Chương 17: Hắc Quả Đấu Sình Dương
Thấy Hắc Quả hung hăng, hai viên kỵ binh đi theo Sình Dương lập tức xông vào nhà ứng trợ, nhưng họ Sình giơ tay ra bảo chúng thoái lui. Sình Dương trao đổi với hai tên đó bằng tiếng Nga, rồi quay lại nói với Hắc Quả, “Được. Ta và ngươi tỉ thí một phen.” Nói rồi, Dương đứng dậy rồi bước ra ngoài sân. “Tỉ thí võ nghệ không cần dùng tới binh khí.”“Được.” Hắc Quả mới đeo kiếm trở lại. “Để xem ngươi có bản lĩnh như ngươi nói không. Ta nói cho ngươi biết, trong vùng này kẻ đấu tay đôi thắng được ta chỉ đứng trên đầu ngón tay.”Sình Dương không nói gì, đôi tay buông thõng, hai chân dịch xa khỏi nhau đôi chút, chẳng có gì là chuẩn bị thế tấn. Họ Hắc thấy vậy nghĩ đối thủ khinh thường, tức giận ra mặt. Thực chất, võ pháp của Sình Dương dựa nhiều vào Xích Thống tông phái từ phương Tây xa xôi, người trong Trung Nguyên chưa bao giờ được thấy. Với Xích Thống phái, thế đứng không quan trọng. Trong khi Hắc Quả vào thế tấn, Sình Dương tập trung vào nhịp thở, thư giãn đầu óc, vận nội công lên ngũ quan, khiến đôi mắt hắn sắc sảo, đôi tai thính nhạy.“Ngươi hãy đỡ chiêu!” Hắc Quả xuất kích với độc chiêu Lôi Âm Quyết, hắn đã luyện tới thức thứ tư. Những ngón tay hắn quắp lại như vuốt ưng, khí thế ầm ầm, tứ bề tựa hồ sấm sét nổi lên. Sình Dương bình tĩnh quan sát, khi đòn tới nơi thì lấy tay đơn giản hất cánh tay của Hắc Quả, khiến Lôi Âm Quyết mạnh mẽ nhưng chỉ đánh vào thinh không. Hắc Quả ngay lập tức xoay người tung Ưng Trảo Quyền với tay còn lại, nhưng Sình Dương chụm các ngón tay lại chặt ngay cổ tay hắn, tay kia lại chạm nhẹ đúng huyệt Khư Nai trên vai, khiến cả người Hắc Quả tê lại, như đóng băng trong giây lát. Sình Dương ra đòn nhanh nhưng lại rất rắn rỏi, khiến Hắc Quả dù chiêu thức có uy lực mạnh cũng không sao chạm nổi vào người.Dương bình tĩnh đợi Quả vận động trở lại, chứ không tấn công luôn. Quả ôm lấy vai, quát lớn. “Ta tưởng ngươi chỉ lộng ngôn, hóa ra cũng có chút tài! Hãy đợi đấy, ta không coi thường ngươi nữa đâu.”Quả phừng phừng nộ khí, sử dụng chiêu Độc Bàn Chỉ, phi hai ngón tay tốc độ cao nhắm thẳng ngực Sình Dương. Chiêu này nhắm thẳng vào giữa, con đường ngắn, tốc độ cao, Quả cho rằng tất Sình Dương phải đỡ.Dương lại đơn giản gạt khuỷu tay Quả lên cao, dùng chân đạp lấy gối Quả, khiến hắn loạng choạng ngã xuống.Hắc Quả trong lòng suy nghĩ, “Sao hắn điều hướng lanh lẹ vậy? Đòn thế của hắn rất đơn giản, nhưng khi ra đòn vừa nhanh vừa chính xác. Ta biết hắn sẽ xuất chiêu mà vẫn không thể nào đỡ được. Ta phải khiến hắn bất ngờ.”Quả bật dậy, thân pháp uyển chuyển, một bước nhảy vọt lên cao, vung tay vận chiêu thức Giao Long Nhập Hải đánh xuống. Chiêu thức đánh từ trên cao xuống như Giao Long Nhập Hải trong võ giới đã hiếm, những người dám thực hiện còn hiếm hơn, vì chúng vừa tốn nhiều sức lực, vừa để lộ nhiều yếu điểm, thực sự thập phần mạo hiểm. Nhưng Hắc Quả vô cùng tự tin vào tốc độ và khả năng vận lực trên không của mình. Chưa một ai đỡ một chiêu Giao Long Nhập Hải của hắn mà không đầu rơi máu chảy.Sình Dương đơn giản không tránh né. Hắn vận nửa thanh nội công xuống bàn chân, trở mình tung chiêu thức Lang Tốc Cước cao cấp của Xích Thống. Cú đá của Dương đạp chúng cẳng chân Quả, khiến hắn mất thăng bằng, đòn quyền uy vũ đâm sầm xuống mặt đất, lở cả đất đá. Ở trong nhà, Gia Khảm ‘ồ’ lên một tiếng. Trong đoàn kỵ binh của Sình Dương có vài cái bĩu môi, vài cái gật đầu, vài cái nhíu mày thán phục.Chân họ Hắc tê dại, nhưng hắn vẫn đứng dậy được. Hắn tung thêm vài đòn quyền nữa, nhưng giờ bộ pháp không còn thanh thoát, Sình Dương chỉ cần những động tác cơ bản để điều hướng các đòn đánh của Quả. Quả lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa mình và Sình Dương. Quả đã sử dụng tinh túy của mình, nhưng còn chẳng chạm nổi tới sợi tóc của hắn. Đòn đánh của Dương quá chính xác, phải là kẻ đã thành thục vô cùng mới có thể thực hiện được. Đã đánh với Dương mấy chiêu, Quả còn chưa được biết rõ thực sự nội công của Dương thâm hậu đến đâu nữa. Đơn giản Quả chưa đủ trình độ để biết.Hết chiêu thứ hai mươi, Hắc Quả nhịp thở bắt đầu rối loạn, nhưng Sình Dương khuôn mặt vẫn bình thản, thần sắc không thay đổi. Quả biết là Sình Dương đã nể nang mình, chỉ dùng chưa đến năm phần công lực, liền rời khỏi thế tấn, cúi đầu chỉ đôi chút mà rằng, “Lần này ngươi thắng.” Nói rồi lui vào trong phòng, khuôn mặt hầm hầm, không nói lời nào nữa.A Cáp Công thấy Sình Dương võ nghệ siêu quần, vô cùng mến mộ, ham hố được tỉ thí. Chàng cởi áo ra, thân trần nhảy ra sân. “Sình đại hiệp, ta muốn được diện kiến vài chiêu. Mong đại hiệp không nương tay.”Gia Khảm ở trong phòng phải đứng cả dậy để xem cuộc tỉ thí này. Đơn giản với A Cáp Công, Hắc Quả không phải đối thủ. Một trận tỉ thí ở cấp độ cao như thế này, trong đời không biết Khảm sẽ được xem mấy lần.Sình Dương gật đầu cái nhẹ, rồi hai tay lại buông thõng như khi chuẩn bị ứng chiến Hắc Quả. A Cáp Công vận chiêu Lôi Âm Quyết, tuy cử động giống với Hắc Quả, nhưng chàng đã luyện tới thức thứ bảy. Nội công của họ A Cáp đã ở tầng thứ ba, trong chiêu thức có nguyên khí của trời đất. Bàn tay của Công kéo theo tiếng gầm rú, xé toạc không gian làm đôi, tới cả Sình Dương cũng giật mình bởi sự lợi hại của công pháp. Dương lấy cổ tay điều hướng, nhưng cánh tay Công cứng cáp vô cùng, điều hướng thất bại. Dương vội vã lấy tay còn lại chắn trước ngực, vận bảy phần công lực, hấp thụ chiêu thức của Công. Thế nhưng, hắn vẫn bị đánh dội lại ba bước.Công ngay lập tức vận Lôi Âm Quyết với tay còn lại. Dương rút kinh nghiệm rất nhanh, bắt chéo hai tay như tạo chiếc thủ thuẫn, phòng ngự thành công. Trong lòng Dương thầm thán phục A Cáp Công, có thể tung hai đòn hao tổn nội công tới vậy liên tiếp.Nhưng Công còn ra được đòn thứ ba! Sức mạnh thể chất siêu phàm cho phép chàng tối thiểu hóa lượng nội công phải vận để xuất được chiêu, khiến thể lực chàng vô cùng dồi dào. Lần này, chàng truyền tám thanh nội công vào các khớp ngón tay, tin chắc nếu dính đòn thì Sình Dương sẽ chịu tổn thất không nhỏ. Công lực tràn trề đến nỗi xung quanh nắm đấm của Công phừng phừng ánh sáng trắng lóa như điện quang. Gia Khảm đứng bên và thậm chí một bộ phận kỵ binh đều tất thảy nhấp nhổm, không biết liệu Sình Dương có tránh nổi không.Nhưng Dương không tránh, cũng chẳng điều hướng, cũng chẳng chống đỡ. Hắn tung đòn phản kích. A Cáp Công nhìn thấy cánh tay của Dương vung thẳng, ba đầu ngón tay phóng tới, mới cả kinh. “Hỏng rồi! Tay hắn dài hơn tay ta!”Đòn của Dương chính xác điểm vào huyệt Trung Quản trên ngực Công. Công dù mình đồng da sắt, nhưng phần lớn công lực đã vận vào tay, bị đánh bất ngờ thì không đủ phòng ngự, ho lên một tiếng. Đòn đánh mạnh mẽ của Công đi chệch hướng, chỉ sượt qua vai Dương.Công mới lập tức vận chiêu Song Mã Phi Quyền, hai tay đồng thời tung quyền hai bên, nhắm vào các chỗ hiểm ác. Dương tay trái đỡ một đòn, tay phải đồng thời gạt một đòn, rồi lập tức phản công. Công đôi mắt nhanh nhẹn bắt được ý đồ tay phải của Dương sẽ tung nắm đấm nhắm vào vai, giơ tay bắt được. Chàng nghĩ tay trái của Dương sẽ tung nắm đấm ở phần ngực, nhưng không ngờ đồng thời, tay còn lại của Dương dẻo dai như con trăn xiết mồi, dụng chiêu Mãng Xà Thượng Câu chặt vào huyệt Trung Phủ dưới vai Công chỉ đôi chút. Các cử động biến ảo này Công chưa từng thấy bao giờ.Công thoái lui ba bước, kinh ngạc hỏi, “Làm thế nào hai tay của đại hiệp có thể cử động đồng thời kì quái như vậy?”Dương đáp, “Ta đã luyện tập phân ý từ tấm bé, giờ hai tay như mang hai bộ não riêng biệt.”Kiểu tập luyện phân ý của Sình Dương vốn ở các nước phía Nam không ai từng nghe tới, nhưng trong Hoàng gia Nga La Tư đã áp dụng ít nhiều. Trong các Hoàng túc của Mỗ Đế Lạp, Sình Dương là kẻ có tiềm năng võ học nhất, nên bị Đế Lạp gò ép rất khắc nghiệt từ tấm bé. Khi Dương mới lên bảy, Đại Hoàng tử đã bắt hắn ngày nào cũng phải tay trái vẽ được trăm hình tròn, cùng lúc đó tay phải vẽ được trăm hình vuông, không xong không được ăn uống.Qua năm năm đằng đẵng luyện tập, giờ Sình Dương hai tay đã có thể tự do di chuyển tách biệt nhau, tay này múa kiếm tay kia có thể quăng rìu, tay này tung quyền tay kia có thể tung một chưởng khác, hoạt động biệt lập khiến đối thủ khôn lường. Trước đây Sình Dương dù mới là Tam Tầng Sơ Cấp mà có thể đánh lui được quân đội của Đại tướng Hung Nô Triết Biệt vốn đã là Tứ Tầng Cao Cấp, cũng là vì loại công phu như thể phân thân hai đánh một đó, khiến Triết Biệt phân tâm, bị đánh ngã ngựa, giúp hắn có thời gian mở đường máu bỏ trốn.A Cáp Công đánh với Sình Dương thêm ba mươi hiệp, cả hai bên đều chiêu đổi chiêu. Các đường tấn của Công vô cùng dũng mãnh, mỗi lần ra đòn tới cả kỵ binh của Sình Dương cũng phải vỗ tay tán thưởng. Dương cũng không nhường đối thủ nhiều nữa, vận tám phần công lực, đôi bàn tay hiện lên ánh sáng xanh dương đẫm màu trời, các đòn tấn công đều áp dụng các võ pháp từ cơ bản đến nâng cao của Xích Thống giáo. Trận tỉ thí mãn nhãn vô cùng, tiếng hò reo vang lên khắp cả làng đều nghe thấy.Công tự nhận thấy nếu không đối chiêu thì lần nào Công gây được sát thương một cũng phải lĩnh về thương tổn hai, ba phần. Chàng tự nghĩ nội công và thực lực so với Dương không thua kém quá nhiều, nhưng độ biến ảo thì vạn phần không bằng. Nhân vật xuất chúng như thế này, nếu nói đã chạm trán với Triết Biệt mà sống sót trở về có lẽ không phải là cuồng ngôn. Công mới vận công một lần mạnh mẽ, đặt trọng tâm thật thấp, vung tay bật lên, nhắm ngay dưới cằm Dương xuất chiêu Giao Long Đáo Hải. Nếu như Giao Long Nhập Hải của Hắc Quả đánh từ trên cao xuống, mĩ miều hùng tráng nhưng quá dễ đoán định, thì Giao Long Đáo Hải lại như độn thổ, xù xì xấu xí nhưng tập kích đối thủ đầy bất ngờ.Quả thực A Cáp Công không mong một đòn này mà chiến thắng Sình Dương. Mục đích của chàng là mong Sình Dương vận công tối đa và đối chiêu của chàng với một độc chiêu của hắn.Và hắn đã không để chàng thất vọng. Sình Dương hai nắm tay nắm lấy nhau, tập hợp nội công, từ lòng bàn tay hắn xuất ra Băng Xạ Chưởng.~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~