Chương : 6
Khoảng chừng tuần tra phòng bệnh một vòng xong, Smith trở lại phòng làm việc. Hắn ta còn chưa hoàn thành công việc thu xếp, mấy hộp giấy rải rác ở các ngõ ngách trong phòng làm việc. Hắn ta từ một trong số các hộp giấy đó lấy ra giấy chứng nhận bác sĩ, tiếp đó ngồi xuống, hướng giấy chứng nhận xuất thần. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người gõ cửa. Chắc là hộ lý trưởng tới báo cáo tình trạng bệnh nhân, vì vậy hắn ta không quay đầu nhìn, thuận miệng mời đối phương tiến vào.
“Làm chủ nhiệm cũng phải tăng ca trễ đến vậy sao? Làm chung lâu như vậy, tôi còn thật không biết cậu thật ra lại là một người cuồng công tác.”
Quay đầu lại, Smith thấy một nam nhân đứng ở cửa. Hắn ta lập tức mừng rỡ cười nghênh đón, “Jesse? Thật không nghĩ tới!”
“Tôi nói rồi, ngày đầu tiên cậu chính thức đến nhận chức, tôi sẽ mang lễ vật tự mình chúc mừng.” Jesse hơi nâng chai rượu trên tay, “Rượu vang Chateau Lafite Rothschild.”
“Cảm ơn.” Smith tương đối cảm động, đi đến nhận lấy chai rượu, cố ý đùa giỡn nói: “Không phải nói 『 mỗi ngày một ly rượu vang có lợi cho sức khỏe, phòng ngừa bệnh tim mạch 』, đúng không, bác sĩ Campbell?”
“Vậy phải xem ly rượu của ngài lớn bao nhiêu.” Campbell cũng lấy bộ dạng hài hước trả lời.
“Chỉ là… Với tình huống hiện tại, muốn tìm hai ly rượu có chút khó khăn.” Smith nhìn xung quanh một chút, “Cậu có để ý dùng ly giấy cụng ly không?”
Campbell nở nụ cười, “Rượu vang càng lâu càng thơm, không cần phải gấp gáp khui. Chờ cậu tìm được ly, lại tìm tôi rồi cạn ly cũng không muộn.”
Smith có chút áy náy nhún vai, rót hai ly cà phê, “Lấy cà phê thay rượu, chúc mừng công việc mới của tôi đi!”
“Chờ một chút.” Jesse giơ cao ly cà phê, “Tôi còn chưa buông tha hi vọng cuối cùng: Quay về làm việc đi, Ed.”
Smith lắc đầu, “Cám ơn cậu. Bất quá tâm ý của tôi kiên định, sẽ không thay đổi.”
Campbell nhìn mấy chữ trên biển “Chủ nhiệm ngoại khoa”, có ý ám chỉ nói: “Nếu như là bởi vì đãi ngộ và danh hiệu… Ed, chỉ cần cậu mở miệng, bất kỳ điều kiện gì cũng không thành vấn đề.”
“Không. Mấy năm qua, đãi ngộ trung tâm y học cho tôi đã đủ tốt rồi, thậm chí quá mức rộng rãi; căn bản vượt qua thực lực của tôi nên có được.” Smith phi thường nghiêm túc nhìn đối phương, “Này không là vấn đề, Jesse.”
“Như vậy, chí ít nên thành thật nói cho tôi biết: Cậu tạm rời cương vị công tác đến tột cùng chính xác là vì cái gì?” Campbell hỏi tiếp, “Lần trước hỏi cậu, cậu nói cái gì 『 ở trung tâm y học tai vách mạch rừng 』, không muốn nói chuyện nhiều; hiện tại chúng ta đều ở bệnh viện quận, địa bàn của cậu, đáp án cũng có thể nói đi?”
Smith xoay người, nhìn giấy chứng nhận bác sĩ của hắn ta; trầm ngâm một lát, hắn ta rốt cục chậm rãi mở miệng: “… Cho nên tôi từ chức, là bởi vì… Tôi đã quên ước nguyện ban đầu lập chí trở thành bác sĩ.”
“Cái gì?”
“Lại nói tiếp… Kỳ thực rất định kiến.” Smith lại xoay người đối mặt với Jesse, có chút xấu hổ nói: “Lần trước ở Hawai mở cuộc nghị y học quốc tế hằng năm… Cậu còn nhớ chứ?”
Hai hàng lông mày của Campbell nhíu một cái, gật đầu. Hội nghị y học quốc tế hằng năm là việc trọng đại trong giới y học hằng năm, chẳng phải bởi vì tài lực rộng rãi của hiệp hội, mà đáp ứng lời mời tham dự cũng khẳng định trên phương diện y thuật; y nhớ rõ bác sĩ của trung tâm y học vì tranh thủ tư cách tham dự còn lén tiến hành đấu sức không nhỏ, khiến y có chút đau đầu.
“Lúc trên máy bay, trong khoang phổ thông có một hành khách bệnh thận, đại khái bởi vì áp lực trên cao khiến bàng quan (bọng đái) bị vỡ, tạo thành nhiễm trùng cấp tính; tiếp viên hàng không biết ở khoang thương nhân có chúng ta các nhà『 y học tinh anh 』, liền đã chạy tới xin giúp đỡ.” Smith từ từ tự thuật, “Khi đó, người nào đó trong trung tâm y học đi cùng —— tha thứ cho tôi không thể tiết lộ là ai —— nói với tiếp viên hàng không 『 chúng tôi là đoàn bác sĩ hàng đầu, mỗi một thành viên khám bệnh một giờ chi phí ít nhất là một nghìn tám đô la Mỹ, cũng không phải bác sĩ cấp cứu. 』 mà cự tuyệt đối phương…”
“Oh…” Campbell chỉ khẽ nhíu mày, không cho bất kỳ bình luận gì.
“Đúng vậy… Cậu biết khiến tôi xấu hổ nhất là cái gì không?” Smith nói: “Lúc đó, tôi dĩ nhiên thực sự văn phong bất động ngồi ở chỗ ngồi, uống rượu, ăn trứng cá muối.”
“Hành khách bị nhiễm trùng cấp tính kia thì sao?”
“Đừng nóng vội, tiếp tục nghe chuyện phát sinh sau đó. Lúc sắp đến Hawai, nghe phi công nói chuyện phiếm, mới biết được trong khoang phổ thông có một bác sĩ xung phong nhận việc trợ giúp hành khách kia.” Smith lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Rất khéo, lúc ra sân bay, bác sĩ kia vừa vặn ngay phía trước tôi. Lúc đó nhân viên tiếp đón hỏi hắn đến Ha-oai làm gì, hắn nói: 『 tôi là bác sĩ, đương nhiên là tới cứu người. 』… Jesse, cậu nhất định không tưởng tượng nổi, hắn chính là người giành được giải thưởng thành tựu suốt đời, bác sĩ Hyman.”
“Là hắn… Làm người tuyệt không ngoài ý muốn.” Campbell bừng tỉnh đại ngộ, “Bạn cũ của cha tôi… Hắn vẫn hài hước như vậy.”
“Lời của Hyman mang lại cho tôi rung động rất lớn. Tôi mới chú ý tới, mình đã quên lãng nguyên nhân lúc trước lập chí làm bác sĩ…” Smith dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Jesse, cậu còn nhớ rõ lý do bản thân muốn làm bác sĩ không?”
“Đương nhiên.” Campbell nhún vai, nở nụ cười, “Kỳ thực khá ngu xuẩn…”
“Mặc kệ ngu xuẩn bao nhiêu, nhớ vẫn là tốt… Không giống chúng tôi, cậu rất mạnh, có thể vẫn luôn thông suốt lý tưởng của mình…” Trong giọng của Smith tiết lộ một chút ước ao, “Mặc kệ ở bất luận phương diện gì, đối bất cứ chuyện gì đều giống nhau, cậu vẫn luôn rất rõ ràng tâm ý của mình.”
Campbell tựa như bị sét đánh, cả người run một chút. Câu nói sau cùng của Smith kia, không biết vì sao khiến y có chút chột dạ.
“… Không chú ý tới đã trễ như vậy.” Hai người vừa rỗi rãnh hàn huyên một lúc lâu, Smith lơ đãng nhìn phía đồng hồ trên tường, hơi trêu chọc nói: “… Jesse, đừng nói với tôi cậu hôm nay không ước hẹn?”
“Đương nhiên là có.” Campbell vẻ mặt đương nhiên, trong khoảng thời gian này y chưa từng để cho mình nhàn rỗi, hầu như mỗi ngày buổi tối đều sắp xếp hẹn lên giường; đương nhiên, bạn giường thường xuyên thay đổi.
“Thời gian… Không có việc gì sao?”
“Dù sao không phải ước hẹn quan trọng gì…” Campbell hời hợt nói. Hắn kỳ thực quên thời gian, vừa nhìn đồng hồ, mới chú ý tới đã muộn một hồi lâu, hắn có thể tưởng tượng một người đang chờ ở nhà hàng, biểu tình trên mặt người đó chỉ sợ sẽ không quá dễ nhìn.”Không có vấn đề, đối phương có thể chờ.”
“Đừng để tôi làm lỡ thời giờ của cậu. Hơn nữa, tôi cũng phải đi tuần phòng… Có một bệnh nhân khiến người không an tâm.” Smith mở rộng cửa đưa Campbell chậm rãi đi tới cửa thang máy, “… Cám ơn cậu đặc biệt đừng tới đây, tôi phi thường vinh hạnh.”
“Cố chủ trước đưa tặng phúc lợi cuối cùng của nhân viên.” Campbell nói đùa: “Cảm thấy áy náy, thì trở lại trung tâm y học đi!”
“Thực sự là khó chơi!” Smith cũng cười, “… Được rồi, tôi gặp phải Karl · Vinci, hắn cũng ở nơi đây.”
“Vinci?”
“Đi học thì luôn luôn ngồi hàng thứ nhất, đối điểm số thì tính toán chi li, Vinci.” Smith tận lực hình dung, “Hắn ở chỗ này đảm nhiệm bác sĩ trưởng của ngoại khoa tim.”
“Ngoại khoa? Hắn rất tỉ mỉ… Quá đa nghi lại không quả quyết, tôi vẫn cho là nội khoa tương đối thích hợp với hắn hơn.” Campbell nhớ lại đoạn ngắc lúc còn ở trường y, trên mặt không khỏi mỉm cười. Đồng thời theo một tiếng “đinh”, thang máy cũng thong thả đến nơi.”… Tôi đi trước, bảo trọng.” Campbell nói. Y lễ phép đưa tay về phía đối phương tạm biệt, lại phát hiện Smith kinh ngạc mà rầu rỉ trợn mắt nhìn một chỗ khác ở hàng lang, lẩm bẩm nói: “Không thể nào…”
“Ed, sao thế?” Campbell tò mò quay đầu theo tầm nhìn của Smith nhìn lại, đầu tiên là kinh ngạc ngẩn người, tiếp đó nhíu mày, không lời chống đở.
Lúc uống cà phê vừa ngọt vừa nóng, Johan · Yusite đột nhiên cảm thấy toàn bộ mệt mỏi tích lũy cùng nhau phát ra, bất tri bất giác gục đầu xuống ngủ gật. Đầu của hắn càngc cúi càng thấp, rốt cục cái trán đạp phải mép bàn, vì vậy khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, Yusite trước mắt một mảnh mơ hồ, trong đầu tạm thời trống rỗng. Trí nhớ của hắn dừng lại ở gian bếp, lúc bản thân đang chuẩn bị bữa tối, Emily xuất hiện đột phát bạnh trạng thâm tím khó thở.”Emily…” Ký ức hồi tưởng đến nơi đây, Yusite vội vàng đứng lên. Không được, Emily phát bệnh, hắn không thể ở chỗ này, hắn phải gọi xe cứu thương. Nhìn trái nhìn phải, lại tìm không được điện thoại, cũng không biết mình đang ở chỗ nào; kinh khủng hơn chính là, hắn không biết con gái ở nơi nào.
“Emily… Emily…” Yusite sợ đến tim siết chặt, mồ hôi lạnh ứa ra, Emily là ý nghĩa duy nhất cho sinh mạn của hắn những năm gần đây, làm sao sẽ đột nhiên không thấy? Nó có thể đi chỗ nào?
Để tìm con gái, Yusite lảo đảo nghiêng ngã xông ra cửa, trước mắt hắn trời đất quay cuồng, phỉa vịn tường mới có thể đứng vững; qua mấy giây sau, hắn nỗ lực để hai mắt điều chỉnh tiêu cự, mới phát hiện mình ở trên một hành lang dài, hai bên trái phải một loạt ghế nhựa. Hoàn cảnh có chút xa lạ, lại thật giống như rất quen thuộc, cũng không nhớ ra được đến tột cùng là ở nơi nào. Tiếp tục đi về phía trước, đi qua chỗ rẽ, ngẩng đầu một cái, đập vào mắt bóng lưng lại làm hắn ngây ngốc cứng đờ, đứng tại chỗ không cách nào di động.
Bóng lưng kia thậm chí không cần xoay người, Yusite cũng có thể nhận rõ ra đối phương là ai. Hắn vốn cho là đời này sẽ không bao giờ thấy người này nữa, vì thế không hề chuẩn bị đối mặt, hắn không biết nên lấy vẻ mặt gì gặp đối phương.
“…” Yusite bắt đầu cảm thấy đây là ác mộng. Không, hắn ở trong lòng ý đồ tự thuyết phục mình, này nhất định chỉ là ác mộng, làm sao có thể không thấy con gái đâu, đồng thời lại thấy người không dám đối mặt nhất; chỉ có ác mộng địa ngục mới có trùng hợp như vậy.
Yusite biết mình rơi vào bẫy của ác ma, phải trốn thoát; hắn nỗ lực suy tính nên làm thế nào không kinh động ác ma để bản thân ẩn núp, nhưng mà trong lúc bản thân đang chần chờ, người kia lại xoay người, nhìn thẳng hắn.
Đối mặt gương mặt đó, cặp mắt kia, Yusite nhất thời tim ngừng đập, theo bản năng lui một chút.
Đối phương vừa nhìn thấy hắn thì tựa hồ có chút kinh ngạc, ánh mắt lập tức biến đổi; mặc dù không có mở miệng, nhưng là từ hàn quang sáng suốt từ ánh mắt lóe ra, Yusite rất rõ ràng phát hiện hèn mọn, phỉ nhổ, chán ghét, nói chính xác hơn, tựa như thấy một đống rác rưởi ven đường phát ra mùi hôi thối tanh tưởi, làm người ta che mũi, lượn vòng nhanh chóng đi qua, không muốn có bất kỳ tiếp xúc. Sợ sệt cúi đầu, Yusite mới chú ý tới bản thân mặc trên người một bộ quần áo thể thao tùy tiện, so sánh với đối phương một thân phẳng phiu cao nhã khí phái, hắn đích xác như một người lang thang đê tiện nghèo túng.
Vì tự ti mặc cảm, Yusite thầm nghĩ tìm một chỗ trốn đi. Hắn quay mặt sang chỗ khác, trước tránh tầm mắt của đối phương, tiếp đó đang muốn xoay người chạy đi, đột nhiên cảm giác toàn thân máu chảy ngược, ngũ tạng lục phủ sôi trào, cổ họng một trận buồn bực; hắn còn chưa rõ lắm phát sinh chuyện gì, lại “oa” một tiếng, không hề báo động trước nôn ra.
Uế vật (thứ dơ bẩn) chua vàng pha dịch dạ dày không chỉ dính đầy người, còn làm dơ ghế ngồi trên hành lang; Yusite luống cuống tay chân muốn che giấu bổ cứu, trong lòng nghĩ cảm thấy thẹn vô cùng, càng muốn yên lặng tự động bốc hơi khỏi nhân gian, lại càng để đối phương thấy tình cảnh bi thảm chật vật.
Nôn xong, năng lượng còn lại trong cơ thể Yusite tựa như cũng bị rút sạch, hắn đột nhiên cảm thấy cả người trống rỗng, giống như động cơ trong máy bị hỏng, linh kiện chậm rãi dừng lại. Tri giác của hắn trở nên trì độn, cuối cùng, khi năng lượng còn dư lại một chút cuối cùng hao hết, trước mắt nhất thời biến thành đen, hắn ngã gục xuống.
“Nguy rồi!” Smith trước liền lo lắng nguy cơ Yusite hôn mê, mới để cho hắn hấp thu một ít đường và cà phê để tăng huyết áp và đường huyết. Không nghĩ tới lại thấy Yusite ý thức ngơ ngẩn xuất hiện, tay chân luống cuống lắc lư một trận, cảm giác không ổn, sau đó còn đột nhiên nôn mửa, những triệu chứng này đều là dấu hiệu chuyển biến xấu. Smith vốn muốn trước tiễn Campbell rời đi sau đó sẽ qua xử lý, Yusite lại ngã xuống, “Đụng đầu liền nguy rồi! Xin lỗi, Jesse, xin lỗi không tiếp được…”
Nói còn chưa dứt lời, Smith còn chưa kịp chạy tới, lại kinh ngạc phát hiện Campbell sớm đã thành xông lên trước, trước lúc Yusite đụng đầu, nhanh chóng vững vàng tiếp được hắn, “Hắn là lao lực mãn tính dẫn đến huyết áp thấp bị sốc, Ed, mau…”
“Cậu chỉ liếc mắt nhìn là có thể biết nguyên nhân phát bệnh?” Smith vội vàng đi tới bên người Campbell giúp đỡ, đồng thời lấy ngữ khí phi thường bội phục tán thán: “Ông trời của tôi nha, Jesse, y thuật của cậu thực sự đã quá tuyệt vời!”
“… Có lẽ vậy.” Campbell nhàn nhạn nói, không muốn giải thích, miễn khiến tình huống trở nên phức tạp hơn.Y ôm ngang một thân lớn, so với lần cuối cùng trên giường, trọng lượng của người trong ngực rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.
Vốn quyết định không gặp lại người kia nữa, lại không nghĩ tới sẽ gặp lại nhau dưới tình huống này. Campbell bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng cũng không nói gì nhanh chóng theo Smith đi đến quầy hộ lý.
Cấp cứu xong, Yusite cuối cùng được thu xếp ở trên giường bệnh nghỉ ngơi; Campbell nhân cơ liền đến toilet thanh lý, mới phát hiện trên người còn dính uế vật. Như thế rất tốt, y ở trong lòng trào phúng bản thân, phí giặt quần áo nên do người nào trả, cũng không thể để một tên nghèo mệt mỏi phụ trách…
Này sẽ không phải là một mưu kế đi? Biết y là bác sĩ, mặc quần áo bình thường làm ra bộ dạng đáng thương tranh thủ đồng cảm. Từ lúc bắt đầu chính là tỉ mỉ bày kế, bởi vì y là bác sĩ ngoại khoa tim mới tiếp cận y, thỏa mãn dục vọng của y, lựa ý hùa theo sở thích của y, tất cả đều là hư tình giả ý. Campbell hừ một tiếng, trong lòng lại căm tức. Y dùng nước vỗ vỗ lên mặt, khôi phục vẻ lãnh tĩnh, tiếp đó cởi áo khoác nhìn lại phiền kia, ra khỏi toilet.
“… Huyết áp tâm thu 42, tâm trương 23, nhịp tim 112, chỉ thiếu chút nữa sẽ cơn sốc, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, tôi hy vọng này đã đủ tư cách ở lại bệnh viện quan sát?”
Campbell đi tới bên ngoài quầy hộ lý trên hành lang, loáng thoáng nghe được Smith đang ở quở trách y tá trưởng; tiếp đó cửa vừa mở ra, Smith mới đi ra.”Mặc dù nói tân quan thượng nhậm tam bả hỏa (ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng. Nguồn: Thiên Yết), bất quá, thoáng cái quá nghiêm nghị, sẽ làm nền móng nhân viên mất đi lực hướng tâm.” Campbell nói.
“Mạng người so với lực hướng tâm quan trọng hơn.”
“Chữa bệnh là công việc của tập thể, bác sĩ cũng không phải thần.” Campbell tiếp tục khuyên bảo, “Lực hướng tâm có thể giúp đỡ cứu vớt nhiều sinh mạng hơn, điểm này cậu cũng biết rõ.”
Smith nhất thời tìm không ra câu trả lời, lắc đầu, “Không đề cập nữa. Nói đến cứu người… Nhưng thật ra cậu, danh y ngoại khoa tim số một bờ đông lại ở bệnh viện quận làm việc nghĩa! Truyền ra đại khái không ai tin.” Hắn ta khoa trương nở nụ cười, “Tôi sợ bắt đầu từ ngày mai sẽ có một đám người muốn thử vận khí xếp hàng bên ngoài phòng cấp cứu!”
“Tôi là bác sĩ, đương nhiên là tới cứu người.” Campbell cười gượng hai tiếng, cố ý dùng ngữ điệu của bác sĩ Hyman, có chút xấu hổ. Y không hy vọng Smith phát hiện bất kỳ khác thường gì, chạy đi tuyên dương trắng trợn, quan trọng hơn một chút, y không muốn để cho Yusite biết chuyện mình lưu lại cấp cứu. Vì vậy y liền tận lực làm sáng tỏ một lần, nhấn mạnh bản thân cũng không phải là vì tư tâm mới cứu người: “Tôi chỉ là cố làm tròn thiên chức của một bác sĩ, tinh thần nhân đạo thương xót. Là vì cái người lao lực mãn tính mà té xỉu kia thoạt nhìn quá thảm, quá đáng thương, tôi mới không đành lòng, cũng không có bất kỳ lý do riêng gì cả.”
“Tôi biết. Người kia không là bệnh nhân của cậu, cậu thậm chí không biết hắn, chính là như vậy mới khó có được.” Smith hoàn toàn không rõ nội tình, “Cậu là một người trọng tình nghĩa, đại đa số người khác cũng không biết điểm này.”
“Phải không?” Campbell cười khổ, tự hài hước nói: “Tôi hẳn không có ham tiền như mạng đến mức tiếng xấu rõ ràng.”
“Cậu biết đánh giá của mọi người đối với 『 trung tâm y học Campbell 』là: kỹ thuật cao nhất, lệ phí cao nhất.” Smith trầm ngâm một lát, thành khẩn nói: “Jesse, chính là bởi vì cậu trọng tình cảm, cho nên… Cậu quá rộng lượng với cấp dưới, dễ dàng khiến một số người ích kỷ sinh lòng tham.”
Campbell nhìn Smith, qua một lúc lâu, lộ vẻ vui mừng mỉm cười, “Cảm ơn… Mất đi cậu thật là tổn thất lớn nhất của trung tâm y học. Bất quá…” Y ngừng lại một chút, “Sophia · Fisher chỉ là muốn làm tốt công việc của cô ấy thôi.”
“Cậu đoán được…” Smith cười khanh khách, “Không sai, người nói lời đó trên máy bay lúc ấy chính là cô ta. Jesse…”
“Trung Quốc có một câu ngạn ngữ nói 『 dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người 』, Ed.” Campbell ngắt lời của đối phương, “Chỉ có lý tưởng không cách nào duy trì toàn bộ hoạt động của trung tâm y học. Tôi là một bác sĩ, cũng không phải máy tính, như bảo hiểm, tăng giảm cân đối các loại công việc, tôi phải dựa vào người chuyên nghiệp.”
“Bất quá, mọi việc luôn có đạo lý của nó, không thể quá ham lợi.” Smith nhún vai, “Không nói nữa. Jesse… Tôi rất xin lỗi, ước hẹn đêm nay của cậu triệt để bị ngâm nước rồi.”
Campbell lúc này mới nhớ tới y thậm chí không có gọi cho đối tượng ước hẹn đang mòn mỏi chờ ở nhà hàng. Y biết ám hiệu này buổi tối cách ngày, trên giường y sẽ có một khuôn mặt mới.
“Ba ba.”
Yusite mở mắt, thấy gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên trong sáng của con gái, một đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào mình, hắn lộ ra nụ cười ấm áp, “Chào buổi sáng, Emily. Chúng ta ngày hôm nay phải đi xem cá heo…” Hắn muốn đưa tay sờ đầu Emily, lại cảm thấy tay rất nặng nề, “Ba ba lập tức chuẩn bị bữa sáng, ăn sáng xong chúng ta lập tức xuất phát…”
“Ba ba, chúng ta đang ở bệnh viện.” Emily nói: “Bây giờ là chiều thứ ba rồi.”
Nụ cười trên mặt Yusite cứng lại, cho là bản thân nghe lầm, giương mắt liếc một cái, lại thấy một bịch chất lỏng trong suốt treo ngược phía trên bên gối của hắn từng chút chảy xuống. Cẩn thận quan sát lại, mới phát hiện trên cánh tay của mình đang truyền dịch.
Hắn nhớ lại Emily thâm tím khó thở, đưa đến bệnh viện cấp cứu, nguyên lai là sự thực. Hắn hẳn là chiếu cố con gái đang bị bệnh, sao lại nằm ở trên giường bệnh chứ? Không, hắn căn bản không hẳn là nằm ở chỗ này, hẳn là thật cao hứng dẫn con gái đến công viên hải dương mới đúng; đại khái không có chuyện so với việc hai cha con nàng đều nằm viện càng thê lương hơn. Yusite nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt, lẩm bẩm nói: “Emily, ba ba xin lỗi con…”
Tay nhỏ của Emily cầm lấy tay Yusite, nói: “Ba ba không nên khổ sở, con đã khỏe rồi.”
Yusite cũng nắm chặt tay Emily. Con gái cố tình kiên cường, trái lại khiến hắn đối với việc mình bị bệnh càng tự trách hơn.
“Johan, tôi nói anh đừng miễn cưỡng.” Một lát sau, Vinci mở cửa phòng bệnh đi vào.”Nhìn anh xem… Nếu như không phải đêm hôm đó người đứng ở quầy hộ lý chú ý đến dị trạng của anh, anh bây giờ sợ rằng…”
Hắn ta kiểm tra nhiệt độ trên trán Yusite, lại bắt mạch cho hắn, sau đó lại đo huyết áp cho hắn. Ở trong ấn tượng của Yusite, những kiểm tra này hẳn là do y tá làm, bản thân lại làm phiền bác sĩ trưởng của khoa ngoại, trong lòng vô cùng áy náy, “Cám ơn anh đã cứu tôi… Chúng tôi, tôi và Emily, cảm ơn…”
“Bổn phận của bác sĩ.” Vinci vỗ vỗ gò má của hắn, đương nhiên nói: “Anh bây giờ cảm giác thế nào, có thể dậy chưa? Không có vấn đề… Mời đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Hắn ta giơ hồ sơ trên tay, “Báo cáo kiểm tra tim của Emily có rồi.”
Đi tới phòng làm việc của Vinci, Yusite nơm nớp lo sợ ngồi xuống, “Đừng khẩn trương, Johan.” Vinci rót cho hắn một ly nước, chút quan tâm ân cần, ngược lại khiến hắn càng khẩn trương hơn, “Trước uống chút nước.”
Yusite rất nhanh đem nước một hơi thở uống sạch.”Về Emily gần đây không chỉ số lần phát tác chứng khó thở tăng, còn nguyên nhân phát sinh thâm tím khó thở…” Vinci mở báo cáo kiểm tra, từ từ nói: “Tôi từ báo cáo kết quả kiểm tra tim, có thể là B-T Shunt(phẫu thuật phân luồng động mạch chủ —— động mạch phổi) của Emily xuất hiện vấn đề nhỏ.”
“Vấn đề 『 nhỏ 』gì?” Sắc mặt của Yusite thay đổi.
“Johan, bình tĩnh một chút. Tôi suy đoán có liên quan đến chất liệu của mạch máu nhân tạo. Bởi vì có chút nguyên nhân, không cách nào nâng cao hiệu quả bão hòa lượng oxi trong mày cùng lượng máu trong động mạch phổi, mới có thể… Lý do này nghe có thể rất vô tình, thế nhưng tôi phải nhắc nhở: Lúc trước anh bởi vì chi phí bảo hiểm chi trả cho việc chữa bệnh có hạn, chỉ có thể chọn…” Vinci dừng lại một chút, tự hỏi nên dùng từ thế nào, “Loại『 kinh tế 』 nhất (loại tiết kiệm nhất), chất lượng đương nhiên không cách nào đảm bảo.”
“Trước lúc phẫu thuật không phải nói lợi và hại của chất liệu, giá cả thật không phỉa nhân tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến hiệu quả sao?” Yusite vẫn không buông tha hỏi tiếp.
“Đây chẳng qua là lý luận, cũng phải cân nhắc đến thân thể khác biệt. Dù sao mỗi bệnh nhân cũng không giống nhau.” Vinci nhún vai, “Johan, tôi rất xin lỗi.”
“Tôi…” Johan xấu hổ gục đầu xuống. Nguyên lai lại là bởi vì hắn vô dụng, thậm chí không dùng nổi chất liệu tốt để chữa bệnh, mới có thể để con gái chịu nhiều đau khổ, đều là lỗi của hắn.”Đều tại tôi… Như vậy bây giờ nên làm gì?”
“Tiến hành phẫu thuật tu chỉnh thêm một lần nữa, đổi chất liệu của mạch máu nhan tạo khá hơn một chút.” Vinci nói: “Phẫu thuật phân luồng B-T là cơ bản nhất, trước giải quyết xong, mới có thể tiến hành các phẫu thuật khác như thông tim, phẫu thuật chỉnh sửa van TAP vân vân. Đề nghị của tôi là giải quyết càng nhanh càng tốt.”
Yusite gật đầu, “Như vậy, đổi một mạch máu nhấn tạo tốt hơn một chút… Toàn bộ tiền phẫu thuật là tốn bao nhiêu?” Hắn biết đây mới thật sự là trọng điểm.
Vinci đem một bẻn báo giá kể cả báo cáo kiểm tra đưa tới trước mặt Yusite, “Anh trước suy nghĩ. Quyết định xong lại nói cho tôi biết.”
Dẫn Emily xuất viện về nhà, đêm đó, Yusite trừng mắt nhìn bản báo giá và tư liệu của tài khoản ngân hàng của hắn đờ ra. Trừ đi tiền sinh hoạt, trong tài khoản tiết kiệm của hắn chỉ có một khoản tiền nhỏ sau khi nhịn ăn nhịn xài, khổ cực tích trữ; là hắn trước chuẩn bị, chờ tính đến con số chắc chắn xong, số tiền để Emily phẫu thuật chỉnh tim. Hiện tạitạm thời phẫu thuật nhiều hơn, không chỉ làm loạn hết toàn bộ kế hoạch của hắn, quan trọng hơn là, hiện tại tiền gởi ngân hàng căn bản không đủ để làm phẫu thuật. Yusite hai tay ôm đầu, rơi vào khốn khổ.
Hắn không thể thế chấp tài sản, không cách nào vay ngân hàng, vừa không có gan hướng khoản cay tài chính của công ty vay tiền; chỉ còn lại con đường ứng trước tiền lương của công ty.
“Tôi nghe lầm đi? Vay tiền?”
Sáng ngày hôm sau, Yusite thừa dịp trước lúc chính thức làm việc, tới trước phòng làm việc của quản lí, đơn giản tóm tắt, giải thích rõ tình trạng của hắn, bày tỏ muốn ứng trước tiền lương, khấu hao hàng tháng, v.v; quản lí nghe xong, cũng vẻ mặt bất không tin tưởng nổi, nhếch cao đầu lông mày nhìn hắn.
“Thật ra là 『 ứng trước tiền lương 』.” Yusite nhấn mạnh, “Sau đó lại khấu trừ từ tiền lương mỗi tháng của tôi…”
“Tôi chỉ muốn hỏi một việc: Nếu như cậu đã không phải là nhân viên của chúng ta, lấy đâu ra tiền lương để khấu trừ? Công ty tại sao phải cho cậu mượn tiền?”
“Cái… Có ý gì?” Yusite không khỏi kinh ngạc, vội vã hỏi tới.
“Johan, biểu hiện làm việc bình thường của cậu không tốt lắm, hai ngày này lại bỏ việc không có lý do ——” Hai tay của quản lí mở ra, “Công ty đã đuổi việc cậu rồi.”
“Bỏ việc?” Yusite lo lắng giải thích, “Tôi ở bệnh viện…”
“Ở bệnh viện cũng giống vậy. Cậu lẽ nào không có điện thoại, gọi điện thoại xin nghỉ khó khăn vậy sao? Đó không phải là mượn cớ.”
Yusite á khẩu không trả lời được, hắn biết, cho dù hiện tại thẳg thắn thừa nhận thật ra là hắn té xỉu nằm viện, đối phương cũng sẽ không tin tưởng.
“Hoàn hảo tôi nói giúp, kế toán mới nguyện ý trả tiền lương tháng này cho cậu. Johan, cậu hẳn là cảm ơn ta đi.” Quản lí lắc đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư giao cho hắn, “Sau này cậu phải tích cực một chút, đừng không tập trung như thế nữa. Đi nhanh đi.”
Yusite đứng ở ngả tư, mờ mịt nhìn đèn giao thông đối diện từ đèn đỏ biến thành đèn xanh, lại từ đèn xanh biến thành đèn đỏ, lập lại rất nhiều lần, lòe lòe nhấp nháy, hắn đã không biết nên làm cái gì bây giờ.
Không lâu trước đó ở trong phòng làm việc của quản lí, Yusite chỉ kém không có quỳ xuống dập đầu (trên thực tế hắn quả thực có quỳ xuống, chỉ là không có dập đầu) đau khổ cầu xin quản lí cho hắn thêm một cơ hội; quản lí lại nói, hiện tại buôn bán ế ẩm, tầng lớp quản lí của tổng công ty đã sớm tính toán tiết kiệm chi tiêu, mới có lần cắt giảm nhân sự này. Nếu như không đuổi việc Yusite, cấp trên sẽ đuổi việc hắn ta; dưới tình huống chỉ có thể cứu một vị trí, rất xin lỗi, không thể làm gì khác hơn là hi sinh Yusite.”Ta cũng có hai người con trai phải nuôi, có tiền thuê nhà phải trả.” Quản lí nói. Nhìn Yusite vẫn sống chết dây dưa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mời bảo vệ tới, mới đưa Yusite ra ngoài.
Trên tay nắm chặt phong thư chứa tiền lương, không chỉ không thể mượn được tiền, ngay cả tiền sinh hoạt tương lai cũng có vấn đề. Yusite bắt đầu cảm giác trên cổ bị xung nung của ma quỷ siết đến không cách nào hít thở, bên tai tựa như truyền đến tiếng cười quái dị thê lương của ma quỷ. Hắn phi thường tuyệt vọng, tuyệt vọng đến muốn chết.
Rất xa, hắn thấy một chiếc xe container đến gần. Đây có lẽ là một cơ hội tốt, hắn nghĩ thầm: vì vậy nhắm mắt lại, từ từ bước nhanh ra. Hắn còn có một phần bảo hiểm ngoài ý muốn, người được nhận là Emily, số tiền không tính là nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Emily phẫu thuật tim.
Gặp lại sau, Yusite ở trong lòng hướng Emily tạm biệt, đây món quá cuối cùng của người cha vô dụng có thể đưa tặng…
“Mẹ nó, cậu là ngu ngốc a! Muốn chết phải không!”
Yusite thình lình mở mắt, thấy một nam nhân râu quai nón từ cửa sổ xe container thò đầu ra, đưa ngón tay giữa ra, nước miếng tung bay lớn tiếng mắng chửi hắn. Nguyên lai, tài xế xe container thấy phía trước có người, dưới sự kinh hãi lập tức đánh mạnh tay lái, kết quả khiến xe container từ trước mặt hắn vượt qua. Chỉ thiếu chút xíu nữa, nhưng không va phải hắn.
“…” Yusite sửng sốt ba giây, vội vã chạy đến bên đường đối diện. Ý đồ tông xe không thành công, hiện tại không còn dũng khí thử lần thứ hai. Hắn ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu, bắt đầu khổ sở cười thảm: Thực tế khốn đốn so với cái chết càng khó khăn thống khổ hơn, nhưng ông trời lại ngay cả một chút thương hại cũng không muốn bố thí, chính là muốn hắn tiếp tục chịu dày vò dằn vặt.
Ở lối đi bộ ngồi chồm hổm một lúc lâu lúc, Yusite đứng lên. Người thống khổ không có quyền bi quan, mà người bất hạnh càng không có quyền tuyệt vọng; bời vì căn bản sẽ không có người cứu giúp hắn. Vì vậy hắn đi từ từ vào khu vực thành thị, quyết tâm tìm một công việc, mặc kệ làm cái gì cũng có thể, chỉ cần có tiền, hắn không quan tâm.
Ôm giác ngộ như vậy, Yusite đi tới một nhà hàng trang trí cầu kỳ. Mặc dù không có dán bất kỳ thông báo tuyển người nào, hắn vẫn quyết định thử vạn may. Tiếp đón hắn chính là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, gọi là Jose, dùng một đôi mắt hiện lên ánh nước từ trên xuống dưới đánh giá hắn một hồi, mặt không thay đổi nói, trong nhà hàng quả thật cần người, bất quá là hai người ở nhà bếp, cũng phỉa đảm nhiệm việc lặt vặt phía sau, nói tóm lại: việc rửa chén. Yusite lập tức bày tỏ nguyện ý tiếp nhận, hắn cần công việc, cần tiền.
“Cậu biết lái xe không?” Jose đối phương trầm mặc sau một lát, lại hỏi.
Yusite lập tức gật đầu.”Không phải xe giống vậy, là xe hàng, tôi cần một người có thể thỉnh thoảng giao hàng. Cậu có thể lái được xe hàng sao?” Jose nhấn mạnh.
Yusite lấy ra ví da, để đối phương nhìn bằng lái của hắn.”Trên cơ bản, chỉ cần là có phương tiện bánh xe tôi đều có thể lái.”
Jose có chút kinh ngạc, “Ác… Cậu còn có thể lái xe tải của nông trại sao?”
“… Tôi lớn lên ở nông trường.” Yusite cười nhạt, vậy đây đại khái là tài sản hữu dụng duy nhất mà Texas nơi hắn lớn lên để lại cho hắn.
“Tốt… Tôi đối với nhân viên có một yêu cầu duy nhất là 『 ít hỏi, ít nói nhảm 』.” Jose nói: “Nếu như làm được, cậu bây giờ có thể bắt đầu làm việc.”
“Làm chủ nhiệm cũng phải tăng ca trễ đến vậy sao? Làm chung lâu như vậy, tôi còn thật không biết cậu thật ra lại là một người cuồng công tác.”
Quay đầu lại, Smith thấy một nam nhân đứng ở cửa. Hắn ta lập tức mừng rỡ cười nghênh đón, “Jesse? Thật không nghĩ tới!”
“Tôi nói rồi, ngày đầu tiên cậu chính thức đến nhận chức, tôi sẽ mang lễ vật tự mình chúc mừng.” Jesse hơi nâng chai rượu trên tay, “Rượu vang Chateau Lafite Rothschild.”
“Cảm ơn.” Smith tương đối cảm động, đi đến nhận lấy chai rượu, cố ý đùa giỡn nói: “Không phải nói 『 mỗi ngày một ly rượu vang có lợi cho sức khỏe, phòng ngừa bệnh tim mạch 』, đúng không, bác sĩ Campbell?”
“Vậy phải xem ly rượu của ngài lớn bao nhiêu.” Campbell cũng lấy bộ dạng hài hước trả lời.
“Chỉ là… Với tình huống hiện tại, muốn tìm hai ly rượu có chút khó khăn.” Smith nhìn xung quanh một chút, “Cậu có để ý dùng ly giấy cụng ly không?”
Campbell nở nụ cười, “Rượu vang càng lâu càng thơm, không cần phải gấp gáp khui. Chờ cậu tìm được ly, lại tìm tôi rồi cạn ly cũng không muộn.”
Smith có chút áy náy nhún vai, rót hai ly cà phê, “Lấy cà phê thay rượu, chúc mừng công việc mới của tôi đi!”
“Chờ một chút.” Jesse giơ cao ly cà phê, “Tôi còn chưa buông tha hi vọng cuối cùng: Quay về làm việc đi, Ed.”
Smith lắc đầu, “Cám ơn cậu. Bất quá tâm ý của tôi kiên định, sẽ không thay đổi.”
Campbell nhìn mấy chữ trên biển “Chủ nhiệm ngoại khoa”, có ý ám chỉ nói: “Nếu như là bởi vì đãi ngộ và danh hiệu… Ed, chỉ cần cậu mở miệng, bất kỳ điều kiện gì cũng không thành vấn đề.”
“Không. Mấy năm qua, đãi ngộ trung tâm y học cho tôi đã đủ tốt rồi, thậm chí quá mức rộng rãi; căn bản vượt qua thực lực của tôi nên có được.” Smith phi thường nghiêm túc nhìn đối phương, “Này không là vấn đề, Jesse.”
“Như vậy, chí ít nên thành thật nói cho tôi biết: Cậu tạm rời cương vị công tác đến tột cùng chính xác là vì cái gì?” Campbell hỏi tiếp, “Lần trước hỏi cậu, cậu nói cái gì 『 ở trung tâm y học tai vách mạch rừng 』, không muốn nói chuyện nhiều; hiện tại chúng ta đều ở bệnh viện quận, địa bàn của cậu, đáp án cũng có thể nói đi?”
Smith xoay người, nhìn giấy chứng nhận bác sĩ của hắn ta; trầm ngâm một lát, hắn ta rốt cục chậm rãi mở miệng: “… Cho nên tôi từ chức, là bởi vì… Tôi đã quên ước nguyện ban đầu lập chí trở thành bác sĩ.”
“Cái gì?”
“Lại nói tiếp… Kỳ thực rất định kiến.” Smith lại xoay người đối mặt với Jesse, có chút xấu hổ nói: “Lần trước ở Hawai mở cuộc nghị y học quốc tế hằng năm… Cậu còn nhớ chứ?”
Hai hàng lông mày của Campbell nhíu một cái, gật đầu. Hội nghị y học quốc tế hằng năm là việc trọng đại trong giới y học hằng năm, chẳng phải bởi vì tài lực rộng rãi của hiệp hội, mà đáp ứng lời mời tham dự cũng khẳng định trên phương diện y thuật; y nhớ rõ bác sĩ của trung tâm y học vì tranh thủ tư cách tham dự còn lén tiến hành đấu sức không nhỏ, khiến y có chút đau đầu.
“Lúc trên máy bay, trong khoang phổ thông có một hành khách bệnh thận, đại khái bởi vì áp lực trên cao khiến bàng quan (bọng đái) bị vỡ, tạo thành nhiễm trùng cấp tính; tiếp viên hàng không biết ở khoang thương nhân có chúng ta các nhà『 y học tinh anh 』, liền đã chạy tới xin giúp đỡ.” Smith từ từ tự thuật, “Khi đó, người nào đó trong trung tâm y học đi cùng —— tha thứ cho tôi không thể tiết lộ là ai —— nói với tiếp viên hàng không 『 chúng tôi là đoàn bác sĩ hàng đầu, mỗi một thành viên khám bệnh một giờ chi phí ít nhất là một nghìn tám đô la Mỹ, cũng không phải bác sĩ cấp cứu. 』 mà cự tuyệt đối phương…”
“Oh…” Campbell chỉ khẽ nhíu mày, không cho bất kỳ bình luận gì.
“Đúng vậy… Cậu biết khiến tôi xấu hổ nhất là cái gì không?” Smith nói: “Lúc đó, tôi dĩ nhiên thực sự văn phong bất động ngồi ở chỗ ngồi, uống rượu, ăn trứng cá muối.”
“Hành khách bị nhiễm trùng cấp tính kia thì sao?”
“Đừng nóng vội, tiếp tục nghe chuyện phát sinh sau đó. Lúc sắp đến Hawai, nghe phi công nói chuyện phiếm, mới biết được trong khoang phổ thông có một bác sĩ xung phong nhận việc trợ giúp hành khách kia.” Smith lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Rất khéo, lúc ra sân bay, bác sĩ kia vừa vặn ngay phía trước tôi. Lúc đó nhân viên tiếp đón hỏi hắn đến Ha-oai làm gì, hắn nói: 『 tôi là bác sĩ, đương nhiên là tới cứu người. 』… Jesse, cậu nhất định không tưởng tượng nổi, hắn chính là người giành được giải thưởng thành tựu suốt đời, bác sĩ Hyman.”
“Là hắn… Làm người tuyệt không ngoài ý muốn.” Campbell bừng tỉnh đại ngộ, “Bạn cũ của cha tôi… Hắn vẫn hài hước như vậy.”
“Lời của Hyman mang lại cho tôi rung động rất lớn. Tôi mới chú ý tới, mình đã quên lãng nguyên nhân lúc trước lập chí làm bác sĩ…” Smith dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Jesse, cậu còn nhớ rõ lý do bản thân muốn làm bác sĩ không?”
“Đương nhiên.” Campbell nhún vai, nở nụ cười, “Kỳ thực khá ngu xuẩn…”
“Mặc kệ ngu xuẩn bao nhiêu, nhớ vẫn là tốt… Không giống chúng tôi, cậu rất mạnh, có thể vẫn luôn thông suốt lý tưởng của mình…” Trong giọng của Smith tiết lộ một chút ước ao, “Mặc kệ ở bất luận phương diện gì, đối bất cứ chuyện gì đều giống nhau, cậu vẫn luôn rất rõ ràng tâm ý của mình.”
Campbell tựa như bị sét đánh, cả người run một chút. Câu nói sau cùng của Smith kia, không biết vì sao khiến y có chút chột dạ.
“… Không chú ý tới đã trễ như vậy.” Hai người vừa rỗi rãnh hàn huyên một lúc lâu, Smith lơ đãng nhìn phía đồng hồ trên tường, hơi trêu chọc nói: “… Jesse, đừng nói với tôi cậu hôm nay không ước hẹn?”
“Đương nhiên là có.” Campbell vẻ mặt đương nhiên, trong khoảng thời gian này y chưa từng để cho mình nhàn rỗi, hầu như mỗi ngày buổi tối đều sắp xếp hẹn lên giường; đương nhiên, bạn giường thường xuyên thay đổi.
“Thời gian… Không có việc gì sao?”
“Dù sao không phải ước hẹn quan trọng gì…” Campbell hời hợt nói. Hắn kỳ thực quên thời gian, vừa nhìn đồng hồ, mới chú ý tới đã muộn một hồi lâu, hắn có thể tưởng tượng một người đang chờ ở nhà hàng, biểu tình trên mặt người đó chỉ sợ sẽ không quá dễ nhìn.”Không có vấn đề, đối phương có thể chờ.”
“Đừng để tôi làm lỡ thời giờ của cậu. Hơn nữa, tôi cũng phải đi tuần phòng… Có một bệnh nhân khiến người không an tâm.” Smith mở rộng cửa đưa Campbell chậm rãi đi tới cửa thang máy, “… Cám ơn cậu đặc biệt đừng tới đây, tôi phi thường vinh hạnh.”
“Cố chủ trước đưa tặng phúc lợi cuối cùng của nhân viên.” Campbell nói đùa: “Cảm thấy áy náy, thì trở lại trung tâm y học đi!”
“Thực sự là khó chơi!” Smith cũng cười, “… Được rồi, tôi gặp phải Karl · Vinci, hắn cũng ở nơi đây.”
“Vinci?”
“Đi học thì luôn luôn ngồi hàng thứ nhất, đối điểm số thì tính toán chi li, Vinci.” Smith tận lực hình dung, “Hắn ở chỗ này đảm nhiệm bác sĩ trưởng của ngoại khoa tim.”
“Ngoại khoa? Hắn rất tỉ mỉ… Quá đa nghi lại không quả quyết, tôi vẫn cho là nội khoa tương đối thích hợp với hắn hơn.” Campbell nhớ lại đoạn ngắc lúc còn ở trường y, trên mặt không khỏi mỉm cười. Đồng thời theo một tiếng “đinh”, thang máy cũng thong thả đến nơi.”… Tôi đi trước, bảo trọng.” Campbell nói. Y lễ phép đưa tay về phía đối phương tạm biệt, lại phát hiện Smith kinh ngạc mà rầu rỉ trợn mắt nhìn một chỗ khác ở hàng lang, lẩm bẩm nói: “Không thể nào…”
“Ed, sao thế?” Campbell tò mò quay đầu theo tầm nhìn của Smith nhìn lại, đầu tiên là kinh ngạc ngẩn người, tiếp đó nhíu mày, không lời chống đở.
Lúc uống cà phê vừa ngọt vừa nóng, Johan · Yusite đột nhiên cảm thấy toàn bộ mệt mỏi tích lũy cùng nhau phát ra, bất tri bất giác gục đầu xuống ngủ gật. Đầu của hắn càngc cúi càng thấp, rốt cục cái trán đạp phải mép bàn, vì vậy khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, Yusite trước mắt một mảnh mơ hồ, trong đầu tạm thời trống rỗng. Trí nhớ của hắn dừng lại ở gian bếp, lúc bản thân đang chuẩn bị bữa tối, Emily xuất hiện đột phát bạnh trạng thâm tím khó thở.”Emily…” Ký ức hồi tưởng đến nơi đây, Yusite vội vàng đứng lên. Không được, Emily phát bệnh, hắn không thể ở chỗ này, hắn phải gọi xe cứu thương. Nhìn trái nhìn phải, lại tìm không được điện thoại, cũng không biết mình đang ở chỗ nào; kinh khủng hơn chính là, hắn không biết con gái ở nơi nào.
“Emily… Emily…” Yusite sợ đến tim siết chặt, mồ hôi lạnh ứa ra, Emily là ý nghĩa duy nhất cho sinh mạn của hắn những năm gần đây, làm sao sẽ đột nhiên không thấy? Nó có thể đi chỗ nào?
Để tìm con gái, Yusite lảo đảo nghiêng ngã xông ra cửa, trước mắt hắn trời đất quay cuồng, phỉa vịn tường mới có thể đứng vững; qua mấy giây sau, hắn nỗ lực để hai mắt điều chỉnh tiêu cự, mới phát hiện mình ở trên một hành lang dài, hai bên trái phải một loạt ghế nhựa. Hoàn cảnh có chút xa lạ, lại thật giống như rất quen thuộc, cũng không nhớ ra được đến tột cùng là ở nơi nào. Tiếp tục đi về phía trước, đi qua chỗ rẽ, ngẩng đầu một cái, đập vào mắt bóng lưng lại làm hắn ngây ngốc cứng đờ, đứng tại chỗ không cách nào di động.
Bóng lưng kia thậm chí không cần xoay người, Yusite cũng có thể nhận rõ ra đối phương là ai. Hắn vốn cho là đời này sẽ không bao giờ thấy người này nữa, vì thế không hề chuẩn bị đối mặt, hắn không biết nên lấy vẻ mặt gì gặp đối phương.
“…” Yusite bắt đầu cảm thấy đây là ác mộng. Không, hắn ở trong lòng ý đồ tự thuyết phục mình, này nhất định chỉ là ác mộng, làm sao có thể không thấy con gái đâu, đồng thời lại thấy người không dám đối mặt nhất; chỉ có ác mộng địa ngục mới có trùng hợp như vậy.
Yusite biết mình rơi vào bẫy của ác ma, phải trốn thoát; hắn nỗ lực suy tính nên làm thế nào không kinh động ác ma để bản thân ẩn núp, nhưng mà trong lúc bản thân đang chần chờ, người kia lại xoay người, nhìn thẳng hắn.
Đối mặt gương mặt đó, cặp mắt kia, Yusite nhất thời tim ngừng đập, theo bản năng lui một chút.
Đối phương vừa nhìn thấy hắn thì tựa hồ có chút kinh ngạc, ánh mắt lập tức biến đổi; mặc dù không có mở miệng, nhưng là từ hàn quang sáng suốt từ ánh mắt lóe ra, Yusite rất rõ ràng phát hiện hèn mọn, phỉ nhổ, chán ghét, nói chính xác hơn, tựa như thấy một đống rác rưởi ven đường phát ra mùi hôi thối tanh tưởi, làm người ta che mũi, lượn vòng nhanh chóng đi qua, không muốn có bất kỳ tiếp xúc. Sợ sệt cúi đầu, Yusite mới chú ý tới bản thân mặc trên người một bộ quần áo thể thao tùy tiện, so sánh với đối phương một thân phẳng phiu cao nhã khí phái, hắn đích xác như một người lang thang đê tiện nghèo túng.
Vì tự ti mặc cảm, Yusite thầm nghĩ tìm một chỗ trốn đi. Hắn quay mặt sang chỗ khác, trước tránh tầm mắt của đối phương, tiếp đó đang muốn xoay người chạy đi, đột nhiên cảm giác toàn thân máu chảy ngược, ngũ tạng lục phủ sôi trào, cổ họng một trận buồn bực; hắn còn chưa rõ lắm phát sinh chuyện gì, lại “oa” một tiếng, không hề báo động trước nôn ra.
Uế vật (thứ dơ bẩn) chua vàng pha dịch dạ dày không chỉ dính đầy người, còn làm dơ ghế ngồi trên hành lang; Yusite luống cuống tay chân muốn che giấu bổ cứu, trong lòng nghĩ cảm thấy thẹn vô cùng, càng muốn yên lặng tự động bốc hơi khỏi nhân gian, lại càng để đối phương thấy tình cảnh bi thảm chật vật.
Nôn xong, năng lượng còn lại trong cơ thể Yusite tựa như cũng bị rút sạch, hắn đột nhiên cảm thấy cả người trống rỗng, giống như động cơ trong máy bị hỏng, linh kiện chậm rãi dừng lại. Tri giác của hắn trở nên trì độn, cuối cùng, khi năng lượng còn dư lại một chút cuối cùng hao hết, trước mắt nhất thời biến thành đen, hắn ngã gục xuống.
“Nguy rồi!” Smith trước liền lo lắng nguy cơ Yusite hôn mê, mới để cho hắn hấp thu một ít đường và cà phê để tăng huyết áp và đường huyết. Không nghĩ tới lại thấy Yusite ý thức ngơ ngẩn xuất hiện, tay chân luống cuống lắc lư một trận, cảm giác không ổn, sau đó còn đột nhiên nôn mửa, những triệu chứng này đều là dấu hiệu chuyển biến xấu. Smith vốn muốn trước tiễn Campbell rời đi sau đó sẽ qua xử lý, Yusite lại ngã xuống, “Đụng đầu liền nguy rồi! Xin lỗi, Jesse, xin lỗi không tiếp được…”
Nói còn chưa dứt lời, Smith còn chưa kịp chạy tới, lại kinh ngạc phát hiện Campbell sớm đã thành xông lên trước, trước lúc Yusite đụng đầu, nhanh chóng vững vàng tiếp được hắn, “Hắn là lao lực mãn tính dẫn đến huyết áp thấp bị sốc, Ed, mau…”
“Cậu chỉ liếc mắt nhìn là có thể biết nguyên nhân phát bệnh?” Smith vội vàng đi tới bên người Campbell giúp đỡ, đồng thời lấy ngữ khí phi thường bội phục tán thán: “Ông trời của tôi nha, Jesse, y thuật của cậu thực sự đã quá tuyệt vời!”
“… Có lẽ vậy.” Campbell nhàn nhạn nói, không muốn giải thích, miễn khiến tình huống trở nên phức tạp hơn.Y ôm ngang một thân lớn, so với lần cuối cùng trên giường, trọng lượng của người trong ngực rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.
Vốn quyết định không gặp lại người kia nữa, lại không nghĩ tới sẽ gặp lại nhau dưới tình huống này. Campbell bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng cũng không nói gì nhanh chóng theo Smith đi đến quầy hộ lý.
Cấp cứu xong, Yusite cuối cùng được thu xếp ở trên giường bệnh nghỉ ngơi; Campbell nhân cơ liền đến toilet thanh lý, mới phát hiện trên người còn dính uế vật. Như thế rất tốt, y ở trong lòng trào phúng bản thân, phí giặt quần áo nên do người nào trả, cũng không thể để một tên nghèo mệt mỏi phụ trách…
Này sẽ không phải là một mưu kế đi? Biết y là bác sĩ, mặc quần áo bình thường làm ra bộ dạng đáng thương tranh thủ đồng cảm. Từ lúc bắt đầu chính là tỉ mỉ bày kế, bởi vì y là bác sĩ ngoại khoa tim mới tiếp cận y, thỏa mãn dục vọng của y, lựa ý hùa theo sở thích của y, tất cả đều là hư tình giả ý. Campbell hừ một tiếng, trong lòng lại căm tức. Y dùng nước vỗ vỗ lên mặt, khôi phục vẻ lãnh tĩnh, tiếp đó cởi áo khoác nhìn lại phiền kia, ra khỏi toilet.
“… Huyết áp tâm thu 42, tâm trương 23, nhịp tim 112, chỉ thiếu chút nữa sẽ cơn sốc, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, tôi hy vọng này đã đủ tư cách ở lại bệnh viện quan sát?”
Campbell đi tới bên ngoài quầy hộ lý trên hành lang, loáng thoáng nghe được Smith đang ở quở trách y tá trưởng; tiếp đó cửa vừa mở ra, Smith mới đi ra.”Mặc dù nói tân quan thượng nhậm tam bả hỏa (ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng. Nguồn: Thiên Yết), bất quá, thoáng cái quá nghiêm nghị, sẽ làm nền móng nhân viên mất đi lực hướng tâm.” Campbell nói.
“Mạng người so với lực hướng tâm quan trọng hơn.”
“Chữa bệnh là công việc của tập thể, bác sĩ cũng không phải thần.” Campbell tiếp tục khuyên bảo, “Lực hướng tâm có thể giúp đỡ cứu vớt nhiều sinh mạng hơn, điểm này cậu cũng biết rõ.”
Smith nhất thời tìm không ra câu trả lời, lắc đầu, “Không đề cập nữa. Nói đến cứu người… Nhưng thật ra cậu, danh y ngoại khoa tim số một bờ đông lại ở bệnh viện quận làm việc nghĩa! Truyền ra đại khái không ai tin.” Hắn ta khoa trương nở nụ cười, “Tôi sợ bắt đầu từ ngày mai sẽ có một đám người muốn thử vận khí xếp hàng bên ngoài phòng cấp cứu!”
“Tôi là bác sĩ, đương nhiên là tới cứu người.” Campbell cười gượng hai tiếng, cố ý dùng ngữ điệu của bác sĩ Hyman, có chút xấu hổ. Y không hy vọng Smith phát hiện bất kỳ khác thường gì, chạy đi tuyên dương trắng trợn, quan trọng hơn một chút, y không muốn để cho Yusite biết chuyện mình lưu lại cấp cứu. Vì vậy y liền tận lực làm sáng tỏ một lần, nhấn mạnh bản thân cũng không phải là vì tư tâm mới cứu người: “Tôi chỉ là cố làm tròn thiên chức của một bác sĩ, tinh thần nhân đạo thương xót. Là vì cái người lao lực mãn tính mà té xỉu kia thoạt nhìn quá thảm, quá đáng thương, tôi mới không đành lòng, cũng không có bất kỳ lý do riêng gì cả.”
“Tôi biết. Người kia không là bệnh nhân của cậu, cậu thậm chí không biết hắn, chính là như vậy mới khó có được.” Smith hoàn toàn không rõ nội tình, “Cậu là một người trọng tình nghĩa, đại đa số người khác cũng không biết điểm này.”
“Phải không?” Campbell cười khổ, tự hài hước nói: “Tôi hẳn không có ham tiền như mạng đến mức tiếng xấu rõ ràng.”
“Cậu biết đánh giá của mọi người đối với 『 trung tâm y học Campbell 』là: kỹ thuật cao nhất, lệ phí cao nhất.” Smith trầm ngâm một lát, thành khẩn nói: “Jesse, chính là bởi vì cậu trọng tình cảm, cho nên… Cậu quá rộng lượng với cấp dưới, dễ dàng khiến một số người ích kỷ sinh lòng tham.”
Campbell nhìn Smith, qua một lúc lâu, lộ vẻ vui mừng mỉm cười, “Cảm ơn… Mất đi cậu thật là tổn thất lớn nhất của trung tâm y học. Bất quá…” Y ngừng lại một chút, “Sophia · Fisher chỉ là muốn làm tốt công việc của cô ấy thôi.”
“Cậu đoán được…” Smith cười khanh khách, “Không sai, người nói lời đó trên máy bay lúc ấy chính là cô ta. Jesse…”
“Trung Quốc có một câu ngạn ngữ nói 『 dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người 』, Ed.” Campbell ngắt lời của đối phương, “Chỉ có lý tưởng không cách nào duy trì toàn bộ hoạt động của trung tâm y học. Tôi là một bác sĩ, cũng không phải máy tính, như bảo hiểm, tăng giảm cân đối các loại công việc, tôi phải dựa vào người chuyên nghiệp.”
“Bất quá, mọi việc luôn có đạo lý của nó, không thể quá ham lợi.” Smith nhún vai, “Không nói nữa. Jesse… Tôi rất xin lỗi, ước hẹn đêm nay của cậu triệt để bị ngâm nước rồi.”
Campbell lúc này mới nhớ tới y thậm chí không có gọi cho đối tượng ước hẹn đang mòn mỏi chờ ở nhà hàng. Y biết ám hiệu này buổi tối cách ngày, trên giường y sẽ có một khuôn mặt mới.
“Ba ba.”
Yusite mở mắt, thấy gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên trong sáng của con gái, một đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào mình, hắn lộ ra nụ cười ấm áp, “Chào buổi sáng, Emily. Chúng ta ngày hôm nay phải đi xem cá heo…” Hắn muốn đưa tay sờ đầu Emily, lại cảm thấy tay rất nặng nề, “Ba ba lập tức chuẩn bị bữa sáng, ăn sáng xong chúng ta lập tức xuất phát…”
“Ba ba, chúng ta đang ở bệnh viện.” Emily nói: “Bây giờ là chiều thứ ba rồi.”
Nụ cười trên mặt Yusite cứng lại, cho là bản thân nghe lầm, giương mắt liếc một cái, lại thấy một bịch chất lỏng trong suốt treo ngược phía trên bên gối của hắn từng chút chảy xuống. Cẩn thận quan sát lại, mới phát hiện trên cánh tay của mình đang truyền dịch.
Hắn nhớ lại Emily thâm tím khó thở, đưa đến bệnh viện cấp cứu, nguyên lai là sự thực. Hắn hẳn là chiếu cố con gái đang bị bệnh, sao lại nằm ở trên giường bệnh chứ? Không, hắn căn bản không hẳn là nằm ở chỗ này, hẳn là thật cao hứng dẫn con gái đến công viên hải dương mới đúng; đại khái không có chuyện so với việc hai cha con nàng đều nằm viện càng thê lương hơn. Yusite nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra nước mắt, lẩm bẩm nói: “Emily, ba ba xin lỗi con…”
Tay nhỏ của Emily cầm lấy tay Yusite, nói: “Ba ba không nên khổ sở, con đã khỏe rồi.”
Yusite cũng nắm chặt tay Emily. Con gái cố tình kiên cường, trái lại khiến hắn đối với việc mình bị bệnh càng tự trách hơn.
“Johan, tôi nói anh đừng miễn cưỡng.” Một lát sau, Vinci mở cửa phòng bệnh đi vào.”Nhìn anh xem… Nếu như không phải đêm hôm đó người đứng ở quầy hộ lý chú ý đến dị trạng của anh, anh bây giờ sợ rằng…”
Hắn ta kiểm tra nhiệt độ trên trán Yusite, lại bắt mạch cho hắn, sau đó lại đo huyết áp cho hắn. Ở trong ấn tượng của Yusite, những kiểm tra này hẳn là do y tá làm, bản thân lại làm phiền bác sĩ trưởng của khoa ngoại, trong lòng vô cùng áy náy, “Cám ơn anh đã cứu tôi… Chúng tôi, tôi và Emily, cảm ơn…”
“Bổn phận của bác sĩ.” Vinci vỗ vỗ gò má của hắn, đương nhiên nói: “Anh bây giờ cảm giác thế nào, có thể dậy chưa? Không có vấn đề… Mời đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Hắn ta giơ hồ sơ trên tay, “Báo cáo kiểm tra tim của Emily có rồi.”
Đi tới phòng làm việc của Vinci, Yusite nơm nớp lo sợ ngồi xuống, “Đừng khẩn trương, Johan.” Vinci rót cho hắn một ly nước, chút quan tâm ân cần, ngược lại khiến hắn càng khẩn trương hơn, “Trước uống chút nước.”
Yusite rất nhanh đem nước một hơi thở uống sạch.”Về Emily gần đây không chỉ số lần phát tác chứng khó thở tăng, còn nguyên nhân phát sinh thâm tím khó thở…” Vinci mở báo cáo kiểm tra, từ từ nói: “Tôi từ báo cáo kết quả kiểm tra tim, có thể là B-T Shunt(phẫu thuật phân luồng động mạch chủ —— động mạch phổi) của Emily xuất hiện vấn đề nhỏ.”
“Vấn đề 『 nhỏ 』gì?” Sắc mặt của Yusite thay đổi.
“Johan, bình tĩnh một chút. Tôi suy đoán có liên quan đến chất liệu của mạch máu nhân tạo. Bởi vì có chút nguyên nhân, không cách nào nâng cao hiệu quả bão hòa lượng oxi trong mày cùng lượng máu trong động mạch phổi, mới có thể… Lý do này nghe có thể rất vô tình, thế nhưng tôi phải nhắc nhở: Lúc trước anh bởi vì chi phí bảo hiểm chi trả cho việc chữa bệnh có hạn, chỉ có thể chọn…” Vinci dừng lại một chút, tự hỏi nên dùng từ thế nào, “Loại『 kinh tế 』 nhất (loại tiết kiệm nhất), chất lượng đương nhiên không cách nào đảm bảo.”
“Trước lúc phẫu thuật không phải nói lợi và hại của chất liệu, giá cả thật không phỉa nhân tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến hiệu quả sao?” Yusite vẫn không buông tha hỏi tiếp.
“Đây chẳng qua là lý luận, cũng phải cân nhắc đến thân thể khác biệt. Dù sao mỗi bệnh nhân cũng không giống nhau.” Vinci nhún vai, “Johan, tôi rất xin lỗi.”
“Tôi…” Johan xấu hổ gục đầu xuống. Nguyên lai lại là bởi vì hắn vô dụng, thậm chí không dùng nổi chất liệu tốt để chữa bệnh, mới có thể để con gái chịu nhiều đau khổ, đều là lỗi của hắn.”Đều tại tôi… Như vậy bây giờ nên làm gì?”
“Tiến hành phẫu thuật tu chỉnh thêm một lần nữa, đổi chất liệu của mạch máu nhan tạo khá hơn một chút.” Vinci nói: “Phẫu thuật phân luồng B-T là cơ bản nhất, trước giải quyết xong, mới có thể tiến hành các phẫu thuật khác như thông tim, phẫu thuật chỉnh sửa van TAP vân vân. Đề nghị của tôi là giải quyết càng nhanh càng tốt.”
Yusite gật đầu, “Như vậy, đổi một mạch máu nhấn tạo tốt hơn một chút… Toàn bộ tiền phẫu thuật là tốn bao nhiêu?” Hắn biết đây mới thật sự là trọng điểm.
Vinci đem một bẻn báo giá kể cả báo cáo kiểm tra đưa tới trước mặt Yusite, “Anh trước suy nghĩ. Quyết định xong lại nói cho tôi biết.”
Dẫn Emily xuất viện về nhà, đêm đó, Yusite trừng mắt nhìn bản báo giá và tư liệu của tài khoản ngân hàng của hắn đờ ra. Trừ đi tiền sinh hoạt, trong tài khoản tiết kiệm của hắn chỉ có một khoản tiền nhỏ sau khi nhịn ăn nhịn xài, khổ cực tích trữ; là hắn trước chuẩn bị, chờ tính đến con số chắc chắn xong, số tiền để Emily phẫu thuật chỉnh tim. Hiện tạitạm thời phẫu thuật nhiều hơn, không chỉ làm loạn hết toàn bộ kế hoạch của hắn, quan trọng hơn là, hiện tại tiền gởi ngân hàng căn bản không đủ để làm phẫu thuật. Yusite hai tay ôm đầu, rơi vào khốn khổ.
Hắn không thể thế chấp tài sản, không cách nào vay ngân hàng, vừa không có gan hướng khoản cay tài chính của công ty vay tiền; chỉ còn lại con đường ứng trước tiền lương của công ty.
“Tôi nghe lầm đi? Vay tiền?”
Sáng ngày hôm sau, Yusite thừa dịp trước lúc chính thức làm việc, tới trước phòng làm việc của quản lí, đơn giản tóm tắt, giải thích rõ tình trạng của hắn, bày tỏ muốn ứng trước tiền lương, khấu hao hàng tháng, v.v; quản lí nghe xong, cũng vẻ mặt bất không tin tưởng nổi, nhếch cao đầu lông mày nhìn hắn.
“Thật ra là 『 ứng trước tiền lương 』.” Yusite nhấn mạnh, “Sau đó lại khấu trừ từ tiền lương mỗi tháng của tôi…”
“Tôi chỉ muốn hỏi một việc: Nếu như cậu đã không phải là nhân viên của chúng ta, lấy đâu ra tiền lương để khấu trừ? Công ty tại sao phải cho cậu mượn tiền?”
“Cái… Có ý gì?” Yusite không khỏi kinh ngạc, vội vã hỏi tới.
“Johan, biểu hiện làm việc bình thường của cậu không tốt lắm, hai ngày này lại bỏ việc không có lý do ——” Hai tay của quản lí mở ra, “Công ty đã đuổi việc cậu rồi.”
“Bỏ việc?” Yusite lo lắng giải thích, “Tôi ở bệnh viện…”
“Ở bệnh viện cũng giống vậy. Cậu lẽ nào không có điện thoại, gọi điện thoại xin nghỉ khó khăn vậy sao? Đó không phải là mượn cớ.”
Yusite á khẩu không trả lời được, hắn biết, cho dù hiện tại thẳg thắn thừa nhận thật ra là hắn té xỉu nằm viện, đối phương cũng sẽ không tin tưởng.
“Hoàn hảo tôi nói giúp, kế toán mới nguyện ý trả tiền lương tháng này cho cậu. Johan, cậu hẳn là cảm ơn ta đi.” Quản lí lắc đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư giao cho hắn, “Sau này cậu phải tích cực một chút, đừng không tập trung như thế nữa. Đi nhanh đi.”
Yusite đứng ở ngả tư, mờ mịt nhìn đèn giao thông đối diện từ đèn đỏ biến thành đèn xanh, lại từ đèn xanh biến thành đèn đỏ, lập lại rất nhiều lần, lòe lòe nhấp nháy, hắn đã không biết nên làm cái gì bây giờ.
Không lâu trước đó ở trong phòng làm việc của quản lí, Yusite chỉ kém không có quỳ xuống dập đầu (trên thực tế hắn quả thực có quỳ xuống, chỉ là không có dập đầu) đau khổ cầu xin quản lí cho hắn thêm một cơ hội; quản lí lại nói, hiện tại buôn bán ế ẩm, tầng lớp quản lí của tổng công ty đã sớm tính toán tiết kiệm chi tiêu, mới có lần cắt giảm nhân sự này. Nếu như không đuổi việc Yusite, cấp trên sẽ đuổi việc hắn ta; dưới tình huống chỉ có thể cứu một vị trí, rất xin lỗi, không thể làm gì khác hơn là hi sinh Yusite.”Ta cũng có hai người con trai phải nuôi, có tiền thuê nhà phải trả.” Quản lí nói. Nhìn Yusite vẫn sống chết dây dưa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mời bảo vệ tới, mới đưa Yusite ra ngoài.
Trên tay nắm chặt phong thư chứa tiền lương, không chỉ không thể mượn được tiền, ngay cả tiền sinh hoạt tương lai cũng có vấn đề. Yusite bắt đầu cảm giác trên cổ bị xung nung của ma quỷ siết đến không cách nào hít thở, bên tai tựa như truyền đến tiếng cười quái dị thê lương của ma quỷ. Hắn phi thường tuyệt vọng, tuyệt vọng đến muốn chết.
Rất xa, hắn thấy một chiếc xe container đến gần. Đây có lẽ là một cơ hội tốt, hắn nghĩ thầm: vì vậy nhắm mắt lại, từ từ bước nhanh ra. Hắn còn có một phần bảo hiểm ngoài ý muốn, người được nhận là Emily, số tiền không tính là nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Emily phẫu thuật tim.
Gặp lại sau, Yusite ở trong lòng hướng Emily tạm biệt, đây món quá cuối cùng của người cha vô dụng có thể đưa tặng…
“Mẹ nó, cậu là ngu ngốc a! Muốn chết phải không!”
Yusite thình lình mở mắt, thấy một nam nhân râu quai nón từ cửa sổ xe container thò đầu ra, đưa ngón tay giữa ra, nước miếng tung bay lớn tiếng mắng chửi hắn. Nguyên lai, tài xế xe container thấy phía trước có người, dưới sự kinh hãi lập tức đánh mạnh tay lái, kết quả khiến xe container từ trước mặt hắn vượt qua. Chỉ thiếu chút xíu nữa, nhưng không va phải hắn.
“…” Yusite sửng sốt ba giây, vội vã chạy đến bên đường đối diện. Ý đồ tông xe không thành công, hiện tại không còn dũng khí thử lần thứ hai. Hắn ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu, bắt đầu khổ sở cười thảm: Thực tế khốn đốn so với cái chết càng khó khăn thống khổ hơn, nhưng ông trời lại ngay cả một chút thương hại cũng không muốn bố thí, chính là muốn hắn tiếp tục chịu dày vò dằn vặt.
Ở lối đi bộ ngồi chồm hổm một lúc lâu lúc, Yusite đứng lên. Người thống khổ không có quyền bi quan, mà người bất hạnh càng không có quyền tuyệt vọng; bời vì căn bản sẽ không có người cứu giúp hắn. Vì vậy hắn đi từ từ vào khu vực thành thị, quyết tâm tìm một công việc, mặc kệ làm cái gì cũng có thể, chỉ cần có tiền, hắn không quan tâm.
Ôm giác ngộ như vậy, Yusite đi tới một nhà hàng trang trí cầu kỳ. Mặc dù không có dán bất kỳ thông báo tuyển người nào, hắn vẫn quyết định thử vạn may. Tiếp đón hắn chính là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, gọi là Jose, dùng một đôi mắt hiện lên ánh nước từ trên xuống dưới đánh giá hắn một hồi, mặt không thay đổi nói, trong nhà hàng quả thật cần người, bất quá là hai người ở nhà bếp, cũng phỉa đảm nhiệm việc lặt vặt phía sau, nói tóm lại: việc rửa chén. Yusite lập tức bày tỏ nguyện ý tiếp nhận, hắn cần công việc, cần tiền.
“Cậu biết lái xe không?” Jose đối phương trầm mặc sau một lát, lại hỏi.
Yusite lập tức gật đầu.”Không phải xe giống vậy, là xe hàng, tôi cần một người có thể thỉnh thoảng giao hàng. Cậu có thể lái được xe hàng sao?” Jose nhấn mạnh.
Yusite lấy ra ví da, để đối phương nhìn bằng lái của hắn.”Trên cơ bản, chỉ cần là có phương tiện bánh xe tôi đều có thể lái.”
Jose có chút kinh ngạc, “Ác… Cậu còn có thể lái xe tải của nông trại sao?”
“… Tôi lớn lên ở nông trường.” Yusite cười nhạt, vậy đây đại khái là tài sản hữu dụng duy nhất mà Texas nơi hắn lớn lên để lại cho hắn.
“Tốt… Tôi đối với nhân viên có một yêu cầu duy nhất là 『 ít hỏi, ít nói nhảm 』.” Jose nói: “Nếu như làm được, cậu bây giờ có thể bắt đầu làm việc.”