Chương 47: Sư tôn cầm thú... Ta cũng là lần đầu! (H+)
"Sư tôn... Ta..."
Phù Uyên nghẹn ngào không nói nên lời, chính y cũng không nghĩ đến lúc ấy mình nghĩ cũng chẳng nghĩ đã tưởng rằng người đó là Sở Tranh. Vậy chẳng phải trong lòng y, người mình yêu vẫn luôn là hắn, chỉ là không dám thừa nhận hay sao?
Y bối rối thấy Sở Tranh nhìn mình với vẻ chờ mong. Rồi y lại nghĩ, dù gì cũng đang trong mộng, thế là cắn răng nói: "Ta... Ta yêu ngươi."
Sở Tranh khẽ cười. "Uyên nhi, trông ngươi như
bị ta ép nói câu đó vậy."
Phù Uyên luống cuống: "Ta... Ta nói thật."
Y không muốn Sở Tranh lại ý kiến nữa, thế là vòng tay câu lấy cổ hắn, nhón chân lên hôn lên môi hắn một cái.
Hai mắt Sở Tranh lóe lên ý niệm chiếm hữu điên cuồng, ôm chặt Phù Uyên hơn. Hắn đảo khách thành chủ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của Phù Uyên. Mới ban đầu hắn còn dịu dàng dây dưa bên ngoài, sau đó càng ngày càng mạnh bạo tiến sâu hơn, cướp lấy ngọt ngào của người trong lòng.
Hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau nóng bỏng lại ướt át, tiếng hôn lưỡi khiến Phù Uyên mặt đỏ tai hồng. Y không chịu nổi muốn tách ra, nhưng lại càng bị giữ chặt hơn, Sở Tranh hôn y tựa như sói đói lâu ngày. Đến tận khi hắn đẩy y lên một phiến đá, y mới lấy lại một chút lí trí:
"Sư tôn... Đừng mà."
Sơ Tranh chuyến sang hôn lên vành tai y, đoạn thì thầm: "Uyên nhi, ta biết ngươi cũng muốn mà."
Phù Uyên mặt đỏ như sắp bốc cháy, cuối cùng vẫn vòng tay ôm cổ hắn, bộ dạng mặc
cho đối phương làm gì thì làm.
...
Dưới ánh trăng, hai thân thể y sam rối loạn đang chồng chéo lên nhau, âm thanh phát ra khiến người ta đỏ mặt.
Hai mắt Phù Uyên ngân ngấn nước, dung nhan ngày thường mang nét lạnh lùng kiêu ngạo nay lại trở nên phong tình quyến rũ. Mỗi lần Sở Tranh đâm vào bên trong thân thể y, y lại không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ vui sướng.
"Ư ư... A Tranh ngươi nhẹ một chút... Ah!"
Dù trong mộng nhưng hai thực thể cuốn lấy nhau lại có cảm giác chân thực đến lạ, Phù Uyên cảm nhận rõ ràng vật kia của đối phương vừa to vừa dài, mỗi lần tiến vào đều khiến y không nhịn được sinh ra cảm giác sẽ hỏng mất. Nhưng khi hắn đâm vào nơi sâu nhất sẽ nghiền ép một điểm khiến y phải rên rỉ không ngừng.
Sở Tranh lại càng điên cuồng đâm rút vào trong, hắn cảm nhận được Phù Uyên chảy rất nhiều nước, hơn nữa vách thịt của y vừa mềm mại vừa nóng bỏng. Mỗi lần hắn lùi ra thì đối phương sẽ như mút lấy như không muốn hắn đi, khiến hắn sướng đến da đầu cũng tê dại. Tiểu tổ tông của hắn ngày thường kiêu ngạo lạnh lùng, giờ đây bị hắn làm đến mơ màng phát ra tiếng rên rỉ không ngừng, hai chân mở lớn mặc hắn xâm phạm. Phía dưới là một mảng *** **** ướt sũng hai đùi y, thậm chí còn nhỏ xuống mặt đá trơn nhẵn.
Phù Uyên đang chìm trong bể dục liên miên, bỗng dưng cảm giác Sở Tranh muốn rút ra thì không khỏi lắc đầu: "Đừng mà..."
Phù Uyên theo bản năng càng mút chặt hơn, khiến cho người bên trên cũng phải thốt ra tiếng rên khe khẽ. Hắn rút ra, phía dưới bỗng chốc trống rỗng, y lại không chịu nổi vặn eo, miệng không ngừng nài nỉ: "Ưm... A Tranh cho ta... khó chịu quá... muốn ngươi đâm ta..."
Y mơ màng cảm thấy mình bị xốc lên, sau đó ngồi vào lòng Sở Tranh. Mặt đối mặt, hắn hôn y say đắm, phía dưới lại dùng thứ đó đâm vào trong.
"Ư ư..."
Tư thế này khiến y cảm thấy lạ lẫm nhưng Sở Tranh lại đâm rất sâu. Thậm chí hắn còn vùi đầu ngậm lấy một bên trái anh đào của y không ngừng kích thích, một tay vân vê bén còn lại, chẳng mấy chốc đã khiến y nhũn ra như nước, dựa vào lồng ngực hắn rên rỉ không ngừng.
Hồi lâu sau, đối phương dường như bị y làm cho mất hết lí trí, đôi tay nhấn eo y đâm rút mạnh mẽ, tốc độ ngày một nhanh khiến y chịu không nổi phải cầu xin: "A... A Tranh chậm chút... Ta chịu không nổi... Ư!"
"Uyên nhi, ta làm ngươi có sướng không?"
"Ưmm... ư... sướng."
Một trận tê dại chạy khắp người Phù Uyên, khoải cảm bỗng dưng ập đến như thủy triều, y bị đâm đến cao trào, phía trước cũng bắn ra. Trong cơn mơ màng, hai mắt y nhòa đi. Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ kéo dài của mình và tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân, hắn đâm y một lúc nữa rồi gầm lên bắn tất cả vào bên trong thân thể y. Cảm giác thứ đối phương bắn vào quá nhiều, lại vô cùng nóng bỏng khiến y không chịu nổi mà cao trào lần hai.
Sở Tranh hôn y sau cơn mây mưa, dịu dàng đến lạ. "Uyên nhi, ta yêu ngươi..."
Phù Uyên mơ màng để hắn hôn. Bỗng chốc cảm giác bản thân hụt chân, y giật mình mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường thở dốc.
Thì ra... Đúng là mơ.
Nhưng rồi một bóng dáng đè lên thân thể y, giọng của Sở Tranh khàn khàn nhẫn nhịn. "Uyên nhi, mới nãy chỉ là bắt đầu thôi."
"Không được... Sư tôn." Phù Uyên hốt hoảng.
Mới nãy trong mộng hai người thần hồn giao hoan, nhưng bây giờ không phải là mộng, y có cảm giác nếu tiếp tục sẽ hỏng mất...
"Ngoan, cho ta... Được không?" Sở Tranh vừa để lại dấu vết lên cổ y vừa dụ dỗ: "Ta mới lần đầu nếm thử tư vị sung sướng, vẫn còn chưa đủ."
Phù Uyên nức nở: "Sư tôn cầm thú... Ta cũng là lần đầu... a!"
Một đêm thác loạn.
Phù Uyên nghẹn ngào không nói nên lời, chính y cũng không nghĩ đến lúc ấy mình nghĩ cũng chẳng nghĩ đã tưởng rằng người đó là Sở Tranh. Vậy chẳng phải trong lòng y, người mình yêu vẫn luôn là hắn, chỉ là không dám thừa nhận hay sao?
Y bối rối thấy Sở Tranh nhìn mình với vẻ chờ mong. Rồi y lại nghĩ, dù gì cũng đang trong mộng, thế là cắn răng nói: "Ta... Ta yêu ngươi."
Sở Tranh khẽ cười. "Uyên nhi, trông ngươi như
bị ta ép nói câu đó vậy."
Phù Uyên luống cuống: "Ta... Ta nói thật."
Y không muốn Sở Tranh lại ý kiến nữa, thế là vòng tay câu lấy cổ hắn, nhón chân lên hôn lên môi hắn một cái.
Hai mắt Sở Tranh lóe lên ý niệm chiếm hữu điên cuồng, ôm chặt Phù Uyên hơn. Hắn đảo khách thành chủ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của Phù Uyên. Mới ban đầu hắn còn dịu dàng dây dưa bên ngoài, sau đó càng ngày càng mạnh bạo tiến sâu hơn, cướp lấy ngọt ngào của người trong lòng.
Hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau nóng bỏng lại ướt át, tiếng hôn lưỡi khiến Phù Uyên mặt đỏ tai hồng. Y không chịu nổi muốn tách ra, nhưng lại càng bị giữ chặt hơn, Sở Tranh hôn y tựa như sói đói lâu ngày. Đến tận khi hắn đẩy y lên một phiến đá, y mới lấy lại một chút lí trí:
"Sư tôn... Đừng mà."
Sơ Tranh chuyến sang hôn lên vành tai y, đoạn thì thầm: "Uyên nhi, ta biết ngươi cũng muốn mà."
Phù Uyên mặt đỏ như sắp bốc cháy, cuối cùng vẫn vòng tay ôm cổ hắn, bộ dạng mặc
cho đối phương làm gì thì làm.
...
Dưới ánh trăng, hai thân thể y sam rối loạn đang chồng chéo lên nhau, âm thanh phát ra khiến người ta đỏ mặt.
Hai mắt Phù Uyên ngân ngấn nước, dung nhan ngày thường mang nét lạnh lùng kiêu ngạo nay lại trở nên phong tình quyến rũ. Mỗi lần Sở Tranh đâm vào bên trong thân thể y, y lại không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ vui sướng.
"Ư ư... A Tranh ngươi nhẹ một chút... Ah!"
Dù trong mộng nhưng hai thực thể cuốn lấy nhau lại có cảm giác chân thực đến lạ, Phù Uyên cảm nhận rõ ràng vật kia của đối phương vừa to vừa dài, mỗi lần tiến vào đều khiến y không nhịn được sinh ra cảm giác sẽ hỏng mất. Nhưng khi hắn đâm vào nơi sâu nhất sẽ nghiền ép một điểm khiến y phải rên rỉ không ngừng.
Sở Tranh lại càng điên cuồng đâm rút vào trong, hắn cảm nhận được Phù Uyên chảy rất nhiều nước, hơn nữa vách thịt của y vừa mềm mại vừa nóng bỏng. Mỗi lần hắn lùi ra thì đối phương sẽ như mút lấy như không muốn hắn đi, khiến hắn sướng đến da đầu cũng tê dại. Tiểu tổ tông của hắn ngày thường kiêu ngạo lạnh lùng, giờ đây bị hắn làm đến mơ màng phát ra tiếng rên rỉ không ngừng, hai chân mở lớn mặc hắn xâm phạm. Phía dưới là một mảng *** **** ướt sũng hai đùi y, thậm chí còn nhỏ xuống mặt đá trơn nhẵn.
Phù Uyên đang chìm trong bể dục liên miên, bỗng dưng cảm giác Sở Tranh muốn rút ra thì không khỏi lắc đầu: "Đừng mà..."
Phù Uyên theo bản năng càng mút chặt hơn, khiến cho người bên trên cũng phải thốt ra tiếng rên khe khẽ. Hắn rút ra, phía dưới bỗng chốc trống rỗng, y lại không chịu nổi vặn eo, miệng không ngừng nài nỉ: "Ưm... A Tranh cho ta... khó chịu quá... muốn ngươi đâm ta..."
Y mơ màng cảm thấy mình bị xốc lên, sau đó ngồi vào lòng Sở Tranh. Mặt đối mặt, hắn hôn y say đắm, phía dưới lại dùng thứ đó đâm vào trong.
"Ư ư..."
Tư thế này khiến y cảm thấy lạ lẫm nhưng Sở Tranh lại đâm rất sâu. Thậm chí hắn còn vùi đầu ngậm lấy một bên trái anh đào của y không ngừng kích thích, một tay vân vê bén còn lại, chẳng mấy chốc đã khiến y nhũn ra như nước, dựa vào lồng ngực hắn rên rỉ không ngừng.
Hồi lâu sau, đối phương dường như bị y làm cho mất hết lí trí, đôi tay nhấn eo y đâm rút mạnh mẽ, tốc độ ngày một nhanh khiến y chịu không nổi phải cầu xin: "A... A Tranh chậm chút... Ta chịu không nổi... Ư!"
"Uyên nhi, ta làm ngươi có sướng không?"
"Ưmm... ư... sướng."
Một trận tê dại chạy khắp người Phù Uyên, khoải cảm bỗng dưng ập đến như thủy triều, y bị đâm đến cao trào, phía trước cũng bắn ra. Trong cơn mơ màng, hai mắt y nhòa đi. Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ kéo dài của mình và tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân, hắn đâm y một lúc nữa rồi gầm lên bắn tất cả vào bên trong thân thể y. Cảm giác thứ đối phương bắn vào quá nhiều, lại vô cùng nóng bỏng khiến y không chịu nổi mà cao trào lần hai.
Sở Tranh hôn y sau cơn mây mưa, dịu dàng đến lạ. "Uyên nhi, ta yêu ngươi..."
Phù Uyên mơ màng để hắn hôn. Bỗng chốc cảm giác bản thân hụt chân, y giật mình mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường thở dốc.
Thì ra... Đúng là mơ.
Nhưng rồi một bóng dáng đè lên thân thể y, giọng của Sở Tranh khàn khàn nhẫn nhịn. "Uyên nhi, mới nãy chỉ là bắt đầu thôi."
"Không được... Sư tôn." Phù Uyên hốt hoảng.
Mới nãy trong mộng hai người thần hồn giao hoan, nhưng bây giờ không phải là mộng, y có cảm giác nếu tiếp tục sẽ hỏng mất...
"Ngoan, cho ta... Được không?" Sở Tranh vừa để lại dấu vết lên cổ y vừa dụ dỗ: "Ta mới lần đầu nếm thử tư vị sung sướng, vẫn còn chưa đủ."
Phù Uyên nức nở: "Sư tôn cầm thú... Ta cũng là lần đầu... a!"
Một đêm thác loạn.