Chương : 38
"Thất gia......"
Bỗng dưng, thanh âm sợ hãi của nha hoàn từ ngoài cửa vang lên. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng thanh âm từ bên ngoài này lại làm Tịch Nhan bừng tỉnh, đánh thức toàn bộ suy nghĩ của nàng, nàng mạnh mẽ mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy hắn cũng chậm rãi nâng mí mắt lên.
Hắn chậm rãi rời đi đôi môi của nàng, tay vẫn dừng lại ở trên mặt nàng, nở nụ cười sau đó mới nhìn về phía cửa: "Có chuyện gì?"
"Thôi quản gia đến bẩm báo, nói là Cửu gia đã đến đây."
"Ta đã biết." Hắn thản nhiên lên tiếng, nhưng không vội đi ra ngoài, ngược lại cúi đầu nhìn về Tịch Nhan, tỏ vẻ suy nghĩ.
Tịch Nhan đã bình ổn lại tâm tình, bỗng dưng trở nên hoảng hốt. Vừa hồi phủ mà lại nghe được tin người đến là ai, sự nghi hoặc lập tức trỗi dậy: "Thất gia, ngài nên đi gặp Cửu gia ."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười động lòng người: "Được."
Hắn vừa ra khỏi phòng, Tịch Nhan ngồi phịch xuống giường, trên môi vẫn còn lưu lại sự ấm áp của hắn. Nàng cảm thấy nao nao, sau đó cố khắc chế bản thân không được suy nghĩ tiếp nữa, quyết định như vậy xong bèn ra khỏi phòng, muốn đi xem thử Hoàng Phủ Thanh Thần vì sao mà đến -- nếu là bởi vì Đạm Tuyết, thật sự là rất thú vị.
Tịch Nhan đi một mạch, lúc vào đến chính sảnh bỗng nghe thấy bên trong truyền ra một loạt âm thanh.
Nàng đứng ở cửa nhìn vào thấy Hoàng Phủ Thanh Thần có bộ dáng say rượu, đôi mắt đỏ đậm đang tìm kiếm những đồ vật trong phòng có thể quăng ném để ném quăng đi.
Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi đưa lưng về phía nàng trong sảnh, nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn không ngừng quăng đồ dung bằng sứ trong sảnh, Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng cũng thản nhiên mở miệng: "Lão Cửu."
Nghe được thanh âm của hắn, thân hình Hoàng Phủ Thanh Thần rõ ràng cứng đờ, lập tức chậm rãi xoay người lại, ánh mắt mê say nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên suy sụp ngã xuống đất: "Thất ca, ta không cần nàng nữa...... Ta không muốn nàng nữa......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tiến lên kéo hắn: "Vì cớ gì phải như vậy?"
"Vì cớ gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên cười rộ lên, ánh mắt lạnh lẽo, "Thất ca, vậy huynh nói cho ta biết, lúc trước huynh hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với nữ nhân kia, là vì cớ gì?"
Ngoài cửa, Tịch Nhan phút chốc ngẩn ra. Hắn hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với nữ nhân kia, là ám chỉ ai?
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động :"Lão Cửu!"
"Thất ca, ta đem nàng trả lại cho huynh được không? Lúc trước là huynh đem nàng đưa đến trước mặt ta, nay ta không cần nàng nữa ...... Chỉ cần đừng làm cho ta gặp lại nàng, cả cuộc đời này đừng làm cho ta gặp lại nàng!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài một hơi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thôi Thiện Duyên đứng bên cạnh: "Cửu gia uống rượu say, đưa hắn đi phòng khách nghỉ tạm."
Thôi Thiện Duyên vâng lệnh bước lên phía trước đỡ lấy tay Hoàng Phủ Thanh Thần.
Tịch Nhan vội vàng trở về phòng, không biết vì sao tâm thần không ổn định, sau một lát tĩnh tọa, gọi nha hoàn đến hầu mình thay quần áo trải giường chiếu.
Bích Khuê chỉ huy hai tiểu nha hoàn trải giường chiếu, vừa quay đầu nhìn thấy Tịch Nhan đang ngồi sững sờ, bèn liên tục gọi nàng nhiều lần: "Hoàng tử phi?"