Chương : 63
Rốt cuộc nàng cũng không biết bản thân mình không được tự nhiên vì điều gì, cho đến khi hắn kề sát bên tai nàng thì thầm khẽ nói: "Đêm qua, ta cùng Mẫu Đơn chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả."
Nàng bây giờ mới biết được, thì ra mình để ý điều này.
Lúc nàng đạt đến khoái cảm cực hạn cũng chính là lúc lệ rơi đầy mặt.
Điều này là sao đây -- mua dây buộc mình, tự làm tự chịu sao? Mẫu Đơn rõ ràng là do nàng tự tay dâng lên cho hắn, cho tới bây giờ lại......
"Ư......" Cơ thể mẫn cảm giống như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát ra thành từng mảnh, khóe mắt Tịch Nhan lại thêm dấu vết ẩm ướt, cắn cắn ngón tay mình, nhìn cơ thể mồ hôi đầm đìa của hắn, cúi đầu cầu xin, "Không tiếp tục nữa có được không......"
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, ý cười dạt dào: "Nếu ta nói không được thì sao?"
Tịch Nhan thật sự sợ hãi hắn lại chuyển động nữa bèn vươn tay ra cuốn lấy cổ hắn: "Chàng trò chuyện với ta đi."
Hắn khẽ thở dài một hơi, nhưng vẫn theo ý của nàng, ôm nàng nằm xuống, cho nàng gối lên bên trong khuỷu tay của mình: "Nàng muốn nói cái gì?"
Tịch Nhan nghĩ nghĩ rồi nói: "Nói về việc chàng từng có bao nhiêu nữ nhân."
Dù đang trấn định, nhưng giờ phút này khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhịn không được khẽ biến sắc, vẻ mặt lần nữa biến hóa, cuối cùng biến thành dở khóc dở cười: "Chuyện này có gì đâu mà nói ."
"Không đếm được sao?" Tịch Nhan một bên thưởng thức ngón tay mình, một bên có vẻ lãnh đạm hỏi hắn.
Nhưng mà, trong lòng sao lại chua chát đến vậy.
Biểu tình của hắn có vẻ bất đắc dĩ, hồi lâu sau mới mở miệng: "Thật ra ta chưa từng đếm qua."
"Àh." Tịch Nhan không chút để ý lên tiếng, "Vậy chàng đối xử thật lòng với các nàng không?"
"Nàng nói thử xem?" Hắn mỉm cười nhìn nàng.
Đương nhiên sẽ không. Tịch Nhan xòe đầu ngón tay ra tính tính, kỳ thật còn muốn hỏi một câu, còn ta thì sao?
Rõ ràng bản thân cũng biết đáp án, cho nên Tịch Nhan liền không hỏi tiếp nữa, im lặng trong chốc lát liền cảm thấy thực sự rất mệt mỏi, dựa vào trong ngực hắn dần dần đi vào giấc ngủ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nhìn khuôn mặt im lặng ngủ của nàng, khóe miệng ẩn ẩn gợi lên ý cười, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của nàng.
******************************
" Nữ nhân trên thế gian nếu như động tâm với nam nhân, sẽ có hai loại kết quả, thứ nhất là trở nên tàn nhẫn độc ác, thứ hai là trở nên ngu si đần độn. Loại nữ nhân thứ nhất hơn phân nửa sẽ vạn kiếp bất phục, đau khổ thê thảm; mà loại nữ nhân thứ hai, ngay cả đau khổ thê thảm cũng không xứng có được, chỉ có thể vĩnh viễn đần độn, ngu ngu ngốc ngốc hầu hạ phu quân. Chỉ tiếc, đa số nữ nhân đều chọn đi trên con đường thứ hai, mà thế gian nào tồn tại phu quân chân chính? Mặc Cho dù là có thì chưa chắc hắn sẽ yêu thương con."
Tịch Nhan trong lúc nửa tỉnh nửa mê, giọng nói này lại liên tục vang lên trong đầu nàng --
Đó là giọng nói của ngoại tổ mẫu. Chính ngoại tổ mẫu nói cho nàng nghe năm nàng mười tuổi, chỉ tiếc khi đó tuổi nàng còn nhỏ, căn bản không hiểu ý tứ bên trong.
Nay --
Tịch Nhan chậm rãi mở mắt ra, ập vào trong tầm mắt nàng chính là khuôn mặt bình yên ngủ của hắn gần trong gang tấc. Với khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt của hắn vẫn rất tuấn mỹ.
Một nỗi tuyệt vọng, bài sơn đảo hải lại lần nữa ấp tới, Tịch Nhan căn bản khó có thể ngăn cản.
Nàng là loại nữ nhân đang đi trên con đường thứ hai sao? Nhưng thế gian này lại không có phu quân chân chính!