Chương : 59
Băng Thanh thở hồng hộc nhìn người đàn ông to béo trước mặt bằng ánh mắt căm phẫn.
Gã đàn ông dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn cô đầy hứng thú, khóe môi bỗng chốc nhếch lên nở một nụ cười cực kỳ tàn độc, hàm răng ố vàng do hút thuốc nhiều khiến những nét kệch cỡm trên khuôn mặt rỗ càng thêm phần kì dị.
Một lúc sau....
"Cô em thật xinh đẹp! Thằng Kiệt đúng là không biết thưởng thức."
Hắn ta vừa nói vừa bước lại gần Băng Thanh, đưa bàn tay to béo thô kệch sờ vào má trái cô.
Cô nhếch môi khinh bỉ vội né đi nhanh chóng, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn hắn:
"Tôi hỏi anh ấy ở đâu? Nếu không nói đừng hòng lấy được một đồng nào từ tôi."
"Cô em vội vàng quá rồi đấy." - Gã mỉm cười rít một hơi thuốc.
Băng Thanh ho sặc sụa vì khói thuốc, gương mặt xinh đẹp phút chốc biến sắc:
"Tại sao? Tại sao lại bắt anh ấy?"
" Tôi đã bắt hắn sao?" Hắn ta cười nhạt một tiếng, vừa nói vừa dồn Băng Thanh đến gần lan can...
"Cô còn ngây thơ lắm!"
Băng Thanh lùi ra sau vài bước theo quán tính, khi gót chân đụng phải thành lan can mục nát, hắn ta mới dừng lại, cố nén sợ hãi trong lòng nhìn hắn ta đầy khó hiểu...
"Ý ông là gì!?"
"Cô nhìn đi nhìn xuống phía dưới ấy. Cô thấy cái gì?"- Gã thản nhiên nói, nở nụ cười đắc ý.
Lời hắn vừa dứt, Băng Thanh vịn hai tay vào thành lan can để làm điểm tựa, không chút sợ hãi vội ngoảnh đầu nhìn xuống. Trong mắt cô lúc này chỉ còn là sự choáng ngợp đang xâm chiếm, dưới lòng đường sâu hun hút là thi thể của một cô bé chừng 5, 6 tuổi được nhuộm bởi màu máu đỏ tươi, vương vãi khắp nơi là một đống máu thịt lẫn lộn... Cảnh tượng kinh hãi đến ghê người...
"Chị ơi! Cứu em" Ánh mắt đứa bé van lơn đang bấu chặt lấy cô ra sức cầu cứu... Băng Thanh thở gấp ánh mắt thất thần vô cảm.
"Đồ sát nhân, cô ta là đồ sát nhân" Giọng nói của một cậu bé vang lên trong tâm trí cô vang vọng không ngừng.
Những tiếng xì xào, những lời bàn tán không ngừng bủa vây bên tai cô...
"Con đó là đồ sát nhân đó, đừng lại gần nó."
"Đúng là không bằng loài cầm thú dám giết cả em gái mình."
...
...
Trong nháy mắt, Băng Thanh cảm thấy choáng váng, như bị ai đánh một đòn, dưới bụng không ngừng quặn thắt nhói lên từng hồi đau đớn. Cô ngã quỵ xuống ôm lấy bụng mình....
Đau quá! Một giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống từ gò má cô. Băng Thanh muốn nhìn người đàn ông trước mặt. Muốn hỏi vì sao hắn ta lại chọn địa điểm này. Một nơi mà cô luôn muốn xóa đi trong tiềm thức...
Cô bỗng ngơ ngác khi thấy bóng dáng cao lớn ấy thấp thoáng từ phía xa... Ánh mắt của hắn lúc này thật khó nắm bắt, giống như chính con người hắn vậy, cho đến cuối cùng hắn cũng chỉ là mây bay gió thoảng thấp thoáng bên cuộc đời cô...
Giờ thì cô đã hiểu. Có quá muộn màng không? Băng Thanh nở nụ cười lạnh lẽo đến thê lương. Tình yêu của cô, hạnh phúc của cô giờ thì mọi thứ đã kết thúc...
Bàn tay bóp chặt lấy bụng, gương mặt Băng Thanh trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn ra như suối...
Một dòng máu đỏ tươi từ hạ thể nhanh chóng tràn ra. Thân thể nhỏ bé từ từ ngã xuống...
Trong tiềm thức những hình ảnh của quá khứ tươi đẹp không ngừng ùa về xâm chiếm tâm trí cô. Đôi mắt hắn thật đẹp nhưng sao nó xa cách đến vậy... xa quá cô không chạm nổi...
"BĂNG THANH!!!"
Một tiếng hét não nề vang lên, ngay sau đó là dáng người cao lớn vụt tới ôm chặt lấy cô, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia hối hận lẫn đau thương....
______________________________
Ai đang gọi tôi thế? Mà thôi, không cần biết ai đang gọi tôi. Ở đó không có chỗ của tôi, ở đó không ai cần tôi. Tôi sẽ không quay lại đó nữa sẽ không đâu... Sẽ không đâu...
"Chị!" Khi tôi đang lâm vào cảm giác ưu thương cùng đau khổ lẫn lộn, một cô bé mặc chiếc váy màu hồng đột nhiên chạy đến gần tôi, gọi tôi bằng chất giọng vô cùng trong trẻo.
Tôi ngẩn người khi nhìn vào gương mặt rạng rỡ đó. Tôi chưa kịp phản ứng, cô bé đã nắm lấy tay tôi, bàn tay này thật mũm mĩm đáng yêu làm sao.
"Chúng ta chơi trốn tìm đi chị." Cô bé bé toét miệng cười, khóe môi cong cong tựa như hoa lan trong gió xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Khoan đã... tôi nói sẽ chơi cùng nó bao giờ chứ. Tôi cố giằng tay ra bé lại chộp lấy nắm chặt hơn, bé con à, sao em bướng bỉnh thế?
"Buông tay chị ra đi! Chị không chơi đâu." Nhanh như cắt, tôi lấy hết sức bình sinh giằng tay ra. Sức vóc của sao dám so cùng tôi chứ, tôi không tin mình không trị được bé con ương bướng này.
"Chơi cùng em đi mà... chơi đi mà." Cô bé nhìn tôi mếu máo, dường như sắp khóc đến nơi. Nó toan nắm lấy tay tôi lần nữa nhưng bị tôi nhìn ánh mắt cảnh cáo nó đành ngoan ngoãn đứng yên, vẻ mặt ủy khuất như một đứa trẻ bị bỏ rơi...
Bất giác tôi bỗng cảm thấy mình thật có lỗi với nó. Ai bảo tôi có lòng trắc ẩn vĩ đại như thế chứ, rốt cục tôi cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
Chỉ chờ có thế nó lại nắm tay tôi kéo đi lúc nào không hay...
Đây là đâu? Tôi nhìn về khoảng đất chỉ trồng hoa và cây trước mặt.
"Nếu em thắng chị phải làm theo yêu cầu nhé, nhé nhé." Cô bé cất lời, cầm lấy tay tôi không ngừng làm nũng. Tôi cũng không rõ tại sao khi nhìn vào đôi mắt bảo thạch to tròn đó tôi lại dễ mủi lòng như vậy?
Tôi gật đầu đồng ý bởi tôi nghĩ một đứa trẻ như vậy liệu có thể có yêu cầu gì quá đáng chứ. Vả lại tôi tự tin mình chơi trò này rất giỏi. Nhưng tôi đã lầm nó là tiểu quỷ chứ không phải đứa bé nữa tôi trốn chỗ nào nó cũng có thể tìm ra. Tôi bất đắc dĩ đành chịu thua.
"Rồi! Em nói điều kiện của em đi."
"Chị à! Về đi mọi người đang mong chị về đấy." Cô bé nhìn tôi, đôi môi nở một nụ cười thuần khiết.
"Không! Chị không về đâu ở đấy không ai thích chị." Tôi xoa xoa đầu cô bé, "Bé không thích chơi cùng chị à?"
Cô bé buồn bã lắc đầu. Tôi mỉm cười giấu đi nỗi buồn vô hạn. Lòng tôi đã chết, tôi trở về còn được ích gì chứ.
Một lúc nữa qua đi, tôi muốn từ biệt cô bé để lên đường, nhưng không đợi tôi mở miệng nó đã lên tiếng.
"Chị! Hãy về đi. Ở đây không phải là nơi chị nên ở lại." - Cô bé ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.
"Không! Ở đó càng không phải nơi chị nên đến" Tôi dứt khoát chối từ, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy bằng chút sức lực cuối cùng. Nó không biết rằng tôi đã mệt mỏi như thế nào đâu... Tôi thật sự đã tuyệt vọng mất rồi...
"Không đâu chị ạ. Có người đang chờ chị đấy, chị đi đi... Em sẽ cho chị một cơ hội."
Nói rồi cô bé chợt biến mất. Tôi cố gắng gọi nhưng nó không trả lời, trong nháy mắt tôi trở nên mơ hồ rồi lịm hẳn...
____________________________________
Ánh nắng vàng rộm của mùa hè chiếu lên khung cửa, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp có phần tái nhợt của cô gái nhỏ. Đôi mi dài khẽ run rẩy, từ từ mở ra...
Trước mắt cô là một người đàn ông đang ngủ gục bên giường bệnh. Gương mặt phong thần tuấn lãng của hắn tựa bảo vật của trời xanh khiến cô thất thần đưa tay chạm vào. Dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn giật mình thức giấc...
"Băng Thanh, em tỉnh rồi." - Nghiêm Kiệt cười tươi, một nụ cười thật đẹp...
"Anh là ai?" Cô ngây ngô nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lưu ly ánh lên những tia khó hiểu.
Nghiêm Kiệt đột nhiên ngẩn người, trong giây lát khóe môi mỏng nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc:
"Chào em! Anh là chồng của em..."
Cơn gió thổi qua khung cửa, chiếc rèm phấp phới khẽ tung bay... Trên bầu trời trong xanh xuất hiện một đám mây tựa như nụ cười của thiên thần nhỏ...
End.
Quảng Bình, 30/ 12/ 2015.
Tử Vọng Tình.
Lời tác giả: Tôi xin chân thành cảm ơn những ai đã và đang theo dõi bộ truyện này. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, theo sát tôi trong suốt hành trình vừa qua.
Đến với Santruyen đây là tác phẩm đầu tiên tôi nhọc lòng trau chuốt nhất, cốt yếu là muốn đem lại cái nhìn mới về "Truyện teen Việt Nam" cho mọi người, chưa bàn đến việc lọt top hay không, tôi chỉ muốn chia sẻ niềm đam mê viết lách của mình với tất cả mọi người, cho nên việc "bon chen" thứ hạng trong cuộc thi này tôi không mấy bận tâm. Tôi viết chủ yếu là để thỏa khao khát của bản thân mình...
Tôi biết, đứa con tinh thần này của tôi còn mắc rất nhiều thiếu sót, mong những ai yêu quý tôi hãy tiếp tục ủng hộ, để tôi có thêm nhiều động lực hoàn thành mơ ước. Hi vọng "Ai nợ ai một lời giải thích" sẽ để lại một chút ấn tượng khó phai trong lòng bạn đọc.
Gã đàn ông dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn cô đầy hứng thú, khóe môi bỗng chốc nhếch lên nở một nụ cười cực kỳ tàn độc, hàm răng ố vàng do hút thuốc nhiều khiến những nét kệch cỡm trên khuôn mặt rỗ càng thêm phần kì dị.
Một lúc sau....
"Cô em thật xinh đẹp! Thằng Kiệt đúng là không biết thưởng thức."
Hắn ta vừa nói vừa bước lại gần Băng Thanh, đưa bàn tay to béo thô kệch sờ vào má trái cô.
Cô nhếch môi khinh bỉ vội né đi nhanh chóng, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn hắn:
"Tôi hỏi anh ấy ở đâu? Nếu không nói đừng hòng lấy được một đồng nào từ tôi."
"Cô em vội vàng quá rồi đấy." - Gã mỉm cười rít một hơi thuốc.
Băng Thanh ho sặc sụa vì khói thuốc, gương mặt xinh đẹp phút chốc biến sắc:
"Tại sao? Tại sao lại bắt anh ấy?"
" Tôi đã bắt hắn sao?" Hắn ta cười nhạt một tiếng, vừa nói vừa dồn Băng Thanh đến gần lan can...
"Cô còn ngây thơ lắm!"
Băng Thanh lùi ra sau vài bước theo quán tính, khi gót chân đụng phải thành lan can mục nát, hắn ta mới dừng lại, cố nén sợ hãi trong lòng nhìn hắn ta đầy khó hiểu...
"Ý ông là gì!?"
"Cô nhìn đi nhìn xuống phía dưới ấy. Cô thấy cái gì?"- Gã thản nhiên nói, nở nụ cười đắc ý.
Lời hắn vừa dứt, Băng Thanh vịn hai tay vào thành lan can để làm điểm tựa, không chút sợ hãi vội ngoảnh đầu nhìn xuống. Trong mắt cô lúc này chỉ còn là sự choáng ngợp đang xâm chiếm, dưới lòng đường sâu hun hút là thi thể của một cô bé chừng 5, 6 tuổi được nhuộm bởi màu máu đỏ tươi, vương vãi khắp nơi là một đống máu thịt lẫn lộn... Cảnh tượng kinh hãi đến ghê người...
"Chị ơi! Cứu em" Ánh mắt đứa bé van lơn đang bấu chặt lấy cô ra sức cầu cứu... Băng Thanh thở gấp ánh mắt thất thần vô cảm.
"Đồ sát nhân, cô ta là đồ sát nhân" Giọng nói của một cậu bé vang lên trong tâm trí cô vang vọng không ngừng.
Những tiếng xì xào, những lời bàn tán không ngừng bủa vây bên tai cô...
"Con đó là đồ sát nhân đó, đừng lại gần nó."
"Đúng là không bằng loài cầm thú dám giết cả em gái mình."
...
...
Trong nháy mắt, Băng Thanh cảm thấy choáng váng, như bị ai đánh một đòn, dưới bụng không ngừng quặn thắt nhói lên từng hồi đau đớn. Cô ngã quỵ xuống ôm lấy bụng mình....
Đau quá! Một giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống từ gò má cô. Băng Thanh muốn nhìn người đàn ông trước mặt. Muốn hỏi vì sao hắn ta lại chọn địa điểm này. Một nơi mà cô luôn muốn xóa đi trong tiềm thức...
Cô bỗng ngơ ngác khi thấy bóng dáng cao lớn ấy thấp thoáng từ phía xa... Ánh mắt của hắn lúc này thật khó nắm bắt, giống như chính con người hắn vậy, cho đến cuối cùng hắn cũng chỉ là mây bay gió thoảng thấp thoáng bên cuộc đời cô...
Giờ thì cô đã hiểu. Có quá muộn màng không? Băng Thanh nở nụ cười lạnh lẽo đến thê lương. Tình yêu của cô, hạnh phúc của cô giờ thì mọi thứ đã kết thúc...
Bàn tay bóp chặt lấy bụng, gương mặt Băng Thanh trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn ra như suối...
Một dòng máu đỏ tươi từ hạ thể nhanh chóng tràn ra. Thân thể nhỏ bé từ từ ngã xuống...
Trong tiềm thức những hình ảnh của quá khứ tươi đẹp không ngừng ùa về xâm chiếm tâm trí cô. Đôi mắt hắn thật đẹp nhưng sao nó xa cách đến vậy... xa quá cô không chạm nổi...
"BĂNG THANH!!!"
Một tiếng hét não nề vang lên, ngay sau đó là dáng người cao lớn vụt tới ôm chặt lấy cô, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia hối hận lẫn đau thương....
______________________________
Ai đang gọi tôi thế? Mà thôi, không cần biết ai đang gọi tôi. Ở đó không có chỗ của tôi, ở đó không ai cần tôi. Tôi sẽ không quay lại đó nữa sẽ không đâu... Sẽ không đâu...
"Chị!" Khi tôi đang lâm vào cảm giác ưu thương cùng đau khổ lẫn lộn, một cô bé mặc chiếc váy màu hồng đột nhiên chạy đến gần tôi, gọi tôi bằng chất giọng vô cùng trong trẻo.
Tôi ngẩn người khi nhìn vào gương mặt rạng rỡ đó. Tôi chưa kịp phản ứng, cô bé đã nắm lấy tay tôi, bàn tay này thật mũm mĩm đáng yêu làm sao.
"Chúng ta chơi trốn tìm đi chị." Cô bé bé toét miệng cười, khóe môi cong cong tựa như hoa lan trong gió xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Khoan đã... tôi nói sẽ chơi cùng nó bao giờ chứ. Tôi cố giằng tay ra bé lại chộp lấy nắm chặt hơn, bé con à, sao em bướng bỉnh thế?
"Buông tay chị ra đi! Chị không chơi đâu." Nhanh như cắt, tôi lấy hết sức bình sinh giằng tay ra. Sức vóc của sao dám so cùng tôi chứ, tôi không tin mình không trị được bé con ương bướng này.
"Chơi cùng em đi mà... chơi đi mà." Cô bé nhìn tôi mếu máo, dường như sắp khóc đến nơi. Nó toan nắm lấy tay tôi lần nữa nhưng bị tôi nhìn ánh mắt cảnh cáo nó đành ngoan ngoãn đứng yên, vẻ mặt ủy khuất như một đứa trẻ bị bỏ rơi...
Bất giác tôi bỗng cảm thấy mình thật có lỗi với nó. Ai bảo tôi có lòng trắc ẩn vĩ đại như thế chứ, rốt cục tôi cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
Chỉ chờ có thế nó lại nắm tay tôi kéo đi lúc nào không hay...
Đây là đâu? Tôi nhìn về khoảng đất chỉ trồng hoa và cây trước mặt.
"Nếu em thắng chị phải làm theo yêu cầu nhé, nhé nhé." Cô bé cất lời, cầm lấy tay tôi không ngừng làm nũng. Tôi cũng không rõ tại sao khi nhìn vào đôi mắt bảo thạch to tròn đó tôi lại dễ mủi lòng như vậy?
Tôi gật đầu đồng ý bởi tôi nghĩ một đứa trẻ như vậy liệu có thể có yêu cầu gì quá đáng chứ. Vả lại tôi tự tin mình chơi trò này rất giỏi. Nhưng tôi đã lầm nó là tiểu quỷ chứ không phải đứa bé nữa tôi trốn chỗ nào nó cũng có thể tìm ra. Tôi bất đắc dĩ đành chịu thua.
"Rồi! Em nói điều kiện của em đi."
"Chị à! Về đi mọi người đang mong chị về đấy." Cô bé nhìn tôi, đôi môi nở một nụ cười thuần khiết.
"Không! Chị không về đâu ở đấy không ai thích chị." Tôi xoa xoa đầu cô bé, "Bé không thích chơi cùng chị à?"
Cô bé buồn bã lắc đầu. Tôi mỉm cười giấu đi nỗi buồn vô hạn. Lòng tôi đã chết, tôi trở về còn được ích gì chứ.
Một lúc nữa qua đi, tôi muốn từ biệt cô bé để lên đường, nhưng không đợi tôi mở miệng nó đã lên tiếng.
"Chị! Hãy về đi. Ở đây không phải là nơi chị nên ở lại." - Cô bé ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.
"Không! Ở đó càng không phải nơi chị nên đến" Tôi dứt khoát chối từ, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy bằng chút sức lực cuối cùng. Nó không biết rằng tôi đã mệt mỏi như thế nào đâu... Tôi thật sự đã tuyệt vọng mất rồi...
"Không đâu chị ạ. Có người đang chờ chị đấy, chị đi đi... Em sẽ cho chị một cơ hội."
Nói rồi cô bé chợt biến mất. Tôi cố gắng gọi nhưng nó không trả lời, trong nháy mắt tôi trở nên mơ hồ rồi lịm hẳn...
____________________________________
Ánh nắng vàng rộm của mùa hè chiếu lên khung cửa, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp có phần tái nhợt của cô gái nhỏ. Đôi mi dài khẽ run rẩy, từ từ mở ra...
Trước mắt cô là một người đàn ông đang ngủ gục bên giường bệnh. Gương mặt phong thần tuấn lãng của hắn tựa bảo vật của trời xanh khiến cô thất thần đưa tay chạm vào. Dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn giật mình thức giấc...
"Băng Thanh, em tỉnh rồi." - Nghiêm Kiệt cười tươi, một nụ cười thật đẹp...
"Anh là ai?" Cô ngây ngô nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lưu ly ánh lên những tia khó hiểu.
Nghiêm Kiệt đột nhiên ngẩn người, trong giây lát khóe môi mỏng nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc:
"Chào em! Anh là chồng của em..."
Cơn gió thổi qua khung cửa, chiếc rèm phấp phới khẽ tung bay... Trên bầu trời trong xanh xuất hiện một đám mây tựa như nụ cười của thiên thần nhỏ...
End.
Quảng Bình, 30/ 12/ 2015.
Tử Vọng Tình.
Lời tác giả: Tôi xin chân thành cảm ơn những ai đã và đang theo dõi bộ truyện này. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, theo sát tôi trong suốt hành trình vừa qua.
Đến với Santruyen đây là tác phẩm đầu tiên tôi nhọc lòng trau chuốt nhất, cốt yếu là muốn đem lại cái nhìn mới về "Truyện teen Việt Nam" cho mọi người, chưa bàn đến việc lọt top hay không, tôi chỉ muốn chia sẻ niềm đam mê viết lách của mình với tất cả mọi người, cho nên việc "bon chen" thứ hạng trong cuộc thi này tôi không mấy bận tâm. Tôi viết chủ yếu là để thỏa khao khát của bản thân mình...
Tôi biết, đứa con tinh thần này của tôi còn mắc rất nhiều thiếu sót, mong những ai yêu quý tôi hãy tiếp tục ủng hộ, để tôi có thêm nhiều động lực hoàn thành mơ ước. Hi vọng "Ai nợ ai một lời giải thích" sẽ để lại một chút ấn tượng khó phai trong lòng bạn đọc.