Chương 41: Tiểu tổ tông! Ngươi muốn chọc tức ta phải không?
Lúc Tư Vu quay về Tĩnh Giang cung thì trời đã tối hẳn.
Một con mèo vàng bự chảng lao vào lòng Tư Vu, mặc cho y ghét bỏ nó vẫn cứ bám víu lấy y không buông tới khi nào y chịu ôm mèo đi vào thì thôi.
Y thấy tiểu cô nương hồng y Miên Tích gật gù ở bàn trà trong sân viện, không khỏi thở dài. Con mèo vàng trong ngực Tư Vu đột nhiên kêu meo meo, khiến Miên Tích tỉnh táo trong chốc lát. Thấy Tư Vu, nàng cười tươi đến híp cả hai mắt lại.
"Vu ca đi đâu giờ này mới về?" Miên Tích hỏi.
Tư Vu không trả lời nàng mà lại nói: "Buổi tối trời lạnh, nàng mau về phòng đi."
Miên Tích bĩu môi: "Lạnh gì chứ... Tiên tu mà còn sợ lạnh sao!"
Tư Vu bất đắc dĩ lắm. Y đi tới ngồi bên cạnh Miên Tích, khẽ nghiêng người đưa tay sửa sang mấy lọn tóc mai tán loạn trên trán nàng. Con mèo vàng không bám y nữa, rất biết điều nhảy ra rồi chạy mất tăm.
"Tiểu Tích..."
"Suỵt! Ta biết huynh đang rất mệt mỏi, có đúng không?"
"Ta..."
Miên Tích nhào vào lòng Tư Vu, ôm chặt y, rồi nàng dịu dàng bảo: "Không sao hết, huynh đừng lo nghĩ nhiều nữa. Tối nay Bắc Minh thành có nhạc phường đến từ Tây Vực, huynh dẫn ta đi xem nhé?"
"Được, nàng thích là được." Ánh mắt Tư Vu lấp lánh ý cười.
...
"Nhìn kìa, đó là một cầm sư!"
Phù Uyên dõi theo hướng Sở Tranh nhìn qua, thấy Nguyệt Giang lâu bên kia sông có rất nhiều người, nổi bật nhất là một cầm sư hắc y mang mặt nạ đang ôm đàn Hạc ung dung ngồi trên tít góc mái cao ngất.
Người chung quanh bên dưới ngẩng cổ nhìn lên, tựa như nhìn một vị thần. Phù Uyên nghĩ, phong thái của người đó sao cứ giống giống bậc đế vương chứ không phải một người đánh đàn bình thường?
"Tiểu tổ tông! Ngươi nhìn hắn lâu như vậy làm gì?" Sở Tranh chợt túm bả vai Phù Uyên quay lại nhìn mình.
"Chẳng phải sư tôn một mực dẫn ta đi xem nhạc phường Tây vực hay sao? Ta đang xem đây." Phù Uyên thản nhiên đáp.
"Ai cho ngươi nhìn chằm chằm nam nhân khác!"
Phù Uyên không thèm để ý đến thái độ ghen tuông của sư tôn, nhưng y vẫn di chuyển tầm mắt không nhìn cầm sư nữa mà chuyển sang một cô nương. "Ồ? Sư tôn nhìn kìa, đó có phải Tiểu Tích cùng Tư Vu không?"
Sở Tranh nhăn mặt nhìn theo, nghi hoặc nói: "Từ lúc nào sư tôn lại dẫn theo nữ đệ tử đi chơi như vậy?"
Phù Uyên cười khẽ nói: "Tiểu Tích không phải nữ đệ tử, coi chừng nàng là sư nương đó."
Nghe vậy, Sở Tranh lập tức quay phắt lại: "Ngươi nói vậy là sao?"
"Từ lần đầu tiên ta dẫn Miên Tích đến Vô Cực tiên tông, nhìn phản ứng của Tư Vu là ta đã biết chắc rồi." - Phù Uyên ung dung đáp. "Không phải sư tôn định qua chào hỏi đấy chứ?"
"Không đi." Sở Tranh đáp ngay tắp lự. "Hai người đang có mâu thuẫn, ta sợ xíu nữa đánh nhau sập thành Bắc Minh."
Phù Uyên cười cười không đáp, nhưng lại lần nữa ngẩng đầu nhìn vị cầm sư áo đen.
"Sao hắn không chơi đàn nhỉ, chỉ ôm đàn trưng bày là được à?" Sở Tranh hơi bất mãn nói. "Ta cá là hắn đánh đàn rất dở."
"Ta cá là diện mạo hắn rất đẹp." Phù Uyên thản nhiên nói rồi rảo bước đi nhanh.
Sở Tranh nghe vậy thì trợn mắt nói: "Tiểu tổ tông! Ngươi muốn chọc tức ta phải không?"
Phù Uyên không thèm để ý đến Sở Tranh, tìm một quán trà nước để ngồi lại. Người đến đông quá, y còn phải đặt bàn dành cho khách thượng cấp ở tít trên lầu cao nhất với giá cắt cổ đối với người thường. Được cái vị trí này rất đẹp, khoảng cách cũng chỉ tầm chục thước, Phù Uyên gần như ngồi ngang tầm mắt với vị cầm sư nọ. Sở Tranh ghen đến giận, tự tách ra ngồi một bàn trong góc, lúc lúc lại nhìn ra đánh giá cầm sư hắc y. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, riêng dáng vẻ đĩnh đạc thần thái kia đã ăn đứt mình rồi. Đáng ngại hơn là hắn không nhìn ra thực lực của đối phương, e là kẻ này có tu vi rất cao hoặc có cao nhân che chở.
Khi người ta mang bánh và trà mà Phù Uyên đã gọi từ nãy lên, Sở Tranh lại không nhịn được nhìn dáng vẻ của tiểu tổ tông nhà mình khi ăn, chỉ cảm thấy y quá đẹp, động tác ăn cũng mang vẻ thanh tao lại có chút dụ hoặc. Đấy là kẻ si tình nhìn người mình ái mộ bao giờ cũng ra một bức tranh khác...
Một lát sau Phù Uyên ngừng ăn rồi uống thêm ngụm trà, rồi thản nhiên quay sang ngoắc ngoắc tay với Sở Tranh: "Sư tôn, lại đây."
Sở Tranh rõ ràng là định giữ giá không thèm qua, nhưng vì động tác ngoắc tay kia quá mức dụ hoặc lại có chút thiếu đòn, thế là hắn không chịu được đứng dậy đi qua. Ban đầu còn kiêu căng đứng trước mặt Phù Uyên không thèm nhìn y, sau bỗng dưng bị Phù Uyên đột ngột đứng dậy kéo xuống.
Bàn ở đây là bàn thấp, mỗi bàn chỉ có hai cái đệm để người ta ngồi dưới sàn nên trong chốc lát bọn họ đã ngã chồng lên nhau.
Một vài vị khách gần đó ngóng nhìn đôi nam nam dài cổ, có người còn xuýt xoa giả bộ che mặt không dám nhìn tiếp.
Phù Uyên thản nhiên với một chiếc bánh trên bàn nhét vô miệng Sở Tranh, sau đó vô tình đẩy đối phương ra rồi ngồi lại cho ngay ngắn.
Một lát sau, Phù Uyên lại không chịu nổi mà nói với Sở Tranh: "Sư tôn ăn thì ăn đi, nhìn ta làm gì?"
Sau đó Phù Uyên liền trợn mắt nhìn Sở Tranh đem cái bánh nãy giờ còn ngậm trong miệng đặt lại ngay ngắn vào đĩa, tiếp đó đối phương liền đột ngột áp sát vào ôm trọn lấy y. Người khác nhìn vào chỉ tưởng là họ đang châu đầu ghé tai mà thôi.
Phù Uyên cảm nhận rất rõ tiếng tim đập loạn nhịp của đối phương cùng với cảm giác nóng bỏng khi bờ môi người nọ lướt qua vành tai y, hơn thế nữa là Sở Tranh khẽ nói bên tai mình:
"Tiểu Uyên, bánh này ta không muốn ăn. Ta... Muốn ăn ngươi."
Sắc mặt Phù Uyên đỏ lựng, y giận dữ đẩy Sở Tranh ra, lạnh lùng nói: "Cút!"
Sở Tranh mặt dày ngồi lại bên cạnh ngay ngắn, vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Phù Uyên hết cách, lại quay ra ngoài nhìn cầm sư, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Chỉ một ánh mắt thôi, Phù Uyên suýt nữa đã không xong... Kẻ kia sao lại có thể mạnh như vậy, chỉ mỗi ánh mắt cũng có thể giết người!!!
Thấy y đột nhiên ôm ngực đau đớn, Sở Tranh sợ hãi ôm lấy y: "Tiểu Uyên! Sao đột nhiên thành ra như vậy?"
Hắn chợt hiểu ra, nhìn về phía cầm sư hắc y, ánh mắt muốn giết người không che dấu.
Cầm sư không để tâm đến Sở Tranh, ngón tay lướt nhẹ trên những dây đàn. Hạc cầm vang lên, êm dịu như suối chảy, vang xa trăm dặm, trong chốc lát đã khiến người ta mê đắm giai điệu này.
Phù Uyên nhờ vào linh khí Sở Tranh truyền qua, một lúc sau mới cảm thấy khá hơn.
Sở Tranh giận dữ. "Hắn và ngươi có thù oán gì chứ?"
Nói rồi hắn định đi tính sổ nhưng bị Phù Uyên túm tay ngăn lại.
"Đừng... cả hai chúng ta hợp lực cũng không đánh lại hắn đâu."
"Uyên nhi!"
"Sư tôn... ngươi không cần phải mạo hiểm vì ta."
Không bao lâu sau tiếng đàn hạc đã dứt, bóng dáng cầm sư thoáng chốc chẳng thấy đâu, để lại biết bao tiếc nuối cho người nghe.
"Hắn và ta sẽ gặp lại lần nữa." Phù Uyên chắc chắn nói.
Rồi y đứng lên, rời khỏi quán trà. Sở Tranh đi theo phía sau y, vẻ mặt đầy suy tư.
...
Hôm sau, Phù Uyên nghe tin yêu ma đã được dẹp yên chỉ trong một đêm.
Rõ là tin tốt, nhưng y không nghĩ ra thế lực nào có thể can thiệp ngoài sứ giả tộc và thiên đạo. Vô Cực tiên tông thì vui mừng khôn xiết, bởi lẽ nhiều người chuẩn bị đi bình loạn sẽ không phải đi nữa.
Sở Tranh vì thế mà nhân cơ hội quấn lấy Phù Uyên cả buổi sáng, khiến cho y phải bỏ trốn khỏi núi Minh Ưu. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, càng về tối càng mưa to gió lớn, Phù Uyên sợ về núi Minh Ưu sẽ bị Sở Tranh ép hỏi về chuyện tình cảm thì không đỡ nổi, y bèn kiếm một nơi nào đó thanh tĩnh mà ngồi lại.
Ở Vô Cực tiên tông có một hồ sen rất lớn nằm ở phía bắc, giữa hồ sen có một cái đình cũng lớn, cao hai tầng. Phù Uyên leo lên tầng hai, ngồi sát lan can ngây người ngắm cảnh.
Trong đêm mưa, Phù Uyên vừa mới ngồi đó chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng ai đó khóc to trong mưa. Rồi y thấy một bóng dáng hồng y chạy dọc con đường vào giữa hồ sen. Người đó dừng lại ở lầu dưới của ngôi đình mà khóc nức nở.
Phù Uyên ngây ra, vì biết người kia chẳng phải ai khác chính là Miên Tích. Mới hôm trước Miên Tích còn rất tốt, nàng còn cùng Tư Vu đi xem nhạc phường cơ mà?
"Tiểu Tích..."
Phù Uyên ở tầng trên ngây ra, biết Tư Vu cũng tới đây rồi. Y chẳng thích nghe lén chuyện nhà người khác, họa chăng xíu nữa còn phải đánh nhau với Tư Vu thì phiền to, bèn ẩn thân bay từ lầu hai ra bờ hồ. Y định bụng quay về Minh Ưu trúc cung thì thấy một bóng người y phục đen che ô màu đỏ, đứng ở bờ hồ trân trân nhìn về phía giữa hồ nơi có hai người đang cãi vã.
Phải nói là kẻ này đứng im như cục đá vậy.
Phù Uyên vừa nhìn liền nhận ra nam nhân hắc y này chính là cầm sư hôm qua, có chút giật mình không hiểu vì sao đối phương lại xuất hiện ở Vô Cực tiên tông.
Lẽ ra y định mặc kệ người kia, nếu như hắn ta không làm gì thì y sẽ giả vờ không thấy, ai dè đối phương lại mở miệng nói: "Ngươi rất giống phụ thân ngươi."
Một con mèo vàng bự chảng lao vào lòng Tư Vu, mặc cho y ghét bỏ nó vẫn cứ bám víu lấy y không buông tới khi nào y chịu ôm mèo đi vào thì thôi.
Y thấy tiểu cô nương hồng y Miên Tích gật gù ở bàn trà trong sân viện, không khỏi thở dài. Con mèo vàng trong ngực Tư Vu đột nhiên kêu meo meo, khiến Miên Tích tỉnh táo trong chốc lát. Thấy Tư Vu, nàng cười tươi đến híp cả hai mắt lại.
"Vu ca đi đâu giờ này mới về?" Miên Tích hỏi.
Tư Vu không trả lời nàng mà lại nói: "Buổi tối trời lạnh, nàng mau về phòng đi."
Miên Tích bĩu môi: "Lạnh gì chứ... Tiên tu mà còn sợ lạnh sao!"
Tư Vu bất đắc dĩ lắm. Y đi tới ngồi bên cạnh Miên Tích, khẽ nghiêng người đưa tay sửa sang mấy lọn tóc mai tán loạn trên trán nàng. Con mèo vàng không bám y nữa, rất biết điều nhảy ra rồi chạy mất tăm.
"Tiểu Tích..."
"Suỵt! Ta biết huynh đang rất mệt mỏi, có đúng không?"
"Ta..."
Miên Tích nhào vào lòng Tư Vu, ôm chặt y, rồi nàng dịu dàng bảo: "Không sao hết, huynh đừng lo nghĩ nhiều nữa. Tối nay Bắc Minh thành có nhạc phường đến từ Tây Vực, huynh dẫn ta đi xem nhé?"
"Được, nàng thích là được." Ánh mắt Tư Vu lấp lánh ý cười.
...
"Nhìn kìa, đó là một cầm sư!"
Phù Uyên dõi theo hướng Sở Tranh nhìn qua, thấy Nguyệt Giang lâu bên kia sông có rất nhiều người, nổi bật nhất là một cầm sư hắc y mang mặt nạ đang ôm đàn Hạc ung dung ngồi trên tít góc mái cao ngất.
Người chung quanh bên dưới ngẩng cổ nhìn lên, tựa như nhìn một vị thần. Phù Uyên nghĩ, phong thái của người đó sao cứ giống giống bậc đế vương chứ không phải một người đánh đàn bình thường?
"Tiểu tổ tông! Ngươi nhìn hắn lâu như vậy làm gì?" Sở Tranh chợt túm bả vai Phù Uyên quay lại nhìn mình.
"Chẳng phải sư tôn một mực dẫn ta đi xem nhạc phường Tây vực hay sao? Ta đang xem đây." Phù Uyên thản nhiên đáp.
"Ai cho ngươi nhìn chằm chằm nam nhân khác!"
Phù Uyên không thèm để ý đến thái độ ghen tuông của sư tôn, nhưng y vẫn di chuyển tầm mắt không nhìn cầm sư nữa mà chuyển sang một cô nương. "Ồ? Sư tôn nhìn kìa, đó có phải Tiểu Tích cùng Tư Vu không?"
Sở Tranh nhăn mặt nhìn theo, nghi hoặc nói: "Từ lúc nào sư tôn lại dẫn theo nữ đệ tử đi chơi như vậy?"
Phù Uyên cười khẽ nói: "Tiểu Tích không phải nữ đệ tử, coi chừng nàng là sư nương đó."
Nghe vậy, Sở Tranh lập tức quay phắt lại: "Ngươi nói vậy là sao?"
"Từ lần đầu tiên ta dẫn Miên Tích đến Vô Cực tiên tông, nhìn phản ứng của Tư Vu là ta đã biết chắc rồi." - Phù Uyên ung dung đáp. "Không phải sư tôn định qua chào hỏi đấy chứ?"
"Không đi." Sở Tranh đáp ngay tắp lự. "Hai người đang có mâu thuẫn, ta sợ xíu nữa đánh nhau sập thành Bắc Minh."
Phù Uyên cười cười không đáp, nhưng lại lần nữa ngẩng đầu nhìn vị cầm sư áo đen.
"Sao hắn không chơi đàn nhỉ, chỉ ôm đàn trưng bày là được à?" Sở Tranh hơi bất mãn nói. "Ta cá là hắn đánh đàn rất dở."
"Ta cá là diện mạo hắn rất đẹp." Phù Uyên thản nhiên nói rồi rảo bước đi nhanh.
Sở Tranh nghe vậy thì trợn mắt nói: "Tiểu tổ tông! Ngươi muốn chọc tức ta phải không?"
Phù Uyên không thèm để ý đến Sở Tranh, tìm một quán trà nước để ngồi lại. Người đến đông quá, y còn phải đặt bàn dành cho khách thượng cấp ở tít trên lầu cao nhất với giá cắt cổ đối với người thường. Được cái vị trí này rất đẹp, khoảng cách cũng chỉ tầm chục thước, Phù Uyên gần như ngồi ngang tầm mắt với vị cầm sư nọ. Sở Tranh ghen đến giận, tự tách ra ngồi một bàn trong góc, lúc lúc lại nhìn ra đánh giá cầm sư hắc y. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, riêng dáng vẻ đĩnh đạc thần thái kia đã ăn đứt mình rồi. Đáng ngại hơn là hắn không nhìn ra thực lực của đối phương, e là kẻ này có tu vi rất cao hoặc có cao nhân che chở.
Khi người ta mang bánh và trà mà Phù Uyên đã gọi từ nãy lên, Sở Tranh lại không nhịn được nhìn dáng vẻ của tiểu tổ tông nhà mình khi ăn, chỉ cảm thấy y quá đẹp, động tác ăn cũng mang vẻ thanh tao lại có chút dụ hoặc. Đấy là kẻ si tình nhìn người mình ái mộ bao giờ cũng ra một bức tranh khác...
Một lát sau Phù Uyên ngừng ăn rồi uống thêm ngụm trà, rồi thản nhiên quay sang ngoắc ngoắc tay với Sở Tranh: "Sư tôn, lại đây."
Sở Tranh rõ ràng là định giữ giá không thèm qua, nhưng vì động tác ngoắc tay kia quá mức dụ hoặc lại có chút thiếu đòn, thế là hắn không chịu được đứng dậy đi qua. Ban đầu còn kiêu căng đứng trước mặt Phù Uyên không thèm nhìn y, sau bỗng dưng bị Phù Uyên đột ngột đứng dậy kéo xuống.
Bàn ở đây là bàn thấp, mỗi bàn chỉ có hai cái đệm để người ta ngồi dưới sàn nên trong chốc lát bọn họ đã ngã chồng lên nhau.
Một vài vị khách gần đó ngóng nhìn đôi nam nam dài cổ, có người còn xuýt xoa giả bộ che mặt không dám nhìn tiếp.
Phù Uyên thản nhiên với một chiếc bánh trên bàn nhét vô miệng Sở Tranh, sau đó vô tình đẩy đối phương ra rồi ngồi lại cho ngay ngắn.
Một lát sau, Phù Uyên lại không chịu nổi mà nói với Sở Tranh: "Sư tôn ăn thì ăn đi, nhìn ta làm gì?"
Sau đó Phù Uyên liền trợn mắt nhìn Sở Tranh đem cái bánh nãy giờ còn ngậm trong miệng đặt lại ngay ngắn vào đĩa, tiếp đó đối phương liền đột ngột áp sát vào ôm trọn lấy y. Người khác nhìn vào chỉ tưởng là họ đang châu đầu ghé tai mà thôi.
Phù Uyên cảm nhận rất rõ tiếng tim đập loạn nhịp của đối phương cùng với cảm giác nóng bỏng khi bờ môi người nọ lướt qua vành tai y, hơn thế nữa là Sở Tranh khẽ nói bên tai mình:
"Tiểu Uyên, bánh này ta không muốn ăn. Ta... Muốn ăn ngươi."
Sắc mặt Phù Uyên đỏ lựng, y giận dữ đẩy Sở Tranh ra, lạnh lùng nói: "Cút!"
Sở Tranh mặt dày ngồi lại bên cạnh ngay ngắn, vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Phù Uyên hết cách, lại quay ra ngoài nhìn cầm sư, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Chỉ một ánh mắt thôi, Phù Uyên suýt nữa đã không xong... Kẻ kia sao lại có thể mạnh như vậy, chỉ mỗi ánh mắt cũng có thể giết người!!!
Thấy y đột nhiên ôm ngực đau đớn, Sở Tranh sợ hãi ôm lấy y: "Tiểu Uyên! Sao đột nhiên thành ra như vậy?"
Hắn chợt hiểu ra, nhìn về phía cầm sư hắc y, ánh mắt muốn giết người không che dấu.
Cầm sư không để tâm đến Sở Tranh, ngón tay lướt nhẹ trên những dây đàn. Hạc cầm vang lên, êm dịu như suối chảy, vang xa trăm dặm, trong chốc lát đã khiến người ta mê đắm giai điệu này.
Phù Uyên nhờ vào linh khí Sở Tranh truyền qua, một lúc sau mới cảm thấy khá hơn.
Sở Tranh giận dữ. "Hắn và ngươi có thù oán gì chứ?"
Nói rồi hắn định đi tính sổ nhưng bị Phù Uyên túm tay ngăn lại.
"Đừng... cả hai chúng ta hợp lực cũng không đánh lại hắn đâu."
"Uyên nhi!"
"Sư tôn... ngươi không cần phải mạo hiểm vì ta."
Không bao lâu sau tiếng đàn hạc đã dứt, bóng dáng cầm sư thoáng chốc chẳng thấy đâu, để lại biết bao tiếc nuối cho người nghe.
"Hắn và ta sẽ gặp lại lần nữa." Phù Uyên chắc chắn nói.
Rồi y đứng lên, rời khỏi quán trà. Sở Tranh đi theo phía sau y, vẻ mặt đầy suy tư.
...
Hôm sau, Phù Uyên nghe tin yêu ma đã được dẹp yên chỉ trong một đêm.
Rõ là tin tốt, nhưng y không nghĩ ra thế lực nào có thể can thiệp ngoài sứ giả tộc và thiên đạo. Vô Cực tiên tông thì vui mừng khôn xiết, bởi lẽ nhiều người chuẩn bị đi bình loạn sẽ không phải đi nữa.
Sở Tranh vì thế mà nhân cơ hội quấn lấy Phù Uyên cả buổi sáng, khiến cho y phải bỏ trốn khỏi núi Minh Ưu. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, càng về tối càng mưa to gió lớn, Phù Uyên sợ về núi Minh Ưu sẽ bị Sở Tranh ép hỏi về chuyện tình cảm thì không đỡ nổi, y bèn kiếm một nơi nào đó thanh tĩnh mà ngồi lại.
Ở Vô Cực tiên tông có một hồ sen rất lớn nằm ở phía bắc, giữa hồ sen có một cái đình cũng lớn, cao hai tầng. Phù Uyên leo lên tầng hai, ngồi sát lan can ngây người ngắm cảnh.
Trong đêm mưa, Phù Uyên vừa mới ngồi đó chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng ai đó khóc to trong mưa. Rồi y thấy một bóng dáng hồng y chạy dọc con đường vào giữa hồ sen. Người đó dừng lại ở lầu dưới của ngôi đình mà khóc nức nở.
Phù Uyên ngây ra, vì biết người kia chẳng phải ai khác chính là Miên Tích. Mới hôm trước Miên Tích còn rất tốt, nàng còn cùng Tư Vu đi xem nhạc phường cơ mà?
"Tiểu Tích..."
Phù Uyên ở tầng trên ngây ra, biết Tư Vu cũng tới đây rồi. Y chẳng thích nghe lén chuyện nhà người khác, họa chăng xíu nữa còn phải đánh nhau với Tư Vu thì phiền to, bèn ẩn thân bay từ lầu hai ra bờ hồ. Y định bụng quay về Minh Ưu trúc cung thì thấy một bóng người y phục đen che ô màu đỏ, đứng ở bờ hồ trân trân nhìn về phía giữa hồ nơi có hai người đang cãi vã.
Phải nói là kẻ này đứng im như cục đá vậy.
Phù Uyên vừa nhìn liền nhận ra nam nhân hắc y này chính là cầm sư hôm qua, có chút giật mình không hiểu vì sao đối phương lại xuất hiện ở Vô Cực tiên tông.
Lẽ ra y định mặc kệ người kia, nếu như hắn ta không làm gì thì y sẽ giả vờ không thấy, ai dè đối phương lại mở miệng nói: "Ngươi rất giống phụ thân ngươi."