Chương 30
“Phải rồi” Viễn Ninh mở mắt ra sau đó liền đứng dậy tiến tới chiếc tủ quen thuộc trong thư phòng.
Két
Tiếng cánh cửa tủ vang lên, Viễn Ninh cầm lấy đồ vật bên trong sau đó đem tới đặt lên trên bàn
“Điện hạ đây là”
“Công chúa người còn nhớ người tên Mặc Cư thi sĩ” Viễn Ninh nói
Ân
Ngọc Lam khẽ gật đầu một tiếng.
“Hắn tên là Chu Nhược, là thư sinh đến kinh thành để thi cử. Hôm trước vì phụ hoàng có lệnh lục soát hành trang. Lo sợ hắn bị lộ thân phận nên ta đã giúp hắn một tay”
“Tại sao điện hạ lại phải giúp hắn” Ngọc Lam con ngươi đen lánh ngước lên nhìn Viễn Ninh hỏi
“Hắn là người tài, nếu để hắn bị đánh chết thì thật là tiếc” Viễn Ninh nói
“Vậy nên điện hạ mới ra tay cứu hắn” Ngọc Lam chen vào
“Đúng vậy” Viễn Ninh mỉm cười gật đầu nói thêm “Có lẽ lần này lại bội thu thêm vài bức hoạ đi” nói xong Viễn Ninh đưa tay bắt đầu mở tay nải.
Tay nải được mở ra bên trong có hai bức hoạ sơn thủy, vẫn chưa hoàn thành nguyên vẹn nhưng bên dưới đã được đóng dấu Mặc Cư thi sĩ.
“Thì ra là vậy, chẳng trách cái tên Chu Nhược này vẫn luôn thấp thỏm lo sợ” Viễn Ninh cầm bức hoạ trên tay nói
“Điện hạ sẽ giữ lại bức hoạ sao” Ngọc Lam biết chắc chắn bức hoạ này mặc dù chưa hoàn thành, cũng chưa được đấu giá. Tuy nhiên giờ đây hai bức hoạ này đang ở trong tay Viễn Ninh để nói trả lại cho chủ nhân của bức hoạ thì lại là điều không thể.
“Dẫu gì công chúa cũng muốn thưởng hoạ, vậy đem hai bức này qua tây phòng đi” Viễn Ninh cuộn lại hai bức tranh đem tới trước mặt Ngọc Lam.
“Lần trước đã có một bức rồi, lần này lại thêm hai bức nữa sợ rằng không còn chỗ. Chẳng nhẽ điện hạ không muốn để nó ở thư phòng của mình sao” Ngọc Lam đưa tay lướt lên hai cuộn tranh trước mặt
“Thư phòng của ta hiện tại đã rất nhiều đồ rồi” nói xong Viễn Ninh đưa mắt làm bộ quét qua thư phòng mình một vòng sau đó nói tiếp “Còn thư phòng của người ta thấy khá trống trải vẫn nên đem hai bức hoạ này qua đó thì tốt hơn”
“Điện hạ mục dũng đã chuẩn bị xong” Tố Mai đi từ ngoài tiến vào nói
“Ta biết rồi” nói xong Viễn Ninh quay sáng nhìn Ngọc Lam" Vậy đi hai bức hoạ này người cứ mang sang tây phòng" xong không quên cười một cái.
“Điện hạ nếu không phiền ta có thể giúp người” Ngọc Lam nói
“Giúp ý công chúa nói là giúp ta tẩy rửa sao” Viễn Ninh khó hiểu hỏi lại
“Nếu điện hạ không chê ta có thể giúp người làm” nói xong Ngọc Lam không quên tiến lên vài bước khoảng cách giữa nàng và Viễn Ninh bỗng được thu hẹp lại.
Nghe nói vậy Viễn Ninh nhịp tim đang vốn bình thường giờ đây lại đập loạn cả lên, nàng theo bản năng bước lùi về sau.
“Trước nay ta quen làm chuyện này một mình, thực sự không cần người khác tới giúp” Viễn Ninh đi lùi lại bỗng chốc lưng đã chạm tới tường, đừng lại Viễn Ninh đứng im như trời trồng trên vách tường.
Ngọc Lam tiến tới đưa mặt mình tới gần hơn với khuôn mặt Viễn Ninh sau đó nhẹ nhàng nói vào tai Viễn Ninh
“Điện hạ nếu người không mau nước sẽ nguội mất” nói xong liền tách ra.
Hơi ấm bên cạnh đầu tai vẫn còn vương lại, giọng nói nhẹ nhàng suýt chút nữa làm tim Viễn Ninh vỡ vụn.
“Ta sẽ đem hai bức hoạ này qua tây phòng, điện hạ người cứ từ từ tẩy rửa” nói xong Ngọc Lam không quên cười một cái.
“Điện hạ ta vậy ta đi trước” Ngọc Lam cầm hai bức hoạ trên từ từ bước ra khỏi phòng.
Đợi khi Ngọc Lam đi khuất Viễn Ninh lưng dán trên vách tường mới từ từ trượt xuống, ngồi trên sàn đưa tay mình đặt lên trước ngực đè nén nhịp tim mình lại.
Viễn Ninh lắc lắc đầu vài cái để bản thân mình tỉnh táo hơn.
Nước ấm bao trùm khắp cơ thể Viễn Ninh, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn, hương thơm nhè nhẹ của thảo dược khiến tâm trạng Viễn Ninh cũng trở nên tốt hơn, cũng cảm thấy bản thân mình đã thanh tỉnh hơn.
Trong mục dũng Viễn Ninh không khỏi suy nghĩ về hành động dạo gần đây của bản thân mình.
Tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy hoặc là chỉ cần Ngọc Lam chạm vào mình, Viễn Ninh đều cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường. Đơn giản như tình huống ban nãy cũng vậy. Viễn Ninh cảm thấy thật kì lạ khi đứng trước bất kì người khác tỷ như Nghi Ngọc, Hoàng tổ mẫu, hay Lý Hạo đều bình thường, nhưng tại sao đứng trước Ngọc Lam lại hoàn toàn khác. Điều này Viễn Ninh cũng không thể giải thích nổi.
Có lẽ vẫn nên đi hỏi Tố Mai cô cô sẽ tốt hơn
Khoác một kiện ngoại bào mới vào Viễn Ninh cảm thấy bản thân mình tốt lên rất nhiều. Hậu viện vẫn là nơi tốt nhất để Viễn Ninh thư giãn.
Thời điểm bây giờ đã chuyển sang xế chiều, hiện giờ đang là mùa thu nhiệt độ cũng không có nóng bức. Từng cơn gió nhẹ nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt Viễn Ninh.
Tuy chỉ mới chuyển đến đây chưa đầy một năm, nhưng hậu viện Thái Hoà cung đã được Viễn Ninh dưỡng thành nơi có rất nhiều loại hoa. Viễn Ninh đưa mắt đến một khoảng trống trên mặt đất, vài ngày trước nơi đây nàng cùng Ngọc Lam đã cùng nhau trồng hoa linh lan.
“Mấy ngày nay ta luôn tưới nước đều đặn, không biết bao giờ mới bắt đầu nảy mầm” giọng nữ nhân mềm mại vang lên từ phía sau.
Viễn Ninh quay người lại, là Ngọc Lam
“Cũng phải chờ tới mấy ngày nữa” Viễn Ninh đáp lại
“Thực lâu”
Ngọc Lam đáp nhẹ lại một tiếng
“Này là cũng tuỳ vào từng loại hoa, có những loài chỉ gieo vài ngày liền nảy mầm, nhưng có những loài cũng rất lâu” Viễn Ninh nhẹ nhàng nói
“Trước đây ta cũng chưa từng dưỡng qua hoa, cũng không biết còn có chuyện như này”
Ngọc Lam tiến tới vài cây hoa hồng trắng trước mặt, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào cánh hoa “Điện hạ người biết điểm giống nhau giữa nữ nhân và hoa là gì không?” Ngọc Lam hỏi
“Điểm giống nhau” Viễn Ninh lặp lại
“Đúng vậy”
“Những bông hoa này nở ra thực đẹp” Viễn Ninh đáp lại
“Nở ra thực sự rất đẹp, nhưng nếu chạm mạnh thì sẽ nhanh chóng tan vỡ” nói xong Ngọc Lam đưa tay mình chạm mạnh đến bông hoa hồng trắng đang nở rộ, những cánh hoa xoè ra chỉ cần chạm mạnh qua một chút đều bắt đầu vỡ vụn rơi xuống đất. Rất nhanh chóng bông hoa vốn dĩ đang đẹp liền lụi tàn chỉ còn vương lại vài ba cánh hoa
“Hoa hồng một khi nở rộ ra chỉ cần một động tác nhẹ đều dễ dàng khiến những cánh hoa rơi rụng” Ngọc Lam nói
“Vì vậy để muốn bảo quản được bông hoa mọi hành động đều phải cẩn thận đi” Viễn Ninh tiến tới đưa tay tới cẩn thận nhất có thể đưa tay chạm nhẹ vào đoá hoa.
Ngọc Lam ngay bên cạnh, quay sang đưa án mắt dịu dàng nhìn vào con ngươi nâu của Viễn Ninh rồi nói “Nữ nhân cũng như vậy”
Viễn ninh trầm ngâm quay sang nhìn người bên cạnh “Tại sao người lại nói với ta chuyện này”
Chẳng nhẽ trong lời nói của Ngọc Lam có ẩn chứa ý tứ.
“Mẫu phi thích dưỡng hoa nên điện hạ cũng có sở thích giống vậy” Ngọc Lam nhìn Viễn Ninh nói giờ đây hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt Ngọc Lam quả thực không chứa những tạp niệm như Viễn Ninh nghĩ.
Nhìn nhau lâu như vậy Viễn Ninh cảm thấy có chút ngượng ngùng không chủ được đành quay mặt nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt của Ngọc Lam.
Viễn Ninh không đáp lại câu nói của Ngọc Lam khuôn mặt không quá thay đổi tuy nhiên trong thâm tâm nàng đã có suy nghĩ của bản thân mình.
Vài ngày trôi qua Viễn Ninh đoán được có lẽ kết quả của kì thi cũng sắp được công bố. Ngồi trong thư phòng quyển sách lật chưa quá nửa, Viễn Ninh cầm ly trà lên nhấp một ngụm
“Điện hạ” tiểu Trung tử vừa bước vội tới đã kêu
“Có chuyện gì sao” tiểu Trung tử bước vào Viễn Ninh đồng thời cũng hạ ly trà xuống
“Bệ hạ cho gọi người tới dưỡng tâm điện” tiểu Trung tử cúi đầu nói
Như đoán trước chuyện sẽ xảy ra Viễn Ninh nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy đưa tay lên phủi ống tay áo vài cái.
“Đi thôi” nói xong Viễn Ninh bước ra khỏi thư phòng một mạch đi tới Dưỡng tâm điện.
Két
Tiếng cánh cửa tủ vang lên, Viễn Ninh cầm lấy đồ vật bên trong sau đó đem tới đặt lên trên bàn
“Điện hạ đây là”
“Công chúa người còn nhớ người tên Mặc Cư thi sĩ” Viễn Ninh nói
Ân
Ngọc Lam khẽ gật đầu một tiếng.
“Hắn tên là Chu Nhược, là thư sinh đến kinh thành để thi cử. Hôm trước vì phụ hoàng có lệnh lục soát hành trang. Lo sợ hắn bị lộ thân phận nên ta đã giúp hắn một tay”
“Tại sao điện hạ lại phải giúp hắn” Ngọc Lam con ngươi đen lánh ngước lên nhìn Viễn Ninh hỏi
“Hắn là người tài, nếu để hắn bị đánh chết thì thật là tiếc” Viễn Ninh nói
“Vậy nên điện hạ mới ra tay cứu hắn” Ngọc Lam chen vào
“Đúng vậy” Viễn Ninh mỉm cười gật đầu nói thêm “Có lẽ lần này lại bội thu thêm vài bức hoạ đi” nói xong Viễn Ninh đưa tay bắt đầu mở tay nải.
Tay nải được mở ra bên trong có hai bức hoạ sơn thủy, vẫn chưa hoàn thành nguyên vẹn nhưng bên dưới đã được đóng dấu Mặc Cư thi sĩ.
“Thì ra là vậy, chẳng trách cái tên Chu Nhược này vẫn luôn thấp thỏm lo sợ” Viễn Ninh cầm bức hoạ trên tay nói
“Điện hạ sẽ giữ lại bức hoạ sao” Ngọc Lam biết chắc chắn bức hoạ này mặc dù chưa hoàn thành, cũng chưa được đấu giá. Tuy nhiên giờ đây hai bức hoạ này đang ở trong tay Viễn Ninh để nói trả lại cho chủ nhân của bức hoạ thì lại là điều không thể.
“Dẫu gì công chúa cũng muốn thưởng hoạ, vậy đem hai bức này qua tây phòng đi” Viễn Ninh cuộn lại hai bức tranh đem tới trước mặt Ngọc Lam.
“Lần trước đã có một bức rồi, lần này lại thêm hai bức nữa sợ rằng không còn chỗ. Chẳng nhẽ điện hạ không muốn để nó ở thư phòng của mình sao” Ngọc Lam đưa tay lướt lên hai cuộn tranh trước mặt
“Thư phòng của ta hiện tại đã rất nhiều đồ rồi” nói xong Viễn Ninh đưa mắt làm bộ quét qua thư phòng mình một vòng sau đó nói tiếp “Còn thư phòng của người ta thấy khá trống trải vẫn nên đem hai bức hoạ này qua đó thì tốt hơn”
“Điện hạ mục dũng đã chuẩn bị xong” Tố Mai đi từ ngoài tiến vào nói
“Ta biết rồi” nói xong Viễn Ninh quay sáng nhìn Ngọc Lam" Vậy đi hai bức hoạ này người cứ mang sang tây phòng" xong không quên cười một cái.
“Điện hạ nếu không phiền ta có thể giúp người” Ngọc Lam nói
“Giúp ý công chúa nói là giúp ta tẩy rửa sao” Viễn Ninh khó hiểu hỏi lại
“Nếu điện hạ không chê ta có thể giúp người làm” nói xong Ngọc Lam không quên tiến lên vài bước khoảng cách giữa nàng và Viễn Ninh bỗng được thu hẹp lại.
Nghe nói vậy Viễn Ninh nhịp tim đang vốn bình thường giờ đây lại đập loạn cả lên, nàng theo bản năng bước lùi về sau.
“Trước nay ta quen làm chuyện này một mình, thực sự không cần người khác tới giúp” Viễn Ninh đi lùi lại bỗng chốc lưng đã chạm tới tường, đừng lại Viễn Ninh đứng im như trời trồng trên vách tường.
Ngọc Lam tiến tới đưa mặt mình tới gần hơn với khuôn mặt Viễn Ninh sau đó nhẹ nhàng nói vào tai Viễn Ninh
“Điện hạ nếu người không mau nước sẽ nguội mất” nói xong liền tách ra.
Hơi ấm bên cạnh đầu tai vẫn còn vương lại, giọng nói nhẹ nhàng suýt chút nữa làm tim Viễn Ninh vỡ vụn.
“Ta sẽ đem hai bức hoạ này qua tây phòng, điện hạ người cứ từ từ tẩy rửa” nói xong Ngọc Lam không quên cười một cái.
“Điện hạ ta vậy ta đi trước” Ngọc Lam cầm hai bức hoạ trên từ từ bước ra khỏi phòng.
Đợi khi Ngọc Lam đi khuất Viễn Ninh lưng dán trên vách tường mới từ từ trượt xuống, ngồi trên sàn đưa tay mình đặt lên trước ngực đè nén nhịp tim mình lại.
Viễn Ninh lắc lắc đầu vài cái để bản thân mình tỉnh táo hơn.
Nước ấm bao trùm khắp cơ thể Viễn Ninh, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn, hương thơm nhè nhẹ của thảo dược khiến tâm trạng Viễn Ninh cũng trở nên tốt hơn, cũng cảm thấy bản thân mình đã thanh tỉnh hơn.
Trong mục dũng Viễn Ninh không khỏi suy nghĩ về hành động dạo gần đây của bản thân mình.
Tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy hoặc là chỉ cần Ngọc Lam chạm vào mình, Viễn Ninh đều cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường. Đơn giản như tình huống ban nãy cũng vậy. Viễn Ninh cảm thấy thật kì lạ khi đứng trước bất kì người khác tỷ như Nghi Ngọc, Hoàng tổ mẫu, hay Lý Hạo đều bình thường, nhưng tại sao đứng trước Ngọc Lam lại hoàn toàn khác. Điều này Viễn Ninh cũng không thể giải thích nổi.
Có lẽ vẫn nên đi hỏi Tố Mai cô cô sẽ tốt hơn
Khoác một kiện ngoại bào mới vào Viễn Ninh cảm thấy bản thân mình tốt lên rất nhiều. Hậu viện vẫn là nơi tốt nhất để Viễn Ninh thư giãn.
Thời điểm bây giờ đã chuyển sang xế chiều, hiện giờ đang là mùa thu nhiệt độ cũng không có nóng bức. Từng cơn gió nhẹ nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt Viễn Ninh.
Tuy chỉ mới chuyển đến đây chưa đầy một năm, nhưng hậu viện Thái Hoà cung đã được Viễn Ninh dưỡng thành nơi có rất nhiều loại hoa. Viễn Ninh đưa mắt đến một khoảng trống trên mặt đất, vài ngày trước nơi đây nàng cùng Ngọc Lam đã cùng nhau trồng hoa linh lan.
“Mấy ngày nay ta luôn tưới nước đều đặn, không biết bao giờ mới bắt đầu nảy mầm” giọng nữ nhân mềm mại vang lên từ phía sau.
Viễn Ninh quay người lại, là Ngọc Lam
“Cũng phải chờ tới mấy ngày nữa” Viễn Ninh đáp lại
“Thực lâu”
Ngọc Lam đáp nhẹ lại một tiếng
“Này là cũng tuỳ vào từng loại hoa, có những loài chỉ gieo vài ngày liền nảy mầm, nhưng có những loài cũng rất lâu” Viễn Ninh nhẹ nhàng nói
“Trước đây ta cũng chưa từng dưỡng qua hoa, cũng không biết còn có chuyện như này”
Ngọc Lam tiến tới vài cây hoa hồng trắng trước mặt, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào cánh hoa “Điện hạ người biết điểm giống nhau giữa nữ nhân và hoa là gì không?” Ngọc Lam hỏi
“Điểm giống nhau” Viễn Ninh lặp lại
“Đúng vậy”
“Những bông hoa này nở ra thực đẹp” Viễn Ninh đáp lại
“Nở ra thực sự rất đẹp, nhưng nếu chạm mạnh thì sẽ nhanh chóng tan vỡ” nói xong Ngọc Lam đưa tay mình chạm mạnh đến bông hoa hồng trắng đang nở rộ, những cánh hoa xoè ra chỉ cần chạm mạnh qua một chút đều bắt đầu vỡ vụn rơi xuống đất. Rất nhanh chóng bông hoa vốn dĩ đang đẹp liền lụi tàn chỉ còn vương lại vài ba cánh hoa
“Hoa hồng một khi nở rộ ra chỉ cần một động tác nhẹ đều dễ dàng khiến những cánh hoa rơi rụng” Ngọc Lam nói
“Vì vậy để muốn bảo quản được bông hoa mọi hành động đều phải cẩn thận đi” Viễn Ninh tiến tới đưa tay tới cẩn thận nhất có thể đưa tay chạm nhẹ vào đoá hoa.
Ngọc Lam ngay bên cạnh, quay sang đưa án mắt dịu dàng nhìn vào con ngươi nâu của Viễn Ninh rồi nói “Nữ nhân cũng như vậy”
Viễn ninh trầm ngâm quay sang nhìn người bên cạnh “Tại sao người lại nói với ta chuyện này”
Chẳng nhẽ trong lời nói của Ngọc Lam có ẩn chứa ý tứ.
“Mẫu phi thích dưỡng hoa nên điện hạ cũng có sở thích giống vậy” Ngọc Lam nhìn Viễn Ninh nói giờ đây hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt Ngọc Lam quả thực không chứa những tạp niệm như Viễn Ninh nghĩ.
Nhìn nhau lâu như vậy Viễn Ninh cảm thấy có chút ngượng ngùng không chủ được đành quay mặt nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt của Ngọc Lam.
Viễn Ninh không đáp lại câu nói của Ngọc Lam khuôn mặt không quá thay đổi tuy nhiên trong thâm tâm nàng đã có suy nghĩ của bản thân mình.
Vài ngày trôi qua Viễn Ninh đoán được có lẽ kết quả của kì thi cũng sắp được công bố. Ngồi trong thư phòng quyển sách lật chưa quá nửa, Viễn Ninh cầm ly trà lên nhấp một ngụm
“Điện hạ” tiểu Trung tử vừa bước vội tới đã kêu
“Có chuyện gì sao” tiểu Trung tử bước vào Viễn Ninh đồng thời cũng hạ ly trà xuống
“Bệ hạ cho gọi người tới dưỡng tâm điện” tiểu Trung tử cúi đầu nói
Như đoán trước chuyện sẽ xảy ra Viễn Ninh nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy đưa tay lên phủi ống tay áo vài cái.
“Đi thôi” nói xong Viễn Ninh bước ra khỏi thư phòng một mạch đi tới Dưỡng tâm điện.