Chương : 289
Tiếng gõ cửa lại vang lên, khoảng 10 phút sau, Man Đầu mới đi vào, đợi hắn uống xong một ngụm nước, Nhã Hàm mới hỏi:
"Nói chuyện điện thoại xong chưa? Có thể nói không?"
"Có thể."
Man Đầu gật đầu, nở nụ cười:
"Cấp trên nói là có thể nói thẳng với cô, rất tốt, tôi cũng không cần phải nhiều lời. Đơn giản mà nói, tôi là thành viên của tổ chức Viêm Hoàng Giác Tỉnh, thực chất nó nằm trong Cục Quốc An của Trung Quốc, giống như FBI của Mỹ mà cô vẫn thường thấy trong phim ảnh. Tôi là một đặc công, trong một lần hành động, thân phận bại lộ, cho nên mới đi theo các người."
"Đặc công?"
Nhã Hàm mở to hai mắt:
"Tại sao phải theo tôi?"
"Giống như hôm nay ở siêu thị, cô gặp nguy hiểm."
"Sao lại là tôi? Có người muốn giết tôi à?"
"Không phải giết, mà là bắt cóc, nguyên nhân chủ yếu là bọn họ muốn dùng cô để đối phó với Giản Tố Ngôn."
Nhã Hàm ngẩn người, trong mắt bỗng nhiên hiện lên thần thái dụ dỗ:
"Đối phó nàng? Nàng đã tới đây?"
"Không sai, kỳ thực cô đã gặp nàng rồi, chỉ là cô không biết mà thôi."
"Chính là cô gái giết người sáng sớm hôm trước?"
Nghe thấy mấy câu này, Man Đầu cảm thấy cô gái trước mắt mình đã thay đổi, thần thái trong mắt đã trở lại tự nhiên, trên mặt hiện một nụ cười. Lại nhớ tới suy đoán Giản Tố Ngôn và Trương Nhã Hàm đồng tính luyến ái, không khỏi cảm thán hoa bách hợp thật là ác, mình ngay cả bạn gái còn chưa có, thật là lãng phí tài nguyên của xã hội...
Trong lòng tiếc hận như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện gì cả, gật đầu nói:
"Không sai, người đó chính là Giản Tố Ngôn tiểu thư, sở dĩ cô ấy xuất thủ, là vì trên xe toàn là những sát thủ được phái tới để nghiên cứu địa hình, chuẩn bị tiến hành bắt cóc cô. Sau đó... thật bất hạnh, bọn họ đã gặp người không nên gặp gỡ."
"A. Ha hả..."
Nhã Hàm cười cười:
"Tính cách của nàng, gần đây rất táo bạo..."
"Được rồi, vị tiểu huynh đệ Cố Gia Minh kia cũng đã đã tới, sự kiện trong siêu thị hôm nay chính là do hắn làm, khi cô chạy đi tìm người, nhưng mà không phát hiện ra hắn. Thực ra hắn vẫn đi theo phía sau của cô, chỉ là cô không phát hiện mà thôi."
"Hắn vẫn đi theo ta?"
Nhã Hàm vừa cười vừa nói:
"A, hắn... Hai người bọn họ, ách, bọn họ có liên hệ với các ngươi à? Tôi là nói... Giản Tố Ngôn nói với các người là, cô ấy tới bảo vệ tôi?"
"Chuyện này không phải, chúng tôi vẫn muốn chính thức gặp mặt Giản Tố Ngôn tiểu thư nàng đã giúp chúng tôi rất nhiều sự tình, chúng ta không biết biểu thị sự cảm ơn bằng cách nào, nên mới tới đây bảo hộ Trương tiểu thư. Suy cho cùng, đây chỉ là phương thức mượn hoa hiến phật, biểu đạt một chút thành ý mà thôi. Được rồi, cô với Giản tiểu thư có quan hệ rất tốt, nếu như lần sau gặp nàng, không biết có thể nói với nàng một chút..."
"Vô dụng."
Nhã Hàm cắt ngang câu nói của hắn:
"Chỉ cần nàng đã quyết định, tôi thuyết phục không được nàng bất cứ chuyện gì. Các ngươi nên biết, tính cách của nàng không tốt, lại là người theo chủ nghĩa vô chính phủ, nhưng mà nếu nàng đã giúp các ngươi, thì các ngươi còn vội vàng làm gì? Chẳng phải nàng có hảo cảm với các ngươi hay sao? Các ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng đi tìm nàng, lần trước ta có chuyện chọc nàng tức giận ngươi xem, tới bây giờ nàng còn chưa chịu gặp tôi."
Do nói dối, Nhã Hàm không khỏi đỏ mặt, Man Đầu cũng chỉ gật đầu cười cười. Sau một lát, Nhã Hàm ngẩng đầu lên:
"Tôi không gây cho nàng thêm phiền phức gì đấy chứ?"
"Thực sự mà nói, ta cho rằng nếu như hai người là bạn bè, thì sẽ không có khái niệm bằng hữu, nhưng mà từ khi phát sinh chuyện khủng bố tập kích học viện Thánh Tâm, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện."
Man Đầu gật đầu, nói:
"Cô đã là bạn tốt của Giản tiểu thư, vậy thì từ chuyện kia, cô cũng biết, có một nhóm người chuẩn bị gây bất lợi cho Giản tiểu thư. Sau sự kiện học viện Thánh Tâm, chúng tôi phát hiện, cô ấy chuẩn bị tới Tokyo - Nhật Bản đại náo một hồi, bởi vì nơi đó chính là tổng bộ của đối phương."
"Nhật Bản? Chủ nghĩa quân phiệt? Chủ nghĩa chủng tộc?"
"Không, không có quan hệ gì với quốc gia dân tộc cả, thuần túy là một tổ chức mà thôi."
Man Đầu nở nụ cười:
"Khi nàng đang chuẩn bị, thì cô lại tới nước Mỹ trị bệnh, thực ra bên Mỹ cũng có một phân bộ của tổ chức này, nhận thấy họ sẽ gây bất lợi cho cô, Giản tiểu thư liền bỏ qua Nhật Bản, đầu tiên đi tới nước Mỹ, mục đích là vì bảo vệ cô. Nói tới chuyện này cũng rất tự hào, một tổ chức có lực lượng trải rộng khắp thế giới, nhưng mà ở thành phố Giang Hải, mỗi lần hành động của họ đều bị giết tới mức hoa rơi nước chảy mà về, nếu như không phải bởi vì không đối phó được Giản tiểu thư, bọn họ cũng sẽ không vắt óc tìm mưu kế hạ thủ với những người bên cạnh của tiểu thư."
"Hóa ra... Là bởi tôi..."
Nhã Hàm thì thào tự nói. Hai người lại ở trong phòng nói thêm một hồi. Man Đầu đem toàn bộ những chuyện có liên quan tới Giản Tố Ngôn nói ra, Nhã Hàm tỉ mỉ lắng nghe, thỉnh thoảng sợ hãi than một tiếng, cho dù nàng có nghĩ như thế nào, cũng không ngờ, Cố Gia Minh nhìn như tầm thường lại biết quá nhiều chuyện không tầm thường như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tương đối mà nói, cái tâm tư nho nhỏ của nàng thực ấu trĩ tới tột đỉnh, khoảng chừng qua hơn nửa canh giờ, nàng gật đầu, đưa Man Đầu ra cửa:
"Cảm ơn ngươi, nếu như không có gì ngoài ý muốn tôi muốn đặt vé máy bay trở về trước đêm hôm nay, tôi không thể ở lại đây gây thêm phiền toái cho cô ấy được."
"Đêm hôm nay? Thời gian trị liệu của cô còn hai ngày mà?"
"Theo dõi thì được cái gì? Đơn giản chỉ là để tham khảo mà thôi, kỳ thực cái này cũng không phải bệnh nan y, ở trong nước cũng có người trị được, nếu như làm không tốt, sẽ phải đổi thận mà thôi."
Nhã Hàm kiên định cười:
"Cho dù như thế nào, đêm nay tôi không thể không đi."
"Được, tôi sẽ báo cáo cấp trên, trừ bảo tiêu của cô, sẽ có một nhóm người tin cậy hộ tống cô an toàn về nước. Đương nhiên đám người tin cậy này bao gồm cả tôi."
Man Đầu chỉ chỉ mình, nở nụ cười:
"Nhưng mà tôi đoán rằng, cô tự động bỏ mấy ngày trị liệu, Trương phu nhân sẽ khó mà đồng ý."
"Khóc với mẹ hai một hồi là được."
Nhã Hàm vừa cười vừa nói, mở cửa, đợi cho Man Đầu đi ra ngoài trước, sau đó nàng nhìn đội trưởng đội vệ sĩ, nói:
"Trần tiên sinh, phiền ông đặt hai vé máy bay đêm nay về thành phố Giang Hải được không? Tôi nhớ là hình như 1h30 có một chuyến thì phải?"
"Đêm hôm nay đi?"
Trên mặt của Trần tiên sinh hiện lên sự nghi hoặc:
"Tuyết hôm nay rất lớn, tuy rằng trên TV nói là vẫn bay, nhưng mà tình hình sẽ không tốt, hơn nữa... ý của phu nhân..."
"Ngay bây giờ tôi sẽ đi nói với mẹ hai, không thành vấn đề, tôi có lý do trọng yếu không đi không thể, ông cứ đi đặt vé máy bay trước đi, tôi sẽ nói với mẹ hai trong khoảng thời gian nhanh nhất, máy bay cũng không có vấn đề gì, nếu như hôm nay dừng bay, thì mai sẽ bay."
"Được, tôi lập tức đi."
Trần tiên sinh gật đầu, bước đi, Nhã Hàm muốn đi tìm mẹ hai, thì Man Đầu bỗng nhiên nghiêng đầu tới:
"Có một vấn đề muốn hỏi một chút."
"Cái gì?"
"Vì sao cô không nghi ngờ? Những gì tôi nói cô đều tin hết sao?"
"Ta không biết ngươi có nói thật hay không, nhưng ta biết, ngươi sẽ không hại ta."
"Lẽ nào bởi vì tôi trông thành thật thuần hậu? Vì vậy mà cô tin tưởng tôi?"
"Không phải, bởi vì ngươi biết sự lơi hại của nàng."
"Ách..."
Trên mặt Nhã Hàm hiện một nụ cười như tỏa nắng:
"Nếu như ngươi muốn hại ta, thì ngươi có thể ở bên cạnh ta lâu như vậy sao? Ngươi đã sớm chết rồi."
Nghe Nhã Hàm tràn ngập lòng tin nói như vậy, Man Đầu nghiêng đầu sửng sốt nửa ngày, sau đó bất đắc dĩ gật đầu:
"Cũng đúng..."
"1h30 sáng mai bay, nói cách khác, tối đa chỉ còn 12h đồng hồ nữa, là mục tiêu sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta, đến lúc đó một lượng lớn người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh sẽ bảo vệ bên cạnh nàng. Nói cách khác, trừ phi đánh bom tự sát, hoặc dùng tên lửa quân đội không kích, thì chúng ta không còn cách nào lưu vị Trương tiểu thư kia ở lại nước Mỹ được..."
Trong phòng, Zhuang Amir hai tay giao nhau, báo cáo tình hình lại với Castro.
Ở bàn đối diện, Castro cầm tờ giấy mà đối phương đưa cho, khó khăn nói:
"Đương nhiên không thể làm chuyện như vậy được, cho nổ máy bay sẽ khiến cho chính phủ Mỹ tiến hành đàn áp chúng ta, nhưng mà... kế hoạch khác của cậu có gì khác không?"
"Khác ở chỗ không cần cho nổ máy bay."
"Ác, thật tốt."
Castro tán thưởng lập lại một lần:
"Không cần cho nổ máy bay."
"Nếu để nàng rời đi, thể diện chúng ta bị mất hết, sẽ không ngóc đầu lên được trước bản bộ Nhật Bản."
Zhuang Amir nói:
"Mà Al đã chết, bây giờ chúng ta không còn người điều tra được nội tình của Viêm Hoàng Giác Tỉnh và Hoa Tulip, làm cho tôi cảm thấy đáng sợ là Hoa Tulip dường như biết rõ nhất cử nhất động của chúng ta, bằng không nàng không có khả năng giết chết Al đơn giản như vậy, hắn là người theo dõi tốt nhất. Kế hoạch trước mắt nhìn thì như điên cuồng, nhưng mà biểu hiện chỉ là bang phái sống mái với nhau mà thôi. Tối trọng yếu là, đây mới là binh pháp chính đạo, ở trên địa bàn của chúng ta, cái kế hoạch này có thể đối phó bất cứ người nào, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi... Ngài cũng nên hiểu, cẩn thận là tốt, nó là một kế hoạch tốt nhất."
"Ha hả."
Trầm mặc một lúc, Castro ngẩng đầu lên, nói:
"Nếu như đối phó với ai cũng dùng kế hoạch thế này, vậy thì tôi còn cần cậu làm gì?"
"Cần tôi thuyết phục ngài dùng kế hoạch này."
"OK."
Lúc này, Castro thẳng thắn gật đầu:
"Vậy hãy làm đi, thời gian rất cấp bách."
Bên kia, khi Castro quyết định thực hiện kế hoạch, trong một quán cà phê bên cạnh bệnh viện của Nhã Hàm, Gia Minh dừng đánh máy vi tính, nhíu mày.
"1h30 sáng... Chẳng phái là đêm hôm nay hay sao... Thật là hao tâm tổn trí..."
"Nói chuyện điện thoại xong chưa? Có thể nói không?"
"Có thể."
Man Đầu gật đầu, nở nụ cười:
"Cấp trên nói là có thể nói thẳng với cô, rất tốt, tôi cũng không cần phải nhiều lời. Đơn giản mà nói, tôi là thành viên của tổ chức Viêm Hoàng Giác Tỉnh, thực chất nó nằm trong Cục Quốc An của Trung Quốc, giống như FBI của Mỹ mà cô vẫn thường thấy trong phim ảnh. Tôi là một đặc công, trong một lần hành động, thân phận bại lộ, cho nên mới đi theo các người."
"Đặc công?"
Nhã Hàm mở to hai mắt:
"Tại sao phải theo tôi?"
"Giống như hôm nay ở siêu thị, cô gặp nguy hiểm."
"Sao lại là tôi? Có người muốn giết tôi à?"
"Không phải giết, mà là bắt cóc, nguyên nhân chủ yếu là bọn họ muốn dùng cô để đối phó với Giản Tố Ngôn."
Nhã Hàm ngẩn người, trong mắt bỗng nhiên hiện lên thần thái dụ dỗ:
"Đối phó nàng? Nàng đã tới đây?"
"Không sai, kỳ thực cô đã gặp nàng rồi, chỉ là cô không biết mà thôi."
"Chính là cô gái giết người sáng sớm hôm trước?"
Nghe thấy mấy câu này, Man Đầu cảm thấy cô gái trước mắt mình đã thay đổi, thần thái trong mắt đã trở lại tự nhiên, trên mặt hiện một nụ cười. Lại nhớ tới suy đoán Giản Tố Ngôn và Trương Nhã Hàm đồng tính luyến ái, không khỏi cảm thán hoa bách hợp thật là ác, mình ngay cả bạn gái còn chưa có, thật là lãng phí tài nguyên của xã hội...
Trong lòng tiếc hận như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện gì cả, gật đầu nói:
"Không sai, người đó chính là Giản Tố Ngôn tiểu thư, sở dĩ cô ấy xuất thủ, là vì trên xe toàn là những sát thủ được phái tới để nghiên cứu địa hình, chuẩn bị tiến hành bắt cóc cô. Sau đó... thật bất hạnh, bọn họ đã gặp người không nên gặp gỡ."
"A. Ha hả..."
Nhã Hàm cười cười:
"Tính cách của nàng, gần đây rất táo bạo..."
"Được rồi, vị tiểu huynh đệ Cố Gia Minh kia cũng đã đã tới, sự kiện trong siêu thị hôm nay chính là do hắn làm, khi cô chạy đi tìm người, nhưng mà không phát hiện ra hắn. Thực ra hắn vẫn đi theo phía sau của cô, chỉ là cô không phát hiện mà thôi."
"Hắn vẫn đi theo ta?"
Nhã Hàm vừa cười vừa nói:
"A, hắn... Hai người bọn họ, ách, bọn họ có liên hệ với các ngươi à? Tôi là nói... Giản Tố Ngôn nói với các người là, cô ấy tới bảo vệ tôi?"
"Chuyện này không phải, chúng tôi vẫn muốn chính thức gặp mặt Giản Tố Ngôn tiểu thư nàng đã giúp chúng tôi rất nhiều sự tình, chúng ta không biết biểu thị sự cảm ơn bằng cách nào, nên mới tới đây bảo hộ Trương tiểu thư. Suy cho cùng, đây chỉ là phương thức mượn hoa hiến phật, biểu đạt một chút thành ý mà thôi. Được rồi, cô với Giản tiểu thư có quan hệ rất tốt, nếu như lần sau gặp nàng, không biết có thể nói với nàng một chút..."
"Vô dụng."
Nhã Hàm cắt ngang câu nói của hắn:
"Chỉ cần nàng đã quyết định, tôi thuyết phục không được nàng bất cứ chuyện gì. Các ngươi nên biết, tính cách của nàng không tốt, lại là người theo chủ nghĩa vô chính phủ, nhưng mà nếu nàng đã giúp các ngươi, thì các ngươi còn vội vàng làm gì? Chẳng phải nàng có hảo cảm với các ngươi hay sao? Các ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng đi tìm nàng, lần trước ta có chuyện chọc nàng tức giận ngươi xem, tới bây giờ nàng còn chưa chịu gặp tôi."
Do nói dối, Nhã Hàm không khỏi đỏ mặt, Man Đầu cũng chỉ gật đầu cười cười. Sau một lát, Nhã Hàm ngẩng đầu lên:
"Tôi không gây cho nàng thêm phiền phức gì đấy chứ?"
"Thực sự mà nói, ta cho rằng nếu như hai người là bạn bè, thì sẽ không có khái niệm bằng hữu, nhưng mà từ khi phát sinh chuyện khủng bố tập kích học viện Thánh Tâm, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện."
Man Đầu gật đầu, nói:
"Cô đã là bạn tốt của Giản tiểu thư, vậy thì từ chuyện kia, cô cũng biết, có một nhóm người chuẩn bị gây bất lợi cho Giản tiểu thư. Sau sự kiện học viện Thánh Tâm, chúng tôi phát hiện, cô ấy chuẩn bị tới Tokyo - Nhật Bản đại náo một hồi, bởi vì nơi đó chính là tổng bộ của đối phương."
"Nhật Bản? Chủ nghĩa quân phiệt? Chủ nghĩa chủng tộc?"
"Không, không có quan hệ gì với quốc gia dân tộc cả, thuần túy là một tổ chức mà thôi."
Man Đầu nở nụ cười:
"Khi nàng đang chuẩn bị, thì cô lại tới nước Mỹ trị bệnh, thực ra bên Mỹ cũng có một phân bộ của tổ chức này, nhận thấy họ sẽ gây bất lợi cho cô, Giản tiểu thư liền bỏ qua Nhật Bản, đầu tiên đi tới nước Mỹ, mục đích là vì bảo vệ cô. Nói tới chuyện này cũng rất tự hào, một tổ chức có lực lượng trải rộng khắp thế giới, nhưng mà ở thành phố Giang Hải, mỗi lần hành động của họ đều bị giết tới mức hoa rơi nước chảy mà về, nếu như không phải bởi vì không đối phó được Giản tiểu thư, bọn họ cũng sẽ không vắt óc tìm mưu kế hạ thủ với những người bên cạnh của tiểu thư."
"Hóa ra... Là bởi tôi..."
Nhã Hàm thì thào tự nói. Hai người lại ở trong phòng nói thêm một hồi. Man Đầu đem toàn bộ những chuyện có liên quan tới Giản Tố Ngôn nói ra, Nhã Hàm tỉ mỉ lắng nghe, thỉnh thoảng sợ hãi than một tiếng, cho dù nàng có nghĩ như thế nào, cũng không ngờ, Cố Gia Minh nhìn như tầm thường lại biết quá nhiều chuyện không tầm thường như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tương đối mà nói, cái tâm tư nho nhỏ của nàng thực ấu trĩ tới tột đỉnh, khoảng chừng qua hơn nửa canh giờ, nàng gật đầu, đưa Man Đầu ra cửa:
"Cảm ơn ngươi, nếu như không có gì ngoài ý muốn tôi muốn đặt vé máy bay trở về trước đêm hôm nay, tôi không thể ở lại đây gây thêm phiền toái cho cô ấy được."
"Đêm hôm nay? Thời gian trị liệu của cô còn hai ngày mà?"
"Theo dõi thì được cái gì? Đơn giản chỉ là để tham khảo mà thôi, kỳ thực cái này cũng không phải bệnh nan y, ở trong nước cũng có người trị được, nếu như làm không tốt, sẽ phải đổi thận mà thôi."
Nhã Hàm kiên định cười:
"Cho dù như thế nào, đêm nay tôi không thể không đi."
"Được, tôi sẽ báo cáo cấp trên, trừ bảo tiêu của cô, sẽ có một nhóm người tin cậy hộ tống cô an toàn về nước. Đương nhiên đám người tin cậy này bao gồm cả tôi."
Man Đầu chỉ chỉ mình, nở nụ cười:
"Nhưng mà tôi đoán rằng, cô tự động bỏ mấy ngày trị liệu, Trương phu nhân sẽ khó mà đồng ý."
"Khóc với mẹ hai một hồi là được."
Nhã Hàm vừa cười vừa nói, mở cửa, đợi cho Man Đầu đi ra ngoài trước, sau đó nàng nhìn đội trưởng đội vệ sĩ, nói:
"Trần tiên sinh, phiền ông đặt hai vé máy bay đêm nay về thành phố Giang Hải được không? Tôi nhớ là hình như 1h30 có một chuyến thì phải?"
"Đêm hôm nay đi?"
Trên mặt của Trần tiên sinh hiện lên sự nghi hoặc:
"Tuyết hôm nay rất lớn, tuy rằng trên TV nói là vẫn bay, nhưng mà tình hình sẽ không tốt, hơn nữa... ý của phu nhân..."
"Ngay bây giờ tôi sẽ đi nói với mẹ hai, không thành vấn đề, tôi có lý do trọng yếu không đi không thể, ông cứ đi đặt vé máy bay trước đi, tôi sẽ nói với mẹ hai trong khoảng thời gian nhanh nhất, máy bay cũng không có vấn đề gì, nếu như hôm nay dừng bay, thì mai sẽ bay."
"Được, tôi lập tức đi."
Trần tiên sinh gật đầu, bước đi, Nhã Hàm muốn đi tìm mẹ hai, thì Man Đầu bỗng nhiên nghiêng đầu tới:
"Có một vấn đề muốn hỏi một chút."
"Cái gì?"
"Vì sao cô không nghi ngờ? Những gì tôi nói cô đều tin hết sao?"
"Ta không biết ngươi có nói thật hay không, nhưng ta biết, ngươi sẽ không hại ta."
"Lẽ nào bởi vì tôi trông thành thật thuần hậu? Vì vậy mà cô tin tưởng tôi?"
"Không phải, bởi vì ngươi biết sự lơi hại của nàng."
"Ách..."
Trên mặt Nhã Hàm hiện một nụ cười như tỏa nắng:
"Nếu như ngươi muốn hại ta, thì ngươi có thể ở bên cạnh ta lâu như vậy sao? Ngươi đã sớm chết rồi."
Nghe Nhã Hàm tràn ngập lòng tin nói như vậy, Man Đầu nghiêng đầu sửng sốt nửa ngày, sau đó bất đắc dĩ gật đầu:
"Cũng đúng..."
"1h30 sáng mai bay, nói cách khác, tối đa chỉ còn 12h đồng hồ nữa, là mục tiêu sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta, đến lúc đó một lượng lớn người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh sẽ bảo vệ bên cạnh nàng. Nói cách khác, trừ phi đánh bom tự sát, hoặc dùng tên lửa quân đội không kích, thì chúng ta không còn cách nào lưu vị Trương tiểu thư kia ở lại nước Mỹ được..."
Trong phòng, Zhuang Amir hai tay giao nhau, báo cáo tình hình lại với Castro.
Ở bàn đối diện, Castro cầm tờ giấy mà đối phương đưa cho, khó khăn nói:
"Đương nhiên không thể làm chuyện như vậy được, cho nổ máy bay sẽ khiến cho chính phủ Mỹ tiến hành đàn áp chúng ta, nhưng mà... kế hoạch khác của cậu có gì khác không?"
"Khác ở chỗ không cần cho nổ máy bay."
"Ác, thật tốt."
Castro tán thưởng lập lại một lần:
"Không cần cho nổ máy bay."
"Nếu để nàng rời đi, thể diện chúng ta bị mất hết, sẽ không ngóc đầu lên được trước bản bộ Nhật Bản."
Zhuang Amir nói:
"Mà Al đã chết, bây giờ chúng ta không còn người điều tra được nội tình của Viêm Hoàng Giác Tỉnh và Hoa Tulip, làm cho tôi cảm thấy đáng sợ là Hoa Tulip dường như biết rõ nhất cử nhất động của chúng ta, bằng không nàng không có khả năng giết chết Al đơn giản như vậy, hắn là người theo dõi tốt nhất. Kế hoạch trước mắt nhìn thì như điên cuồng, nhưng mà biểu hiện chỉ là bang phái sống mái với nhau mà thôi. Tối trọng yếu là, đây mới là binh pháp chính đạo, ở trên địa bàn của chúng ta, cái kế hoạch này có thể đối phó bất cứ người nào, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi... Ngài cũng nên hiểu, cẩn thận là tốt, nó là một kế hoạch tốt nhất."
"Ha hả."
Trầm mặc một lúc, Castro ngẩng đầu lên, nói:
"Nếu như đối phó với ai cũng dùng kế hoạch thế này, vậy thì tôi còn cần cậu làm gì?"
"Cần tôi thuyết phục ngài dùng kế hoạch này."
"OK."
Lúc này, Castro thẳng thắn gật đầu:
"Vậy hãy làm đi, thời gian rất cấp bách."
Bên kia, khi Castro quyết định thực hiện kế hoạch, trong một quán cà phê bên cạnh bệnh viện của Nhã Hàm, Gia Minh dừng đánh máy vi tính, nhíu mày.
"1h30 sáng... Chẳng phái là đêm hôm nay hay sao... Thật là hao tâm tổn trí..."