Chương : 29
Sau 2 tuần kể từ ngày xảy ra chuyện, H&K đã nhanh chóng tìm ra nội gián, cộng thêm không biết vì sao Future lại cho thêm 1 tuần thời gian nên H&K nhanh chóng tìm ra sản phẩm mới giới thiệu, còn KR sau thất bại lần này giống như đắc tội ai đó chưa cần họ làm gì thì nhiều công ty cái thì hủy hợp đồng cái thì gây áp lực khiến chúng lao đao, cổ phiếu xuống giá nghiêm trọng, đang trên đà phá sản. Nhưng trong suy nghĩ của Hào, cậu nghĩ ba cậu đã ở đằng sau giúp cho cậu một tay. Lúc này, Hào và ông Chính đang thảnh thơi ngồi trong phòng khách, uống trà trò chuyện. Ông Chính rất hài lòng khen ngợi:
- Việc lần này con xử lý rất tốt.
- Đâu có. Con chỉ làm chút việc thôi, cám ơn ba chắc là ba giúp con phải không.
Nghe Hào nói, ông Chính ngạc nhiên đáp lại:
- Không có. Ba không làm gì cả. Ba vốn định cho con 3 ngày tự giải quyết xem sao nếu không được thì mới nhúng tay. Nhưng con xử lý rất tốt nên ba cũng chẳng làm gì cả.
- Ba không làm gì? Vậy sao bên Future lại cho chúng ta thêm thời gian? Sao lại chỉ trong một ngày mà tìm ra nội gián? Còn KR ai đã ra tay chứ? – Bao nhiêu thắc mắc đổ dồn vào tâm trí Hào.
Ông Chính cũng trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau ông chợt nhớ ra nói:
- Ba có chút quen biết với Chủ tịch Trần của Future. Để ba gọi ông ấy hỏi thử xem - Vừa nói xong ông đã bấm máy điện thoại gọi.
- Alo...Chào ông. Tôi là Bùi Đức Chính - Chủ tịch của H&K...Cám ơn ông. Thằng con trai này của tôi còn trẻ người non dạ, mong ông chỉ giáo nhiều hơn...Cám ơn ông về chuyện cho thêm thời gian. Nhưng tôi thắc mắc sao bên ông lại có quyết định như vậy...Tôi biết rồi. Đã làm phiền ông...Lần sau chúng ta cùng ăn cơm...Tạm biệt.
- Sao rồi ba? Là ai? – Ông Chính vừa cúp máy Hào đã tò mò hỏi tới tấp.
Ông Chính vẫn mặt mày trầm ngâm suy tư:
- Ông ấy nói đã hứa với người đó không tiết lộ danh tính. Chỉ có thể nói với ba một câu: “Con trai anh đã có một người bạn tốt”.
- Bạn con? – Nghe câu nói của ba, Hào rất ngạc nhiên đặt câu hỏi nhưng lại không tìm ra câu trả lời.
Hai người mãi tập trung suy nghĩ, không để ý Tử Nhiễm đã đứng trên cầu thang rất lâu, nghe được câu chuyện của họ, cô thật sự rất muốn nói với họ người giúp đỡ là Quỳnh, chị ấy đã làm rất nhiều, mấy bữa nay cô thấy chị ấy thường thức trắng đêm làm việc, quên ăn quên ngủ, làm cho cô với thư kí Hà lo lắng gần chết. Mà mọi việc đều vì gia đình và công ty của cô. Nhưng mà cô đã hứa với chị ấy không thể tiết lộ, đi làm như bình thường không để ai nghi ngờ, chỉ dành thêm thời gian đi sớm một chút. Lúc này, Hào mới giật mình, nhìn thấy Tử Nhiễm trên cầu thang gọi:
- Em gái, sao cuối tuần mà không ngủ thêm, định đi đâu vậy?
- Em hẹn bạn ra ngoài chơi - Tử Nhiễm đi từ cầu thang xuống trả lời, viện cớ ra ngoài chứ thật ra cô muốn chạy đến công ty xem có thể giúp được gì không.
Hào đợi Tử Nhiễm ngồi xuống, mới quan tâm hỏi han:
- Dạo này anh bận quá vẫn chưa hỏi em, em làm việc ở Nhân Ái thấy thế nào, có tốt không?
- Tốt lắm. Công ty nhận được vài cái hợp đồng mới nên hơi bận rộn, em nhờ vậy mà cũng cảm thấy mình có ích - Tử Nhiễm rất vui vẻ thuật lại, hên là công ty bận rộn nên công việc giao trên tay cô cũng nhiều lên một ít, khiến cho cô đỡ cảm thấy có lỗi.
Ông Chính cũng nghe được nét vui tươi và tự tin hơn trong lời nói của con gái, ông gật gù, uống cafe, trầm giọng dặn dò:
- Con thấy tốt là được rồi. Phải cố gắng làm việc hơn đó.
- Dạ. Vậy thôi. Con đi trước nha - Tử Nhiễm thấy đã tới giờ vội vã tạm biệt ra khỏi nhà.
Đến công ty, Tử Nhiễm vừa lên tầng làm việc của Giám đốc đã thấy thư kí Hà đang tập trung làm việc. Cô bước tới, gõ nhẹ bàn, thấy thư kí Hà ngước lên, cô mới nhìn vào cửa phòng Giám đốc, nhỏ nhẹ hỏi:
- Vẫn còn làm việc sao chị?
Thư kí Hà thở dài, hơi xót xa trả lời:
- Lúc chị tới đã thấy Quỳnh làm việc rồi, không biết có ngủ không nữa.
- Sao vậy chứ? Cứ tiếp tục như thế thì cơ thể nào chịu nổi. Chị không khuyên chị ấy đi – Mày nhíu chặt, Tử Nhiễm cũng lo lắng muốn chết.
Biết vậy nhưng thư kí Hà khuyên cũng đã khuyên rồi, đánh cũng đánh rồi nhưng cũng không được gì nên đành bó tay, đáp lại với giọng nói đầy bất đắc dĩ:
- Chị khuyên rồi đấy chứ. Nhưng mà con bé nói nếu nó làm thêm chút việc thì nhân viên sẽ làm ít đi một chút. Chị thật sự lo lắng lắm, mong là nó nhanh chóng kết thúc.
- Để em vào xem sao - Tử Nhiễm đề nghị.
Quỳnh ở trong phòng nghe tiếng gõ cửa, ngước đầu lên, thấy là Tử Nhiễm, cười nhẹ nhàng hiếu kì hỏi:
- Tử Nhiễm, hôm nay cuối tuần mà sao em tới đây vậy?
- Em viện cớ đi chơi với bạn chạy tới công ty. Chị nghỉ ngơi chút đi - Tử Nhiễm khuyên.
Một dòng nước ấm chảy qua lòng của Quỳnh, cô cười càng thêm rực rỡ, rất kiên nhẫn trấn an:
- Chị không sao. Chị... - Bất chợt tiếng “ Tách...tách...”, Quỳnh bị chảy máu mũi rơi xuống tập tài liệu, cô vội ngước đầu, tay giữ cho máu đừng chảy xuống nữa, tay còn lại thì lấy khăn giấy lau máu. Tử Nhiễm cũng chạy tới, đưa khăn giấy, tay run run, mắt rươm rướm nước, miệng lẩm nhẩm:
- Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Đợi máu ngừng chảy, Quỳnh lau hết vết máu còn lại dính trên mũi, an ủi Tử Nhiễm như sắp muốn khóc:
- Chị không sao. Đừng khóc. Để người ta tưởng chị ăn hiếp em đó.
- Không sao gì chứ. Chảy cả máu mũi rồi - Tử Nhiễm nghẹn ngào.
Được Quỳnh vừa khuyên vừa trấn an vừ đe dọa vừa hứa hẹn đuổi đi làm việc, Tử Nhiễm đi ra rồi vẫn ngoái đầu nhìn lại, không để ý đụng vào người mới vừa từ thang máy bước ra, là Phó giám đốc Trịnh Khiêm của chúng ta. Tử Nhiễm không cẩn thận đụng phải người muốn té thì Khiêm đã lập tức đưa tay đỡ cô. Hai đôi mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại, có gì đó đang chậm rãi thay đổi. Không biết ai tỉnh trước, Khiêm đỡ Tử Nhiễm đứng dậy, ôn tồn hỏi:
- Cô có sao không?
Tử Nhiễm mặt đỏ ửng, lắc lắc đầu. Thư kí Hà lúc này mới lên tiếng gọi:
- Phó giám đốc Trịnh, anh trở về rồi sao?
- Phó giám đốc Trịnh? Anh là Trịnh Khiêm – Nghe thư kí Hà gọi, Tử Nhiễm ngạc nhiên thốt lên.
- Xin chào. Tôi là Trịnh Khiêm – Khiêm hòa nhã, bắt tay chào hỏi lịch sự.
Biết mình hơi thất thố, Tử Nhiễm ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, cũng đưa tay bắt lịch sự chào hỏi:
- Chào anh. Tôi là Bùi Tử Nhiễm - thực tập sinh mới.
Vừa chào hỏi xong, Khiêm đã quay sang hỏi thư kí Hà:
- Chị Hà, nghe nói mấy ngày gần đây chúng ta nhận rất nhiều hợp đồng phải không chị?
- Đúng vậy, do chúng ta thỏa thuận với mấy công ty chèn ép KR nên nhận rất nhiều hợp đồng – thư kí Hà thuật lại.
- Chèn ép KR? Tại sao? Chúng ta tìm hiểu nó lâu rồi cũng không làm gì sao bây giờ lại hành động chứ? – Khiêm thực sự tò mò hỏi đến.
Liếc nhìn Tử Nhiễm, thư kí Hà cũng muốn ghi thêm ít điểm cho Quỳnh trước người nhà của Hào nên cô rất tự nhiên giải thích kĩ càng:
- Bởi vì KR chơi xấu, cài gián điệp trong H&K nhằm ý đồ lấy cắp ý tưởng sản phẩm giới thiệu cho Future. Quỳnh biết được rất tức giận, tìm James lôi tên nội gián đó ra với giá gấp ba, liên lạc Chủ tịch Trần xin gia hạn thêm thời gian cho H&K, thêm vào đó thỏa thuận với các công ty vừa hủy bỏ hợp đồng vừa chèn ép KR. Điều kiện bọn họ đưa ra là kí hợp đồng với chúng ta nên mấy ngày nay công ty thật sự rất bận, nhân viên ai cũng phải đi về trễ, riêng Quỳnh hầu như mỗi ngày chỉ ngủ 1 tiếng đồng hồ thôi. Chị thật sự lo lắng Quỳnh không chịu nổi.
Quả nhiên đoán không sai, khi thư kí Hà nói xong thì khuôn mặt của Tử Nhiễm đã nhăn lại, đầy xót xa, đau đớn, thương tiếc. Khiêm cũng vậy, rất lo lắng thêm chút tự trách chất vấn:
- Vậy sao chị không gọi em về?
- Chị cũng muốn gọi em về nhưng Quỳnh nói em đi công tác ở Nhật Bản cộng thêm đưa ba mẹ đi du lịch nên không được gọi làm phiền em – thư kí Hà chỉ biết thở dài than thở.
- Chị Quỳnh nói vậy thì chị nghe vậy sao? Em đi gặp chị ấy – Khiêm trách móc đôi chút rồi chạy thẳng vào phòng của Quỳnh.
Tử Nhiễm nhìn theo, hơi ngạc nhiên cảm thán:
- Tình cảm của chị Quỳnh với anh Khiêm tốt thật đấy.
- Ngày xưa, ba của Khiêm bị bệnh tim nặng phải phẫu thuật nhưng Khiêm chỉ là một sinh viên quèn mới ra trường chưa tìm được việc làm. Là Quỳnh kịp thời đưa tay giúp đỡ, không những giúp ba Khiêm có tiền phẫu thuật mà còn dìu dắt, nâng đỡ cậu ta đến vị trí ngày hôm nay. Cho nên Khiêm xem Quỳnh như chị gái ruột của mình cũng như Quỳnh thương yêu Khiêm như em trai, Quỳnh chỉ cần Khiêm vui thì em ấy làm thêm một chút cũng không sao. Đó là lý do Khiêm cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy có lỗi – thư kí Hà kể lại câu chuyện xưa.
Nghe câu chuyện của Quỳnh và Khiêm, Tử Nhiễm càng thêm quý mến Quỳnh bởi cô gái này tài giỏi lại không kiêu căng, bên ngoài lạnh lùng trong lòng lại ấm áp, cô ấy quan tâm nhân viên, chỉ cần nhân viên về sớm 5 phút thì cô ấy có thể ngủ ít đi 5 phút để làm việc. Bao nhiêu ngày qua ở bên cạnh Quỳnh, Tử Nhiễm còn nhận ra tình cảm của Quỳnh dành cho anh hai cô, đó là tình yêu không ngại hi sinh, thầm lặng giúp đỡ, thầm lặng quan tâm, chăm sóc. Qua hành động của Quỳnh, Tử Nhiễm rất vui lòng ủng hộ cô ấy trở thành chị dâu của cô. Bất chợt dòng suy nghĩ của Tử Nhiễm xẹt qua hình ảnh ôn hòa rồi đăm chiêu lo lắng của Khiêm, cô có ấn tượng ban đầu rất tốt với chàng trai này, một cảm giác không thể gọi tên bắt đầu xuất hiện nhưng Tử Nhiễm vẫn chưa nắm bắt được nó.
Quỳnh làm nhiều chuyện như vậy liệu có nhận lại được điều gì? Thêm một người biết được tình cảm của Quỳnh là tốt hay xấu? Lại có thêm một cặp có tình cảm khó nói nhưng đẹp đẽ
- Việc lần này con xử lý rất tốt.
- Đâu có. Con chỉ làm chút việc thôi, cám ơn ba chắc là ba giúp con phải không.
Nghe Hào nói, ông Chính ngạc nhiên đáp lại:
- Không có. Ba không làm gì cả. Ba vốn định cho con 3 ngày tự giải quyết xem sao nếu không được thì mới nhúng tay. Nhưng con xử lý rất tốt nên ba cũng chẳng làm gì cả.
- Ba không làm gì? Vậy sao bên Future lại cho chúng ta thêm thời gian? Sao lại chỉ trong một ngày mà tìm ra nội gián? Còn KR ai đã ra tay chứ? – Bao nhiêu thắc mắc đổ dồn vào tâm trí Hào.
Ông Chính cũng trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau ông chợt nhớ ra nói:
- Ba có chút quen biết với Chủ tịch Trần của Future. Để ba gọi ông ấy hỏi thử xem - Vừa nói xong ông đã bấm máy điện thoại gọi.
- Alo...Chào ông. Tôi là Bùi Đức Chính - Chủ tịch của H&K...Cám ơn ông. Thằng con trai này của tôi còn trẻ người non dạ, mong ông chỉ giáo nhiều hơn...Cám ơn ông về chuyện cho thêm thời gian. Nhưng tôi thắc mắc sao bên ông lại có quyết định như vậy...Tôi biết rồi. Đã làm phiền ông...Lần sau chúng ta cùng ăn cơm...Tạm biệt.
- Sao rồi ba? Là ai? – Ông Chính vừa cúp máy Hào đã tò mò hỏi tới tấp.
Ông Chính vẫn mặt mày trầm ngâm suy tư:
- Ông ấy nói đã hứa với người đó không tiết lộ danh tính. Chỉ có thể nói với ba một câu: “Con trai anh đã có một người bạn tốt”.
- Bạn con? – Nghe câu nói của ba, Hào rất ngạc nhiên đặt câu hỏi nhưng lại không tìm ra câu trả lời.
Hai người mãi tập trung suy nghĩ, không để ý Tử Nhiễm đã đứng trên cầu thang rất lâu, nghe được câu chuyện của họ, cô thật sự rất muốn nói với họ người giúp đỡ là Quỳnh, chị ấy đã làm rất nhiều, mấy bữa nay cô thấy chị ấy thường thức trắng đêm làm việc, quên ăn quên ngủ, làm cho cô với thư kí Hà lo lắng gần chết. Mà mọi việc đều vì gia đình và công ty của cô. Nhưng mà cô đã hứa với chị ấy không thể tiết lộ, đi làm như bình thường không để ai nghi ngờ, chỉ dành thêm thời gian đi sớm một chút. Lúc này, Hào mới giật mình, nhìn thấy Tử Nhiễm trên cầu thang gọi:
- Em gái, sao cuối tuần mà không ngủ thêm, định đi đâu vậy?
- Em hẹn bạn ra ngoài chơi - Tử Nhiễm đi từ cầu thang xuống trả lời, viện cớ ra ngoài chứ thật ra cô muốn chạy đến công ty xem có thể giúp được gì không.
Hào đợi Tử Nhiễm ngồi xuống, mới quan tâm hỏi han:
- Dạo này anh bận quá vẫn chưa hỏi em, em làm việc ở Nhân Ái thấy thế nào, có tốt không?
- Tốt lắm. Công ty nhận được vài cái hợp đồng mới nên hơi bận rộn, em nhờ vậy mà cũng cảm thấy mình có ích - Tử Nhiễm rất vui vẻ thuật lại, hên là công ty bận rộn nên công việc giao trên tay cô cũng nhiều lên một ít, khiến cho cô đỡ cảm thấy có lỗi.
Ông Chính cũng nghe được nét vui tươi và tự tin hơn trong lời nói của con gái, ông gật gù, uống cafe, trầm giọng dặn dò:
- Con thấy tốt là được rồi. Phải cố gắng làm việc hơn đó.
- Dạ. Vậy thôi. Con đi trước nha - Tử Nhiễm thấy đã tới giờ vội vã tạm biệt ra khỏi nhà.
Đến công ty, Tử Nhiễm vừa lên tầng làm việc của Giám đốc đã thấy thư kí Hà đang tập trung làm việc. Cô bước tới, gõ nhẹ bàn, thấy thư kí Hà ngước lên, cô mới nhìn vào cửa phòng Giám đốc, nhỏ nhẹ hỏi:
- Vẫn còn làm việc sao chị?
Thư kí Hà thở dài, hơi xót xa trả lời:
- Lúc chị tới đã thấy Quỳnh làm việc rồi, không biết có ngủ không nữa.
- Sao vậy chứ? Cứ tiếp tục như thế thì cơ thể nào chịu nổi. Chị không khuyên chị ấy đi – Mày nhíu chặt, Tử Nhiễm cũng lo lắng muốn chết.
Biết vậy nhưng thư kí Hà khuyên cũng đã khuyên rồi, đánh cũng đánh rồi nhưng cũng không được gì nên đành bó tay, đáp lại với giọng nói đầy bất đắc dĩ:
- Chị khuyên rồi đấy chứ. Nhưng mà con bé nói nếu nó làm thêm chút việc thì nhân viên sẽ làm ít đi một chút. Chị thật sự lo lắng lắm, mong là nó nhanh chóng kết thúc.
- Để em vào xem sao - Tử Nhiễm đề nghị.
Quỳnh ở trong phòng nghe tiếng gõ cửa, ngước đầu lên, thấy là Tử Nhiễm, cười nhẹ nhàng hiếu kì hỏi:
- Tử Nhiễm, hôm nay cuối tuần mà sao em tới đây vậy?
- Em viện cớ đi chơi với bạn chạy tới công ty. Chị nghỉ ngơi chút đi - Tử Nhiễm khuyên.
Một dòng nước ấm chảy qua lòng của Quỳnh, cô cười càng thêm rực rỡ, rất kiên nhẫn trấn an:
- Chị không sao. Chị... - Bất chợt tiếng “ Tách...tách...”, Quỳnh bị chảy máu mũi rơi xuống tập tài liệu, cô vội ngước đầu, tay giữ cho máu đừng chảy xuống nữa, tay còn lại thì lấy khăn giấy lau máu. Tử Nhiễm cũng chạy tới, đưa khăn giấy, tay run run, mắt rươm rướm nước, miệng lẩm nhẩm:
- Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Đợi máu ngừng chảy, Quỳnh lau hết vết máu còn lại dính trên mũi, an ủi Tử Nhiễm như sắp muốn khóc:
- Chị không sao. Đừng khóc. Để người ta tưởng chị ăn hiếp em đó.
- Không sao gì chứ. Chảy cả máu mũi rồi - Tử Nhiễm nghẹn ngào.
Được Quỳnh vừa khuyên vừa trấn an vừ đe dọa vừa hứa hẹn đuổi đi làm việc, Tử Nhiễm đi ra rồi vẫn ngoái đầu nhìn lại, không để ý đụng vào người mới vừa từ thang máy bước ra, là Phó giám đốc Trịnh Khiêm của chúng ta. Tử Nhiễm không cẩn thận đụng phải người muốn té thì Khiêm đã lập tức đưa tay đỡ cô. Hai đôi mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại, có gì đó đang chậm rãi thay đổi. Không biết ai tỉnh trước, Khiêm đỡ Tử Nhiễm đứng dậy, ôn tồn hỏi:
- Cô có sao không?
Tử Nhiễm mặt đỏ ửng, lắc lắc đầu. Thư kí Hà lúc này mới lên tiếng gọi:
- Phó giám đốc Trịnh, anh trở về rồi sao?
- Phó giám đốc Trịnh? Anh là Trịnh Khiêm – Nghe thư kí Hà gọi, Tử Nhiễm ngạc nhiên thốt lên.
- Xin chào. Tôi là Trịnh Khiêm – Khiêm hòa nhã, bắt tay chào hỏi lịch sự.
Biết mình hơi thất thố, Tử Nhiễm ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, cũng đưa tay bắt lịch sự chào hỏi:
- Chào anh. Tôi là Bùi Tử Nhiễm - thực tập sinh mới.
Vừa chào hỏi xong, Khiêm đã quay sang hỏi thư kí Hà:
- Chị Hà, nghe nói mấy ngày gần đây chúng ta nhận rất nhiều hợp đồng phải không chị?
- Đúng vậy, do chúng ta thỏa thuận với mấy công ty chèn ép KR nên nhận rất nhiều hợp đồng – thư kí Hà thuật lại.
- Chèn ép KR? Tại sao? Chúng ta tìm hiểu nó lâu rồi cũng không làm gì sao bây giờ lại hành động chứ? – Khiêm thực sự tò mò hỏi đến.
Liếc nhìn Tử Nhiễm, thư kí Hà cũng muốn ghi thêm ít điểm cho Quỳnh trước người nhà của Hào nên cô rất tự nhiên giải thích kĩ càng:
- Bởi vì KR chơi xấu, cài gián điệp trong H&K nhằm ý đồ lấy cắp ý tưởng sản phẩm giới thiệu cho Future. Quỳnh biết được rất tức giận, tìm James lôi tên nội gián đó ra với giá gấp ba, liên lạc Chủ tịch Trần xin gia hạn thêm thời gian cho H&K, thêm vào đó thỏa thuận với các công ty vừa hủy bỏ hợp đồng vừa chèn ép KR. Điều kiện bọn họ đưa ra là kí hợp đồng với chúng ta nên mấy ngày nay công ty thật sự rất bận, nhân viên ai cũng phải đi về trễ, riêng Quỳnh hầu như mỗi ngày chỉ ngủ 1 tiếng đồng hồ thôi. Chị thật sự lo lắng Quỳnh không chịu nổi.
Quả nhiên đoán không sai, khi thư kí Hà nói xong thì khuôn mặt của Tử Nhiễm đã nhăn lại, đầy xót xa, đau đớn, thương tiếc. Khiêm cũng vậy, rất lo lắng thêm chút tự trách chất vấn:
- Vậy sao chị không gọi em về?
- Chị cũng muốn gọi em về nhưng Quỳnh nói em đi công tác ở Nhật Bản cộng thêm đưa ba mẹ đi du lịch nên không được gọi làm phiền em – thư kí Hà chỉ biết thở dài than thở.
- Chị Quỳnh nói vậy thì chị nghe vậy sao? Em đi gặp chị ấy – Khiêm trách móc đôi chút rồi chạy thẳng vào phòng của Quỳnh.
Tử Nhiễm nhìn theo, hơi ngạc nhiên cảm thán:
- Tình cảm của chị Quỳnh với anh Khiêm tốt thật đấy.
- Ngày xưa, ba của Khiêm bị bệnh tim nặng phải phẫu thuật nhưng Khiêm chỉ là một sinh viên quèn mới ra trường chưa tìm được việc làm. Là Quỳnh kịp thời đưa tay giúp đỡ, không những giúp ba Khiêm có tiền phẫu thuật mà còn dìu dắt, nâng đỡ cậu ta đến vị trí ngày hôm nay. Cho nên Khiêm xem Quỳnh như chị gái ruột của mình cũng như Quỳnh thương yêu Khiêm như em trai, Quỳnh chỉ cần Khiêm vui thì em ấy làm thêm một chút cũng không sao. Đó là lý do Khiêm cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy có lỗi – thư kí Hà kể lại câu chuyện xưa.
Nghe câu chuyện của Quỳnh và Khiêm, Tử Nhiễm càng thêm quý mến Quỳnh bởi cô gái này tài giỏi lại không kiêu căng, bên ngoài lạnh lùng trong lòng lại ấm áp, cô ấy quan tâm nhân viên, chỉ cần nhân viên về sớm 5 phút thì cô ấy có thể ngủ ít đi 5 phút để làm việc. Bao nhiêu ngày qua ở bên cạnh Quỳnh, Tử Nhiễm còn nhận ra tình cảm của Quỳnh dành cho anh hai cô, đó là tình yêu không ngại hi sinh, thầm lặng giúp đỡ, thầm lặng quan tâm, chăm sóc. Qua hành động của Quỳnh, Tử Nhiễm rất vui lòng ủng hộ cô ấy trở thành chị dâu của cô. Bất chợt dòng suy nghĩ của Tử Nhiễm xẹt qua hình ảnh ôn hòa rồi đăm chiêu lo lắng của Khiêm, cô có ấn tượng ban đầu rất tốt với chàng trai này, một cảm giác không thể gọi tên bắt đầu xuất hiện nhưng Tử Nhiễm vẫn chưa nắm bắt được nó.
Quỳnh làm nhiều chuyện như vậy liệu có nhận lại được điều gì? Thêm một người biết được tình cảm của Quỳnh là tốt hay xấu? Lại có thêm một cặp có tình cảm khó nói nhưng đẹp đẽ