Chương : 256
Trong lúc nói chuyện, hai người kia dứt khoát xông về phía tên vừa mới xen vào để động thủ, song người này chỉ lắc lư vài cái liền tránh được rất dễ dàng, đến khi một người trong số đó muốn bắt lấy Nhã Hàm thì hắn mới kéo áo tên kia lại. Trong thời gian ngắn, người nọ lôi kéo và né tránh nhìn như không có bất kỳ phương pháp gì nhưng hai tên kia lại không thể đến gần Nhã Hàm được, cũng không thể khiến hắn bị chút thương tổn nào. Nhã Hàm nhìn một lát rồi nhận ra bộ phép của người này rõ ràng là võ học Trung Quốc, mặc dù nhìn có vẻ rất rối loạn nhưng hiển nhiên là lợi hại hơn mình nhiều lắm.
"Không nên đánh tôi... Có gì từ từ nói. Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau dừng tay, dừng tay có được không, tôi đếm này… Ài... Bịch!"
Trong lúc đó, vừa nói xong, trò khôi hài ồn ào như giữa chợ này cũng hạ màn trong nháy mắt, người nọ đột nhiên đánh ra, hai người còn lại ngã xuống đất. Người nọ giơ tay lên cười ha hả rồi giang tay ra, đây là một người da vàng khoảng chừng hai mươi tuổi, thân thể không mập mạp nhưng khuôn mặt lại rất tròn, nhìn qua có vẻ cầu tài khiến người ta có cảm giác như lớn đầu nhưng không trưởng thành:
"Tôi đã nói là hiểu lầm, không nên đánh nữa... Ặc."
Sau tiếng mắng là một khẩu súng nhắm thẳng vào giữa trán, người thanh niên Trung Quốc kia giơ tay lên. Nhưng cũng đúng lúc này, một cánh tay vươn ra nắm chặt lấy khẩu súng. Xuất hiện phía sau tên mặt tròn kia là một người đàn ông ngoại quốc cao lớn mặc đồ tây, tay cầm một bó hoa, hắn nhíu mày:
"Có chuyện gì?"
"À..."
Hiển nhiên bọn họ biết nhau, khẩu súng bị giữ lại, tên thanh niên người ngoại quốc kia hơi luống cuống.
"Jo… Joseph tiên sinh, cô gái này nghe lén chúng tôi nói chuyện..."
"Tôi không nghe!"
Nhã Hàm nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói.
"Đâu có."
Người thanh niên có bộ dạng cầu tài kia cũng giơ tay lên nói.
"Là bọn họ mở cửa không cẩn thận nên đụng ngã vị tiểu thư này, lại còn vu cho cô ấy nghe lén."
Người đàn ông tên Joseph nhìn qua mấy người, sau đó gật đầu với Nhã Hàm:
"Xin lỗi, là bọn họ không đúng... Nói xin lỗi!"
Nửa câu sau rõ ràng là nói với hai người ngoại quốc.
"Nhưng... ồ... Xin lỗi."
"Xin lỗi..."
Hiển nhiên là hai người rất sợ người đàn ông tên Joseph, hơi do dự một lát liền không tình nguyện nói xin lỗi. Joseph kia cũng không nói nhiều, cầm bó hoa bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Ngoài cửa, thanh niên bộ dạng cầu tài gật đầu với Nhã Hàm, dùng tiếng Trung nói:
"Người Trung Quốc?"
Nhã Hàm gật đầu nhẹ nhàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Thật trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp được người Trung Quốc ở nơi này, tôi cũng vậy. Cô có thể gọi tôi là Man Đầu(bánh bao), quê ở Bắc Kinh."
Man Đầu cười đưa tay rạ Nhã Hàm cũng cười khẽ rồi bắt tay một cách tượng trưng:
"Cảm ơn."
Thanh niên tên Man Đầu đứng đối diện dường như vẫn muốn nói thêm nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi, hắn đưa tay lên gãi đầu khó hiểu, một lát sau, hắn nhìn sang hai bên rồi không khỏi cười tự giễu.
Đi đến bên cạnh, hắn lấy một chiếc MP3 từ trong ngực ra rồi ấn vào một nút trên đó:
"Lão đại, xuất hiện chút chuyện nhỏ, đã tiếp xúc được với mục tiêu nhưng điều thất bại chính là có vẻ như cô ta không có hứng thú nói chuyện với em. Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, em đoán có lẽ do em thể hiện võ học quá cao siêu khiến cô ấy cảnh giác theo bản năng... Còn nữa, tại sao người của Mafia cũng ở trong bệnh viện này? Vừa rồi em thấy Joseph của gia tộc Saliere, mặc dù hắn luôn quản lý những chuyện kinh doanh công khai nhưng có thể gây ra ảnh hưởng với nhiệm vụ lần này của chúng ta hay không?"
"Hẳn là không."
Sau một lát, đầu bên kia vang lên tiếng nói chuyện.
"Người ở trong phòng là em trai của Joseph, thời gian trước hắn bị trúng đạn, bởi vì Joseph cũng có cô phần trong viện nghiên cứu này nên mới vào đây để chữa trị. Chẳng qua xét thấy trước kia cậu nói bề ngoài và khí chất của mình có thể khiến nam nữ đều xiêu lòng, đối với kết quả mỹ nữ không thèm để ý đến cậu vừa rồi, tôi đại biểu cho toàn bộ thành viên của tổ chống khủng bố thể hiện sự xem thường thành khẩn và khinh bỉ nhiệt liệt..."
"Dừng... Anh Quốc Hoa, em chỉ thấy chúng ta không cần phải lo lắng vô cớ như vậy, cô ta chỉ là một cô gái hoàn toàn không có kẻ thù nào, vừa ra nước ngoài một lần đã phải sắp xếp nhiều người như vậy đi theo bảo vệ. Em cảm thấy, chỉ cần mình em ở đây, cho dù là bảo vệ nguyên thủ quốc gia cũng không có vấn đề gì, để lấy lòng một Hoa Tulip thôi mà cần phải phiền toái vậy sao?"
"Không sai."
Trong ống nghe vang lên tiếng cười ha hả của Thôi Quốc Hoa:
"Vì vậy hiện giờ mấy người Quốc Lâm đều ra ngoài đi du lịch, mà nhiệm vụ vinh quang, vất vả như vậy cậu lại phải làm. Man Đầu bạn học, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm thì cậu tự cầu phúc cho mình đi."
"...Mọi người quá đáng xấu hổ."
"Trước kia khi ra nước ngoài đều phải làm nhiệm vụ, hiện giờ vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi thì đương nhiên phải thả lỏng một chút... Ha hả, thực ra mấy người Quốc Lâm đang căn cứ vào tình báo của cậu để điều tra tin tức có liên quan đến Bùi La Gia ở Bắc Mỹ, về phần Hoa Tulip, những năm này cậu đều ở Mỹ, nếu không tự mình nhận thức một lần thì sợ rằng rất khó lý giải được, chẳng qua nếu chúng ta đang ở New York, hơn nữa lại nhận được lệnh như vậy, thì cố gắng làm cho thật tốt đi. Lần này xảy ra sự kiện tại Giang Hải, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta biểu đạt thành ý với Hoa Tulip, người kia... Tôi cũng rất muốn gặp cô ta..."
"Nếu là mỹ nữ."
Man Đầu liếc mắt.
"Em cũng muốn gặp để trao đổi với cô ta một lần."
Trong lúc hai người đang dùng thiết bị chuyên dụng để nói mấy chuyện nhàm chán thì tại sân bay Kennedy cách Manhattan chừng hai mươi cây số về phía đông nam, một chiếc máy bay từ Trung Quốc đến hạ xánh xuống đúng giờ, không lâu sau, một cô gái mặc áo khoác không cổ màu trắng, đeo kính râm màu hồng nhạt bước ra khỏi cửa lớn của sân bay, trên tay xách theo vali nhỏ, thuận tay vẫy một chiếc taxi lại.
"Sheraton Tan(khách sạn Sheraton ở Manhattan)."
Lạnh nhạt mở miệng, là khẩu âm thuần túy của New York, tài xe đưa xe chạy ra đường quốc lộ. Trong xe, cô gái tháo kính râm màu hồng nhạt xuống, đó là khuôn mặt tinh xảo, thanh tao lịch sự mà bình thản, tràn đầy mỹ cảm của phương đông của Giản Tố Ngôn, chỉ khi nàng khẽ chau mày mới làm lộ ra vẻ sắc bén, tựa như tầng mây yên lặng nhất trước cơn bão...
"Không nên đánh tôi... Có gì từ từ nói. Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau dừng tay, dừng tay có được không, tôi đếm này… Ài... Bịch!"
Trong lúc đó, vừa nói xong, trò khôi hài ồn ào như giữa chợ này cũng hạ màn trong nháy mắt, người nọ đột nhiên đánh ra, hai người còn lại ngã xuống đất. Người nọ giơ tay lên cười ha hả rồi giang tay ra, đây là một người da vàng khoảng chừng hai mươi tuổi, thân thể không mập mạp nhưng khuôn mặt lại rất tròn, nhìn qua có vẻ cầu tài khiến người ta có cảm giác như lớn đầu nhưng không trưởng thành:
"Tôi đã nói là hiểu lầm, không nên đánh nữa... Ặc."
Sau tiếng mắng là một khẩu súng nhắm thẳng vào giữa trán, người thanh niên Trung Quốc kia giơ tay lên. Nhưng cũng đúng lúc này, một cánh tay vươn ra nắm chặt lấy khẩu súng. Xuất hiện phía sau tên mặt tròn kia là một người đàn ông ngoại quốc cao lớn mặc đồ tây, tay cầm một bó hoa, hắn nhíu mày:
"Có chuyện gì?"
"À..."
Hiển nhiên bọn họ biết nhau, khẩu súng bị giữ lại, tên thanh niên người ngoại quốc kia hơi luống cuống.
"Jo… Joseph tiên sinh, cô gái này nghe lén chúng tôi nói chuyện..."
"Tôi không nghe!"
Nhã Hàm nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói.
"Đâu có."
Người thanh niên có bộ dạng cầu tài kia cũng giơ tay lên nói.
"Là bọn họ mở cửa không cẩn thận nên đụng ngã vị tiểu thư này, lại còn vu cho cô ấy nghe lén."
Người đàn ông tên Joseph nhìn qua mấy người, sau đó gật đầu với Nhã Hàm:
"Xin lỗi, là bọn họ không đúng... Nói xin lỗi!"
Nửa câu sau rõ ràng là nói với hai người ngoại quốc.
"Nhưng... ồ... Xin lỗi."
"Xin lỗi..."
Hiển nhiên là hai người rất sợ người đàn ông tên Joseph, hơi do dự một lát liền không tình nguyện nói xin lỗi. Joseph kia cũng không nói nhiều, cầm bó hoa bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Ngoài cửa, thanh niên bộ dạng cầu tài gật đầu với Nhã Hàm, dùng tiếng Trung nói:
"Người Trung Quốc?"
Nhã Hàm gật đầu nhẹ nhàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Thật trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp được người Trung Quốc ở nơi này, tôi cũng vậy. Cô có thể gọi tôi là Man Đầu(bánh bao), quê ở Bắc Kinh."
Man Đầu cười đưa tay rạ Nhã Hàm cũng cười khẽ rồi bắt tay một cách tượng trưng:
"Cảm ơn."
Thanh niên tên Man Đầu đứng đối diện dường như vẫn muốn nói thêm nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi, hắn đưa tay lên gãi đầu khó hiểu, một lát sau, hắn nhìn sang hai bên rồi không khỏi cười tự giễu.
Đi đến bên cạnh, hắn lấy một chiếc MP3 từ trong ngực ra rồi ấn vào một nút trên đó:
"Lão đại, xuất hiện chút chuyện nhỏ, đã tiếp xúc được với mục tiêu nhưng điều thất bại chính là có vẻ như cô ta không có hứng thú nói chuyện với em. Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, em đoán có lẽ do em thể hiện võ học quá cao siêu khiến cô ấy cảnh giác theo bản năng... Còn nữa, tại sao người của Mafia cũng ở trong bệnh viện này? Vừa rồi em thấy Joseph của gia tộc Saliere, mặc dù hắn luôn quản lý những chuyện kinh doanh công khai nhưng có thể gây ra ảnh hưởng với nhiệm vụ lần này của chúng ta hay không?"
"Hẳn là không."
Sau một lát, đầu bên kia vang lên tiếng nói chuyện.
"Người ở trong phòng là em trai của Joseph, thời gian trước hắn bị trúng đạn, bởi vì Joseph cũng có cô phần trong viện nghiên cứu này nên mới vào đây để chữa trị. Chẳng qua xét thấy trước kia cậu nói bề ngoài và khí chất của mình có thể khiến nam nữ đều xiêu lòng, đối với kết quả mỹ nữ không thèm để ý đến cậu vừa rồi, tôi đại biểu cho toàn bộ thành viên của tổ chống khủng bố thể hiện sự xem thường thành khẩn và khinh bỉ nhiệt liệt..."
"Dừng... Anh Quốc Hoa, em chỉ thấy chúng ta không cần phải lo lắng vô cớ như vậy, cô ta chỉ là một cô gái hoàn toàn không có kẻ thù nào, vừa ra nước ngoài một lần đã phải sắp xếp nhiều người như vậy đi theo bảo vệ. Em cảm thấy, chỉ cần mình em ở đây, cho dù là bảo vệ nguyên thủ quốc gia cũng không có vấn đề gì, để lấy lòng một Hoa Tulip thôi mà cần phải phiền toái vậy sao?"
"Không sai."
Trong ống nghe vang lên tiếng cười ha hả của Thôi Quốc Hoa:
"Vì vậy hiện giờ mấy người Quốc Lâm đều ra ngoài đi du lịch, mà nhiệm vụ vinh quang, vất vả như vậy cậu lại phải làm. Man Đầu bạn học, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm thì cậu tự cầu phúc cho mình đi."
"...Mọi người quá đáng xấu hổ."
"Trước kia khi ra nước ngoài đều phải làm nhiệm vụ, hiện giờ vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi thì đương nhiên phải thả lỏng một chút... Ha hả, thực ra mấy người Quốc Lâm đang căn cứ vào tình báo của cậu để điều tra tin tức có liên quan đến Bùi La Gia ở Bắc Mỹ, về phần Hoa Tulip, những năm này cậu đều ở Mỹ, nếu không tự mình nhận thức một lần thì sợ rằng rất khó lý giải được, chẳng qua nếu chúng ta đang ở New York, hơn nữa lại nhận được lệnh như vậy, thì cố gắng làm cho thật tốt đi. Lần này xảy ra sự kiện tại Giang Hải, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta biểu đạt thành ý với Hoa Tulip, người kia... Tôi cũng rất muốn gặp cô ta..."
"Nếu là mỹ nữ."
Man Đầu liếc mắt.
"Em cũng muốn gặp để trao đổi với cô ta một lần."
Trong lúc hai người đang dùng thiết bị chuyên dụng để nói mấy chuyện nhàm chán thì tại sân bay Kennedy cách Manhattan chừng hai mươi cây số về phía đông nam, một chiếc máy bay từ Trung Quốc đến hạ xánh xuống đúng giờ, không lâu sau, một cô gái mặc áo khoác không cổ màu trắng, đeo kính râm màu hồng nhạt bước ra khỏi cửa lớn của sân bay, trên tay xách theo vali nhỏ, thuận tay vẫy một chiếc taxi lại.
"Sheraton Tan(khách sạn Sheraton ở Manhattan)."
Lạnh nhạt mở miệng, là khẩu âm thuần túy của New York, tài xe đưa xe chạy ra đường quốc lộ. Trong xe, cô gái tháo kính râm màu hồng nhạt xuống, đó là khuôn mặt tinh xảo, thanh tao lịch sự mà bình thản, tràn đầy mỹ cảm của phương đông của Giản Tố Ngôn, chỉ khi nàng khẽ chau mày mới làm lộ ra vẻ sắc bén, tựa như tầng mây yên lặng nhất trước cơn bão...