Chương : 48
Nghiêm Kiệt khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp: “Được rồi, em đừng khẩn trương như thế. Kẻo lát nữa không còn sức lực để đón nhận món quà của tôi đâu”
Lời hắn vừa dứt, cặp mắt lưu ly vì ngạc nhiên mà bất giác mở lớn nhưng cũng không nói gì, Băng Thanh ngồi im lặng bộ dạng nhàn nhã như thể mọi chuyện không liên quan đến mình. Không khó để nhận ra trong đáy mắt xinh đẹp kia hiện lên vài phần lãnh ý.
Nghiêm Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chú tâm lái xe, khóe môi mỏng nở nụ cười như có như không.
Chẳng mất bao lâu, chiếc xe hạng sang đỗ lại ven đường.
Theo phản xạ, Băng Thanh liếc mắt nhìn ra, vẻ mặt thoáng kinh ngạc thiếu điều nhảy dựng lên vì kích động.
Nghiêm Kiệt lúc này đã bước ra khỏi xe, vòng qua phía cửa xe bên ghế lái phụ, trực tiếp mở cửa giúp cô, cử chỉ vô cùng lịch sự, nho nhã.
Hàng lông mày thanh tú thoáng chau lại, sau một hồi lưỡng lự rốt cục cô cũng bước ra nhẹ giọng cảm ơn.
Nơi bọn họ tới là hộp nhạc nổi tiếng Cầm Vy, đây là một trong những địa điểm nổi bật trong ngành giải trí của cả nước. Bởi đây chính là sân khấu của những ngôi sao có tên tuổi hàng đầu hội tụ về biểu diễn. Cũng đã có một thời, Băng Thanh luôn ao ước mình được đứng trên bục sân khấu hoành tráng ấy cất cao tiếng đàn rung động hàng triệu trái tim. Thời khắc này, được đặt chân đến đây Băng Thanh thật sự rất xúc động.
“Vào thôi” Thanh âm trầm thấp êm tai chợt cất lên, liền đó bàn tay nhỏ bé của Băng Thanh được bàn tay to của hắn bao phủ, hơi mát lạnh từ những đốt tay tỏa ra khiến tinh thần cô thêm phần hưng phấn.
“Nghiêm Kiệt, hôm nay anh đến đây là để...” Băng Thanh lên tiếng, sự nghi hoặc lan tràn tận đuôi mắt.
Nghiêm Kiệt nở nụ cười nhẹ, thân hình cao lớn hơi ngừng lại, cánh tay thon dài khẽ đưa ra véo nhẹ gò má trắng hồng, hắn cưng chiều lên tiếng: “Thực hiện ước mơ của em”
Sự kinh ngạc trong mắt đã sớm không có cách nào che đậy, Băng Thanh quên cả việc né tránh hành vi lớn mật của hắn, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Gì... cơ?”
“Không cần phải ngạc nhiên. Tôi thích em, cho nên ước mơ của em cũng là một phần trách nhiệm của tôi”- Hắn nở nụ cười đầy sủng ái, xoay người, kéo cô đi thẳng vào bên trong.
Băng Thanh có cảm giác mình vừa bay lên chín tầng trời không có cách gì leo xuống được. Lời hắn nói làm trái tim cô đập liên hồi, rốt cục chuyện này là thế nào?
Đi hết con đường nhỏ, hộp nhạc đã hiện ra trước mắt, theo bước chân của hắn Băng Thanh cũng bị kéo đi. Khẽ đẩy cánh cửa ra, hắn dẫn cô vòng ra sau cánh gà. Dưới những hàng ghế thẳng tắp có rất nhiều người đã ổn định chỗ ngồi, dường như đã chờ đợi từ rất lâu.
Sau khi nhét vào tay cô bộ váy màu trắng thanh nhã dài quét đất, Nghiêm Kiệt nhìn cô nở nụ cười khích lệ sau đó xoay người bước về hàng ghế khán giả.
Mà Băng Thanh lúc này giống như bị người ta đẩy từ trên dốc núi xuống, chưa kịp định thần đã bị một cô gái khác kéo vào phòng thay trang phục.
Băng Thanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, than nhẹ một tiếng rồi thay váy, sửa lại đầu tóc rồi bước ra ngoài.
“Đó là bạn trai em hả? Đúng là hàng cực phẩm, không ngờ chu đáo ghê” - Cô gái kia vừa trang điểm lại cho Băng Thanh vừa buông lời tán thưởng khi nhìn về Nghiêm Kiệt cách đó rất xa.
Băng Thanh nở nụ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thấy Băng Thanh phủ nhận cô gái kia thoáng kích động, “Không thể nào...”
“Vậy ý chị thế nào?”- Băng Thanh nổi hứng trêu chọc.
“Em thấy cây đàn kia không?” Cô gái chỉ về chiếc piano trên sân khấu, “Anh ấy bảo đó là món quà anh ấy muốn tặng cho cô gái anh ấy yêu”
Băng Thanh theo hướng chỉ tay của cô gái nhìn về chiếc đàn trang nhã đang nằm chễm chệ trên bàn, tâm tư bất giác khẽ run lên. Cô muốn phủ nhận nhưng mọi ngôn từ chưa kịp phát ra đã bị chôn vùi trong cuống họng...
Một lúc sau, tâm trạng còn chưa kịp ổn định Băng Thanh đã bị cô gái kia đẩy ra sân khấu.
Mang một bụng hồ nghi, cô bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Khẽ nở một nụ cười lung linh như bầu trời rót nắng, ánh mắt lưu ly sáng ngời lướt nhìn quanh khán phòng, trong lúc nhất thời khẽ dừng lại ở dáng người cao lớn phía xa. Khóe môi Băng Thanh bất giác cong lên vô cùng rạng rỡ...
Thời khắc ấy, Nghiêm Kiệt thấy tim mình như ngừng đập, quả thật cô ấy rất đẹp, chiếc váy tinh khôi cùng mái tóc dài đen mượt là sự kết hợp vô cùng hài hòa, tựa như thiên sứ hạ phàm hút hồn bao trái tim thiên hạ. Giây phút này, bản năng không ngừng thôi thúc hắn nhất định phải có bằng được cô !
Băng Thanh thu lại nụ cười, nhẹ nhàng bước đến phím đàn, khẽ kéo ghế ngồi xuống. Đây là một chiếc piano rất tinh xảo, quý hiếm, giá trị của nó cô cũng đã xem qua, nhất định là không nhỏ. Nhưng hắn lại đem tặng cô, rốt cục có ý đồ gì?
Âm thầm hít sâu một hơi, Băng Thanh điều chỉnh lại tâm trạng. Dù rất hồ nghi với việc làm của hắn, nhưng ước mơ được đặt chân vào đây không phải kẻ nào cũng làm được. Cơ hội này nhất định cô không thể bỏ qua!
Khẽ lướt nhẹ những phím đàn đầu tiên, bàn tay điêu luyện, mềm mại của Băng Thanh giống như cánh bướm dập dìu trong chùm nắng hạ. Thanh âm phát ra như khe suối nhịp nhàng chảy giữa tiết trời tháng Sáu hấp dẫn, rung động lòng người...
Những lời nhạc bắt tai ngân lên len lỏi đến mỗi một góc nhỏ của căn phòng. Bản tình ca da diết nhẹ nhàng đan cài, xuyên thấm đi vào mỗi tế bào người nghe.
Phố về đêm sương trời thắm lên tóc em
Có điều chi còn lạnh hơn, khiến lệ vừa rơi nơi khóe mắt
Tiếng cười nói con đường vẫn chưa thưa người
Nỗi buồn em còn ngổn ngang trong lòng
Khi anh đi trong em còn ngỡ như cơn mơ
Rồi cố đánh thức mà mọi thứ không thay đổi
Em bơ vơ thấy lạc lõng nơi đông người
Vì đi qua là dòng đời lạ lẫm thôi
Chỉ muốn khóc hết một lần
Và sẽ thôi không nhớ anh
Chỉ mong âm thanh phố đêm giúp em chẳng còn nghĩ ngợi
Người đã cho em chờ đợi
Và hôm nay xa cách em mãi mãi
Hạnh phúc đã ngỡ nhạt nhòa
Vì tay buông tay dở dang
Mây gió mang yêu với thương đến nơi chẳng còn đôi mình
Hẹn ước đến cuối cuộc đời, mà nay em đi lẻ loi
Thiếu bờ vai, thiếu người em đã yêu
Giai điệu ngân nga, lặng dần rồi tắt hẳn. Tiếng đàn đã kết thúc nhưng mỗi trái tim dường như vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây cung đàn trong trẻo, như khúc nhạc tiên quyến rũ lòng người.
Rất nhanh sau đó, từng tràng pháo tay ào ào vang lên như sấm dội, tiếng cổ vũ rầm rộ cả khán phòng. Quả thực, chưa có một ai khiến họ trở nên điên đảo với âm nhạc như vậy!
Băng Thanh vui vẻ bước ra giữa sân khấu, nhận micro từ người dẫn chương trình, nhẹ giọng lên tiếng:
“Cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Hôm nay, dù không phải là nghệ sĩ chuyên nghiệp nhưng được đứng trên sân khấu của Cầm Vy thế này, có lẽ đây là vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn người đã giúp tôi thực hiện ước mơ này” Khi nói những lời này, Băng Thanh kín đáo nhìn về dáng hình quen thuộc ở phía xa.
Lời Băng Thanh vừa dứt, mọi người lại nhiệt tình vỗ tay, không khó để nhận ra có bao cặp mắt nhìn cô với bao ngưỡng mộ, tôn sùng. Thời khắc này, cô giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm đem đến cho mọi người những cung bậc cảm xúc vô cùng mãnh liệt...
...
...
...
Bước xuống từ chiếc xe cao cấp, Băng Thanh cười không khép nổi miệng, ánh mắt nhìn Nghiêm Kiệt thêm phần hảo ý.
Cây đàn tinh xảo và một buổi biểu diễn ở Cầm Vy là ao ước bấy lâu của cô. Không ngờ hôm nay chính hắn là người dẫn dắt cô chạm đến ước mơ ấy. Qua đó cũng phần nào chứng minh được hắn là người có thân phận, địa vị trong xã hội cao đến cỡ nào. Bằng không, chỉ là một nghệ sỹ nghiệp dư như cô sao dám mơ tưởng được đứng trên đỉnh cao nghệ thuật như thế, để cô thỏa niềm đam mê đó nhất định hắn đã tốn không ít sức lực cùng của cải rồi! Không hiểu sao lúc này, trong mắt cô ấn tượng về hắn cũng được cải thiện ít nhiều!
Khóe môi Nghiêm Kiệt hơi cong lên, cặp mắt nâu chăm chú nhìn Băng Thanh như muốn xuyên thấu hết thảy tâm tư của đối phương. Rất nhanh sau đó hắn liền mở cửa bước xuống, vòng ra phía đuôi xe, mở cốp đem cây piano tiến tới đặt vào tay cô, nở nụ cười đầy sủng nịnh:
“Có nó, hi vọng em sẽ tạo nên những tác phẩm tuyệt vời”
“Cảm ơn anh” Băng Thanh cười híp mí, ôm cây đàn vào lòng hệt như đang nâng niu một bảo vật trân quý.
“Em thích là được rồi” Nghiêm Kiệt đột nhiên vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán mịn màng một nụ hôn mang theo sủng ái không hề giấu diếm.
Hành động của hắn khá nhanh khiến sắc mặt Băng Thanh trong phút chốc thoáng cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn nhanh chóng đẩy ra, giấu đi vẻ xấu hổ, hồi lâu sau cô mới bối rối lên tiếng: “Anh về cẩn thận, tạm biệt”
Đôi mắt màu hổ phách thoáng xuất hiện nét thâm trầm đầy suy tư, hắn không nói gì thêm, khẽ thu tay về, chậm rãi vòng qua ghế lái, mở cửa ngồi vào xe sau đó nổ máy rời đi...
Phía cuối con đường, Băng Thanh nhìn theo những làn khói mờ mờ còn sót lại hòa lẫn vào không trung, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cô ôm chặt lấy cây đàn, khóe môi bất giác vẽ lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp...
Một màn diễm lệ này, không thoát nổi cặp mắt khuất sau tấm rèm cửa đang nhàn nhã thưởng thức, đáy mắt nổi lên từng tia oán giận cùng sát ý...
Lời hắn vừa dứt, cặp mắt lưu ly vì ngạc nhiên mà bất giác mở lớn nhưng cũng không nói gì, Băng Thanh ngồi im lặng bộ dạng nhàn nhã như thể mọi chuyện không liên quan đến mình. Không khó để nhận ra trong đáy mắt xinh đẹp kia hiện lên vài phần lãnh ý.
Nghiêm Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chú tâm lái xe, khóe môi mỏng nở nụ cười như có như không.
Chẳng mất bao lâu, chiếc xe hạng sang đỗ lại ven đường.
Theo phản xạ, Băng Thanh liếc mắt nhìn ra, vẻ mặt thoáng kinh ngạc thiếu điều nhảy dựng lên vì kích động.
Nghiêm Kiệt lúc này đã bước ra khỏi xe, vòng qua phía cửa xe bên ghế lái phụ, trực tiếp mở cửa giúp cô, cử chỉ vô cùng lịch sự, nho nhã.
Hàng lông mày thanh tú thoáng chau lại, sau một hồi lưỡng lự rốt cục cô cũng bước ra nhẹ giọng cảm ơn.
Nơi bọn họ tới là hộp nhạc nổi tiếng Cầm Vy, đây là một trong những địa điểm nổi bật trong ngành giải trí của cả nước. Bởi đây chính là sân khấu của những ngôi sao có tên tuổi hàng đầu hội tụ về biểu diễn. Cũng đã có một thời, Băng Thanh luôn ao ước mình được đứng trên bục sân khấu hoành tráng ấy cất cao tiếng đàn rung động hàng triệu trái tim. Thời khắc này, được đặt chân đến đây Băng Thanh thật sự rất xúc động.
“Vào thôi” Thanh âm trầm thấp êm tai chợt cất lên, liền đó bàn tay nhỏ bé của Băng Thanh được bàn tay to của hắn bao phủ, hơi mát lạnh từ những đốt tay tỏa ra khiến tinh thần cô thêm phần hưng phấn.
“Nghiêm Kiệt, hôm nay anh đến đây là để...” Băng Thanh lên tiếng, sự nghi hoặc lan tràn tận đuôi mắt.
Nghiêm Kiệt nở nụ cười nhẹ, thân hình cao lớn hơi ngừng lại, cánh tay thon dài khẽ đưa ra véo nhẹ gò má trắng hồng, hắn cưng chiều lên tiếng: “Thực hiện ước mơ của em”
Sự kinh ngạc trong mắt đã sớm không có cách nào che đậy, Băng Thanh quên cả việc né tránh hành vi lớn mật của hắn, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Gì... cơ?”
“Không cần phải ngạc nhiên. Tôi thích em, cho nên ước mơ của em cũng là một phần trách nhiệm của tôi”- Hắn nở nụ cười đầy sủng ái, xoay người, kéo cô đi thẳng vào bên trong.
Băng Thanh có cảm giác mình vừa bay lên chín tầng trời không có cách gì leo xuống được. Lời hắn nói làm trái tim cô đập liên hồi, rốt cục chuyện này là thế nào?
Đi hết con đường nhỏ, hộp nhạc đã hiện ra trước mắt, theo bước chân của hắn Băng Thanh cũng bị kéo đi. Khẽ đẩy cánh cửa ra, hắn dẫn cô vòng ra sau cánh gà. Dưới những hàng ghế thẳng tắp có rất nhiều người đã ổn định chỗ ngồi, dường như đã chờ đợi từ rất lâu.
Sau khi nhét vào tay cô bộ váy màu trắng thanh nhã dài quét đất, Nghiêm Kiệt nhìn cô nở nụ cười khích lệ sau đó xoay người bước về hàng ghế khán giả.
Mà Băng Thanh lúc này giống như bị người ta đẩy từ trên dốc núi xuống, chưa kịp định thần đã bị một cô gái khác kéo vào phòng thay trang phục.
Băng Thanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, than nhẹ một tiếng rồi thay váy, sửa lại đầu tóc rồi bước ra ngoài.
“Đó là bạn trai em hả? Đúng là hàng cực phẩm, không ngờ chu đáo ghê” - Cô gái kia vừa trang điểm lại cho Băng Thanh vừa buông lời tán thưởng khi nhìn về Nghiêm Kiệt cách đó rất xa.
Băng Thanh nở nụ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thấy Băng Thanh phủ nhận cô gái kia thoáng kích động, “Không thể nào...”
“Vậy ý chị thế nào?”- Băng Thanh nổi hứng trêu chọc.
“Em thấy cây đàn kia không?” Cô gái chỉ về chiếc piano trên sân khấu, “Anh ấy bảo đó là món quà anh ấy muốn tặng cho cô gái anh ấy yêu”
Băng Thanh theo hướng chỉ tay của cô gái nhìn về chiếc đàn trang nhã đang nằm chễm chệ trên bàn, tâm tư bất giác khẽ run lên. Cô muốn phủ nhận nhưng mọi ngôn từ chưa kịp phát ra đã bị chôn vùi trong cuống họng...
Một lúc sau, tâm trạng còn chưa kịp ổn định Băng Thanh đã bị cô gái kia đẩy ra sân khấu.
Mang một bụng hồ nghi, cô bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Khẽ nở một nụ cười lung linh như bầu trời rót nắng, ánh mắt lưu ly sáng ngời lướt nhìn quanh khán phòng, trong lúc nhất thời khẽ dừng lại ở dáng người cao lớn phía xa. Khóe môi Băng Thanh bất giác cong lên vô cùng rạng rỡ...
Thời khắc ấy, Nghiêm Kiệt thấy tim mình như ngừng đập, quả thật cô ấy rất đẹp, chiếc váy tinh khôi cùng mái tóc dài đen mượt là sự kết hợp vô cùng hài hòa, tựa như thiên sứ hạ phàm hút hồn bao trái tim thiên hạ. Giây phút này, bản năng không ngừng thôi thúc hắn nhất định phải có bằng được cô !
Băng Thanh thu lại nụ cười, nhẹ nhàng bước đến phím đàn, khẽ kéo ghế ngồi xuống. Đây là một chiếc piano rất tinh xảo, quý hiếm, giá trị của nó cô cũng đã xem qua, nhất định là không nhỏ. Nhưng hắn lại đem tặng cô, rốt cục có ý đồ gì?
Âm thầm hít sâu một hơi, Băng Thanh điều chỉnh lại tâm trạng. Dù rất hồ nghi với việc làm của hắn, nhưng ước mơ được đặt chân vào đây không phải kẻ nào cũng làm được. Cơ hội này nhất định cô không thể bỏ qua!
Khẽ lướt nhẹ những phím đàn đầu tiên, bàn tay điêu luyện, mềm mại của Băng Thanh giống như cánh bướm dập dìu trong chùm nắng hạ. Thanh âm phát ra như khe suối nhịp nhàng chảy giữa tiết trời tháng Sáu hấp dẫn, rung động lòng người...
Những lời nhạc bắt tai ngân lên len lỏi đến mỗi một góc nhỏ của căn phòng. Bản tình ca da diết nhẹ nhàng đan cài, xuyên thấm đi vào mỗi tế bào người nghe.
Phố về đêm sương trời thắm lên tóc em
Có điều chi còn lạnh hơn, khiến lệ vừa rơi nơi khóe mắt
Tiếng cười nói con đường vẫn chưa thưa người
Nỗi buồn em còn ngổn ngang trong lòng
Khi anh đi trong em còn ngỡ như cơn mơ
Rồi cố đánh thức mà mọi thứ không thay đổi
Em bơ vơ thấy lạc lõng nơi đông người
Vì đi qua là dòng đời lạ lẫm thôi
Chỉ muốn khóc hết một lần
Và sẽ thôi không nhớ anh
Chỉ mong âm thanh phố đêm giúp em chẳng còn nghĩ ngợi
Người đã cho em chờ đợi
Và hôm nay xa cách em mãi mãi
Hạnh phúc đã ngỡ nhạt nhòa
Vì tay buông tay dở dang
Mây gió mang yêu với thương đến nơi chẳng còn đôi mình
Hẹn ước đến cuối cuộc đời, mà nay em đi lẻ loi
Thiếu bờ vai, thiếu người em đã yêu
Giai điệu ngân nga, lặng dần rồi tắt hẳn. Tiếng đàn đã kết thúc nhưng mỗi trái tim dường như vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây cung đàn trong trẻo, như khúc nhạc tiên quyến rũ lòng người.
Rất nhanh sau đó, từng tràng pháo tay ào ào vang lên như sấm dội, tiếng cổ vũ rầm rộ cả khán phòng. Quả thực, chưa có một ai khiến họ trở nên điên đảo với âm nhạc như vậy!
Băng Thanh vui vẻ bước ra giữa sân khấu, nhận micro từ người dẫn chương trình, nhẹ giọng lên tiếng:
“Cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Hôm nay, dù không phải là nghệ sĩ chuyên nghiệp nhưng được đứng trên sân khấu của Cầm Vy thế này, có lẽ đây là vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn người đã giúp tôi thực hiện ước mơ này” Khi nói những lời này, Băng Thanh kín đáo nhìn về dáng hình quen thuộc ở phía xa.
Lời Băng Thanh vừa dứt, mọi người lại nhiệt tình vỗ tay, không khó để nhận ra có bao cặp mắt nhìn cô với bao ngưỡng mộ, tôn sùng. Thời khắc này, cô giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm đem đến cho mọi người những cung bậc cảm xúc vô cùng mãnh liệt...
...
...
...
Bước xuống từ chiếc xe cao cấp, Băng Thanh cười không khép nổi miệng, ánh mắt nhìn Nghiêm Kiệt thêm phần hảo ý.
Cây đàn tinh xảo và một buổi biểu diễn ở Cầm Vy là ao ước bấy lâu của cô. Không ngờ hôm nay chính hắn là người dẫn dắt cô chạm đến ước mơ ấy. Qua đó cũng phần nào chứng minh được hắn là người có thân phận, địa vị trong xã hội cao đến cỡ nào. Bằng không, chỉ là một nghệ sỹ nghiệp dư như cô sao dám mơ tưởng được đứng trên đỉnh cao nghệ thuật như thế, để cô thỏa niềm đam mê đó nhất định hắn đã tốn không ít sức lực cùng của cải rồi! Không hiểu sao lúc này, trong mắt cô ấn tượng về hắn cũng được cải thiện ít nhiều!
Khóe môi Nghiêm Kiệt hơi cong lên, cặp mắt nâu chăm chú nhìn Băng Thanh như muốn xuyên thấu hết thảy tâm tư của đối phương. Rất nhanh sau đó hắn liền mở cửa bước xuống, vòng ra phía đuôi xe, mở cốp đem cây piano tiến tới đặt vào tay cô, nở nụ cười đầy sủng nịnh:
“Có nó, hi vọng em sẽ tạo nên những tác phẩm tuyệt vời”
“Cảm ơn anh” Băng Thanh cười híp mí, ôm cây đàn vào lòng hệt như đang nâng niu một bảo vật trân quý.
“Em thích là được rồi” Nghiêm Kiệt đột nhiên vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán mịn màng một nụ hôn mang theo sủng ái không hề giấu diếm.
Hành động của hắn khá nhanh khiến sắc mặt Băng Thanh trong phút chốc thoáng cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn nhanh chóng đẩy ra, giấu đi vẻ xấu hổ, hồi lâu sau cô mới bối rối lên tiếng: “Anh về cẩn thận, tạm biệt”
Đôi mắt màu hổ phách thoáng xuất hiện nét thâm trầm đầy suy tư, hắn không nói gì thêm, khẽ thu tay về, chậm rãi vòng qua ghế lái, mở cửa ngồi vào xe sau đó nổ máy rời đi...
Phía cuối con đường, Băng Thanh nhìn theo những làn khói mờ mờ còn sót lại hòa lẫn vào không trung, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cô ôm chặt lấy cây đàn, khóe môi bất giác vẽ lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp...
Một màn diễm lệ này, không thoát nổi cặp mắt khuất sau tấm rèm cửa đang nhàn nhã thưởng thức, đáy mắt nổi lên từng tia oán giận cùng sát ý...