Chương : 332
Ánh đèn được cố ý chỉnh tối đi nhưng không làm ảnh hưởng đến thị giác, tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên, cô gái mặc đồ thể thao bó sát người lung lay thân thể mềm mại mà ưu mỹ, ngang hông giắt một cái khăn lụa màu hồng. Đi ra khỏi phòng tập yô-ga cao cấp dành cho nữ, nàng đưa tay nhẹ nhàng thả mái tóc dài buộc sau đầu ra, làm toát ra khí chất độc lập mà cao nhã.
Một cô gái trí thức thành thị thanh xuân, xinh đẹp, có khí chất và tu dưỡng rất tốt, có lẽ còn có địa vị cao hơn những thành phần trí trức trong các công ty lớn, bởi vì từ bề ngoài nhìn vào, nàng có nhiều điểm khiến người ta không tự chủ cảm nhận được sự tôn kính và uy hiếp, loại khí chất này rất khó hình dung, nhưng chỉ cần gặp nàng thì có thể hiểu ngay, đây chính là ấn tượng đầu tiên nàng khiến người ta dễ dàng cảm nhận được nhất.
Bắt chuyện với một huấn luyện viên trong trung tâm vừa chạm mặt phải, nàng nhìn chiếc đồng hồ treo ở cuối lối đi, đã là gần sáu giờ chiều. Trung tâm xa hoa này bao gồm cả chăm sóc sắc đẹp, bảo vệ sức khỏe và đủ mọi nghiệp vụ khác, chẳng hạn như tắm rửa, massage, tạo kiểu tóc, yô-ga, thể thao đến kiếm thuật đều có dạy, đương nhiên chỉ nhằm mục đích rèn luyện thân hình đẹp, sức khỏe là chủ yếu. Mùa xuân trời tối sớm, khoảng thời gian này đám học sinh đến đây luyện tập phần lớn đã tan lớp, huấn luyện viên cũng chuẩn bị đi ăn tối, bởi vì nàng khá trẻ, hơn nữa lại thuê tập riêng trong một phòng nên mới về muộn thế này.
Trung tâm xa hoa, cao cấp, giá tiền đương nhiên cũng rất cao, bao gồm cả một hệ thống được mở tại những thành phố lớn khác, thực ra là một công ty con thuộc Trương gia, nàng có một phần cổ phần trong đó, vốn cũng không thường xuyên đến, nhưng bởi vì khác với võ thuật, tập thể hình truyền thống, những hạng mục tập thể hình ở đây đã được cải biến sửa đổi nhằm mục đích dưỡng sinh, bảo vệ sức khỏe, mà lý do lớn hơn chính là vì tập luyện để thân thể đẹp hơn. Đơn giản mà nói, mặc dù cũng có một số tác dụng bảo vệ sức khỏe, nhưng mục đích lớn nhất vẫn là để phụ nữ càng thêm hấp dẫn trong mắt đàn ông. Trước đây nàng, vốn luôn tự xưng là một cô gái độc lập, luôn xem thường mục đích như vậy, chẳng qua mấy tháng trở lại đây, mỗi tuần nàng đều đến đây một vài lần, một mình một phòng, luyện tập yô-ga vốn đã bị mình bỏ bê từ lâu.
Có lẽ mình cũng trở nên ngốc nghếch rồi... Bước vào phòng thay đồ, nàng nở nụ cười.
Bên cạnh phòng thay đồ là phòng tắm vòi hoa sen, vốn nàng định tắm xong rồi mới thay quần áo nhưng nghĩ đến cũng đã muộn, vì vậy cũng chỉ cởi bộ đồ luyện tập, dùng khăn ướt lau mồ hôi trên người rồi lại mặc đồ vào, cầm túi xách đi ra ngoài. Vừa mới ra ngoài lại đụng phải Ngô quản lý mới tan việc, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Chị Ngô, tan việc rồi?"
"Ừ. Nhã Hàm, tập muộn vậy sao."
Ngô quản lý khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, làn da được bảo dưỡng rất tốt, là họ hàng xa của Trương gia, vì vậy hai người cũng có một số quan hệ.
"Gần đây nhìn em rất vui nha."
"Thật sao?"
Nhã Hàm nở nụ cười.
"Năm trước đi Mỹ một chuyến, có bạn trai? Yêu rồi?"
Nhã Hàm hơi sững sờ, sau đó quay đầu lại cười:
"Ha hả, đâu có, chỉ là đến Mỹ chữa bệnh mà thôi, gần đây tinh thần tốt hơn một chút."
"Em gạt chị, trước đây em không tập yô-ga mà là mấy thứ như Vịnh Xuân quyền, Thái Cực quyền, ngay cả huấn luyện viên ở đây cũng không giỏi bằng em được, cho dù em bị bệnh thì thân thể cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, cần gì phải đến đây tập yô-ga chứ... Hừ hừ, nói thế nào thì chị cũng là quản lý ở đây, bây giờ mỗi lần em đi qua gương đều ngoảnh sang nhìn thân hình và quần áo mình, bị chị nói đến liền đỏ mặt. Một cô gái nha, đột nhiên muốn tập yô-ga đại khái cũng vì để thân thể mình hấp dẫn hơn, quan trọng hơn là... Em chưa tắm rửa mà đã về. Thời gian này... Trong nhà có người đang chờ em?"
Chớp chớp mắt, Nhã Hàm vẫn mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi bao nhiêu nhưng trong lòng lại hơi bối rối vì bị xem thấu, đang định nói vài câu nửa thật nửa giả đưa đẩy cho xong thì chị Ngô kia đã cười nói:
"Đương nhiên, chị cũng chỉ tò mò người nào có phúc như vậy, lại nhận được sự ưu ái của Nhã Hàm, chẳng qua nếu em không muốn nói thì chị cũng không hỏi nữa."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài cửa, đèn đường bên ngoài đã sáng lên, đều mặc trang phục nữ tính văn phòng, váy ngắn, giày cao gót, tóc dài, tổ hợp thục nữ ưu nhã mà tài trí và ngự tỷ đi ở đầu đường vào ngày xuân có vẻ rất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Chỉ là, trong lúc người khác đang chú ý đến các nàng, người phụ nữ được Nhã Hàm gọi là chị Ngô cũng thấy mấy người đàn ông vừa đi ra từ một nhà hàng, nàng hơi nhíu mày lại.
Có mặc đồ bình thường, có mặc đồ tây, mấy người đứng trước cửa quán rượu, có vẻ như đang đợi người nào đó ở bên trong, nhưng lại khiến người ta luôn có cảm giác không thích hợp lắm, hai ba người trong số đó có vẻ là lưu manh rất rõ ràng, vừa cười nói vừa nhìn tới nhìn lui những cô gái đi trên đường, một người trong số đó còn cố ý huýt sáo.
"Mẹ nó, đàm phán thế này thực sự còn mệt hơn đi chém người, kinh nghiệm châu Âu gì chứ, loại người như Triệu lão đại, nếu không cho hắn ăn vài đao thì hắn sẽ không biết ngươi là ai."
"Nói lớn lên, nói lớn nữa lên. Hàm Hà, mày muốn gọi cảnh sát đến bắt chúng ta đúng không? Phải làm như anh Mạnh nói, phải khiêm tốn..."
"Oa, mỹ nữ..."
"Ha ha, cô gái đẹp kia tao biết, ha ha, tao biết..."
Mấy người líu ríu nói chuyện, một người trong đó hướng sang bên này vẫy tay, cười chào hỏi:
"Chào. Ngô quản lý."
Mặc dù chị Ngô không tình nguyện nhưng vẫn phải cười đáp lời:
"Chào, anh Vương, thật trùng hợp."
"Đến đây có chút việc."
Người đàn ông mặc đồ tây mà chị Ngô gọi là anh Vương cười bước đến, mấy người còn lại cũng theo sau, lập tức là một tràng giới thiệu anh này anh kia, cuối cùng hắn mới cười nói:
"Vị này là chị Ngô, là quản lý Trung tâm chăm sóc sắc đẹp bên kia. Ồ, còn vị tiểu thư này... Ha hả, tôi cũng không nhận ra."
Trong lúc nói chuyện vừa rồi, chị Ngô kia lặng lẽ chắn ở phía trước Nhã Hàm, rõ ràng là không hi vọng Nhã Hàm lui tới với những người này cho lắm, dù sao nàng cùng là người của Trương gia, nếu như đồng ý thì có lẽ có thể tiếp nhận sản nghiệp của Trương gia sau khi Trương Kính An lui xuống. Đứng sau chị Ngô, Nhã Hàm mỉm cười:
"Chào các anh, tôi là Trương Nhã Hàm."
Gặp nhau ở đầu dường như vậy, cùng lắm cũng chỉ chào hỏi rồi ai đi đường nấy, mặc dù đám người kia là lưu manh nhưng cùng sẽ không thực sự có ý đồ xấu với các nàng, cũng chỉ trò chuyện với mỹ nữ tìm niềm vui mà thôi. Mọi người cười nói vài câu, chị Ngô kia đang định chào tạm biệt thì một người trong số đó lại quay đầu nhìn về phía cửa nhà hàng:
"Ồ, anh Mạnh ra rồi."
Thấy người bọn họ chờ đã ra, chị Ngô cùng mở miệng:
"Ừ, vậy thì chúng tôi..."
Còn chưa nói xong thì đối phương đã cười nói.
"Ngô quản lý, tôi giới thiệu anh Mạnh cho chị biết."
Ngô quản lý kia cũng chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.
Nhìn về phía nhà hàng, chỉ thấy một người đàn ông đang cúi đầu cài cúc áo vest rồi đi ra ngoài, khuôn mặt hắn vừa lạnh lùng vừa toát ra vẻ giang hồ, vóc người không cao lớn lắm, tuổi sợ rằng không quá ba mươi, bề ngoài nhìn cũng rất nhã nhặn, muốn đi đóng phim có lẽ cũng được. Hắn ngẩng đầu lên, thấy những người này đang vẫy tay hắn cũng lạnh lùng vẫy tay đáp lại, sau đó ánh mắt lập tức sáng ngời, bước nhanh tới bên này.
"Để tôi giới thiệu, chị Ngô, đây là lão đại của chúng tôi, anh Mạnh. Anh Mạnh, chị Ngô là quản lý một trung tâm ở bên kia, còn vị này là Trương Nhã Hàm, Trương tiểu thư... Ồ, còn chưa biết Trương tiểu thư làm nghề gì."
----------------------------------
(*) Sinh Hoạt Tú: Tên một tác phẩm văn học Trung Quốc
Một cô gái trí thức thành thị thanh xuân, xinh đẹp, có khí chất và tu dưỡng rất tốt, có lẽ còn có địa vị cao hơn những thành phần trí trức trong các công ty lớn, bởi vì từ bề ngoài nhìn vào, nàng có nhiều điểm khiến người ta không tự chủ cảm nhận được sự tôn kính và uy hiếp, loại khí chất này rất khó hình dung, nhưng chỉ cần gặp nàng thì có thể hiểu ngay, đây chính là ấn tượng đầu tiên nàng khiến người ta dễ dàng cảm nhận được nhất.
Bắt chuyện với một huấn luyện viên trong trung tâm vừa chạm mặt phải, nàng nhìn chiếc đồng hồ treo ở cuối lối đi, đã là gần sáu giờ chiều. Trung tâm xa hoa này bao gồm cả chăm sóc sắc đẹp, bảo vệ sức khỏe và đủ mọi nghiệp vụ khác, chẳng hạn như tắm rửa, massage, tạo kiểu tóc, yô-ga, thể thao đến kiếm thuật đều có dạy, đương nhiên chỉ nhằm mục đích rèn luyện thân hình đẹp, sức khỏe là chủ yếu. Mùa xuân trời tối sớm, khoảng thời gian này đám học sinh đến đây luyện tập phần lớn đã tan lớp, huấn luyện viên cũng chuẩn bị đi ăn tối, bởi vì nàng khá trẻ, hơn nữa lại thuê tập riêng trong một phòng nên mới về muộn thế này.
Trung tâm xa hoa, cao cấp, giá tiền đương nhiên cũng rất cao, bao gồm cả một hệ thống được mở tại những thành phố lớn khác, thực ra là một công ty con thuộc Trương gia, nàng có một phần cổ phần trong đó, vốn cũng không thường xuyên đến, nhưng bởi vì khác với võ thuật, tập thể hình truyền thống, những hạng mục tập thể hình ở đây đã được cải biến sửa đổi nhằm mục đích dưỡng sinh, bảo vệ sức khỏe, mà lý do lớn hơn chính là vì tập luyện để thân thể đẹp hơn. Đơn giản mà nói, mặc dù cũng có một số tác dụng bảo vệ sức khỏe, nhưng mục đích lớn nhất vẫn là để phụ nữ càng thêm hấp dẫn trong mắt đàn ông. Trước đây nàng, vốn luôn tự xưng là một cô gái độc lập, luôn xem thường mục đích như vậy, chẳng qua mấy tháng trở lại đây, mỗi tuần nàng đều đến đây một vài lần, một mình một phòng, luyện tập yô-ga vốn đã bị mình bỏ bê từ lâu.
Có lẽ mình cũng trở nên ngốc nghếch rồi... Bước vào phòng thay đồ, nàng nở nụ cười.
Bên cạnh phòng thay đồ là phòng tắm vòi hoa sen, vốn nàng định tắm xong rồi mới thay quần áo nhưng nghĩ đến cũng đã muộn, vì vậy cũng chỉ cởi bộ đồ luyện tập, dùng khăn ướt lau mồ hôi trên người rồi lại mặc đồ vào, cầm túi xách đi ra ngoài. Vừa mới ra ngoài lại đụng phải Ngô quản lý mới tan việc, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Chị Ngô, tan việc rồi?"
"Ừ. Nhã Hàm, tập muộn vậy sao."
Ngô quản lý khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, làn da được bảo dưỡng rất tốt, là họ hàng xa của Trương gia, vì vậy hai người cũng có một số quan hệ.
"Gần đây nhìn em rất vui nha."
"Thật sao?"
Nhã Hàm nở nụ cười.
"Năm trước đi Mỹ một chuyến, có bạn trai? Yêu rồi?"
Nhã Hàm hơi sững sờ, sau đó quay đầu lại cười:
"Ha hả, đâu có, chỉ là đến Mỹ chữa bệnh mà thôi, gần đây tinh thần tốt hơn một chút."
"Em gạt chị, trước đây em không tập yô-ga mà là mấy thứ như Vịnh Xuân quyền, Thái Cực quyền, ngay cả huấn luyện viên ở đây cũng không giỏi bằng em được, cho dù em bị bệnh thì thân thể cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, cần gì phải đến đây tập yô-ga chứ... Hừ hừ, nói thế nào thì chị cũng là quản lý ở đây, bây giờ mỗi lần em đi qua gương đều ngoảnh sang nhìn thân hình và quần áo mình, bị chị nói đến liền đỏ mặt. Một cô gái nha, đột nhiên muốn tập yô-ga đại khái cũng vì để thân thể mình hấp dẫn hơn, quan trọng hơn là... Em chưa tắm rửa mà đã về. Thời gian này... Trong nhà có người đang chờ em?"
Chớp chớp mắt, Nhã Hàm vẫn mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi bao nhiêu nhưng trong lòng lại hơi bối rối vì bị xem thấu, đang định nói vài câu nửa thật nửa giả đưa đẩy cho xong thì chị Ngô kia đã cười nói:
"Đương nhiên, chị cũng chỉ tò mò người nào có phúc như vậy, lại nhận được sự ưu ái của Nhã Hàm, chẳng qua nếu em không muốn nói thì chị cũng không hỏi nữa."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài cửa, đèn đường bên ngoài đã sáng lên, đều mặc trang phục nữ tính văn phòng, váy ngắn, giày cao gót, tóc dài, tổ hợp thục nữ ưu nhã mà tài trí và ngự tỷ đi ở đầu đường vào ngày xuân có vẻ rất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Chỉ là, trong lúc người khác đang chú ý đến các nàng, người phụ nữ được Nhã Hàm gọi là chị Ngô cũng thấy mấy người đàn ông vừa đi ra từ một nhà hàng, nàng hơi nhíu mày lại.
Có mặc đồ bình thường, có mặc đồ tây, mấy người đứng trước cửa quán rượu, có vẻ như đang đợi người nào đó ở bên trong, nhưng lại khiến người ta luôn có cảm giác không thích hợp lắm, hai ba người trong số đó có vẻ là lưu manh rất rõ ràng, vừa cười nói vừa nhìn tới nhìn lui những cô gái đi trên đường, một người trong số đó còn cố ý huýt sáo.
"Mẹ nó, đàm phán thế này thực sự còn mệt hơn đi chém người, kinh nghiệm châu Âu gì chứ, loại người như Triệu lão đại, nếu không cho hắn ăn vài đao thì hắn sẽ không biết ngươi là ai."
"Nói lớn lên, nói lớn nữa lên. Hàm Hà, mày muốn gọi cảnh sát đến bắt chúng ta đúng không? Phải làm như anh Mạnh nói, phải khiêm tốn..."
"Oa, mỹ nữ..."
"Ha ha, cô gái đẹp kia tao biết, ha ha, tao biết..."
Mấy người líu ríu nói chuyện, một người trong đó hướng sang bên này vẫy tay, cười chào hỏi:
"Chào. Ngô quản lý."
Mặc dù chị Ngô không tình nguyện nhưng vẫn phải cười đáp lời:
"Chào, anh Vương, thật trùng hợp."
"Đến đây có chút việc."
Người đàn ông mặc đồ tây mà chị Ngô gọi là anh Vương cười bước đến, mấy người còn lại cũng theo sau, lập tức là một tràng giới thiệu anh này anh kia, cuối cùng hắn mới cười nói:
"Vị này là chị Ngô, là quản lý Trung tâm chăm sóc sắc đẹp bên kia. Ồ, còn vị tiểu thư này... Ha hả, tôi cũng không nhận ra."
Trong lúc nói chuyện vừa rồi, chị Ngô kia lặng lẽ chắn ở phía trước Nhã Hàm, rõ ràng là không hi vọng Nhã Hàm lui tới với những người này cho lắm, dù sao nàng cùng là người của Trương gia, nếu như đồng ý thì có lẽ có thể tiếp nhận sản nghiệp của Trương gia sau khi Trương Kính An lui xuống. Đứng sau chị Ngô, Nhã Hàm mỉm cười:
"Chào các anh, tôi là Trương Nhã Hàm."
Gặp nhau ở đầu dường như vậy, cùng lắm cũng chỉ chào hỏi rồi ai đi đường nấy, mặc dù đám người kia là lưu manh nhưng cùng sẽ không thực sự có ý đồ xấu với các nàng, cũng chỉ trò chuyện với mỹ nữ tìm niềm vui mà thôi. Mọi người cười nói vài câu, chị Ngô kia đang định chào tạm biệt thì một người trong số đó lại quay đầu nhìn về phía cửa nhà hàng:
"Ồ, anh Mạnh ra rồi."
Thấy người bọn họ chờ đã ra, chị Ngô cùng mở miệng:
"Ừ, vậy thì chúng tôi..."
Còn chưa nói xong thì đối phương đã cười nói.
"Ngô quản lý, tôi giới thiệu anh Mạnh cho chị biết."
Ngô quản lý kia cũng chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.
Nhìn về phía nhà hàng, chỉ thấy một người đàn ông đang cúi đầu cài cúc áo vest rồi đi ra ngoài, khuôn mặt hắn vừa lạnh lùng vừa toát ra vẻ giang hồ, vóc người không cao lớn lắm, tuổi sợ rằng không quá ba mươi, bề ngoài nhìn cũng rất nhã nhặn, muốn đi đóng phim có lẽ cũng được. Hắn ngẩng đầu lên, thấy những người này đang vẫy tay hắn cũng lạnh lùng vẫy tay đáp lại, sau đó ánh mắt lập tức sáng ngời, bước nhanh tới bên này.
"Để tôi giới thiệu, chị Ngô, đây là lão đại của chúng tôi, anh Mạnh. Anh Mạnh, chị Ngô là quản lý một trung tâm ở bên kia, còn vị này là Trương Nhã Hàm, Trương tiểu thư... Ồ, còn chưa biết Trương tiểu thư làm nghề gì."
----------------------------------
(*) Sinh Hoạt Tú: Tên một tác phẩm văn học Trung Quốc