Chương 6: Tông chủ thứ tội, Trường An đến muộn rồi
Nhìn từ xa, đã thấy một cột đá lớn khắc hai chữ "Vô Cực" ở ngay lối vào tông môn, cực kì bắt mắt. Vô Cực tiên tông như ẩn như hiện giữa mấy tòa núi lớn, lại gần mới rõ nơi này bao gồm một thung lũng lớn cùng sáu tòa linh sơn chung quanh hợp thành, nhìn qua hơi giống trận lục giác.
Phù Uyên nhìn đến ngây người, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy tông môn tu chân, cảm giác rất mới lạ. Mấy ngày qua y cũng có cơ hội nhìn ngắm một vài nơi trên đại lục, nhưng chưa có nơi nào ngập tràn linh khí như nơi này cả.
Sở Tranh nói với Phù Uyên: "Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi tới điện Vô Cực gặp tông chủ cùng các tiên quân trưởng lão, sau đó... nhận sư tôn nhé?"
Phù Uyên cũng chẳng cho là mấy vị nghe qua có vẻ rất ghê gớm kia lại tiếp đón mình, có lẽ là đang họp hành gì đó mà thôi, đi gặp cũng không sao. Bèn gật đầu: "Vâng."
"Nhất định phải chọn ta đấy nhé?" Sở Tranh mong chờ hỏi tiếp.
Phù Uyên: "..."
"Ngươi vẫn thấy ta không uy tín sao?" Sở Tranh chu môi, nhìn qua đáng yêu không chịu nổi.
"Không phải, thật ra ta... rất vinh dự vì được ca ca để mắt." Phù Uyên hơi mất tự nhiên đáp.
"Vậy ngươi chọn ta chứ?" - Sở Tranh hỏi dồn.
Phù Uyên gật đầu. Bấy giờ Sở Tranh mới yên tâm, dẫn theo Phù Uyên đi qua cột đá tiến vào Vô Cực tiên tông.
Trên đường đi hai người gặp rất nhiều đệ tử, ai nấy đều cung kính với Sở Tranh một tiếng "Sở chân nhân", khiến Phù Uyên không khỏi kinh ngạc, cái nhìn về Sở Tranh cũng trở nên phức tạp hơn đôi chút.
Phù Uyên không có nhiều thời gian để nhìn ngắm Vô Cực tiên tông, bởi rất nhanh Sở Tranh đã dẫn y tới được điện Vô Cực.
Trước điện Vô Cực có một cái sân rất rộng. Ở giữa sân còn có một nơi xây lên như tế đàn, nhìn qua ngoại trừ linh khí mù mịt thì chẳng còn gì khác. Trong phạm vi chung quanh điện xuất hiện rất ít người, hơn nữa chính điện có vẻ nguy nga tráng lệ lại đóng cửa im ỉm, khiến cho người ta có cảm giác áp lực nặng nề. Mặc dù không thoải mái với nơi này cho lắm, nhưng Phù Uyên vẫn im lặng đi theo Sở Tranh. Hai người vừa đi tới, cửa điện lập tức tự động mở ra.
Phù Uyên hít sâu một hơi, bước vào bên trong theo thiếu niên.
Ngoài dự đoán của Phù Uyên, trong điện rất sáng, còn có rất nhiều người đang ngồi trên những vị trí cao thấp khác nhau chung quanh điện. Phù Uyên không nhìn nhiều, mũ trùm đầu cũng che đi biểu tình phức tạp trong mắt y.
Sở Tranh thành thói ôm quyền hành lễ: "Sở Tranh tham kiến sư bá, các vị trưởng lão."
Vị "sư bá" trong miệng Sở Tranh là Lục Khởi Phong - người đang ngồi ở vị trí cao nhất, cũng là tông chủ của Vô Cực tiên tông. Ngoại hình của y là một nam nhân trung niên thân hình cao lớn mặc trường bào xám, mặt mày dữ dằn. Y không mấy thiện cảm nhìn Sở Tranh, lạnh lùng lên tiếng:
"Tốt, lần này chúng ta chờ ngươi về là có việc này muốn thương lượng với ngươi..."
Trực tiếp thế cơ à? - Phù Uyên không khỏi hoài nghi.
Những người khác không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Sở Tranh. Có người còn nhìn thoáng qua Phù Uyên mặc y phục đen có mũ trùm đầu rộng thùng thình đứng sau hắn, nhưng cũng không để vào mắt.
Đối mặt với ánh mắt như lang như hổ của mọi người và nhất là Lục Khởi Phong, Sở Tranh lại chẳng mảy may có lấy một biểu cảm rối loạn nào. Ngược lại hắn còn mỉm cười vô tội rồi lưu loát đáp lại: "Tông chủ sư bá... Ta không thương lượng!"
Sắc mặt Lục Khởi Phong đen xì, nhưng y không nói gì thêm nữa. Một nữ nhân mặc y phục tím che mặt thấy thế khinh thường nói: "Chỉ là một truyền thừa kiếm pháp thôi, các ngươi ép hắn như thế làm gì? Cũng chẳng biết tự lượng sức mình."
Nàng vừa dứt lời thì ngó nghiêng một chút, mặc kệ lời mình vừa nói có chọc đến bao nhiêu người đi nữa, chỉ vào Phù Uyên ở bên dưới mà nói: "Ngươi chính là đứa trẻ mà Sở Tranh nhặt được ở bên ngoài? Sao im lặng vậy, bộ không thấy các tiền bối ở đây sao?"
"Bích Liên tiên tử, hình như nó vẫn chưa có sư tôn, chuyện tiền bối này lại không phải rồi." Sở Tranh chen vào.
Bích Liên tiên tử trừng mắt với Sở Tranh một cái, không nói gì nữa. Bấy giờ Lục Khởi Phong mới lạnh nhạt nói: "Sở Tranh, đưa nó ra chỗ đá Phác Linh."
Sở Tranh mỉm cười: "Vâng."
Rồi hắn khẽ cúi người, chỉ vào vòng tròn pháp trận ở giữa và viên đá nhiều màu lơ lửng sát trần điện ngay sau lưng hai người, nói với Phù Uyên: "Tiểu Uyên, ngươi đi tới vòng tròn đó, chỉ việc đứng một chỗ thôi."
Phù Uyên gật đầu, bước tới pháp trận. Viên đá trên trần nhà bắt đầu sáng lên, chiếu xuống người y một vầng hào quang sáng trắng chói lọi.
Thoáng chốc trong điện im như tờ, nhưng nhanh chóng bị xao động.
"Đơn dị linh căn băng? Hiếm thấy, hiếm thấy."
"Tư chất rất tốt... Ta muốn nhận hắn làm đồ đệ!"
"Băng dị linh căn quả là hiếm gặp, nếu là lôi linh căn thì càng tốt hơn nữa!"
Phù Uyên nghe vậy âm thầm thở phào. Y không rõ mấy thuộc tính linh căn này lắm, nhưng xem chừng linh căn của y cũng không tệ.
"Tiểu Uyên, qua đây giới thiệu với các vị tiền bối một chút." Sở Tranh ra dấu với y.
Phù Uyên bỏ mũ trùm đầu lộ ra gương mặt thanh tú xán lạn. Y đi tới bên cạnh Sở Tranh, cúi người hành lễ với cả ba phía, sau đó mới chầm chậm lên tiếng: "Đệ tử Phù Uyên, bảy tuổi, là trẻ mồ côi lưu lạc ở trung địa, mong được các vị tiền bối châm chước nhập môn. Phù Uyên sẽ gắng hết sức mình tu hành, không để mọi người phải thất vọng."
Nhiều vị trưởng lão ra chiều hài lòng, liên tiếp nhận Phù Uyên làm đệ tử. Nhưng vấn đề ở chỗ là ai cũng muốn nhận, thành thử trong chốc lát đã hình thành cuộc tranh cãi nho nhỏ. Sở Tranh có lời khẳng định của Phù Uyên, chắc cú rằng y sẽ chọn mình bèn lên tiếng: "Các vị trưởng lão khoan hãy tranh cãi, dù gì cũng chỉ có một Phù Uyên thôi. Ta thấy hay là để nó tự chọn sư tôn đi."
"Cũng được." Ai đó đáp.
Lục Khởi Phong chủ trì nói: "Phù Uyên, ngươi thấy hài lòng với ai trong số các vị trưởng lão?"
Phù Uyên vừa quan sát vừa suy nghĩ, thấy Sở Tranh nháy mắt với mình cũng ngó lơ. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không ai có vẻ thân thiện bằng Sở Tranh, đang định chọn hắn thì nghe Bích Liên tiên tử nói: "Hình như Cố tiên quân không tới thì phải? Hắn cũng là băng linh căn, nếu như nhận Phù Uyên thì cũng rất hợp lí."
Nghe vậy Phù Uyên có chút do dự. Vị tiên quân nọ cũng có băng linh căn, vậy chọn hắn có phải tốt hơn không nhỉ? Đang nghĩ ngợi thì y bắt gặp ánh mắt ai oán của Sở Tranh, nên hơi chột dạ mà nhìn sang hướng khác. Đối với chuyện bái sư này y muốn chu toàn một chút, bởi sau này y còn muốn báo thù, cũng để có năng lực làm tròn trách nhiệm sứ giả.
"Nhận đồ đệ? Tiên tử đang nhắc đến ta sao?" Cửa điện lại tự động mở, một nam nhân bạch y thong dong bước vào. "Tông chủ thứ tội, Trường An đến muộn rồi."
Nói xong liền phất tay, thoáng chốc đã xuất hiện ở vị trí để trống của mình.
Phù Uyên không dám tin vào tai mình. Ngay từ lúc người kia bước vào, chẳng cần nhìn mặt, chỉ cần nghe thấy giọng nói của người nọ thôi là đã đủ khiến Phù Uyên sởn cả gai ốc, chết trân tại chỗ. Đúng lúc y cảm nhận người kia đang nhìn mình nên cũng ngẩng đầu nhìn lại đối phương.
Cố Trường An!
Có trời mới biết Phù Uyên đã phải nhẫn nhịn nhường nào mới không để lộ cảm xúc bi thương và căm phẫn đến tột cùng ra ngoài. Y lẳng lặng ngước mắt nhìn Cố Trường An, thu hết ánh mắt rõ ràng là tỏ ra thân thiện nhưng lại có chút thâm trầm của đối phương, trong lòng cũng tự giễu.
Cố Trường An ơi là Cố Trường An, không ngờ lại gặp ngươi ở đây! Không ngờ kiếp trước ngươi lừa ta nói rằng ngươi là tán tu vô danh. Không ngờ ngươi ở đâu cũng có thể trưng ra biểu cảm ôn hòa giả tạo đến phát chán đó... Lại càng không ngờ đến Phù Uyên ta vẫn còn một chút hoài niệm và một sợi tơ tình chưa đứt.
"Ngươi tên gì?" - Cố Trường An hòa nhã hỏi.
Phù Uyên tỉnh lại từ trong thất thần, hơi run giọng đáp: "Tham kiến tiên quân. Ta tên Phù Uyên. Uyên trong 'vực sâu'. "
Cố Trường An chấn động nhìn Phù Uyên, song rất nhanh bình tĩnh đáp: "Ra vậy. Ta và ngươi đều là dị linh căn băng, vừa hay ta cũng muốn nhận thêm một đệ tử, không biết ngươi có nguyện ý không?"
"Đệ tử..."
Thấy Phù Uyên xưng "đệ tử" còn sắp gật đầu đồng ý đến nơi, Sở Tranh liền không cam lòng nói: "Đại sư huynh cũng đã có hai đồ đệ rồi, hay là huynh để cho ta nhận Phù Uyên đi!!!"
"Vậy cũng được." Cố Trường An bất đắc dĩ cười khẽ: "Nhìn đệ kìa, chu môi phồng má hết lên, có sư tôn nào như đệ không hả?"
Phù Uyên nghe vậy quay sang nhìn biểu cảm của Sở Tranh, đúng là... đáng yêu quá thể.
Ôi, vẫn là Sở Tranh tốt hơn!
"Nếu đã vậy còn không mau hành lễ với sư tôn ngươi." - Lục Khởi Phong làm chủ nói.
Phù Uyên vội quỳ xuống rạp đầu thi lễ: "Đệ tử Phù Uyên, bái kiến sư tôn!"
Các vị tiên quân trưởng lão khác, nhất là Tứ trưởng lão và Tống tiên tử, đều tiếc hùi hụi, nhưng ai nấy đều nói vài câu khách sáo chúc mừng Sở Tranh thu nhận đệ tử. Sau đó ai nấy dần ra về, Sở Tranh cũng cười như không cười kéo Phù Uyên về núi Minh Ưu.
Phù Uyên thấy Sở Tranh có vẻ giận thì trong lòng hơi thấp thỏm, dè dặt lên tiếng: "Sư... Sư tôn?"
Hai người đã về đến Minh Ưu trúc cung trên đỉnh núi. Sở Tranh vừa nhét người vào sân vừa cười lạnh thành tiếng, bực bội lên tiếng: "Vì sao trước đó nói nhận ta rồi mà sau lại đổi ý?"
"Sư tôn... Con... Không phải như vậy đâu. Con sai rồi..." - Phù Uyên thấy mình đuối lý thì không khỏi ấp úng đáp.
"Sai chỗ nào?" - Sở Tranh vặn hỏi.
Phù Uyên: "Con không nên có ý định nuốt lời..."
Sở Tranh nghiêm giọng cắt ngang: "Có biết nếu con nhận người khác làm sư tôn thì sẽ có khả năng gặp phải hậu quả thế nào hay không? Con có dám đảm bảo thân phận sứ giả của mình không khiến họ nổi tâm tư xấu không?"
Phù Uyên biết sai, cúi đầu im lặng.
Sở Tranh nói bằng giọng lạnh lùng: "Suy nghĩ rất quan trọng đến hành động, phải suy nghĩ thật thấu đáo. Lần này ta không thể không phạt con..."
Nghe vậy, Phù Uyên cứng đờ cả người, bất an chờ đợi sư tôn nói ra hình phạt của mình.
....
*Lời tác giả: Ban đầu cp truyện không phải tiểu sư tôn với Uyên Uyên đâu, nhưng sau cùng mình thấy Trường An không đáng để Uyên Uyên đợi mấy năm đau khổ như vậy, nên thôi. Ai thích ngược thì ngược, riêng mình là phải chu toàn, phải hạnh phúc, chứ lên bờ xuống ruộng làm gì cho khổ ra.
Ha ha, suýt chút nữa thì Tranh Tranh lên làm trùm rồi, thôi nhượng chức trùm cho vị khách may mắn nào đó vậy... (. ❛ ᴗ ❛.)
Phù Uyên nhìn đến ngây người, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy tông môn tu chân, cảm giác rất mới lạ. Mấy ngày qua y cũng có cơ hội nhìn ngắm một vài nơi trên đại lục, nhưng chưa có nơi nào ngập tràn linh khí như nơi này cả.
Sở Tranh nói với Phù Uyên: "Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi tới điện Vô Cực gặp tông chủ cùng các tiên quân trưởng lão, sau đó... nhận sư tôn nhé?"
Phù Uyên cũng chẳng cho là mấy vị nghe qua có vẻ rất ghê gớm kia lại tiếp đón mình, có lẽ là đang họp hành gì đó mà thôi, đi gặp cũng không sao. Bèn gật đầu: "Vâng."
"Nhất định phải chọn ta đấy nhé?" Sở Tranh mong chờ hỏi tiếp.
Phù Uyên: "..."
"Ngươi vẫn thấy ta không uy tín sao?" Sở Tranh chu môi, nhìn qua đáng yêu không chịu nổi.
"Không phải, thật ra ta... rất vinh dự vì được ca ca để mắt." Phù Uyên hơi mất tự nhiên đáp.
"Vậy ngươi chọn ta chứ?" - Sở Tranh hỏi dồn.
Phù Uyên gật đầu. Bấy giờ Sở Tranh mới yên tâm, dẫn theo Phù Uyên đi qua cột đá tiến vào Vô Cực tiên tông.
Trên đường đi hai người gặp rất nhiều đệ tử, ai nấy đều cung kính với Sở Tranh một tiếng "Sở chân nhân", khiến Phù Uyên không khỏi kinh ngạc, cái nhìn về Sở Tranh cũng trở nên phức tạp hơn đôi chút.
Phù Uyên không có nhiều thời gian để nhìn ngắm Vô Cực tiên tông, bởi rất nhanh Sở Tranh đã dẫn y tới được điện Vô Cực.
Trước điện Vô Cực có một cái sân rất rộng. Ở giữa sân còn có một nơi xây lên như tế đàn, nhìn qua ngoại trừ linh khí mù mịt thì chẳng còn gì khác. Trong phạm vi chung quanh điện xuất hiện rất ít người, hơn nữa chính điện có vẻ nguy nga tráng lệ lại đóng cửa im ỉm, khiến cho người ta có cảm giác áp lực nặng nề. Mặc dù không thoải mái với nơi này cho lắm, nhưng Phù Uyên vẫn im lặng đi theo Sở Tranh. Hai người vừa đi tới, cửa điện lập tức tự động mở ra.
Phù Uyên hít sâu một hơi, bước vào bên trong theo thiếu niên.
Ngoài dự đoán của Phù Uyên, trong điện rất sáng, còn có rất nhiều người đang ngồi trên những vị trí cao thấp khác nhau chung quanh điện. Phù Uyên không nhìn nhiều, mũ trùm đầu cũng che đi biểu tình phức tạp trong mắt y.
Sở Tranh thành thói ôm quyền hành lễ: "Sở Tranh tham kiến sư bá, các vị trưởng lão."
Vị "sư bá" trong miệng Sở Tranh là Lục Khởi Phong - người đang ngồi ở vị trí cao nhất, cũng là tông chủ của Vô Cực tiên tông. Ngoại hình của y là một nam nhân trung niên thân hình cao lớn mặc trường bào xám, mặt mày dữ dằn. Y không mấy thiện cảm nhìn Sở Tranh, lạnh lùng lên tiếng:
"Tốt, lần này chúng ta chờ ngươi về là có việc này muốn thương lượng với ngươi..."
Trực tiếp thế cơ à? - Phù Uyên không khỏi hoài nghi.
Những người khác không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Sở Tranh. Có người còn nhìn thoáng qua Phù Uyên mặc y phục đen có mũ trùm đầu rộng thùng thình đứng sau hắn, nhưng cũng không để vào mắt.
Đối mặt với ánh mắt như lang như hổ của mọi người và nhất là Lục Khởi Phong, Sở Tranh lại chẳng mảy may có lấy một biểu cảm rối loạn nào. Ngược lại hắn còn mỉm cười vô tội rồi lưu loát đáp lại: "Tông chủ sư bá... Ta không thương lượng!"
Sắc mặt Lục Khởi Phong đen xì, nhưng y không nói gì thêm nữa. Một nữ nhân mặc y phục tím che mặt thấy thế khinh thường nói: "Chỉ là một truyền thừa kiếm pháp thôi, các ngươi ép hắn như thế làm gì? Cũng chẳng biết tự lượng sức mình."
Nàng vừa dứt lời thì ngó nghiêng một chút, mặc kệ lời mình vừa nói có chọc đến bao nhiêu người đi nữa, chỉ vào Phù Uyên ở bên dưới mà nói: "Ngươi chính là đứa trẻ mà Sở Tranh nhặt được ở bên ngoài? Sao im lặng vậy, bộ không thấy các tiền bối ở đây sao?"
"Bích Liên tiên tử, hình như nó vẫn chưa có sư tôn, chuyện tiền bối này lại không phải rồi." Sở Tranh chen vào.
Bích Liên tiên tử trừng mắt với Sở Tranh một cái, không nói gì nữa. Bấy giờ Lục Khởi Phong mới lạnh nhạt nói: "Sở Tranh, đưa nó ra chỗ đá Phác Linh."
Sở Tranh mỉm cười: "Vâng."
Rồi hắn khẽ cúi người, chỉ vào vòng tròn pháp trận ở giữa và viên đá nhiều màu lơ lửng sát trần điện ngay sau lưng hai người, nói với Phù Uyên: "Tiểu Uyên, ngươi đi tới vòng tròn đó, chỉ việc đứng một chỗ thôi."
Phù Uyên gật đầu, bước tới pháp trận. Viên đá trên trần nhà bắt đầu sáng lên, chiếu xuống người y một vầng hào quang sáng trắng chói lọi.
Thoáng chốc trong điện im như tờ, nhưng nhanh chóng bị xao động.
"Đơn dị linh căn băng? Hiếm thấy, hiếm thấy."
"Tư chất rất tốt... Ta muốn nhận hắn làm đồ đệ!"
"Băng dị linh căn quả là hiếm gặp, nếu là lôi linh căn thì càng tốt hơn nữa!"
Phù Uyên nghe vậy âm thầm thở phào. Y không rõ mấy thuộc tính linh căn này lắm, nhưng xem chừng linh căn của y cũng không tệ.
"Tiểu Uyên, qua đây giới thiệu với các vị tiền bối một chút." Sở Tranh ra dấu với y.
Phù Uyên bỏ mũ trùm đầu lộ ra gương mặt thanh tú xán lạn. Y đi tới bên cạnh Sở Tranh, cúi người hành lễ với cả ba phía, sau đó mới chầm chậm lên tiếng: "Đệ tử Phù Uyên, bảy tuổi, là trẻ mồ côi lưu lạc ở trung địa, mong được các vị tiền bối châm chước nhập môn. Phù Uyên sẽ gắng hết sức mình tu hành, không để mọi người phải thất vọng."
Nhiều vị trưởng lão ra chiều hài lòng, liên tiếp nhận Phù Uyên làm đệ tử. Nhưng vấn đề ở chỗ là ai cũng muốn nhận, thành thử trong chốc lát đã hình thành cuộc tranh cãi nho nhỏ. Sở Tranh có lời khẳng định của Phù Uyên, chắc cú rằng y sẽ chọn mình bèn lên tiếng: "Các vị trưởng lão khoan hãy tranh cãi, dù gì cũng chỉ có một Phù Uyên thôi. Ta thấy hay là để nó tự chọn sư tôn đi."
"Cũng được." Ai đó đáp.
Lục Khởi Phong chủ trì nói: "Phù Uyên, ngươi thấy hài lòng với ai trong số các vị trưởng lão?"
Phù Uyên vừa quan sát vừa suy nghĩ, thấy Sở Tranh nháy mắt với mình cũng ngó lơ. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không ai có vẻ thân thiện bằng Sở Tranh, đang định chọn hắn thì nghe Bích Liên tiên tử nói: "Hình như Cố tiên quân không tới thì phải? Hắn cũng là băng linh căn, nếu như nhận Phù Uyên thì cũng rất hợp lí."
Nghe vậy Phù Uyên có chút do dự. Vị tiên quân nọ cũng có băng linh căn, vậy chọn hắn có phải tốt hơn không nhỉ? Đang nghĩ ngợi thì y bắt gặp ánh mắt ai oán của Sở Tranh, nên hơi chột dạ mà nhìn sang hướng khác. Đối với chuyện bái sư này y muốn chu toàn một chút, bởi sau này y còn muốn báo thù, cũng để có năng lực làm tròn trách nhiệm sứ giả.
"Nhận đồ đệ? Tiên tử đang nhắc đến ta sao?" Cửa điện lại tự động mở, một nam nhân bạch y thong dong bước vào. "Tông chủ thứ tội, Trường An đến muộn rồi."
Nói xong liền phất tay, thoáng chốc đã xuất hiện ở vị trí để trống của mình.
Phù Uyên không dám tin vào tai mình. Ngay từ lúc người kia bước vào, chẳng cần nhìn mặt, chỉ cần nghe thấy giọng nói của người nọ thôi là đã đủ khiến Phù Uyên sởn cả gai ốc, chết trân tại chỗ. Đúng lúc y cảm nhận người kia đang nhìn mình nên cũng ngẩng đầu nhìn lại đối phương.
Cố Trường An!
Có trời mới biết Phù Uyên đã phải nhẫn nhịn nhường nào mới không để lộ cảm xúc bi thương và căm phẫn đến tột cùng ra ngoài. Y lẳng lặng ngước mắt nhìn Cố Trường An, thu hết ánh mắt rõ ràng là tỏ ra thân thiện nhưng lại có chút thâm trầm của đối phương, trong lòng cũng tự giễu.
Cố Trường An ơi là Cố Trường An, không ngờ lại gặp ngươi ở đây! Không ngờ kiếp trước ngươi lừa ta nói rằng ngươi là tán tu vô danh. Không ngờ ngươi ở đâu cũng có thể trưng ra biểu cảm ôn hòa giả tạo đến phát chán đó... Lại càng không ngờ đến Phù Uyên ta vẫn còn một chút hoài niệm và một sợi tơ tình chưa đứt.
"Ngươi tên gì?" - Cố Trường An hòa nhã hỏi.
Phù Uyên tỉnh lại từ trong thất thần, hơi run giọng đáp: "Tham kiến tiên quân. Ta tên Phù Uyên. Uyên trong 'vực sâu'. "
Cố Trường An chấn động nhìn Phù Uyên, song rất nhanh bình tĩnh đáp: "Ra vậy. Ta và ngươi đều là dị linh căn băng, vừa hay ta cũng muốn nhận thêm một đệ tử, không biết ngươi có nguyện ý không?"
"Đệ tử..."
Thấy Phù Uyên xưng "đệ tử" còn sắp gật đầu đồng ý đến nơi, Sở Tranh liền không cam lòng nói: "Đại sư huynh cũng đã có hai đồ đệ rồi, hay là huynh để cho ta nhận Phù Uyên đi!!!"
"Vậy cũng được." Cố Trường An bất đắc dĩ cười khẽ: "Nhìn đệ kìa, chu môi phồng má hết lên, có sư tôn nào như đệ không hả?"
Phù Uyên nghe vậy quay sang nhìn biểu cảm của Sở Tranh, đúng là... đáng yêu quá thể.
Ôi, vẫn là Sở Tranh tốt hơn!
"Nếu đã vậy còn không mau hành lễ với sư tôn ngươi." - Lục Khởi Phong làm chủ nói.
Phù Uyên vội quỳ xuống rạp đầu thi lễ: "Đệ tử Phù Uyên, bái kiến sư tôn!"
Các vị tiên quân trưởng lão khác, nhất là Tứ trưởng lão và Tống tiên tử, đều tiếc hùi hụi, nhưng ai nấy đều nói vài câu khách sáo chúc mừng Sở Tranh thu nhận đệ tử. Sau đó ai nấy dần ra về, Sở Tranh cũng cười như không cười kéo Phù Uyên về núi Minh Ưu.
Phù Uyên thấy Sở Tranh có vẻ giận thì trong lòng hơi thấp thỏm, dè dặt lên tiếng: "Sư... Sư tôn?"
Hai người đã về đến Minh Ưu trúc cung trên đỉnh núi. Sở Tranh vừa nhét người vào sân vừa cười lạnh thành tiếng, bực bội lên tiếng: "Vì sao trước đó nói nhận ta rồi mà sau lại đổi ý?"
"Sư tôn... Con... Không phải như vậy đâu. Con sai rồi..." - Phù Uyên thấy mình đuối lý thì không khỏi ấp úng đáp.
"Sai chỗ nào?" - Sở Tranh vặn hỏi.
Phù Uyên: "Con không nên có ý định nuốt lời..."
Sở Tranh nghiêm giọng cắt ngang: "Có biết nếu con nhận người khác làm sư tôn thì sẽ có khả năng gặp phải hậu quả thế nào hay không? Con có dám đảm bảo thân phận sứ giả của mình không khiến họ nổi tâm tư xấu không?"
Phù Uyên biết sai, cúi đầu im lặng.
Sở Tranh nói bằng giọng lạnh lùng: "Suy nghĩ rất quan trọng đến hành động, phải suy nghĩ thật thấu đáo. Lần này ta không thể không phạt con..."
Nghe vậy, Phù Uyên cứng đờ cả người, bất an chờ đợi sư tôn nói ra hình phạt của mình.
....
*Lời tác giả: Ban đầu cp truyện không phải tiểu sư tôn với Uyên Uyên đâu, nhưng sau cùng mình thấy Trường An không đáng để Uyên Uyên đợi mấy năm đau khổ như vậy, nên thôi. Ai thích ngược thì ngược, riêng mình là phải chu toàn, phải hạnh phúc, chứ lên bờ xuống ruộng làm gì cho khổ ra.
Ha ha, suýt chút nữa thì Tranh Tranh lên làm trùm rồi, thôi nhượng chức trùm cho vị khách may mắn nào đó vậy... (. ❛ ᴗ ❛.)