Chương : 30
Suốt buổi học, Băng Thanh như ngồi trên đống lửa, chờ mãi rốt cuộc chuông trường cũng điểm, cô vội vàng thu xếp sách vở bỏ vào ba lô rồi nhanh chóng phi sang chỗ Thiên Ân.
“Tại sao?” - Khi đã đứng đối diện với hắn, Băng Thanh nghiêng đầu khó hiểu. Cô dám chắc bằng năng lực của hắn 'chứng chỉ an toàn' lần này không thể làm khó hắn được. Vậy thì lý do gì hắn lại làm vậy?
Đối với hồ nghi của Băng Thanh, Hoàng Thiên Ân khẽ nhíu mày,đứng dậy, kéo tay cô rời khỏi lớp học trong con mắt ái ngại của mọi người. Khoé miệng ai nấy đều run run âm thầm ôm đầu ảo não, 'đồng tính luyến ái' không có gì là lạ, nhưng mà được tận mắt chứng kiến thế này quả thực rất khó tin.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy sau gáy Băng Thanh, cô khẽ thu tay về nhưng chưa kịp động thủ đã bị hắn nắm chặt, giờ thì muốn rút cũng khó trừ phi chặt đứt tay côluôn đi!
Đến bãi đỗ xe, hắn buông tay cô ra, nói cô đứng đây đợi. Băng Thanh lúc này mới có thời gian để thở, ánh mắt kì quái của mọi người nhìn cô thật đáng sợ. Cô không phải ngốc nên thừa biết họ đang nghĩ gì, tai mách vách rừng, đành tuỳ mỗi người thôi!
Chỉ trong nháy mắt, một chiếc Bugatti Veyron Supersport dừng trước mặt cô, Băng Thanh há hốc suýt rớt cả cằm, cảm thấy vàng bạc kim cương không ngừng lấp lánh trước mắt,có chút hư ảo. Ông trời ơi, chiếc xe này tương đương 2,4 triệu USD, anh ta còn trẻ như thế bán thân cũng không đủ mua một bánh xe chứ đừng nói cả một hệ thống siêu xe thế này, Băng Thanh dám chắc mình đang mơ...
Trong lúc mơ màng Băng Thanh thấy mình đã bị nhét vào xe từ lúc nào, cô nuốt một ngụm nước bọt, tò mò sờ cái này một cái, cái kia một cái, chỉ sợ sờ mạnh nó sẽ tan biến như giấc mơ...
“Sờ mó đủ chưa!?”- Chất giọng thanh lạnh cất lên, dường như còn mang theo ý cười nồng đậm.
Khụ khụ...tên này sao lại dùng từ độc đoán thế nhỉ? Băng Thanh quyét mắt nhìn hắn ra điều hiểu biết, “Siêu xe được mệnh danh là 'ông hoàng tốc độ' một trong mười dòng xe nổi tiếng thế giới” Nói đến đây, cặp mắt lưu ly có chút đắc ý, ai bảo cô mù ô tô chứ, ít nhất giá trị của chiếc xe này cô còn nắm rõ như lòng bàn tay.
Hoàng Thiên Ân nhẹ nhàng buông lời tán thưởng, “Cũng không đến nỗi ngốc”
Thần sắc cô nàng nào đó ngay lập tức đen hơn cả than, quay mặt ra vẻ dỗi hờn. Hứ,cái miệng độc địa của hắn đúng là không nói được lời nào tử tế!
Sau một hồi cân nhắc, chợt nghĩ đến mục đích của việc theo hắn về nhà,cô quay sang nhìn hắn cực kì nghiêm túc, “Giải thích đi, là anh cố ý thi trượt phải không?”
“Phải!”
“Anh...”- Băng Thanh nhất thời tức khí chỉ muốn tung một cước vào cái bản mặt lạnh lẽo kia,“Anh ngốc thật hay ngốc thật sự vậy!? Bao nhiêu người mơ ước còn không được,sao anh phải làm thế?”
“Tôi không có lý do”- Hoàng Thiên lạnh lùng đáp trả, vẻ mặt không có chút cảm xúc, thậm chí không muốn để tâm đến đề tài Băng Thanh vừa nói. Hắn làm gì chính hắn còn không hiểu sao? Ý định của hắn chẳng lẽ đến lượt cô nàng này hiểu?
“Đồ điên”- Băng Thanh chỉ hận không thể bóp chết tên này ngay lập tức, đúng là mặt nóng dán mông lạnh, cô làm chuyện vô ích rồi!
“Em quan tâm sao?”
“Tôi với anh là bạn bè, chẳng lẽ cũng không có quyền quan tâm sao? Sao anh nói những điều phi lý như thế hả!?”
Hoàng Thiên Ân dường như không để ý đến sự giận dữ của cô,chỉ thủ thỉ cất lời, không rõ đang đối thoại hay đang độc thoại,“Nếu tôi đi rồi, sẽ không có ai quan tâm tôi nữa phải không?”
Hả!? Băng Thanh trong lòng thoáng hụt hẫng, hắn muốn đi đâu? Có điều, cô có tư cách để chất vấn hắn đây!?
“Yên tâm, anh là người tốt, dù ở đâu cũng có người quan tâm anh!”
Nghe cô nói xong, Hoàng Thiên Ân khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp. Trên thế giới này vẫn còn có người muốn quan tâm hắn sao?
Băng Thanh thoáng nhíu mày ,“Anh cười cái gì!?” Người này có phải là bị điên thật rồi không!?
“Không có gì, chỉ là...tương lai tôi sẽ không gặp lại em nữa” Hắn bình thản đáp, âm điệu thản nhiên giống như đang nói một câu chuyện vu vơ nào đó.
Lời này vừa thốt ra, Băng Thanh cảm thấy có chút mất mát, muốn hỏi hắn đi đâu nhưng không thể lên tiếng được, âm thanh muốn phát ra như nghẹn lại ở cuống họng, trào lên cảm giác đau đớn khó nói thành lời.
“Sao em không nói gì? Em không muốn níu giữ tôi lại sao!?”- Hắn nổi hứng trêu chọc.
Băng Thanh lấy hết dũng khí khẽ cất lời,“Anh sẽ...đi đâu,tôi còn có thể gặp được anh không!?”
“Không thể hay có thể khác nhau là bao,cuối cùng nó cũng chỉ là một giả định thôi sao!?”- Hắn lãnh đạm trả lời, thần sắc mang nỗi buồn khó giấu.
Thời khắc này, mắt Băng Thanh hoen lệ. Hắn sẽ đi? Cô chưa từng nghĩ đến hắn sẽ rời bỏ cô, từ trước đến nay hắn là người luôn đứng ra che chở bảo vệ cô, không có hắn cô có đủ dũng khí để vượt qua tất cả không? Không có hắn cô làm sao đối mặt với những cơn ác mộng đang vồ chực lấy cô bây giờ? Cô phải làm sao? Không phải cô chưa từng nghĩ đến cuộc sống này không bên cạnh,chỉ là lúc này mọi chuyện quá đường đột khiến cô không thở được, không tiếp nhận nổi...
“Cô bé, em đừng buồn” Hoàng Thiên dịu dàng đưa tay ra vuốt nhẹ gò má trắng hồng của cô, động tác chậm rãi mà thân thương.
“Lúc nào!?”- Băng Thanh khó khăn lên tiếng.
“Sáng mai. 10h. NewYork. ”
“Ừ”
Giây tiếp theo mọi thứ trở nên trầm mặc, Băng Thanh ngả đầu vào ghế cố gắng điều hoà hơi thở, mà thật ra chính cô đang cố gắng nuốt trôi cơn đau này.
Lúc này,Hoàng Thiên Ân mới nổ máy cho xe chạy, gương mặt lãnh đạm khó nắm bắt được cảm xúc.
Xe băng qua những con đường nườm nượp những người qua lại, lại một lúc nữa trôi qua,Băng Thanh như vừa dứt ra khỏi cơn đau, khẽ lên tiếng: “Vậy còn giáng sinh!?”
“Tôi sẽ gửi lại quà cho em”
“Nếu tôi nói tôi không muốn...” tôi muốn anh dự giáng sinh cùng tôi,nhưng mà những lời này cô không thể nào nói ra được! Làm sao cô có thể chứ?
“Không lẽ em học nhiều quá nên ngốc rồi?”- Hắn trêu chọc cướp lời cô.
“Tất nhiên là không rồi. Nhà anh có điều kiện tốt nhất tặng quà gì giá trị vào, quà bé tôi không nhận đâu...”- Băng Thanh lấy lại tinh thần cố gắng nhe răng nở một nụ cười gượng gạo.
“Được”
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước nhà Băng Thanh. Dặn dò hắn vài câu rồi cô cũng đành lòng bước xuống,mặc dù có chút không nỡ.
“Anh nhớ bảo trọng, hẹn ngày tái ngộ”
“Hẹn ngày tái ngộ”
Nói xong hắn lái xe rời đi, không một lần ngoảnh nhìn lại bóng hình đang bỏ lại phía sau. Hắn biết hắn sẽ bị tổn thương, nhưng mà hắn có quyền lựa chọn sao? Vốn dĩ ban đầu hắn đã không có sự lựa chọn, bởi có người còn cần hắn hơn...
Đôi mắt như ngọc trai đen hằn lên từng tia đau đớn, lôi điện thoại ra buông lời phân phó: "Chuẩn bị đi!"
Một cơn gió khẽ lùa qua, Băng Thanh tựa hồ đứng không vững. Đôi mắt lưu ly đượm buồn chứa từng giọt nước,trong ánh chiều tà phát ra từng tia lấp lánh như những hạt trân châu, cô cố gắng hít sâu một hơi để ngăn cho nước mắt không rơi xuống. Lần này cách biệt còn mong có ngày trùng phùng sao? Hắn đi rồi trên cõi đời này chỉ còn mình cô cô độc, mình cô lặng lẽ... Những ngày tháng tiếp theo cô phải sống thế nào đây?
Trong lòng cô bây giờ như có cái gì đó đổ vỡ,nỗi đau khắc khoải ăn mòn tận tứ chi. Hắn là niềm vui mà tạo hóa bỏ lại bố thí ột kẻ bất hạnh như cô,nhưng lúc này vận mệnh cũng đẩy hắn ra khỏi cuộc đời này, liệu cô còn dũng khí để đối mặt với tất cả hay không?
“Tại sao?” - Khi đã đứng đối diện với hắn, Băng Thanh nghiêng đầu khó hiểu. Cô dám chắc bằng năng lực của hắn 'chứng chỉ an toàn' lần này không thể làm khó hắn được. Vậy thì lý do gì hắn lại làm vậy?
Đối với hồ nghi của Băng Thanh, Hoàng Thiên Ân khẽ nhíu mày,đứng dậy, kéo tay cô rời khỏi lớp học trong con mắt ái ngại của mọi người. Khoé miệng ai nấy đều run run âm thầm ôm đầu ảo não, 'đồng tính luyến ái' không có gì là lạ, nhưng mà được tận mắt chứng kiến thế này quả thực rất khó tin.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy sau gáy Băng Thanh, cô khẽ thu tay về nhưng chưa kịp động thủ đã bị hắn nắm chặt, giờ thì muốn rút cũng khó trừ phi chặt đứt tay côluôn đi!
Đến bãi đỗ xe, hắn buông tay cô ra, nói cô đứng đây đợi. Băng Thanh lúc này mới có thời gian để thở, ánh mắt kì quái của mọi người nhìn cô thật đáng sợ. Cô không phải ngốc nên thừa biết họ đang nghĩ gì, tai mách vách rừng, đành tuỳ mỗi người thôi!
Chỉ trong nháy mắt, một chiếc Bugatti Veyron Supersport dừng trước mặt cô, Băng Thanh há hốc suýt rớt cả cằm, cảm thấy vàng bạc kim cương không ngừng lấp lánh trước mắt,có chút hư ảo. Ông trời ơi, chiếc xe này tương đương 2,4 triệu USD, anh ta còn trẻ như thế bán thân cũng không đủ mua một bánh xe chứ đừng nói cả một hệ thống siêu xe thế này, Băng Thanh dám chắc mình đang mơ...
Trong lúc mơ màng Băng Thanh thấy mình đã bị nhét vào xe từ lúc nào, cô nuốt một ngụm nước bọt, tò mò sờ cái này một cái, cái kia một cái, chỉ sợ sờ mạnh nó sẽ tan biến như giấc mơ...
“Sờ mó đủ chưa!?”- Chất giọng thanh lạnh cất lên, dường như còn mang theo ý cười nồng đậm.
Khụ khụ...tên này sao lại dùng từ độc đoán thế nhỉ? Băng Thanh quyét mắt nhìn hắn ra điều hiểu biết, “Siêu xe được mệnh danh là 'ông hoàng tốc độ' một trong mười dòng xe nổi tiếng thế giới” Nói đến đây, cặp mắt lưu ly có chút đắc ý, ai bảo cô mù ô tô chứ, ít nhất giá trị của chiếc xe này cô còn nắm rõ như lòng bàn tay.
Hoàng Thiên Ân nhẹ nhàng buông lời tán thưởng, “Cũng không đến nỗi ngốc”
Thần sắc cô nàng nào đó ngay lập tức đen hơn cả than, quay mặt ra vẻ dỗi hờn. Hứ,cái miệng độc địa của hắn đúng là không nói được lời nào tử tế!
Sau một hồi cân nhắc, chợt nghĩ đến mục đích của việc theo hắn về nhà,cô quay sang nhìn hắn cực kì nghiêm túc, “Giải thích đi, là anh cố ý thi trượt phải không?”
“Phải!”
“Anh...”- Băng Thanh nhất thời tức khí chỉ muốn tung một cước vào cái bản mặt lạnh lẽo kia,“Anh ngốc thật hay ngốc thật sự vậy!? Bao nhiêu người mơ ước còn không được,sao anh phải làm thế?”
“Tôi không có lý do”- Hoàng Thiên lạnh lùng đáp trả, vẻ mặt không có chút cảm xúc, thậm chí không muốn để tâm đến đề tài Băng Thanh vừa nói. Hắn làm gì chính hắn còn không hiểu sao? Ý định của hắn chẳng lẽ đến lượt cô nàng này hiểu?
“Đồ điên”- Băng Thanh chỉ hận không thể bóp chết tên này ngay lập tức, đúng là mặt nóng dán mông lạnh, cô làm chuyện vô ích rồi!
“Em quan tâm sao?”
“Tôi với anh là bạn bè, chẳng lẽ cũng không có quyền quan tâm sao? Sao anh nói những điều phi lý như thế hả!?”
Hoàng Thiên Ân dường như không để ý đến sự giận dữ của cô,chỉ thủ thỉ cất lời, không rõ đang đối thoại hay đang độc thoại,“Nếu tôi đi rồi, sẽ không có ai quan tâm tôi nữa phải không?”
Hả!? Băng Thanh trong lòng thoáng hụt hẫng, hắn muốn đi đâu? Có điều, cô có tư cách để chất vấn hắn đây!?
“Yên tâm, anh là người tốt, dù ở đâu cũng có người quan tâm anh!”
Nghe cô nói xong, Hoàng Thiên Ân khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp. Trên thế giới này vẫn còn có người muốn quan tâm hắn sao?
Băng Thanh thoáng nhíu mày ,“Anh cười cái gì!?” Người này có phải là bị điên thật rồi không!?
“Không có gì, chỉ là...tương lai tôi sẽ không gặp lại em nữa” Hắn bình thản đáp, âm điệu thản nhiên giống như đang nói một câu chuyện vu vơ nào đó.
Lời này vừa thốt ra, Băng Thanh cảm thấy có chút mất mát, muốn hỏi hắn đi đâu nhưng không thể lên tiếng được, âm thanh muốn phát ra như nghẹn lại ở cuống họng, trào lên cảm giác đau đớn khó nói thành lời.
“Sao em không nói gì? Em không muốn níu giữ tôi lại sao!?”- Hắn nổi hứng trêu chọc.
Băng Thanh lấy hết dũng khí khẽ cất lời,“Anh sẽ...đi đâu,tôi còn có thể gặp được anh không!?”
“Không thể hay có thể khác nhau là bao,cuối cùng nó cũng chỉ là một giả định thôi sao!?”- Hắn lãnh đạm trả lời, thần sắc mang nỗi buồn khó giấu.
Thời khắc này, mắt Băng Thanh hoen lệ. Hắn sẽ đi? Cô chưa từng nghĩ đến hắn sẽ rời bỏ cô, từ trước đến nay hắn là người luôn đứng ra che chở bảo vệ cô, không có hắn cô có đủ dũng khí để vượt qua tất cả không? Không có hắn cô làm sao đối mặt với những cơn ác mộng đang vồ chực lấy cô bây giờ? Cô phải làm sao? Không phải cô chưa từng nghĩ đến cuộc sống này không bên cạnh,chỉ là lúc này mọi chuyện quá đường đột khiến cô không thở được, không tiếp nhận nổi...
“Cô bé, em đừng buồn” Hoàng Thiên dịu dàng đưa tay ra vuốt nhẹ gò má trắng hồng của cô, động tác chậm rãi mà thân thương.
“Lúc nào!?”- Băng Thanh khó khăn lên tiếng.
“Sáng mai. 10h. NewYork. ”
“Ừ”
Giây tiếp theo mọi thứ trở nên trầm mặc, Băng Thanh ngả đầu vào ghế cố gắng điều hoà hơi thở, mà thật ra chính cô đang cố gắng nuốt trôi cơn đau này.
Lúc này,Hoàng Thiên Ân mới nổ máy cho xe chạy, gương mặt lãnh đạm khó nắm bắt được cảm xúc.
Xe băng qua những con đường nườm nượp những người qua lại, lại một lúc nữa trôi qua,Băng Thanh như vừa dứt ra khỏi cơn đau, khẽ lên tiếng: “Vậy còn giáng sinh!?”
“Tôi sẽ gửi lại quà cho em”
“Nếu tôi nói tôi không muốn...” tôi muốn anh dự giáng sinh cùng tôi,nhưng mà những lời này cô không thể nào nói ra được! Làm sao cô có thể chứ?
“Không lẽ em học nhiều quá nên ngốc rồi?”- Hắn trêu chọc cướp lời cô.
“Tất nhiên là không rồi. Nhà anh có điều kiện tốt nhất tặng quà gì giá trị vào, quà bé tôi không nhận đâu...”- Băng Thanh lấy lại tinh thần cố gắng nhe răng nở một nụ cười gượng gạo.
“Được”
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước nhà Băng Thanh. Dặn dò hắn vài câu rồi cô cũng đành lòng bước xuống,mặc dù có chút không nỡ.
“Anh nhớ bảo trọng, hẹn ngày tái ngộ”
“Hẹn ngày tái ngộ”
Nói xong hắn lái xe rời đi, không một lần ngoảnh nhìn lại bóng hình đang bỏ lại phía sau. Hắn biết hắn sẽ bị tổn thương, nhưng mà hắn có quyền lựa chọn sao? Vốn dĩ ban đầu hắn đã không có sự lựa chọn, bởi có người còn cần hắn hơn...
Đôi mắt như ngọc trai đen hằn lên từng tia đau đớn, lôi điện thoại ra buông lời phân phó: "Chuẩn bị đi!"
Một cơn gió khẽ lùa qua, Băng Thanh tựa hồ đứng không vững. Đôi mắt lưu ly đượm buồn chứa từng giọt nước,trong ánh chiều tà phát ra từng tia lấp lánh như những hạt trân châu, cô cố gắng hít sâu một hơi để ngăn cho nước mắt không rơi xuống. Lần này cách biệt còn mong có ngày trùng phùng sao? Hắn đi rồi trên cõi đời này chỉ còn mình cô cô độc, mình cô lặng lẽ... Những ngày tháng tiếp theo cô phải sống thế nào đây?
Trong lòng cô bây giờ như có cái gì đó đổ vỡ,nỗi đau khắc khoải ăn mòn tận tứ chi. Hắn là niềm vui mà tạo hóa bỏ lại bố thí ột kẻ bất hạnh như cô,nhưng lúc này vận mệnh cũng đẩy hắn ra khỏi cuộc đời này, liệu cô còn dũng khí để đối mặt với tất cả hay không?