Chương : 17
Lúc trở lại bàn ăn Băng Thanh không thấy Thiên Anh đâu cả. Có lẽ cô ấy cũng chỉ nhất thời xúc động mới có biểu hiện ân cần đó thôi. Trút hơi thở dài, Băng Thanh bước đi, không còn tâm trí nghĩ đến bát phở bò còn chưa ăn một muỗng kia nữa...
Tâm tư tự nhiên dấy lên một hồi khẩn trương Băng Thanh cúi mặt hướng đến bến xe mà bước... Mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ nhưng những lời nói của Đình Luân thì cứ văng vẳng bên tai từng hồi dõng dạc, giống như tiếng chiêu hồn từ địa ngục vọng tới âm thầm tuyên bố thời gian tử vong của đối phương...
Ngước mắt lên nhìn bầu trời u ám phủ đặc bởi những đám mây đen lạnh lẽo, Băng Thanh nở một nụ cười ngây dại. Có lẽ cô chính là đang bị ông trời trừng phạt đây mà. Ông trời quả là có mắt còn phái người xuống trừng phạt cô, thật sự rất công bằng...
Một giọt nước mắt lăn xuống, Băng Thanh đau khổ mím chặt môi, bàn tay vô thức đặt lên trái tim đang đập từng hồi đau nhói giống như bị hàng ngàn,hàng vạn cây kim đục khoét dữ dội....
Dòng người tấp nập, hối hả ngược xuôi, từng bước chân gấp gáp như muốn chạy đua với thời gian. Khẽ điều chỉnh lại tư thế Băng Thanh cất bước hoà lẫn vào đám người. Từng bước thất thểu khó nhọc như đeo hàng tấn đá khiến Băng Thanh như muốn ngã quỵ xuống. Cô loạng chọang bước đi như một kẻ mộng du.
“ Bộp”
Một cú so vai bất ngờ, Băng Thanh đau đớn ngã vật xuống, chiếc balô trong tay theo đà rơi xuống, sách vở văng ra xa...
“ Xin lỗi.... Cô không sao chứ”
Một cô gái bối rối cất lời, trông thấy Băng Thanh không phản ứng nhất thời kinh hãi vội vã nhặt lại đồ rồi trao trả cho chủ nhân.
“ Cảm...ơn”
Băng Thanh sực tỉnh cầm lấy chiếc ba lô vừa hay ngước mắt lên đã thấy vẻ mặt hối lỗi của cô gái, cô chợt kêu lên một tiếng:
“ Băng... Nghi”
Cô gái sững sờ, ngây ngốc nhìn Băng Thanh đôi mắt mở to hết cỡ,“ Xin lỗi hình như cô nhầm người rồi” Người này cũng có nét hao hao giống cô,nhưng trong trí nhớ thì kẻ trước mặt không có họ hàng thân thích gì với cô hết. Cho nên thái độ vô cùng lúng túng...
“ Băng Nghi” Băng Thanh cất giọng run run, đôi tay vươn ra nhẹ nhàng chạm vào gò má trắng trẻo của người đối diện...
Cảnh tượng này khiến người đi đường không ngừng liếc nhìn hai người bằng ánh mắt dò xét...
“ Xin lỗi, tôi là Mộc Sơ, không phải Băng Nghi gì đó” cô gái nhất mực né tránh hành vi của Băng Thanh,thái độ giống như rất căm ghét việc người lạ chạm vào.
“ Không, em là Băng Nghi... Băng Nghi chị xin lỗi... Chị xin lỗi...” Băng Thanh khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, đáy mắt hoảng loạn nhìn người trước mắt, sợ rằng chỉ cần một giây quay đi mọi thứ phút chốc sẽ tan thành mây khói...
Đáy mắt Mộc Sơ khẽ chấn động. Người này... Sao lại nhầm cô với một cô Băng Nghi nào đó nhỉ... Còn chưa kịp trấn tĩnh thì đã thấy Băng Thanh kéo dậy, cô kinh hãi nói theo,“ Cô làm gì thế? Buông tôi ra...”
Băng Thanh ngẩn người, ánh mắt nhoà lệ, từng tiếng khàn đục phát ra từ cuống họng,“ Băng Nghi về nhà với chị đi, bố mẹ rất mong em đấy...”
Nhà? Mộc Sơ đột nhiên cười lớn. Bây giờ cô còn có tư cách để có một ngôi nhà sao? Người này toàn nói những điều thật buồn cười... Hahaha...
Nghe tiếng cười mang nét điên loạn cũng như sự bi phẫn khốn cùng Băng Thanh bàng hoàng chợt tỉnh, cô lấy tay gạt lệ, “ Băng Nghi em làm sao thế? Em đừng làm chị sợ mà!”
Mộc Sơ liếc mắt, phun ra một câu lạnh lẽo,“ Cô nhớ cho kĩ tôi là Mộc Sơ, không phải Băng Nghi gì gì đó giống như cô nói, làm ơn tự trọng chút đi!”
Nói rồi nện gót giày bỏ đi, dáng vẻ cô độc hoà lẫn vào dòng người tấp nập.
“ Phịch”
Băng Thanh quỳ xuống, ánh mắt vô hồn,cất tiếng khóc thổn thức. Gió từ đâu thổi qua làm mái tóc cô tung bay loà xoà, chợt có một bàn tay với những đốt tay thon dài,sạch sẽ vươn tới vén từng lọn tóc mềm mại của Băng Thanh, nhất thời sửng sốt cô ngước mắt nhìn lên...
Quán cà phê Cẩm Túc.
Nghiêm Kiệt ngồi bắt chéo chân tư thế vô cùng thoải mái, ánh mắt hắn ghim thẳng lên người đối diện,không ngừng quan sát tựa như muốn bóc trần tất cả.
Cô gái ngồi đối diện ánh mắt trầm buồn nấc lên từng tiếng nghẹn ngào trong cuống họng. Bàn tay nhỏ nhắn cầm ly nước mát rất chặt, mắt dán chặt lên đó không rời, không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh...
“ Nói đi” Nghiêm Kiệt nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng ngữ điệu lại vô cùng hờ hững...
“ Băng Nghi... Băng Nghi...” Băng Thanh lẩm bẩm như kẻ mộng du cứ mãi đắm chìm trong những hồi ức đã qua. Dường như không để ý đến sự tồn tại của người kia, ánh mắt thẫn thờ chỉ biết nhìn chiếc cốc trong tay, thân hình nhỏ nhắn thỉnh thoảng run lên từng đợt. Đôi môi đỏ mọng cắn chặt đến bật máu, dáng vẻ đơn độc cùng với nội tâm khép kín không một ai có thể chạm vào...
Nghiêm Kiệt trầm mặc, bàn tay không tự chủ được khẽ đưa ra lau những giọt lệ trên gò má xinh đẹp kia,nhưng một giây sửng sốt hắn vội vã thu tay về, đáy mắt sâu thăm thẳm như hồ nước mùa thu hiện lên những tia phức tạp khó tả, không một ai đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì...
Hai con người, hai tâm trạng thời gian như đọng lại, bản nhạc trầm lắng có tựa đề " Cà phê đắng và mưa" cứ văng vẳng bên tai khiến người nghe thêm buồn bã.
Từng đợt khói của tách cà phê nghi ngút bốc lên rồi nguội hẳn...
Nghiêm Kiệt liếc mắt nhìn đồng hồ đứng dậy nhàn nhã đến cạnh Băng Thanh, bàn tay to khẽ vuốt nhẹ bờ môi đỏ mọng,hắn mở lời, " Tôi có việc, hẹn gặp em sau"
Băng Thanh đưa ánh mắt ngây dại nhìn hắn, không phản kháng, không né tránh dường như hiện tại cô chỉ là một cái xác vô hồn quằn quại trong nỗi đau vô bờ bến.
Cô khẽ gật đầu theo phản xạ, căn bản cô không nghe thấy hắn ta nói gì, cũng không muốn biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, chỉ biết ngẩn ngơ tiếp nhận tất cả....
" Nhưng mà..." Nghiêm Kiệt khẽ thì thầm, ngữ khí đầy trêu chọc " Tôi sẽ đưa em về mới an tâm được, cứ bỏ mặc em ở đây không chừng lát nữa bệnh viện gọi đến lại phiền"
Băng Thanh đờ đẫn gật đầu, làm theo như một con rối, chậm chạp đứng dậy để mặc bàn tay mình đang lồng trong bàn tay hắn. Không hiểu sao cô thấy ấm áp vô cùng, càng không thể ngăn nổi mùi đàn ông đang khe khẽ vờn quanh mũi...
Đi được vài bước, Băng Thanh có cảm giác mình sẽ ngã xuống ngay lập tức, hai chân không hẹn mà xoắn lấy nhau, ý thức chậm chạp cô loạng choạng suýt ngã...
Người nào đó vẻ mặt không đành lòng vội bế Băng Thanh đem đặt vào lòng. Cô bé ngốc này, ngây ngẩn mất nửa ngày rồi đấy...
Mùi nước hoa ma mị xộc cánh vào mũi khiến tâm trí cô nàng nào đó đang mơ hồ trở nên mơ hồ hơn. Trong vòm ngực rắn chắc Băng Thanh khẽ cựa quậy, cảm giác êm ái này nhất định không phải là con Teddy nhà cô rồi...
Mở to mắt chứng kiến tất cả. Băng Thanh kinh hãi đến độ muốn ngất đi. Ôi, tại sao, tại sao lại thế này...
" Á!" Cô kêu lớn một tiếng không ngừng giãy dụa...
Ai đó mặt lạnh như băng, khe khẽ nhếch môi không thèm để ý đến người kia...
" Bộp"
Một cú ném cực kì chuẩn xác vào ghế phụ của chiếc Audi sang trọng...
Băng Thanh nước mắt ngắn dài, rất muốn ôm lấy mông mà xuýt xoa nhưng vì hai chữ " sĩ diện" vạn lần không dám, âm thầm nguyền rủa.
Tên đàn ông khốn kiếp, dám ném cô như trái bóng vậy. Hắn có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không? Đúng là một tên mù thẩm mỹ...
Sau khi xử lý xong cô nàng rắc rối, Nghiêm Kiệt thoải mái mở cửa ngồi cạnh ghế lái, giương mắt nhìn Băng Thanh mang theo ý muốn trừng phạt...
"Anh định đưa tôi đi đâu? " Lần này Băng Thanh đã thực sự tỉnh táo rồi.
Xoay xoay chiếc nhẫn trong tay hắn nở nụ cười nham nhở, " Em thử nói xem..." Không hiểu sao hắn lại nảy sinh ý định trêu chọc cô gái này...
"Anh..." Băng Thanh tức khí, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ai bảo là do cô phát bệnh không đúng lúc chứ. Nếu cô còn gân cổ cãi lại thì đúng là cô bị nhược não mất rồi...
Cho nên, cô nàng nào đó thay đổi thái độ lập tức,nở nụ cười xun xoe," Cảm ơn anh"
"Muốn cảm ơn..." Hắn nâng lời, ánh mắt toát lên vẻ cuồng mị không hề che đậy, " Tôi nghĩ em nên thể hiện ra chút thành ý"
Nụ cười trên môi tắt ngấm, Băng Thanh thản nhiên dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói, " Tôi nghĩ mình không có khả năng ấy đâu", ánh mắt biểu thị thật thà hiếm có.
Nghiêm Kiệt khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp, không nói gì thêm, hắn nhấn ga lao đi...
Băng Thanh nhíu mày khó hiểu, cô cũng không rõ trong lúc mê sảng mình có nói những điều không nên nói làm những điều không nên làm với hắn không nhưng chắc chắn hình tượng mạnh mẽ của mình đã hoàn toàn đổ nát trong tầm mắt của hắn rồi. Bi thảm, thật bi thảm....
Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường. Tư thế cầm lái của hắn vô cùng tập trung, Băng Thanh từ xưa đến nay không phải chưa từng gặp qua những người đàn ông đẹp trai nhưng hiếm có người đàn ông nào ngay cả lái xe còn đẹp đẽ mê hồn như hắn. Một vẻ đẹp khiến người khác phạm tội là đây sao? Băng Thanh âm thầm chép miệng, đôi mắt như bị dính keo cứ ghim chặt lên hắn không rời... Lòng khẽ rối loạn, vừa muốn dời mắt đi, đã thấy hắn quay qua nhìn, bốn mắt giao nhau Băng Thanh ngây người quên cả sự xấu hổ được hiện hữu qua những vệt phiếm hồng đang nằm trên gò má...
Băng Thanh hơi giật mình, ngơ ngác nhìn hắn một chút cũng không nói gì, khôi phục vẻ tỉnh táo thường ngày khẽ dời mắt đi...
Đôi mắt như ngọc trai đen của Nghiêm Kiệt lóe lên tia thâm thúy, dường như rất hưng phấn với thái độ của cô. Đúng là phạm tội nhìn lén mà vẫn bình tĩnh xem như không có gì, người như vậy quả là hiếm gặp....
" Két"
Chiếc xe phanh gấp dừng lại ở trước cổng nhà, Băng Thanh đưa mắt nhìn ra thì ngỡ ngàng tột độ, tên này cũng không thâm hiểm như cô nghĩ, khóe môi khẽ cong cong, không đợi người kia lên tiếng đã mở cửa chạy biến vào nhà tránh cái nhìn như lang sài hổ báo nhàn nhã thưởng thức con mồi...qua đôi mắt của hắn. Từ sau khi gặp hắn, độ cảnh giác của Băng Thanh không ngừng được nâng cao thì phải...
Người nào đó lắc đầu, khóe môi băng lãnh nhếch lên vẽ một đường cong tuyệt đẹp, trong màn sương mỏng chiếc xe lao đi nhanh chóng....
Lời tác giả: Đến chương này mọi người đã đoán được nam chính là ai chưa? Không cần biểu đạt nhiều chắc mọi người cũng biết hoàng tử Đình Luân dùng bí mật của 14 năm trước để uy hiếp Băng Thanh khiến cô phải phục tùng vô điều kiện!
Còn " mỹ nhân" Thiên Anh của chúng ta lại là " mỹ nam" Thiên Ân đấy ạ ^^ Ai thấy hâm mộ anh này hãy bầu chọn cho anh này một vé nhé! Vì tương lai anh này không còn xuất đầu lộ diện đâu, hì hì.... Mọi người ngày mới tốt lành!!!
Tâm tư tự nhiên dấy lên một hồi khẩn trương Băng Thanh cúi mặt hướng đến bến xe mà bước... Mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ nhưng những lời nói của Đình Luân thì cứ văng vẳng bên tai từng hồi dõng dạc, giống như tiếng chiêu hồn từ địa ngục vọng tới âm thầm tuyên bố thời gian tử vong của đối phương...
Ngước mắt lên nhìn bầu trời u ám phủ đặc bởi những đám mây đen lạnh lẽo, Băng Thanh nở một nụ cười ngây dại. Có lẽ cô chính là đang bị ông trời trừng phạt đây mà. Ông trời quả là có mắt còn phái người xuống trừng phạt cô, thật sự rất công bằng...
Một giọt nước mắt lăn xuống, Băng Thanh đau khổ mím chặt môi, bàn tay vô thức đặt lên trái tim đang đập từng hồi đau nhói giống như bị hàng ngàn,hàng vạn cây kim đục khoét dữ dội....
Dòng người tấp nập, hối hả ngược xuôi, từng bước chân gấp gáp như muốn chạy đua với thời gian. Khẽ điều chỉnh lại tư thế Băng Thanh cất bước hoà lẫn vào đám người. Từng bước thất thểu khó nhọc như đeo hàng tấn đá khiến Băng Thanh như muốn ngã quỵ xuống. Cô loạng chọang bước đi như một kẻ mộng du.
“ Bộp”
Một cú so vai bất ngờ, Băng Thanh đau đớn ngã vật xuống, chiếc balô trong tay theo đà rơi xuống, sách vở văng ra xa...
“ Xin lỗi.... Cô không sao chứ”
Một cô gái bối rối cất lời, trông thấy Băng Thanh không phản ứng nhất thời kinh hãi vội vã nhặt lại đồ rồi trao trả cho chủ nhân.
“ Cảm...ơn”
Băng Thanh sực tỉnh cầm lấy chiếc ba lô vừa hay ngước mắt lên đã thấy vẻ mặt hối lỗi của cô gái, cô chợt kêu lên một tiếng:
“ Băng... Nghi”
Cô gái sững sờ, ngây ngốc nhìn Băng Thanh đôi mắt mở to hết cỡ,“ Xin lỗi hình như cô nhầm người rồi” Người này cũng có nét hao hao giống cô,nhưng trong trí nhớ thì kẻ trước mặt không có họ hàng thân thích gì với cô hết. Cho nên thái độ vô cùng lúng túng...
“ Băng Nghi” Băng Thanh cất giọng run run, đôi tay vươn ra nhẹ nhàng chạm vào gò má trắng trẻo của người đối diện...
Cảnh tượng này khiến người đi đường không ngừng liếc nhìn hai người bằng ánh mắt dò xét...
“ Xin lỗi, tôi là Mộc Sơ, không phải Băng Nghi gì đó” cô gái nhất mực né tránh hành vi của Băng Thanh,thái độ giống như rất căm ghét việc người lạ chạm vào.
“ Không, em là Băng Nghi... Băng Nghi chị xin lỗi... Chị xin lỗi...” Băng Thanh khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, đáy mắt hoảng loạn nhìn người trước mắt, sợ rằng chỉ cần một giây quay đi mọi thứ phút chốc sẽ tan thành mây khói...
Đáy mắt Mộc Sơ khẽ chấn động. Người này... Sao lại nhầm cô với một cô Băng Nghi nào đó nhỉ... Còn chưa kịp trấn tĩnh thì đã thấy Băng Thanh kéo dậy, cô kinh hãi nói theo,“ Cô làm gì thế? Buông tôi ra...”
Băng Thanh ngẩn người, ánh mắt nhoà lệ, từng tiếng khàn đục phát ra từ cuống họng,“ Băng Nghi về nhà với chị đi, bố mẹ rất mong em đấy...”
Nhà? Mộc Sơ đột nhiên cười lớn. Bây giờ cô còn có tư cách để có một ngôi nhà sao? Người này toàn nói những điều thật buồn cười... Hahaha...
Nghe tiếng cười mang nét điên loạn cũng như sự bi phẫn khốn cùng Băng Thanh bàng hoàng chợt tỉnh, cô lấy tay gạt lệ, “ Băng Nghi em làm sao thế? Em đừng làm chị sợ mà!”
Mộc Sơ liếc mắt, phun ra một câu lạnh lẽo,“ Cô nhớ cho kĩ tôi là Mộc Sơ, không phải Băng Nghi gì gì đó giống như cô nói, làm ơn tự trọng chút đi!”
Nói rồi nện gót giày bỏ đi, dáng vẻ cô độc hoà lẫn vào dòng người tấp nập.
“ Phịch”
Băng Thanh quỳ xuống, ánh mắt vô hồn,cất tiếng khóc thổn thức. Gió từ đâu thổi qua làm mái tóc cô tung bay loà xoà, chợt có một bàn tay với những đốt tay thon dài,sạch sẽ vươn tới vén từng lọn tóc mềm mại của Băng Thanh, nhất thời sửng sốt cô ngước mắt nhìn lên...
Quán cà phê Cẩm Túc.
Nghiêm Kiệt ngồi bắt chéo chân tư thế vô cùng thoải mái, ánh mắt hắn ghim thẳng lên người đối diện,không ngừng quan sát tựa như muốn bóc trần tất cả.
Cô gái ngồi đối diện ánh mắt trầm buồn nấc lên từng tiếng nghẹn ngào trong cuống họng. Bàn tay nhỏ nhắn cầm ly nước mát rất chặt, mắt dán chặt lên đó không rời, không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh...
“ Nói đi” Nghiêm Kiệt nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng ngữ điệu lại vô cùng hờ hững...
“ Băng Nghi... Băng Nghi...” Băng Thanh lẩm bẩm như kẻ mộng du cứ mãi đắm chìm trong những hồi ức đã qua. Dường như không để ý đến sự tồn tại của người kia, ánh mắt thẫn thờ chỉ biết nhìn chiếc cốc trong tay, thân hình nhỏ nhắn thỉnh thoảng run lên từng đợt. Đôi môi đỏ mọng cắn chặt đến bật máu, dáng vẻ đơn độc cùng với nội tâm khép kín không một ai có thể chạm vào...
Nghiêm Kiệt trầm mặc, bàn tay không tự chủ được khẽ đưa ra lau những giọt lệ trên gò má xinh đẹp kia,nhưng một giây sửng sốt hắn vội vã thu tay về, đáy mắt sâu thăm thẳm như hồ nước mùa thu hiện lên những tia phức tạp khó tả, không một ai đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì...
Hai con người, hai tâm trạng thời gian như đọng lại, bản nhạc trầm lắng có tựa đề " Cà phê đắng và mưa" cứ văng vẳng bên tai khiến người nghe thêm buồn bã.
Từng đợt khói của tách cà phê nghi ngút bốc lên rồi nguội hẳn...
Nghiêm Kiệt liếc mắt nhìn đồng hồ đứng dậy nhàn nhã đến cạnh Băng Thanh, bàn tay to khẽ vuốt nhẹ bờ môi đỏ mọng,hắn mở lời, " Tôi có việc, hẹn gặp em sau"
Băng Thanh đưa ánh mắt ngây dại nhìn hắn, không phản kháng, không né tránh dường như hiện tại cô chỉ là một cái xác vô hồn quằn quại trong nỗi đau vô bờ bến.
Cô khẽ gật đầu theo phản xạ, căn bản cô không nghe thấy hắn ta nói gì, cũng không muốn biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, chỉ biết ngẩn ngơ tiếp nhận tất cả....
" Nhưng mà..." Nghiêm Kiệt khẽ thì thầm, ngữ khí đầy trêu chọc " Tôi sẽ đưa em về mới an tâm được, cứ bỏ mặc em ở đây không chừng lát nữa bệnh viện gọi đến lại phiền"
Băng Thanh đờ đẫn gật đầu, làm theo như một con rối, chậm chạp đứng dậy để mặc bàn tay mình đang lồng trong bàn tay hắn. Không hiểu sao cô thấy ấm áp vô cùng, càng không thể ngăn nổi mùi đàn ông đang khe khẽ vờn quanh mũi...
Đi được vài bước, Băng Thanh có cảm giác mình sẽ ngã xuống ngay lập tức, hai chân không hẹn mà xoắn lấy nhau, ý thức chậm chạp cô loạng choạng suýt ngã...
Người nào đó vẻ mặt không đành lòng vội bế Băng Thanh đem đặt vào lòng. Cô bé ngốc này, ngây ngẩn mất nửa ngày rồi đấy...
Mùi nước hoa ma mị xộc cánh vào mũi khiến tâm trí cô nàng nào đó đang mơ hồ trở nên mơ hồ hơn. Trong vòm ngực rắn chắc Băng Thanh khẽ cựa quậy, cảm giác êm ái này nhất định không phải là con Teddy nhà cô rồi...
Mở to mắt chứng kiến tất cả. Băng Thanh kinh hãi đến độ muốn ngất đi. Ôi, tại sao, tại sao lại thế này...
" Á!" Cô kêu lớn một tiếng không ngừng giãy dụa...
Ai đó mặt lạnh như băng, khe khẽ nhếch môi không thèm để ý đến người kia...
" Bộp"
Một cú ném cực kì chuẩn xác vào ghế phụ của chiếc Audi sang trọng...
Băng Thanh nước mắt ngắn dài, rất muốn ôm lấy mông mà xuýt xoa nhưng vì hai chữ " sĩ diện" vạn lần không dám, âm thầm nguyền rủa.
Tên đàn ông khốn kiếp, dám ném cô như trái bóng vậy. Hắn có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không? Đúng là một tên mù thẩm mỹ...
Sau khi xử lý xong cô nàng rắc rối, Nghiêm Kiệt thoải mái mở cửa ngồi cạnh ghế lái, giương mắt nhìn Băng Thanh mang theo ý muốn trừng phạt...
"Anh định đưa tôi đi đâu? " Lần này Băng Thanh đã thực sự tỉnh táo rồi.
Xoay xoay chiếc nhẫn trong tay hắn nở nụ cười nham nhở, " Em thử nói xem..." Không hiểu sao hắn lại nảy sinh ý định trêu chọc cô gái này...
"Anh..." Băng Thanh tức khí, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ai bảo là do cô phát bệnh không đúng lúc chứ. Nếu cô còn gân cổ cãi lại thì đúng là cô bị nhược não mất rồi...
Cho nên, cô nàng nào đó thay đổi thái độ lập tức,nở nụ cười xun xoe," Cảm ơn anh"
"Muốn cảm ơn..." Hắn nâng lời, ánh mắt toát lên vẻ cuồng mị không hề che đậy, " Tôi nghĩ em nên thể hiện ra chút thành ý"
Nụ cười trên môi tắt ngấm, Băng Thanh thản nhiên dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói, " Tôi nghĩ mình không có khả năng ấy đâu", ánh mắt biểu thị thật thà hiếm có.
Nghiêm Kiệt khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp, không nói gì thêm, hắn nhấn ga lao đi...
Băng Thanh nhíu mày khó hiểu, cô cũng không rõ trong lúc mê sảng mình có nói những điều không nên nói làm những điều không nên làm với hắn không nhưng chắc chắn hình tượng mạnh mẽ của mình đã hoàn toàn đổ nát trong tầm mắt của hắn rồi. Bi thảm, thật bi thảm....
Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường. Tư thế cầm lái của hắn vô cùng tập trung, Băng Thanh từ xưa đến nay không phải chưa từng gặp qua những người đàn ông đẹp trai nhưng hiếm có người đàn ông nào ngay cả lái xe còn đẹp đẽ mê hồn như hắn. Một vẻ đẹp khiến người khác phạm tội là đây sao? Băng Thanh âm thầm chép miệng, đôi mắt như bị dính keo cứ ghim chặt lên hắn không rời... Lòng khẽ rối loạn, vừa muốn dời mắt đi, đã thấy hắn quay qua nhìn, bốn mắt giao nhau Băng Thanh ngây người quên cả sự xấu hổ được hiện hữu qua những vệt phiếm hồng đang nằm trên gò má...
Băng Thanh hơi giật mình, ngơ ngác nhìn hắn một chút cũng không nói gì, khôi phục vẻ tỉnh táo thường ngày khẽ dời mắt đi...
Đôi mắt như ngọc trai đen của Nghiêm Kiệt lóe lên tia thâm thúy, dường như rất hưng phấn với thái độ của cô. Đúng là phạm tội nhìn lén mà vẫn bình tĩnh xem như không có gì, người như vậy quả là hiếm gặp....
" Két"
Chiếc xe phanh gấp dừng lại ở trước cổng nhà, Băng Thanh đưa mắt nhìn ra thì ngỡ ngàng tột độ, tên này cũng không thâm hiểm như cô nghĩ, khóe môi khẽ cong cong, không đợi người kia lên tiếng đã mở cửa chạy biến vào nhà tránh cái nhìn như lang sài hổ báo nhàn nhã thưởng thức con mồi...qua đôi mắt của hắn. Từ sau khi gặp hắn, độ cảnh giác của Băng Thanh không ngừng được nâng cao thì phải...
Người nào đó lắc đầu, khóe môi băng lãnh nhếch lên vẽ một đường cong tuyệt đẹp, trong màn sương mỏng chiếc xe lao đi nhanh chóng....
Lời tác giả: Đến chương này mọi người đã đoán được nam chính là ai chưa? Không cần biểu đạt nhiều chắc mọi người cũng biết hoàng tử Đình Luân dùng bí mật của 14 năm trước để uy hiếp Băng Thanh khiến cô phải phục tùng vô điều kiện!
Còn " mỹ nhân" Thiên Anh của chúng ta lại là " mỹ nam" Thiên Ân đấy ạ ^^ Ai thấy hâm mộ anh này hãy bầu chọn cho anh này một vé nhé! Vì tương lai anh này không còn xuất đầu lộ diện đâu, hì hì.... Mọi người ngày mới tốt lành!!!