang mơ hồ trước những gì mình nhìn thấy.
Tiểu Nhiễm cúi đầu.
“Không phải là, lời đồn đãi đó là thật? Ngươi, ngươi đã bị Vương gia lạnh nhạt?” Trên mặt tổng quản hiện rõ thần sắc đau lòng.
Tiểu Nhiễm gật gật đầu, nhưng nó vẫn mỉm cười, cầm lấy tay Trần tổng quản viết:
Ta thích nơi này.
“Đứa ngốc.” Trần tổng quản buông tiếng thở dài, liền ôm lấy Tiểu Nhiễm, đau lòng vỗ lưng nó.
…
“Vương gia, Thu Đào cầu kiến.”
Tây Tường Liệt đang ở trong thư phòng tĩnh, chợt nghe từ ngoài cửa có âm thanh truyền tới.
Vừa nghe đến hai chữ “Thu Đào”, trái tim Tây Tường Liệt liền bắt đầu không nghe lời mà nhảy nhót loạn cả lên.
Nhiễm Nhi cuối cùng cũng có hồi âm!
“Tiến vào.”
Tây Tường Liệt trong lòng tràn đầy vui mừng, khi nhìn đến vẻ mặt lo lắng sắp khóc của Thu Đào thì thần sắc lập tức thay đổi, sự vui mừng biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Vương gia!” Thu Đào quỳ gối trên mặt đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đôi mày kiếm của Tây Tường Liệt quắc lên, lạnh giọng hỏi.
“Vương gia, công tử, công tử…… Ô ô……” Thu Đào khóc nức nở nói không hết câu.
“Nhiễm Nhi đã xảy ra chuyện gì?!” Tây Tường Liệt gấp gáp hỏi.
“Ô ô…… Vương gia, công tử đi rồi, công tử đã trở về làm hạ nhân rồi!
“Ngươi nói cái gì?! Lặp lại lần nữa!”
“Công tử đem quần áo trang sức trên người đều để lại, còn có tờ giấy này.” Nói xong, Thu Đào liền lấy ra một tờ giấy trình cho Tây Tường Liệt.
Đó là những lời cuối cùng Tiểu Nhiễm lưu lại:
Ân huệ của Vương gia Tiểu Nhiễm sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, suốt đời không quên. Hiện giờ Tiểu Nhiễm đã mất đi sự ân sủng của Vương gia, đành tự quyết định một lần nữa trở lại làm nô, trở lại địa phương xứng đáng với mình. Hi vọng Vương gia tha thứ Tiểu Nhiễm tội tự tiện rời đi. Tiểu Nhiễm hạ bút.
Sau khi xem xong, Tây Tường Liệt nắm chặt tờ giấy kia, gằn từng chữ một: “Kêu tổng quản tới gặp ta!”
Trần tổng quản khi nhìn thấy vẻ mặt âm u của Tây Tường Liệt, trong lòng không khỏi khẩn trương sợ hãi.
Tây Tường Liệt nhìn về phía lão hỏi :“Nhiễm Nhi đã trở về?”
Tổng quản thân mình không tự chủ được run lên một chút: “Bẩm Vương gia, Tiểu Nhiễm đã quyết định muốn một lần nữa trở về làm hạ nhân.”
“Ngươi nói thật?”
Thanh âm của Vương gia rét lạnh đến độ khiến cho người ta phải run rẩy, tổng quản không khỏi lo lắng trong lòng, chẳng lẽ Vương gia ngay cả việc giữ Tiểu Nhiễm lại làm nô trong phủ cũng không cho sao?
“Vương gia, lão nô đã giúp Tiểu Nhiễm phân phối công việc xong, nó cũng làm được việc lắm, hi vọng Vương gia cho nó ở lại……”
“Mang ta đi gặp Tiểu Nhiễm.”
Một câu ngắt ngang lời nói của Trần tổng quản: “Vương gia ngài nói cái gì?”
“Mang ta đi gặp Tiểu Nhiễm!”