Chương 53: Biệt ly (2)
Mấy người nọ người thì mang vẻ mặt đau thương, người mang vẻ mặt tiếc nuối, lập tức cho thuộc hạ đi qua đem thi thể Giang Tư Dư đi.
Nhìn là biết giả bộ, bởi Giang Tư Dư không thân không quen một ai trong số họ, lúc y mới chật vật tiếp quản tông môn nguyên một đám trưởng lão còn vờ thoái lui không quan tâm thế sự...
Phù Uyên sao có thể không hiểu những người kia, bọn họ chưa bao giờ để ý thế cục, bất cứ khi nào xảy ra chuyện đều không thấy mặt mà chỉ chờ tới khi kết thúc mới xuất hiện kiếm lợi ích. Hiện tại tông chủ Giang Tư Dư đã chết, hơn nữa không ít người cho là sư tổ Tư Vu không thể nào còn sống, ba đồ đệ của Tư Vu một người chết một người vẫn luôn không thấy xuất hiện... Quả thực là cơ hội tốt với những kẻ ôm tâm tư xấu. Bọn họ đều cảm thấy Tư Vu giấu họ rất nhiều thứ có ích. Vô Cực tiên tông lớn như vậy mà tài nguyên không có là bao, đệ tử thì quá ít khiến bọn họ chướng mắt lâu lắm rồi.
Chấp pháp trưởng lão là một nam nhân trung niên có diện mạo hung ác, vừa tới nơi đã vung phược tiên tỏa ra định bắt cả hai sư đồ Phù Uyên lại.
Phù Uyên lập tức định chống trả, nhưng Sở Tranh lại không cho y tiến lên. Kết quả dây trói bắt được Sở Tranh, trói cứng hắn lại. Phược tiên tỏa là dây chuyên trói tiên tu, linh lực của Sở Tranh cũng bị khống chế theo.
Chấp pháp trưởng lão không ngờ Sở Tranh không chống cự nhưng vẫn lạnh mặt kéo phược tiên tỏa để thu Sở Tranh lại.
Phù Uyên mặt lạnh triệu hồi kiếm chém đứt dây trói, vô cảm nói với Sở Tranh: "Sư tôn không cần phải áy náy, vốn dĩ khi Vô Thần đoạt xác Giang Tư Dư đã không còn rồi, y không phải do ngươi giết."
Mấy người kia không ngờ tới Phù Uyên chỉ dùng kiếm bình thường đã chém đứt phược tiên tỏa, ai nấy đều lộ ra biểu tình đề phòng. Chấp pháp trưởng lão giận quá hóa cười, bỗng dưng nói: "Có bản lĩnh chặt đứt dây trói tiên tu thì chỉ có thể là ngươi không phải tiên tu! Yêu ma phương nào!"
Ông ta lại vung một dây trói khác, lần này là phược ma tỏa chuyên bắt yêu ma tu.
Phù Uyên không để ý ông ta mà nói với Sở Tranh: "Sư tôn, tại sao ngoài cổng chính thành có động tĩnh lớn như vậy cũng không có ai trong thành biết chuyện?"
Sở Tranh lắc đầu, ban nãy hắn đuổi theo Vô Thần cũng không thấy có gì bất thường trong thành.
Theo lí mà nói thì dù có là trong đêm thì xảy ra động tĩnh lớn như vậy vẫn sẽ có rất nhiều người tới xem tình huống. Thêm nữa ban nãy khi mưa chưa tạnh đã có tiếng cầu cứu huyên náo, hiện tại vì sao lại yên lặng như vậy.
Phù Uyên mang theo nghi hoặc song vì vẫn bị đám người nhiều chuyện cầm chân nên tạm thời không thể đi xem tình hình, bèn yên lặng thả Nhật Ảnh điệp ra. Chúng bay lượn một vòng quanh y rồi bay vào thành, giữa đêm ánh lên màu đỏ cam bắt mắt lại kì ảo.
Lúc này, chấp pháp trưởng lão và một đám người nhìn dây phược ma tỏa bất động cách Phù Uyên cả thước đến mức hai mắt sắp rơi ra luôn rồi. Ông ta tiến không được thì mặt đỏ tía tai muốn thu dây lại cũng bị một lực bí ẩn ngăn trở, tức nhưng không làm gì được.
"Phù Uyên! Ngươi... Ngươi... Ngươi? Các vị tiên quân! Người này nhất định có vấn đề!!! Không được bỏ qua cho y, theo lí mà nói thì Sở Tranh giết tông chủ,y là đệ tử cũng phải chịu tội,"
Phù Uyên nghe chấp pháp trưởng lão nói vậy thì bật cười: "Thân là chấp pháp trưởng lão, lẽ ra ông phải là người quyết đoán sát phạt, cớ sao lời nói chỉ toàn cảm tính như vậy?"
Y không muốn dông dài với bọn họ, lại qua Nhật Ảnh điệp thấy một vài chuyện không tốt lắm, bèn quay lại dùng ánh mắt ra hiệu với Sở Tranh.
Hai người đồng thời niệm chú, sương trắng dày đặc đột nhiên mịt mù trong tầm mắt người khác.
"Muốn chạy?"
Nhưng mấy người đó làm sao nhanh hơn hai người bọn họ, chỉ trong chốc lát khói mù thì họ đã không thấy tăm hơi đâu cả.
...
Một đêm ác mộng qua đi, trời lại sáng, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn khiến người ta bàng hoàng.
Phía đông của Vô Cực tiên tông có một vùng rừng núi vừa rộng lớn lại vừa hoang vu hẻo lánh, dễ thấy có một ngọn núi cao vút nằm lẻ loi, gọi là núi Cô Đơn. Đứng trên núi Cô Đơn có thể nhìn thấy toàn cảnh một vùng rộng lớn bao gồm Vô Cực tiên tông và một phần thành Bắc Minh.
Đâu đó một khoảng đất trên ngọn núi này, có hai người vận y phục đen quỳ trước hai nấm mộ mới nằm san sát nhau. Hương nhang đèn đóm đã tắt, họ vẫn không hề nhúc nhích.
"Đệ sẽ báo thù cho nhị sư huynh và Mục Hạc, thật đó." Sở Tranh nghẹn ngào nói. "Nếu có kiếp sau hai người phải thật hạnh phúc nhé!"
Nhìn là biết giả bộ, bởi Giang Tư Dư không thân không quen một ai trong số họ, lúc y mới chật vật tiếp quản tông môn nguyên một đám trưởng lão còn vờ thoái lui không quan tâm thế sự...
Phù Uyên sao có thể không hiểu những người kia, bọn họ chưa bao giờ để ý thế cục, bất cứ khi nào xảy ra chuyện đều không thấy mặt mà chỉ chờ tới khi kết thúc mới xuất hiện kiếm lợi ích. Hiện tại tông chủ Giang Tư Dư đã chết, hơn nữa không ít người cho là sư tổ Tư Vu không thể nào còn sống, ba đồ đệ của Tư Vu một người chết một người vẫn luôn không thấy xuất hiện... Quả thực là cơ hội tốt với những kẻ ôm tâm tư xấu. Bọn họ đều cảm thấy Tư Vu giấu họ rất nhiều thứ có ích. Vô Cực tiên tông lớn như vậy mà tài nguyên không có là bao, đệ tử thì quá ít khiến bọn họ chướng mắt lâu lắm rồi.
Chấp pháp trưởng lão là một nam nhân trung niên có diện mạo hung ác, vừa tới nơi đã vung phược tiên tỏa ra định bắt cả hai sư đồ Phù Uyên lại.
Phù Uyên lập tức định chống trả, nhưng Sở Tranh lại không cho y tiến lên. Kết quả dây trói bắt được Sở Tranh, trói cứng hắn lại. Phược tiên tỏa là dây chuyên trói tiên tu, linh lực của Sở Tranh cũng bị khống chế theo.
Chấp pháp trưởng lão không ngờ Sở Tranh không chống cự nhưng vẫn lạnh mặt kéo phược tiên tỏa để thu Sở Tranh lại.
Phù Uyên mặt lạnh triệu hồi kiếm chém đứt dây trói, vô cảm nói với Sở Tranh: "Sư tôn không cần phải áy náy, vốn dĩ khi Vô Thần đoạt xác Giang Tư Dư đã không còn rồi, y không phải do ngươi giết."
Mấy người kia không ngờ tới Phù Uyên chỉ dùng kiếm bình thường đã chém đứt phược tiên tỏa, ai nấy đều lộ ra biểu tình đề phòng. Chấp pháp trưởng lão giận quá hóa cười, bỗng dưng nói: "Có bản lĩnh chặt đứt dây trói tiên tu thì chỉ có thể là ngươi không phải tiên tu! Yêu ma phương nào!"
Ông ta lại vung một dây trói khác, lần này là phược ma tỏa chuyên bắt yêu ma tu.
Phù Uyên không để ý ông ta mà nói với Sở Tranh: "Sư tôn, tại sao ngoài cổng chính thành có động tĩnh lớn như vậy cũng không có ai trong thành biết chuyện?"
Sở Tranh lắc đầu, ban nãy hắn đuổi theo Vô Thần cũng không thấy có gì bất thường trong thành.
Theo lí mà nói thì dù có là trong đêm thì xảy ra động tĩnh lớn như vậy vẫn sẽ có rất nhiều người tới xem tình huống. Thêm nữa ban nãy khi mưa chưa tạnh đã có tiếng cầu cứu huyên náo, hiện tại vì sao lại yên lặng như vậy.
Phù Uyên mang theo nghi hoặc song vì vẫn bị đám người nhiều chuyện cầm chân nên tạm thời không thể đi xem tình hình, bèn yên lặng thả Nhật Ảnh điệp ra. Chúng bay lượn một vòng quanh y rồi bay vào thành, giữa đêm ánh lên màu đỏ cam bắt mắt lại kì ảo.
Lúc này, chấp pháp trưởng lão và một đám người nhìn dây phược ma tỏa bất động cách Phù Uyên cả thước đến mức hai mắt sắp rơi ra luôn rồi. Ông ta tiến không được thì mặt đỏ tía tai muốn thu dây lại cũng bị một lực bí ẩn ngăn trở, tức nhưng không làm gì được.
"Phù Uyên! Ngươi... Ngươi... Ngươi? Các vị tiên quân! Người này nhất định có vấn đề!!! Không được bỏ qua cho y, theo lí mà nói thì Sở Tranh giết tông chủ,y là đệ tử cũng phải chịu tội,"
Phù Uyên nghe chấp pháp trưởng lão nói vậy thì bật cười: "Thân là chấp pháp trưởng lão, lẽ ra ông phải là người quyết đoán sát phạt, cớ sao lời nói chỉ toàn cảm tính như vậy?"
Y không muốn dông dài với bọn họ, lại qua Nhật Ảnh điệp thấy một vài chuyện không tốt lắm, bèn quay lại dùng ánh mắt ra hiệu với Sở Tranh.
Hai người đồng thời niệm chú, sương trắng dày đặc đột nhiên mịt mù trong tầm mắt người khác.
"Muốn chạy?"
Nhưng mấy người đó làm sao nhanh hơn hai người bọn họ, chỉ trong chốc lát khói mù thì họ đã không thấy tăm hơi đâu cả.
...
Một đêm ác mộng qua đi, trời lại sáng, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn khiến người ta bàng hoàng.
Phía đông của Vô Cực tiên tông có một vùng rừng núi vừa rộng lớn lại vừa hoang vu hẻo lánh, dễ thấy có một ngọn núi cao vút nằm lẻ loi, gọi là núi Cô Đơn. Đứng trên núi Cô Đơn có thể nhìn thấy toàn cảnh một vùng rộng lớn bao gồm Vô Cực tiên tông và một phần thành Bắc Minh.
Đâu đó một khoảng đất trên ngọn núi này, có hai người vận y phục đen quỳ trước hai nấm mộ mới nằm san sát nhau. Hương nhang đèn đóm đã tắt, họ vẫn không hề nhúc nhích.
"Đệ sẽ báo thù cho nhị sư huynh và Mục Hạc, thật đó." Sở Tranh nghẹn ngào nói. "Nếu có kiếp sau hai người phải thật hạnh phúc nhé!"