Chương : 40
Đã lâu rồi nàng không nằm mơ thấy người kia, Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên trong lúc này lại nằm mơ giấc mơ đó lần nữa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng vẫn còn bộ dáng hồn siêu phách lạc, liền đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, một mặt sai người đi thỉnh đại phu đến bốc cho nàng thuốc an thần định kinh.
Mà bản thân hắn, vẫn ở trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn nghiên cứu một quyển sách dạy đánh cờ.
Tịch Nhan uống thuốc xong, đáng lẽ có thể ngủ ngon, nhưng không biết vì sao, nàng nằm ở trên giường càng ngày càng thanh tỉnh, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh đó, có gì đó quen thuộc, lại có thanh âm xa lạ không ngừng gọi nàng --
"Nhan Nhan, Nhan Nhan......"
Tịch Nhan chỉ cảm thấy đầu đau mãnh liệt, đó là một loại cảm giác nhiều năm chưa từng xuất hiện. Nàng nhịn không được ôm đầu rên lên.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngay lập tức đi bên giường, cúi đầu xem xét tình hình của nàng:" Nhan Nhan, không thoải mái chỗ nào?"
Ngữ điệu của hắn bình tĩnh, không vội không hoảng, Tịch Nhan cảm thấy khó chịu, rất muốn mạnh mẽ nói cho hắn mình không có việc gì, nhưng mà ngay khi mở miệng âm điệu cũng bất giác hóa thành hai tiếng rên nhỏ xíu: "Ta đau......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay kiểm tra ở trên trán nàng, bỗng nhiên quay đầu về phía ngoài gọi to: "Thôi Thiện Duyên, mang ngân châm trong thư phòng tới cho ta."
Thôi Thiện Duyên nhanh chóng mang ngân châm đến cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, kề vào bên tai hắn nói: "Thập Lục Vương gia đã đến, nói là muốn gặp Hoàng tử phi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc mở bao ngân châm ra, không nhanh không chậm đem từng cây ngân châm hơ trên lửa, rồi thản nhiên liếc Thôi Thiện Duyên một cái.
Chỉ cần một cái liếc mắt này, Thôi Thiện Duyên lập tức ngầm hiểu, hành lễ rồi vội vàng rời khỏi phòng.
"Nhan Nhan, hiện tại ta châm cứu cho nàng, đừng cử động, rất nhanh sẽ không còn đau nữa."
Tịch Nhan mơ mơ màng màng nghe được hai chữ "Châm cứu", trong đầu giật mình nhớ lại nhiều năm trước, khi chứng đau đầu của nàng phát tác, sư phụ luôn trước tiên châm cứu cho nàng. Sau đó, chứng đau đầu nhiều năm của nàng không còn tái phát nữa nên nàng không còn bị châm cứu nữa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng biết được thuật châm cứu sao? Tịch Nhan hoảng hốt nghĩ nhưng trong lòng không hiểu sao lại trở nên yên ổn, tự giác nằm yên bất động trên giường.
Khi ngân châm của Hoàng Phủ Thanh Vũ châm xuống người nàng, cơn đau đầu không thể chịu nổi kia cơ hồ rốt cục chậm rãi giảm bớt, đến khi cây ngân châm cuối cùng hạ xuống, Tịch Nhan cuối cùng không còn cảm giác đau đớn, chậm rãi thiếp đi.
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ ngừng tay, chậm rãi vuốt ve ngân châm trong tay, nhìn chân mày nàng dần dần giãn ra, khẽ thở dài.
Chậm rãi trượt xe lăn ra ngoài cửa, không ngờ Thôi Thiện Duyên đã đứng đó tự khi nào, thấy hắn đi ra vội hỏi: "Thất gia, Thập Lục Vương gia không chịu rời đi, cố ý muốn gặp Hoàng tử phi."
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng, ý cười hiện ra trên khóe miệng bỗng dưng trở nên có chút sâu không lường được:
"Nếu Thập Lục thúc có kiên nhẫn chờ đợi tốt như vậy, các ngươi nhất định phải hầu hạ cho cẩn thận, không thể lơ là."
Dứt lời, hắn quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu sách dạy đánh cờ.