Chương 25
Vết thương của Viễn Ninh đến nay cũng đã khỏi hẳn, thời gian đến ngày thi cử cũng chẳng còn xa là bao nhiêu.
Hôm nay Viễn Ninh sáng sớm đã vội đến Hàn Lâm Viện để học tập chuẩn bị cho kì khi sắp tới. Mặc dù nói chức quan giám sát chỉ có nhiệm vụ quan sát các thí sinh trong thời gian khoa khảo, nhưng cũng vô cùng quan trọng cho nên mọi việc đều phải chuẩn bị kĩ lưỡng.
“Ngũ điện hạ người tới rồi” theo tiếng nói Viễn Ninh quay người sang, phóng đại trước mắt nàng là một vị quan, trên mặt còn có bộ râu trắng bạc phơ, đường như cũng khá lớn tuổi. Với độ tuổi này so với cáo lão về quê hưởng cuộc sống an nhàn chẳng phải sẽ tốt hơn sao, nhưng người này lại chọn làm quan ở Hàn Lâm Viện.
Lấy lại tinh thần, Viễn Ninh cất giọng tiến lên hỏi “Vị đại nhân này là”
“Hạ quan là Tôn Chử Cơ” lão quan già nghe Viễn Ninh hỏi vậy liền thành thục trả lời.
Trước đây nàng từng nghe nói phụ hoàng nàng thông thạo văn chương thư pháp cũng là do một tay thái phó dạy nên, hơn nữa vị thái phó này còn mang họ Tôn. Cũng không phải trùng hợp vậy đi.
“Vậy người có phải là” Viễn Ninh nghi ngờ không che dấu nói ra suy nghĩ của mình.
Dường như biết được Viễn Ninh nói gì tiếp theo lão quan họ Tôn liền mở miệng chặn ngang lời chưa kịp nói ra của Viễn Ninh “Như điện hạ nghĩ”
Nhận được đáp án như vậy Viễn Ninh cũng không muốn tra hỏi gì thêm, đành đi theo sau Tôn lão sư nghe người chỉ dạy.
Ban đầu Viễn Ninh vốn còn tưởng rằng sẽ khắc nghiệt đi, nhưng sau khi nghe Tôn lão sư nói, ngoại trừ vài việc tăng cường khả năng thị lực của mắt và cảm nhận nhạy bén, còn các thứ khác nàng sẽ không cần phải học. Nghe đến đây Viễn Ninh còn mừng thầm cho rằng như vậy thật đơn giản. Nhưng ai mà biết rằng Viễn Ninh đã lầm.
Tôn lão sư đưa Viễn Ninh đến một căn phòng tối đen như mực sau đó cho thắp vài ngọn nến lên, căn phòng len lỏi được một chút ít ánh sáng nhưng cũng chẳng đáng kể là bao. Trong phòng có vài quả cầu được thiết kế bằng sắt, được cột treo lơ lửng giữa căn phòng, những quả cầu đó luôn chuyển động qua lại theo một đường thẳng. Viễn Ninh ước chừng những quả cầu này cao đến ngang đầu của mình.
Sau đó Tôn lão sư kêu Viễn Ninh phải nhìn theo chuyển động của quả cầu đó, sau lại bắt nàng luồn lách qua từng quả cầu cho bằng được, cứ cách một canh giờ sẽ có một ngọn nến bị tắt đi, cứ như vậy cho đến ngọn nến cuối cùng bị tắt.
“Tôn lão sư, phải đi qua thật sao” Viễn Ninh chớp chớp mắt sau đó đưa tay lên xoa đôi mắt vẫn còn đang đỏ của mình.
Ban nãy nàng phải tập trung hết sức lực vào đôi mắt của mình để quan sát. Hiện giờ ngay cả thời gian nghỉ lão sư cũng không cho nàng nghỉ. Lại bắt nàng đi qua, Viễn Ninh nàng có mắt nhìn, nhưng quả cầu đó đâu có mắt nhìn mà để tránh nàng. Hơn nữa quả cầu làm bằng sắt, chẳng may chạm phải liền đưa người đi chết hay sao.
Chỉ là làm quan giám sát thôi sao, nàng cũng đâu phải đi ra trận, hay là đào tạo sát thủ. Có cần phải khắc nghiệt như vậy không a. Viễn Ninh thầm khóc trong lòng.
“Điện hạ mọi năm tất cả các vị đại nhân đều phải tập luyện như vậy, nếu ngài không chịu được” Tôn lão sư chưa nói hết câu thì Viễn Ninh đã vội lên tiếng.
“Tôn lão sư, ta làm được” đã đâm lao thì phải theo lao. Ai kêu nàng lúc trước một sống một chết tới gặp phụ hoàng kiên quyết giành chức quan này để làm gì chứ.
Tôn lão sư gật đầu một cái biểu thị như điện hạ người cứ bắt đầu đi ta đang theo dõi đây
Nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nàng lấy hết can đảm bắt đầu tiến tới quả cầu đầu tiên, lúc này trong phòng chỉ còn lại vỏn vẹn một ngọn nến.
Vừa mới bước lên Viễn Ninh thấy quả cầu quay sang chỗ khác nàng vội vàng lách qua thành công qua được quả cầu thứ nhất, nhưng ai ngờ chưa kịp đắc ý quả cầu thứ hai liền lao tới nhằm thẳng vào mặt Viễn Ninh mà đập.
Một tiếng ầm vang lên.
Viễn Ninh chỉ cảm thấy đầu mình như quay cuồng, loạng choạng bước ra khỏi đám quả cầu ở trước mặt.
Viễn Ninh cảm thấy có một dòng nước ấm chảy từ trên mũi mình xuống, đưa tay lên chạm vào sau đó đem mắt xuống nhìn bàn tay thì mới biết đó là máu.
“Tôn lão sư, này này là sao…”
Chưa kịp nói hết câu Viễn Ninh cảm thấy trước mắt mình bỗng dưng mọi thứ trở nên tối dần sau đó đôi mắt nàng dần nhắm lại đến khi tỉnh dậy thì đã thấy bản thân mình ở Thái Hoà cung.
Hỏi ra mới biết là Tôn lão sư trong phòng thấy Viễn Ninh bị như vậy. Sau khi nàng ngã xuống, do sức lực Tôn lão sư có hạn, chỉ có cách túm cổ áo nàng lôi một mạch ra ngoài, ý định cho người đưa Viễn Ninh tới thái y viện, nhưng cũng may tiểu Trung tử luôn đi theo Viễn Ninh tới Hàn Lâm viện sau khi thấy điện hạ nhà mình bất tỉnh đưa ra ngoài liền vội thay chủ tử từ chối đến thái y viện thay vào đó đưa về Viễn Ninh Thái Hoà cung nàng mới có thể thoát được một kiếp nạn.
Lý Trung cũng được mời đến Thái Hoà cung mà coi mạch cho Viễn Ninh. Sau khi coi xong Lý Trung nói Viễn Ninh chỉ bị tổn thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi lúc này mọi người mới bớt lo lắng.
Xem ra sau ngày đầu mới tới học tập liền lại phải tạm nghỉ mấy ngày để dưỡng thương.
Viễn Ninh dựa lưng vào thành giường, tay đưa lên xoa xoa thái dương. Bị quả cầu sắt to như vậy đập vào mặt nàng chưa chết đã là may rồi. Không biết tên nào lại nghĩ ra cách huấn luyện như vậy cơ chứ.
Mọi người thấy Viễn Ninh đã tỉnh cũng không muốn làm phiền nàng liền im lặng không rủ nhau mà lui ra ngoài hết.
Ngọc Lam ở Thái Hoà cung, sáng sớm còn thấy Viễn Ninh tâm trạng phấn khởi mà đi đến Hàn Lâm Viện. Ai ngờ được còn chưa đến nửa buổi đã thấy tiểu Trung tử quay lại trên lưng còn cõng theo Viễn Ninh đang bất tỉnh, trên mặt vẫn còn vương một chút huyết sác chảy từ mũi xuống.
Ngọc Lam thấy vậy lông mày khẽ chuyển động, thầm lắc đầu ngao ngán. Con người này đúng là trì độn.
Ngọc Lam chầm chậm tiến tới gần giường nhẹ nhàng đưa tay lên thay thế bàn tay Viễn Ninh đang xoa thái dương của mình.
Trước hành động bất ngờ của Ngọc Lam, Viễn Ninh có chút giật mình nhưng rất nhanh sau đó liền hít lấy một hơi bình tĩnh trở lại.
Ngón tay nhỏ, thon dài mang theo chút lành lạnh của Ngọc Lam chạm lên mặt Viễn Ninh, kèm theo hương thơm bạc hà trên người nàng khiến cho đầu óc nặng nề của Viễn Ninh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tâm trạng cũng vù vậy mà buông lỏng.
“Còn đau không?” Ngọc Lam cất giọng hỏi
“Đỡ hơn lúc đầu rất nhiều” giọng Viễn Ninh khàn khàn mang theo chút lười biếng nói
“Thái y nói người nên nghỉ ngơi vài ngày, sau đó rồi hãy tới Hàn Lâm Viện” Ngọc Lam tay vẫn đang giúp Viễn Ninh xoa đầu nói.
“Ừm, ta cũng cảm thấy cái nơi đó giống như là tra tấn người hơn là dạy người” Viễn Ninh mang theo chút buồn bực nói
“Tra tấn người?” Ngọc Lam khó hiểu
“Ta chỉ là làm quan giám sát có cần phải huấn luyện nghiêm khác vậy không” đến đây Viễn Ninh hậm hực nói tiếp “Cái gì mà căn phòng chỉ thắp có vài ngọn nến, sau đó còn có vài quả cầu sắt, bọn họ bắt ta lách qua từng quả cầu một. Ta liền đi qua nhưng mới vừa bước tới liền bị đập vào mặt, người xem” Viễn Ninh nói xong chỉ tay lên mặt mình.
Ngọc Lam dừng lại tay mình, sau đó bước tới ngồi xuống bên cạnh giường nhìn vào mặt Viễn Ninh.
“Cũng đâu đến nỗi làm người thay đổi dung nhan” Ngọc Lam nói xong còn không quên nở một nụ cười.
Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Viễn Ninh thấy Ngọc Lam cười lên như vậy, đúng vậy Ngọc Lam cười lên thật xinh, đây là nụ cười đẹp nhất mà Viễn Ninh từng thấy từ trước đến giờ.
“Cũng may là không khiến mặt ta bầm dập. Nếu như bị như vậy chẳng phải công chúa sẽ cười ta sao” Viễn Ninh liền nói tiếp “Ai biết được nếu như mặt ta biến dạng lại bị đuổi ra ngoài ngủ không được ngủ trong phòng thì sao” nói xong Viễn Ninh khoanh hai tay vòng lại trước ngực, đầu quay sang một bên.
“Điện hạ”
Nghe Ngọc Lam gọi mình như vậy, Viễn Ninh tưởng Ngọc Lam nghĩ rằng mình đang giận nàng sao nên người này mới gọi mình như vậy.
“Hả” Viễn Ninh quay đầu lại nhìn Ngọc Lam như đang đợi nàng nói.
“Muốn có được thành công nhất định phải trải qua gian khổ, cho nên ngài cũng phải như vậy”
Viễn Ninh vẫn khó hiểu mà nhìn Ngọc Lam. Thấy vậy Ngọc Lam nói tiếp “Ta biết huấn luyện ở Hàn Lâm Viện là cực khổ, nhưng đây cũng là cách cuối cùng để ngài có thể khẳng định bản thân mình. Cho nên ta hi vọng ngài đừng vì chuyện ngày hôm nay mà bỏ cuộc”
Viễn Ninh cũng không phải loại người ngốc đến nỗi không hiểu Ngọc Lam đang nói gì, nàng biết Ngọc Lam thấy nàng như vậy nhất định sợ Viễn Ninh bỏ cuộc nên mới động viên nàng như vậy.
“Công chúa người yên tâm đi, ta đã quyết định thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc” Viễn Ninh lại nói thêm “Huống hồ gì ta bỏ cả công sức ra đến tam hy đường cầu xin phụ hoàng để làm chức quan này. Hôm nay chỉ mới là buổi tập đầu tiên mà ta đã muốn bỏ cuộc quay vào bờ. Người nghĩ xem phụ hoàng không đem ta ra phạt mới là chuyện lạ”
“Ta tin tưởng ngài sẽ làm được” Ngọc Lam nhìn vào khuôn mặt Viễn Ninh, do bị đụng chạm có chút sưng tấy không kìm nổi có chút đau lòng.
Đôi mắt Ngọc Lam mang theo kì vọng, cùng sự tin tưởng điều này khiến Viễn Ninh được sự ủng hộ lại càng quyết tâm hơn “Ta nhất định sẽ làm tốt, không phụ sự kì vọng của mọi người”
“Người mới tỉnh lại, cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, vài ngày nữa lại phải tiếp tục tới Hàn Lâm Viện”
“Ta nhớ rồi, nếu công chúa có chuyện gì bận thì cứ đi làm đừng để vì ta mà ảnh hưởng” Viễn Ninh nói
“Ừm, vậy ngài nhớ nghỉ ngơi ta đi trước đây” nói xong Ngọc Lam đứng dậy khỏi giường bước đi ra ngoài.
Viễn Ninh trong phòng không khỏi thở dài một hơi.
Vết thương trên tay vừa mới khỏi, lại thêm một vết thương khác trên mặt.
“Điện hạ” Tô Mạt vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa, hắn đợi mọi người đi hết sau đó mới giám tiến vào bên trong phòng
“Có chuyện gì sao” Viễn Ninh quay mặt sang nhìn Tô Mạt nói
“Chuyện người kêu thuộc hạ đi điều tra nay đã có tin tức” Tô Mạt trong quá trình đi vào cho đến khi nói vẫn luôn giữ thái độ khép nép, không hề dám ngẩng đầu lên nói.
Hôm nay Viễn Ninh sáng sớm đã vội đến Hàn Lâm Viện để học tập chuẩn bị cho kì khi sắp tới. Mặc dù nói chức quan giám sát chỉ có nhiệm vụ quan sát các thí sinh trong thời gian khoa khảo, nhưng cũng vô cùng quan trọng cho nên mọi việc đều phải chuẩn bị kĩ lưỡng.
“Ngũ điện hạ người tới rồi” theo tiếng nói Viễn Ninh quay người sang, phóng đại trước mắt nàng là một vị quan, trên mặt còn có bộ râu trắng bạc phơ, đường như cũng khá lớn tuổi. Với độ tuổi này so với cáo lão về quê hưởng cuộc sống an nhàn chẳng phải sẽ tốt hơn sao, nhưng người này lại chọn làm quan ở Hàn Lâm Viện.
Lấy lại tinh thần, Viễn Ninh cất giọng tiến lên hỏi “Vị đại nhân này là”
“Hạ quan là Tôn Chử Cơ” lão quan già nghe Viễn Ninh hỏi vậy liền thành thục trả lời.
Trước đây nàng từng nghe nói phụ hoàng nàng thông thạo văn chương thư pháp cũng là do một tay thái phó dạy nên, hơn nữa vị thái phó này còn mang họ Tôn. Cũng không phải trùng hợp vậy đi.
“Vậy người có phải là” Viễn Ninh nghi ngờ không che dấu nói ra suy nghĩ của mình.
Dường như biết được Viễn Ninh nói gì tiếp theo lão quan họ Tôn liền mở miệng chặn ngang lời chưa kịp nói ra của Viễn Ninh “Như điện hạ nghĩ”
Nhận được đáp án như vậy Viễn Ninh cũng không muốn tra hỏi gì thêm, đành đi theo sau Tôn lão sư nghe người chỉ dạy.
Ban đầu Viễn Ninh vốn còn tưởng rằng sẽ khắc nghiệt đi, nhưng sau khi nghe Tôn lão sư nói, ngoại trừ vài việc tăng cường khả năng thị lực của mắt và cảm nhận nhạy bén, còn các thứ khác nàng sẽ không cần phải học. Nghe đến đây Viễn Ninh còn mừng thầm cho rằng như vậy thật đơn giản. Nhưng ai mà biết rằng Viễn Ninh đã lầm.
Tôn lão sư đưa Viễn Ninh đến một căn phòng tối đen như mực sau đó cho thắp vài ngọn nến lên, căn phòng len lỏi được một chút ít ánh sáng nhưng cũng chẳng đáng kể là bao. Trong phòng có vài quả cầu được thiết kế bằng sắt, được cột treo lơ lửng giữa căn phòng, những quả cầu đó luôn chuyển động qua lại theo một đường thẳng. Viễn Ninh ước chừng những quả cầu này cao đến ngang đầu của mình.
Sau đó Tôn lão sư kêu Viễn Ninh phải nhìn theo chuyển động của quả cầu đó, sau lại bắt nàng luồn lách qua từng quả cầu cho bằng được, cứ cách một canh giờ sẽ có một ngọn nến bị tắt đi, cứ như vậy cho đến ngọn nến cuối cùng bị tắt.
“Tôn lão sư, phải đi qua thật sao” Viễn Ninh chớp chớp mắt sau đó đưa tay lên xoa đôi mắt vẫn còn đang đỏ của mình.
Ban nãy nàng phải tập trung hết sức lực vào đôi mắt của mình để quan sát. Hiện giờ ngay cả thời gian nghỉ lão sư cũng không cho nàng nghỉ. Lại bắt nàng đi qua, Viễn Ninh nàng có mắt nhìn, nhưng quả cầu đó đâu có mắt nhìn mà để tránh nàng. Hơn nữa quả cầu làm bằng sắt, chẳng may chạm phải liền đưa người đi chết hay sao.
Chỉ là làm quan giám sát thôi sao, nàng cũng đâu phải đi ra trận, hay là đào tạo sát thủ. Có cần phải khắc nghiệt như vậy không a. Viễn Ninh thầm khóc trong lòng.
“Điện hạ mọi năm tất cả các vị đại nhân đều phải tập luyện như vậy, nếu ngài không chịu được” Tôn lão sư chưa nói hết câu thì Viễn Ninh đã vội lên tiếng.
“Tôn lão sư, ta làm được” đã đâm lao thì phải theo lao. Ai kêu nàng lúc trước một sống một chết tới gặp phụ hoàng kiên quyết giành chức quan này để làm gì chứ.
Tôn lão sư gật đầu một cái biểu thị như điện hạ người cứ bắt đầu đi ta đang theo dõi đây
Nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nàng lấy hết can đảm bắt đầu tiến tới quả cầu đầu tiên, lúc này trong phòng chỉ còn lại vỏn vẹn một ngọn nến.
Vừa mới bước lên Viễn Ninh thấy quả cầu quay sang chỗ khác nàng vội vàng lách qua thành công qua được quả cầu thứ nhất, nhưng ai ngờ chưa kịp đắc ý quả cầu thứ hai liền lao tới nhằm thẳng vào mặt Viễn Ninh mà đập.
Một tiếng ầm vang lên.
Viễn Ninh chỉ cảm thấy đầu mình như quay cuồng, loạng choạng bước ra khỏi đám quả cầu ở trước mặt.
Viễn Ninh cảm thấy có một dòng nước ấm chảy từ trên mũi mình xuống, đưa tay lên chạm vào sau đó đem mắt xuống nhìn bàn tay thì mới biết đó là máu.
“Tôn lão sư, này này là sao…”
Chưa kịp nói hết câu Viễn Ninh cảm thấy trước mắt mình bỗng dưng mọi thứ trở nên tối dần sau đó đôi mắt nàng dần nhắm lại đến khi tỉnh dậy thì đã thấy bản thân mình ở Thái Hoà cung.
Hỏi ra mới biết là Tôn lão sư trong phòng thấy Viễn Ninh bị như vậy. Sau khi nàng ngã xuống, do sức lực Tôn lão sư có hạn, chỉ có cách túm cổ áo nàng lôi một mạch ra ngoài, ý định cho người đưa Viễn Ninh tới thái y viện, nhưng cũng may tiểu Trung tử luôn đi theo Viễn Ninh tới Hàn Lâm viện sau khi thấy điện hạ nhà mình bất tỉnh đưa ra ngoài liền vội thay chủ tử từ chối đến thái y viện thay vào đó đưa về Viễn Ninh Thái Hoà cung nàng mới có thể thoát được một kiếp nạn.
Lý Trung cũng được mời đến Thái Hoà cung mà coi mạch cho Viễn Ninh. Sau khi coi xong Lý Trung nói Viễn Ninh chỉ bị tổn thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi lúc này mọi người mới bớt lo lắng.
Xem ra sau ngày đầu mới tới học tập liền lại phải tạm nghỉ mấy ngày để dưỡng thương.
Viễn Ninh dựa lưng vào thành giường, tay đưa lên xoa xoa thái dương. Bị quả cầu sắt to như vậy đập vào mặt nàng chưa chết đã là may rồi. Không biết tên nào lại nghĩ ra cách huấn luyện như vậy cơ chứ.
Mọi người thấy Viễn Ninh đã tỉnh cũng không muốn làm phiền nàng liền im lặng không rủ nhau mà lui ra ngoài hết.
Ngọc Lam ở Thái Hoà cung, sáng sớm còn thấy Viễn Ninh tâm trạng phấn khởi mà đi đến Hàn Lâm Viện. Ai ngờ được còn chưa đến nửa buổi đã thấy tiểu Trung tử quay lại trên lưng còn cõng theo Viễn Ninh đang bất tỉnh, trên mặt vẫn còn vương một chút huyết sác chảy từ mũi xuống.
Ngọc Lam thấy vậy lông mày khẽ chuyển động, thầm lắc đầu ngao ngán. Con người này đúng là trì độn.
Ngọc Lam chầm chậm tiến tới gần giường nhẹ nhàng đưa tay lên thay thế bàn tay Viễn Ninh đang xoa thái dương của mình.
Trước hành động bất ngờ của Ngọc Lam, Viễn Ninh có chút giật mình nhưng rất nhanh sau đó liền hít lấy một hơi bình tĩnh trở lại.
Ngón tay nhỏ, thon dài mang theo chút lành lạnh của Ngọc Lam chạm lên mặt Viễn Ninh, kèm theo hương thơm bạc hà trên người nàng khiến cho đầu óc nặng nề của Viễn Ninh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tâm trạng cũng vù vậy mà buông lỏng.
“Còn đau không?” Ngọc Lam cất giọng hỏi
“Đỡ hơn lúc đầu rất nhiều” giọng Viễn Ninh khàn khàn mang theo chút lười biếng nói
“Thái y nói người nên nghỉ ngơi vài ngày, sau đó rồi hãy tới Hàn Lâm Viện” Ngọc Lam tay vẫn đang giúp Viễn Ninh xoa đầu nói.
“Ừm, ta cũng cảm thấy cái nơi đó giống như là tra tấn người hơn là dạy người” Viễn Ninh mang theo chút buồn bực nói
“Tra tấn người?” Ngọc Lam khó hiểu
“Ta chỉ là làm quan giám sát có cần phải huấn luyện nghiêm khác vậy không” đến đây Viễn Ninh hậm hực nói tiếp “Cái gì mà căn phòng chỉ thắp có vài ngọn nến, sau đó còn có vài quả cầu sắt, bọn họ bắt ta lách qua từng quả cầu một. Ta liền đi qua nhưng mới vừa bước tới liền bị đập vào mặt, người xem” Viễn Ninh nói xong chỉ tay lên mặt mình.
Ngọc Lam dừng lại tay mình, sau đó bước tới ngồi xuống bên cạnh giường nhìn vào mặt Viễn Ninh.
“Cũng đâu đến nỗi làm người thay đổi dung nhan” Ngọc Lam nói xong còn không quên nở một nụ cười.
Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Viễn Ninh thấy Ngọc Lam cười lên như vậy, đúng vậy Ngọc Lam cười lên thật xinh, đây là nụ cười đẹp nhất mà Viễn Ninh từng thấy từ trước đến giờ.
“Cũng may là không khiến mặt ta bầm dập. Nếu như bị như vậy chẳng phải công chúa sẽ cười ta sao” Viễn Ninh liền nói tiếp “Ai biết được nếu như mặt ta biến dạng lại bị đuổi ra ngoài ngủ không được ngủ trong phòng thì sao” nói xong Viễn Ninh khoanh hai tay vòng lại trước ngực, đầu quay sang một bên.
“Điện hạ”
Nghe Ngọc Lam gọi mình như vậy, Viễn Ninh tưởng Ngọc Lam nghĩ rằng mình đang giận nàng sao nên người này mới gọi mình như vậy.
“Hả” Viễn Ninh quay đầu lại nhìn Ngọc Lam như đang đợi nàng nói.
“Muốn có được thành công nhất định phải trải qua gian khổ, cho nên ngài cũng phải như vậy”
Viễn Ninh vẫn khó hiểu mà nhìn Ngọc Lam. Thấy vậy Ngọc Lam nói tiếp “Ta biết huấn luyện ở Hàn Lâm Viện là cực khổ, nhưng đây cũng là cách cuối cùng để ngài có thể khẳng định bản thân mình. Cho nên ta hi vọng ngài đừng vì chuyện ngày hôm nay mà bỏ cuộc”
Viễn Ninh cũng không phải loại người ngốc đến nỗi không hiểu Ngọc Lam đang nói gì, nàng biết Ngọc Lam thấy nàng như vậy nhất định sợ Viễn Ninh bỏ cuộc nên mới động viên nàng như vậy.
“Công chúa người yên tâm đi, ta đã quyết định thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc” Viễn Ninh lại nói thêm “Huống hồ gì ta bỏ cả công sức ra đến tam hy đường cầu xin phụ hoàng để làm chức quan này. Hôm nay chỉ mới là buổi tập đầu tiên mà ta đã muốn bỏ cuộc quay vào bờ. Người nghĩ xem phụ hoàng không đem ta ra phạt mới là chuyện lạ”
“Ta tin tưởng ngài sẽ làm được” Ngọc Lam nhìn vào khuôn mặt Viễn Ninh, do bị đụng chạm có chút sưng tấy không kìm nổi có chút đau lòng.
Đôi mắt Ngọc Lam mang theo kì vọng, cùng sự tin tưởng điều này khiến Viễn Ninh được sự ủng hộ lại càng quyết tâm hơn “Ta nhất định sẽ làm tốt, không phụ sự kì vọng của mọi người”
“Người mới tỉnh lại, cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, vài ngày nữa lại phải tiếp tục tới Hàn Lâm Viện”
“Ta nhớ rồi, nếu công chúa có chuyện gì bận thì cứ đi làm đừng để vì ta mà ảnh hưởng” Viễn Ninh nói
“Ừm, vậy ngài nhớ nghỉ ngơi ta đi trước đây” nói xong Ngọc Lam đứng dậy khỏi giường bước đi ra ngoài.
Viễn Ninh trong phòng không khỏi thở dài một hơi.
Vết thương trên tay vừa mới khỏi, lại thêm một vết thương khác trên mặt.
“Điện hạ” Tô Mạt vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa, hắn đợi mọi người đi hết sau đó mới giám tiến vào bên trong phòng
“Có chuyện gì sao” Viễn Ninh quay mặt sang nhìn Tô Mạt nói
“Chuyện người kêu thuộc hạ đi điều tra nay đã có tin tức” Tô Mạt trong quá trình đi vào cho đến khi nói vẫn luôn giữ thái độ khép nép, không hề dám ngẩng đầu lên nói.