Chương 62: Hậu duệ phản thần (2)
Diện mạo Tô Cảnh Tự cực kỳ thanh tú, giữa mi tâm có một ấn ký hình ngọn lửa màu đỏ. Nét mặt y rất lạnh lùng vô cảm, nếu nói Phù Uyên cho người ta cảm giác như băng tuyết lạnh lẽo thì Tô Cảnh Tự khiến người ta liên tưởng đến một ngôi sao sáng lạnh ngắt trong đêm đen u tối.
“Mẫu thân ngươi là Tô Yến. Tuy không muốn nhắc đến Tô Yến, nhưng sự thật cô ta vẫn là tỷ tỷ ruột của ta, hai chúng ta là hai người con duy nhất của thần đế đời thứ mười ba. Phụ thân ngươi, là Phù Thành, ca ca song sinh của thần đế đương nhiệm Phù Tự. Thần giới duy chỉ có Thánh sứ tộc mới tính là thần, được chia làm năm họ lớn, Tô, Phù, Bách Lý, Nguyệt, Hoàng. Duy chỉ có Tô thị chúng ta mang dòng máu hắc thánh sứ, khác biệt với bốn tộc kia là bạch thánh sứ. Hắc thánh sứ Tô Thị có sức mạnh tối cao có thể thống trị các gia tộc còn lại. Mười ba đời đế vị thần giới đều do Tô thị nắm giữ, tam giới yên ổn, chúng sinh hạnh phúc. Đời thứ mười bốn, đế vị về tay ta.” Nói đến đây, Tô Cảnh Tự cười nhạt. “Tô Yến đem lòng yêu thần vương Phù Thành, sống chết đòi gả cho hắn. Tộc ta không đời nào chấp nhận kết thân với Phù thị bởi hai tộc từ lâu đã như nước với lửa. Ta và phụ mẫu hết lòng khuyên Tô Yến, sau một thời gian cô ta thông suốt bèn cắt đứt với Phù Thành. Nhưng không ngờ… Tô Yến lại lừa dối ta, lừa dối toàn tộc, mối quan hệ kia thực ra chỉ là giả vờ cắt đứt!!! Đến bây giờ ta vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc Phù Thành đã rót vào tai Tô Yến những lời lẽ gì, hay cho cô ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà thân là một công chúa, cô ta sẵn sàng phá hủy cây sức mạnh bán đứng toàn tộc hắc thánh sứ! Tiếp tay cho Phù vương tàn sát Tô thị, nhẫn tâm tính kế ta vào con đường chết. Tộc hắc thánh sứ vì bị phản bội không kịp trở tay, cây sức mạnh đã tàn, toàn tộc xưa nay không đông chỉ trên dưới một trăm người, gần như đã bị tuyệt diệt. Mẫu thân, phụ thân, và rất nhiều người khác đã chết, ngay cả thần hồn cũng bị hủy đi không cách nào siêu sinh. Ta vì cứu những người cuối cùng của tộc, đã đưa bọn họ đến Cửu Quy, thay đổi thân phận mới, sống như phàm nhân, lập ra Cửu Nguyệt thành, chờ ngày quay lại báo thù. Rất nhiều năm sau đó, ta chưa hề quay trở lại thần giới nên không biết gì về nơi đó sau khi Tô thị thất thế. Chẳng ngờ một năm nọ, Cửu Quy bỗng lan truyền truyền thuyết về sứ giả tộc, hơn nữa đây cũng không phải truyền thuyết hư cấu mà là thật.” Nói đến đây, y nhìn Phù Uyên bằng ánh mắt rất phức tạp. “Tô Yến và người lẽ ra có thể đã thay thế ta ngồi lệ vị trí thần đế lại cam nguyện ở lại Cửu Quy làm sứ giả, hơn nữa hai người họ còn sinh ra ngươi. Không ngờ nữa là sau mấy năm những sứ giả đều mất tích gần sạch. Trong đó bao gồm cả hai người kia. Phù Uyên, ngươi mang dòng máu hai tộc, là con của phản thần.”
Ánh mắt Tô Cảnh Tự nhìn Phù Uyên đầy sát ý, chính Phù Uyên cũng cảm tưởng như đối phương muốn giết chết mình chỉ với ánh mắt đáng sợ ấy. Phù Uyên lui lại hai bước, nhưng không nói gì. Đối với y, thân thế thật sự của mình là gì không quá quan trọng, y chỉ biết rằng mình đã lớn lên ở Tây Vực, cũng có một gia đình như bao đứa trẻ khác mà thôi.
Tô Cảnh Tự cũng chẳng để ý đến hành động lui lại của Phù Uyên, tiếp tục lên tiếng: “Ngươi biết Cố Trường An chứ? Thật ra hắn là Thất trưởng lão của Cửu Nguyệt thành, hơn nữa… Hắn mang họ Tô chứ không phải họ Cố.”
Phù Uyên lắc đầu: “Không thể nào!”
“Thế ngươi nghĩ tại sao hắn lại giết ngươi moi tim?” Tô Cảnh Tự lạnh lùng nói. “Bởi vì ‘sư tôn’ hắn sao? Không! Vì ngươi là con của phản đồ, vì ngươi mang dòng máu Phù thị. Có chuyện này ta thật không hiểu nổi, giết ngươi rồi, Tô Trường An mới biết hắn yêu ngươi. Có tình cảm với con của phản đồ… Thật nực cười. Phù Uyên, là hắn đã hồi sinh ngươi.”
Phù Uyên thật sự hoảng sợ rồi, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Không… Không đâu, ngươi bịa chuyện… là Mục Hạc hồi sinh ta!”
Tô Cảnh Tự lắc đầu. “Sự xuất hiện của linh hồn Mục Hạc chỉ là tình cờ thôi. Nhưng điều đó cũng không quan trọng… Phù Uyên, ngươi tuy là con phản thần nhưng chưa làm chuyện xấu, còn bảo vệ Tây Vực bao nhiêu năm yên bình, hơn nữa ngươi cũng là hậu duệ của Tô thị, ta sẽ không giết ngươi. Ngược lại, ngươi phải có trọng trách vì gia tộc, vì chúng sinh.”
Phù Uyên nhìn thẳng vào mắt đối phương, bình tĩnh hỏi: “Làm sao ta có thể tin lời của ngươi là sự thật?”
“Truy hồn.” Tô Cảnh Tự bình thản nói. “Truy hồn kí ức của ta.”
Truy hồn là thuật pháp chỉ dành cho những người có sức mạnh và ý chí vượt trội. Lục lọi kí ức của kẻ khác là điều tối kỵ với cả hai, những gì riêng tư nhất trong nội tâm của kẻ bị truy hồn cũng có thể bị phơi bày hoàn toàn.
Phù Uyên thật sự đã truy hồn Tô Cảnh Tự, đối phương thật sự không lừa y.
Hóa ra, từ đầu đến cuối, y cứ nghĩ mình rõ hết mọi sự, nhưng thật ra y chỉ là một kẻ đi trong sương mù mà thôi.
Ánh mắt Tô Cảnh Tự vô cùng phức tạp. Giận dữ, bi thương, tuyệt vọng… tất cả ẩn hiện thoáng chốc trong con ngươi màu nâu sẫm của y. “Thần giới hiện đang nội chiến, địa vị của thần đế Phù Hi Thần đang lung lay, thế lực ma quỷ của Vô thần trỗi dậy. Cửu Quy loạn lạc, nhân – ma lần nữa đại chiến… Đã tới thời khắc Tô thị trở lại diệt phản đồ, thanh tẩy lục địa Cửu Quy. Sau khi kết thúc mọi chuyện, nếu Tô thị chưa tuyệt diệt, thần giới sẽ đón chủ nhân thực sự trở về. Một trật tự mới sẽ được thiết lập!”
Dứt lời Tô Cảnh Tự quay lưng đi, rồi biến mất sau màn đêm, để lại Phù Uyên vẫn còn nặng nề tâm sự đứng một mình trong bão tuyết.
Phải, bão tuyết rồi.
Cuồng phong, mưa tuyết, ào ào ập tới, như muốn vùi con người ấy vào trong bế tắc và tuyệt vọng khốn cùng.
Phù Uyên gần như sắp sụp đổ. Y phải làm gì đây? Mọi sự xoay vòng như một cơn lốc xoáy khổng lồ kéo y vào trong những thù hận và tham vọng của rất nhiều thế lực mạnh mẽ. Sở Tranh đã nói đúng, tại sao y không phải một con người bình thường? Tại sao cứ phải là thần, là hậu duệ phản thần?
Bỗng có người ôm lấy y từ phía sau, y mới nhận ra mình đã buông lỏng phòng bị.
“A Uyên, sao ngươi không tránh tuyết lạnh.”
Là Tô Trường An.
Phù Uyên giãy giụa nhưng không thoát ra được vì đối phương cũng không che giấu sức mạnh như trước nữa. Y đành gằn giọng nói: “Có phải ngươi vẫn luôn cho rằng ta là một tên ngu xuẩn luôn bị ngươi che mắt tính toán hay không? Hay cho bao nhiêu năm ta cứ ngỡ mình hồi sinh trả thù ngươi, thì ra… Thì ra chỉ là một con rối đi vòng vòng trong lòng bàn tay ngươi…”
“Ta thật lòng không muốn ngươi biết những chuyện đó.” Tô Trường An càng ôm chặt Phù Uyên hơn. “Ngươi không có liên quan gì đến chuyện của thần giới hết, ta không muốn ngươi bị nguy hiểm. Mạng của ngươi, chỉ có ta mới được lấy mà thôi. A Uyên, ta xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”
“Ngươi điên rồi! Buông ta ra, buông ra…” Giọng Phù Uyên gần như là năn nỉ cầu xin đối phương.
Tô Trường An hôn khẽ lên vành tai Phù Uyên. Hắn cười khẽ, nhỏ giọng thì thầm: “A Uyên của ta sợ Sở Tranh sẽ nhìn thấy sao? Nhưng nhìn xem, không phải hắn đang đứng bên đó ư?”
“Mẫu thân ngươi là Tô Yến. Tuy không muốn nhắc đến Tô Yến, nhưng sự thật cô ta vẫn là tỷ tỷ ruột của ta, hai chúng ta là hai người con duy nhất của thần đế đời thứ mười ba. Phụ thân ngươi, là Phù Thành, ca ca song sinh của thần đế đương nhiệm Phù Tự. Thần giới duy chỉ có Thánh sứ tộc mới tính là thần, được chia làm năm họ lớn, Tô, Phù, Bách Lý, Nguyệt, Hoàng. Duy chỉ có Tô thị chúng ta mang dòng máu hắc thánh sứ, khác biệt với bốn tộc kia là bạch thánh sứ. Hắc thánh sứ Tô Thị có sức mạnh tối cao có thể thống trị các gia tộc còn lại. Mười ba đời đế vị thần giới đều do Tô thị nắm giữ, tam giới yên ổn, chúng sinh hạnh phúc. Đời thứ mười bốn, đế vị về tay ta.” Nói đến đây, Tô Cảnh Tự cười nhạt. “Tô Yến đem lòng yêu thần vương Phù Thành, sống chết đòi gả cho hắn. Tộc ta không đời nào chấp nhận kết thân với Phù thị bởi hai tộc từ lâu đã như nước với lửa. Ta và phụ mẫu hết lòng khuyên Tô Yến, sau một thời gian cô ta thông suốt bèn cắt đứt với Phù Thành. Nhưng không ngờ… Tô Yến lại lừa dối ta, lừa dối toàn tộc, mối quan hệ kia thực ra chỉ là giả vờ cắt đứt!!! Đến bây giờ ta vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc Phù Thành đã rót vào tai Tô Yến những lời lẽ gì, hay cho cô ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà thân là một công chúa, cô ta sẵn sàng phá hủy cây sức mạnh bán đứng toàn tộc hắc thánh sứ! Tiếp tay cho Phù vương tàn sát Tô thị, nhẫn tâm tính kế ta vào con đường chết. Tộc hắc thánh sứ vì bị phản bội không kịp trở tay, cây sức mạnh đã tàn, toàn tộc xưa nay không đông chỉ trên dưới một trăm người, gần như đã bị tuyệt diệt. Mẫu thân, phụ thân, và rất nhiều người khác đã chết, ngay cả thần hồn cũng bị hủy đi không cách nào siêu sinh. Ta vì cứu những người cuối cùng của tộc, đã đưa bọn họ đến Cửu Quy, thay đổi thân phận mới, sống như phàm nhân, lập ra Cửu Nguyệt thành, chờ ngày quay lại báo thù. Rất nhiều năm sau đó, ta chưa hề quay trở lại thần giới nên không biết gì về nơi đó sau khi Tô thị thất thế. Chẳng ngờ một năm nọ, Cửu Quy bỗng lan truyền truyền thuyết về sứ giả tộc, hơn nữa đây cũng không phải truyền thuyết hư cấu mà là thật.” Nói đến đây, y nhìn Phù Uyên bằng ánh mắt rất phức tạp. “Tô Yến và người lẽ ra có thể đã thay thế ta ngồi lệ vị trí thần đế lại cam nguyện ở lại Cửu Quy làm sứ giả, hơn nữa hai người họ còn sinh ra ngươi. Không ngờ nữa là sau mấy năm những sứ giả đều mất tích gần sạch. Trong đó bao gồm cả hai người kia. Phù Uyên, ngươi mang dòng máu hai tộc, là con của phản thần.”
Ánh mắt Tô Cảnh Tự nhìn Phù Uyên đầy sát ý, chính Phù Uyên cũng cảm tưởng như đối phương muốn giết chết mình chỉ với ánh mắt đáng sợ ấy. Phù Uyên lui lại hai bước, nhưng không nói gì. Đối với y, thân thế thật sự của mình là gì không quá quan trọng, y chỉ biết rằng mình đã lớn lên ở Tây Vực, cũng có một gia đình như bao đứa trẻ khác mà thôi.
Tô Cảnh Tự cũng chẳng để ý đến hành động lui lại của Phù Uyên, tiếp tục lên tiếng: “Ngươi biết Cố Trường An chứ? Thật ra hắn là Thất trưởng lão của Cửu Nguyệt thành, hơn nữa… Hắn mang họ Tô chứ không phải họ Cố.”
Phù Uyên lắc đầu: “Không thể nào!”
“Thế ngươi nghĩ tại sao hắn lại giết ngươi moi tim?” Tô Cảnh Tự lạnh lùng nói. “Bởi vì ‘sư tôn’ hắn sao? Không! Vì ngươi là con của phản đồ, vì ngươi mang dòng máu Phù thị. Có chuyện này ta thật không hiểu nổi, giết ngươi rồi, Tô Trường An mới biết hắn yêu ngươi. Có tình cảm với con của phản đồ… Thật nực cười. Phù Uyên, là hắn đã hồi sinh ngươi.”
Phù Uyên thật sự hoảng sợ rồi, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Không… Không đâu, ngươi bịa chuyện… là Mục Hạc hồi sinh ta!”
Tô Cảnh Tự lắc đầu. “Sự xuất hiện của linh hồn Mục Hạc chỉ là tình cờ thôi. Nhưng điều đó cũng không quan trọng… Phù Uyên, ngươi tuy là con phản thần nhưng chưa làm chuyện xấu, còn bảo vệ Tây Vực bao nhiêu năm yên bình, hơn nữa ngươi cũng là hậu duệ của Tô thị, ta sẽ không giết ngươi. Ngược lại, ngươi phải có trọng trách vì gia tộc, vì chúng sinh.”
Phù Uyên nhìn thẳng vào mắt đối phương, bình tĩnh hỏi: “Làm sao ta có thể tin lời của ngươi là sự thật?”
“Truy hồn.” Tô Cảnh Tự bình thản nói. “Truy hồn kí ức của ta.”
Truy hồn là thuật pháp chỉ dành cho những người có sức mạnh và ý chí vượt trội. Lục lọi kí ức của kẻ khác là điều tối kỵ với cả hai, những gì riêng tư nhất trong nội tâm của kẻ bị truy hồn cũng có thể bị phơi bày hoàn toàn.
Phù Uyên thật sự đã truy hồn Tô Cảnh Tự, đối phương thật sự không lừa y.
Hóa ra, từ đầu đến cuối, y cứ nghĩ mình rõ hết mọi sự, nhưng thật ra y chỉ là một kẻ đi trong sương mù mà thôi.
Ánh mắt Tô Cảnh Tự vô cùng phức tạp. Giận dữ, bi thương, tuyệt vọng… tất cả ẩn hiện thoáng chốc trong con ngươi màu nâu sẫm của y. “Thần giới hiện đang nội chiến, địa vị của thần đế Phù Hi Thần đang lung lay, thế lực ma quỷ của Vô thần trỗi dậy. Cửu Quy loạn lạc, nhân – ma lần nữa đại chiến… Đã tới thời khắc Tô thị trở lại diệt phản đồ, thanh tẩy lục địa Cửu Quy. Sau khi kết thúc mọi chuyện, nếu Tô thị chưa tuyệt diệt, thần giới sẽ đón chủ nhân thực sự trở về. Một trật tự mới sẽ được thiết lập!”
Dứt lời Tô Cảnh Tự quay lưng đi, rồi biến mất sau màn đêm, để lại Phù Uyên vẫn còn nặng nề tâm sự đứng một mình trong bão tuyết.
Phải, bão tuyết rồi.
Cuồng phong, mưa tuyết, ào ào ập tới, như muốn vùi con người ấy vào trong bế tắc và tuyệt vọng khốn cùng.
Phù Uyên gần như sắp sụp đổ. Y phải làm gì đây? Mọi sự xoay vòng như một cơn lốc xoáy khổng lồ kéo y vào trong những thù hận và tham vọng của rất nhiều thế lực mạnh mẽ. Sở Tranh đã nói đúng, tại sao y không phải một con người bình thường? Tại sao cứ phải là thần, là hậu duệ phản thần?
Bỗng có người ôm lấy y từ phía sau, y mới nhận ra mình đã buông lỏng phòng bị.
“A Uyên, sao ngươi không tránh tuyết lạnh.”
Là Tô Trường An.
Phù Uyên giãy giụa nhưng không thoát ra được vì đối phương cũng không che giấu sức mạnh như trước nữa. Y đành gằn giọng nói: “Có phải ngươi vẫn luôn cho rằng ta là một tên ngu xuẩn luôn bị ngươi che mắt tính toán hay không? Hay cho bao nhiêu năm ta cứ ngỡ mình hồi sinh trả thù ngươi, thì ra… Thì ra chỉ là một con rối đi vòng vòng trong lòng bàn tay ngươi…”
“Ta thật lòng không muốn ngươi biết những chuyện đó.” Tô Trường An càng ôm chặt Phù Uyên hơn. “Ngươi không có liên quan gì đến chuyện của thần giới hết, ta không muốn ngươi bị nguy hiểm. Mạng của ngươi, chỉ có ta mới được lấy mà thôi. A Uyên, ta xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”
“Ngươi điên rồi! Buông ta ra, buông ra…” Giọng Phù Uyên gần như là năn nỉ cầu xin đối phương.
Tô Trường An hôn khẽ lên vành tai Phù Uyên. Hắn cười khẽ, nhỏ giọng thì thầm: “A Uyên của ta sợ Sở Tranh sẽ nhìn thấy sao? Nhưng nhìn xem, không phải hắn đang đứng bên đó ư?”