Chương : 280
Sáng sớm ngày 21 tháng 12 năm 1998, một cơn bão tuyết phủ xuống New York, mây đen sà xuống thấp, sắc trời u ám, gió bắc rít gào xuyên qua từng ngóc ngách của thành phố. Tuyết bay đầy trời, tầm nhìn trong thành phố bị giảm xuống thấp nhất, trên đường, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, ngay cả khi tất cả các tài xế đều giảm tốc độ xuống chậm nhất nhưng trong thành phố vẫn không tránh khỏi xảy ra vài vụ tai nạn giao thông, trong bản tin sớm lúc 7h30, tất cả các đài truyền hình của New York đều đưa rất nhiều tin liên quan đến sự kiện tuyết rơi nhiều này.
"Ai da, tại sao New York lại như vậy chứ."
Bốn bề trắng toát, trong góc phòng có một cây cảnh xanh biếc, phòng bệnh được bố trí tinh xảo, người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo kín kẽ nhưng vẫn tỏ ra rất xinh đẹp lông lẫy vừa xem ti vi vừa quay sang nói chuyện với cô gái đang ngồi trên giường bệnh.
"Thế này cũng quá không có đạo lý rồi, mỗi ngày nếu không phải tai nạn giao thông thì cũng là bắn nhau, khuya hôm trước đó, giết người trên đường không khác gì trong phim, hôm nay lại có tuyết rơi lớn như vậy, vậy mà mẹ còn cảm thấy đây là một nơi tốt, kế hoạch đi dạo hôm nay lại phá sản rồi."
"Xem như không may mắn đi."
Cô gái trẻ tuổi mặc y phục bệnh nhân ngồi trên giường cười cười.
"Không phải Trần tiên sinh vẫn nói gần đây Mafia đang mâu thuẫn với nhau sao? Người tên Man Đầu kia ngày hôm qua cũng nói, người ở phòng bệnh số mười bốn kia chính là Mafia đó."
Trần tiên sinh mà cô gái nói là đội trưởng đội vệ sĩ của các nàng, nghe nói trước kia từng là lính đánh thuê, thật sự rất có tài, có rất nhiều mối quan hệ, bình thường luôn thích kể những chuyện lý thú giống như truyền thuyết mà ít ai biết đến cho mọi người nghe để thể hiện sự uyên bác của mình, về phần người có tên Man Đầu thì đương nhiên là tên mập mạp có khuôn mặt non nớt mới quen ngày hôm trước.
"Mẹ lại thích nghe chuyện về Mafia."
Người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ hứng thú nói:
"Là Mafia đó, con đã gặp giáo phụ bao giờ chưa, thật sự muốn đến Hollywood tìm Marlon Brando để xin chữ ký. Dù sao bệnh của con cũng khá hơn nhiều rồi, chúng ta lựa thời gian đến Hollywood chơi thì thế nào?":
"Đó cũng chỉ là diễn viên, không giống với đời thực, thực ra chuyện xấu xa gì Mafia cũng làm, buôn người, thu tiền bảo vệ, giết người, buôn thuốc phiện, cho dù là người nhặt rác ở New York cũng có thể bị bọn họ giết chết đó."
"Con cũng biết chuyện này sao?"
"Con đương nhiên..."
Vừa nói được nửa câu thì bỗng dừng lại, vẻ mặt cô gái mặc đồ bệnh nhân trở nên phức tạp, người phụ nữ bên cạnh tò mò hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là... À, không có gì."
Nàng nhớ rõ ràng, những chuyện về Mafia, trùm ma tuý tại Colombia đều là những chuyện thú vị người kia kể cho nàng, khi đó mình sắm vai cô giáo nghiêm khắc trong trường, mỗi khi rảnh rỗi người kia thường đến phòng làm việc vốn luôn được cho là cấm khu của mình, dùng máy tính của mình, ăn đồ ăn vặt của mình, chiếm chỗ ngồi của mình, ngủ trên ghế salon của mình, nhớ lại thật sự hơi ủy khuất, còn có cảm giác chỉ có hai người ở chung một gian phòng. Cảm giác như vậy... Một đi không trở lại...
"Nhớ tới tên phụ lòng kia?"
Đang chìm trong suy nghĩ, đối phương đã dán sát mặt lại, nàng bị giật mình một chút, không khỏi cười oán giận:
"Mẹ hai!"
"Không! Nghĩ! Đến! Hắn!"
Vẫy vẫy tay, mẹ hai nói.
"Người mẹ thích khi còn trẻ không phải cũng như vậy sao, con nghĩ về hắn thế này, hắn lại nghĩ về con thế khác. Sau khi mẹ được gả cho cha con, hắn vẫn luôn tới tìm mẹ, hừ, mẹ mới mặc kệ hắn, để hắn hối hận đi. Nói cho con biết, đàn ông đều là đồ đê tiện, con muốn có được hắn thì biện pháp duy nhất là đừng để hắn cảm thấy hắn có được con."
"Hừ."
Nàng dẩu môi.
"Con sẽ nói cho cha, mẹ có người đàn ông khác..."
"Mẹ có được con tim của hắn, mặc dù hiện giờ mẹ cũng không có gì đặc biệt cả."
Kiêu ngạo cười, mẹ hai thẳng thắn nói.
"Nhưng cha con lại có được mẹ, cha con mới là người đàn ông thích hợp nhất với mẹ. Nếu trước kia ở cùng một chỗ với người đàn ông kia thì cuối cùng sẽ vẫn phải chia tay, càng ở gần nhau lại càng không chịu được."
"Nói vậy thì mẹ yêu cha con hơn?"
"Con bé như con mới tin tưởng vào tình yêu, đó là một trong số các lý do hai người đến với nhau, nhưng nếu muốn sống cùng nhau thì tình yêu lại không có bao nhiêu ý nghĩa cả, hai người không có tình yêu trái lại lại càng dễ dàng sinh hoạt với nhau hơn. Chẳng qua sau khi hai người sống cùng nhau một thời gian dài, cảm giác quen thuộc đối phương, xem đối phương như chính bản thân mình mới là thoải mái nhất."
"Dừng."
Nàng liếc mắt sang.
"Mẹ hai, mẹ còn chưa già mà sao đã nói chuyện như bà già vậy?"
"Không già mới là lạ, mười năm trước mẹ còn là người kiên quyết phản đối đồ trang điểm, hiện giờ thì cả ngày đều phải sống dựa vào đồ trang điểm."
Nàng vỗ vỗ khuôn mặt vẫn mịn màng.
"Cho nên tốt nhất là con nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng, hôm nay còn phải đi mua sắm."
Mặc dù hai người trên danh nghĩa là mẹ kế và con chồng nhưng lại thân như chị em ruột, những vấn đề về tình cảm mẹ hai luôn rất thẳng thắn, hai người thường trao đối với nhau khi ở cùng một chỗ, rất nhiều chuyện ngay cả Trương Kính An cũng không biết nhưng Nhã Hàm lại biết rõ ràng, ví như thời gian yêu đương giữa mẹ hai và bạn trai của bà ta trước đây, chuyện hai người vấn vương không dứt, người đàn ông nghèo túng kia đến tìm, mẹ hai vốn tính tình nóng nảy đều mắng hắn rồi đuổi đi, thiếu chút nữa còn gọi bảo vệ ra đánh người, là Nhã Hàm ra mặt khuyên nhủ đối phương, lần cuối cùng người đàn ông kia mắng mẹ hai có mới nới cũ, ngại bần yêu phú, tham tài sản của Trương gia, mẹ hai uất ức bật khóc, lại là Nhã Hàm trực tiếp tỏ thái độ, nói tài sản của Trương gia thuộc về nàng, rốt cuộc cũng đuổi được người đàn ông kia đi. Chẳng qua thấy đối phương vẫn kiên trì dự định đi dạo phố, Nhã Hàm không khỏi nhăn mặt lại.
"Không phải chứ, tiết trời thế này mà vẫn muốn đi dạo?"
"Phải đến hai siêu thị ở con đường bên cạnh, hai nơi đó thật lớn, buổi sáng một chỗ, đến chiều một chỗ, một ngày là xong, nhanh lên một chút đi, mè nheo, con còn già hơn mẹ sao?"
"Ách... Được rồi."
Cô gái mặc y phục bệnh nhân gật đầu bất đắc dĩ rồi đi vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng lên phết kem đánh răng, một lát sau khuôn mặt của mẹ hai lại xuất hiện bên cửa:
"Con lấy bàn chải đánh răng của mẹ... Rốt cuộc thì cái tên trốn trong chăn của con rồi đánh mẹ ngất xỉu kia là ai mà khiến con bị bỏ rồi lại vẫn nhớ mãi không quên được hắn nha? Từ hôm qua đến giờ con bắt đầu thấp thỏm, nói ra đi, mẹ cũng không vì chuyện lần đó mà đến tìm hắn gây phiền phức!"
"Ách... Ha hả, lại nhầm rồi, mẹ hai, mẹ đánh thêm một lần đi."
"Dừng."
Trừng mắt nhìn, mẹ hai phất tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhã Hàm mấp máy miệng, đổi lại bàn chải đánh ràng rồi ngẩng đầu lên, trong gương hiện ra khuôn mặt xinh đẹp mà cô đơn...
"Ai da, tại sao New York lại như vậy chứ."
Bốn bề trắng toát, trong góc phòng có một cây cảnh xanh biếc, phòng bệnh được bố trí tinh xảo, người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo kín kẽ nhưng vẫn tỏ ra rất xinh đẹp lông lẫy vừa xem ti vi vừa quay sang nói chuyện với cô gái đang ngồi trên giường bệnh.
"Thế này cũng quá không có đạo lý rồi, mỗi ngày nếu không phải tai nạn giao thông thì cũng là bắn nhau, khuya hôm trước đó, giết người trên đường không khác gì trong phim, hôm nay lại có tuyết rơi lớn như vậy, vậy mà mẹ còn cảm thấy đây là một nơi tốt, kế hoạch đi dạo hôm nay lại phá sản rồi."
"Xem như không may mắn đi."
Cô gái trẻ tuổi mặc y phục bệnh nhân ngồi trên giường cười cười.
"Không phải Trần tiên sinh vẫn nói gần đây Mafia đang mâu thuẫn với nhau sao? Người tên Man Đầu kia ngày hôm qua cũng nói, người ở phòng bệnh số mười bốn kia chính là Mafia đó."
Trần tiên sinh mà cô gái nói là đội trưởng đội vệ sĩ của các nàng, nghe nói trước kia từng là lính đánh thuê, thật sự rất có tài, có rất nhiều mối quan hệ, bình thường luôn thích kể những chuyện lý thú giống như truyền thuyết mà ít ai biết đến cho mọi người nghe để thể hiện sự uyên bác của mình, về phần người có tên Man Đầu thì đương nhiên là tên mập mạp có khuôn mặt non nớt mới quen ngày hôm trước.
"Mẹ lại thích nghe chuyện về Mafia."
Người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ hứng thú nói:
"Là Mafia đó, con đã gặp giáo phụ bao giờ chưa, thật sự muốn đến Hollywood tìm Marlon Brando để xin chữ ký. Dù sao bệnh của con cũng khá hơn nhiều rồi, chúng ta lựa thời gian đến Hollywood chơi thì thế nào?":
"Đó cũng chỉ là diễn viên, không giống với đời thực, thực ra chuyện xấu xa gì Mafia cũng làm, buôn người, thu tiền bảo vệ, giết người, buôn thuốc phiện, cho dù là người nhặt rác ở New York cũng có thể bị bọn họ giết chết đó."
"Con cũng biết chuyện này sao?"
"Con đương nhiên..."
Vừa nói được nửa câu thì bỗng dừng lại, vẻ mặt cô gái mặc đồ bệnh nhân trở nên phức tạp, người phụ nữ bên cạnh tò mò hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là... À, không có gì."
Nàng nhớ rõ ràng, những chuyện về Mafia, trùm ma tuý tại Colombia đều là những chuyện thú vị người kia kể cho nàng, khi đó mình sắm vai cô giáo nghiêm khắc trong trường, mỗi khi rảnh rỗi người kia thường đến phòng làm việc vốn luôn được cho là cấm khu của mình, dùng máy tính của mình, ăn đồ ăn vặt của mình, chiếm chỗ ngồi của mình, ngủ trên ghế salon của mình, nhớ lại thật sự hơi ủy khuất, còn có cảm giác chỉ có hai người ở chung một gian phòng. Cảm giác như vậy... Một đi không trở lại...
"Nhớ tới tên phụ lòng kia?"
Đang chìm trong suy nghĩ, đối phương đã dán sát mặt lại, nàng bị giật mình một chút, không khỏi cười oán giận:
"Mẹ hai!"
"Không! Nghĩ! Đến! Hắn!"
Vẫy vẫy tay, mẹ hai nói.
"Người mẹ thích khi còn trẻ không phải cũng như vậy sao, con nghĩ về hắn thế này, hắn lại nghĩ về con thế khác. Sau khi mẹ được gả cho cha con, hắn vẫn luôn tới tìm mẹ, hừ, mẹ mới mặc kệ hắn, để hắn hối hận đi. Nói cho con biết, đàn ông đều là đồ đê tiện, con muốn có được hắn thì biện pháp duy nhất là đừng để hắn cảm thấy hắn có được con."
"Hừ."
Nàng dẩu môi.
"Con sẽ nói cho cha, mẹ có người đàn ông khác..."
"Mẹ có được con tim của hắn, mặc dù hiện giờ mẹ cũng không có gì đặc biệt cả."
Kiêu ngạo cười, mẹ hai thẳng thắn nói.
"Nhưng cha con lại có được mẹ, cha con mới là người đàn ông thích hợp nhất với mẹ. Nếu trước kia ở cùng một chỗ với người đàn ông kia thì cuối cùng sẽ vẫn phải chia tay, càng ở gần nhau lại càng không chịu được."
"Nói vậy thì mẹ yêu cha con hơn?"
"Con bé như con mới tin tưởng vào tình yêu, đó là một trong số các lý do hai người đến với nhau, nhưng nếu muốn sống cùng nhau thì tình yêu lại không có bao nhiêu ý nghĩa cả, hai người không có tình yêu trái lại lại càng dễ dàng sinh hoạt với nhau hơn. Chẳng qua sau khi hai người sống cùng nhau một thời gian dài, cảm giác quen thuộc đối phương, xem đối phương như chính bản thân mình mới là thoải mái nhất."
"Dừng."
Nàng liếc mắt sang.
"Mẹ hai, mẹ còn chưa già mà sao đã nói chuyện như bà già vậy?"
"Không già mới là lạ, mười năm trước mẹ còn là người kiên quyết phản đối đồ trang điểm, hiện giờ thì cả ngày đều phải sống dựa vào đồ trang điểm."
Nàng vỗ vỗ khuôn mặt vẫn mịn màng.
"Cho nên tốt nhất là con nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng, hôm nay còn phải đi mua sắm."
Mặc dù hai người trên danh nghĩa là mẹ kế và con chồng nhưng lại thân như chị em ruột, những vấn đề về tình cảm mẹ hai luôn rất thẳng thắn, hai người thường trao đối với nhau khi ở cùng một chỗ, rất nhiều chuyện ngay cả Trương Kính An cũng không biết nhưng Nhã Hàm lại biết rõ ràng, ví như thời gian yêu đương giữa mẹ hai và bạn trai của bà ta trước đây, chuyện hai người vấn vương không dứt, người đàn ông nghèo túng kia đến tìm, mẹ hai vốn tính tình nóng nảy đều mắng hắn rồi đuổi đi, thiếu chút nữa còn gọi bảo vệ ra đánh người, là Nhã Hàm ra mặt khuyên nhủ đối phương, lần cuối cùng người đàn ông kia mắng mẹ hai có mới nới cũ, ngại bần yêu phú, tham tài sản của Trương gia, mẹ hai uất ức bật khóc, lại là Nhã Hàm trực tiếp tỏ thái độ, nói tài sản của Trương gia thuộc về nàng, rốt cuộc cũng đuổi được người đàn ông kia đi. Chẳng qua thấy đối phương vẫn kiên trì dự định đi dạo phố, Nhã Hàm không khỏi nhăn mặt lại.
"Không phải chứ, tiết trời thế này mà vẫn muốn đi dạo?"
"Phải đến hai siêu thị ở con đường bên cạnh, hai nơi đó thật lớn, buổi sáng một chỗ, đến chiều một chỗ, một ngày là xong, nhanh lên một chút đi, mè nheo, con còn già hơn mẹ sao?"
"Ách... Được rồi."
Cô gái mặc y phục bệnh nhân gật đầu bất đắc dĩ rồi đi vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng lên phết kem đánh răng, một lát sau khuôn mặt của mẹ hai lại xuất hiện bên cửa:
"Con lấy bàn chải đánh răng của mẹ... Rốt cuộc thì cái tên trốn trong chăn của con rồi đánh mẹ ngất xỉu kia là ai mà khiến con bị bỏ rồi lại vẫn nhớ mãi không quên được hắn nha? Từ hôm qua đến giờ con bắt đầu thấp thỏm, nói ra đi, mẹ cũng không vì chuyện lần đó mà đến tìm hắn gây phiền phức!"
"Ách... Ha hả, lại nhầm rồi, mẹ hai, mẹ đánh thêm một lần đi."
"Dừng."
Trừng mắt nhìn, mẹ hai phất tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhã Hàm mấp máy miệng, đổi lại bàn chải đánh ràng rồi ngẩng đầu lên, trong gương hiện ra khuôn mặt xinh đẹp mà cô đơn...