Chương : 38
“Phong Lâm, lúc trưa tôi thấy cậu hình như rất lo lắng cho cái cậu mà tôi va phải. Nói
Phong Lâm đang ngồi đọc báo lại vì tên nào đó quấy rầy nhíu mày khó chịu trả lời “Tôi và cậu ta có gì thì cũng đâu liên quan đến anh”.
Thiên Dương cảm thấy hụt hẫng trước câu trả lời của Phong Lâm, anh xoay người lại đặt hai tay lên đùi nắm chặt, “Vậy tôi đi đây một chút”.
Phong Lâm không nói gì vẫn cứ tiếp tục lật qua trang khác xem tin tức mới. Thiên Dương đứng dậy ra ngoài. Ban đêm loài mèo thường rất nhạy, so với việc tìm người thì ở cái nơi thành phố rộng lớn này cũng có chút khó khăn. Loáng một cái một con mèo đen nhảy lên tường rào chạy nhanh đến trường bắt đầu tìm kiếm.
Mèo nhỏ Thiên Dương đứng trước cổng chun mũi xuống đất ngửi ngửi theo mùi của Hoàng tử Long Phương, anh vừa đi vừa nghĩ “Sao mình giống chó thế!”.
Đi khoản một đoạn sau khi đã qua năm cái ngã tư, một cây cầu dài, hai cái đường ray xe lửa, Thiên Dương cảm thấy mình càng đi càng xa thành phố. Ngoảnh mặt lại mèo nhỏ Thiên Dương miệng đụng tới đất hai tròng mắt trắng dã.
“Méo…….! Meo….meo……méo….meo…..” (Đây là đâu vậy?)
Mèo nhỏ Thiên Dương hai tai cụp xuống thất thiểu đi về. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ngay cả con chuột cũng không thấy thì làm gì có người cơ chứ. Thiên Dương cảm thấy từ khi đến tương lai năng lực của anh hình như bị giảm đi một chút mấy ngày rồi toàn đi lạc thôi, chắc do sốc nhiệt độ hay thời tiết gì đó.
Thiên Dương lại đi qua hai cái đường ray xe lửa, một cây cầu dài. Anh dừng chân nơi giữa cầu ngắm nhìn vầng trăng sáng vành vạnh treo giữa trời, cái đuôi cũng ngoe nguẩy.
“Moew…..!”
Dưới ánh trăng là một con sông rộng, lấp lánh những ngọn sóng nhỏ, gió thổi mơn man lay động mấy sợi lông râu của mèo nhỏ Thiên Dương.
“Meo……!”
(Thiên Dương chú thích: Tiếng ‘meo’ này không phải của tôi =..=” )
“Meo……!”
Ñaøi Hoa Cuùc 154
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
(Thiên Dương chú thích: Tiếng ‘meo’ này không phải của tôi =..=” )
“Meo…..!”
(Thiên Dương chú thích: Cũng không phải của tôi >..< ) Trên đầu mèo nhỏ Thiên Dương nổi vài sợi gân xanh, mấy sợi lông râu cũng giật giật, anh đưa một chân trước ra đánh vào đầu con mèo nhỏ khác đang cọ cọ vào đầu anh. Đáng thương con mèo kia tự dưng ởđâu chui ra cho bịđánh tơi tả không biết. Mèo nhỏ Thiên Dương liếc mắt nhìn con mèo con kế bên. “Meo…..!” (Mày là ai?) Chú mèo con giống hệt Thiên Dương y đúc, từ mặt đất xiêu vẹo ngồi dậy, trên khóe mắt còn đọng giọt nước. “Meo!….uw….moew…..” (Ba! Con là con ba mà) Thiên Dương hết hồn tự dưng đi tìm người lại lòi đâu ra anh đi gian díu với con mèo cái nào đẻ ra thằng cu trước mắt chứ. Thiên Dương lại giơ chân trước cốc vào đầu đứa trẻ. “Meo…….méo……meo…….meo…….” (Tao nhớ không có vợ thế làm sao có con đượchả!”. Chú mèo nhỏ rơi nước mắt. “Meo…..meo…..meo…..? Uw……!.” (Thế ba làm ba con được không? Hức……!” Thiên Dương một trận lắc đầu thủ thế chuẩn bị chạy. “Meo……méo…….méo……meo…….” (Mày giết chết tao luôn đi!) “Meo….uw……uw…..” (Hức! Con không có mẹ! Ư……con bị lạc rồi!) . . . Mèo nhỏ Thiên Dương nguẩy đuôi đi đằng trước, chú mèo con nho nhỏ chạy theo sau. Mỗi khi Thiên Dương quay mặt lại đều làm chú mèo nhỏ giật mình ngồi xuống mặt cũng gần đụng tới đất buồn thiu. Vềđến nhà mèo nhỏ Thiên Dương biến thành Ñaøi Hoa Cuùc 155 Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù người, tất nhiên không có mảnh vải che thân rồi, Thiên Dương bế lên chú mèo con cảnh cáo “Chỉđược ở không được lại gần Phong Lâm nghe chưa?”. Chú mèo nhỏ ngân ngấn nước mắt. “Moew……!” Sáng hôm sau. “Á……a……..” Phong Lâm hai tay cầm cái gối đánh liên tiếp vào con mèo lõa thể khi biến thành người cũng không tìm được cái quần để mà mặc. Thiên Dương đang ngủ lại bị kiểu đánh thức bạo lực của Phong Lâm không khỏi nhíu mày. Mấy buổi tối liền đêm nào cũng đi tìm tung tích của Hoàng tử Long Phương có được ngủ ngon giấc bao giờđâu. Hôm nay mới bò được vào nhà là hai mắt díu lại rồi sao còn thời gian mà đi mặc đồchứ. Thiên Dương không nói cũng không phản kháng cứ nằm đó nhắm hai mắt mà ngủ. Phong Lâm đánh một hồi cũng chẳng thấy tên kia hó hé, cũng nuốt xuống cơn giận đi đánh răng. “Moew….” Phong Lâm vừa định mở cửa lại nghe được tiếng mèo con kêu, cậu xoay mặt nhìn người nào đó vẫn còn ngủ trên giường. “Moew…..” Phong Lâm tìm khắp phòng một lượt cũng không thấy con mèo nào hết, “Kỳ lạ! Mèo nhà ai kêu hoài vậy chứ?”. Chú mèo con lông đen từ trên nóc tủ quần áo nhảy xuống trước mặt Phong Lâm, đi đến cọ cọ vào chân Phong Lâm lấy lòng. Sau đầu Phong Lâm một trận sấm chớp ì đùng nhìn con mèo nhỏ trước mặt. “Thiên Dương! Anh đi bậy với con mèo cái nào hả? Giờ còn dẫn con về nữa chứ!” “Moew…..” Mắt mèo con long lanh lại long lanh, gương mặt nhỏ nhắn nhìn Phong Lâm chớp chớp mắt. Phong Lâm chính là luôn đầu hàng trước sinh vật nhỏ huống chi cậu lại là người đặc biệt thích mèo nha. “Oáp……hơ……hơ…….” Ñaøi Hoa Cuùc 156 Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù Thiên Dương ngủ một giấc no say ngồi dậy vương vai kéo chăn đi xuống lầu, trước khi đi không quên mặc vào cái quần đùi nếu không đầu sẽ bị trọng thương mất. Anh đi xuống nhà bếp không thấy Phong Lâm đâu, lắc lắc vai rót ly nước uống lấy hơi. Đứng trước của Thiên Dương cảm thấy hơi lạ, Phong Lâm không nói không rằng tựdưng đi đâu không biết. Anh thở dài đi vào trong ngồi xem tivi. Đến khoảng chín giờPhong Lâm túi lớn túi nhỏđi vô nhà. Thiên Dương thấy thế cũng đứng dậy đến xách phụ, mặt trách “Phong Lâm mới sáng sớm cậu đi đâu vậy hả?”. Phong Lâm mặt lạnh tanh liếc mắt về Thiên Dương. Lúc này Thiên Dương mới chú ý đến tay của Phong Lâm đang ôm một cục bông màu đen thui thui. “Moew…..” Trên đầu Thiên Dương chảy vài sợi hắc tuyến, khóe môi giật giật “Phong Lâm……tôi……con mèo này…….nó…….”. “Nó là con anh?” Thiên Dương xanh mặt, nói “Kh…ô…..ôn….ng….!”. “Anh đừng cố giải thích, nó giống anh y đúc đừng nói anh nhặt nó về. Tôi không tin đâu!” Nói rồi Phong Lâm đi đến sô pha ngồi xuống đặt mèo con lên đùi vuốt nhẹđầu nó, “Tôi không trách gì anh nhưng ít ra anh phải có trách nhiệm đi tìm mẹ nó về, mèo con sống thiếu mẹ nó sẽ cô đơn lắm”. Thiên Dương cứng họng, mồ hôi đổđầy người, biết trước Phong Lâm sẽ hiểu lầm thì không mềm lòng rủ lòng thương mà dẫn nó về. Thiên Dương đáng thương chạy đến năn nỉ lẫn giải thích “Phong Lâm mọi việc không như cậu nghĩđâu! Đêm qua tôi lại đi tìm tung tích của Hoàng tử Long Phương trên đường về thấy nó côi cút một mình nên mới dẫn về thôi. Phong Lâm cậu phải tin tôi, những điều tôi nói đều là sự thật. Tôi không có phản bội cậu đâu!”. Phong Lâm vẫn cứ vuốt đầu mèo nhỏ rồi lại khều khều cổ nó, cảm thấy lời này của Thiên Dương làm cho cậu nhẹ nhõm, “Như vậy anh cũng phải có trách nhiệm trông nom chăm sóc nó đàng hoàng, sao có thểđể nó đói chứ. Nếu sáng mà tôi không phát hiện ra có mà nó chết rồi”. “Moew……”, mèo nhỏ rưng rưng nước mắt lên án người nào đó. Ñaøi Hoa Cuùc 157 Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù Thiên Dương nhìn thái độ chú mèo con thật muốn đánh cho một cái. Tay vừa mới giơlên thì bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Phong Lâm liếc qua lại làm anh rụt về. Phong Lâm lệ nhỏ rơi nói “Đã biết”. Phong Lâm chỉ chỉ mấy cái túi “Trong đó có đủ sữa cho mèonhỏ dùng trong một tháng, áo ấm, chăn nhỏ có cả nhà cho nó nữa. Lát anh đi ráp cái nhà lại rồi đặt nó trong phòng của tôi. Còn thức ăn nữa mỗi ngày ba bữa anh phải pha bột cho nó, mèo ăn ít lắm anh pha vừa đủ thôi. Còn nữa từ nay anh là cha của nó, anh phải có trách nhiệm giáo dục cũng như dạy nó cách đi bự chỗ nào và vệ sinh như thế nào nghe chưa”. Thiên Dương gật đầu hiểu hiểu còn trong lòng thì muốn đánh chết con mèo nào đó. Chú mèo nhỏ nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Thiên Dương một trận rùng mình nằm co ro, im thin thít. Phong Lâm liếc xéo mắt bồi thêm “Nếu tôi biết anh ức hiếp mèo nhỏ, con mèo nhưanh đừng mơ nửa bước vào nhà”. “Dạ! Đại phu nhân, tiểu phu quân đây biết rồi” Mấy ngày sau mọi chuyện lại càng phức tạp hơn, lần này không phải là mèo con nữa mà là một bầy mèo cái đứng trước cửa nhà đánh ghen giành Thiên Dương đẹp trai nhất xóm mèo. Hai con sâu lông trên trán Phong Lâm kéo gần sát vào nhau, khóe môi giật giật, cậu tức giận ngồi dậy đánh con mèo lõa thể nằm bên cạnh. Phong Lâm hét lớn “Thiên Dương! Anh mau đi gải quyết đám bạn gái của anh đi…………” Ñaøi Hoa Cuùc 158 Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù