Chương : 42
“Thiên Dương, bưng tô này đến cho cậu trai ở bàn kia”
Thiên Dương phủi tay vào hai mổng đít, sau đó bưng tô phởđến bàn của Hải Minh, nháy mắt nói “Cậu trai phở của cậu”, ấy vậy còn làm động tác đặt hai ngón tay nơi miệng thổi tim bay ra một cái.
Đầu Hải Minh chảy vài sợi hắc tuyến, cậu cảm thấy may mắn là sáng giờ chưa ăn gì cả. Hải Minh ngước mặt lên cười tươi “Em cám ơn anh”.
Thiên Dương kéo ghế ngồi xuống đối diện bàn cậu khoanh hai tay trên bàn hỏi “Cậu tên gì?”.
Lấy đôi đũa cầm thêm miếng chanh sát trùng, Hải Minh ậm ừ trả lời “Em tên Hải Minh”.
Đầu Thiên Dương hiện lên vài thắc mắc rồi hỏi tiếp “HIện giờ cậu ởđâu?”
Câu này là câu làm quen sao, giống nhưđiều tra lý lịch thì đúng hơn, Hải Minh ngắt cọng rau ngò bỏ vào tô, trả lời “Em ở nhà ba má em”.
Thiên Dương đầu ngốc ngốc, không ở với ba má không lẽ cậu ở nhà người khác à. Thiên Dương giúp cậu lấy hai chai tương đưa cho cậu, chống cằm nói “Cậu biết thầy Giang không?”.
Hải Minh đánh rơi miếng chanh vào tô liền cuống quýt dùng đũa gắp ra “Thầy ấy là vợ sắp cưới của em mà”.
Câu trả lời thật quá ngây thơ, ngây thơđến nỗi Thiên Dương đơ vài giây, lắp bắp kinh hải “Xà Vương………à không…….thầy Giang……..nằm dưới sao?”.
“Đúng vậy! Sao thế? Anh có gì thắc mắc sao?”
Trong bụng Thiên Dương cười một trận to, không ngờ thằng bạn của mình kiêu ngạo như vậy mà nằm dưới há há. Hôm nào phải chọc cho một trận mới được. Chậc! Quay lại chuyện chính, phải hỏi cho bằng được vì sao trên người Hải Minh lại có mùi của Hoàng tử Long Phương.
“Hải Minh, cậu có hứng thú với ma cà rồng không?”
Mới vừa hỏi thêm một câu thì phía sau Thiên Dương xuất hiện một gương mặt đen
Ñaøi Hoa Cuùc 172
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Thôi rồi, sư tử hà đông phát lệnh mà không nghe thì tối nay có mà nằm dưới đất. Thiên Dương đứng dậy chào Hải Minh sau đó lót tót chạy vào cười lấy lòng.
“Phong Lâm tôi đã quay trở lại”
“Đi rửa chén”
Không nhiều lời, Phong Lâm nói vào chính chuyện làmThiên Dương thất thiểu ngồi xuống sàn rửa chén khóc nhỏ “Đường đường là cận vệ Hoàng gia vậy mà phải chịu áp bức như thế này……..”.
“Anh thối lại cho em mười ngàn”
Một học sinh áo dài thướt tha nhìn sang Thiên Dương đẹp trai đang ngồi rửa từng cọng đũa hí hửng nhoẻn miệng cười.
“Anh câm cho tôi. Anh còn nói nữa thì biết rồi đó”, Phong Lâm chống hai tay trên bếp liếc mắt nói.
Có điều là cô học sinh này dường như không muốn rời đi cứ quanh quẩn xung quanh căn tin lâu lâu lại nhìn về phía Thiên Dương. Phong Lâm cảm thấy có chút khó chịu khi mà mèo nhỏ nhà mình bị người khác dùng ánh mắt ham muốn thì mặt nhăn lại, hai con sâu lông cũng kéo gần nhau. Đá đá mông Thiên Dương “Anh mau vào kho lấy cái bếp than cho tôi”.
Tắt đi vòi nước đang xả ào ào xuống thau, Thiên Dương quay mặt lại hỏi “Để làm chi?”.
“Đừng nhiều lời, anh cứ mau đi mang nó ra đây”
Thiên Dương đứng dậy đi vào trong kho, lúc này Thiên Dương không còn ởđây nữa cô học sinh có chút thất vọng, mấy đứa bạn kế bên cũng hối thúc nhanh đi về lớp vì thế cô không đành lòng xoay người đi ra khỏi căn tin.
“Tôi mang nó ra rồi này”
Cái bếp than bự tổ chảng đặt trước mặt Phong Lâm, mồ hôi nhể nhại chảy đầy người, Thiên Dương thở phù phù lấy ly nước uống lấy hơi, chưa kịp uống hết một nửa Phong Lâm nói một câu khiến Thiên Dương muốn sặc máu.
“Mang vào”
—————-
Ñaøi Hoa Cuùc 173
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Tan trường Thiên Dương đứng trước cổng ngồi chờ, vừa ngậm ngọn cỏ nhai nhai vừa tìm kiếm Hải Minh lẫn trong đám người. Thiên Dương cả hai tháng nay lọc lựa đối tượng cũng lọc ra được người khả nghi có thể là Hoàng tử Long Phương nhất chính là Hải Minh. Mỗi khi Phong Lâm tiếp xúc với Hải Minh trên người đều thoang thoảng mang mùi vị vủa Hoàng tử Long Phương. Khi vào trường làm việc qua quá trình quan sát người mà Phong Lâm thường xuyên tiếp xúc nhất chính là cậu trai có gương mặt bầu bĩnh.
Nói thêm khi đến chỗ này suốt ngày thấy cảnh liếc mắt đưa tình giữa thằng bạn với Hải Minh thì không thể không nghi ngờđược. Vả lại mục đích Giang đầu thối khi ởbên cạnh Hải Minh cũng không gây hại gì cho cậu ấy.
Giang đầu thối từ khi biết được mục đích của thằng bạn đến tương lai không phải gây hại gì cho Hải Minh cũng lâu rồi không có gây khó dễ cho Thiên Dương nữa, anh lại an tâm tối tối đều ôm người nào đó ngủ mịt mù mà theo lời của Hải Minh là anh nằm dưới. Tất nhiên rồi, đêm nào mà Hải Minh không lấy thịt đè người, cái nết ngủ phải nói là chẳng có chút nết na nào hết.
Giang đầu thối thở dài ngao ngán dắt xe đạp ra cổng trường gặp ngay con mèo nào đó bốc mùi thối thối liền đạp xe đến tông vào mông một cái cho bỏ ghét. Thiên Dương đang ngồi nhai cỏ tất nhiên là không phòng vệ rồi cho nên cái bánh trước xe đạp ịn một đường bụi vào sau đít quần một mảng to.
Bịđánh úp bất ngờ Thiên Dương đứng lên cự lại “Đứa nào chạy xe mà không có mắt vậy hả?”.
“Là tao”
Câu trả lời thật oanh liệt quá đi, không phải thằng bạn dài thòn lòn thì còn ai vào đây nữa chứ. Thiên Dương đưa tay xoay người phủi sạch mông, sau đó nói “Mày định ám sát tao sao? Tao nói cho biết tao mà chết thì có ma chơi với mày”.
Giang đầu thối ngồi yên sau chống cằm lên yên trước cười tươi “Mày chết rồi có mà đỡ chật đất đó cưng”.
“Mày……”
Thiên Dương tức nghẹn họng, thằng bạn này chính là không có một cái nhược điểm để mà nắm, muốn đấu lại cũng là hơi khó nha. Không nói chuyện với tên này nữa, Thiên Dương xì mũi tiếp tục nhai cọng cỏ chờ Hải Minh.
Đợi đến hơn mười phút Hải Minh mới xách cặp chạy ra, hớt hải nói “Xin lỗi, em bịthằng bạn kéo lại làm chút việc”.
Ñaøi Hoa Cuùc 174
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Giang đầu thối đạp chống xe bước xuống cầm lấy cặp của Hải Minh để lên giỏ, sau đó quay sang nói với thằng bạn “Anh bạn, tôi về trước”.
Vứt cọng cỏ bịăn đến hơn một nửa Thiên Dương đứng dậy nắm tay Hải Minh giữ lại.
“Hải Minh, cậu có thể cho tôi ít phút được không?”
Hải Minh quay sang nhìn Giang đầu thối, anh nghĩ một chút mình nhận được gì mất được gì rồi nói “Chỉđược năm phút”.
Thiên Dương khẽ vui mừng trong lòng nhiệm vụ của mình sắp hoàn thành rồi.
Ñaøi Hoa Cuùc 175