Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ăn Hại Sống Lại

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ăn Hại Sống Lại
  3. Chương : 31

Chương : 31

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin gọi lại sau..."

Tô Việt Trạch cúp điện thoại vẻ mặt phiền toái: "Còn tắt máy."

Kỳ Viêm hừ lạnh: "Anh tốt nhất là nên cầu khẩn Tiểu Thương không có chuyện gì, bằng không đừng trách tôi không khách khí với em trai cưng của anh."

"Kỳ thiếu tá, hình như em trai cưng của anh kéo Tiểu Dật nhà tôi bỏ chạy thì phải? Những lời này hẳn là tôi nói với anh mới đúng."

"Nếu như không phải em anh xúi giục, tôi tin chắc Tiểu Thương sẽ không tự ý đi ra ngoài."

Tô Việt Trạch híp mắt: "Xin rõ ràng một chút, nếu không phải em trai cưng của anh gọi điện thoại cho Tiểu Dật thì có lẽ lúc này tôi đang ăn cơm với nó!"

Kỳ Viêm hừ nhẹ một tiếng: "Ở đây không có người khác, anh không cần mệt nhọc, cẩn thận diễn nhiều nhập tâm."

Diễn con em anh! Nhiều con em anh! Ông đây muốn làm gì cũng không cần anh tới khoa tay múa chân: "Tôi không diễn gì cả, anh nên may mắn là tôi không từ trên đây ném anh xuống."

Kỳ Viêm bĩu môi thờ ơ đáp: "Tùy anh, Tiểu Thương rất trọng tình cảm, nếu như sau này em ấy chọn trợ giúp cho Tô Thần Dật, tôi không ngại lấy việc đó làm niềm vui cho em ấy."

"Kỳ Viêm, tôi có từng nói anh rất âm hiểm hay chưa?"

"Như nhau thôi. Nhưng còn đỡ hơn anh, ngay cả em trai mình cũng mưu mô, tôi tốt hơn nhiều."

"Anh!" Tô Việt Trạch gằn giọng, hắn tính kế Tô Thần Dật, không sao, nhưng hắn chỉ vì thứ mình nên có.

Kỳ Viêm ung dung nhắm mắt lại, trong tay cầm chặt điện thoại di động.

Tiếng chuông vang lên, Kỳ Viêm lập tức mở mắt ra nhìn về Tô Việt Trạch đang nghe điện thoại.

"Sao lại tìm không được?... Tiếp tục tìm! Có đào toàn bộ B thị này thì cũng phải tìm được Nhị thiếu!"

Kỳ Viêm thở dài một tiếng rồi tiếp tục khép mắt, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Tô Việt Trạch bắt đầu nôn nóng mà đi qua đi lại trong phòng làm việc, vốn tưởng Tô Thần Dật chỉ đơn giản là cùng bạn ra ngoài uống rượu, ai ngờ Kỳ Viêm lại tìm tới công ty hắn đòi người. Chỉ khi đó hắn mới biết được, thì ra người gọi Tô Thần Dật ra ngoài không ai khác chính là nhị công tử Kỳ gia – Kỳ Thương. Sớm biết vậy, hắn bất cứ giá nào cũng không để Tô Thần Dật đi ra ngoài.

Nhưng mà, lá gan Tô Thần Dật càng ngày càng lớn, ngang nhiên lừa hắn còn chưa nói, giờ lại còn tắt máy. Cái loại cảm giác bất lực không thể kiểm soát lại lần nữa nổi lên trong lòng. Xem ra sau này hắn cần phải trông chặt Tô Thần Dật một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sinh chuyện.

Bên này điện thoại Kỳ Viêm cũng yên lặng cho thấy gã cũng không có tin tức, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ lo lắng: "Sau này ít cho em trai cưng của anh đụng tới ô tô đi!"

"Là cấp dưới của anh học nghệ không tinh thôi!" Tô Việt Trạch vẻ mặt khinh bỉ, lính đặc huấn mà so ra vẫn kém Tiểu Dật lái xe nghiệp dư nhà hắn. Nghĩ vậy, Tô Việt Trạch lập tực sinh ra một cảm giác tự hào. Tô Thần Dật ngốc thì có ngốc, nhưng ở mặt khác vẫn còn giành mặt mũi cho hắn.

***

Bên trong phòng khách nội thất sang trọng, trên mặt đất vỏ bia la liệt, ngoài ra còn có hai chai vang đỏ. Bây giờ, Tô Thần Dật đang thừ người ngồi dưới mặt đất, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt lơ mơ, ly rượu trong tay đang vắt vẻo muốn rớt xuống mà không xong.

Sát bên Tô Thần Dật là Kỳ Thương vẫn đang tự uống rượu như trước, chỉ là ngoại trừ hai mắt mê man tỏ rõ tình trạng của cậu lúc này thì cậu không có bất cứ biểu hiện gì.

"Xoảng" một tiếng, ly rượu trên đầu ngón tay Tô Thần Dật rốt cuộc rơi xuống đất: "Không xong, để tôi ngủ một lát rồi uống với cậu tiếp."

Kỳ Thương ngây ngốc liếc mắt nhìn Tô Thần Dật ngã rạp trên mặt đất rồi lại tiếp tục uống rượu, thực ra là vừa rồi cậu không nghe rõ Tô Thần Dật nói cái gì.

Thời gian từ từ trôi qua, gần đến hừng đông, mùi rượu nồng nặc bao trùm phòng khách. Bên trong đó, hai cậu trai bất kể hình tượng nằm ngủ say trên sàn nhà. Chợt, cửa lớn bị một lực bên ngoài phá mở. Khi Tô Việt Trạch và Kỳ Viêm bước vào cửa thì thấy cảnh Tô Thần Dật ôm chân Kỳ Thương ngủ trên sàn nhà.

"Rộp rộp" vài tiếng, xương ngón tay của Kỳ Viêm không ngừng vang lên âm thanh giòn giã, chỉ thấy gã nắm chặt hai tay nổi giận đùng đùng chạy về phía phòng khách, chuẩn bị đem tên to gan đang ôm chân em trai cưng của mình làm thịt một trận rồi ném đi.

Thấy được ý đồ của Kỳ Viêm, Tô Việt Trạch bước lên phía trước ngăn trở lôi đi của Kỳ Viêm, khó chịu nói: "Không được đụng vào nó!"

"Cút ngay!"

Tô Việt Trạch nhếch môi cố chấp ngăn cản Kỳ Viêm. Nếu như đã xác định muốn giữ Tô Thần Dật trong tay, thì Tô Thần Dật chính là người của hắn, muốn đánh muốn cưng cũng là chuyện của hắn, người ngoài đừng hòng đụng đến một sợi lông của Tô Thần Dật.

Thấy Tô Việt Trạch không nhúc nhích chút nào, Kỳ Viêm cũng không nhiều lời thêm nữa, giơ nắm tay tấn công Tô Việt Trạch, nếu đối người không nghe, gã không ngại dùng bạo lực để giải quyết.

Thế là cả gian phòng khách diễn ra một màn quỷ dị, bên trong phòng khách, hai chàng thanh niên yên lặng ngủ khì, bên ngoài phòng khách, hai thằng đàn ông đánh qua đánh lại, không ai nhường ai.

Tiếng động đánh đấm của hai người càng lúc càng lớn, Kỳ Thương đang ngủ mê bỗng dưng mở mắt, khi nhìn thấy cảnh bên trong đại sảnh liền đứng bật dậy: "Mấy người đnag làm gì!"

"Boong" một tiếng thật lớn, đầu Tô Thần Dật không hề chuẩn bị mà đập vào sàn nhà: "Oa~~~ đau quá, đau quá!"

Hai người đang tranh đấu lập tức dừng tay, sau khi nhìn thấy Tô Thần Dật ngồi dưới đất ôm đầu hét toáng, Tô Việt Trạch liền chạy đến: "Tiểu Dật, em sao rồi?"

Tô Thần Dật hai mắt đẫm lệ: "Đau..."

Tô Việt Trạch suýt chút nữa bị vẻ mặt này của Tô Thần Dật làm cho mù mắt, đỡ Tô Thần Dật ngồi lên ghế sa lông, Tô Việt Trạch đưa tay lên xoa xoa đầu Tô Thần Dật: "Để anh xoa cho em."

Kỳ Thương lạnh lùng nhìn Kỳ Viêm đứng cách đó không xa: "Anh tới làm gì."

Hai mắt hiện tơ máu mang theo nét dịu dàng, Kỳ Viêm ôn nhu đáp: "Đón em về nhà."

Tô Thần Dật ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Kỳ Viêm rồi là nghiêng đầu nhìn về phía Tô Việt Trạch.

"Còn đau không?"

Tô Thần Dật ngơ ngác lắc đầu, não bộ hỗn loạn bắt đầu từ từ vận động, càng lúc cành nhanh. Sau khi ý thức được chuyện gì, Tô Thần Dật chợt trợn to hai mắt lùi về phía sau: "Anh anh anh làm sao tới đây?"

Tô Việt Trạch thả tay xuống, híp mắt cười nói: "Bỏ nhà trốn đi chơi vui không?"

Toàn thân Tô Thần Dật chấn động, run rẩy đứng lên chạy lại chỗ Kỳ Thương: "Nhất định là phương thức mở mắt của tôi sai rồi, Tiểu Thương Thương, nhanh véo tôi hai cái, tôi mớ thấy anh tôi tới tìm."

Người Kỳ Viêm dịch chuyển ngăn trở lối đi của Tô Thần Dật, lạnh lùng trừng Tô Thần Dật: "Cút đi."

Tô Thần Dật bụm mặt, cẩn thận không ngừng lùi về phía sau: "Xong, xong rồi, Tiểu Thương Thương, tôi không chỉ mơ thấy anh tôi, tôi còn mơ thấy anh cậu nữa này, cầu restart!!!"

Tô Việt Trạch vươn hai ngón tay nhéo ót Tô Thần Dật, túm y vào lòng mình: "Anh giúp em restart nhé?"

"Sao có thể chứ." Tô Thần Dật gượng cười quay đầu lại: "Không cần restart, em đã tự động khôi phục."

"Không phải mơ à?" Tô Việt Trạch nhướng mày.

Tô Thần Dật lau mặt một cái, nghiêm túc đáp: "Tỉnh rồi, tỉnh như chưa từng tỉnh bao giờ!"

"Tốt." Tô Việt Trạch hài lòng gật đầu, xách Tô Thần Dật đi ra khỏi cửa: "Tôi mang Tiểu Dật về nhà trước, Kỳ đại thiếu nhớ tìm người tới sửa cửa cho người ta, đều đã bị đạp hư rồi."

"..." Hình như không phải công lao của một mình tôi, anh cũng có phần được không?!

Trong chiếc Lamborghini đen bóng, A Hổ ngồi ở ghế lại run rẩy nhìn đại thiếu nhà mình xách lấy nhị thiếu, đại thiếu rất tức giận, nhị thiếu rất vô tội. Thân mình A Hổ lặng lẽ run lên, nhất định là mắt hắn mù rồi, người có thể ăn chơi đến vậy mà lại vô tội sao!

Đem Tô Thần Dật nhét vào ghế sau, Tô Việt Trạch thản nhiên nói: "Lái xe."

"Anh hai..."

Tô Việt Trạch híp mắt nhìn Tô Thần Dật cười: "Đua xe sướng không?"

Tô Thần Dật rụt cổ lại, cười gượng: "Cũng... cũng tạm."

Tô Việt Trạch tiếp tục cười: "Anh nhớ lúc cha đi đã dặn chừng không cho em đụng vào xe."

Tô Thần Dật chớp chớp hai mắt, cực kỳ vô tội nói: "Anh, em là bị ép buộc, thiệt đó!"

"À... Bị ép buộc, anh rất tò mò ai có thẻ ép được em."

"Anh của Kỳ Thương đó." Tô Thần Dật vẻ mặt căm giận: "Nếu người của gã phái tới không theo chặt như vậy, em còn có thể tự mình động thủ sao!"

Tô Việt Trạch nhướng mày nhìn Tô Thần Dật: "Nói thế thì em còn là người bị hại?"

"Đúng thế!" Tô Thần Dật gật đầu lia lịa: "Em là người vô tội nhất!"

Tô Việt Trạch cười khẽ một tiếng khiến cho Tô Thần Dật rối não: "Em nói anh nên phạt em thế nào mới tốt, hửm?"

"Anh, anh hai, em bị oan! Em so với Đậu Nga còn oan hơn! Anh phải tin tưởng em, em thật sự là bị ép buộc a a a! Không phải ý của em!"

"À? Vậy ý em là gì?"

"Ách..." Tô Thần Dật lập tức cứng họng, tôi phải cho anh biết tôi là vì bảo bối sao? Con người đen thui đảo đảo hai vòng, Tô Thần Dật tười cười nói: "Anh hai, anh hiểu em nhất, anh nhất định sẽ không trách em đúng không?"

A Hổ run lên một cái, Nhị thiếu, mặt mũi cậu đầu rồi? Bị chó ăn rồi sao!

(con thú lông vàng nào đó đang nằm phơi nắng: "Bà mẹ, thời buổi giờ đã nằm mà còn trúng đạn!)

Tô Việt Trạch kỳ lạ thay lại gật đầu: "Chắc là không."

Mẹ nó cái gì gọi là chắc là, nói chắc ăn một câu được không?

Về đến Tô trạch, Tô Việt Trạch một mạch dẫn Tô Thần Dật đến phòng mình, ném y vào phòng tắm, Tô Việt Trạch thản nhiên nói: "Tự mình tắm rửa sạch sẽ, anh sẽ lấy bàn chải đánh răng cho em."

Tô Thần Dật nắm tay áo Tô Việt Trạch cười nịnh nọt: "Anh hai, để em về phòng mình tắm đi, sẽ không làm phiền anh."

Rút tay áo ra khỏi tay Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch xoay người ra khỏi cửa: "Cho em hai mươi phút."

Nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng lại, Tô Thần Dật vẻ mặt tuyệt vọng: "Anh hai, em sai rồi, em thật sự sai rồi huhu~ em không bao giờ... bỏ nhà đi nữa a a a!"

"Câm miệng! Còn dài dòng anh liền ném em ra ngoài!"

Nghe thế Tô Thần Dật hưng phấn chạy vội đến cửa: "Quỳ cầu ném một cái!"

"..."

"Hai, anh còn đó không? Cầu ném a! Hai~!"

"..."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5670 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4955 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4538 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4460 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4354 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter