Chương : 32
Ngày mới tờ mờ sáng, Tiểu Nhiễm đã thức dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, sau đó cầm chổi đi đến đình viện.
Khí hậu vốn không ấm áp, nhất là vào sáng sớm không khí lại càng thêm lạnh. Tiểu Nhiễm co rúm lại một chút, đem cổ áo kéo kéo lên.
Ở bên người Vương gia quá lâu, khiến cho ngay cả việc quét rác cũng không có làm nhanh nhẹn như trước kia được nữa. Khóe miệng lơ đãng lộ ra một nét cười tự giễu bản thân, kỳ thật nó là thuộc về nơi này, nó thích cuộc sống như vậy.
Một trận gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của Tiểu Nhiễm bị thổi làm rối lên, cảm giác cả người đều bị cơn gió lạnh quét qua, cái này kêu là gió lạnh thấu xương đi.
Giờ mới đúng là thời gian bọn hạ nhân đi quét tước, bởi vì chủ nhân vào canh giờ này đã chuẩn bị rời giường nên bọn hắn cần phải dọn dẹp sạch sẽ hết thảy trước khi chủ nhân tỉnh dậy.
Tiểu Nhiễm toàn tâm toàn ý làm việc, cái chổi lớn đều đều đưa qua đưa lại, lặng lẽ quét sạch một góc đình viện.
“Vương gia……” Ở một góc khuất trong đình viện, hạ nhân đang quét tước sau khi nhìn thấy Tây Tường Liệt thì không khỏi kinh ngạc, thiếu chút hét toáng lên.
Tây Tường Liệt đối kẻ đó ra dấu hiệu chớ có lên tiếng, hạ nhân kia liền làm lễ rồi vội vàng ly khai.
Ánh mắt Tây Tường Liệt gắt gao nhìn vào hạ nhân mặc quần áo đơn bạc, trong tay cầm cái chổi lớn chuyên tâm quét rác đằng xa.
Sao lại có cái dạng này? Người ấy sao lại ăn mặc đơn bạc như vậy, chẳng lẽ nó không cảm thấy lạnh sao?
Mỗi một trận gió lạnh thổi qua, đều giống như khiến cho bờ vai gầy của người kia run run một chút.
Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi……
Tây Tường Liệt tại góc khuất không người thấy lặng lẽ đứng nắm chặt tay.
Tối hôm qua hắn ở trong thư phòng cả đêm không ngủ. Hắn tức giận vì cái tính quật cường cùng không hiểu chuyện của Nhiễm Nhi. Tâm tình buồn bực khiến hắn không thể tìm ra một biện pháp có thể giải quyết mọi việc, nếu Nhiễm Nhi cứ như vậy làm mình làm mẩy, hắn cũng không thể nhân nhượng được. Hắn phải đợi đến ngày Nhiễm Nhi tự mình biết sai, bằng không, hắn nhất định sẽ không chiều theo nó.
Chính là, trong lòng lại không thể không nhớ, không thể không bất an. Cho nên dù không có lý do gì, mới hừng đông hắn đã đi tới đình viện này, sau đó liền thấy được cái thân ảnh phong phanh kia.
Trong lòng có điểm khó chịu, nhưng đây này là do Nhiễm Nhi tự lựa chọn, hắn cũng không có biện pháp!
Lại liếc mắt nhìn Nhiễm Nhi một cái, Tây Tường Liệt cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Buổi sáng cùng ngày, Trần tổng quản đưa cho Tiểu Nhiễm một cái áo bông, nói là mỗi hạ nhân đều được phát cho một cái áo như vậy.
Thu Đào cũng trở thành hạ nhân làm việc vặt trong phủ, tổng quản không phân cho nàng nhiều việc, giúp nàng dễ dàng hơn trong việc đến chiếu cố Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm vẫn nghĩ bản thân đã làm phiền đến Thu Đào, không khỏi cảm thấy thực áy náy.
Nhưng Thu Đào lại nói với Tiểu Nhiễm rằng đây đều là do nàng tự nguyện. Tiểu Nhiễm chỉ cần làm việc hơi mệt một chút là Thu Đào đã nhanh chóng chạy tới giúp nó làm, Tiểu Nhiễm đương nhiên không đồng ý. Chính là chỉ cần thoáng không chú ý một chút, Thu Đào sẽ lập tức đoạt lấy việc mà Tiểu Nhiễm đang làm dở.
Tiểu Nhiễm bên ngoài ra vẻ sinh khí, chính là trong lòng lại rất ấm áp. Thu Đào đối đãi với nó như vậy, Tiểu Nhiễm đã muốn cảm động đến không biết phải sao cho phải.
Tuy rằng mất đi người mà mình yêu nhất, mặc dù có khi thực thống khổ, có khi khó chịu, nhưng mà Tiểu Nhiễm cũng không cảm thấy tiếc nuối. Ít nhất còn có rất nhiều người quan tâm đến nó: Tổng quản ông nội, Thu Đào, A Chính ca…… Còn có tiểu bạch điêu.
…
Tiểu Nhiễm một lần nữa trở về làm hạ nhân, người cao hứng nhất chính là Liễu Yến. Nàng tuy rằng vẫn tức giận vì Tây Tường Liệt không để ý đến nàng, cũng không qua đêm trong phòng nàng nữa, nhưng ít nhất thì Vương gia cũng sẽ không đi tìm hạ nhân kia.
Chính là có đôi khi Liễu Yến vẫn thực hận, Vương gia đều là vì Tiểu Nhiễm mới trở nên lạnh nhạt nàng thế này. Nếu như không có tên câm điếc kia, hết thảy việc này cũng sẽ không phát sinh, nàng có thể vẫn là nữ nhân được Vương gia sủng ái nhất.
Cho nên, nàng không hoàn toàn thỏa mãn, nàng muốn Tiểu Nhiễm biến mất, rời khỏi vương phủ, rời khỏi Vương gia.
Chỉ cần cho nàng một cơ hội, nàng nhất định làm cho Tiểu Nhiễm cút khỏi vương phủ.
…
Tiểu Nhiễm yên lặng ở vương phủ làm hạ nhân, có đôi khi nó sẽ vừa khéo đụng mặt Tây Tường Liệt. Khi đó Tiểu Nhiễm liền vội vàng cúi thấp đầu, thi lễ mau chóng rồi bước nhanh đi chỗ khác. Mà mỗi lần như vậy mặt Tây Tường Liệt đều không chút thay đổi đứng nhìn theo một hồi, sau đấy mới rời đi.
Tiểu Nhiễm sợ nhìn thấy Tây Tường Liệt, chính là không biết vì sao lại chạm mặt nhau nhiều như vậy, mỗi lần thấy hắn là trái tim Tiểu Nhiễm đều kinh hoàng đập nhanh muốn chết, phải rất lâu sau mới có thể khôi phục lại như bình thường. Kia không phải hưng phấn, không phải kích động, mà là một loại cảm giác áp bách không thể thừa nhận, ép nó muốn hết hơi.
Hôm nay, Tiểu Nhiễm đem chổi đến hoa viên dọn dẹp, ai ngờ vừa đi vào hoa viên đã bị một màn trước mắt khiến cho cả người cứng lại không thể cử động nổi.
Liễu Yến cùng Tây Tường Liệt hai người đang đứng ở nơi đó, Liễu Yến như con chim nhỏ nép vào trong lòng Tây Tường Liệt.
Tiểu Nhiễm cảm thấy trong lòng có cái gì tan vỡ, vô cùng hốt hoảng, muốn động cũng không động được.
“Vương gia, kia không phải là……” Liễu Yến nhìn thấy Tiểu Nhiễm trước, nàng từ trong lòng Tây Tường Liệt ngẩng đầu lên, dùng thanh âm mảnh mai nhẹ nhàng hỏi Tây Tường Liệt.
Tây Tường Liệt xoay người lại, khi nhìn thấy Tiểu Nnhiễm thì vẻ mặt hơi lộ ra vẻ sửng sốt.
Hai người đều nhìn chằm chằm Tiểu Nhiễm, nhất là Liễu Yến, ánh mắt nhìn về phía nó lộ ra vẻ đắc ý cùng trào phúng.
Tiểu Nhiễm đến bên người bọn hắn, thân mình cúi thấp hành lễ, sau đó liền đi đến một góc xa hơn bắt đầu quét rác.
Ánh mắt Tây Tường Liệt vẫn tập trung ở trên người Tiểu Nhiễm, lông mày nhíu lại thật chặt.
“Vương gia, đến chỗ của Yến Nhi, thời tiết lạnh thế này, Yến Nhi sẽ làm cho ngài một bát canh.”
Tây Tường Liệt vẫn nhìn Tiểu Nhiễm.
“Vương gia……” Liễu Yến lập tức làm nũng kêu lên.
Tây Tường Liệt đột nhiên xoay người bước ra khỏi hoa viên. Liễu Yến kinh ngạc một chút nhưng cũng nhanh chóng đi theo.
Trong vườn trống rỗng chỉ còn lại một mình Tiểu Nhiễm, cánh tay đang thoăn thoắt quét dọn dần dần dừng lại.
Tiểu Nhiễm thật không muốn khiến cho chính mình phải khổ sở, cho nên nó liền ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hai người kia, cố gắng nhếch khóe miệng.