Chương : 9
Ném chiếc điện thoại thân yêu về lại chỗ cũ, Băng Thanh vươn vai ngáp dài một cái, mắt đảo một lượt quan sát khắp phòng.
Căn phòng trống trải chỉ có mình Băng Thanh cô độc, ngoài khung cửa sổ ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời,những tia nắng cuối ngày chiếu xuyên qua đám mây bao phủ lên cảnh vật mang vẻ cô tịch đến rợn ngợp...
“ Băng Thanh con tỉnh rồi à?”
Mẹ mang một túi đồ nhẹ nhàng khép cửa rồi đến bên cạnh Băng Thanh, sau đó đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường, từ tốn mở ra.
Băng Thanh ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt bốc ra, dạ dày vì thế cũng réo lên không ngừng biểu tình dữ dội. Giờ mới để ý cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì! Hình như lần này cô mê man rất lâu thì phải, Băng Thanh biết bản thân mình mắc chứng bệnh lạ nhưng cô nhất quyết không nói với ai,mỗi lần ngất xỉu cô chỉ vờ như cơ thể mình đang suy nhược . Lúc đầu bố mẹ cô thật sự kinh hãi ,lâu dần chuyện đang yên đang lành tự nhiên chết lâm sàng đối với cô và mọi người không còn lạ lẫm gì nữa!
“ Đói rồi đúng không?” mẹ mỉm cười, đổ thức ăn ra bát , âu yếm nhìn cô, cất giọng trìu mến “ Nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Băng Thanh ngẩn người. Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Nhìn bát chè trên tay mẹ ánh mắt cô khẽ chấn động. Là chè khoai môn!
Mỗi năm một lần vào dịp này cô đều được mẹ đặc biệt chuẩn bị ột bát chè khoai môn. Đó là món ăn cô thích nhất lúc còn rất nhỏ, thậm chí nói “nghiện” cũng không sai, vì ngoài chè khoai môn ra cô không thể ăn được món chè nào khác! Trái ngược với Băng Thanh, Băng Nghi chỉ thích mỗi kem khoai môn, cho nên mỗi lần sinh nhật mẹ luôn nấu cho chị em cô mỗi người hai suất... Thi thoảng hai chị em cô còn giở trò chọc ghẹo tranh đồ ăn của nhau, nhưng khi cầm đồ ăn của đối phương lên thì đúng là nuốt không trôi nổi! Có lẽ đó là vì sở thích của mỗi người đã được mặc định sẵn từ lúc sinh ra cho nên không thể chứa đựng thêm một lý do nào nữa. 14 năm qua, Băng Thanh chưa một lần đón sinh nhật, bởi cô sợ bố mẹ sẽ buồn, sẽ đau lòng mà nhớ đến Băng Nghi vì vậy khi 6 tuổi tiệc sinh nhật bị cô cự tuyệt hoàn toàn..
Nhìn bát chè nghi ngút khói Băng Thanh thấy khoé mắt cay cay, không kìm được nước mắt khẽ chực trào lăn dài ướt cả gò má xanh xao, giây phút này cô thấy trái tim mình hoàn toàn tê dại, nỗi nhớ Băng Nghi càng lớn thì nỗi ân hận trong cô càng mãnh liệt. Băng Nghi à chị tàn nhẫn lắm phải không?
“ Con ăn đi cho nóng, chẳng phải con thích nhất món chè khoai môn vừa mới múc ra sao?” Mẹ cầm bát chè đặt vào tay Băng Thanh, đôi mắt không giấu nổi những giọt lệ,đau đớn hằn lên cả khuôn mặt đang cố kìm nén tiếng nấc. Nỗi đau này có lẽ đi suốt cuộc đời sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai...
“ Mẹ...” Băng Thanh nghẹn ngào, từng tiếng nấc bật ra trong cuống họng,cô vội ngồi dậy đặt bát chè lên bàn rồi ôm lấy mẹ cố gắng xoá đi nỗi sợ hãi trong lòng...
“ Được rồi, đừng khóc nữa, Băng Thanh ngoan,nghe lời mẹ ăn một chút nhé!” mẹ dịu dàng vỗ lưng cô an ủi. Bà biết đã từ rất lâu Băng Thanh không thể chịu đựng nổi cú sốc này, nỗi ám ảnh nhìn thấy Băng Nghi rơi từ trên cao xuống khiến con bé luôn gặp ác mộng hàng đêm, người làm mẹ như bà tất nhiên rất hiểu cảm giác đó. Cảm giác thế giới tươi đẹp bỗng nhiên sụp đổ trước mắt. 5 tuổi còn quá nhỏ để nhận thức tất cả, quá yếu đuối để xoá đi cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm ấy ra khỏi kí ức.
Bà biết con gái bà bấy lâu nay đã tự dằn vặt mình như thế nào, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt sưng vù cùng những dấu tay, bà không kìm lòng nổi ôm lấy Băng Thanh vào lòng khóc rất thống khổ. Băng Thanh con gái bà ngốc nghếch lắm, ngốc đến nỗi tự gây thương tổn cho chính mình, xem đau đớn là một loại phát tiết giải quyết ức chế trong lòng. Cũng giống như hôm qua nó đã tự hành hạ mình bằng cách huỷ hoại gương mặt, nếu bà không sớm phát hiện e là không thể qua khỏi. Khi nhìn thấy cơ thể lạnh ngắt của Băng Thanh nằm sõng soài giữa sàn bà đã sợ hãi đến nhường nào, bà đã mất Băng Nghi rồi quyết không thể mất thêm Băng Thanh được nữa... Đấy cũng là lý do tại sao hôm nay bà đã nấu món chè khoai môn này,bà muốn bù đắp cho Băng Thanh nhiều hơn...Bấy lâu nay sống trong đau khổ như thế cũng đã đủ rồi!
Nghe lời mẹ Băng Thanh chậm rãi bưng bát chè lên múc một thìa bỏ vào miệng. Vị ngọt ngọt bùi bùi nhanh chóng hoà tan nơi đầu lưỡi mang lại cảm giác thanh khiết khó tả, không nhịn được Băng Thanh múc thêm một thìa nữa lần này ăn rất ngon lành khiến mẹ cô vui vẻ nở nụ cười.
Khi bát chè khoai môn đã nằm yên vị trong dạ dày, đặt bát xuống,Băng Thanh hỏi mẹ: “ Bố đâu ạ?”
“ Bố con bận việc công ty lát nữa mới vào thăm con được, con nghỉ ngơi chút đi”
“ Con muốn về nhà, bố mẹ đừng ép con ở đây nữa” Băng Thanh nhăn mặt biểu tình khó chịu.
“ Không được, con ở nốt hôm nay đi,mai hẵng về” mẹ cô quyết tâm ngăn cản.
Băng Thanh xụ mặt, thật sự mà nói ở đây cô ngủ cũng chẳng ngon chi bằng về nhà vẫn thoải mái hơn,hơn nữa ngày mai mới về e là không kịp nấu đồ ăn sáng cho tên mỹ nam sâu bọ ấy ăn, vì vậy cô nàng nào đó vẫn chống đối đến cùng,“ Mẹ làm giấy xuất viện cho con đi, con có việc phải đi bây giờ”
Mẹ cô kinh ngạc,gần 6h tối rồi Băng Thanh còn muốn ra ngoài sao?
“ Con biết bây giờ là mấy giờ không? Con còn muốn đi đâu nữa? Về muộn biết ăn nói sao với bố con đây?”
“ Không sao đâu ạ, con đi một lát rồi về ngay, trước 8h con sẽ về mà” Băng Thanh kiên quyết
Mẹ cô buông tiếng thở dài,thông qua đó Băng Thanh dám chắc mẹ đã thoả hiệp.
“ Hay để mẹ kêu Nghiêm Kiệt đưa con đi?”
Nhắc đến nam thần Băng Thanh tự nhiên thấy ớn lạnh,đi với hắn thì thà đi một mình còn hơn...
“ Không cần đâu mẹ, con bắt taxi”
“ Được rồi, con không nói mẹ cũng tự biết,người ta mới về nước công việc giải quyết còn chưa xong,chuyện gì cũng nhờ vả sợ phiền hà người ta lắm!”
Băng Thanh gật đầu, thiếu điều tung hô mẹ là nhà nhân đạo của chủ nghĩa xã hội. Không nhắc đến hắn thì thôi nhắc đến Băng Thanh lại thấy bực mình,người đâu mà quái dị, cứ mang vẻ doạ người thế để làm gì chứ? Cũng may lúc đó cô lăn ra ngủ như chết không thì đấu võ mồm với hắn thật là chuốc hoạ vào thân mà...
Nhưng hắn bỏ đi lúc nào vậy nhỉ? Trong lúc cô ngủ hắn làm gì? Không lẽ ngồi ngắm cô? Ôi...
Băng Thanh đưa tay lên sờ má,cả khuôn mặt nóng bừng như người say rượu. Lòng chửi thầm, chết tiệt là cô đang xấu hổ đó sao?
***
Chiếc taxi đỗ lại ven đường, Băng Thanh bước xuống không quên cúi đầu lịch sự chào bác tài xế.
Ánh đèn đường rực rỡ chiếu xuống ôm trọn thân hình nhỏ bé, trong cơn gió nhẹ Băng Thanh cúi đầu bước đi.
Nghĩa trang Hoa Du về đêm tĩnh mịch như bức tranh cổ tích mang tên nàng công chúa ngủ trong rừng, xa xa chỉ có tiếng côn trùng thi thoảng kêu lên hợp xướng bản đồng ca theo cơn gió nhẹ truyền tới. Bầu trời về đêm được thắp sáng bởi hàng ngàn vì tinh tú, ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng chiếu xuống toả ra từng tia ấm áp, đêm nay trăng tròn đẹp quá!
Băng Thanh rảo bước trên con đường mòn mọc đầy cỏ dại, bước chân dừng lại trước nấm mồ xanh mướt cỏ non...
Nhìn Băng Nghi mỉm cười xinh đẹp tựa ánh nắng ban mai trái tim Băng Thanh như bị ai bóp nghẹn. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay dài mảnh khảnh đưa ra khẽ chạm vào di ảnh ,không kiềm chế được nhẹ nhàng ôm lấy tấm bia khắc tên người em gái mà cô yêu quý khóc nức nở...
Màn đêm yên tĩnh. Gió nhẹ thổi qua. Tiếng khóc não lòng.
Có cô gái đi qua lứa tuổi 18. Có số phận đứng chờ hạnh phúc hay khổ đau?
Căn phòng trống trải chỉ có mình Băng Thanh cô độc, ngoài khung cửa sổ ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời,những tia nắng cuối ngày chiếu xuyên qua đám mây bao phủ lên cảnh vật mang vẻ cô tịch đến rợn ngợp...
“ Băng Thanh con tỉnh rồi à?”
Mẹ mang một túi đồ nhẹ nhàng khép cửa rồi đến bên cạnh Băng Thanh, sau đó đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường, từ tốn mở ra.
Băng Thanh ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt bốc ra, dạ dày vì thế cũng réo lên không ngừng biểu tình dữ dội. Giờ mới để ý cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì! Hình như lần này cô mê man rất lâu thì phải, Băng Thanh biết bản thân mình mắc chứng bệnh lạ nhưng cô nhất quyết không nói với ai,mỗi lần ngất xỉu cô chỉ vờ như cơ thể mình đang suy nhược . Lúc đầu bố mẹ cô thật sự kinh hãi ,lâu dần chuyện đang yên đang lành tự nhiên chết lâm sàng đối với cô và mọi người không còn lạ lẫm gì nữa!
“ Đói rồi đúng không?” mẹ mỉm cười, đổ thức ăn ra bát , âu yếm nhìn cô, cất giọng trìu mến “ Nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Băng Thanh ngẩn người. Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Nhìn bát chè trên tay mẹ ánh mắt cô khẽ chấn động. Là chè khoai môn!
Mỗi năm một lần vào dịp này cô đều được mẹ đặc biệt chuẩn bị ột bát chè khoai môn. Đó là món ăn cô thích nhất lúc còn rất nhỏ, thậm chí nói “nghiện” cũng không sai, vì ngoài chè khoai môn ra cô không thể ăn được món chè nào khác! Trái ngược với Băng Thanh, Băng Nghi chỉ thích mỗi kem khoai môn, cho nên mỗi lần sinh nhật mẹ luôn nấu cho chị em cô mỗi người hai suất... Thi thoảng hai chị em cô còn giở trò chọc ghẹo tranh đồ ăn của nhau, nhưng khi cầm đồ ăn của đối phương lên thì đúng là nuốt không trôi nổi! Có lẽ đó là vì sở thích của mỗi người đã được mặc định sẵn từ lúc sinh ra cho nên không thể chứa đựng thêm một lý do nào nữa. 14 năm qua, Băng Thanh chưa một lần đón sinh nhật, bởi cô sợ bố mẹ sẽ buồn, sẽ đau lòng mà nhớ đến Băng Nghi vì vậy khi 6 tuổi tiệc sinh nhật bị cô cự tuyệt hoàn toàn..
Nhìn bát chè nghi ngút khói Băng Thanh thấy khoé mắt cay cay, không kìm được nước mắt khẽ chực trào lăn dài ướt cả gò má xanh xao, giây phút này cô thấy trái tim mình hoàn toàn tê dại, nỗi nhớ Băng Nghi càng lớn thì nỗi ân hận trong cô càng mãnh liệt. Băng Nghi à chị tàn nhẫn lắm phải không?
“ Con ăn đi cho nóng, chẳng phải con thích nhất món chè khoai môn vừa mới múc ra sao?” Mẹ cầm bát chè đặt vào tay Băng Thanh, đôi mắt không giấu nổi những giọt lệ,đau đớn hằn lên cả khuôn mặt đang cố kìm nén tiếng nấc. Nỗi đau này có lẽ đi suốt cuộc đời sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai...
“ Mẹ...” Băng Thanh nghẹn ngào, từng tiếng nấc bật ra trong cuống họng,cô vội ngồi dậy đặt bát chè lên bàn rồi ôm lấy mẹ cố gắng xoá đi nỗi sợ hãi trong lòng...
“ Được rồi, đừng khóc nữa, Băng Thanh ngoan,nghe lời mẹ ăn một chút nhé!” mẹ dịu dàng vỗ lưng cô an ủi. Bà biết đã từ rất lâu Băng Thanh không thể chịu đựng nổi cú sốc này, nỗi ám ảnh nhìn thấy Băng Nghi rơi từ trên cao xuống khiến con bé luôn gặp ác mộng hàng đêm, người làm mẹ như bà tất nhiên rất hiểu cảm giác đó. Cảm giác thế giới tươi đẹp bỗng nhiên sụp đổ trước mắt. 5 tuổi còn quá nhỏ để nhận thức tất cả, quá yếu đuối để xoá đi cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm ấy ra khỏi kí ức.
Bà biết con gái bà bấy lâu nay đã tự dằn vặt mình như thế nào, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt sưng vù cùng những dấu tay, bà không kìm lòng nổi ôm lấy Băng Thanh vào lòng khóc rất thống khổ. Băng Thanh con gái bà ngốc nghếch lắm, ngốc đến nỗi tự gây thương tổn cho chính mình, xem đau đớn là một loại phát tiết giải quyết ức chế trong lòng. Cũng giống như hôm qua nó đã tự hành hạ mình bằng cách huỷ hoại gương mặt, nếu bà không sớm phát hiện e là không thể qua khỏi. Khi nhìn thấy cơ thể lạnh ngắt của Băng Thanh nằm sõng soài giữa sàn bà đã sợ hãi đến nhường nào, bà đã mất Băng Nghi rồi quyết không thể mất thêm Băng Thanh được nữa... Đấy cũng là lý do tại sao hôm nay bà đã nấu món chè khoai môn này,bà muốn bù đắp cho Băng Thanh nhiều hơn...Bấy lâu nay sống trong đau khổ như thế cũng đã đủ rồi!
Nghe lời mẹ Băng Thanh chậm rãi bưng bát chè lên múc một thìa bỏ vào miệng. Vị ngọt ngọt bùi bùi nhanh chóng hoà tan nơi đầu lưỡi mang lại cảm giác thanh khiết khó tả, không nhịn được Băng Thanh múc thêm một thìa nữa lần này ăn rất ngon lành khiến mẹ cô vui vẻ nở nụ cười.
Khi bát chè khoai môn đã nằm yên vị trong dạ dày, đặt bát xuống,Băng Thanh hỏi mẹ: “ Bố đâu ạ?”
“ Bố con bận việc công ty lát nữa mới vào thăm con được, con nghỉ ngơi chút đi”
“ Con muốn về nhà, bố mẹ đừng ép con ở đây nữa” Băng Thanh nhăn mặt biểu tình khó chịu.
“ Không được, con ở nốt hôm nay đi,mai hẵng về” mẹ cô quyết tâm ngăn cản.
Băng Thanh xụ mặt, thật sự mà nói ở đây cô ngủ cũng chẳng ngon chi bằng về nhà vẫn thoải mái hơn,hơn nữa ngày mai mới về e là không kịp nấu đồ ăn sáng cho tên mỹ nam sâu bọ ấy ăn, vì vậy cô nàng nào đó vẫn chống đối đến cùng,“ Mẹ làm giấy xuất viện cho con đi, con có việc phải đi bây giờ”
Mẹ cô kinh ngạc,gần 6h tối rồi Băng Thanh còn muốn ra ngoài sao?
“ Con biết bây giờ là mấy giờ không? Con còn muốn đi đâu nữa? Về muộn biết ăn nói sao với bố con đây?”
“ Không sao đâu ạ, con đi một lát rồi về ngay, trước 8h con sẽ về mà” Băng Thanh kiên quyết
Mẹ cô buông tiếng thở dài,thông qua đó Băng Thanh dám chắc mẹ đã thoả hiệp.
“ Hay để mẹ kêu Nghiêm Kiệt đưa con đi?”
Nhắc đến nam thần Băng Thanh tự nhiên thấy ớn lạnh,đi với hắn thì thà đi một mình còn hơn...
“ Không cần đâu mẹ, con bắt taxi”
“ Được rồi, con không nói mẹ cũng tự biết,người ta mới về nước công việc giải quyết còn chưa xong,chuyện gì cũng nhờ vả sợ phiền hà người ta lắm!”
Băng Thanh gật đầu, thiếu điều tung hô mẹ là nhà nhân đạo của chủ nghĩa xã hội. Không nhắc đến hắn thì thôi nhắc đến Băng Thanh lại thấy bực mình,người đâu mà quái dị, cứ mang vẻ doạ người thế để làm gì chứ? Cũng may lúc đó cô lăn ra ngủ như chết không thì đấu võ mồm với hắn thật là chuốc hoạ vào thân mà...
Nhưng hắn bỏ đi lúc nào vậy nhỉ? Trong lúc cô ngủ hắn làm gì? Không lẽ ngồi ngắm cô? Ôi...
Băng Thanh đưa tay lên sờ má,cả khuôn mặt nóng bừng như người say rượu. Lòng chửi thầm, chết tiệt là cô đang xấu hổ đó sao?
***
Chiếc taxi đỗ lại ven đường, Băng Thanh bước xuống không quên cúi đầu lịch sự chào bác tài xế.
Ánh đèn đường rực rỡ chiếu xuống ôm trọn thân hình nhỏ bé, trong cơn gió nhẹ Băng Thanh cúi đầu bước đi.
Nghĩa trang Hoa Du về đêm tĩnh mịch như bức tranh cổ tích mang tên nàng công chúa ngủ trong rừng, xa xa chỉ có tiếng côn trùng thi thoảng kêu lên hợp xướng bản đồng ca theo cơn gió nhẹ truyền tới. Bầu trời về đêm được thắp sáng bởi hàng ngàn vì tinh tú, ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng chiếu xuống toả ra từng tia ấm áp, đêm nay trăng tròn đẹp quá!
Băng Thanh rảo bước trên con đường mòn mọc đầy cỏ dại, bước chân dừng lại trước nấm mồ xanh mướt cỏ non...
Nhìn Băng Nghi mỉm cười xinh đẹp tựa ánh nắng ban mai trái tim Băng Thanh như bị ai bóp nghẹn. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay dài mảnh khảnh đưa ra khẽ chạm vào di ảnh ,không kiềm chế được nhẹ nhàng ôm lấy tấm bia khắc tên người em gái mà cô yêu quý khóc nức nở...
Màn đêm yên tĩnh. Gió nhẹ thổi qua. Tiếng khóc não lòng.
Có cô gái đi qua lứa tuổi 18. Có số phận đứng chờ hạnh phúc hay khổ đau?